Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 2) - Chương 40 - 41
Chương 40
Tạ Di Hồng đã làm xong thủ tục xuất ngoại, không phải đi làm nữa. Mỗi ngày, ngoài thời gian ra ngoài mua sắm, thăm hỏi bạn bè, bà con, còn lại đều ở lì trong nhà.
Đàm Duy tránh cô như tránh tà. Buổi sáng đi làm từ rất sớm, nếu không phải đi trước Tiểu Băng thì cũng là cùng Tiểu Băng ra khỏi nhà. Buổi trưa cũng không về nhà ăn cơm, nhờ một học sinh mua phiếu cơm rồi ăn ngay tại căng tin trường. Chỉ có buổi chiều thì khó tránh vì anh tan làm phải về nhà nấu cơm, nhưng cũng nêu cao tinh thần cảnh giác, ăn mặc kín cổng cao tường, trước giờ chưa từng vào căn phòng nhỏ của Tạ Di Hồng, chỉ làm việc trong bếp, xong thì trốn trong phòng mình, khóa cửa viết luận văn.
Theo cách này được vài hôm, thần kinh căng cứng của anh rốt cuộc cũng được thả lỏng, bởi vì Tạ Di Hồng vốn chẳng có ý định dụ dỗ anh. Mới đầu cô ấy còn giả bộ muốn vào bếp giúp, sau đó phát hiện nhà bếp quá nhỏ liền quyết định không vào nữa, nếu không đợi anh làm xong cơm rồi hưởng thụ thành quả thì cũng mời hai người họ ra ngoài ăn.
Chẳng biết Tiểu Băng có thật là tận lực đề phòng Tạ Di Hồng không, hay là quyến luyến không nỡ chia tay cô bạn này, mỗi ngày tan làm đều dính lấy Tạ Di Hồng, thậm chí còn xin nghỉ phép hai ngày để cùng Tạ Di Hồng đi mua sắm. Tất cả mọi hoạt động của hai người phụ nữ này đều gạt anh ra ngoài. Nếu buổi tối hai người cùng ở nhà thì sẽ đuổi anh đến trường, còn lấy một cái cớ rất mỹ miều là “không muốn làm ảnh hưởng anh viết luận văn”, bởi vì bọn họ ở nhà còn phải nghe nhạc, xem ti vi, có khi còn mời khách, náo nhiệt vô cùng.
Hai người phụ nữ này không ra ngoài chơi thì thôi, nếu đã đi thì đến tối khuya mới chịu về, nào thì nói là đi mua sắm, rồi thì hội họp bạn bè, có khi thì đến quán cà phê internet để lên mạng... Tiểu Băng nói cô ấy nghiện lên mạng vì trên mạng có quá nhiều thứ hay ho, chỉ tiếc chỗ họ ở còn chưa lắp mạng...
Đàm Duy không tin: “Em còn muốn nối mạng hả? Đến máy điện thoại bàn còn hận không thể cắt được kia kìa.”
“Đâu có giống nhau? Máy bàn thì có mấy người gọi tới? Có người gọi thì cũng chỉ là mấy người bạn cùng thành phố này, làm sao mà so với lên mạng được? Người ở trời nam biển bắc đều có thể chơi cùng nhau...”
Anh không thể hiểu được. “Lên mạng thì có gì hay ho? Bọn em mấy ngày nay lên mạng chơi cái gì thế?”
Hai người phụ nữ liền hi hi ha ha, chỉ đông chỉ tây, không chịu nói cho anh biết, làm cho anh càng tò mò. Gặng hỏi cả nửa ngày, hai người mới nói là cùng mọi người trên phòng chat nói chuyện phiếm. Anh càng không hiểu: “Không phải hai người lên mạng sao? Tại sao lại thành chạy đến phòng chat rồi?”
Hai người phụ nữ cười đến run rẩy, Tiểu Băng nói: “Đồ ngốc, anh không biết thì đừng nói lung tung.” Sau đó cô không thèm để ý đến anh nữa, nháy mắt với Tạ Di Hồng. “Ha ha, buồn cười chết mất, cái cô “Tuyệt đại song giao” cứ hỏi tôi tại sao lại đặt tên là “Chuồn là thượng sách”... Tên của cậu cũng quá tuyệt cơ... ha ha... “Đại hiệp ngắt cỏ”...”
Tạ Di Hồng mèo khen mèo dài đuôi: “Đàn ông “hái hoa” thì hay, phụ nữ chúng mình “ngắt cỏ” không hay sao? Một bên hái một bên ngắt, xem ai lợi hại hơn ai...”
Anh không hiểu bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy mình như người ngoài cuộc, đành hậm hực đi làm việc của mình.
Nhưng bất kể ban ngày Tiểu Băng thân thiết với Tạ Di Hồng thế nào, cứ đến khi đi ngủ cô lại trả Tạ Di Hồng về đúng vị trí tình địch, nhẹ nhàng hỏi anh: “Hôm nay thế nào rồi? Cô ấy có giở trò gì không? Anh có bị lừa không?” “Bị lừa gì chứ? Người ta căn bản chẳng có ý đó...”
“Em không tin, cô ấy chắc chắn đang đợi thời cơ.”
Anh muốn nói: “Đợi thời cơ cái gì chứ? Em cả ngày đều dính lấy cô ấy, cô ấy lấy đâu ra cơ hội?”, nhưng lại sợ Tiểu Băng nói trong lòng anh mong chờ Tạ Di Hồng tìm được thời cơ. Điều khiến anh khó hiểu là, lúc Tiểu Băng ở cùng Tạ Di Hồng đều chuyện trò vui vẻ, nhưng đêm đến, lúc ở với anh lại ủ rũ thất thần. Mỗi lần anh muốn, Tiểu Băng đều ra sức từ chối, nếu không lấy cớ phòng bên có người, không được làm thoải mái thì cũng nói là mình mệt, muốn ngủ sớm. Anh tò mò hỏi: “Em thế này là làm sao? Có phải đã thông đồng với Tiểu Tạ để chỉnh anh không?”
“Cái này sao lại là chỉnh anh được?”
“Em cố ý kìm nén anh, muốn anh chịu không nổi mà phạm lỗi phải không? Nếu như đây là kế hoạch của em, vậy em hẫng chắc rồi, em kìm nén anh cũng vô dụng thôi, anh có thể tự mình ra tay đấy...”
Tiểu Băng khẽ cười. “Anh còn nói em toàn nói những câu sởn da gà, nhưng em thấy anh còn nói những câu sởn da gà hơn đấy. Em làm sao có thể ngốc đến độ như vậy? Lại đi giúp cô ấy sinh con cho anh sao? Em thực sự là rất mệt, cả người khó chịu.”
Anh cuống quýt: “Sao lại như vậy? Có cần đi khám bác sĩ không?”
Tiểu Băng ba hoa: “Gì mà đi khám bác sĩ chứ? Em chỉ là có chút chuyện đau đầu nhức óc thôi mà, cắt chút thuốc uống là khỏi thôi.”
Thời gian nửa tháng mà Tiểu Băng suy đoán “cô ta có thể vẫn đang đợi thời cơ” đã trôi qua, Tạ Di Hồng cuối cùng cũng chẳng đến dụ dỗ anh, làm cho anh có chút thất vọng, giống như bị ai đó vứt bỏ vậy. Có lẽ vì thường xuyên nghe Tiểu Băng nói Tạ Di Hồng yêu thầm anh, nghe quen rồi cũng tin là thật, luôn chờ đợi cô ấy đến dụ dỗ, để cho anh nghiêm chỉnh từ chối một lần. Kết quả lại phát hiện người ta vốn chẳng có ý đó, đều là do anh tự mình đa tình, làm cho anh vô cùng xấu hổ.
Ngày Tạ Di Hồng đi, Đàm Duy và Tiểu Băng tới sân bay tiễn, người nhà Tạ Di Hồng và một số bạn bè cũng tới... Anh trai cô ấy cho vài xe công an tới đưa mọi người đến sân bay, oai phong lẫm liệt. Lúc chuẩn bị lên máy bay, Tạ Di Hồng và mấy cô bạn khóc lên khóc xuống, Tiểu Băng lại càng khóc thảm thiết, đến cả ông Tạ cũng lệ hoen khóe mắt, nhưng Đàm Duy lại chẳng cảm thấy gì. Tạ Di Hồng chẳng phải được gả ra nước ngoài cầu thân, mà là đi Mỹ hưởng phúc, làm sao mà phải buồn như vậy?
Tiễn Tạ Di Hồng xong, trở về nhà, Tiểu Băng hỏi Đàm Duy: “Tim đã tốt lên chút nào chưa, để em đến giúp anh giày vò thêm chút nữa nhé!”
“Rốt cuộc là ai đau lòng?”
“Tất nhiên là anh đau lòng rồi, hai người bọn anh làm đồng nghiệp bao nhiêu năm, lại yêu nhau lâu như vậy, anh không đau lòng sao?”
“Ở sân bay người khóc lóc không phải là em sao? Tại sao lại đổ lên đầu anh rồi? Chẳng lẽ nước mắt của em là giả?”
“Nước mắt của em đương nhiên là thật, chưa nói đến việc cô ấy là bạn tốt của em, cho dù chỉ là một người bạn bình thường nhưng đã đến sân bay đưa tiễn, mọi người đều khóc, em cũng không kìm nổi mà rớt nước mắt. Điểm này không giống đàn ông các anh, nước mắt chỉ âm thầm rơi trong lòng. Đến đây nào! Để em nghe xem tim anh có phải đang rơi lệ không?” Tiểu Băng vừa nói vừa giả bộ úp tai lên ngực anh, nghe một hồi, cuối cùng kinh hãi kêu lên: “Úi chà, nước mắt trong tim anh bắn quá xa đấy nhé!”
Anh nhịn không được cười, nói: “Thế thì ba cái chuyện lặt vặt anh đều không xa nghề chính rồi, làm cái gì cũng liên quan đến “bắn” nhé!”
Hai người họ cười đùa một chập, Tiểu Băng làm như thật nói: “Qua mười tháng nữa, liệu Tạ Di Hồng có ôm một đứa bé về nhận ba không nhỉ? Nếu vậy em khuyên anh cứ nhận đi, nghe nói ba mẹ của công dân Mỹ đến thăm hỏi người thân rất đơn giản, anh hãy chuyển con anh đến Mỹ trước, nếu còn nhớ tình cũ thì chuyển em qua luôn.”
“Nếu Tạ Di Hồng có thể sinh con của anh thì chắc chắn là không khí nhà chúng ta có thể khiến cô ấy mang bầu...”
“Ngần ấy ngày mà anh không động vào cô ấy sao?”
“Không.”
Tiểu Băng nghĩ một lúc, nói: “Nếu như anh không động vào cô ấy, vậy thì cô ấy không thể mang thai con của anh. Chúng ta không dùng bao cao su mấy lần rồi nhỉ? Có vứt bao cao su lung tung không đấy? Dù sao đi nữa em cũng vô cùng chú ý, mấy lần làm xong em đều không vứt lung tung mà.”
Anh cười đến gần như ngột thở, Tiểu Băng cũng cười. “Ha ha, nếu như Tạ Di Hồng biết em đề phòng cô ấy như thế chắc sẽ tức chết mất.”
Đây chẳng qua là trò đùa giữa hai vợ chồng họ, vài ngày sau, anh cũng quên bẵng đi mất. Nhưng đến một ngày, Tiểu Băng lại mặt lạnh hỏi anh: “Anh với Tạ Di Hồng đã làm chuyện đó rồi đúng không?”
Anh nghĩ là cô lại đùa, cố ý giả bộ hốt hoảng, nói: “Úi chà, bị em phát hiện rồi sao?”
Tiểu Băng hét lên: “Đừng có đùa nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
“Thì anh cũng đang nghiêm túc đây...”
Tiểu Băng tái mặt. “Đã bảo anh đừng đùa nữa mà, anh nghe không hiểu hả? Em mắc bệnh truyền nhiễm rồi đây này, chắc chắn là bị anh lây sang, còn anh bị lây từ cô ta...”
Anh vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Em mắc bệnh gì cơ? Đừng nói linh tinh nữa!”
“Là thật đấy. Em... Chỗ đó vừa đau lại vừa ngứa, giống hệt triệu chứng lần trước cô ta nói...”
“Hay là... cô ấy lây bệnh cho em?”
“Cô ta làm sao mà lây bệnh cho tôi được? Nhà chúng ta không có bồn tắm, cũng không có hố xí bệt, chẳng lẽ vi khuẩn gây bệnh có thể nhảy lên chui vào cơ thể tôi hả?”
“Thế em nói xem rốt cuộc là vì sao?”
“Còn có thể là vì sao được nữa? Chắc chắn là anh và cô ta đã làm chuyện đó, anh lây bệnh từ cô ta rồi truyền sang cho tôi.”
Anh hoàn toàn chắc chắn về bản thân. “Anh chẳng cùng cô ấy làm gì hết! Cái này hoặc là em nhầm, em tự mắc bệnh, hoặc chính là...”
“Chính là cái gì?”
“Em mắc phải từ chỗ khác...”
Tiểu Băng tức đến nghẹn lời, hơn nửa ngày sau mới hằm hằm nói: “Anh làm cái chuyện không có nhân tính này mà còn mặt mũi nói tôi sao? Tôi sớm đã biết anh không tin tôi, anh cảm thấy cách tôi bán bảo hiểm là không có đạo đức, anh nghĩ tôi chắc chắn đã làm gì không phải rồi nên anh làm gì cũng chẳng sao. Tôi nói cho anh biết, ván này anh tính sai nước rồi, tôi một thân trong sạch, từ trước đến giờ chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn, chắc chắn là anh lây bệnh cho tôi. Anh muốn học Thường Thắng cái trò “tố cáo tình nhân trước” à? Anh vẫn còn non lắm!”
“Anh đã nói với em rồi, sao em cứ không chịu nghe thế? Anh và cô ấy chẳng có chuyện gì cả.”
“Vậy tôi cũng chưa từng làm việc gì vượt quá giới hạn cả.”
“Thế thì chỉ có thể nói em trong sạch, anh cũng trong sạch, anh chẳng phải đã nói rồi đấy thôi, còn có một khả năng khác, chính là em vốn chẳng mắc bệnh gì cả.”
Chương 41
Tôi sớm đã nhận ra các người không bình thường, “liếc mắt đưa tình, thông đồng với nhau, bây giờ còn lây bệnh sang cho tôi... Tôi phải ly hôn với anh!”
Anh ghét nhất phụ nữ lúc nào cũng dán hai chữ “ly hôn” lên miệng như vậy. “Giờ còn chưa rõ chuyện gì, sao đã nói đến chuyện ly hôn?”
“Chuyện rõ như ban ngày, còn phải làm rõ cái gì nữa? Hừ, miệng anh lúc nào cũng nói sẽ qua cửa, anh qua cái cửa gì, tôi thấy anh ngoài lừa tôi ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả!”
Anh không biết những lời này của Tiểu Băng nhằm vào chuyện xuất ngoại hay là việc bình bầu, nhưng đều khiến anh khó chịu, dường như Tiểu Băng không chỉ hoài nghi nhân phẩm của anh mà còn cả năng lực của anh. Anh phản bác: “Em đừng học cái trò ấy của Thường Thắng, bản thân gây chuyện ở bên ngoài còn mặt dày đổ lên đầu anh... Tiểu Tạ vốn không phải kiểu người như em nói...”
“Ôi, anh còn bênh cô ta nữa cơ đấy! Anh yêu cô ta như thế, sao còn quấn lấy tôi? Sao không dứt khoát theo cô ta ra nước ngoài đi? Nói tôi mặt dày, tôi thấy mặt anh còn dày hơn cả tường thành đấy!”
Hai người cãi nhau một trận vẫn chẳng có kết quả gì, ai cũng nói mình có lý. Cuối cùng Tiểu Băng cãi chán rồi, chỉ vào cánh cửa, gào lên: “Cút đi, cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...”
Anh cũng bực mình. “Anh cút đi đâu? Đây là nhà mà trường phân cho anh...”
Tiểu Băng khóc òa lên. “Được, anh ức hiếp tôi, cơ quan tôi không phân nhà, anh ép tôi không có chỗ đi... Tôi đi, tôi đi luôn...”
Tiểu Băng nói rồi liền tìm một cái túi lớn, bắt đầu thu dọn đồ đạc, dọa anh rối cả lên, chỉ sợ cô chạy về nhà mẹ đẻ làm ầm lên, vội vàng khuyên ngăn: “Anh có đuổi em đâu, là em đuổi anh...”
“Tôi không đuổi anh, tôi chỉ bảo anh cút ra khỏi căn phòng này...”
Anh vội nhún nhường: “Nếu đã như vậy thì em đừng đi nữa, anh cút ra khỏi căn phòng này là được chứ gì...”
Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng một người ngồi trong phòng lớn khóc, một người trong phòng nhỏ nóng ruột. Anh muốn đến phòng lớn khuyên Tiểu Băng nhưng cô không cho anh vào, khóa trái cửa. Anh đành đứng bên ngoài khuyên: “Em đừng nóng nữa, đợi ngày mai khi khám bác sĩ rồi khóc cũng chưa muộn cơ mà...”
Tiểu Băng ở bên trong uy hiếp: “Anh đừng đắc ý! Anh đừng cho rằng mình không có triệu chứng thì không mắc bệnh nhé. Nếu ngày mai đi khám phát hiện anh có bệnh, tôi nhất định sẽ ly hôn!”
Anh cảm thấy như vậy không công bằng. “Tại sao nếu có bệnh thì cứ phải là anh truyền sang cho em? Chỉ có thể là do em truyền sang cho anh, bởi vì anh chẳng quan hệ với người nào hết...”
Tiểu Băng châm biếm: “Hừ, anh sạch sẽ quá nhỉ! Vậy con gái của anh ở đâu mà ra?”
Anh cứng họng. “Em... em sao lại nói chuyện không có lý lẽ như vậy? Chuyện đó không phải đã làm rõ ràng rồi sao? Sao em...”
“Làm rõ ràng cái gì hả? Lần đó tôi tha cho anh, anh liền cho rằng người tốt như tôi dễ lừa lắm đúng không? Anh lại muốn được voi đòi tiên, được một đòi mười à? Hừm! Tôi sớm đã biết anh chẳng ra gì! Tôi ghê tởm! Cút đi! Đừng có đứng đây làm tôi bực nữa!”
Anh tức đến nỗi chạy thẳng về phòng nhỏ, mãi mới bình tĩnh lại được. Nhớ lại buổi tối hôm đó, vì “bệnh HIV” mà lo lắng, hốt hoảng, tuy rằng cãi nhau to nhưng hai người đều thề cùng sống cùng chết, làm anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới này. Hôm nay thì sao đây? Vẫn chưa đến mức hoảng hốt như lần đó mà Tiểu Băng đã làm loạn cả lên, luôn miệng nói “ly hôn”, “ly hôn”. Có phải là ở bên ngoài đã tìm được người nào khác rồi không, mượn cơ hội này làm loạn đòi ly hôn?
Đêm hôm đó, anh hầu như không ngủ, trời sắp sáng mới mơ màng thiếp đi, nhưng rất nhanh đã bị Tiểu Băng gọi dậy. Anh vội vàng bật dậy, đã thấy Tiểu Băng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách, không biết là dậy sớm hay cô không thể chợp mắt. Cô lạnh mặt không thèm để ý đến anh, anh đành hòa hoãn hỏi: “Sáng nay nấu mì ăn được không?”
Nào ngờ Tiểu Băng không cảm kích, lạnh lùng buông một câu: “Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi không ăn...”
“Chưa biết chừng phải đợi cả ngày trong bệnh viện, vẫn nên ăn bữa sáng...”
“Anh vẫn còn lòng dạ mà ăn sáng hả? Anh vẫn vui vẻ vì không phát bệnh chứ gì? Tôi đi trước đây, anh đánh răng xúc miệng, ăn cho no rồi hãy đến... Nhưng mà tôi cảnh cáo anh, nếu anh không dám đến bệnh viện kiểm tra... chứng tỏ trong lòng anh có quỷ... Tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh!”
Tiểu Băng nói xong thì đi xuống lầu, anh cũng vội vàng đuổi theo, ra đến bên ngoài, Tiểu Băng đã lên taxi đi mất rồi. Anh lại vội vàng trở về nhà, gọi điện cho cô, hỏi có phải vẫn ở bệnh viện lần trước không. Cô tức giận đáp: “Anh là lợn à? Không phải bệnh viện lần trước thì là bệnh viện nào?”
Anh thật sự chịu không nổi, ném điện thoại, tức giận ngồi xuống ghế, trong lòng nghĩ cô tự có bệnh, còn làm như rất có lý lẽ, hoàn toàn là bản sao nữ của Thường Thắng!
Anh vốn dĩ định xin nghỉ buổi sáng hôm nay, nhưng bây giờ cũng chán rồi, liền đạp xe đến trường. Dạy xong, anh bắt taxi đến bệnh viện, đến nơi liền nhìn thấy Tiểu Băng yếu ớt ngồi bên ngoài phòng khám bệnh.
Anh lại hỏi: “Em đã khám chưa? Lấy số cho anh chưa?” Tiểu Băng cũng không đáp, vứt số cho anh, anh xem qua, số 120, có thể đã gọi qua rồi, lại hỏi lần nữa: “Em đã khám chưa?”
“Anh không đến, tôi khám cái gì mà khám? Bệnh này cần hai vợ chồng cùng khám cùng chữa.”
Anh biết bác sĩ từng nói như vậy, lúc này không tiện nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh cùng đợi với cô. Quy định của bệnh viện là hễ lúc gọi đến số mà bệnh nhân không có ở đó thì phải đợi y tá gọi hết những số tiếp theo, cách tận vài người mới chen được vào, thế nên đợi đến hơn nửa ngày mới được gọi vào khám. Lại là mấy câu hỏi đó, lại là mấy cái phiếu xét nghiệm đó...
Sau khi để lại mẫu xét nghiệm ở phòng xét nghiệm, anh liền gọi Tiểu Băng đi ăn nhưng cô không chịu đi, lạnh nhạt nói: “Anh còn lòng dạ ăn thì đi mà ăn đi, tôi không muốn ăn.”
“Lại sao thế, cơm cũng không muốn ăn nữa à...”
“Anh đi ăn đi, ăn no rồi mới có sức trêu hoa vấn liễu chứ... Tôi không ăn...”
Anh thấy cô ngang ngạnh như vậy, cũng chẳng buồn hạ mình cầu cạnh cô, một mình đi ăn. Đến khi anh trở về bệnh viện, thấy cô ngồi trên băng ghế dài, tựa đầu về phía sau mà ngủ. Anh đoán vẫn chưa có kết quả xét nghiệm, nếu không thì chắc chắn cô đã lấy rồi. Anh chạy đến phòng xét nghiệm lấy kết quả, nhân viên tìm một lúc lâu cũng không thấy phiếu xét nghiệm của anh, nhưng họ nói phiếu xét nghiệm của anh không cần gấp, hôm nay chưa lấy được.
Anh vừa nghe đã cuống lên: “Sao mà không cần gấp chứ? Chúng tôi đã đóng phí khám nhanh cơ mà... Chúng tôi còn có biên lai nữa.”
“Dù sao cũng không đóng dấu khám nhanh.”
Anh chạy lại chỗ Tiểu Băng lấy biên lai đưa cho nhân viên phòng xét nghiệm xem. Bọn họ xem xong liền nói: “Đúng là anh đã nộp phí khám nhanh rồi, sao nhân viên thu phí lại không đóng dấu khám nhanh nhỉ? Anh đi tìm họ xem sao?”
“Thế kết quả xét nghiệm của tôi thì sao đây?”
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng không thể bảo đảm lấy được kết quả trong hôm nay.”
“Sao các anh lại có thể làm ăn như thế này chứ.”
“Chúng tôi là nhìn dấu mà làm, phiếu của anh không có dấu, sao mà trách chúng tôi được? Tôi cũng đã đồng ý cố hết sức giúp anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Anh đành phải đi tìm nhân viên thu ngân, khó khăn lắm mới xếp hàng đến bên cửa sổ phòng thu ngân, lòng như lửa đốt thuật lại câu chuyện, nhân viên thu ngân chỉ nói: “Tôi một ngày phải thu nhiều tiền như vậy, đóng nhiều dấu như vậy, quên đóng vài dấu cũng là chuyện bình thường. Những chuyện như thế này, các anh nên rộng lượng một chút. Nếu các anh đã muốn nhanh chóng có kết quả, sao không kiểm tra kĩ xem đã đóng dấu hay chưa?”
Anh phát hiện ra mấy người hôm nay anh gặp đều là bản sao của Thường Thắng, bản thân mình làm sai nhưng lại đi trách người khác, dáng vẻ bệ vệ còn hơn cả người không phạm lỗi. Anh tức giận nói: “Thái độ của cô... là sao hả?” “Anh nói tôi thái độ gì? Tôi nói cho anh biết, thái độ này của tôi là tốt lắm rồi, anh nói phòng xét nghiệm đã đồng ý làm cho anh rồi, anh còn đến chỗ tôi quấy nhiễu làm gì?”
Anh chỉ có thể nghĩ bản thân mình xui xẻo, bất đắc dĩ rời khỏi đó.
Hai người chầu chực ở bệnh viện đến tận khi tan làm mới lấy được kết quả xét nghiệm, phòng xét nghiệm cũng chỉ còn một người mặc áo blouse trắng, trông còn rất trẻ, cũng có vẻ không có kinh nghiệm. Anh hỏi người đó kết quả xét nghiệm, người đó xem một hồi rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, hai người ngày mai đến hỏi bác sĩ đi.”
Bọn họ làm sao có thể chịu thêm một đêm bị giày vò nữa, phải năm lần bảy lượt nói ngọt nhạt, nhờ cô ấy giải thích hộ. Cuối cùng người đó mới chịu nói: “Tôi quả thật không rõ lắm, hai người muốn tôi giải thích thì tôi giải thích, nhưng nói sai tôi không chịu trách nhiệm đâu...”
“Được, được! Cô cứ nói theo ý hiểu của cô đi...”
“Người nam không có vấn đề gì, người nữ thì... hình như là có vấn đề đấy...”
Anh vừa nghe nói người nam không có vấn đề gì thì như chút được gánh nặng, nhẹ nhõm nói: “Cô nói là tôi không có bệnh đúng không?”
“Tôi chỉ nói mấy kết quả xét nghiệm của anh đều là âm tính, cái khác thì tôi không biết.”
Tiểu Băng vội vàng hỏi: “Vậy tôi thì sao? Tôi là... dương tính sao?”
“Của chị... có cái là dương tính, có cái là âm tính, còn có cái phải xem chỉ số nữa... tôi cũng không rõ lắm...”
“Vậy có phải đều là bệnh sinh dục không?”
“Tôi nói tôi không hiểu rồi mà, ngày mai hai người đến hỏi bác sĩ đi.”
Tiểu Băng khẩn cầu nhiều lần nhưng người đó đều nói là không rõ. Hai người buộc phải rời khỏi bệnh viện, bắt taxi về nhà.
Về đến nhà, Tiểu Băng thở hồng hộc, nói: “Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi không có bệnh, chắc chắn là bọn họ sai rồi. Anh xem cái người đưa kết quả xét nghiệm ấy, cái gì cũng không biết, vậy mà còn làm nhân viên hóa nghiệm...”
Anh rầu rĩ nói: “Người ta là hạ khẩu lưu tình, không muốn nói em mắc bệnh. Sự thể như ngày hôm nay, em cũng không nên dùng cái chiêu “vừa ăn cắp vừa la làng” của Thường Thắng nữa, kết quả xét nghiệm đã cho thấy anh không mắc bệnh, em cứ cố đấm ăn xôi như vậy làm gì?”
“Anh bớt đắc ý một chút đi, chuyện này ngày mai đổi bác sĩ khác kiểm tra, tôi không tin anh không mắc bệnh.”
“Ngày mai anh còn phải đi làm, không thể cùng em chơi cái trò này được. Chính em cũng nói rồi còn gì, bệnh sinh dục là vấn đề khoa học, bây giờ khoa học đã chứng minh anh không có bệnh, em còn gì nói nữa không?”
“Ai mà biết làm xét nghiệm ở đây có chuẩn không? Ngày mai chúng ta tìm chỗ khác khám...” Tiểu Băng nói xong, không thèm để ý đến anh nữa, quay về phòng mình, đóng cửa cái “rầm”.
Anh nằm trên giường ở phòng nhỏ, trong lòng rất buồn bực. Kết quả xét nghiệm của Tiểu Băng là dương tính, chứng tỏ cô ấy quả thật mắc bệnh. Vấn đề là bệnh truyền nhiễm của Tiểu Băng là do đâu mà bị? Anh thực sự không thể tưởng tượng được Tiểu Băng lại cùng người khác làm loạn. Hay là lây từ chỗ Tạ Di Hồng? Nhưng bệnh truyền nhiễm của Tạ Di Hồng sao có thể lây cho Tiểu Băng được đây? Chẳng lẽ Tiểu Băng cùng Tạ Di Hồng là...?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền như một chồi non mới mọc, còn đơm hoa kết quả, tất cả gắn kết với nhau, có thể giải thích cho rất nhiều đầu mối. Xem ra Tiểu Băng và Tạ Di Hồng sớm đã là một đôi rồi, cũng có thể vì muốn che mắt thiên hạ nên một người lấy Thường Thắng, một người lấy anh. Những năm qua, Tiểu Băng và Tạ Di Hồng luôn rất thân thiết, cuối tuần cùng ra ngoài dạo phố là chuyện rất bình thường, trước khi “cơn khủng hoảng HIV” xảy ra, Tiểu Băng thỉnh thoảng còn qua đêm ở chỗ Tạ Di Hồng, toàn đuổi Thường Thắng sang phòng khác, hai người họ ngủ một phòng.
Còn nữa, trước đây Tiểu Băng chẳng có hứng thú với chuyện xuất ngoại, nhưng sau khi Tạ Di Hồng làm thủ tục ra nước ngoài, Tiểu Băng lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, còn thúc giục anh đưa Tạ Di Hồng đến ở. Bao nhiêu chuyện bày ra ở trước mắt mà anh không nhận ra, chỉ có thể nói anh quá ngốc, chẳng trách hai người họ luôn xem anh như một thằng ngốc.