1. Mất điện

Mất điện

Đầu hè đến giờ mới vừa mất điện, cũng từng nói về chuyện này, nói về kỉ niệm, chạy đều và chập choạng. Có lẽ vì khi mất điện, kí ức lờ lững như ánh đèn cầy, và chởn vởn chờn vờn, hiền hiện đánh đu như làn khói… Nhưng lần này thì không nhớ gì mấy, đang ngủ chợt tỉnh dậy, âm thanh của một tối mùa hè… Một tối mùa hè đúng nghĩa, của tuổi thơ, của những ngày mình chạy ngoài kia; và của hiện tại, của bây giờ vẫn thế…

Mẹ tất bật đi chạy máy nổ, đi theo mẹ, vừa đi vừa tự hỏi, sao người ta cần điện thế nhỉ? Sao không để tiếng đêm tự do, và đèn cầy sống trong thời khắc của nó?!

Máy nổ lởm, không chạy.

Một bản nhạc quen, có lẽ ngày nào cũng diễn ra, nhưng không phải ngày nào cũng nghe thấy. Tiếng TV, quạt, máy tính… át hết rồi… và có lẽ vì điều hòa, nên đám trẻ thích bám chặt trong nhà, không líu ríu thường xuyên như ngày trước?

Ríu ra ríu rít, hò hét tưng bừng; nếu ở nhà ông Ví ngày xưa, thì là trốn tìm, đuổi bắt; nó vẫn hay trốn lên ngọn cây hồng xiêm, chả ai biết được, nhưng gió đu đưa, vừa sờ sợ, vừa thinh thích!

Ngồi nhà nghịch nến, xem từng giọt sáp chảy xuống, mọng mọng, tròn tròn; đôi khi lấy tay ra hứng. Ran rát… rồi vo viên lại, nặn tròn vo.

Mùi nến khen khét, mùi nắng oi nồng, mùi gió thanh thanh…

Nằm ềnh ang ra giường, lờ lững phẩy quạt, thở đều và nghe ngóng. Bản hòa tấu của những chú sâu, mèo kêu chó sủa, trẻ nhỏ nô đùa, người lớn dồn ra hồ rộn rã. Lặng nghe chút nắng vương lại, lặng nghe chút gió bay đi… Thấy thỏa thuê, tĩnh tại.

Bây giờ có trận mưa thì tốt, ếch còn kêu ồm ộp không? Sao biết được?! Có tiếng ếch kêu, cũng không biết là kêu từ nơi đâu, kêu tự lúc nào!?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3