Lãnh Thê - Chương 9 - Phần 1
Chương 9.1: Tai nạn
Cô quyết định đem đến cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.
Kể từ sau khi hai người hết hiểu lầm, anh vẫn luôn che chở chăm sóc cô, sợ rằng nếu ở chung với cô thì sẽ trói buộc sự tự do của cô, nhưng nếu ở quá cách xa cô lại sợ cô mất đi cảm giác an toàn. Vậy nên anh đã cẩn thận từng li từng tí tạo dựng lại sự tự tin nơi cô, cho cô một tình yêu ấm áp vô hạn.
Bây giờ đã đến lúc cô nên báo đáp lại.
Vũ Đồng nhẹ mỉm cười, đứng dưới bóng đèn đường trong công viên, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của Ôn Triệt.
6:30. Sắc trời đã tối rồi, những đám mây màu hồng phấn bông tròn tơi xốp, lững lờ trôi qua xen lẫn tô điểm thêm lên nền trời xanh thẫm.
Vũ Đồng say mê nhìn vẻ đẹp hư ảo thêm chút thần bí trên nền trời, thỉnh thoảng nhìn xuống tay ngửi ngửi mùi hương tươi mát của bó hồng đang được ôm trước ngực.
Không biết trên đời này có người vợ nào lại đi tặng hoa cho chồng mình hay không? Nếu như không có, cô muốn là người đầu tiên làm vậy.
Lúc cô được tặng hoa thì tâm trạng thấy cực kì vui vẻ, nên cô muốn anh cũng có được cơ hội cảm nhận.
6:40. Anh đến trễ rồi. Vũ Đồng có hơi chút thất vọng thở dài.
Trước khi rời khỏi công ty, cô có dò hỏi qua nên biết được buổi chiều Ôn Triệt đã ra ngoài giao dịch với khách hàng vẫn còn chưa trở về. Cô nghĩ, có lẽ do thời gian đàm phán với khách hàng bị kéo dài nên anh không thể nhanh chóng trở lại.
6:50. Cô lấy điện thoại ra, thử gọi cho anh, bên tai vang lên tiếng thông báo điện thoại đang bị khóa máy.
Anh đã tắt máy? Đang họp sao? Thế nhưng nếu anh có bị muộn, thì có lẽ sẽ nhanh chóng gọi điện thoại báo trước với cô! Trước đây hai người bọn họ có hẹn hò, thì anh cũng sẽ không bao giờ để cho cô phải chờ đợi.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Vũ Đồng rùng mình ớn lạnh, chỉ trong chốc lát, lập tức ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Triệt rất khỏe mạnh, lúc lái xe cũng không hề ham thích tốc độ giống như đa số những người đàn ông khác, muốn phô trương tốc độ, tính tình anh lại rất trầm tĩnh, tuyệt đối sẽ không để lao người xuống sườn núi. Anh sẽ không thể có việc gì!
Cô đã nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần kiên nhẫn đứng đợi là được rồi.
Bảy giờ. Có người từ phía sau vỗ nhẹ lên bả vai cô.
Vũ Đồng thở nhẹ một hơi, quay đầu lại hờn dỗi nói.”Ghét ghê, anh đến muộn…” Cô bỗng dưng im bặt, trừng mắt nhìn vị khách không mời mà tới, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo.
“Ân Vĩ Hào.” Cô nhàn nhạt nói, không mang theo bất cứ tia cảm xúc nào mà kêu lên cái tên này.
“Vũ Đồng!” Ân Vĩ Hào như không nhận thấy sự thờ ơ của cô, mà vẫn nhiệt tình chào hỏi cô. “Không nghĩ là trùng hợp đến như vậy lại được gặp em! Em đứng ở đây làm gì vậy? Chờ ai sao?” Hắn nhìn xuống, thấy cô đang ôm bó hoa hồng trong ngực, sắc mặt tối đen.
“Không phải là đang đợi chồng em chứ?”
“Đúng vậy.”
“Hai người hôm nay hẹn hò?”
“Không phải chuyện của anh.” Vũ Đồng xoay người, chẳng muốn nói nhiều với hắn.
Hắn đi vòng qua đến trước mặt của cô. “Như thế nào mỗi lần anh gặp em, đều nhìn thấy em đang đứng đợi chồng mình? Mặt mũi hắn cũng thật lớn, luôn bắt em phải đứng đợi.”
Cô không thèm để ý tới hắn.
“Như thế nào? Em đợi đã lâu rồi sao?”
Cô trừng mắt nhìn hắn. “Ân tổng giám đốc có lẽ bận rộn rất nhiều việc nhỉ? Xin cứ tự nhiên, tạm biệt!” Rất dứt khoát mà lên tiếng đuổi khách.
Vẻ mặt hắn lướt qua một chút bối rối. “Em yên tâm đi, anh không phải đến để quấy nhiễu em, tốt xấu gì nhiều năm trước đây chúng ta cũng đã từng có một khoảng thời gian yêu đương, cho dù không thể làm bạn, cũng không cần xem anh là kẻ thù chứ?”
“Tôi không xem anh là kẻ thù.” Cô mỗi một chữ mỗi một câu, rành rọt nói ra.
“Nếu đã vậy, vì sao em muốn trốn tránh anh?” Ân Vĩ Hào hừ lạnh.”Em đừng nghĩ là anh không biết, gần đây em thường đến cao ốc văn phòng của bọn anh? Anh nhiều lần từ đằng xa nhìn thấy em, em đều giả vờ làm như không nhìn thấy anh.”
Cô không phải thường đến tòa nhà cao ốc văn phòng đó, mà chỉ đơn giản cô đến đó để làm việc, nhưng cô cũng không cần phải nói cho hắn biết điều này.
Vũ Đồng lạnh lùng nhếch môi. “Nếu như tôi làm tổn thương lòng tự tôn nam giới của anh, thì cho tôi xin lỗi. Chứ tôi thật sự không nhìn thấy anh.”
“Thật sao?” Hắn đương nhiên là không tin.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói thẳng ra. “Ân Vĩ Hào, nếu như anh cho rằng tôi vẫn còn để bụng chuyện trước đây anh đã phản bội tôi, vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi đã không còn quan tâm nữa.”
Hắn nhíu mày.
“Tôi thừa nhận, có một khoảng thời gian tôi đã từng bị tổn thương. Lần đó khi đến Đài Trung tìm anh, anh đã tặng cho tôi một cú khiến tôi không bao giờ quên, thậm chí tôi luôn nghĩ là mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ hồi phục lại. Nhưng bây giờ, thì tôi đã không thèm quan tâm.”
“Em thật sự không thèm quan tâm?” Ân Vĩ Hào không rõ mùi vị gì hỏi lại. Mặc dù nói không có một người đàn ông nào hi vọng có một người phụ nữ ghi hận bản thân mình, nhưng càng không thể chịu đựng được cô ta thể hiện ra thái độ hoàn toàn không quan tâm.
Điều này chứng tỏ, trong lòng cô ta hắn thật sự đã không còn quan trọng gì nữa rồi, có người đàn ông nào sẵn sàng để cho một người phụ nữ xua đuổi như rác rưởi?
“Em thật sự tuyệt không hận anh sao?”
Cô lắc đầu.
“Anh không tin!” Hắn kích động nắm chặt vai cô. “Em không thể không quan tâm. Anh đã từng tổn thương em như vậy! Em làm sao có thể không nhớ chứ?!”
“Tôi nói là tôi đã từng có để ý, nhưng đến bây giờ tôi đã không còn quan tâm.” Cô bình tĩnh kéo tay hắn đang nắm trên người cô xuống.
“Vì sao?” Hắn không thể tin được.
Cô mỉm cười, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng vào hắn. “Bởi vì anh ấy đã cứu vớt tôi.”
“Anh ấy?” Ân Vĩ Hào nhíu chặt lông mày. “Em nói đến chồng của em?”
“Ừ.”
“Em đã yêu Ôn Triệt?”
Cô không có trả lời, nụ cười trên môi lại càng trở nên ngọt ngào, đó là nụ cười phát ra từ trái tim, thậm chí đến đôi mắt cũng lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
Ân Vĩ Hào nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng xanh.
Ngay cả khi, thời điểm hai người bọn họ yêu nhau, hắn cũng chưa từng nhìn thấy cô cười như vậy. Nụ cười của cô, luôn luôn có chút cô đơn, một chút lãnh đạm không xác định.
“Em thật sự yêu anh ta?”
“Tôi yêu anh ấy.” Cô thản nhiên thổ lộ, ngay cả bản thân cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Thì ra ngay lúc tình cảm dâng tràn cứ tưởng rằng bản thân không thể lại yêu ai nữa, vậy mà cũng có thể dễ dàng tự miệng mình nói ra tiếng yêu.
“Anh ấy đã cho tôi thấy một tình yêu thực sự là tình yêu như thế nà. Anh ấy đã chỉ cho tôi hiểu rằng, một người chân chính yêu bạn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi bạn, không bao giờ.” Vũ Đồng nhẹ nhàng nói, nhưng thái độ lại hết sức kiên định.
Ân Vĩ Hào giật mình.
Cô đã thật sự yêu Ôn Triệt rồi, yêu người đàn ông khác. Hắn vẫn chưa tin, cô đã từng yêu hắn đến như vậy!
“Anh nghe cho rõ đây, Ân Vĩ Hào, mặc kệ lúc trước Nhã Tinh vì bất kỳ lý do gì muốn kết hôn với anh, thì cô ấy cũng đã sẵn sàng cho anh cơ hội, anh nên trân trọng nó, không nên phụ lòng cô ấy.”
“Cái gì? Em nói… cái gì?” Ân Vĩ Hào hoang mang. Cô lại vì một cô gái đã từng phản bội cô mà nói tốt cho người ấy?
“Tôi chỉ nói đến thế thôi.” Cô hờ hững buông câu cuối, rồi quay người, đi về hướng cây cột đèn đường khác, biểu lộ không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.
Ân Vĩ Hào trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô, muốn đuổi theo, nhưng hai chân lại nặng trịch đến nhấc lên không nổi. Cô đã không còn là một đóa hoa yếu đuối được nuôi trong nhà kính nữa. Hôm nay cô đã trở nên mạnh mẽ, cứng cáp đến mức không có thể bị bẻ gãy nữa rồi.
Hắn cô đơn mà rời đi.
Đối với sự mất mát của hắn, dù đang đứng dưới ngọn đèn đường nhưng trong lòng Vũ Đồng lại tràn đầy hứng khởi.
Cô thật cao hứng vì cuối cùng bản thân cũng có thể thản nhiên xua tan đi quá khứ đau buồn kia, đó từng là khoảng thời gian hết sức bi thương và hối tiếc. Nhưng vừa rồi cô đã hiểu rõ được tất cả.
Từ hôm nay trở đi, cô không còn bi thương, cũng không hối tiếc, chỉ nhìn về phía trước.
Từ hôm nay trở đi.
Sau trong thâm tâm cô, âm thầm tự cổ vũ chính mình, mùi hương hoa hồng thanh khiết quẩn quanh chóp mũi cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.
Chương 9.2: Tai nạn
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vui vẻ bắt điện thoại.
“Alo, Anh Triệt hả? Anh đang ở đâu?”
“Xin hỏi là cô Ôn phải không?” Ở cuối đầu dây bên kia truyền đến, là một giọng nữ hoàn toàn xa lạ.
Cô khẽ giật mình.”Là tôi”
“Cô nhanh tới bệnh viện! Chồng cô bị tai nạn …”
Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo một đám mây dày đặc che khuất mất mặt trăng non.
“Chị dâu! Chuyện gì đã xảy ra? Anh trai em vì sao lại bị tai nạn xe hơi?”
Lúc Ôn Tuyền nhận được tin tức, lập tức chạy ngay đến bệnh viện, thì cũng đã là chín giờ tối. Vũ Đồng đang ngồi trên băng ghế màu trắng bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt đờ đẫn.
“Anh ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Bác sĩ đang mổ cho anh ấy.” Vũ Đồng giọng khàn khàn trả lời.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh trai luôn là người lái xe rất cẩn thận, thì làm thế nào lại để xảy ra tai nạn xe hơi cho được? Là do người khác đâm vào phải không? Người làm anh ấy bị thương là ai vậy?” Ôn Tuyền vừa lo lắng vừa phẫn nộ, một mực muốn tìm người ta để tính sổ.
“Em đừng kích động, không phải do người ta đụng trúng anh ấy, mà là do chính bản thân anh ấy không khống chế được tay lái nên đã lao vào ‘làn đường’ dành cho người đi bộ.”
“Anh trai lao vào ‘làn đường’? Làm sao có thể?” Ôn Tuyền không thể tin được.
“Chị cũng không tin.” Vũ Đồng lầm bầm nói nhỏ. “Nghe nói lúc ấy người lái xe là một người phụ nữ khác.”
“Phụ nữ? Ai?”
“… Triệu Vân An.”
“Triệu Vân An?” Ôn Tuyền trợn trừng mắt, “Ý chị là bạn gái cũ của anh trai?”
“Ừ.”
“Chúa ơi!” Ôn Tuyền ngã lộn nhào khỏi chiếc ghế dài, đột nhiên cảm giác có chút trống rỗng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Vì sao anh trai có thể ở cùng bạn gái cũ? Hơn nữa còn xui xẻo đến mức gặp phải tai nạn?
Cô quay lại nhìn Vũ Đồng, lúc này cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ánh đèn báo hiệu màu đỏ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, khuôn mặt mặt tái nhợt nhìn không ra được bất kỳ biểu cảm đặc biệt nào.
“Cô Triệu Vân An đó, thương tích như thế nào?” Cô cẩn thận dè dặt hỏi thăm.
“Cô ấy chỉ bị thương nhẹ, vừa rồi mới phẫu thuật xong đã được đưa vào phòng hậu phẫu.”
“Vậy à.” Ôn Tuyền cắn môi, vẫn còn chần chờ do dự nhìn chị dâu. Vì sao chị ấy dường như đang cố gắng gượng tỏ ra thật bình tĩnh? Chị ấy đang suy nghĩ gì? Sẽ không nghi ngờ anh trai và bạn gái cũ có quan hệ gì chứ?
Đột nhiên, đèn báo màu đỏ ở phòng phẫu thuật vụt tắt, thay vào đó là đèn màu xanh bật sáng.
Cửa phòng mở ra, bác sĩ mổ chính đeo khẩu trang đi tới, hai cô gái hốt hoảng chạy lại.
“Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi? Anh ấy tốt cả chứ?” Ôn Tuyền lo lắng hỏi trước.
“Hai cô xin cứ yên tâm, ca phẫu thuật đã rất thành công, anh ấy tạm thời sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bởi vì trên đầu đã bị va đập nghiêm trọng, khả năng có thể não bị chấn thương. Chúng tôi trước tiên sẽ chuyển anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm một vài ngày nữa.”
Phòng chăm sóc đặc biệt? Ôn Tuyền sắc mặt tái nhợt. Cô không thích nơi này, vì cảm giác thấy cái chết quá cận kề.
Vũ Đồng cũng nhíu chặt đôi lông mày, nhưng cô không nói gì thêm. Chỉ một lát sau, một đám y tá đẩy Ôn Triệt ra, chuyển anh vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hai cô gái yên lặng đi theo phía sau.
Đêm đó, hai người ngồi trông suốt một đêm, Ôn Triệt vần còn bất tỉnh. Quá giữa trưa, Ôn Tuyền có một cuộc phỏng vấn quan trọng không thể bỏ nên tạm thời rời khỏi. Vũ Đồng thì đã xin nghỉ phép ở công ty, tiếp tục ngồi trông ở bên giường.
Cô vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, chỉ uống một ít nước lọc, rồi tiếp tục ngồi bất động ở bên giường, khiến cho vị bác sĩ tới tuần phòng thiếu chút nữa cho rằng cô đã hóa thành một pho tượng đá.
Mãi đến chạng vạng tối, Ôn Triệt cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Vũ Đồng như ngừng thở, khi nhìn thấy lông mi của anh run lên nhè nhẹ, khóe mắt cũng có chút ít co giật.
Anh đã tỉnh! Cuối cùng anh ấy cũng đã tỉnh dậy!
Chương 9.3: Tai nạn
Cô mừng như phát điên, khuôn mặt giống như vẫn luôn bị đóng băng cho tới lúc này mới biểu lộ được cảm xúc. Cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh, không ngừng lên tiếng gọi anh.
“Triệt, nhanh tỉnh lại, Triệt.”
Anh mím môi, giống như là đang rất cố gắng muốn mở mắt ra.
“Cố gắng lên! Triệt, một chút nữa thôi, cố gắng lên.” Cô dịu dàng cổ vũ anh.
Anh thở gấp, cuối cùng cũng từ từ chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt cô đỏ hồng, ngực đau ê ẩm, như bị bóp chặt. “Anh cảm thấy như thế nào? Có khỏe không?”
Anh không nói một lời nào, chỉ giương mắt, hoang mang nhìn cô.
“Anh có phải rất khó chịu phải không? Anh chờ một chút, em đi gọi bác sĩ đến giúp anh.” Cô đứng dậy bấm nút gọi chuông, sau đó quay lại ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa lên cái trán đã được băng bó của anh. “Anh đừng lo lắng, bác sĩ sẽ đến rất nhanh thôi, không có chuyện gì đâu.”
“Cô…” Anh khó khăn cất giọng từ đôi môi không còn chút huyết sắc nào.
“Gì cơ?” Cô xích lại gần anh, cố gắng muốn nghe rõ giọng nói yếu ớt của anh. “Anh muốn nói cái gì?”
Anh thở dốc một hơi.
“Cô… là ai?”
Anh không thể nhận ra cô.
Phải nói là, trí nhớ của anh hiện giờ đang rất hỗn độn, chỉ hiện lên những ký ức rời rạc. Anh nhớ rõ em gái là do chính một tay mình nuôi lớn, nhưng lại không thể nhớ rõ cha mẹ mình chết như thế nào. Anh nhớ rõ đã đoạt được giải nhất cuộc thi diễn thuyết ở trường trung học, nhưng lại quên mất bây giờ anh chính là phó tổng giám đốc công ty chi nhánh của một tập đoàn Mỹ.
Anh nhớ rõ lúc học đại học từng làm việc ở công ty của ba cô, nhưng lại không nhớ rõ mình và cô đã kết hôn.
Anh không nhớ rõ trước đây mình đã yêu cô.
Bác sĩ chụp CT cắt lớp não bộ cho anh, chuẩn đoán rằng trong đầu anh bị tắc mạch máu não nên tạo áp lực chèn lên dây thần kinh, gây ra rối loạn trí nhớ.
“Theo kết quả chẩn đoán, người bệnh rất tỉnh táo, khả năng vận dụng ngôn ngữ cũng OK, trí thông minh bình thường, làm việc và sinh hoạt thường nhật đều có thể tự mình quán xuyến, chị cũng đừng quá lo lắng. Đợi sau này máu đọng trong đầu anh ấy tự động tan đi hết, thì có lẽ tình trạng trí nhớ hỗn độn này sẽ từ từ khôi phục lại.” Vị bác sĩ an ủi cô.
Nhưng cô cũng không dám quá lạc quan. “Thật sự sẽ bình phục lại sao? Ước chừng thì khi nào thì máu ứ mới có thể tan đi hết, anh ấy lại có thể trở lại bình thường?”
“Việc này rất khó để xác định.” Sắc mặt vị bác sĩ lộ vẻ xấu hổ. “Thời gian bao lâu rất khó xác định, có đôi khi cũng cần một vài kích thích đặc biệt mới có thể khiến người bệnh khôi phục được trí nhớ.”
“Những loại kích thích đặc biệt?”
“Vâng, não bộ của con người cấu tạo quả thật rất kỳ diệu…” Thần sắc bác sĩ trông rất phức tạp.
Vũ Đồng đại khái cũng hiểu được, loại bệnh này là tùy vào từng trường hợp, mỗi một trường hợp đều có đặc thù riêng, có người chỉ cần ba đến năm tháng là có thể khôi phục lại trí nhớ, nhưng Ôn Triệt có lẽ là không thể được.
Anh có thể vĩnh viễn cũng sẽ không thể nhớ ra cô.
Một khi nghĩ đến điều này, ngực Vũ Đồng đau nhói, hô hấp nặng nề rất khó chịu.
Mấy ngày nay, nửa đêm từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, cô luôn luôn không tự chủ được mà hốt hoảng, sợ hãi anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hồi phục được trí nhớ, vĩnh viễn quên đi hết những gì đã cùng cô chia sẻ niềm vui, hạnh phúc cũng như nỗi buồn.
Cô không biết mình nên làm sao bây giờ, chỉ có thể tự nhủ bản thân đừng nghĩ nhiều, kiên nhẫn đợi chờ…, dành thời gian điều trị chứng suy giảm trí nhớ cho anh.
Thế nhưng dù cho cô có kiên nhẫn, thì vị tổng giám đốc công ty lại rất thiếu tính kiên nhẫn, nên đã cho gọi cô vào văn phòng ông.
“Chị Ôn, cuối cùng thì lúc nào Ôn phó tổng giám đốc mới có thể trở lại bình thường?” Tổng giám đốc dùng tiếng Anh để hỏi cô.
Cô là vợ Ôn Triệt, chuyện này đã được lan truyền khắp công ty. Sau khi anh gặp tai nạn xe hơi, cô cũng lập tức xin nghỉ dài hạn, cũng khó trách sao người ta không liên tưởng.
“Có lẽ chừng một - hai tháng mới có thể xuất viện, anh ấy mặc dù rõ ràng không bị vết thương ngoài da, nhưng chấn thương bên trong thì phải cần thêm chút thời gian để điều dưỡng.”
“Cần hai tháng?” Tổng giám đốc nhíu mày. “Công ty không thể đợi anh ta lâu như vậy!”
“Anh ấy mấy năm qua rất hiếm khi xin nghỉ phép, vậy nên công ty có thể…”
“Không thể!” Tổng giám đốc không khách khí ngắt lời yêu cầu của cô một cách thẳng thừng. “Công ty công việc bề bộn, không thể để bị trì trệ ở bất cứ khâu nào, tôi sẽ cử người tiếp nhận công việc do Ôn Triệt phụ trách.”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa tôi nghe nói Ôn Triệt đã mất đi một phần trí nhớ, cô có thể đảm bảo sau này trở lại công ty làm việc anh ta còn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao không? Anh ta thậm chí sẽ không đến mức ngay cả sản phẩm của công ty cũng không thể phân biệt rõ ràng chứ?”
“Anh ấy chỉ bị mất đi trí nhớ, chứ không có mất đi năng lực chuyên môn.”
“Việc này cũng rất khó nói.” Tổng giám đốc lạnh lùng cười một cách khinh miệt. “Tóm lại tôi là người chịu trách nhiệm ở chi nhánh Đài Bắc này, phải phòng tránh việc xấu xảy ra. Tôi thật sự có lỗi với Ôn phó tổng giám đốc, nhưng vì muốn tốt cho công ty, tôi không thể không làm như vậy.”
Điều này được xem như là đuổi việc ư?
Vũ Đồng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn tổng giám đốc. Trước đây cô đã nghe nói người đàn ông da trắng này rất dè chừng Ôn Triệt, xem ra tin đồn quả nhiên không phải là giả.
“Ôn Triệt rất xuất sắc, công ty đã không sẵn lòng chờ đợi anh ấy thì đó là mất mát của công ty.” Cô lãnh đạm nói. “Về phần tôi chỉ là một nhân viên lễ tân nhỏ bé, chắc rằng quý công ty cũng không quá bận tâm đến? Trong ngày hôm nay tôi sẽ đưa đơn xin từ chức.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, chẳng muốn tranh cãi nhiều lời với loại người tiểu nhân thế này.