Duyên tới là anh - Chương 75 - 76

Chương 75: Hứa hẹn

Cố Hàm Ninh cười liếc Thịnh Mạn Mạn đang chậm rãi đứng thẳng một cái, cười híp mắt giải thích với Triệu Thừa Dư: “Đối với bạn học Thịnh Mạn Mạn, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm ăn khuya, đồng thời cũng là tinh thần lương thực của cô ấy. Người khác đói bụng, chỉ là thân thể khó chịu, đối với cô ấy, còn có thể phá hủy linh hồn của cô ấy.”

“Nhất là loại mời khách khác người này!” Bạn học Thịnh Mạn Mạn nhấc tay, biểu cảm vô cùng nghiêm túc trịnh trọng bổ sung.

Cố Hàm Ninh cười phá lên, bạn học Thịnh Mạn Mạn vĩnh viễn tự hào vì cô ấy mà một người tham ăn chính cống!

Triệu Thừa Dư dời ánh mắt tới trên mặt Cố Hàm Ninh đang cười đến thoải mái, khóe môi nhẹ nhếch lên.

Xét thấy Thịnh Mạn Mạn rất có tinh thần tự mình pha trò, tạm thời tha thứ cho cô ấy vì không có mắt đi.

“Khởi Đức gửi tin nhắn, bọn họ ở dưới lầu rồi, bảo chúng ta đi xuống.” Triệu Thừa Dư giơ điện thoại di động lên, lập tức được bạn học Thịnh Mạn Mạn nhiệt liệt hoan hô.

Bữa tối này là ăn ở gần trường học, bởi vì bạn học Thịnh Mạn Mạn nói lâu rồi không gặp, mọi người phải uống một chén, Triệu Thừa Dư làm người thanh toán nhìn Cố Hàm Ninh bên cạnh một cái, trong lòng nóng lên, khóe môi khẽ cong lên, khẽ gật đầu.

Thịnh Mạn Mạn khăng khăng Triệu Thừa Dư là người duy nhất có thu nhập trong cả đám, lần này đừng có uống bia nhạt như nước kia nữa, phải uống rượu đỏ.

“Anh rể Triệu, anh nói đúng không? Chút rượu này anh rất sẵn lòng mời đi.”

Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nghe hai chữ anh rể này liền cảm thấy rất thoải mái: “Tùy cậu chọn.”

“Được! Anh rể quả nhiên hào phóng! Ninh Ninh nhà mình quả nhiên không nhìn nhầm người!” Thịnh Mạn Mạn híp mắt, nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy chạy đến cửa phòng gọi nhân viên: “Phục vụ! chai rượu đỏ! Không phải, đầu tiên là ba chai!”

“Mạn Mạn, đừng gọi nhiều như vậy, đợi lát nữa uống không hết.” Thôi Hà Miêu xua tay với Thịnh Mạn Mạn, vội vàng khuyên can.

“Không sao, uống không hết thì ôm đem về!” Thịnh Mạn Mạn vô cùng hào sảng khoát tay chặn lại, đi trở về vị trí của mình, lấy đũa ra, gõ chén, “Sao còn chưa mang lên?”

Triệu Thừa Dư duỗi tay dưới bàn, cầm tay trái của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhéo, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa em cũng uống một chút?”

Cố Hàm Ninh híp mắt mím môi cười quay đầu nhìn về phía Triệu Thừa Dư cười đến rất tự nhiên, nghĩ đến lần trước mình uống rượu, vào lúc công ty bọn họ thành lập mở tiệc chúc mừng nho nhỏ trong căn phòng họ thuê, trong sự thuyết phục nhiệt tình của chị Tống, uống hai cốc bia, kết quả liền say khướt, cuối cùng trên đường trở về được Triệu Thừa Dư đỡ, nhưng bị ăn không ít đậu hũ, ách, tuy rằng thật ra cũng do cô quá chủ động dâng lên...

Qua lần đó, Cố Hàm Ninh mới phát hiện ra, thì ra lúc mình uống nhiều, sẽ vô cùng, hưng phấn... thế đối với bạn học Triệu, có lẽ là hiện tượng tốt, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô hẳn là nhìn thấy mong đợi từ trong mắt Triệu Thừa Dư?

Chỉ chốc lát sau không ít món ăn được mang lên, ba chai rượu đỏ cũng được đem tới.

“Bật hết ra!” Thịnh Mạn Mạn phóng khoáng khua tay, cười hì hì xoa xoa tay.

“Đợi một chút, trước tiên mở một chai đi.” Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy đổ mồ hôi trán, Thịnh Mạn Mạn định uống bao nhiêu a? Người ở đây, tửu lượng đều rất bình thường được không?

“Ai nha, Ninh Ninh cậu đã giúp anh rể tiết kiệm nhanh thế, thật là người vợ đảm đang.”

Thịnh Mạn Mạn cười đùa đưa ra ngón cái khen ngợi, lại đổi lấy cái trợn trắng mắt của Cố Hàm Ninh: “Cậu là sâu rượu sao?” Thịnh Mạn Mạn cười hì hì gật đầu: “Ninh Ninh cậu thật là tinh mắt thấy anh hùng a!”

Rượu và thức ăn đầy đủ, Thịnh Mạn Mạn hưng phấn rót đầy rượu cho cả đám, sau đó cười nâng li: “Nào, chúc mừng chúng ta lần nữa họp mặt!”

Cố Hàm Ninh cười nhìn Thịnh Mạn Mạn làm nóng không khí, bất tri bất giác thế mà cũng đã uống hết một li. Thịnh Mạn Mạn rất nhanh đã rót đầy li của cô, Cố Hàm Ninh chỉ uống nửa li liền dừng lại, không chịu uống thêm nữa. Đầu cô đã rất choáng váng, phải để lại một tia tỉnh táo, cô rất hiểu lấy mình, không thể uống thì sẽ không ép mình.

Thịnh Mạn Mạn đau chịu nghe theo cô, nhưng Triệu Thừa Dư cầm nửa li còn lại của Cố Hàm Ninh lên, hơi ngửa đầu liền cạn sạch.

“Mình uống thay, có được không?”

Uống đã uống, mới nói, chẳng lẽ vẫn còn kịp nói không được a? Trong lòng Thịnh Mạn Mạn oán thầm, nhưng nghĩ đến người ta chính người giàu mời khách, chỉ có thể chôn cơn tức ở trong bụng, chuyển sang tấn công đôi tình nhân nhỏ là Mạnh Khởi Đức và Thôi Hà Miêu

Đêm nay dù sao cũng phải chuốc một người say đi?

Cơm no rượu say, đoàn người dọc theo con đường trở về trường học. Thịnh Mạn Mạn một mình uống một chai rượu đỏ, tay chụm vào kề trước miệng, nghĩ còn chưa hề uống. Thôi Hà Miêu thì gần say khướt rồi, được Mạnh Khởi Đức cũng đang loạng choạng dìu đi.

Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy trong đầu nửa tỉnh nửa mơ, gió đêm phe phẩy thổi qua, mang đi vài tia khô hanh. Cô cười khúc khích, dán chặt vào Triệu Thừa Dư, tùy cậu ôm mình vào lòng, chậm rãi đi ở cuối cùng.

“Triệu Thừa Dư, trăng sáng thật là đẹp mắt.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu thở dài.

“Ừ, không đẹp bằng em.” Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn Cố Hàm Ninh dưới ánh trăng, ngũ quan càng trở nên nhu hòa, không nhịn hôn nhẹ một cái lên trán cô.

“Ha ha, anh chỉ biết nói hay. Nói đi, lời này đã từng nói với bao nhiêu cô gái?” Cố Hàm Ninh đột nhiên ngừng bước chân, tựa vào trong lòng Triệu Thừa Dư, giật vạt áo của cậu, híp mắt dán lên hỏi.

Triệu Thừa Dư hơi thở dài, nghĩ thầm hôm nay đúng là cho cô uống quá nhiều, hiện tại không phải là hơi say, là say hoàn toàn.

“Không có những người khác, luôn chỉ có một mình em.” Mặc dù biết, thật ra Cố Hàm Ninh uống say rồi, bây giờ nói, ngày mai không nhất định cô còn nhớ rõ, nhưng Triệu Thừa Dư vẫn trả lời vô cùng nghiêm túc.

Ngộ nhỡ nhớ được thì phiền.

“Hừ! Tốt nhất là như vậy! Nếu không thì anh phải cẩn thận một chút cho em, em nhất định sẽ khâu miệng anh lại!” Cố Hàm Ninh híp mắt thoáng hài lòng gật đầu.

Cố Hàm Ninh chính là như vậy, uống say, logic ngôn ngữ vẫn phải có, đương nhiên, hôm nay chỉ là say nhẹ, cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc cô say mèm.

Triệu Thừa Dư nhìn bộ dạng híp mắt đe dọa của Cố Hàm Ninh, không khỏi cúi đầu nhẹ giọng nở nụ cười, giờ phút này bọn họ vừa đi vào cửa trường học, con đường cổ kính yên tĩnh như chỉ có hai người bọn họ.

Ba người khác đã sớm đi ở phía trước, lúc này, người trở lại trường học còn rất ít.

Dưới trăng tròn, khuôn mặt tinh xảo của Cố Hàm Ninh bởi vì nhiễm thêm tầng đỏ ửng, mà thêm phần quyến rũ so với ngày thường. Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, đôi tay nắm chặt, không nhịn được cúi đầu bao phủ làn môi mềm mại của Cố Hàm Ninh, dùng môi lưỡi nóng rực quấn quýt thân thiết, vỗ về thật sâu.

Lúc chuông điện thoại vang lên, đáy lòng Triệu Thừa Dư rất là buồn bực. Số lần anh và bạn gái đang thân mật bị quấy rầy thật sự nhiều lắm rồi, làm cậu tức giận đến như đã muốn mua một căn phòng cạnh trường học cho riêng mình ngay lập tức, có lẽ trước tiên thuê một căn cũng được.

Trong trường học, các đôi cùng thuê phòng bên ngoài với nhau không phải không có, chỉ là Cố Hàm Ninh kiên quyết không chịu đồng ý, anh cũng không làm thế nào được.

Chuông điện thoại rất là cố chấp, vang lên rất lâu vẫn không hề có ý dừng lại.

Triệu Thừa Dư lòng tràn đầy tiếc nuối ngẩng đầu lên, một tay vẫn ôm đầu Cố Hàm Ninh bị hôn càng thêm choáng váng, một tay lấy điện thoại ra.

“A lô? Anh Bùi...”

Cố Hàm Ninh tựa vào trước ngực Triệu Thừa Dư nhắm mắt, cho đến khi hô hấp đã ổn định lại, lúc này mới hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, dường như chuyện bên đầu điện thoại kia có chút phiền phức, nói một lúc lâu mới cúp điện thoại.

“Hàm Ninh, anh đưa em lên trước. Bên chỗ anh Bùi có chuyện, lát anh phải đi qua đó.” Tuy nói như vậy, nhưng tay Triệu Thừa Dư đang ôm Cố Hàm Ninh lại chưa buông ra.

Cái ôm ấm áp mềm mại yên tĩnh như vậy, cậu đã chờ hơn một tháng, tốt đẹp đến mức làm cậu như không thể buông tay.

Hơi lạnh gió đêm thỉnh thoảng mơn trớn, Cố Hàm Ninh cảm thấy đầu óc tỉnh táo ra một chút, mím môi cười, nhón chân khẽ cắn vài ngụm lên cằm Triệu Thừa Dư, lúc này mới cười hạ chân xuống, nhìn Triệu Thừa Dư thở dài: “Đã lâu không cắn.”

“Vị như thế nào?” Triệu Thừa Dư nhếch nhẹ môi, cúi đầu khẽ cắn một ngụm xuống chóp mũi Cố Hàm Ninh, “Anh nghĩ nhất định là vị của em tuyệt hơn.”

“Tạm được, hơi thô ráp.” Cố Hàm Ninh cười nhíu mi, giống như hơi ghét bỏ, ánh trăng chiếu vào trong đôi mắt cô đang híp lại thành ánh hào quang lộng lẫy, Triệu Thừa Dư gần như muốn cứ đắm chìm trong đó như thế.

“Hàm Ninh, anh sẽ luôn luôn đối xử tốt với em, chỉ đối tốt với em... Cho nên, gả cho anh, được không?” Triệu Thừa Dư hạ thấp giọng dịu dàng nói, trán nhẹ nhàng kề trên trán Cố Hàm Ninh, vô cùng thành kính hôn một ngụm rồi một ngụm trên môi cô, tựa như cầu xin lại tựa như khe khẽ dỗ dành.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt Cố Hàm Ninh, làm cho cô cảm thấy cơn choáng váng vừa rồi vừa rút xuống giờ lại trào dâng lên, trong lòng cô hơi thở dài. Vừa nghe được một chữ “Được” nhẹ nhàng, lập tức, Triệu Thừa Dư phủ xuống môi cô những chiếc hôn triền miên vừa trân trọng lại mừng như điên. Cố Hàm Ninh hơi ngẩng đầu, để mặc Triệu Thừa Dư quấn quýt môi mình, thân mật trao đổi hơi thở lẫn nhau.

Thật ra, hứa hẹn không hề quan trọng. Bởi vì, trên đời này, mỗi một ngày, lời thề non hẹn biển bị mất hiệu lực mà biến thành trò cười, rất nhiều.

Nhưng giờ phút này, trong lòng cô đã bình yên lại sục sôi.

Vì mình, còn có tình yêu, còn năng lực tin tưởng tình yêu. Cô bằng lòng chân thành cảm ơn ông trời, cảm ơn Triệu Thừa Dư, cảm ơn, chính mình.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Cố Hàm Ninh nhắm mắt nằm ở trên giường, mái tóc dài tán loạn trên mặt gối trên giường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Tối hôm qua, trên con đường vắng vẻ trong trường học, hai người họ trịnh trọng trao đổi hứa hẹn hôn nhân. Tuy rằng không phải sẽ thực hiện ngay lập tức, nhưng lại biểu thị, bọn họ đã bằng lòng bước vào giai đoạn kế trong cuộc đời này cùng nhau rồi.

Năm ba rồi, quả thật có không ít chuyện cần phải lên kế hoạch kĩ càng.

Rốt cuộc là muốn thi Nghiên cứu sinh, hay là đi làm. Triệu Thừa Dư vội vã muốn lên lịch tiệc cưới, cô lại cảm thấy, hay là sau khi tốt nghiệp trước đi làm giấy kết hôn, về phần tiệc cưới, sẽ tính toán sau.

Đại học nói là còn có hai năm, thật ra thời gian dư giả cho bọn họ sắp xếp, cũng không nhiều.

Cố Hàm Ninh đột nhiên cảm thấy có chút nóng vội, trước khi nhập học đại học, cô lên kế hoạch cho rất nhiều việc, muốn học lên cao, bây giờ, đã qua nửa đời người, nhưng chuyện cô muốn hoàn thành, dường như còn rất nhiều. May là cô đã sớm quy hoạch cho cả đời này, không thể phú quý giàu sang, ít nhất cũng có thể sống cuộc sống an nhàn cùng với ba mẹ và người yêu dấu. Cuộc đời này, cô còn muốn sinh hai đứa con đáng yêu, để bù đắp tiếc nuối trong kiếp trước của cô.

Cuộc đời này, chuyện cô muốn làm còn quá nhiều. Cô không có thời gian kéo dài nữa, Cố Hàm Ninh vội vàng bò xuống giường, rửa mặt xong, liền thấy Thôi Hà Miêu đã mang bữa sáng từ bên ngoài về.

Thịnh Mạn Mạn còn đang ngủ rất say, mà tối qua, mặc dù hơi say, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn ngủ rất ngon, cứ như là chưa từng được ngủ vậy. Quả nhiên, rượu đỏ bổ trợ giấc ngủ có hiệu quả rất tốt. Cô đi giày xong, vừa mới mở điện thoại di động, liền nghe được tiếng “ting ting” báo có tin nhắn đến.

“Thức dậy chưa? Anh đang ở dưới lầu phòng em. Lâu rồi không cùng nhau vận động, có muốn đi chạy bộ buổi sáng, sau đó cùng đi ăn sáng không?”

Chương 76: Náo nhiệt

Cố Hàm Ninh đánh răng ở trong phòng tắm, cửa ngoài ban công mở rộng, bên ngoài âm thanh náo nhiệt đã kéo dài hơn một giờ, dường như có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

A... Vào lần đầu tiên anh nói yêu em

Hô hấp khó khăn tim không ngừng run rẩy

A... Lần đầu tiên anh nắm hai tay của em

Mất phương hướng không biết nên đi nơi nào

Đó là lí do cùng yêu nhau

Đó là cùng gần bên nhau...

Giọng nam ra sức gào thét, gắng hát ca khúc dịu dàng này hơi hướng phong cách nhạc Rock, nhưng mà cũng vẫn dễ nghe. Cố Hàm Ninh lắc lư, nhẹ giọng ngâm nga theo tiếng nhạc.

Chờ Cố Hàm Ninh đi ra khỏi phòng tắm, thay áo ngủ xong, bên ngoài đã đổi một ca khúc khác. Cô rót một cốc nước, rồi cầm cốc nước, đi tới ban công dựa vào lan can, vừa hớp một ngụm nước, vừa thăm dò nhìn xuống.

“Đã hát, đã hét cả hơn tiếng đồng hồ rồi, mà không uống ngụm nước, còn khỏe hơn so với ca sĩ bắt đầu diễn!” Thịnh Mạn Mạn thấy mùi ngon, ngay cả rửa mặt cũng không chịu đi, ở trên sân thượng thăm dò nhìn xuống, trên tay không quên cầm lấy gói bim bim, cắn cắn xạo xạo thật sự vui vẻ.

“Cũng không biết tốn bao nhiêu tiền.” Thôi Hà Miêu cũng cười nhìn chằm chằm dưới lầu.

“Hát cũng không tệ lắm.” Cố Hàm Ninh cho lời bình.

Phòng ngủ 617 trừ Bạch Vũ Hân có thói quen về muộn ra, ba người còn lại đều dựa vào lan can ban công, nhìn xuống quan sát. Không chỉ phòng ngủ các cô, các phòng kí túc số năm và số bốn phía trước hễ có người là đều ở trên sân thượng, nghe biểu diễn dưới tầng.

Chừng lúc tám giờ, Cố Hàm Ninh phơi quần áo ở ban công, thì phát hiện ở khoảng đất trống giữa tòa kí túc số bốn và số năm, có mấy người qua lại bận rộn. Ngay từ đầu cô không để ý, chờ đến một lát sau cô cầm cây lau nhà đi ra ban công, thì thấy tiếng vang ở dưới tầng càng lớn hơn.

Hôm nay là thứ bảy, người ở lì trong phòng ngủ thật ra không nhiều lắm. Nếu như không phải sau bữa cơm tối Triệu Thừa Dư lại bị Bùi Duệ Triết gọi điện thoại gấp gáp gọi về, cô cũng sẽ không về phòng kí túc sớm như vậy.

Chờ đến sau khi Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu lục tục trở về, ngoài ban công đã vang lên tiếng ca coi như dễ nghe.

Ba người nằm nhoài ở trên ban công, nhìn xung quanh phía dưới một hồi, bạn học Thịnh Mạn Mạn liền kiên định cho rằng dưới lầu là ban nhạc Ngày Mai có hơi nổi tiếng trong trường, hình như là do nam sinh viên năm hai thành lập.

Chỉ có bọn họ ca hát, có lẽ còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, nhưng phối hợp với trái tim dùng hoa hồng màu đỏ lờ ang áng tạo thành, ở giữa bày mấy ngọn nến, toàn bộ người xem đều hiểu rồi.

Đây là muốn tỏ tình!

“Thật là lãng mạn! Nếu như cũng có một người tỏ tình với mình như vậy thì tốt rồi.” Bạn học Thịnh Mạn Mạn trên tay cầm kính viễn vọng lần trước lúc xem bóng rổ đã chuẩn bị, thỉnh thoảng mô tả lại một cái, “Cậu nói, nhóm trưởng này tên cái gì Khải đó, cũng rất đẹp trai nha. Tại sao vai nữ chính đến bây giờ còn không chịu xuống lầu?”

“Nếu là mình thì mình sẽ rất lúng túng, nếu như thích thì thôi, nếu như không thích, đây không phải là rất khó rút lui đi. Cách duy nhất, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy.” Cố Hàm Ninh thuần túy là xem cuộc vui.

“Vai nữ chính kia tên cái gì Ninh đó, hình như là tầng bốn, cùng khóa với chúng ta, tháng trước, năm nhất vừa khai giảng không phải là cũng có một đàn em năm thứ nhất cản đường tỏ tình sao. Chậc, thật là có duyên với đàn em.” Mặc dù không có kính viễn vọng, Thôi Hà Miêu cũng thấy rất rõ, cô cũng đã đeo kính mà bình thường không hay đeo rồi.

“Sao bình thường mình chả nghe nói đến?” Cố Hàm Ninh cũng bị khơi gợi lên lòng tò mò.

“Chậc, đã là năm ba, hiện tại yêu đương cũng quá muộn, sang năm sẽ phải đi thực tập, đàn em này muốn tốt nghiệm muộn một, hai năm, chuyện xấu quá cao.” Thôi Hà Miêu xuất phát từ góc độ hiện thực, không coi trọng tình yêu xế bóng của nữ sinh viên năm ba.

“Khương Mộc Ninh! Tôi thích chị!”

“Khương Mộc Ninh, Chu Thiên Khải thích chị!”

Cách hai bài ca, bọn họ sẽ kêu một tiếng như vậy, còn nhiệt tình hơn so với biểu diễn.

“Này đã mười giờ, chẳng lẽ nữ chính không xuất hiện, bọn họ cứ vẫn hát, cứ gọi sao? Mình còn thế nào ngủ được a?” Cố Hàm Ninh nhìn đồng hồ, đột nhiên ưu sầu trỗi dậy.

Vừa rồi cũng thấy có sinh viên nữ đi qua, đang nói mấy câu gì đó với Chu Thiên Khải (Alan) là người Anh kia, bạn học Thịnh Mạn Mạn cầm kính viễn vọng báo cáo nói Chu Thiên Khải lắc lắc đầu, lại tiếp tục hát, cũng không biết có phải là nữ chính cho người đi khuyên nhủ không.

Ban công hai bên thỉnh thoảng vang lên tiếng trợ oai của nữ sinh viên, cố gắng lên, đủ các loại âm thanh cười đùa huyên náo, thậm chí còn có người hét xuống dưới: Em trai, Khương Mộc Ninh không cần cậu, chị đây đồng ý tiếp nhận cậu, nhanh nhào vào lòng chị đi!

Cố Hàm Ninh lau mồ hôi, nữ sinh viên năm ba quả nhiên sẽ đói khát rất nhiều...

Ngọn nến dưới lầu bị gió đêm thổi tắt nhiều lần, lại lần lượt được đốt lên, bên cạnh lại bổ sung một bó hoa hồng thật to, giống như là định tặng cho nữ chính. Chẳng lẽ là thực sự hạ quyết tâm nhất định phải chờ đến nữ chính xuất hiện?

Trong lòng Cố Hàm Ninh có một chút xíu hâm mộ như vậy.

Cũng không phải là hâm mộ loại hình thức này, trước công chúng, cô thật đúng là không chịu nổi, chỉ là hâm mộ sự nhiệt tình không kiêng nể gì của thanh niên, cảm giác phát huy tuổi trẻ, thật vô cùng tốt đẹp.

Nói tới, ngay cả một đóa hoa bạn học Triệu cũng chưa từng tặng đây, dù là ngày lễ gì, cũng chỉ tặng mấy lần chocolate, có một lần còn quên hẳn luôn, ở trên đường thấy người khác cầm hoa cầm quà mới nhớ tới, sau đó ở trên đường lôi kéo cô quẹo vào siêu thị nhỏ, mua một gói nhỏ sáu đồng tiền bằng chocolate...

Ai, Cố Hàm Ninh đột nhiên có cảm giác khó bình tâm.

Bạn học Triệu vinh dự đi giúp người khác cưới vợ, cũng không lo lắng bà xã mình chạy a?

Lúc chuông điện thoại vang lên, Cố Hàm Ninh đang bình luận về bài hát vừa kết thúc với Thịnh Mạn Mạn, liếc nhìn tên trên điện thoại di động, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này mới nhận.

“A lô.” Cố Hàm Ninh dời tầm mắt khỏi ngoài ban công, nhìn cửa ban công cười yếu ớt.

“Vẫn chưa ngủ sao? Không phải nói hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Triệu Thừa Dư, mang theo sự yên ổn làm lòng người an tâm.

“Bên ngoài rất ồn ào, thế nào ngủ a.” Cố Hàm Ninh hơi bĩu môi, nhẹ giọng oán hận.

“Sao?”

“Anh không nghe thấy sao? Bên ngoài có người hát tỏ tình đấy, đã hát hơn một giờ, còn không biết lúc nào thì yên tĩnh.” Nói về cái này, Cố Hàm Ninh cũng thật có chút buồn rầu, cô đã mệt rã rời rồi.

“Vậy làm sao bây giờ? Quản lí kí túc không quản sao? Có muốn tới nơi này của anh hay không, hôm nay phòng chỉ có một mình anh.”

Đáy lòng Cố Hàm Ninh run lên, chỉ cảm thấy Triệu Thừa Dư nói câu nói sau cùng lại thấp mấy phần, lọt vào lỗ tai, mang theo vài phần triền miên.

“Còn chưa đến giờ tắt đèn, nếu tới rồi quản lí kí túc sẽ nói thôi.” Thịnh Mạn Mạn bên cạnh nhiều hứng thú nhìn Cố Hàm Ninh gọi điện thoại, bị cô một tay đẩy gương mặt cười gian này ra, “Hát đúng là không tệ, coi như nghe biểu diễn đi.”

“Ừ, anh hát cũng rất hay a.”

“A, đúng a, so ra kém anh, nhưng mà đã lâu anh không hát cho em nghe rồi.” Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động, đi về phía bên cạnh, tránh đi ánh mắt của sáng quắc của Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu đã trở về phòng tắm rửa mặt.

“Chiều ngày mai anh không bận việc gì, muốn đi KTV hay không?”

“Không muốn.” Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, lại hạ giọng thêm mấy phần, “Nói không chừng ngày mai anh lại không rảnh, lại cho em leo cây đi.”

“Được rồi, ngày mai hãy nói. Vậy, hiện tại muốn anh hát một bài hay không?” Triệu Thừa Dư bên kia đề nghị, cũng chưa nghe Cố Hàm Ninh đáp, nhẹ ho khan vài tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng hát trầm thấp của cậu.

Không thể nói rõ tại sao anh trở nên rất chủ động

Nếu yêu một người cái gì cũng sẽ đáng giá đi làm

Anh muốn lớn tiếng tuyên bố lưu luyến không rời em

Ngay cả hàng xóm cách vách đều đoán được cảm nhận của anh bây giờ

Bên bờ sông gió thổi tóc bay bay

Dắt tay của em rung động vô danh một hồi

Anh muốn dẫn em về nhà ngoại anh

Cùng nhau nhìn mặt trời lặn mãi cho đến chúng ta đều ngủ

Anh muốn cứ dắt tay em như vậy không buông

Yêu có thể vĩnh viễn đơn thuần không có buồn đau không.

...

Ca từ quen thuộc, Triệu Thừa Dư hát lên lại hoàn toàn có loại phong cách khác, Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy rất êm tai rất êm tai, một bài hát nhưng không nhớ ra là bài gì.

Cô nắm thật chặt điện thoại di động, khóe môi nhếch lên, lắng nghe Triệu Thừa Dư hát đến cuối cùng, dưới lầu dường như lại vang lên một ca khúc khác, nhưng cô đã không nghe thấy, những thứ tiếng ca nhạc Rock kịch liệt kia, từng chữ đều thua kém âm thanh trầm thấp trong điện thoại này, từng chữ từng câu, đều chảy vào trong lòng cô, mỗi nốt nhạc đều mang đến một tia run rẩy và ấm áp.

Trận biểu diễn loại nhỏ này, đến sau cùng, chỉ khiến cho phòng ngủ sinh viên nữ hai bên nhìn náo nhiệt, đến cuối cùng, nữ chính cũng không hề xuất hiện, mà chàng thanh niên ngay từ đầu còn chần chừ, cuối cùng, trong sự khuyên bảo của quản lí kí túc, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Đến 11 giờ 30 rồi, dù là tối thứ bảy, kí túc xá sinh viên cũng phải tắt đèn rồi.

Cái sự kiện tỏ tình vô cùng náo nhiệt này, ngày hôm sau thức dậy, vẫn là tin tức lớn nhất trong kí túc xá nữ, Thịnh Mạn Mạn và phòng ngủ cách vách cùng nhau trao đổi tin tức, trở về thần thần bí bí nói cho Cố Hàm Ninh, cô gái Khương Mộc Ninh kia là ở tầng bốn, học khoa công trình kiến trúc, nghe nói tối hôm qua ở trong phòng ngủ, chỉ là luôn luôn không lộ diện, theo tin tức từ trong phòng ngủ truyền đến, vị nhóm trưởng ban nhạc Ngày Mai kia, đã tỏ tình nhiều lần, đều bị cự tuyệt nhiều lần.

Loại tin tức đồn thổi này, Cố Hàm Ninh dĩ nhiên là lúc rảnh rỗi nghe một chút, loại chuyện như vậy, mỗi học kì phải có ít nhất một lần, chỉ là tới trước mắt, xác xuất thành công chẳng hề cao.

Cũng phải, nếu như là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều thích nhau), còn phiền phức như vậy làm gì.

Hiện tại Cố Hàm Ninh cũng không biết có nên hối hận một chút hay không, lúc trước mình đồng ý quá dễ dàng rồi, hẳn là nên tỏ vẻ khó khăn một thời gian rồi mới tiếp nhận chứ.

Ai, ai bảo mình dễ dàng mềm lòng với Triệu Thừa Dư đây.

Cố Hàm Ninh chỉ tò mò tin đồn một chút mà thôi, rửa mặt xong liền không để ở trong lòng. Chờ cô ra khỏi phòng tắm, Triệu Thừa Dư gọi điện thoại tới, nói là trưa nay cùng nhau ăn cơm, sau đó gọi Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức cùng đi nội thành hát karaoke.

Ý Triệu Thừa Dư là cơm trưa, hai người bọn họ cùng ăn, những người còn lại, cơm trưa xong trực tiếp đến KTV.

Cố Hàm Ninh một mình xuống lầu ăn sáng, đến thư viện đọc sách một lúc, liền nhận được tin nhắn của Triệu Thừa Dư.

“Em đang ở thư viện sao? Anh đến cửa Nam rồi.”

Cố Hàm Ninh nhìn tin nhắn, mím môi cười yếu ớt, ra khỏi thư viện, chạy dọc theo đường về cửa phía nam, còn khoảng cách rất xa, đã thấy Triệu Thừa Dư đi tới.

“Cảm giác đã lâu không hẹn hò, cách thời giăn cơm trưa còn có chút thời gian, em muốn đi nơi nào?” Triệu Thừa Dư mấy bước liền đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, cười dắt tay của cô, rảnh rỗi bước về hướng trạm xe buýt, “Ừ, nếu không chúng ta đi KTV trước? Đặt một phòng nhỏ trước, buổi trưa đi ăn cơm ở bên cạnh, vừa lúc chờ bọn Khởi Đức đến.”

Cố Hàm Ninh cười liếc Triệu Thừa Dư chững chạc đàng hoàng đi phía trước, cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hai người hát có cái gì hay, không bằng đi dạo phố đi.”

Triệu Thừa Dư thở dài trong lòng, quay đầu, mở to mắt nhìn Cố Hàm Ninh: “Không phải em không thích đi dạo phố sao. Vẫn là hát karaoke thì hơn, yên tĩnh.”

“Trong KTV yên tĩnh gì chứ. Vẫn là đi dạo phố tốt hơn.”

Sau khi xe buýt đến nội thành, Triệu Thừa Dư còn chưa từ bỏ ý định muốn khuyên Cố Hàm Ninh đi KTV, trực tiếp bị Cố Hàm Ninh dùng tay đè lên môi.

“Em muốn đi cửa hàng sách!”

Triệu Thừa Dư nói không được lời nào, lại không dám dùng lực thật mạnh, chỉ có thể mở to mắt trừng Cố Hàm Ninh, bất đắc dĩ gật đầu.

Thật hi vọng hôm nay không có ai đi cửa hàng sách.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3