Duyên tới là anh - Chương 39 - 40
Chương 39: Thân mật
Loại cảm giác lúng túng này dường như có thể truyền nhiễm, Cố Hàm Ninh không nói chắc, cô và Triệu Thừa Dư, rốt cuộc là ai lây trước sang cho ai, lập tức, hai người dường như có chút tay chân dư thừa, Cố Hàm Ninh ngồi ở mép giường, Triệu Thừa Dư ngồi ở trên ghế, cúi đầu, tầm mắt cũng không dám đụng cùng một nơi.
Cố Hàm Ninh chỉ có thể kềm chế tim đập, tiếp tục đánh giá.
Trên bàn sách để vài quyển sách, đều là mấy bộ sách chuyên ngành về máy tính Cố Hàm Ninh xem không hiểu, Cố Hàm Ninh trong lòng vừa động, nhớ tới trò chơi Triệu Thừa Dư nói tuy chưa đẹp đẽ, nhưng có thể chơi được.
“Trò chơi Bảo vệ cừu đó, về sau cậu đã hoàn thiện chưa?”
Tuy rằng nộp lên, nhưng Triệu Thừa Dư vẫn cảm thấy có chút không vừa ý.
“Ừ, sau khi về nhà đều ở đây cân nhắc, cũng còn có không gian cải tiến.” Nói về chuyên ngành của mình, Triệu Thừa Dư tự nhiên rất nhiều.
Cố Hàm Ninh lại nghĩ đến trò chơi điện thoại di động sau này trở nên thời thượng, về sau thậm chí còn bán chạy hơn trò chơi độc lập đang thịnh hành bây giờ, những năm này chuyên ngành máy tính trở nên hấp dẫn, nhưng đến sau khi bọn họ tốt nghiệp, bởi vì khuếch trương chiêu mộ người tốt nghiệp quá nhiều, nhất thời cung lớn hơn cầu.
Nếu Triệu Thừa Dư thích, về sau liền chuyên chú vào trò chơi điện thoại di động, cũng không lỡ mất một lối ra tốt!
“Mình cảm thấy chơi rất hay, trò chơi giống như vậy, cậu có còn ý tưởng nào khác nữa hay không? Ừm, ví như nuôi dưỡng động vật, thực vật...?” Cố Hàm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, ngồi thẳng người, vỗ vỗ cánh tay Triệu Thừa Dư, mắt tỏa sáng, “Mỗi ngày tưới nước, cho gia súc ăn, sau đó sẽ có thay đổi, ừ, liền tương tự như vậy, không cần quá lớn, nhưng nhất định phải đẹp!”
“Ừ, rất tốt! Ví như nuôi con heo gì đó...?” Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh cười nhạo.
Cố Hàm Ninh cười nheo mắt, đến gần, nhéo một cái ở eo Triệu Thừa Dư, nghiến răng, cười hung ác.
“Heo cái gì mà heo? Anh là con chó nhỏ, kêu gâu gâu!”
Triệu Thừa Dư nhịn cười nhịn đau, không có trốn tránh, chỉ thuận thế kéo Cố Hàm Ninh ngồi ở trên chân mình, sờ sờ eo cô, lúc này mới rất vô tội nói:
“Cậu xem, eo toàn thịt, mình cảm thấy là đã nặng thêm một chút.”
Cố Hàm Ninh dừng lại một chút, trong lòng tự định giá mình sau khi về nhà có phải ăn uống quá độ hay không, chính cô cũng cảm thấy dường như nặng hơn một chút xíu, chẳng lẽ là thật mập ra?
Cố Hàm Ninh híp mắt, toát ra vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư đang cười mài mài răng, gặm bừa cằm và trên mặt Triệu Thừa Dư, vừa gặm vừa nói:
“Nơi nào béo? Nơi nào béo nữa?! Nói, mình có nặng hay không? Có nặng hay không?”
Triệu Thừa Dư nhìn cô như con chó nhỏ cọ cọ gặm gặm đến có chút ngứa, cười liền trốn tránh đầu hàng: “Không nặng không nặng!”
“Nói, mình nhẹ như lông hồng!”
“Được... a... nhẹ như lông hồng...”
Cố Hàm Ninh thu miệng, nhìn Triệu Thừa Dư cười đến thở hổn hển, gò má đỏ lên, tóc trên trán hỗn độn, mình cũng nở nụ cười.
Được rồi, đàn ông, trăm ngàn đừng nói bừa đối với cân nặng của phụ nữ, đó là một đề tài ngầm cấm kị không được phép nói!
Cố Hàm Ninh nghĩ đến vừa rồi mình chuyện bé xé ra to, đáy lòng hơi có chút lúng túng, hai tay chống ở trên vai Triệu Thừa Dư, đang định đứng dậy, lại bị tay Triệu Thừa Dư đang để ở ngang hông mình đè xuống.
Ánh mắt trong sáng của Triệu Thừa Dư cười nhìn sang, Cố Hàm Ninh mím môi cười nhẹ, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng cũng thật thích sự thân mật tự nhiên hiện tại, liền cũng không cử động nữa, ôm cổ Triệu Thừa Dư, dán lại gần, nhẹ mổ một cái.
“Ngoan, cho cậu chút phần thuởng!”
Đáy lòng Triệu Thừa Dư thắt lại, đôi tay trượt ra sau lưng Cố Hàm Ninh, ôm Cố Hàm Ninh càng chặt hơn một ít, mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh, hơi hơi bĩu môi.
Cố Hàm Ninh nhịn không được bật cười ra, hơi hơi hạ đầu xuống, lại nặng nề hôn một cái lên trên môi Triệu Thừa Dư, chỉ là đôi môi còn chưa chuyển đi, liền cảm thấy sau đầu căng thẳng, bàn tay to của Triệu Thừa Dư đã đặt lên gáy mình, không thể động đậy.
Cố Hàm Ninh chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước như vậy, ngược lại chọc cho Triệu Thừa Dư có chút kiềm chế không được, một tay ôm eo nhỏ Cố Hàm Ninh, một tay tuy nhẹ lại cố chấp ôm đầu Cố Hàm Ninh, làm Cố Hàm Ninh muốn lùi một chút không lùi được.
Môi lưỡi của Triệu Thừa Dư theo động tác tay, truy tìm mà lên, dán vào môi mềm của Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng chậm chạm vân vê, chậm rãi ngậm mút, tinh tế nhấm nháp.
Một luồng cảm giác tê dại thơm ngọt từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, trong lòng Cố Hàm Ninh khe khẽ thở dài, đôi tay vốn từ chối từ từ di chuyển tới sau cổ Triệu Thừa Dư, cơ thể nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Triệu Thừa Dư, làn môi khẽ mở, thận trọng mà tỏ vẻ mình hoan nghênh.
Triệu Thừa Dư tự nhiên cảm nhận được Cố Hàm Ninh trong lòng nghe theo, lập tức được ủng hộ lớn, hơi thở càng thêm nóng rực, ôm thật chặt Cố Hàm Ninh, hận không thể lập tức liền nhào cô vào trong thân thể mình, máu thịt liền thân, vĩnh viễn không chia lìa...
Cho đến khi hơi thở hai người đều có chút không yên, Triệu Thừa Dư mới lưu luyến không rời thoáng lui khoảng cách làn môi Cố Hàm Ninh, tay đặt tại gáy Cố Hàm Ninh, chậm rãi trượt, khẽ vuốt trên lưng Cố Hàm Ninh.
Trong nhà mở điều hòa, Cố Hàm Ninh vừa vào nhà liền cởi áo khoác dày, vừa rồi cảm thấy ấp ám, hiện tại lại cảm thấy bắt đầu hơi hơi khô nóng, liền nhịn không được xê dịch tư thế ngồi, hơi lùi về phía sau, đang nghĩ tới có nên tránh khỏi tay của Triệu Thừa Dư không, để hai người bớt nóng, liền cảm thấy phía dưới cái mông bị thứ gì chọc vào.
Cố Hàm Ninh hơi ngẩn ra, lập tức liền hiểu được, vội vàng cứng người, rồi không dám cử động nữa.
Cố Hàm Ninh vừa động như vậy, Triệu Thừa Dư liền thở dốc một hơi, cơ thể cũng đồng thời cứng lại, hạ mí mắt, thoáng chốc đáy lòng cuồng loạn, hơi nóng dâng lên.
Cố Hàm Ninh nhìn vẻ mặt Triệu Thừa Dư ngượng ngùng căng thẳng pha lẫn hoảng loạn, đáy lòng hơi hơi mềm yếu.
Được rồi, thật ra, đây, cũng không có gì ghê gớm...
Cố Hàm Ninh ôm cổ Triệu Thừa Dư, hé miệng cười trộm, xê dịch về sau, chậm rãi thò ra một cái tay, đặt ở lồng ngực Triệu Thừa Dư, chậm rãi mềm nhẹ trượt xuống dưới, lướt qua bụng tiếp tục không có dừng lại.
Triệu Thừa Dư ngừng thở, không dám tin tưởng cảm nhận cái tay mềm mại thon nhỏ của Cố Hàm Ninh, vẫn trượt đến trên chỗ khóa kéo quần bò của mình, nhẹ nhàng ấn xuống vị trí hơi nhô lên khiến cậu có chút ngượng ngùng!
Hô hấp của Triệu Thừa Dư bị ngưng lại, đột nhiên thở hổn hển ồ ồ, một cảm giác tê dại từ xương cụt nhanh chóng chạy lên, dọc theo cột sống cực kì nhanh chóng leo lên, làm cậu không tự chủ được khẽ run rẩy.
Cố Hàm Ninh hé miệng không tiếng động cười, tay vừa nhấc, liền muốn thu hồi lại.
Triệu Thừa Dư vội vàng đưa tay đè lại, lại nhất thời phân không rõ mình là muốn nữa hay thôi?
Dưới bàn tay to màu lúa mạch của cậu, là cái tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo của Cố Hàm Ninh, dường như mềm mại không xương bao phủ lên vị trí riêng tư lại nóng rực của cậu, đơn giản như vậy, liền trêu chọc bụng dưới cậu trương lên khó nhịn!
Triệu Thừa Dư nặng nề thở sâu, nhắm mắt lại, ngửa đầu, đè lại tay Cố Hàm Ninh, áp nhẹ xuống.
Cậu có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, hô hấp nặng nề, cùng với hơi thở thơm ngát của Cố Hàm Ninh phả vào bên tai cậu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu nóng lên, toàn thân dường như sắp nổ mạnh!
Một chút, một chút, nửa như là an ủi, hoặc như là trêu chọc!
Dường như là thư giãn, nhưng mỗi cái lại khiến cậu càng chua trướng (chua xót và trương lên), càng khó chịu, hơi hơi đau đớn dường như sắp thay thế tê dại không ngừng.
Thịch thịch thịch, tim đập vô cùng kịch liệt, phân không rõ là của ai, Cố Hàm Ninh dường như có thể cảm giác được nhiệt độ đốt người dưới lòng bàn tay, sau lớp vải dệt.
Cố Hàm Ninh kềm chế tim đập cấp tốc, đỏ ửng che kín gò má, không biết là nóng hay là thẹn, chỉ là nhìn Triệu Thừa Dư đang nhắm mắt khẽ nhíu mày, biểu cảm nhẫn nại lại hưởng thụ, đáy lòng lập tức trở nên mềm mại.
Chàng trai này, luôn vì mình mà nhẫn nại, cảm tình cũng tốt, thân thể cũng thế, bởi vì quan tâm, cho nên, không muốn thương tổn!
Trong lòng Cố Hàm Ninh khe khẽ thở dài, thử thăm dò nhẹ nhàng nắm nắm, liền nghe được tiếng thở gấp thô đục trầm thấp của Triệu Thừa Dư!
Bên dưới lớp vải jean thô ráp, nhô lên hoàn toàn, Cố Hàm Ninh trong lòng nhảy dựng, dừng một chút, ngón tay khều nhẹ, lặp lại một chút, nhẹ một cái, nhất trí xong lại nắm một chút!
Tay Triệu Thừa Dư đã sớm di chuyển tới sau lưng Cố Hàm Ninh, đôi tay nhẹ ôm, dán sát, có chút khó nhịn xê dịch thân thể, đáy lòng khát vọng dần dần dâng lên, nhiều hơn nữa, nhiều hơn! Một chút đụng chạm như vậy, căn bản không đủ! Cậu muốn nhiều hơn, khát vọng tiếp nhận, khát vọng trả giá!
Cố Hàm Ninh chỉ cảm giác mình đáy lòng cũng trở nên khô nóng, bụng dưới dâng lên một cảm giác chua xót tê dại, như muốn thổi quét toàn thân, cô nhịn không được lục lọi khóa kéo, từ trên xuống dưới, chậm rãi hạ xuống, sau đó tay nhẹ chuyển, bao phủ lên trên một lớp vải mềm mại, cảm xúc vừa mềm vừa cứng, càng rõ rệt hơn, nắm trong lòng bàn tay, dường như hơi run rẩy như có sinh mệnh!
Triệu Thừa Dư đột nhiên ngồi ngay ngắn, mở mắt ra, nhìn Cố Hàm Ninh.
Bởi vì động tình, Triệu Thừa Dư hai tròng mắt hơi hơi ướt át, đáng thương tội nghiệp dường như còn pha lẫn vẻ không biết phải làm sao!
Không phải là cậu không hiểu, chỉ là cậu muốn trân trọng! Cậu cho rằng, vừa rồi như thế liền nên là cực hạn của hôm nay, cái loại xúc cảm đó trước nay chưa từng có, đã đủ để cậu lặp lại nhấm nháp vài đêm!
Chính là, cậu căn bản không muốn ngăn cản!
Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, hơi rũ mắt xuống, híp híp, mang theo một tầng sương mù say lòng người.
Có lẽ, Triệu Thừa Dư mới bắt đầu, chỉ là muốn lướt qua rồi ngừng lại, nhưng có lúc, phát triển phía sau, luôn khiến người tìm kiếm...
Ngón tay Cố Hàm Ninh không ngừng, thăm dò vào dưới tầng vải dệt thô ráp bên ngoài, ở dưới vật liệu may mặc ngày càng chặt hơn, lặp lại động tác vừa rồi!
Triệu Thừa Dư như có thể cảm giác được hơi lạnh trên tay Cố Hàm Ninh, trong khoảng thời gian ngắn, máu toàn thân như đều tập trung đến chỗ căng cứng dưới thân.
“Ting tong!” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người giật nảy mình, Cố Hàm Ninh lập tức thót tim, mặt đỏ tới mang tai nửa ngồi ở trên giường.
Triệu Thừa Dư đứng bật dậy, nhất thời có chút chân tay luống cuống.
Cố Hàm Ninh một tay bụm mặt, che giấu ý cười ở khóe môi, một tay, chỉ chỉ khóa kéo đang mở của Triệu Thừa Dư, kìm nén tiếng cười, lại cúi đầu xuống.
Triệu Thừa Dư nhanh chóng đỏ mặt, kéo khóa xong, mở cửa, hô vọng ra ngoài: “Tới đây!” Lại vội vàng lui về, mặc áo khoác vào, lôi kéo vạt áo trước, xác định hẳn là che kín đáo, lúc này mới bước nhanh đi ra ngoài.
Cố Hàm Ninh cũng liền vội đứng lên, chạy chậm mấy bước đến phòng khách, mở ti vi lên.
Cửa vừa mở ra, một nhóm người ầm ĩ huyên náo tiến vào.
“Triệu Thừa Dư! Mình đã nói cậu ở nhà mà! Hôm nay họp lớp đấy, không ai thông báo cho cậu sao?”
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn lại, hầu hết mọi người có chút xa lạ, trừ một người ra.
Đối phương rõ ràng cũng nhìn thấy cô, trừng mắt, đột nhiên liền nở nụ cười!
“Được lắm! Triệu Thừa Dư! Hóa ra cậu Kim Ốc Tàng Kiều a!”
Chương 40: Lắng nghe
Ngay lập tức khoảng bảy tám người cả nam lẫn nữ ùa vào, lúc này mới nhìn đến Cố Hàm Ninh đang ngồi yên ổn ở phòng khách cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, tiếng cười đùa ngừng lại vài giây, rồi lại hi hi ha ha vang lên, hai ba người trong đó đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía một cô gái đang tươi cười thì chững lại.
Cố Hàm Ninh tự nhiên không có chú ý đến, cô cười liếc Lục Khải một cái, cũng chỉ là mím môi cười.
Trông bộ dáng có lẽ là bạn học trung học.
Triệu Thừa Dư vỗ vỗ vai Lục Khải, có chút ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi nếu như cứ tiếp tục như vậy, cậu cũng không biết có kiềm hãm được không nữa... Chính là hiện tại, đứng trước mặt bạn học cậu có chút lúng túng.
May mắn là áo khoác đủ dài...
Nhưng mà trong lòng cũng không phải là không có nuối tiếc, nếu như bọn họ không đến, hoặc giả như chậm hơn một hồi, chậm thêm một chút nữa thôi...
“Hắc, lớp trưởng, mình cũng coi như là bà mối của hai người đi? Chuyện tốt mà thành, không nghĩ tới khao mình à?”
Lời này Lục Khải là nói với Cố Hàm Ninh, trả lời lại là Triệu Thừa Dư.
“Nhất định rồi! Chúng mình mời cậu ăn cơm nhé? Địa điểm tùy cậu bố trí!”
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh một cái, cười đồng ý.
Trong đám bạn học trung học của Triệu Thừa Dư, Lục Khải cũng đã sớm quen biết Cố Hàm Ninh, mọi người thấy vậy liền bật cười.
Triệu Thừa Dư cười đi qua, kéo Cố Hàm Ninh đứng dậy.
“Đây là bạn gái của mình, Cố Hàm Ninh, đây đều là bạn học trung học của mình!”
“Này này này, chúng mình đều có tên, có họ a!”
“Các bạn quá nhiều người, nhất định là Hàm Ninh cũng không nhớ ngay được.”
Triệu Thừa Dư cũng không sợ bạn học trêu chọc, nắm lấy tay Cố Hàm Ninh, thỉnh thoảng quay nhìn, tươi cười từ trên mặt nhuốm đến trong mắt.
Bạn cùng lớp cấp hai của Triệu Thưa Dư nói là mở hội bạn học, thật ra chẳng qua là mấy bạn học tụ họp cùng nhau vui đùa một chút, vốn chính là gọi Triệu Thừa Dư cùng đi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ người ta còn có bạn gái ở đây, tự nhiên bỏ lại người đi một mình sẽ không tốt.
“Triệu Thừa Dư, chúng ta dự định đi KTV, vừa đúng lúc lớp cũ của mình cũng ở đây, không bằng cùng đi a?”
Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh, ánh mắt mang theo dò hỏi.
Thế giới hai người khó có được bị quấy rầy, trong lòng Cố Hàm Ninh có chút bất mãn, nhưng là tình huống hiện tại, cô cũng không thể nói: Bạn học Triệu, không cho phép đi, theo mình!
Được rồi, làm bạn gái hiền lành ôn nhu săn sóc, tự nhiên nên hành động như một cô gái nhỏ!
“Tùy cậu đấy. Nhưng mà cơm chiều mình phải về nhà cô mình ăn.”
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi!”
Bạn học trung học cũng quả thật lâu rồi không gặp, Triệu Thừa Dư ít nhiều có chút hoài niệm, tuy rằng, hôm nay, bọn họ tới không đúng lúc..
Lễ mừng năm mới vừa qua, KTV dĩ nhiên là rất đông, chờ tới lúc bọn họ đến quán KTV hay đi gần đó thì cũng chỉ còn lại một phòng nhỏ.
“Có phòng còn hơn không, dù sao phòng lớn hay nhỏ cùng một lúc cũng chỉ có thể hát một bài a! Ngồi chen chúc nhau càng tình cảm hơn!”
Mọi người nở nụ cười.
“Vậy thuê phòng này đi!”
Dù sao, quan trọng nhất không phải chuyện ca hát!
Vốn là bảy người, cộng thêm Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh, vừa chín người, phòng nhỏ tuy rằng không đủ rộng rãi, nhưng cũng không quá mức chật chội.
Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư lần lượt ngồi ở góc khuất của ghế sô pha hình chữ U, ngẩng đầu đánh giá, liền đối diện với đôi mắt đẹp, trong suốt. Cố Hàm Ninh hơi cười cười, sau đó tự nhiên dời đi tầm mắt.
Đôi mắt vừa to lại vừa tròn, rất đẹp, đáng tiếc bên trong lại nhàn nhạt u oán làm mất đi mấy phần hào quang rực rỡ.
Cố Hàm Ninh nhìn mấy người trong đó vô tình hay cố ý né tránh, cô gái mang theo u oán, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư không có chú ý, quay đầu nắm tay Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Tay cậu còn lạnh như vậy, đừng kéo áo khoác.”
“Không sao đâu, mùa đông đến mình đều như vậy.” Cố Hàm Ninh đem tầm mắt thu hồi lại, cười liếc nhìn Triệu Thừa Dư, dựa sát vào nhẹ giọng cười nói, “Không phải có cậu sưởi ấm sao!”
Triệu Thừa Dư nở nụ cười, chân mày giãn ra, như gió xuân đi vào lòng người.
“Được, mình sưởi ấm cho cậu...” Vừa nói liền cầm đôi tay Cố Hàm Ninh, đặt ở trong lòng bàn tay mình, để trên đùi.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, mọi người cười ngồi xuống, thật ra cũng không có nhiều người chú ý đến bọn họ bên này, chỉ là Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lần nữa, vừa vặn hướng lên đôi mắt to xinh đẹp kia, mông lung sương mù, tình cảm lưu chuyển.
Cố Hàm Ninh vẫn là cười quay đầu đi.
Thời niên thiếu, luôn có một người như vậy, dấu ấn dưới đáy lòng, hoặc là chậm rãi trôi qua, hoặc là khắc cốt ghi tâm!
Cố Hàm Ninh có chút ngơ ngẩn với hồi ức, thời trung học hoặc là cấp ba, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu, nhưng khi ánh mắt cậu nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quýt cúi đầu. Khi thành tích kì thi công bố thì ở trên danh sách trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu cười với nữ sinh khác mà uể oải...
Đúng vậy a trong lòng cô gái nào mà chưa từng có một người như vậy! Thiện cảm nhẹ nhàng, một số đâm chồi, có một số héo rũ, nhưng ít nhiều để lại dấu ấn nông sâu trong lòng.
Cái thời của cô, bởi vì quá xa xôi, chỉ nhớ mang máng có một thân ảnh, nhưng đã không còn nhớ rõ tên. Cho dù bộ mặt đối phương đã mơ hồ, nhưng trái tim vừa đập thình thịch lại dè dè dặt dặt, nhớ lại, vẫn tốt đẹp!
Cố Hàm Ninh khóe môi ẩn chứa nụ cười, quay đầu liếc vẻ mặt tuấn tú của Triệu Thừa Dư.
Người đàn ông mà cô chọn, đương nhiên phải là một người ưu tú! Cấp hai cũng thế, cấp ba cũng tốt, đều không thể thiếu một hai thiếu nữ thầm mến, ừ, bình thường! Rất bình thường!
Cố Hàm Ninh khóe môi mỉm cười càng thêm ôn nhu, rút tay trái ra, ánh mắt Triệu Thừa Dư hơi hơi nghi hoặc, len nhéo thắt lưng cậu một cái.
Triệu Thừa Dư cau mày, cười nhíu mày nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười híp híp mắt, quay đầu trở lại, bĩu bĩu khóe môi.
Hừ, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cô còn tưởng rằng Triệu Thừa Dư hướng nội, không thu hút con gái, lại không nghĩ rằng, con gái có khẩu vị giống cô ngược lại không ít!
Đáng tiếc, cô gái nhỏ, các cô đều đã tới chậm! Gốc cây xanh tươi mĩ vị non nớt này chị đây đã nhận trước!
Ừm, cũng có người tới sớm hơn so với cô, đáng tiếc, tới sớm không bằng tới đúng dịp, ai bảo lúc Triệu Thừa Dư thông suốt lại vừa lúc gặp Cố Hàm Ninh đây!
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ đắc ý, mím môi cười đưa tay đặt trên lưng Triệu Thừa Dư nhéo nhẹ, xoa bóp bày tỏ an ủi!
Triệu Thừa Dư nhíu mày lần nữa, nhìn Cố Hàm Ninh bật cười.
Cố Hàm Ninh cười chớp chớp mắt với Triệu Thừa Dư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tươi tắn dí dỏm dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Triệu Thừa Dư gần như không khắc chế được muốn đem Cố Hàm Ninh kéo vào trong ngực, hôn một cái, ôm một cái, sự tê dại nóng bỏng vừa rồi lúc hai người ở một mình như thoáng cái quay trở lại, làm cho cậu có chút miệng lưỡi đắng khô!
Ánh mắt Cố Hàm Ninh chăm chú nóng bỏng nhìn Triệu Thừa Dư, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ, tay trái thuận thế từ trên lưng Triệu Thừa Dư trượt xuống cái mông co giãn đầy đặn của cậu vỗ nhè nhẹ, sau đó mới nhanh chóng thu tay lại.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh miệng cười nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch, dường như muốn tràn ra!
Tiếng nhạc vang lên, đã có người chọn bài, bắt đầu hát trước tiên.
Cố Hàm Ninh còn chưa từng nghe Triệu Thừa Dư ca hát bao giờ, liền đưa ngón trỏ ra chọc nhẹ thắt lưng cậu, ghé vào bên tai nói:
“Cậu hát cho mình nghe một chút nhé?”
“Cậu muốn nghe cái gì?” Triệu Thừa Dư cười cũng bắt chước bộ dáng Cố Hàm Ninh ghé vào cạnh tai cô nói chuyện.
“Ừ, đều được, dễ nghe là được!”
Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, đứng dậy đến bên kia chọn bài, cô gái bên cạnh tựa hồ chần chừ, cũng vội vàng đi theo.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, chỉ liếc mắt một cái sau đó đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Thừa Dư.
Một hai người như vậy, cô dường như càng lúc càng bình tĩnh nha.
Cũng không phải là không thèm để ý, chỉ là nếu nghiêm túc so đo, thì có cái gì ghê gớm mà để ý?
Chỉ cần Triệu Thừa Dư không nhìn đến bọn họ, như vậy bọn họ chẳng qua cũng chỉ đơn phương thầm mến mà thôi, từ trước giờ cô không can dự quá vào thế giới của Triệu Thừa Dư, cần gì phải sinh thêm phiền não, nếu không, với bạn học Triệu Thừa Dư ưu tú, cũng là quá cực khổ đi!
Ừm, huống chi, nghiêm túc thừa nhận, chưa tính đến kiếp trước, cô cũng không phải là không thầm mến qua người khác nha!
Ừ, đương nhiên, Lỗ Tĩnh Nhã đó là ngoại lệ! Nếu thực sự có người cố chấp muốn bước vào thế giới của cô cùng Triệu Thừa Dư, như vậy, cho dù chen vào được một đầu ngón tay, cô cũng sẽ không khách khí mà trực tiếp chặt xuống ném cho chó ăn!
Hừ hừ, đối phó địch nhân, chị đây chính là rất lãnh khốc vô tình!
Triệu Thừa Dư chọn bài rất nhanh, trực tiếp thêm ca khúc vào, đợi đến người phía trước hát xong, liền cầm microphone đứng lên, mắt cười nhìn Cố Hàm Ninh, chậm rãi mở miệng.
Giọng ca trầm lắng tràn đầy tình cảm vang lên, Cố Hàm Ninh mím môi cười, trong mắt hơi hơi ướt át, đáy lòng run rẩy, phảng phất những ca từ kia đều tiến vào trong lòng cô!
Anh vẫn luôn ở phía sau em chờ đợi
Chờ có một ngày em quay đầu lại nhìn anh
Nụ cười của anh đều trao cho em
Hi vọng em vui vẻ
Khổ sở của em đều cho anh
Mọi thứ về em anh đều
Cất giữ thật tốt
Anh vẫn luôn ở phía sau chờ đợi em
Chờ một ngày em có thể cảm nhận được anh
Cho dù anh ở thế giới của em
Nhỏ bé giống như một hạt bụi
Anh cũng sẽ vẫn trao cho em tất cả ánh sáng và ấm áp nơi anh.
...
(Bài hát Anh Luôn Ở Đây - Tô Hữu Bằng)
Hát xong một bài, tầm mắt Triệu Thừa Dư cũng không có rời khỏi Cố Hàm Ninh, người ngu ngốc cũng biết cậu hát cho ai nghe.
Chờ cậu hát xong, các bạn học bên cạnh liền bắt đầu ồn ào.
“Song ca! Song ca! Song ca!”
Lục Khải mở âm thanh lớn nhất, một bạn nữ bên cạnh lại đẩy cậu một cái, ánh mắt ý bảo một cô gái đã cầm microphone còn lại.
Trên màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, một microphone vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưng cái còn lại lại không phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.
“Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhường Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bài hát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm đang cúi thấp đầu, người cứng đờ vẫn cố chấp cầm lấy microphone không thả vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua microphone trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười một tiếng.
“Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước đi. Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười nói, đem microphone để ở trên bàn trà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.
Một bên đã có bạn nam đứng lên, cầm lên microphone Triệu Thừa Dư để xuống.
“Là song ca nha! Bài này mình hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát đi?”
“Thật là dễ nghe!”
Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố Hàm Ninh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng tựa vào trên người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng ôm.
“Cậu còn muốn nghe bài gì? Trở về từ từ mình hát cho cậu nghe?”
“Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.
“Ừ, không biết mình sẽ học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đáp ứng, không chần chừ.