Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

Anh thấy họ qua cửa sổ của quán cà phê, hơi mờ một chút bởi hơi ẩm dù lúc đó đã là buổi chiều hè muộn. Con trai anh ngồi ngay ở cái bàn cạnh cửa sổ, chân duỗi dài trong lúc xem thực đơn. Anh dừng lại một chút trên vỉa hè, ngắm đôi chân dường như dài hơn của con trai. Anh cố gắng thể hiện là người đàn ông mà con anh mong muốn nhìn thấy ở anh. Anthony thấy tim mình dường như thắt lại. Anh ôm chặt gói quà trong tay và bước vào.

Quán cà phê này do Clarissa chọn. Một nơi rộng rãi, ồn ào, các cô phục vụ bàn vận đồng phục lỗi mốt và tạp dề trắng. Cô gọi đó là phòng trà, như thể cô thấy hơi quá khi gọi đó là quán cà phê.

“Chào Philip!”

“Bố!”

Anh dừng lại bên bàn, hạnh phúc khi thấy nụ cười của cậu con trai khi nhìn thấy anh.

“Chào Clarissa!”

Cô có vẻ không còn giận anh nhiều như trước nữa, ngay lập tức anh nhận ra điều đó. Khuôn mặt cô luôn lộ rõ sự giận hờn căng thẳng khiến anh cảm thấy tội lỗi trong suốt những năm vừa qua mỗi lần họ gặp nhau. Giờ cô nhìn anh với đơn giản chỉ là ánh mắt pha chút tò mò, giống như một người đang điều tra một cái gì đó, cô hơi quay lại một chút và nhìn xa xăm.

“Trông em khỏe mạnh!”

“Cám ơn anh.”

“Còn con lớn lắm rồi,” anh nói và nhìn con trai. “Lạy Chúa, bố nghĩ con phải tăng lên tới mười lăm phân trong vòng hai tháng.”

“Ba tháng rồi. Ở tuổi nó, chuyện đó là bình thường.” Môi Clarissa bĩu lên theo đúng kiểu dè bỉu anh quá quen thuộc ở cô. Nó làm anh bất chợt nghĩ tới môi của Jennifer. Anh không nghĩ một điệu bộ như thế có thể ở trên môi của Jennifer, có thể cách cô được giáo dục không cho phép cô làm vậy.

“Còn anh vẫn... khỏe chứ?” Cô hỏi, rót một chén trà và đẩy về phía anh.

“Rất khỏe, cám ơn em. Anh đã khá bận rộn.”

“Lúc nào chả thế.”

“Đúng vậy. Còn con thì sao, Philip? Mọi chuyện ở trường vẫn ổn chứ?”

Con trai anh vẫn dán mắt vào tờ thực đơn.

“Trả lời bố đi.”

“Cũng tốt.”

“Tốt. Vẫn duy trì bảng điểm tốt chứ?”

“Em có đem theo báo cáo kết quả học tập của nó ở đây. Em nghĩ có thể anh muốn xem qua.” Cô thọc tay vào túi và đưa cho anh.

Anthony nhận ra, với sự hãnh diện bất ngờ, rằng con trai anh luôn nhận được những lời khen tặng như “tính cách ôn hòa,” hay “nỗ lực đáng nể”.

“Nó còn là đội trưởng đội bóng đá của trường.” Cô không giấu nổi sự hãnh diện trong lời nói.

“Con đã làm rất khá.” Anh vỗ vai con trai.

“Nó làm bài tập về nhà mỗi tối. Em luôn nghiêm khắc trong chuyện đó.”

Philip không hề nhìn anh. Edgar có lấp nổi chỗ trống của một người cha trong cuộc đời của Philip không? Anh ta có chơi cricker với nó không? Có đọc truyện cho nó nghe? Anthony thấy như có bóng mây bay ngang qua trước mặt, anh uống nhanh một ngụm trà và gắng an ủi bản thân. Anh gọi một đĩa bánh. “Ba gọi cho con chiếc bánh to nhất. Chúng ta ăn mừng sớm,” anh nói.

“Anh sẽ khiến nó ngang bụng,” Clarissa nói.

“Chỉ một ngày thôi mà.”

Cô quay mặt đi, như thể cố giữ không phát ngôn điều gì gây khó chịu. Tiếng ồn trong quán cà phê dường như tăng lên. Chiếc bánh đã được mang lên trong một cái khay bằng bạc nhiều tầng. Anh thấy mắt con trai hướng về chiếc bánh và ra hiệu cho thằng bé tự phục vụ.

“Anh được nhận một công việc mới,” anh nói khi thấy sự im lặng giữa họ đang khá nặng nề.

“Làm cho tờ Nation?

“Đúng thế, nhưng ở New York. Một phóng viên làm cho Liên Hợp Quốc nghỉ hưu và họ hỏi anh có muốn thay thế vị trí của anh ta trong vòng một năm không. Anh được trợ cấp một căn hộ, ngay giữa trung tâm thành phố.” Anh đã không thể tin vào tai mình khi Don nói với anh như vậy. Don nói, điều đó chứng tỏ họ đặt rất nhiều niềm tin vào anh. Có thể anh ta nói đúng, biết đâu đấy. Vào giờ này năm sau có thể anh đã lại rong ruổi trên đường.

“Tốt quá rồi.” Cô lấy một miếng bánh kem nhỏ và để vào đĩa trước mặt.

“Cũng hơi đột ngột một chút với anh, nhưng đó là cơ hội tốt.”

“Ồ, đúng rồi. Anh vẫn luôn thích đi đây đi đó.”

“Không phải là đi đây đi đó. Anh sẽ làm việc cố định tại một thành phố.”

Anh thấy khá nhẹ nhõm khi Don nói điều này với anh. Nó sẽ quyết định được khá nhiều chuyện. Anh có một công việc tốt hơn, cũng có nghĩa là Jennifer có thể tới ở cùng anh, bắt đầu một cuộc sống mới với anh... và dù anh cố không nghĩ tởi khả năng này, nếu cô từ chối đi với anh, tới đó cũng là cách để anh lẩn trốn cuộc sống. Thành phố London có quá nhiều kỉ niệm gắn bó với cô: chốn nào cũng in dấu những lần họ ở bên nhau.

“Dù sao anh cũng sẽ tới thăm mẹ con em vài lần một năm. Anh hiểu những điều em đã nói, nhưng anh vẫn muốn gửi thư...”

“Em không hiểu...”

“Anh muốn kể cho Philip về cuộc sống của anh ở đó. Thậm chí anh có thể đón nó tới chơi khi nó lớn hơn một chút.”

“Edgar nghĩ sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người nếu chúng ta đơn giản hóa mọi chuyện. Anh ấy không thích... một sự can thiệp.”

“Edgar không phải là bố của Philip.”

“Anh ấy cũng là bố của nó giống như anh đã từng là bố của nó vậy.”

Họ nhìn nhau giận dữ.

Miếng bánh của Philip vẫn còn nằm nguyên trên đĩa, bàn tay thằng bé để dưới đùi.

“Không bàn chuyện này ở đây lúc này. Hôm nay là sinh nhật Philip.” Anh cất giọng vui vẻ. “Bố nghĩ chắc con sốt ruột muốn xem quà sinh nhật lắm rồi, đúng không con trai?”

Thằng bé vẫn không nói gì. Lạy Chúa, Anthony lặng đi. Chúng ta đã làm gì với nó vậy? Anh đưa tay xuống dưới bàn và lấy ra một bọc quà to hình chữ nhật. “Con có thể để dành nó cho tới đúng ngày sinh nhật nếu con muốn, nhưng mẹ con bảo là con - cả nhà định đi chơi vào ngày mai, nên bố nghĩ có thể con muốn mở nó luôn bây giờ.” Anh đưa quà cho con. Philip cầm món quà và rụt rè nhìn mẹ.

“Mẹ nghĩ con có thể mở bây giờ vì ngày mai con sẽ không có nhiều thời gian cho việc đó,” cô nói, cố nở một nụ cười. “Xin lỗi, em chạy vào nhà vệ sinh xỉ mũi cái.” Cô đứng dậy, và anh nhìn theo cô đang len lỏi qua những dãy bàn, tự hỏi có phải cô xúc động trước tình cảnh hai bố con vừa rồi không. Mà cũng có có thể là cô đi tìm điện thoại công cộng để gọi cho Edgar phàn nàn về sự quá đáng của người chồng cũ.

“Nào, hãy mở quà ra đi con,” anh nói với thằng bé.

Không bị mẹ cai quản, Philip dường như sống động hơn. Nó vội mở giấy gói quà màu nâu và sững người trong vui sướng khi thấy món đồ. “Đó là Hornby,” Anthony nói. “Bộ đẹp nhất dành cho con đó. Còn đây là Flying Scotsman. Con đã bao giờ nghe về nó chưa?”

Philip gật đầu.

“Có bộ đường ray đi kèm nữa này, bố còn có cả một người để đứng ở sân ga và một vài người nữa để trang trí. Tất cả để trong cái túi này. Con nghĩ con có thể tự lắp ráp không?”

“Con sẽ nhờ chú Edgar lắp cùng con.”

Anthony cảm thấy như ai vừa thúc vào mạng sườn và cố không nghĩ tới nỗi đau. Suy cho cùng, đứa trẻ không có lỗi.

“Đúng rồi,” anh nói, hàm răng nghiến chặt. “Bố chắc chắn chú ấy có thể giúp con.”

Họ im lặng một lúc. Rồi Philip đưa tay, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, như thói quen của một đứa trẻ khi trong lòng vui sướng tột cùng. Rồi nó lựa một miếng, một miếng bánh nhỏ phủ sô-cô-la trên bề mặt, nháy mắt về phía bố mình như tìm sự đồng tình cho âm mưu ăn uống này.

“Vẫn vui khi được gặp lại ông bố già này chứ con trai?”

Philip vươn người về phía trước và tựa đầu vào ngực bố. Anthony vòng tay ôm thằng bé, ghì nó thật chặt trong lòng, hít hà mùi hương trên tóc nó, cảm thấy một sợi dây ràng buộc bản năng mà anh cố không nghĩ tới.

“Cuộc sống của bố giờ đã ổn hơn chưa?” Thằng bé hỏi sau khi anh thả nó ra. Nó bị sún một chiếc răng cửa.

“Con hỏi gì cơ?”

Philip tìm cách bẩy động cơ trong chiếc hộp. “Mẹ nói bố bị mất cân bằng, vì vậy bố không viết thư cho con.”

“Đúng vậy. Nhưng giờ bố khá hơn rồi.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có những việc - một vài điều tồi tệ xảy ra khi bố làm việc ở Châu Phi. Những việc làm bố phiền lòng. Vì vậy bố đã đổ bệnh, khi ấy bố đã rất ngốc nghếch, bố nốc thật nhiều rượu để quên đi.”

“Đó quả thật là một việc làm ngu ngốc.”

“Đúng. Đúng như vậy. Bố sẽ không làm thế nữa.”

Clarissa đã trở lại bàn. Anh nhận thấy, với một chút ngạc nhiên, mũi cô ửng đỏ và mắt cũng đỏ. Anh cố gượng một nụ cười, nhưng chỉ nhận lại một nụ cười mệt mỏi từ phía cô.

“Con thích món quà tặng này,” Anthony nói.

“Ôi trời. Quả là một món quà ra quà.” Cô liếc nhìn bộ động cơ sáng bóng rồi nhìn vẻ mặt rạng ngời của thằng bé. “Mẹ hi vọng con đã nói cảm ơn bố vì món quà này rồi.”

Anthony lấy một miếng bánh vào đĩa và đưa cho vợ, rồi anh lấy một miếng cho mình. Họ ngồi đó giống như bản sao của một gia đình.

“Cho phép anh gửi thư cho con,” Anthony đề nghị.

“Anthony, em đang cố gắng xây dựng một cuộc sống mới,” cô thì thầm. “Cố gắng có một cuộc sống hoàn toàn mới,” giọng cô gần như van xin.

“Chỉ là những bức thư thôi mà.”

Họ chằm chằm nhìn nhau qua chiếc bàn. Bên cạnh họ, thằng bé vẫn đang mải mê với đoàn tàu lắp ghép mới được tặng.

“Một bức thư. Một bức thư thì có thể phá vỡ gì cơ chứ?”

Jennifer giở tờ báo Laurence vừa để lại, trải rộng trên mặt bàn bếp, vuốt cho phẳng và cô lật một trang báo. Từ đây cô có thể thấy rõ chồng cô qua cánh cửa để mở, ông đang soi gương và chỉnh lại cà vạt tại sảnh chính.

“Đừng quên chúng ta có bữa tiệc tối nay tại nhà Henley nhé. Các bà vợ cũng được mời, em có thể nghĩ về bộ cánh mình sẽ mặc tối nay đi là vừa.”

Thấy cô không trả lời, ông nói gay gắt hơn. “Jennifer? Tối nay đấy nhé. Tổ chức trong một rạp lớn.”

“Chắc chắn một ngày là quá đủ để em soạn cho mình một chiếc đầm,” cô trả lời.

Ông đã ra tới bậc cửa. Ông cau mày nhìn lại khi thấy cô đang lật tờ báo. “Em đang làm cái gì vậy?”

“Em đọc báo.”

“Đó đâu phải sở thích của em? Tờ tạp chí em vẫn hay đọc chưa tới à?”

“Em chỉ... nghĩ rằng có lẽ em nên đọc qua một chút. Để biết điều gì đang diễn ra trên thế giới này.”

“Anh chẳng thấy có gì hấp dẫn ở trong đó mà em cần phải quan tâm.”

Cô liếc nhìn bà Cordoza, có lẽ giả vờ không nghe thấy họ nói gì vì bà còn mải rửa một đống chén đĩa trong bồn.

“Em đang đọc,” cô nói, giọng chậm rãi quyết đoán, “về vụ Lady Chatterley. Em thấy cuốn sách đó thú vị đấy chứ.”

Cô nhận thấy, đúng hơn là cảm thấy, sự không đồng ý của chồng - mắt cô vẫn dán chặt vào tờ báo. “Em thật sự không hiểu vì sao tất cả mọi người đều lên án nó. Đó chỉ là một cuốn sách. Theo như những gì em hiểu, cuốn sách kể về một câu chuyện tình, giữa hai người.”

“Em vẫn không hiểu ư? Đó là một cuốn sách bẩn thỉu. Moncrieff đã đọc rồi và nói nó rất băng hoại.”

Bà Cordoza đang ra sức cọ chảo. Cô bắt đầu thấy khó chịu. Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, đưa một vài cọng lá gừng bay qua cửa sổ vào bếp.

“Chúng ta cần có nhận định của riêng mình. Tất cả đều đã trưởng thành rồi. Ai nghĩ rằng cuốn sách xúc phạm họ thì không cần đọc nữa.”

“Thôi được. Tốt nhất em đừng đưa mấy cái nhận định ngốc nghếch đó ra trong bữa tiệc tối nay. Mấy người ở đó không phải cái đám đông thích nghe đàn bà nói nhảm về mấy thứ họ không biết gì.”

Jennifer hít một hơi dài trước khi trả lời. “Có lẽ em hỏi mượn Francis cuốn sách đó. Khi đó em có thể biết em đang bàn về cái gì. Anh nghĩ sao?” Cô nghiến răng, xương hàm bạnh lên hai bên má.

Giọng của Laurence có vẻ khinh thường. Ông với tay lấy cái cặp da. “Gần đây buổi sáng có vẻ em hơi bị căng thẳng. Hi vọng em sẽ cư xử phải chăng hơn tối nay. Nếu lí do của những căng thẳng ấy là do đọc mấy tờ báo này thì anh sẽ cho người ta giao báo tới công ty.”

Cô không đứng dậy hôn tạm biệt vào má ông, như có thể trước đây cô đã từng làm. Cô cắn môi và tiếp tục chăm chú đọc báo cho tới khi tiếng đóng sập của cửa trước cho cô biết ông đã rời khỏi nhà.

Ba ngày rồi cô hầu như không ăn không ngủ. Gần như đêm nào cô cũng thức, đếm từng giờ và chờ đợi vận may rủi từ bóng đêm rơi trúng xuống đầu. Cô tức giận với Laurence trong im lặng; cô thấy hình ảnh của ông qua ánh mắt của Anthony, và dường như cô đồng tình với nhận định đáng ghét của anh. Rồi cô lại giận Anthony vì anh đã gieo vào cô những ý nghĩ khiến cô phải soi xét chồng mình theo cách đó và cô còn giận hơn vì cô không thể nói với anh là cô đồng tình. Khi đêm tới, cô nhớ đôi bàn tay của Anthony đã đặt trên người cô, nhớ đôi môi anh, mường tượng cảnh cô cũng làm vậy với anh và khi sáng dậy cô đỏ mặt vì xấu hổ. Có đêm, khi không thể chế ngự được cảm xúc, cô áp người vào chồng, cô lay chồng dậy, gác một chân vòng lên người ông, và hôn ông cho tới khi ông buộc phải dậy. Nhưng ông lại thấy điều ấy rất vớ vẩn, ông hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy, rồi đẩy cô sang một bên. Ông quay lưng lại phía cô, để cô khóc trong câm lặng và những giọt nước mặt tủi nhục rơi đầy trên gối.

Vào những đêm không ngủ đó, với ngọn lửa khao khát và tội lỗi, cô đưa ra vô số khả năng cho mình: cô có thể bỏ đi, bằng cách nào đó để vượt qua mặc cảm tội lỗi, sự thiếu thốn tiền bạc và sự quở trách của gia đình cô. Cô có thể tìm một công việc nào đó, với một mức sống mà cô và Anthony vẫn có thể tồn tại, tương xứng với một cuộc sống bình thường. Chẳng lẽ chỉ có Lady Chatterley mới làm được điều đó. Cô đang sống trong một xã hội đầy rẫy những việc trái khoáy. Nhưng cô có thể chịu đựng và trở thành một người vợ tốt. Nếu cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc, đấy là do cô không nỗ lực làm nó hạnh phúc. Mà cô hoàn toàn có thể làm điều đó: tất cả các tạp chí dành cho phụ nữ đều nói vậy. Cô có thể nhẹ nhàng hơn một chút, ân cần hơn một chút, và ăn vận làm cho mình hấp dẫn hơn một chút. Cô không nên, như mẹ cô nói, nhìn sang đám cỏ xanh nhà hàng xóm mà ghen tị.

Đã tới lượt của cô trong dãy xếp hàng. “Liệu bức thư này có kịp gửi đi trong chiều nay không? Chị làm ơn kiểm tra hộ tôi hòm thư cá nhân. Tên là Stirling, hòm thư số 13.”

Cô không tới đây kể từ buổi tối hôm ở quán rượu Alberto, tự thuyết phục rằng đó là cách tốt nhất mà cô nên làm. Mọi chuyện - cô không dám gọi tên nó là cuộc tình vụng trộm - đã đi quá xa. Họ cần dừng lại để có thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn. Nhưng sau cuộc nói chuyện không dễ chịu gì với chồng cô sáng nay, quyết tâm của cô đã đổ sụp. Cô viết bức thư một cách vội vàng ở bàn viết trong phòng làm việc trong khi bà Cordoza hút bụi. Cô đã van xin anh hiểu cho cô. Cô không biết phải làm gì: cô không muốn làm anh tổn thương... nhưng cô không thể chịu nổi nếu thiếu anh:

Em là người đã có chồng. Với một người đàn ông, việc rời bỏ gia đình của họ có vẻ là một việc dễ dàng, nhưng với một người phụ nữ thì sao? Hiện tại em không thể làm gì sai trái trong mắt anh. Anh thấy tất cả mọi việc em làm đều hoàn hảo. Em biết sẽ tới một ngày điều đó sẽ thay đổi. Em không muốn một lúc nào đó anh phát hiện ra ở em những điều mà anh đã từng không hài lòng ở người phụ nữ khác.

Bức thư khá lộn xộn, chữ viết tay của cô chệch choạc và xiêu vẹo. Nhân viên bưu điện nhận bức thư của cô và đưa cho cô một bức thư khác.

Tim cô đập rộn ràng khi nhìn thấy những dòng thư viết tay của anh. Những bức thư anh viết lúc nào cũng hay và súc tích đến mức cô có thể tự đọc lên cho riêng mình nghe, trong bóng tối, như đọc một bài thơ. Cô vội vàng mở thư, trong khi vẫn đứng ở trong quầy, chỉ dịch sang một chút để người kế tiếp có thể bước lên trên được. Tuy nhiên, lần này, lời lẽ trong bức thư của anh đã hơi khác một chút.

Nếu ai đó không nhận ra một người phụ nữ tóc vàng trong chiếc áo choàng xanh đứng bất động, tay phải vịn vào quầy thư để đứng cho vững khi đọc bức thư, chắc hẳn chỉ vì họ quá bận rộn với những gói quà và bức thư cần gửi đi. Gương mặt người phụ nữ thay đổi hoàn toàn. Cô đứng đó một lúc lâu, tay vẫn chưa hết run khi bỏ lại bức thư vào túi và bước chậm rãi, nghiêng ngả trong nắng chiều.

Cô lang thang trên đường phố trung tâm London cả buổi chiều, ngắm những cửa hàng bán đồ qua các ô cửa sổ một cách vô định. Cô chưa muốn về nhà ngay, cô muốn có thời gian để sắp xếp lại tất cả những suy nghĩ đang lộn xộn trong đầu trên những con đường đông đúc lúc này. Vài tiếng sau, cô bước qua cánh cửa vào nhà, bà Cordoza đứng ngay sảnh chính với hai chiếc đầm cầm trên tay.

“Bà không nói với tôi bà định mặc chiếc đầm nào cho bữa tiệc tối nay, bà Stirling. Tôi thấy có hai chiếc này, có thể bà sẽ thích một trong hai chiếc.” Ánh sáng tràn ngập lối vào với những tia nắng yếu ớt của buổi hciều muộn trải ngay dưới chân cô. Rồi một màu tối xám lại bao trùm khi cô đóng cửa lại.

“Cám ơn,” cô bước qua người bà giúp việc và đi về phía phòng bếp. Đồng hồ ở đó đã chỉ năm giờ. Giờ này anh đang đóng gói đồ đạc?

Jennifer nắm chặt hơn nữa bức thư trong túi. Cô đã đọc bức thư ba lần. Cô xem lại ngày: đúng là tối nay. Làm sao anh có thể quyết định một việc nhanh như thế. Làm sao anh có thể làm thế. Cô tự trách mình vì đã không tới lấy bức thư sớm hơn, không để cô có thời gian xin anh xem xét lại.

Anh không mạnh mẽ như em. Khi anh lần đầu gặp em, anh nghĩ em thật mong manh dễ vỡ, một người anh cần che chở bảo vệ. Giờ thì anh nhận ra anh thật sai lầm. Em là người mạnh mẽ, một người có thể chịu đựng một cuộc sống với một tình yêu như thế, và thực tế là chúng ta sẽ không bao giờ được phép làm thế.

Xin em đừng phán xét sự yếu đuối của anh. Cách duy nhất anh có thể làm là tới một nơi anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, và cũng không bị ám ảnh bởi khả năng có thể nhìn thấy em cùng với anh ta. Anh cần tới một nơi nào đó mà anh không còn thời gian để nghĩ về em, hàng giờ, hàng phút. Ở thành phố này thì anh không thể làm thế.

Trong một giây, cô đã rất giận dữ khi anh đẩy cô vào tình thế này. Rồi một lúc sau, cô run lên với nỗi sợ khủng khiếp là anh sẽ ra đi. Cái cảm giác khi biết cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa là như vậy sao? Làm sao cô có thể tồn tại trong cuộc sống này, khi cô từ chối lựa chọn anh dành cho cô?