Họa trung hoan - Chương 25 - 26

Chương 25

Ta đang
muốn hỏi nữa thì lúc này A Man đã cùng Ôn Diễn quay trở lại. Như Ý vô cùng cao
hứng đem tất cả thảo dược mà nàng mua được bày ra trước mắt Ôn Diễn, Ôn Diễn
khẽ cười nói: “Không ngờ ở trong chợ cũng có thể tìm được những loại thảo dược
này.”

Như Ý vô
cùng cao hứng, chỉ thiếu nước hoa chân múa tay vui sướng, nàng nhận lại thảo
dược, A Man ân cần nhận lấy. Nàng nói với Ôn Diễn: “Sư phụ người đi đâu vậy?
Vừa rồi con còn nói rất nhiều chuyện ở Đào Hoa Nguyên với công chúa đấy.”

“Đi mua
chút đồ.” Ôn Diễn vẫn là bộ dạng tao nhã nho nhã như cũ, nhìn qua dường như
không để ý lắm đến việc ta hỏi thăm chuyện của hắn, ngược lại A Man nhìn ta với
vẻ mặt cảnh giác.

Ta cười
tỉnh bơ, “Thì ra nơi tiên sinh ở lại tuyệt vời như vậy, thật là muốn đến xem
một lần.”

Ôn Diễn
không vòng vo nói: “Nếu công chúa rảnh rỗi, ngày khác mời công chúa đến chơi.”

“Công chúa
mỹ nhân nhất định phải đến nhà ta nha, Mộc bà bà biết làm nhiều món ngon lắm
đó.” Như Ý chớp mắt mấy cái, đột nhiên ánh mắt vòng đến trong lòng Ôn Diễn, ta
nhìn theo ánh mắt nàng, nhìn thấy một chiếc hộp đàn hương tinh xảo.

Như Ý kinh
ngạc nói: “Sư phụ sư phụ, đây là cái gì?”

Ôn Diễn
nói nói với ta: “Công chúa tặng ta Bạch Ngọc quan, ta cũng nên tặng quà đáp lễ
công chúa. Lần trước là ta nhận của công chúa qua quýt, lần này là để nhận lỗi
cùng đáp lễ.”

Ta đưa mắt
quan sát chiếc hộp gỗ đàn hương, kinh hỉ nói: “Tặng cho ta?”

Ôn Diễn
mỉm cười gật đầu.

Như Ý liền
nói: “Công chúa mỹ nhân mau mau mở ra xem đi.” Nói xong lại vội vặn nhỏ âm
thanh lại, “Sư phụ đúng là bất công, cũng chưa từng tặng lễ vật gì cho Như Ý cả.
Nhưng mà cũng không sao, dù sao những thứ sư phụ mua thì Như Ý đều không
thích.”

Ta nhẹ
nhàng mở chiếc hộp ra, ánh mắt không khỏi ngưng đọng. Nằm trong hộp là một
miếng ngọc trắng hình đứa trẻ, chất ngọc thuộc loại tốt, vẻ mặt được khắc cực
kì sinh động, mắt to đen lúng liếng, miệng cười toe toét sáng lạn, ta vừa nhìn
đã thấy vui mừng tận đáy lòng.

Ta ngẩng
đầu lên nhìn Ôn Diễn.

Trong mắt
Ôn Diễn hàm chứa ý cười dịu dàng, “Công chúa có thích không?”

Ta nhẹ
nhàng gật đầu, “Ừm.”

Lúc này,
ta nghe được ngữ khí nặng nề của Như Ý, “Ôi, sư phụ người đừng có tặng Như Ý
mấy thứ này, Như Ý không thích trẻ em.”

Ta dở khóc
dở cười, một oa oa tinh xảo như thế này thì phàm là cô nương nào ai cũng sẽ yêu
thích không nỡ buông, còn Như Ý quả đúng là nha đầu kì quái, nhưng cũng kì quái
đến đáng yêu. Trong lòng ta vô cùng vui sướng, bèn nói: “Trong phủ ta có một
đóa linh chi trăm năm, nếu muội thích, ta sẽ sai người lấy ra tặng muội.”

Như Ý hoan
hô một tiếng, “Công chúa mỹ nhân thật là hiểu ta.”

Ta cười
tít mắt, chỉ cảm thấy bầu không khí lúc này tốt vô cùng. Nhưng bầu không khí
tốt rất nhanh đã bị phá vỡ, ta không hiểu là nó phát sinh từ đâu, chỉ trong
chớp mắt xung quanh xuất hiện vô số phi trùng, trong quán trà nhất thời loạn
lên.

Bỗng dưng
Ôn Diễn quát một tiếng, “Công chúa, ngồi xuống mau!”

Ta theo
bản năng y theo, vừa ngồi xuống đã ngửi thấy một thứ mùi gắt mũi, ào một cái
trên gạch lát rơi xuống rất nhiều xác phi trùng, ta nhịn không được hắt xì một
cái. Ngay tiếp đó ta còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại
nghe thấy Ôn Diễn vội la lên: “Công chúa, mau đi theo ta.”

Ta chưa
bao giờ thấy qua thần sắc ngưng trọng này của Ôn Diễn, theo bản năng đứng lên
chạy theo Ôn Diễn. Mặc dù Ôn Diễn ngồi trên xe lăn nhưng cũng chạy cực kì nhanh,
ta phải dùng toàn sức mới bám theo sát hắn.

Lúc này ta
nghe ở phía sau vang lên âm thanh của phi trùng, vù vù vù khiến cho người ta
cảm thấy cả người như vướng mắc, bỗng Ôn Diễn nói: “Đừng nhìn về phía sau”. Bởi
vì đám phi trùng đột nhiên xuất hiện, khiến chợ cũng loạn hết cả lên, mọi người
đều trốn đông tránh tây, tiếng thét pha lẫn tiếng khóc la hét vang lên không
ngừng, tạo thành một khủng hoảng không thể giải thích.

Ta cũng
không biết đã chạy được bao lâu, cuối cùng chúng ta chạy ra khỏi cái trấn nhỏ
này, trước mắt đột nhiên rộng rãi, trời xanh núi xa rừng xanh, chỉ tiếc lúc này
ta không rảnh rỗi để thưởng thức, chỉ cảm thấy trong lỗ tai cứ bùng bùng lên,
trong lòng ngực lại càng thở không ra hơi.

Ta bắt đầu
chạy không nổi.

Có vẻ như
Ôn Diễn cũng đã phát hiện ra, hắn đi chậm lại, “Kiên trì chút nữa là sẽ ổn.”

Ta thở
hồng hộc hỏi: “Rốt cuộc… đã… xảy ra chuyện gì?”

Ôn Diễn
không trả lời ta, bỗng dưng phía sau lại truyền đến tiếng vù vù đó, trong lòng
ta cả kinh, Ôn Diễn cũng biến sắc, đột nhiên hắn chụp lấy tay ta, chỉ cảm thấy
trước mắt vụt qua một cái, nhìn lại lần nữa thì ta đã rơi vào trong lòng Ôn
Diễn.

“Công
chúa, đã đắc tội nhiều rồi.”

Lời hắn
còn chưa dứt, ta cảm thấy cả người giống như là muốn bay lên, tay không khỏi
nắm lấy vạt áo trước của Ôn Diễn, ta chưa bao giờ thấy có người nào ngồi xe lăn
lại còn có thể chạy trốn nhanh như vậy, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc
nhưng ngượng ngùng vẫn chiếm đa số.

Tiếng
trùng kêu đã cách ta khá xa, bên tai ta lúc này chỉ còn lại tiếng gió vù vù
cùng với tiếng tim đập.

Không biết
qua bao lâu sau, Ôn Diễn đã đặt ta xuống.

Ta đứng
nhìn xung quanh, là một sơn động tối đen, ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng
dáng của Ôn Diễn. Không biết Ôn Diễn kiếm đâu ra một cây đốt lửa, đốt lửa sáng
lên.

Thần sắc
của hắn vẫn đông cứng như trước.

Hắn nói:
“Công chúa, xin hãy giúp ta làm một việc.”

Ta tất nhiên
không từ chối, hắn lấy một nhánh cây làm bút vẽ vẽ lên trên mặt đất, hình dạng
hơi kì lạ, hắn chỉ vào mấy chỗ nói nói với ta: “Xin công chúa hãy tìm ở xung
quanh đây mấy viên đá to chừng nắm tay.”

May mà mấy
viên đá đó cũng không khó tìm, chỉ một lát sau ta đã trông thấy nó, liền đặt
từng viên từng viên vào đúng vị trí Ôn Diễn chỉ định. Ta vừa mới buông viên đá
cuối cùng xuống thì âm thanh phi trùng kêu chán ghét kia lại vang lên, Ôn Diễn
mở miệng nói: “Công chúa hãy đứng sau người ta, đừng mở mắt.”

Ta không
chút chần chừ liền yên tâm đứng sau Ôn Diễn nhắm mắt lại.

Sau đó ta
chỉ nghe thấy tiếng phi trùng vang lên rất rất gần mình, ta tưởng tượng ra một
đoàn chi chít phi trùng, trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Đúng vào lúc
này, ta lại nghe ầm một tiếng, tiếng rít của phi trùng đột nhiên dừng lại.

Ta kinh
ngạc mở mắt ra, chỉ thấy trong ánh lửa khắp bầu trời, từng con phi trùng rơi
xuống, chết một cách dữ dội.

Lúc này Ôn
Diễn chậm rãi mở miệng: “Chờ cho lửa cháy xong thì chúng ta hẵng đi. Hôm nay
mục tiêu của đám phi trùng này chính là ngươi, để tránh liên lụy đến người vô
tội nên mới để công chúa chạy trốn với ta. Chuyện còn lại công chúa không cần
lo, A Man với Như Ý sẽ làm yên lòng dân chúng đang kinh hãi ở Cúc trấn.”

Ta cau mày
nói: “Ta? Tại sao lại là ta?”

Ôn Diễn
xoay người lại, hắn nhìn ta nói: “Lần này khiến công chúa kinh sợ là sơ suất
của ta. Đợi sau khi ta điều tra rõ ràng, nhất định sẽ nói rõ cho công chúa.”

Ta ngơ
ngẩn nói: “Những chuyện hôm nay xảy ra đều nằm trong dự liệu của tiên sinh?”

Ôn Diễn
hỏi lại ta nói: “Công chúa sợ sao?”

Tuy nói
vừa rồi đích thật có chút kinh hãi, nhưng Ôn Diễn một mực che chở ta, ta không
hề có cảm giác sợ hãi. Thế là bèn nói: “Không sợ.”

Hắn lại
nói: “Bây giờ công chúa có tin là thiên mệnh không?”

Ta trầm
ngâm suy nghĩ rồi nói: “Ta tin tiên sinh có năng lực biết thiên mệnh, cũng tin
thật sự có thiên mệnh, nhưng ta cũng tin thiên mệnh có thể bị người ta thay
đổi, cũng như thế sự không bao giờ có chuyện tuyệt đối. Cho dù tiên sinh biết
một khắc sau ta làm những gì, nhưng ta cũng có thể thay đổi ý nghĩ trong đầu,
làm những chuyện mà tiên sinh không lường trước được.”

Ôn Diễn im
lặng, qua một hồi lâu hắn mới hói: “Chuyện xảy ra hôm nay không hề nằm trong dự
đoán của ta, thế gian này cũng có chuyện ta không thể đoán trước được. Nhưng
công chúa yên tâm, những chuyện kiểu như thế này sẽ không xảy ra lần nữa đâu.”

Những lời
này của Ôn Diễn thật là vượt ra khỏi dự đoán của ta, ta vốn tưởng hôm nay Ôn
Diễn là thuận theo thiên mệnh, không ngờ hắn lại không hề hay biết gì. Lúc này
Ôn Diễn lại nói: “Ta cũng không có lợi hại như công chúa nghĩ, nếu công chúa
nhìn rõ ta, nhất định sẽ thất vọng.”

Lời này
lại càng vượt ra khỏi dự đoán của ta, trong lúc nhất thời ta không biết phải
nói gì.

Lửa vẫn
còn bốc cháy, nhìn qua thì có lẽ phải một lúc lâu nữa mới có thể cháy hết. Ta
thầm nghĩ cứ tiếp tục im lặng như thế này cũng không phải là cách hay, nghĩ tới
nghĩ lui liền đem những vấn đề muốn biết ra hỏi.

“Chân tật
của tiên sinh… là có từ khi nào?”

Ôn Diễn
sửng sốt, nhưng rồi lại thoải mái đáp trả ta, “Sinh ra đã có.”

Trong lòng
ta khẽ giật mình, lại hỏi: “Chữa không khỏi sao? Như Ý có điều trị qua cho
ngươi không?”

Ôn Diễn
nói nhạt: “Chẳng qua chỉ là số trời, chữa hay không chữa cũng như nhau mà
thôi.”

Ta nhíu
mày, “Tiên sinh không thử làm sao biết chữa không hết? Thiên mệnh quy thiên
mệnh, chẳng lẽ cả đời này tiên sinh đều phải thuận theo số trời? Vì sao không
thử chống lại một lần? Có lẽ thành tâm còn có thể cảm động thấu trời, trả lại
tiên sinh đôi chân hoàn hảo không khuyết tật.”

Thần sắc
Ôn Diễn trở nên có chút phức tạp, ý cười vẫn luôn tồn tại trong mắt đã sẫm đi
vài phần, một lát sau, hắn lại cười với ta, quay người nhìn vào ánh lửa đầy trời,
không hề nói gì.

Lúc này ta
nhớ đến mấy lời Như Ý nói với ta, Như Ý bảo vào năm Hữu Bình đầu tiên đã làm
một chuyện sai, bây giờ vào kinh chỉ là vì muốn bù lại lỗi sai đấy. Ta đưa mắt
nhìn bóng lưng Ôn Diễn, mấy định muốn mở miệng ra hỏi nhưng không tài nào hỏi
được.

Ta thầm
nghĩ chiếu theo lệ cũ ngày thường, Ôn Diễn sẽ lại nói một câu thiên cơ bất khả
tiết lộ với ta, nếu đã như thế, ta cần gì phải tự làm mất mặt mình chứ. Còn
không bằng tự bản thân đi điều tra rõ ràng, đến lúc đó có đủ lý do chứng cứ, Ôn
Diễn chỉ có thể mà gật đầu thừa nhận thân phận mà thôi.

Suy nghĩ
đến đó, ta cũng khép miệng lại.

Ngọn lửa
này cháy rất lâu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới chịu dừng lại. Đợi chờ
trong một trận lửa lớn như thế, cả ta và Ôn Diễn đều đỏ bừng mặt, khi Như Ý và
A Man tới, ánh mắt của hai người họ đều rơi trên mặt chúng ta, A Man cực kì kinh
hoảng hỏi: “Công chúa điện hạ, ngươi với công tử nhà ta đã làm gì rồi?”

Ta không
trả lời A Man, chỉ vì ta nhìn thấy ánh mắt của Như Ý, tuy chỉ là trong giây
lát, nhưng ta vẫn thấy rất rõ vẻ mặt không tốt. Vẻ mặt này ta đã từng thấy, Đỗ
Tịch Tịch cũng từng nhìn ta như vậy. Chẳng qua vẻ mặt này của Như Ý không rõ
ràng bằng Đỗ Tịch Tịch mà thôi.

Trong lòng
ta rối rắm vô cùng, nhưng trên mặt vẫn là một ý cười, ta nói với A Man: “Ngươi
nghĩ ta với công tử nhà ngươi đã làm gì?”

A Man lại vô cùng sợ hãi, “Ngươi…”

Ôn Diễn lạnh nhạt nói: “A Man, không được vô
lễ với công chúa. Chỉ là ta cùng với công chúa ở trong sơn động này chờ mấy
canh giờ mà thôi, còn có thể làm gì chứ. Thời gian không còn sớm, công chúa nên
sớm quay về đi.”

Ta làm ra vẻ dịu dàng, khẽ cười đáp một tiếng.
Trong thấy sắc mặt trắng bệch đến nỗi không thể trắng được nữa của A Man, ta
biết hắn đã hiểu nhầm. Nhưng sự hiểu nhầm này đã vượt qua dự tính của ta.

Lúc ta triệu xe ngựa đến thì Như Ý bỗng nhiên
cười ngọt ngào nói với ta: “Công chúa mỹ nhân, tỷ đã nói sẽ cho Như Ý cỏ linh
chi trăm năm, không được quên đâu đấy.”

Ta xoa đầu nàng, khẽ cười nói: “Ta nhớ kĩ rồi,
nhất định sẽ không quên.”

Sau khi trở lại tiểu xá Tùng Đào, ta còn chưa
kịp nghỉ ngơi thì đã trông thấy Liễu Dự. Hai ngày không gặp, thần sắc của Liễu
Dự có vẻ khá hơn nhiều, hắn ôm Tiểu Sư Tử gọi ta một tiếng “Công chúa.”

Ta nhìn Tiểu Sư Tử, rồi lại nhìn Liễu Dự, hỏi:
“Ừm? Đã tìm được “Lan Liên Kinh” rồi sao?”

Liễu Dự vừa vuốt ve Tiểu Sư Tử vừa nói: “Tìm
được rồi.”

“Ồ? Thế bên trong có ghi chép gì không?”

Tay Liễu Dự dừng lại, vẻ mặt hắn ngưng trọng
lại, khẽ gật đầu một cái. Chỉ nghe hắn gằn từng tiếng nói: “Công chúa, Ôn tiên
sinh không phải người.”

Chương 26

Cái… cái gì?

Trong nháy mắt nghe những lời Liễu Dự nói ta
vô cùng căng thẳng. Ôn Diễn có da có thịt, hơi thở cũng ấm áp, làm sao lại
không phải người? Ta khép hờ đôi mắt, bình tĩnh nói: “Nói ta nghe xem nào?”

“Công chúa chớ hiểu lầm ý của ta, Ôn tiên sính
đích thị không thể xưng là người.” Liễu Dự nói: “Theo như trong “Lan Liên Kinh”
ghi chép lại, có thể biết được thiên mệnh chính là thiên nhân. Thiên nhân có
dáng vẻ khác thường, sinh ra có chân tật, không thể ăn đồ mặn, sở trường vẽ
vời, có thể dùng việc vẽ tranh để nói ra thiên mệnh. Mà thế gian này chỉ mới có
một người.”

Dừng lại một chút, Liễu Dự nhìn ta, nói từng
câu từng chữ: “Sở dĩ gọi là thiên nhân, chính là bởi vì thiên nhân sống thọ
cùng trời.”

Sống thọ… cùng trời…

Trong lòng ta khẽ run lên, chỉ cảm thấy cả cơ
thể dần lạnh toát. Liễu Dự buông tiếng thở dài: “Công chúa nên sớm đi nghỉ đã.”
Dứt lời, hắn ôm Tiểu Sư Tử rời đi.

Ta một mình ngồi trên giường, trong đầu đều là
bốn chữ sống thọ cùng trời. Đột nhiên ta nhớ đến lúc ta hỏi tuổi Ôn Diễn thì
hắn do dự một lát mới cho ta hay. Nơi đáy lòng ta có tiếng nói, Ôn Diễn người
này nhất định không đơn giản. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Ôn Diễn lại là
sống thọ cùng trời.

Ta lấy miếng ngọc oa oa Ôn Diễn tặng ta trong
vạt áo ra, tuy hôm nay liên tục lâm vào nguy hiểm, nhưng ta chưa bao giờ có ý
định bỏ nó đi, luôn luôn giữ chặt trong ngực. Ngón tay ta lần sờ lên gương mặt
của đứa bé, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi đầu ngón tay.

Ta rùng mình một cái, chợt cảm thấy Ôn Diễn
cách ta quá xa.

Đến nửa đêm, rõ ràng ta nên say sưa trong giấc
mộng, nhưng trái lại ta không ngủ được, trong đầu toàn là tin động trời của
Liễu Dự tối nay. Ta ở trên giường lăn qua lộn lại, miếng ngọc oa oa bên gối vẫn
nở nụ cười thờ ơ như trước, ta đưa tay rờ mặt nó, hơi lạnh ở đầu ngón tay khiến
ta không kìm được mà run rẩy.

Cuối cùng ta không biết mình đã ngủ thiếp như
thế nào, chỉ biết suốt đêm ta toàn gặp ác mộng.

Hôm sau tỉnh lại, ta sai người đi báo với Ôn
Diễn hôm nay ta không khỏe, nên không thể đến học vẽ. Sau khi dùng xong bữa
sáng, ta để Vân Vũ chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung một chuyến.

Lúc trước Thừa Văn nói chắc như đinh đóng cột
rằng thế gian này ta muốn ai làm phò mã cũng được, ngoại trừ Ôn Diễn. Nhất định
Thừa Văn sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, có lẽ đệ ấy đã sớm biết Ôn Diễn
là thiên nhân.

Bởi vì Ôn Diễn xem một quẻ mệnh cho Thừa Văn
mà đệ ấy bổ nhiệm hắn làm quốc sư, lúc đó ta chỉ thấy là Ôn Diễn mê hoặc Thừa
Văn, nhưng hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy chức vị quốc sư này là oan ức cho
Ôn Diễn rồi. Ôn Diễn gặp Thừa Văn, rồi lại làm quốc sư, chuyện này nhất định
không phải ngẫu nhiên. Giữa Thừa Văn với Ôn Diễn còn có bí mật nào đó, ta muốn
hỏi cho ra lẽ.

Lúc ta tiến cung vừa đúng lúc hạ triều, một
đám triều thần nối đuôi nhau đi ra từ trong điện Thừa Càn. Mấy ngày nay ta đều
ở trong Tùng Đào tiểu xá, nên hơi bị núi rừng ám ảnh. Mỗi ngày ngoại trừ Ôn
Diễn thì vẫn là Ôn Diễn, đối với những chuyện những người trong kinh thành đều
có chút mơ hồ, bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trước mắt, trong
lòng phảng phất cảm giác như đã cách mấy đời.

Đám triều thần thấy ta, trên mặt lộ vẻ kinh
ngạc, bọn họ ồn ào hành lễ với ta, ta mỉm cười bảo bọn họ miễn lễ. Rồi chuyện
tiếp theo thật khiến ta ngạc nhiên, vốn đại thần trong triều đều e ngại ta đến
cùng cực, thấy ta bây giờ chưa có phò mã thì ai ai cũng chuồn rất nhanh, sợ một
khi ta đã mở miệng vàng, thì sẽ trở thành miếng thịt béo bở trên thớt mặc cho
ta hành hạ.

Nhưng có lẽ vì nguyên nhân đã lâu không gặp,
không ít đại thần đều đến hàn huyên với ta, trên mặt những vị đại thần trước
kia tiến cử phò mã với ta đều lộ rõ ý cười gió xuân, đến nói với ta cảnh sắc
trong núi mỹ diệu đến tuyệt vời.

Ta nghe liền hiểu ý bọn hắn, thấy mặt mỗi
người họ ai cũng hàm chứa ý xuân, có lẽ biết ta gần đây thường lui tới với Ôn
Diễn, kết quả cho rằng ta với Ôn Diễn đã thành chuyện tốt, mà công tử nhà bọn
họ cuối cùng cũng thoát khỏi miệng cọp.

Ta cười híp mắt nói: “Đúng thế, cảnh sắc trên
núi rất đẹp, đẹp đến mức làm bổn công chúa lưu luyến.”

Chúng đại thần nhất nhất phụ họa, các từ ngữ
ngợi ca cứ quanh quẩn bên tai, ta nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng chỉ cảm
thấy buồn cười, cũng không thèm tính toán với bọn họ, chuẩn bị vân đạm phong
khinh rời đi.

Nhưng mà, ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Yến
Thanh, tướng mạo Yến Thanh tuấn lãng, đặt trong đám quần thần thì chẳng khác gì
hạc giữa bầy gà, ta rất dễ dàng nhìn thấy hắn, huống gì lúc ta với đám triều
thần nói chuyện thì ánh mắt của hắn luôn hữu ý hay vô ý quét về phía ta, nhưng
rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không giống như cái nhìn chòng chọc muốn
giết người trước kia.

Nhưng mà hắn thế nào thì sao chứ, bây giờ đã
không còn liên hệ với ta.

Dưới tiếng cung tiễn của đám triều thần, ta
bước từng bước đi về phía ngự thư phòng, dựa theo thói quen của Thừa Văn, sau
khi hạ triều hắn sẽ đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Ta mới đi có mấy
bước, phía sau đã truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Xin công chúa dừng bước.”

Ta hơi sững sờ, xoay người nhìn lại, là Yến
Thanh. Hắn vẫn mặc triều phục thị lang, khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng so với
trước kia thì gầy hơn không ít.

Hắn bước lên vài bước, cúi thấp đầu nói: “Vi
thần có mấy lời muốn nói cùng công chúa.”

Nếu là trước kia ta nhất định sẽ không chừa
mặt mũi cho Yến Thanh, nhưng qua lại với Ôn Diễn đã lâu, lúc này ta nhìn Yến
Thanh, trong lòng tương đối bình tĩnh, ta lạnh giọng nói: “Yến Thanh, cho tới
bây giờ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói.”

Vân Vũ ở sau người ta nhỏ giọng nói một câu:
“Đúng thế!”

Ta liếc nàng một cái, để Vân Vũ cùng đám cung
nữ lui ra. Sau khi Yến Thanh hòa ly với ta, mấy hành động quái dị của hắn thật
khiến ta nghĩ hoài mà không ra, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, ta nghĩa
ta cũng nên ôn hòa nho nhã nói chuyện với hắn, không thể giống như lần trước
tức giận mà động thủ.

“Nói đi, có lời gì thì nói nhanh đi.”

Yến Thanh nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hồi
lâu sau, hắn mới mở miệng, thốt ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”

Ta sửng sốt, ngàn vạn lần cũng không ngờ Yến
Thanh sẽ nói ba chữ này với ta.

Hắn cúi đầu nói: “Mấy năm qua, nàng đối xử với
ta rất tốt, nhưng cuối cùng cũng là ta khiến nàng đau lòng, lại còn làm tổn
thương đến con của chúng ta, là ta không tốt, ta nợ nàn một lời xin lỗi.”

Ta vốn tưởng mình còn thật sự có thể ôn hòa
nhã nhặn, nhưng khi Yến Thanh nhắc đến đứa bé, trong đầu ta lập tức hiện lên
giương mặt xanh tím không cảm xúc của đứa bé, trong lòng mơ hồ nhói đau. Ta
nghĩ mình không nên nói gì nữa với Yến Thanh, bằng không ta sợ mình sẽ nổi giận
mà trút lên đầu hắn.

Ta sầm mặt nói, “Lời ngươi nói, ta nghe xong
rồi, ngươi đi đi, sau này ít xuất hiện trước mặt ta thôi, ta không muốn nhìn
thấy ngươi.”

Yến Thanh biến sắc, đột nhiên hắn nói: “Công
chúa thật sự muốn chọn Ôn quốc sư làm phò mã? Ôn Diễn làm thế nào mà có được
chứ vị quốc sư, mọi người đều biết. Công chúa chớ để sắc đẹp che mắt.”

Ta giận dữ, lạnh lùng nói: “Ôn Diễn như thế
nào không tới phiên ngươi mở miệng. Bây giờ ngươi chỉ là một thị lang, cấp bậc
của quốc sư cao hơn ngươi mấy phần, ngươi nên tự biết rõ. Không phân biệt được
đúng sai như thế, xem ra bệ hạ nên sớm hạ chức quan của ngươi.” Cuối cùng ta
nói: “Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, lúc này ta bỏ qua cho ngươi, nếu còn
có lần sau, ta chắc chắn sẽ bẩm báo với bệ hạ.”

Nói xong, ta hất tay bỏ đi.

Lúc này trong người ta không tốt tí nào, vừa
rồi đúng là ta tức Yến Thanh nói này nọ Ôn Diễn, nhưng càng nhiều hơn là tức
chính mình. Lúc trước ta cũng như Yến Thanh nghĩ Ôn Diễn như thế, cho đến khi
qua lại với Ôn Diễn, mới biết rõ Ôn Diễn thế nào, mới biết trước đó mình đã
thái quá nhường nào.

Vân Vũ lo lắng đưa mắt nhìn ta, “Công chúa,
người có thể không quên trước kia tiền phò mã đối xử thế nào với người chứ?
Đừng vì mấy lời ngon ngọt mà thay đổi thái độ, phụ… khụ, Liễu công tử còn đang
ở ngoài cung đợi người.”

Ta đưa mắt nhìn Vân Vũ, thản nhiên nói: “Tự ta
có chừng mực.”

Vân Vũ lại nói: “Ôi, công chúa, mới vừa nãy
Như Vũ cô nương còn nói với em, tiền phò mã đã đem con hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch
vào phủ rồi! Con hồ ly đó đã đắc ý mấy ngày nay, ngày nào cũng ở trong phủ tiền
phò mã tác oai tác quái.”

Nghe chuyện đó, ta đến một cảm giác khổ sở
cũng không có, ta cảm thấy Yến Thanh nên sớm thu nạp Đỗ Tịch Tịch, để tránh làm
bẩn mắt ta. Bây giờ Yến Thanh làm như thế, ta thật sự vui mừng.

Trước khi vào ngự thư phòng, ta thu lại cảm
xúc trên mặt, đổi thành gương mặt tươi cười. Lúc ta tiến vào thì quản nhiên
Thừa Văn đang phê duyệt tấu chương, hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt vô
cùng nghiêm túc.

Bỗng ta nhớ đến bức họa ngày trước của Ôn
Diễn, a đệ hoàng đế đại vinh của ta mũ phượng khăn quàng vai, ánh mắt hàm chứa
vẻ dịu dàng ngồi trên giường. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, sau đó suy nghĩ
lại, đại khái cũng hiểu ra chút.

Có lẽ Thừa Văn đã gặp được cô nương đệ ấy thích,
khéo sao đệ tức1 của ta
cũng dí dỏm hoạt bát, nên cùng Thừa Văn chơi trò phu thê. Bất kể thế nào, nếu
Thừa Văn có thể hoàn toàn buông Quán Quán, toàn tâm toàn ý yêu một cô nương, dù
bọn họ có làm nhưng gì, ta cũng thấy vui mừng.

(1 Đệ tức là vợ của em trai.)

Thừa Văn
đặt tấu chương xuống, ta bước lên mấy bước, hai mắt khẽ cười gọi một tiếng “A
đệ”.

Ta rất ít
khi gọi Thừa Văn là a đệ, luôn gọi thẳng tên. Chỉ có những lúc đòi hỏi ở hắn
thì ta mới gọi như thế.

Nhưng rõ
ràng là a đệ ta tương đối hiểu rõ a tỷ mình, hắn cũng khẽ cười nhìn ta, “A tỷ ở
ngoại ô chơi lâu như thế, là đã nhìn trúng vị tuấn lang quân nào sao?”

Khóe miệng
ta khẽ run, “Không có, thật sự không có.”

Thừa Văn
lại cười, “Ngoại trừ Cảnh Nhuận, a tỷ thích ai thì ta cũng có thể làm tỷ hài lòng.”

Ta cắn
môi, “Cũng bởi vì Ôn Diễn là thiên nhân?”

Thừa Văn
nhìn ta, buông tiếng thở dài, “Ta biết mình không thể gạt được a tỷ. Cảnh Nhuận
chính xác là thiên nhân, nếu a tỷ ở cùng với hắn thì sẽ rất khổ. Thiên nhân
không giống với người thường, a tỷ cũng biết thiên nhân sống thọ cùng trời.
Khoan nói đến việc Cảnh Nhuận có đồng ý sống chung với tỷ hay không, liệu a tỷ
có đồng ý thấy cảnh tỷ tóc bạc trắng xóa tay không nhấc lên nổi còn Cảnh Nhuận
vẫn là dáng vẻ hai mươi bảy tuổi? A tỷ có thể đồng ý su khi tỷ chết để lại một
mình Cảnh Nhuận cùng với bia mộ của tỷ cho đến tận thiên hoang?”

Không thể
không nói, quả nhiên Thừa Văn là người hiểu rõ ta nhất thế gian này, đệ ấy suy
xét toàn bộ những băn khoăn của ta.

Ta buông
tiếng thở dài: “Không muốn.”

Dừng lại,
ta nói tiếp: “Thừa Văn, đệ là a đệ của ta, ta sẵn lòng đem tâm sự của mình nói
cho đệ hay. Những lời lần trước đệ nói, ta đều ghi rõ trong lòng, nhưng khi gặp
Ôn Diễn, ta lại không kiềm chế nổi mà đi thích hắn. Nhưng đệ yên tâm, thích
cũng chỉ là thích, ta sẽ không vô cớ muốn hắn làm phò mã đâu. Thừa Văn đệ cũng
biết, rất nhiều đồ vật đều không phải có được trong tay mới gọi là thích, ta
chỉ nhìn hắn thôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.”

Thừa Văn
nói: “A tỷ đã nghĩ thoáng thì thật là chuyện tốt.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3