Duyên tới là anh - Chương 86 - 87
Chương 86: Chuẩn bị
Ở hành lang lầu hai, Lâm Thành nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã đang chạy nhanh đến, nhẹ giọng thở dài: “Em sao phải thế...”
Lỗ Tĩnh Nhã dừng bước, ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt: “Em cũng không biết nên làm gì bây giờ... Mười năm, em thích anh ấy mười năm... Em đã sớm biết anh ấy sẽ không thích em, em không biết nên làm gì ngoài việc tiếp tục thích anh ấy... Tình cảm đâu thể nói rút lại là rút lại được... Em cũng hi vọng bản thân đột nhiên sẽ không thích nữa, như vậy tâm trạng của em sẽ dễ chịu hơn... Em không cầu gì xa vời, nhưng hãy cho em thời gian được không?”
Lỗ Tĩnh Nhã nói mang theo một tia nghẹn ngào, vừa mờ mịt vừa đau thương, gục đầu xuống, giống như đã mất hết sức lực.
Lâm Thành bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lỗ Tĩnh Nhã mang theo một tia thương hại: “Nếu em đã hiểu được thì anh cũng không nói gì nhiều, chỉ là em nên nói với bác em một tiếng, dù sao cũng là người một nhà, không cần phải khiến mọi người khó xử.”
Lâm Thành lắc đầu, quay người rời khỏi, có vài điều, anh từng nói rồi, nghe không vào thì anh cũng không có cách nào, dù sao bản thân mình đâm đầu đến máu chảy, mới biết hối hận.
Bầu không khí về sau đã tốt hơn, tuy rằng bà bác hai của Triệu Thừa Dư vẫn đanh mặt, nhưng chỉ cần không nhìn bà là được, những người còn lại đều có thái độ thân thiết, giống như bà cụ Lâm đã nói, Triệu Thừa Dư kết giao bạn gái, kết hôn, ngoại trừ ba mẹ của anh ra, những người khác, cho dù là thân thích, chẳng có liên quan gì? Nếu không phải muốn mưu cầu thêm lợi ích, dính chặt vào nhà họ Lâm thì Lỗ Cầm cũng không để ý chuyện tình cảm của Triệu Thừa Dư.
Chính chủ không để ý đến bà, cháu gái của bà cũng đã không còn hứng thú, bà phí nhiều hơi sức thì có tác dụng gì? Chỉ thêm đắc tội người ta mà thôi. Thực ra không phải bà không rõ, chỉ là trong lòng bực tức, thực sự không có mặt mũi nào. Nếu không phải mẹ chồng mình còn ở đây, có lẽ bà đã tỏ thái độ thẳng thừng, đứng dậy bỏ đi rồi.
Cố Hàm Ninh cảm thấy thông suốt, chỉ cần bà bác hai của Triệu Thừa Dư có thể bỏ qua ý niệm không thực tế trong đầu đi, chẳng qua là kính trọng như người bề trên thì cũng chẳng làm sao, dù sao cũng chẳng ở gần, tính ra quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt mấy lần.
Nhưng thật ra, Triệu Thừa Dư nhìn Lỗ Cầm với ánh mắt lạnh như băng, thậm chí ngay cả một nụ cười lễ phép cũng keo kiệt. Triệu Vĩ Đình chỉ coi như không biết con mình và Lỗ Cầm đối đầu kịch liệt. Mà Lâm Nguyệt như có như không trừng con trai mình, lành lạnh nhìn về phía chị dâu nhà mình, mỗi lần Lỗ Cầm hỏi chuyện bà cũng không nói câu nào, mà nếu ngẫu nhiên lên tiếng, thì giọng nói cũng không có độ ấm. Cuối cùng, Lỗ Cầm cũng ý thức được, bà đã đắc tội với cả nhà Triệu Thừa Dư, trong lòng càng khó chịu, cứ đứng ngồi không yên thật muốn bật người dậy, chạy về nhà luôn.
Sóng ngầm giữa họ hàng với nhau, Cố Hàm Ninh cũng không để ý tới, cô chỉ là khách, còn đến nhà lần đầu tiên, không tính là thân với bọn họ, bạn gái của Triệu Thừa Dư, không phải vợ của anh, thân phận của cô hiện tại, cô không cần xen vào, cho nên, từ đầu tới cuối, cô chỉ nở nụ cười nhẹ thể hiện sự khéo léo.
Mà mẹ của Triệu Thừa Dư rõ ràng vừa lòng với biểu hiện của Cố Hàm Ninh, lúc trở về còn cười với cô, nói Cố Hàm Ninh thường xuyên sang nhà ăn cơm.
Sau khai giảng, Cố Hàm Ninh cảm thấy bản thân ngày càng bận bịu. Thực tập, thi cử đều bày ra trước mặt, con người bận bịu sẽ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đợi cho Triệu Thừa Dư cùng cô bàn về tiệc cưới, ba năm đại học cũng sắp kết thúc.
“Cụ thể lần nghỉ hè này, chúng ta để ba mẹ bàn bạc với nhau, chúng ta có thể quyết định khách sạn, em thích khách sạn nào? Còn có chụp ảnh áo cưới nữa, có muốn hè đi chụp luôn không? Hay là chờ đến Quốc Khánh? Còn có trang điểm cô dâu, sân bãi này, thiệp cưới này, em thích kiểu thiệp mua ở cửa hàng, hay là tìm người thiết kế?” Triệu Thừa Dư cầm bản ghi chép, hăng hái bừng bừng hỏi.
Cố Hàm Ninh cầm lên nhìn, trên giấy chi chít các mục, quả thực là vô cùng toàn diện, chu đáo. Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư có chút kinh ngạc: “Sao mà anh suy nghĩ tỉ mỉ thế?”
Triệu Thừa Dư ho nhẹ, bình tĩnh lấy lại bản ghi chép: “Anh lên mạng tra các bước tiến hành.”
Cố Hàm Ninh phì cười, cô thật không nghĩ tới, Triệu Thừa Dư vì tổ chức hôn lễ mà lên mạng tra các bước tiến hành, lập tức vừa mềm lòng vừa ấm áp, ai, thật không phải là hiện tượng tốt, cô phát hiện bản thân không kiên trì được lâu.
“Tùy anh đi. Đừng xa nhà chúng ta quá là được rồi.” Cố Hàm Ninh trong lòng thở dài, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
“Kì nghỉ hè này rất nhiều việc, mẹ anh chọn được mấy căn rồi, chỉ chờ chúng ta về xem thôi, tốt nhất là trước khi nghỉ hè quyết định luôn. Nếu không ưng ý nhà giao ngay, anh thấy nhà giao sau(*) cũng được, dù sao phần lớn thời gian chúng ta ở trường, nhà anh, hoặc là nhà em, tùy em thích ở đâu thì ở.” Triệu Thừa Dư lại viết viết lên trên bản ghi chép, nhẹ giọng nói quyết định của mình. Ngày mùng một tháng năm, nhà bọn họ đã chuyển đến sống ở Giang Nam Xuân Thành rồi, về sau khi về nhà cũng dễ gặp mặt hơn. Nếu sớm biết, hai nhà cùng mua nhà cùng một tiểu khu, lúc ấy anh nên hỏi rõ ràng, trực tiếp mua cách vách. Biệt thự liền nhau, hai gian liền nhau, bức tường ngăn ban công ở lầu ba không cao, lúc sửa sang lại nếu như không cao thêm, leo lên rất dễ.
(*)Nhà giao ngay: nguyên văn tiếng Trung là “hiện phòng”: chỉ căn nhà người mua có thể chuyển vào ở ngay; Nhà giao sau: nguyên văn là “kì phòng”: chỉ căn nhà đang được xây dựng, sẽ được giao cho người trong một kì hạn nhất định.
Thật sự là đáng tiếc!
“Ừ.” Cố Hàm Ninh nâng má, nhìn Triệu Thừa Dư đang hăng hái dào dạt, bật cười. Bộ dạng của anh bây giờ, còn hưng phấn hơn lúc cùng các đàn anh mở công ty hồi trước.
“Đúng rồi, hôm qua phó chủ nhiệm khoa tìm đến anh, thầy để cử anh bảo vệ nghiên cứu, anh đã đồng ý, đến lúc sẽ đi theo thầy.” Triệu Thừa Dư không chút để ý nói.
“Ừm, rất tốt, anh đã hoàn thành một bước nhiệm vụ một cách tốt đẹp, em vẫn còn phải cố gắng.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, về khảo nghiên, cô không lo lắng nhiều, học kì này, cô hoàn thành chương trình và kì thi môn giáo dục học, tâm lí học cần cho thi lấy chứng nhận tư cách giáo viên (chứng nhận cho phép hành làm giáo viên trong ngành giáo dục Trung Quốc), học kì một năm tư liền chuyên tâm chuẩn bị thi Nghiên cứu sinh rồi. Nhưng mà, có lẽ trước cuộc thi chính thức, cô cũng có thể lấy được giấy cử đi học, chỉ cần chuyên ngành phù hợp, thì đi học càng tốt.
Trong phòng ngủ các cô, chỉ có cô nghĩ đến việc khảo nghiên, ba người còn lại thì không có hứng thú, cô nói vài lần, cuối cùng cũng bỏ cuộc. Khảo nghiên hay là đi làm, giống như người uống nước, nóng lạnh tự biết lấy, cô hoài niệm cuộc sống học đường, cho nên lưu luyến trường học, ba người còn lại mong muốn đi làm, theo cách nói của Thịnh Mạn Mạn, đến lúc kiếm ra tiền, cô muốn mua bánh thì mua bánh, muốn mua thịt thì mua thịt, hoàn toàn có quyền tự chủ.
Tuần thi năm ba chấm dứt, mọi người cũng không vội vã muốn về nhà giống như hai năm trước đây. Ngành của Cố Hàm Ninh vẫn luôn thi xong muộn nhất, Thôi Hà Miêu hẹn đi ăn cơm chiều, ngày mai lại đi.
Buổi tối đủ người, Bạch Vũ Hân đã tới từ sớm, còn có Phạm Ý Mân lúc đến tìm Triệu Thừa Dư, nghe nói bọn họ tổ chức liên hoan liền mặt dày mày dạn ở lại ăn cơm, trực tiếp không nhìn tấm vé xe buýt đã mua xong của cậu ta kia.
Đối với Phạm Ý Mân, Cố Hàm Ninh luôn có thiện cảm, thời đại học Triệu Thừa Dư có quan hệ tốt nhất với cậu và Mạnh Khởi Đức.
Phòng 617 có bốn người thêm hai người nhà và bạn bè của người nhà, tổng cộng là bảy người. Bao một phòng ở nhà ăn trường học, rộng rãi thoáng mát.
Thôi Hà Miên ngồi cùng Mạnh Khởi Đức, mặt mày tươi cười, khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp hơn.
Từ khi khai giảng năm ba, cô vẫn luôn u sầu, vì thực tập năm tư, vì sắp chia lìa khi tốt nghiệp. Tháng sáu tốt nghiệp, nói ra thì rất xa, nhưng thật ra là rất gần.
Thôi Hà Miêu là người thành phố W tỉnh J, mà Mạnh Khởi Đức là người thành phố F tỉnh F, hai thành thị cách xa nhau hơn tám trăm kilomet. Tốt nghiệp là chia tay, đây là chuyện bình thường ở trường học, còn chưa tới thời điểm tốt nghiệp rất nhiều đôi trong trường đã cãi nhau thậm chí là dứt khoát chia tay vì nơi thực tập và con đường đi của một năm sau. Năm tư còn chưa tới, năm ba bọn họ đã nếm mùi cay đắng của hiện thực trước rồi.
Yêu xa, thật ra rất không thực tế. Thôi Hà Miêu nói với Cố Hàm Ninh, cô ấy không có tự tin, chỉ cần cô ấy độc thân trở về thành phố W, người trong nhà nhất định lập tức giới thiệu bạn trai.
Cố Hàm Ninh cũng có chút đau lòng, kiếp trước khi chưa tốt nghiệp, cô cũng từng trải qua giày vò giãy giụa như vậy, cuối cùng cũng dứt khoát rời nhà dốc sức làm việc với bạn trai. Nhưng bây giờ, Triệu Thừa Dư không để cô có dịp ưu phiền, đã sớm xách định bước đi cùng nhau, cô thật may mắn.
May mắn, trước cuối kì, Mạnh Khởi Đức nói với Thôi Hà Miêu, anh ta quyết định sau khi tốt nghiệp, cùng cô đến thành phố W. Mạnh Khởi Đức không phải con một, anh còn có một người anh, một người chị, tuy rằng là con út, nhưng so với Thôi Hà Miêu là con gái một, thì trách nhiệm ít hơn một chút. Lúc ấy, anh cười nhéo mũi Thôi Hà Miêu: “May mắn là ba mẹ anh vi phạm kế hoạch hóa gia đình, nếu không anh cũng thật không hạ quyết tâm được. Chị anh nói, chị ấy sẽ chăm sóc ba mẹ, để anh yên tâm giữ chặt vợ, về sau anh sẽ đến địa bàn của em lăn lộn, đến lúc đó cần phải giữ chặt anh.”
Lúc ấy, mấy người Cố Hàm Ninh vừa mới hoàn thành xong một tiết chuyên ngành, cô nhìn thấy Thôi Hà Miêu đỏ mắt, lập tức bổ nhào vào lồng ngực Mạnh Khởi Đức, đến nỗi làm cho Mạnh Khởi Đức ngã nhào xuống mặt đất, Thôi Hà Miêu cũng ngã lăn ra đất, lại chui vào lồng ngực anh, vừa khóc vừa cười.
Lúc ấy, Cố Hàm Ninh thật sự thở phào một cái, cười nhìn hai người té trên mặt đất, ôm chặt lấy nhau, lúc quay đầu, nhìn hốc mắt đỏ hồng của Bạch Vũ Hân, thì nở một nụ cười hiếm thấy.
Hôm nay, ăn cơm, thấy Mạnh Khởi Đức và Thôi Hà Miêu nắm tay nhau, cùng cười tiến đến, Thịnh Mạn Mạn lại có cơ hôi trêu chọc một phen. Trong thời gian nghiêm trọng nhất, Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn đều cẩn thận không dám đề cập đến các từ: thực tập, tốt nghiệp, sợ sau khi nghe xong Thôi Hà Miêu không tự chủ được mà khóc, nói thực, cô và Thịnh Mạn Mạn cùng nghĩ, hai người họ cũng sẽ như cặp tình nhân khác, sau khi tốt nghiệp sẽ càng ngày càng xa cách.
Cố Hàm Ninh thấy Bạch Vũ Hân ngồi một mình, gầy hơn hẳn so với trước kia, quay đầu, đón nhận ánh mắt ấm áp chưa bao giờ rời khỏi của Triệu Thừa Dư, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, mang theo một chút tê dại.
Có tình yêu không trọn vẹn, có tình yêu ngọt ngào. Chúng ta có thể làm là khi còn có thể nắm tay thì nắm thật chặt.
Năm ba, có người vui mừng, có người bi thương cuối cùng đã kết thúc.
Kì nghỉ hè, còn có một thời gian thực tập ngắn, khởi động cho đợt thực tập năm tư. Cố Hàm Ninh thật sự không chịu nổi lời khuyên nhủ của Triệu Thừa Dư, cuối cùng cũng đồng ý trong kì nghỉ hè thì thực tập ở công ty anh. Triệu Thừa Dư tất nhiên là vui vô cùng, đi theo làm người hầu của cô, để dập tắt ý muốn đổi ý của Cố Hàm Ninh.
Có tình yêu không trọn vẹn, có tình yêu ngọt ngào. Chúng ta có thể làm là khi còn có thể nắm tay thì nắm thật chặt.
Chương 87: Thực tập
“Em ở phòng kí túc xá là được rồi. cùng lắm thì gọi Mạn Mạn đến.” Cố Hàm Ninh nói, đưa tay kéo góc áo của Triệu Thừa Dư.
“Đi lên trước đi.” Triệu Thừa Dư quay đầu lại, cong khóe môi, xách túi hành lí nho nhỏ của Cố Hàm Ninh, đi trước vào cửa hành lang, “Còn thời gian, xíu nữa xuống siêu thị mua đồ ăn không? Anh Thạch biết em tới thực tập, bắt đầu từ mấy hôm trước, cả ngày đã chảy nước miếng, nói mơ đều gọi tên món ăn.”
Cố Hàm Ninh nhớ mỗi lần cô vào bếp nấu ăn, anh Thạch liền đứng ngồi không yên, thèm thuồng đến không còn lòng dạ nào làm việc, trong liền vui vẻ. Có lẽ trừ Triệu Thừa Dư ra, người chào đón cô nhất chính là Thạch Lỗi.
“Bên này.” Triệu Thừa Dư vẫy tay với Cố Hàm Ninh đang đứng trước cửa phòng 202.
“Sao...” Cố Hàm Ninh kinh ngạc, nhìn Triệu Thừa Dư lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa phòng 201 đối diện.
“Sao anh có thể để em sống cùng mấy ông đó chứ. Phòng này trước kia là do bạn học trường mình thuê, nhưng nghỉ hè họ về nhà rồi, nên anh thuê lại của bọn họ hai tháng.” Triệu Thừa Dư kéo Cố Hàm Ninh vào cửa, kết cấu trái tương phải với phòng 202 đối diện, hai buồng, hai phòng khách và một phòng vệ sinh, bởi vì kì nghỉ hè mới bắt đầu, nên phòng rất sạch sẽ.
“Là một cặp?” Cố Hàm Ninh xem xét một lượt, cạnh ghế sô pha trong phòng khách có một khung ảnh, bên trong là bức ảnh đôi nam nữ trẻ trung dựa vào nhau thân mật.
“Đúng vậy, cùng khoa với bọn anh, đã thuê hơn một năm.” Triệu Thừa Dư sâu kín oán giận, nhìn Cố Hàm Ninh nói vừa chậm lại vừa nặng.
Cố Hàm Ninh quay đầu lại, trừng Triệu Thừa Dư một cái, nhưng rất nhanh lại không quan tâm đến anh nữa, tiếp tục xem xét: “A, sao phòng này không mở được?” Cô cầm nắm cửa, vặn đi vặn lại nhưng không mở được.
“Bọn họ cất đồ đạc vào một gian, cho anh thuê một gian phòng ngủ. Vốn là phòng sách của bọn họ.” Triệu Thừa Dư ôm eo Cố Hàm Ninh, đi đến phòng cách vách, dễ dàng mở cửa ra, sau lưng ôm Cố Hàm Ninh, cằm anh đặt bên tai cô, nhẹ nhàng thổi hơi: “Thế nào? Giường và chăn chiếu đều do anh mua mới, chiếu đã giặt rồi phơi, chăn gối cũng đã giặt, có mùi nắng mà em thích.
Hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp thổi vào tai của Cố Hàm Ninh, làm lỗ tai và gương mặt cô từ từ đỏ ửng, không biết là do không tránh khỏi hơi thở ấy, hay là vì chiếc giường gỗ dài mét tám trong phòng: “Tùy tiện dùng là được rồi, cần gì mua chiếc giường tốt như thế.” Cô cố gắng áp chế tim đang đập mạnh, mới ra vẻ không có việc gì mới nói.
“Cả đời người, hơn một nửa thời gian là ở trên giường, tuy rằng em chỉ ngủ hai tháng, nhưng dù sao đây cũng là vật quan trọng, đương nhiên là anh muốn mua đồ tốt một chút.” Triệu Thừa Dư nói rất đứng đắn, nhưng mà khi nghe vào tai Cố Hàm Ninh lại rất mờ ám, làm cô không được tự nhiên.
Tâm không đứng đắn! Cô không tin, Triệu Thừa Dư không có nghĩ đến chuyện mờ ám.
Khi đôi môi ấm áp của Triệu Thừa Dư càng ngày càng gần người, như là sắp đặt trên cái cổ mảnh khảnh của cô, Cố Hàm Ninh lập tức né ra, nhảy ra một bước, cười tủm tỉm nói: “Thoạt nhìn không cần phải sửa sang lại., nên chúng ta đi siêu thị đi.”
Vòng tay chợt trống rỗng, làm cho Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, cúi đầu, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi!”
Không phải còn hai tháng sao, có rất nhiều thời gian! Nghĩ như thế nên tâm tình của Triệu Thừa Dư trở nên tốt hơn.
Cố Hàm Ninh thấy đôi mắt Triệu Thừa Dư lại nóng rực lên, cười thầm trong lòng.
Thật ra, nói là Cố Hàm Ninh đến thực tập, không bằng nói là đến quẹt thẻ. Ngoài chức đầu bếp ra, những cái cô cần làm khác chỉ là sắp xếp chút giấy tờ hồ sơ, đây là việc bốn người đàn ông không am hiểu nên toàn bộ các giấy tờ đều để rải rác tứ tung, người ngoài sắp xếp thì không an tâm, bản thân thì lười động tay. Sau khi tốt nghiệp chị Tống càng bận bịu hơn rồi, hơn nữa thật ra thì chị ấy cũng không am hiểu việc này lắm.
Biết Cố Hàm Ninh đến thực tập, nên buổi tối chị Tống cũng đến đây, chị và Cố Hàm Ninh lâu rồi chưa gặp, ăn cơm, bốn chàng trai hiếm khi có thể nhàn nhã một chút, làm thành một bàn, đánh hồng tâm (một loại bài bạc), chị Tống lôi kéo tay Cố Hàm Ninh xuống lầu đi dạo tiêu cơm.
“Đã suy nghĩ chuyện thực tập học kì sau chưa? Tính toán đến đâu rồi?” Trong bóng đêm tĩnh lặng, sườn mặt của Tống Minh Huyên mờ ảo mà mềm mại, thậm chí còn mang theo một tia mệt mỏi, có lẽ là trong khung cảnh ban đêm, cũng có lẽ để buông lỏng không liên quan đến lợi ích, nên chị tháo lớp ngụy trang thường ngày xuống.
Chị Tống như vậy làm Cố Hàm Ninh cảm thấy đau lòng.
Chị bị kẹp giữa cha mẹ và anh Bùi, kiên trì đấu tranh, dường như là cuộc đấu tranh không có hồi kết. Nhưng, tranh đấu với cha mẹ nào có dễ như vậy, giống như cha mẹ đấu lại con cái, chẳng qua là ai mềm lòng trước thôi.
Phần mềm vận hành điện thoại di động làm thay đổi số phận của anh Bùi kiếp trước đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, thật ra Cố Hàm Ninh cũng có chút nóng vội, nhiều lần muốn nói ra mấy lời đề nghị, nhưng lại sợ bản thân can thiệp, sản phẩm cuối cùng sẽ không hoàn thiện được như kiếp trước, dù sao nhiều thành quả đôi khi cần thời gian và kinh nghiệm thất bại để tích lũy, cô tự an ủi chính mình, có lẽ thời điểm chưa tới.
“Nghe nói khoa chúng em có thể bố trí hai suất thực tập ở trường, em nghĩ sẽ thử một chút.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ nói, cố gắng làm không khí trở nên thoải mái hơn.
“Ừ, khoa nào cũng có, chỉ là không nhiều lắm, bình thường cũng không công khai thông báo tuyển dụng. Nếu như vậy thật ra rất tốt, em có thể ở gần Triệu Thừa Dư.” Tống Minh Huyên cười nói: “Ai, chị thật hâm mộ em và Triệu Thừa Dư, hai đứa rất xứng đôi.”
Cố Hàm Ninh trong lòng chua xót. Đối với chị Tống, xứng, là chuyện khó có thể với tới cỡ nào, trong mắt cha mẹ, người thân, bạn bè chị, chị và anh Bùi là cực kì không xứng.
“Đợt thực tập nửa học kì kết thúc, sẽ tốt nghiệp. Thực là nhanh.” Cố Hàm cười chuyển đề tài, nhìn bầu trời đầy sao, thật cảm thán.
“Đúng vậy. Hôm nhập học giống như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng bây giờ chị đã tốt nghiệp một năm rồi, thời gian thật trôi nhanh quá.” Tống Minh Huyên cũng ngẩng đầu ngắm các vì sao đang tỏa sáng, chậm rãi lắng lại mọi nỗi lòng, để cho đi trở về, mặc kệ là đối mặt với Bùi Duệ Triết, hay là cha mẹ cô, cô đều phải tự tin, kiên định, sáng sủa. “Chị mới tốt nghiệp mà đã bắt đầu nhớ cuộc sống học đường rồi, vẫn là em sáng suốt, đã sớm quyết định muốn thi Nghiên cứu sinh.”
“Em chính là muốn lười biếng, không muốn đi làm việc sớm. Trường học tốt hơn ngoài xã hội, là cái tháp ngà voi, em còn muốn trốn trong đó vài năm.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, cô thật sự rất thích trường học, cho nên dù sau này phải đi làm cô cũng không muốn rời xa trường học, tuy rằng trong trường học cũng có nhiều điều rất thực tế, nhưng cô vẫn thực thích.
“Ai, sớm biết như vậy, chị cũng thi Nghiên cứu sinh rồi, lúc đó chỉ muốn ra đi làm, tự bản thân kiếm tiền, không cần dựa dẫm vào ba mẹ, kiếm ra tiền, thích dùng như nào thì dùng.”
Hai người tìm ghế đá mà ngồi xuống, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh đen, nụ cười trên gương mặt đôi khi sẽ có chút tương tự. Nhưng mà, các cô hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu nhớ về quá khứ, nhưng những kí ước này đều rất ấm áp, có thể xoa dịu lòng người. Khi Tống Minh Huyên cảm thấy dao động, cảm thấy mệt mỏi thì sẽ từ từ nhắm hai mắt lại, yên tĩnh hồi tưởng khi cô và Bùi Duệ Triết cùng nắm tay sánh bước bên nhau đi dạo quanh trường, cho dù không nói lời nào nhưng vẫn vui vẻ.
“Triệu Thừa Dư nói, sang năm tốt nghiệp xong hai em sẽ kết hôn?” Tống Minh Huyên cười nói đến tin tức nghe được lúc ăn tối, trong lòng cô vừa vui cho bọn họ lại trĩu nặng cho chính mình.
“Dạ, đúng là quyết định như vậy, nhưng ba mẹ chúng em cũng mới gặp một lần, chứ chưa bàn bạc cụ thể.” Cố Hàm Ninh thật ra không hề gấp gáp chút nào nhưng Triệu Thừa Dư lại chờ không kịp, cha mẹ hai bên hình như cũng không phản đối, thậm chí là vui mừng khi việc này thành, cô cũng không có lí do mà kiên trì phản đối, đơn giản để bọn họ tự xử lí. Triệu Thừa Dư đã nói, sẽ cho cô làm cô dâu an nhàn nhất.
“Ai, em xem, chị bắt đầu vừa hâm mộ vừa ghen tị với em rồi này! Em sao lại khiến người ghen tị thế a!” Tống Minh Huyên quay đầu lấy tay nhéo mặt Cố Hàm Ninh, “Em và Triệu Thừa Dư rất may mắn, cho nên nhất định phải hạnh phúc đấy.” Cho dù tương lai, kết quả của cô chính là buông tay, ít nhất còn có thể nhìn thấy có người từ học đường thuận lợi bước vào hiện thực, như vậy làm cho cô cảm thấy hiện thực không quá u ám, chỉ là cô không đủ may mắn mà thôi. Hai mươi năm trước, cô cho rằng bản thân rất may mắn, hiện tại mới biết được, được đến và mất đi, cũng như hình với bóng.
Cố Hàm Ninh và Tống Minh Huyên ngồi trò chuyện về tình hình gần đây, rồi quá khứ, còn chuyện liên quan tới tương lai thì nói rất ít, sau hơn một giờ mới nhìn nhau cười cùng ra về.
Bốn người đàn ông đang ngồi chơi bài hăng say, Triệu Thừa Dư và Thạch Lỗi, Bùi Duệ Triết và Hầu Nhân Phong, tuy rằng đang đối trọi hừng hực khí thế, nhưng khi thấy Cố Hàm Ninh đi vào, Thạch Lỗi cao giọng nói: “Em dâu, anh muốn ăn khuya là mì sợi.”
“Cậu là voi hay là cá voi thế, cơm tối vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, hiện tại đã nghĩ đến ăn khuya thế a.” Hầu Nhân Phong trước sau như một phỉ nhổ, mắt luôn nhìn bài trong tay, cau mày, tính toán cẩn thận.
“Đây là mình phòng ngừa chu đáo, để em dâu từ từ chuẩn bị đó mà.” Thạch Lỗi trừng Hầu Nhân Phong, lại quay nhìn Cố Hàm Ninh, tươi cười vồn vã: “Mì nước là được rồi, dễ tiêu hóa.”
“Được ạ.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ, bắt gặp ánh mắt sâu kín của Triệu Thừa Dư mà cười thầm. Vừa rồi lúc rửa bát Triệu Thừa Dư nhỏ giọng nói, anh đánh bài một lát, rồi cùng cô về phòng 201. Xem ra trước mắt, ba người anh em kia như không có ý định ngừng chơi, xem ra sẽ đánh bài tới khuya.
Tống Minh Huyên ngồi bên cạnh Bùi Duệ Triết, xem một chút, rồi chào tạm biệt. Khi cô xoay người lấy túi xách, Bùi Duệ Triết bắt gặp ánh mắt của Cố Hàm Ninh, mấp máy môi: “Em dâu, đến đánh thay anh một tí.”
“Được. Nhưng mà em không biết chơi lắm.” Từ khi Cố Hàm Ninh gia nhập nhóm này, bọn họ đều gọi em dâu, em dâu, lúc đầu Cố Hàm Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng nghe mãi rồi cũng quen.
Bùi Duệ Triết đứng lên, Cố Hàm Ninh đi qua rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm nghị của chị Tống hơi ửng hồng, cười mỉm phất tay: “Hẹn gặp lại. Chị lái xe cẩn thận nha, có rảnh thì qua đây ăn cơm.”
“Được. Hẹn sớm gặp lại. Mọi người từ từ chơi nha, tôi về trước.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tống Minh Huyên lại thêm vài phần quyến rũ, ý cười nơi khóe môi càng sâu, đi bên cạnh Bùi Duệ Triết hai tay đút trong túi tiền, thoạt nhìn có dáng của cô gái nhỏ.
Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng Bùi Duệ Triết và Tống Minh Huyên biến mất sau cửa, thì thu hồi tầm mắt, nhận ra Triệu Thừa Dư cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô, mang theo ý cười.
“Được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa tình trước hai anh độc thân này nữa, hôm nay anh và lão Hầu sẽ chia rẽ đôi uyên ương các người, anh và Thừa Dư vẫn sẽ là một đội, không cho các người có lòng gây rối đó nha!