Quỷ Sai - Chương 19

Chương 19

Tháng ngày phân
ly

Quỷ sứ Tiểu
Tưởng đúng là một quỷ quan vô cùng kỳ quái.

Chín năm trước,
khi hắn trêu chọc tôi, trong lúc vô tình đã khiến tôi tiếp cận Tô Dục hồi nhỏ;
chín năm sau, hắn lại bao che cho tôi, để rồi phải trả một cái giá quá lớn.

Chính vào lúc
tôi đang chuẩn bị cho cuộc viếng thăm thể hiện lòng cảm kích của mình đối với
hắn, thì hắn lại sắp xếp cho tôi đi một chuyến.

Sáng nay, trên
mặt quạt chỉ hiện lên một cái tên cần phải định hồn, tên của người này tôi rất
quen thuộc, địa điểm chết của người này tôi cũng biết rõ, ngay đến nguyên nhân
chết, tôi cũng sớm đã tường tận, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, “Định hồn
người này nhất định sẽ khiến cô hả giận”.

Tôi lắc đầu, dù
sao tôi cũng từng gặp Cao viện sử, vì ông ta chơi khăm Tô Dục. Nếu ông ta còn
sống, đương nhiên tôi vẫn ghét, nhưng điều đó không chứng tỏ rằng tôi muốn đích
thân tiễn ông ta một đoạn.

Thật chẳng hiểu
nổi mấy trăm năm nay Tiểu Tưởng dùng cách tư duy gì để nghĩ về chuyện này nữa.

Giờ Ngọ ba
khắc, tôi vội đến Ngọ môn.

Trong đám người
ở đó, không thấy có Tô Dục. Không phải y bị kẻ nào đẩy xuống giếng rồi chứ, vả
lại cũng không nhất thiết phải hạ thủ như vậy. Mấy vị Viện phán khác đều có
mặt, trước đây không ít người trong số họ bị Cao viện sử răn dạy quở mắng, hôm
nay đến pháp trường nhằm mục đích gì, chắc chẳng cần phải nói nữa.

Tôi chợt thổn
thức, chuyện tranh quyền đoạt lợi từ xưa đến nay đều có, nhưng ngay cả Thái y
viện, mà cũng xảy ra tranh đấu kịch liệt đến thế. Thấy người khác bị đưa lên
đoạn đầu đài, tại sao chỉ cười cợt trên nỗi đau của người ta, mà không tự thầm
răn giới bản thân mình?

Cao viện sử Cao
Bằng sắp không còn được thấy ánh mặt trời nữa, ông ta tóc tai rối bù, bạc
trắng, chỉ trong mấy tháng mà đã già đi rất nhiều, dẫu sao cũng là người đã
ngoại ngũ tuần. Thân thích của ông ta không tránh khỏi liên lụy, ai nấy đều bỏ
chạy đến mãi các vùng biên cương xa xôi.

Danh và lợi
thực sự quan trọng đến vậy? Quan trọng đến mức phải bất chấp tất cả mà mạo hiểm
sao? Ông ta từng được huy hoàng rực rỡ, cũng từng bước qua bao người khác mà
tiến thân, tại sao đến khi về già lại không được an nhàn hưởng phúc, lưu luyến
vòng danh lợi này, chẳng phải sẽ dẫn đến tan nhà nát cửa, bỏ lại xác khô sao?

Tôi không hiểu
ông ta, cũng như thế, tôi hoàn toàn không hiểu nổi Tô Dục.

Tô Dục cô đơn
lặng lẽ một mình dần dần trở nên mạnh bạo, đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, câu
này cực kỳ thích hợp với cảnh tượng chốn quan trường. Đó có thể không phải bản
tính của y, nhưng y tư chất thông minh, nghe quen tai nhìn quen mắt, liền học
được nhiều điều từ những quan viên khác. Đối với vị Hoàng thái tôn cùng tuổi
kia, y luôn tỏ ra cung kính lễ độ, nhưng cũng không thiếu đi vẻ thân thiện,
được người đó ca ngợi, lại được coi là tri kỷ, dù tiến hay lui đều có lợi.

Mấy tháng
trước, tôi từng muốn hỏi y, nếu y biết rõ sự tồn tại của vòng cảnh cáo, liệu y
còn muốn ép tôi không?

Hiện tại nghĩ
đến vấn đề này, chẳng phải sẽ nực cười lắm sao?

Dù gì thì nhân
tâm cũng biến đổi khôn lường, biết sẽ thế nào? Dù khoảnh khắc này y đau nhói
tâm can, nhưng còn sau năm năm nữa? Tô Dục của năm năm sau liệu có trở thành
một Cao viện sử thứ hai không? Hay sẽ trở thành một người vì phu nhân mà yên
phận dạy bảo con cái?

Diêm vương Tịch
Đức cá cược với tôi, không chỉ đơn giản về địa điểm công tác, mà chủ yếu về
nhân tâm của Tô Dục.

Một ngày trước
khi tôi bị điều chuyển, là ngày nghỉ phép của Tô Dục.

Mới sáng sớm,
tôi không nói lời nào, đánh thức rồi lôi y ra cửa. “Hôm nay chẳng phải sẽ đi
nghị chẩn sao”, y nghĩ tôi muốn cùng đi nghị chẩn, nhưng lại nhận ra đã bị tôi
kéo tới cổng thành.

Tôi xua xua tay,
đặt một ngón tay lên môi y, ý bảo đừng hỏi nhiều.

Đường dài đằng
đẵng, trên sơn lộ khó khăn, người qua lại càng ít ỏi, hai chúng tôi chầm chậm
lê từng bước não nề.

Đột nhiên y
nghĩ ra điều gì đó, nhếch mép cười, vui vẻ nói: “Nàng còn nhớ cái đêm chạy khỏi
huyện Thanh Hà, chúng ta cũng từng đi trên con đường thế này không?”.

“Nàng kéo ta đi
vòng quanh mấy ngọn núi, rõ ràng là bị lạc đường, còn cãi bướng. Đáng tiếc khi
ấy ta còn nhỏ, chỉ biết lặng lẽ đi qua đi lại theo sự chỉ dẫn của nàng mà không
dám than trách.” Y tránh một hòn đá lớn trên sơn lộ.

“Cũng chính vì
như thế, mấy lần quan binh truy đuổi đến, đều không tìm được chúng ta, họ luôn
cho rằng chúng ta đang ở phía trước, chẳng hiểu sự thể thế nào, chúng ta lại
vòng trở lại huyện thành.”

Y ngừng lại giây
lát, “Lúc mới đến kinh sư, ta từng tìm kiếm tung tích của Cốc vương âm mưu bắt
ta năm đó”.

Tôi biết nội
tình của vị Cốc vương Chu Huệ kia, âm mưu cấu kết với Thục vương Chu Xuân kéo
bè kéo đảng tạo phản, bị Chu Đệ phát hiện, đến năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm thì bị
quần thần phát giác. Tới sau vụ phế người hoàng tộc, thì tôi không biết số phận
ông ta ra sao nữa. Dù gì Lâm Thành cũng đợi sẵn ông ta ở thành Chết Oan, chắc
chắn sau khi chết, ông ta sẽ phải trả giá cho những hành vi tàn ác khi còn
sống.

Tôi kéo Tô Dục
đi, đến miếu Nguyệt Lão ở nơi cách xa kinh thành nhất.

Do miếu này
hoang vu hẻo lánh nên hương hỏa không được đỉnh thịnh, nhưng cũng bởi nó ở nơi
xa xôi như thế, đường xá lại hiểm trở, đi đi lại lại mất tới hơn sáu canh giờ,
nên lại được truyền tụng là miếu linh thiêng nhất, chỉ cần thành tâm ắt sẽ linh
nghiệm.

Đương nhiên tôi
không tin vào mấy chuyện cầu nhân duyên, chỉ là hy vọng trước khi rời khỏi nơi
này có thể được ở bên Tô Dục, làm những việc mà các cặp tình nhân bình thường
nhất hay làm, đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên và duy nhất.

Miếu Nguyệt Lão
đúng là khá hoang tàn, nó có lẽ cũng chỉ được tính là một miếu đường nho nhỏ,
nhện giăng kết mạng, bụi bặm bám đầy, tôi tìm mấy cành cây khô, buộc lại thành
chiếc chổi giản đơn, quét qua một lượt.

Tô Dục thấy tôi
thành tâm như thế, cũng cảm thấy thú vị, nên liền bắt chước, cùng tôi bận rộn.
Có điều, độ sạch sẽ y đòi hỏi cao hơn tôi rất nhiều, quét mà không sạch, y lại
dùng vạt áo chà lên cho sạch tinh mới thôi.

Bận rộn đúng
một canh giờ, mới miễn cưỡng khiến miếu Nguyệt Lão nhỏ bé này có thể coi vừa
mắt.

“Nàng đến để
cầu duyên ư?” Thấy tôi chắp hai tay, quỳ trước tượng thần, y cười châm chọc.

Tôi chỉ thành
tâm thành ý tụng niệm: “Nguyệt Hạ lão nhân, con không phải tín nữ, khi còn sống
chưa từng bước vào miếu lớn miếu nhỏ, hôm nay quét dọn miếu đường này, mong
chút công lao nhỏ bé sẽ khiến ngài lưu tâm”.

Tô Dục nhếch
môi cười, ngồi xuống bên cạnh nghe kỹ từng lời, hình như đã mấy tháng nay y
không được nghe giọng tôi.

“Chín năm trước
có một cậu bé, thân thế thảm hại, không được yêu thương chăm sóc, chưa trưởng
thành đã bị đuổi ra khỏi nhà, nương thân và muội muội trong cơn phiêu bạt đây
đó đã lìa xa cậu, cậu được một vị lang trung giang hồ nuôi dưỡng, nhưng rồi vị
lang trung đó cũng vì cậu mà chết.”

“Nhưng cậu vô
cùng kiên cường, mưu cầu sinh tồn giữa khe hẹp nhỏ nhoi của cuộc sống, tâm can
cậu không xấu, đúng là đã cứu rất nhiều người.” Tôi thở dài một hơi, “Con muốn
nói với cậu ấy rằng, trong vòng năm năm tới, bắt đầu từ ngày mai, con không thể
ở bên cậu ấy được nữa”. Chiếc vòng cảnh cáo trên cổ tay vẫn không đổi sắc.

Hóa ra “tạm
thời ôm chân Phật” lại thực sự hiệu quả như vậy.

“Ngày mai của
năm năm sau, con sẽ ở tại gian phòng xép ở Hồi Xuân đường thành Phụng Dương đợi
cậu ấy, nếu như... duyên phận chưa tận.”

Nguyệt Hạ lão
nhân, sau năm năm nữa, con nguyện có thể được cùng Tô Dục bước trên một con
đường, hoặc bắt đầu lại tất cả.

Tô Dục trầm mặc
hồi lâu, cho đến khi ánh mặt trời đã khuất sau ngọn núi, y mới nghẹn ngào nói:
“Nàng nhất định phải trở về, ta sẽ đợi nàng, năm năm... mười năm... ta vẫn sẽ
đợi nàng”.

Ngày điều
chuyển công tác cuối cùng cũng đến.

Tôi chẳng còn
mang tâm trạng lo lắng như năm năm trước nữa, ngược lại, Tiểu Thiến vẫn còn do
dự, rốt cuộc nên đến triều Thanh, hay tới thế kỷ Hai mươi tư?

“Hóa ra từ giữa
triều Minh đến cuối triều Thanh là khoảng thời gian năm trăm năm, giữa không
gian mơ hồ kỳ diệu đó nứt ra một cánh cửa, là quãng thời gian thịnh trị đời
Khang Hy, tớ rất muốn đi xem.” Tiểu Thiến xem tờ giới thiệu, “Nhưng thế kỷ Hai
mươi tư là khoảng thời gian không gian mới, haiz... Đọc giới thiệu, có vẻ cũng
rất ổn”.

Tôi thấy cô
nàng còn muốn nghiên cứu thêm lát nữa, nên không tiện làm phiền.

Quỷ quan xung
quanh đi tới đi lui, không kiềm chế được ngoái đầu lại nhìn tôi. Tôi đâu có
nhiều mũi, lắm mắt hơn họ đâu, duy chỉ có một điểm khác, đó chính là trên cổ
tay còn đeo vòng cảnh cáo.

Điều đó chứng
tỏ tôi đã vượt quá điều quy, vượt quá phạm vi chức trách, và bị trách tội theo
quy định của địa phủ.

“Thất Thất, tớ
đi đăng ký trước, tớ vẫn muốn đến thế kỷ Hai mươi tư.” Tiểu Thiến sợ số người
đăng ký đến thế kỷ Hai mươi tư quá đông, nên quyết định phải hạ thủ nhanh gọn.

“Tớ và cậu cùng
đi.” Tôi tiến lên lấy đơn cùng cô ấy.

“Cậu cũng quyết
định đến thể kỷ Hai mươi tư sao?”

Tôi cười, “Yên
tâm, tớ sẽ không tranh giành với cậu đâu, tớ muốn đến thời Khang Hy”. Dùng pháp
lực biến ra một cây bút, tôi điền vào chỗ trống ký hiệu không gian tương đồng
với không gian của Tô Dục, nhưng thời gian là sau hai trăm năm.

“Thất Thất...
cậu không điền là triều Minh sao? Chẳng phải là đánh cược thì sẽ còn cơ hội
sao?” Tiểu Thiến lo lắng nhìn về phía tôi.

Tôi lắc đầu,
“Sáu năm trước, tớ từng yêu cầu Tô Dục nghị chẩn, y đồng ý; ba năm sau, tớ bảo
y không được mê hoặc nữ nhân khác, y cũng đồng ý; nhưng tớ sẽ không yêu cầu y lần
thứ ba nữa”.

Tôi nhún vai,
cố tỏ ra thoải mái, “Để Tô Dục tự do phát triển trong năm năm, tớ cũng nên chờ
đợi, có lẽ cuộc sống của y sẽ nhiều màu sắc hơn”. Dù sau năm năm nữa y đứng
trên đỉnh cao của quyền lực, thì đó cũng là điều thực tâm y muốn.

Xin lỗi, Tô
Dục, thiếp đã từ bỏ canh bạc này mà lựa chọn rời đi.

Khi Tô Dục gặp
nàng, chàng mới mười tuổi.

Chàng thực sự
ấn tượng về cách thức xuất hiện của nàng, nó quá mơ hồ thần bí. Sự xuất hiện đó
tựa như thần tiên giáng thế, vô cùng khó hiểu, thế nhưng chỉ sau chốc lát, tất
cả lại bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng dẫu không phải thần tiên,
nàng cũng chẳng cứu được muội muội của chàng. Cho dù như thế, trong buồn đau vô
hạn, chàng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi bi ai của nàng khi nàng quỳ trước
mặt họ.

Trực giác của
chàng mách bảo, con tim nàng rất đỗi yếu mềm.

Ở huyện Thanh
Hà rất nhiều lần chàng gặp nàng, đối với Tô Dục mà nói lịch trình đó cực kỳ thú
vị, chàng cùng Đinh sư phụ đi khắp đây đó nghị chẩn, còn nàng lại luôn xuất
hiện trong đám bạn bè thân hữu của những người vừa qua đời.

Tô Dục bắt đầu
chú ý đến nàng. Trong đám tang chỉ riêng nàng không khóc, không phát ra bất cứ
thanh âm nào, điều đó ngay tức khắc thu hút sự chú ý của chàng. Nàng và chàng
nói với nhau mấy câu, chàng nghĩ nàng là yêu quái thì hẳn pháp lực rất thấp,
chẳng thể cứu người được?

Chàng cảm thấy
nàng rất thần bí, chàng không rõ nàng có phải người sống hay không, thậm chí
chàng còn không thấy rõ khuôn mặt nàng, chẳng thể nhớ nổi tên nàng.

Dần dần, nàng
bắt đầu xuất hiện bên giường chàng hằng đêm, đương nhiên một tấm phản gỗ cũng
có thể coi là giường.

Nửa năm đầu Tô
Dục cảm thấy nàng thực sự vô cùng cổ quái, hành động chẳng phát ra bất cứ âm
thanh nào, lại không hề ngủ nghỉ bao giờ. Chàng không muốn người khác phát hiện
ra mình cũng phải lao tâm khổ tứ, chàng thích được người thầy trường làng ca
ngợi là thần đồng. Còn nàng đã lặng lẽ quan sát chàng âm thầm học hành luyện
tập từ rất lâu rồi, điều đó khiến chàng vô cùng khó chịu. Dù như thế, chàng
cũng không muốn đuổi nàng.

Chàng phát
hiện, bóng hình luôn lặng lẽ thu mình trong góc kia đã khiến chàng không thể mở
miệng.

Cái đêm năm
mười ba tuổi là một cơn ác mộng.

Tô Dục bị nàng
kéo chạy trốn khỏi thành Phụng Dương, trên người vẫn còn nhuốm đỏ, một giọt máu
tươi vẫn còn vương trên cổ, chàng cảm thấy máu này như đang hừng hực cháy. Vô
số lần chàng đối diện với thi thể, của nương thân, của muội muội, của bệnh
nhân, còn cả của rất nhiều ăn mày nữa, nhưng lần này, lại là Đinh sư phụ vì
chàng mà chết. Chàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng chẳng cách nào phát tiết ra được,
nếu cái tên quyền thế kia đang đứng trước mặt, và trong tay chàng có sẵn một
con dao, chàng sẽ không hề lưỡng lự mà đâm thẳng vào ngực đối phương.

Suy nghĩ như
thế, chàng chẳng dám nói với kẻ lương thiện như nàng, chỉ e sẽ khiến nàng sợ
hãi.

Khống chế sinh
lão bệnh tử, là điều Tô Dục mười bốn tuổi khắc cốt ghi tâm.

Khi ấy chàng từ
từ nhìn xuống, thấy đã cứu sống được A Mao, chàng cảm giác, bản thân mình và
nàng dường như vừa gần hơn một bước.

Chàng chưa từng
nói với nàng, khi chàng nhận ra nàng có rất nhiều tri thức, đứng trước mặt
nàng, chàng đã thấy mình hèn mọn tầm thường biết bao. Đúng vậy, hèn mọn. Hóa
ra, đúng là trên đời này có người không gì không thể làm được, có người mang
khả năng ghi nhớ tuyệt vời, nhìn qua đã tường tận, khổ công nghiên cứu liền có
thể giành được bất cứ tri thức nào.

Tri thức, trong
thời đại của chàng, từ trước đến nay tri thức đều thuộc về người giàu, người
nghèo đã định sẵn phải ôm ấp sự vô tri ngu muội, sinh ra là phải sống nhờ người
khác.

Tuổi mười bảy
mãi mãi là khoảng thời gian khó xử nhất, Tô Dục mười bảy tuổi, lần đầu tiên “vẽ
địa đồ” ngay trên giường ngủ.

Sau chuyện đó,
chàng đã dùng bộ não cấp thần đồng của mình, dùng lý tính để phân tích, dù thế
nào cũng không sao hiểu được, rõ ràng cơ thể rất bình thường, rốt cuộc là chàng
đang khao khát gì?

Đột nhiên chàng
nghe được đám dược đồng ở cùng dược phòng thảo luận về chuyện phòng the giữa
nam và nữ, nhưng từ trước đến nay chàng chưa từng tổn hao tâm sức liên tưởng
đến mấy chuyện đó. Chàng từng thấy hai loại nữ nhân, một loại muốn mau mau lấy
chồng, nhưng lại chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, nói ra những lời nông cạn
hời hợt; một loại đã từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, nhưng tuân thủ nghiêm ngặt
lễ giáo, bó chân hình gót sen trở thành khuê nữ.

Còn nàng rất
đặc biệt, nàng biết sự lý, lại có học thức, thậm chí còn có chút kinh nghiệm
buôn bán, nàng nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát, kỳ thực rất biết tự kiếm tìm
niềm vui, sự hoạt bát của nàng phải quan sát tỉ mỷ kỹ càng mới nhận ra được, rõ
ràng mang chút dị thường đáng yêu.

Nàng là người
của Tô Dục, người bên cạnh không biết đến sự tồn tại của nàng, chẳng theo kịp
nàng, cảm giác sở hữu như thế, khiến chàng ngập tràn sự kiêu ngạo của nam nhân.

Chàng phải giữ
nàng bên cạnh.

Tô Dục thích
đùa giỡn với bàn tay lạnh băng của nàng, từng có cổ nhân hình dung người con
gái đẹp làn da như băng, cốt xương như ngọc, toàn bộ cơ thể nàng trên dưới quả
là danh xứng với thực. Giữa những ngày hè, chàng bắt đầu chú ý đến cơ thể băng
ngọc kia.

Tô Dục hiểu rất
rõ dung mạo tuyệt mỹ của mình. Mặc dù chàng luôn cố ý che giấu, nhưng cũng
nhiều lúc lợi dụng nó để đạt được mục đích. Còn nàng cũng giống như tất cả nữ
nhân trong thiên hạ, ai ai cũng xiêu lòng trước dung mạo đẹp đẽ. Có khi trong
đêm nàng nhìn chàng đến ngây người, Tô Dục kéo nàng vào lòng, dù thế nào cũng
nhất quyết không chịu buông tay.

Cả đêm, nàng
nằm trên giường, căng thẳng bất động, Tô

Dục mỉm cười
chìm vào giấc ngủ, vô cùng thoải mái.

Kể từ khi rời
khỏi huyện Phụng Dương, nàng và chàng không còn thân thiết như trước nữa, giữa
họ như xuất hiện một bức tường ngăn cách. Những lúc bình thường sẽ chẳng cảm
nhận được, chỉ khi họ muốn đưa tay về phía nhau, thì mới thấy được sự tồn tại
của bức trường ấy.

Tranh đấu danh
lợi trên triều đường, Tô Dục chẳng tài nào buông bỏ, chàng sắm cho mình cái vẻ
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, không tùy tiện tin tưởng người khác, hoặc hành
động theo cảm tính. Chàng lúc nào cũng đứng ở góc độ của người ngoài cuộc mà
nhìn nhận, để dễ dàng thấy rõ bản chất của mọi việc. Thứ duy nhất chàng không
hiểu, là nàng; người duy nhất khiến chàng phải cẩn thận dè dặt cũng là nàng.

Lần nào ôm nàng
trong lòng, má kề má cũng vậy, cô nương ngốc nghếch là nàng lúc thì vùng vẫy
đòi ra, khi thì có chuyện đột xuất phải đi.

Tô Dục rất muốn
nói thẳng, nhưng lại thấy ngượng ngùng, chàng không thể thấy rõ dung mạo nàng,
và thực tế chàng luôn phải nhè nhẹ lướt tay trên mặt nàng, là muốn tìm đến vị
trí của... đôi môi...

Dù là kẻ thâm
trầm, cơ mưu, nhưng trong tình cảm, Tô Dục cũng chỉ là chàng trai hai mươi tuổi
lần đầu biết yêu mà thôi.

Khi Tô Dục biết
nàng có thể thông tỏ tương lai, chàng đã chấn động rất lâu. Nếu thực sự không
phải là thần tiên, sao có thể nắm được việc sinh tử của nhân gian? Hay còn có
nguyên do nào khác? Chàng muốn hỏi nàng, nhưng nàng lại càng im lặng, đi cạnh
bên nhau mà chẳng nói với nhau một lời, trong lòng Tô Dục chợt thấy buồn bã,
chàng sốt ruột muốn nói rõ, nhưng nàng lại chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó.

Tháng ngày
trong đại lao, là bước ngoặt cực kỳ quan trọng. Khi Tô Dục ngồi trên chiếu cỏ, thấy
nàng bước tới, chàng thậm chí cảm thấy tâm sự dồn nén cả tháng nay như vừa được
trút hết. Chàng thích trông thấy nàng lo lắng cho chàng, vội vã vì chàng, điều
đó chứng tỏ trong lòng nàng chỉ có chàng.

Về việc thừa kế
ngai vị diễn ra cụ thể thế nào, thực sự Tô Dục muốn hiểu đến chân tơ kẽ tóc,
nhưng rõ ràng đáp án của nàng đã khiến chàng sợ hãi, khoảnh khắc ấy, chàng muốn
nói gì đó, nhưng lại bị tên cai ngục gõ cửa cắt ngang.

Cái ngày bỏ
không đi nghị chẩn ấy, cho đến tận cuối đời Tô Dục cũng chẳng thể quên được.

Nàng đưa chàng
ra ngoài thành từ rất sớm, đường xá xa xôi, mấy lần chàng ép nàng nói chuyện,
nhưng nàng vẫn chẳng hồi đáp. Chàng thầm nhẩm tính, nàng đã năm tháng tám ngày
chưa lên tiếng nói chuyện với chàng. Hôm nay chàng có dự cảm rằng nàng sẽ nói,
nên tâm trạng rất tốt, dù là quét dọn miếu đường, cũng tận tâm tận lực.

Quỳ trước mặt
Nguyệt Lão, cuối cùng nàng cũng mở miệng...

Tô Dục ngồi
thẫn thờ cho đến khi ánh mắt trời ngả về tây, cơn đói cồn cào trong bụng đã
nhắc nhở chàng, mọi thứ hóa ra đều là thật.

Thần tiên chẳng
thể ở mãi trần gian. Bất luận thành tựu của chàng có lớn đến mức nào, thì cũng
là người phàm. Nàng có thể không cảm thấy đói, không bị già đi, còn chàng đã
định sẵn phải trải qua sinh lão bệnh tử chốn nhân gian.

Năm năm... sau
năm năm, liệu nàng có thật sự trở về?

Tô Dục nghĩ đến
lần đầu tiên họ gặp nhau, và chàng nói với nàng rằng: “Nàng nhất định phải trở
về, ta sẽ đợi nàng, năm năm... mười năm... ta vẫn sẽ đợi nàng”.

Kể từ lần đầu
gặp mặt, chàng đã biết, con tim nàng rất yếu mềm.

Đêm đó, Tô Dục
chẳng thể nào chợp mắt.

Sau khi nàng
đi, chàng quỳ cả đêm trong miếu Nguyệt Lão, nhưng rốt cuộc chàng muốn cầu điều
gì, chàng chẳng thể nói lên thành lời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3