Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 01 phần 1

Tập 1

Xé lụa [1]

[1] Tác giả lấy từ câu: “Cung đàn trọn khúc thanh tao/ Tiếng buông xé lụa, lựa vào bốn dây” trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị (bản dịch của Phan Huy Vịnh).

Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi ban chiều, uống một chén trà, nghe một khúc đàn, quả thực là chuyện vô cùng nhàn nhã và thư thái. Nhưng nếu đang ở trên chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, tất sẽ khiến người ta thấy có phần quái dị.

Lúc này, ngoài Bắc cương, kị binh Bắc Triều đã vây chặt Nương Tử Quan của Nam Triều, binh sĩ Bắc Triều đang không ngừng gióng trống mở cờ, khí thế vô cùng ngông cuồng hống hách.

Bỗng một khúc đàn êm ái vang lên, trầm bổng tựa như được truyền đến từ phía chân trời.

Đây là một khúc cổ nhạc, hòa trong tiếng trống trận vang rền, càng trở nên cực kì mềm mại uyển chuyển, vấn vương quấn quýt, đặc biệt lay động lòng người.

Quân Bắc Triều đang hung hăng bỗng nhiên im phăng phắc, trống trận ngừng kêu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên thành lầu Nương Tử Quan, không biết từ bao giờ, đã xuất hiện một bóng áo đỏ tươi. Trên chiến trường, màu đỏ mà quân Bắc Triều nhìn thấy nhiều nhất ngoài máu ra vẫn chỉ là máu, thật chưa từng thấy tà áo đỏ như thế bao giờ.

Người con gái áo đỏ đột ngột xuất hiện khiến quân Bắc Triều không khỏi chấn động, trong lòng ai nấy đều tức thì nhớ tới một người.

Gần đây Nam Triều có thể đại thắng quân đội Tây Lương ở Tây cương, đều nhờ viên quan trấn thủ là Bình Tây hầu Hoa Mục. Nghe nói dưới trướng Hoa Mục có một viên tướng nổi tiếng, tên gọi là Doanh Sơ Tà, võ nghệ cao cường, mưu kế vô địch. Nam Triều đánh bại Tây Lương, không thể không kể đến công lao của chàng.

Nghe đồn Doanh Sơ Tà là một đứa trẻ mồ côi, vốn không tên không họ, chàng tự lấy họ Doanh, [2] để cho mỗi trận chiến đều có thể đánh thắng. Từ khi chàng tòng quân đến nay, chưa từng một lần thua trận. Chỉ trong vỏn vẹn hai năm, chàng từ một kẻ vô danh tiểu tốt, đã trở thành một Thiếu tướng Tây cương khiến người ta nghe danh mà phải khiếp sợ, quân địch tặng cho chàng ngoại hiệu Ngân Diện Tu La. Dưới trướng chàng có một cánh quân cô nhi, chiến đấu dũng mãnh, tên gọi là “Sát Phá Lang.”

[2] Chữ “doanh” có nghĩa là thắng.

Lại có lời đồn rằng, chàng quanh năm đeo mặt nạ, chưa ai từng thấy khuôn mặt thật của chàng, bởi thế nên có rất nhiều lời đồn đại xung quanh tướng mạo đó. Có người nói chàng trông còn đẹp hơn con gái, tướng quân Hoa Mục vì không muốn để cho tướng mạo mê hoặc lòng người đó làm rối loạn lòng quân, nên đã lệnh cho chàng dùng mặt nạ che đi. Người khác lại nói có lẽ do mặt mũi chàng quá xấu xí, thế nên không thể không đeo mặt nạ.

Nghe tiếng đàn, quân Bắc Triều sở dĩ liên tưởng đến chàng, chính là bởi, bên cạnh chàng luôn có một nữ tử áo đỏ theo hầu, mỗi lần ra trận, người con gái đó đều vì chàng mà tấu lên một khúc nhạc.

Lúc này, tiếng đàn và tà áo đỏ kia đột ngột xuất hiện ở Nương Tử Quan, phải chăng Doanh Sơ Tà đã từ Tây cương đến vùng biên phía Bắc?

Quân Bắc Triều ai nấy đều rơi vào trạng thái lo sợ, nhưng cũng có vài phần hiếu kì.

Tiếng đàn uyển chuyển, càng uyển chuyển, vấn vương, càng vấn vương, càng khiến người nghe chìm đắm trong đó.

Thủ lĩnh quân Bắc Triều Trương Tích nhìn chăm chăm vào bóng áo đỏ trên thành lầu, bên môi nở một nụ cười lạnh lẽo, hắn giơ tay lấy cung tiễn sau lưng, giương cung đặt tên, dây cung vang lên, tên bắn ra như chớp, mang theo sát khí lạnh lẽo bay thẳng về phía người con gái áo đỏ trên thành lầu.

Hơn ngàn binh lính Bắc Triều đều chờ đợi tiếng kêu thảm thiết vang lên, bởi tiễn thuật của thủ lĩnh bọn chúng xưa nay vô cùng chuẩn xác, chưa từng bắn trượt bao giờ. Hắn đã muốn bắn vào trán kẻ địch, thì nhất định sẽ không bắn chệch xuống cằm. Lần này, hắn bắn vào yết hầu, người con gái đánh đàn kia chết là cái chắc.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết trong dự liệu không hề vang lên, chỉ thấy trên thành lầu một luồng bạch quang lóe sáng, mũi tên đó không biết bị thứ gì ném trúng, lệch mất phương hướng, cắm vào một lỗ châu mai.

Sau một khắc, một tên lính bỗng chỉ về phía cổng thành hô lớn: “Mọi người nhìn kìa!”

Lúc này cửa Nương Tử Quan đang từ từ mở rộng, một đội kị binh trọng giáp từ trong thành ồ ạt phi ra. Tên lính đi đầu giương một lá cờ, bên trên thêu một chữ “Doanh” rất lớn.

Phía sau một con ngựa trắng phi như bay từ trong thành ra, cưỡi trên mình ngựa là một viên tiểu tướng, toàn thân mặc giáp bạc, khoác thêm áo bào trắng, bên hông đeo một thanh Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao, cạnh yên ngựa có treo một cây thương bằng bạc. Ánh hoàng hôn rực rỡ tỏa sáng trên người chàng, đầu mũi thương theo đó cũng phát sáng lấp lánh, cùng với từng luồng sáng bạc mà vó ngựa vạch ra trên mặt đất, trong nháy mắt chàng đã phi tới trước. Đến khi cách quân Bắc Triều ba mươi bước, chàng mới ghìm cương ngựa, con chiến mã hí dài một tiếng, đứng sừng sững trước trận tiền.

Tiểu tướng áo bào trắng nhìn thẳng vào quân Bắc Triều, chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng, đôi môi đẹp đẽ, và cả chiếc cằm tinh xảo đến tuyệt mĩ. Một nụ cười ung dung khẽ nở trên khóe môi chàng.

Thủ lĩnh quân Bắc Triều Trương Tích có phần sững sờ, trong lịch duyệt đời người hơn hai mươi năm nay của hắn, chưa từng thấy thiếu niên nào hào hoa phong nhã đến thế, mặc dù không trông thấy tướng mạo thật của chàng, nhưng phong thái thoát tục trời sinh, lại khiến người khác đã thấy thì khó lòng quên đi được.

Chàng điềm nhiên ngồi trên lưng ngựa, thân hình rắn rỏi tựa cây anh đào nở rộ trong mưa gió tháng ba, đôi mắt đen đằng sau mặt nạ sáng lấp lánh như bức tranh thủy mặc, tỏa ra những ánh nhìn khiến người ta phải xiêu hồn lạc phách.

Chàng nhìn mọi người một lượt, ôm quyền cười nói: “Trương tướng quân, Sơ Tà đến lĩnh giáo thương pháp của tướng quân đây.” Giọng nói lạnh lùng, xuyên qua làn gió phương Bắc rét buốt truyền tới, nhưng đặc biệt trong trẻo như dòng suối giữa chốn núi rừng nguyên sơ không vương chút bụi bẩn trần thế.

Cùng với nụ cười của tiểu tướng áo bào trắng, tiếng đàn trên thành lầu đột ngột chuyển sang cao vút, điệu nhạc đã chuyển, bình bạc vỡ, ngựa sắt giong, [3] tiếng đàn mênh mông như biển lớn, hùng tráng như sóng dậy, khí thế tựa thiên binh vạn mã.

[3] Tác giả lấy từ câu: “Bình bạc vỡ tuôn đầy dòng nước/ Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao” trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị (bản dịch của Phan Huy Vịnh).

Trương Tích chợt hoàn hồn, sau khi dõng dạc hô hai tiếng “Đắc tội,” liền nắm chặt cây thương dài, giục ngựa tiến lên, giao đấu.

Đây hiển nhiên không phải là một trận quyết đấu ngang tài ngang sức, bởi lẽ thực lực hai bên đều khó mà đoán được. Nhưng rất nhanh sau đó, chỉ sau vài chiêu, Trương Tích không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, hắn biết, không quá mười chiêu, mình tất sẽ bại. Thế nhưng, không hiểu sao, đối phương dường như không hề có ý vội vã thủ thắng, mỗi lần mũi thương suýt đâm trúng hắn, lại thản nhiên lệch sang chỗ khác. Người ngoài nhìn vào, tựa như thể là do hắn nhanh nhẹn mà tránh được. Thế nhưng, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu Doanh Sơ Tà không nương tay, thì sẽ không tính chuẩn đến thế, mỗi lần đều chỉ chậm nửa nhịp, lệch một mảy may.

Trương Tích miễn cưỡng chống đỡ, cùng Doanh Sơ Tà đấu qua lại được hơn năm mươi chiêu, trên trán hắn lúc này dần toát mồ hôi. Trong ánh thương lấp loáng, hắn dường như trông thấy người thiếu niên giáp bạc áo bào trắng khẽ mỉm cười, nụ cười ấy, tựa như giễu cợt, tựa như cuồng ngạo, tựa như bất chấp… mang theo ma lực khó tả, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chàng.

Trong lòng Trương Tích khẽ run, Bắc Triều bọn chúng hiện giờ vẫn chưa đủ thực lực xâm lược Nam Triều, lần này khiêu chiến, vốn là định ép quan trấn thủ Nương Tử Quan giao nộp lương thảo tiền bạc sống qua mùa đông. Trước đây lần nào cũng thành công, bởi quan trấn thủ Nương Tử Quan là loại tham sống sợ chết, chưa cần đánh đã ngoan ngoãn đem lương thảo tiền bạc ra nộp. Lần này hắn vốn nghĩ đã vơ vét khá nhiều rồi, định chuyển sang một thành trì khác, không ngờ, lại chạm trán Doanh Sơ Tà.

Rõ ràng chàng vừa đại thắng Tây cương, giờ lẽ ra phải về kinh lĩnh thưởng, vì cớ gì mà lại xuất hiện ở chốn này? Hắn nghĩ không ra, nên chỉ có thể nói rằng vì bản thân mình quá đen đủi. Hiện giờ hắn chẳng khác nào một con chuột đang bị mèo đùa giỡn, trước sau gì cũng phải táng mạng. Hắn không cam tâm, liều hết sức, sau khi tránh được mũi thương của đối phương thêm một lần nữa, vào khoảnh khắc hai ngựa chạy qua nhau, đột ngột hắn rút bảo kiếm, đâm mạnh về phía trước.

Nhát kiếm ấy, thực ra hắn không hề có bất cứ hi vọng nào là có thể đâm trúng, nhưng không thể ngờ, lại đâm trúng Doanh Sơ Tà.

Tướng quân giáp bạc áo khoác trắng đỡ tay trước ngực, đôi mắt tuyệt đẹp ánh lên thần tình phức tạp khiến hắn không thể nào đoán được, tựa như đau đớn vô cùng, lại tựa như không phải. Máu tươi từ trên ngực ứa ra chảy theo những ngón tay thuôn dài của chàng, thấm đỏ cả tấm chiến bào trắng muốt.

Tiếng đàn trên thành lầu đột nhiên tựa như xé lụa, đi thẳng vào lòng người, thê thảm như một đêm mưa gió ở Ba Sơn, [4] khiến người ta bỗng dưng nảy sinh cảm giác thê lương cô tịch. Bỗng một tiếng rít như xé tai vang lên, hình như dây đàn đứt, tiếng đàn đã im bặt tự lúc nào.

[4] Nguyên tác viết “巴山夜雨” - Ba Sơn dạ vũ, chỉ tình cảnh cô đơn của người xa quê ở nơi đất khách lại gặp mưa đêm rả rích.

Trong lòng Trương Tích vô cùng kinh ngạc, có phần không dám tin đây là thật, nhất thời quên cả đuổi theo, cứ đứng giương mắt nhìn quân Nam Triều cứu Doanh Sơ Tà về. Mặc dù đả thương được chủ soái, nhưng Trương Tích lại dẫn binh mã của mình vội vã rút lui. Phi ngựa hồi lâu, không thấy ai đuổi theo, hắn mới nới lỏng dây cương, quay đầu lại nhìn thì thấy quân Nam Triều đã rút vào trong quan nội từ lâu.

Chỉ có thành lầu Nương Tử Quan nguy nga sừng sững trong ánh tịch dương, đượm một vẻ hùng tráng thê lương mà hoang vắng. Trên thành lầu, bầu trời mênh mông tựa như bị vầng mặt trời sắp lặn thiêu đốt, liên tục biến đổi những sắc màu đỏ vàng đan lẫn vào nhau, khiến người nhìn không tránh khỏi tâm thần hỗn loạn.

“Tướng quân, rõ ràng người đã đâm bị thương tướng giữ thành của bọn chúng, vì sao lại phải lui binh? Sao chúng ta không nhân cơ hội bắt lấy Doanh Sơ Tà, đòi thêm tài vật?” Một tên lính cẩn thận đưa lời hỏi.

“Ngươi thì biết cái gì?!” Trương Tích lạnh lùng nói.

Hắn không tin nhát kiếm đó đâm trúng Doanh Sơ Tà, bởi lẽ nhát kiếm đó chàng hoàn toàn có thể tránh được, lẽ ra phải tránh được, nhất định có khả năng tránh được.

Thế nhưng, ngày hôm sau, thám tử trong thành đưa tin, nói rằng Doanh Sơ Tà do thương thế quá nặng, đêm đó đã qua đời.

Mọi người còn đồn rằng, hoàng đế Nam Triều vốn định phong thưởng Doanh Sơ Tà làm Bình Tây tướng quân, lại còn định ban hôn, gả tam công chúa cho chàng. Lẽ ra có thể một bước lên mây, vinh hoa phú quý, ai ngờ, trước khi về kinh, chàng lại đi đường vòng, về qua Bắc cương, kết cục mất mạng tại chính nơi này.

Thực là ứng nghiệm với câu nói dân gian: “Có số chịu khổ mà không có mệnh hưởng phúc.”

***

Phần một: Hoa rừng mưa thấm trôi son phấn [1]

[1] Đây là một câu trong bài “Khúc giang đối vũ” của Đỗ Phủ. Tác giả lấy ba chữ “Hoa Trước Vũ” trong bài đặt tên cho nhân vật nữ chính của truyện.

Hắn nhìn dòng máu tươi không ngừng tuôn ra trên cánh tay nàng, ở nơi sâu thẳm nào đó trong lòng bắt đầu cảm thấy đau đớn, tựa như thứ mà nàng đang cắn không phải là cánh tay nàng, mà là trái tim hắn. Nếu có thể, hắn muốn mình thay nàng chịu đựng nỗi giày vò này. Thế nhưng, hắn lại chẳng thể làm gì được.

Chương 1: Rượu độc tân hôn

Mùa xuân ở Giang Nam thường đến sớm, cứ mỗi khi năm cũ qua đi, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần là nơi có đất, đều bắt đầu trổ mầm xanh mơn mởn. Nhưng năm nay lại có chút khác thường, đã sang tháng hai mà đêm qua vẫn đổ một trận tuyết lớn, thời tiết tức thì trở nên lạnh giá.

Trận tuyết này khiến cho bách tính ở Vũ Đô không kịp đề phòng, nhưng còn có một chuyện khác, cũng giống như trận tuyết đến đột ngột này, cũng nằm ngoài dự liệu của người ta.

Đó chính là, Tả tướng đương triều Cơ Phụng Ly sắp cưới thiên kim của Bình Tây hầu Hoa Mục.

Xét về gia thế, cuộc hôn nhân này môn đăng hộ đối, lại được ngự ban, đúng là một giai thoại ở chốn đế đô. Thế nhưng, trong mắt bách tính Vũ Đô, hai đương sự trong cuộc hôn nhân này lại có phần chênh lệch quá xa.

Tả tướng Cơ Phụng Ly, nhắc đến chàng, bách tính Nam Triều gần như không một ai không biết, chàng chính là hiện thân của một câu chuyện truyền kì.

Năm mười lăm tuổi, chàng đậu Trạng nguyên trong cuộc Điện thí, tuổi còn trẻ mà đã dấn thân vào chốn triều đường. Suốt bốn năm sau đó, chàng lăn lộn quan trường, kiến công lập nghiệp, lập đức tu thân, dựa vào tài hoa tột bậc của mình, cuối cùng vào năm mười chín tuổi, chàng đã làm đến nhất phẩm phó tướng, trở thành đế tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nam Triều.

Chẳng những chàng tài hoa tột bậc, mà còn có dung mạo khuynh thành, được xưng tụng là Đệ nhất công tử ở đế đô. Điều càng đáng quý hơn là, mặc dù quyền thế khuynh đảo, nhưng chàng vẫn cực kì gần gũi dân chúng, trong ba năm nhậm chức, chàng đã làm rất nhiều việc có lợi cho dân, được nhân dân vô cùng yêu mến. Hơn nữa, nghe nói chàng đẹp trai, dịu dàng, nho nhã, chung thủy, là người tình trong mộng của tất cả các cô gái ở Vũ Đô, thậm chí trên khắp Nam Triều.

Giờ đây người tình trong mộng sắp sửa trở thành người tình của riêng kẻ khác, không biết đã làm tan nát trái tim của biết bao cô gái. Mặc dù họ đều biết mình không xứng với Cơ thừa tướng, nhưng nếu Cơ thừa tướng lấy một người vợ xứng đáng, thì trong lòng họ có lẽ sẽ dễ chịu một chút, chỉ nảy sinh cảm giác tự trách không bằng người mà thôi. Thế mà người chàng sắp lấy lại là thiên kim tiểu thư của Bình Tây hầu Hoa Mục.

Ở Vũ Đô, phàm những cô gái con nhà gia thế có chút tài mạo, đều là những người nổi tiếng. Ví như, người có tiếng tăm nhất là thiên kim tiểu thư của Ôn thái phó Ôn Uyển. Nàng mang danh hiệu người con gái đệ nhất đế đô, chẳng những sắc đẹp khuynh thành, lại còn tinh thông thi họa. Trong chốn thâm cung có Tam công chúa Hoàng Phủ Yên, thích đánh đàn, tài nghệ cao siêu. Còn cả thiên kim của Thị Lang bộ Lại là An Dung, nhan sắc tuy không bằng Ôn Uyển, nhưng lại có đôi tay khéo léo, nổi tiếng kinh thành về ngón thêu thùa.

Những tài nữ con nhà gia thế trong kinh thành rất nhiều, bách tính có thể kể một hơi được cả chục người, thế nhưng, đối với Hoa tiểu thư thiên kim nhà Tướng quân Hoa Mục, thì đến cả khuê danh của nàng người ta cũng chẳng biết, chứ đừng nói đến danh hiệu gì khác.

Một người con gái nhan sắc tầm thường, vô đức vô tài, bình thường quá mức như thế, sánh với Tả tướng tài mạo tuyệt luân, rõ ràng là chẳng xứng đáng chút nào. Có lẽ đến cả ông trời cũng cảm thấy không công bằng, nên mới làm một trận tuyết lớn đúng lúc như vậy.

***

Một trận tuyết dù sao cũng không ngăn được việc tiến hành chuyện hỉ, vào ngày mồng một tháng hai ấy, Hoa tiểu thư đã được kiệu tám người khiêng đón về Cơ phủ.

Đêm, những bông tuyết lớn lại bắt đầu rơi.

Hoa Trước Vũ ngồi ngay ngắn trên chiếc chăn gấm mới trải, đưa những ngón tay mới sơn lên vén chiếc khăn trùm đầu thêu uyên ương hí thủy đang che trước mắt. Lọt vào tầm mắt nàng là tấm bình phong mới, rèm vải đỏ, nến hỉ long phượng đỏ rực, mọi thứ đều cho thấy rõ ràng rằng nàng đã trở thành một tân nương.

Rốt cuộc thì nàng vẫn không trốn thoát được!

Vốn cứ tưởng đã tránh được, vậy mà vẫn dính phải một cuộc ban hôn khác. Chỉ là, đối với phu quân chưa từng gặp mặt, nàng cũng có vài phần trông đợi.

Ngoài cửa dần vọng lại tiếng bước chân, Đào Sắc – a hoàn theo nàng về nhà chồng – vội vàng ra hiệu cho Hoa Trước Vũ đội lại khăn trùm đầu. Hoa Trước Vũ nhìn vẻ căng thẳng của Đào Sắc, trên môi khẽ nở nụ cười. Nàng vừa đưa tay phủ khăn trùm đầu xuống, chiếc rèm gấm ngoài cửa phòng liền mở ra, một luồng hàn khí sắc lạnh ùa vào.

“Tất cả lui ra đi!” Một giọng nói thanh nhã vang lên, ngữ khí nhẹ như làn gió, khiến người ta cảm nhận được vẻ ung dung tự tại của người cất tiếng.

Đào Sắc vốn đang cúi đầu, khẽ hô một tiếng: “Tướng gia cát tường!” rồi liền theo mấy thị nữ vừa bước vào cùng nhau lui xuống.

Đằng sau tấm khăn đỏ thắm, Hoa Trước Vũ không biết Cơ Phụng Ly đang làm gì, có điều, hồi lâu mà chàng vẫn không hề có ý định đến vén khăn che mặt của nàng.

Im lặng hồi lâu, Hoa Trước Vũ cảm thấy rất nghi ngờ.

Rất lâu sau đó, cuối cùng trong phòng cũng phát ra tiếng động, là tiếng rượu rót từ bình vào chén, nghe rất rành rọt.

Rồi một bàn tay thuôn dài nâng chén rượu đưa đến trước mặt Hoa Trước Vũ.

Chiếc chén được đưa tới là chén lưu li, long lanh không tì vết. Rượu màu đỏ sậm, như phấn son trên má mĩ nhân, vô cùng tươi thắm. Không biết đây là rượu gì, Hoa Trước Vũ thực chưa từng được uống bao giờ. Có điều, rượu hợp cẩn mà Tả tướng phủ chuẩn bị tuyệt đối không phải thứ tầm thường, mùi hương sực nức đã đủ nói lên điều đó.

Hoa Trước Vũ đón lấy chén rượu, hai người đặt cổ tay giao nhau, uống cạn một hơi.

Rượu khi mới đưa vào miệng nhàn nhạt không có vị gì, tiếp đến thoáng một chút ngọt sắc, đượm hương thơm dìu dịu, quả nhiên là một thứ rượu ngon. Nàng đang định đưa chiếc chén lại cho Cơ Phụng Ly, bỗng chén rượu trượt từ trên tay xuống, rơi xuống sàn nhà lát bằng bạch ngọc, vỡ thành từng miếng to nhỏ, mỗi miếng đều phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lùng.

Hoa Trước Vũ khẽ cau mày, cúi mắt nhìn xuống cánh tay bỗng nhiên trở nên vô lực của mình. Những móng tay mới sơn ánh lên màu đỏ rực rỡ mà lạnh lùng dưới ánh nến, tựa như đang chế giễu nàng, sao mà đến cái chén con con cũng không giữ nổi.

Là thuốc Mông Hãn? Hay là Nhuyễn Cân Tán? Hay là thuốc độc?

Vừa rồi, nàng vẫn còn tấm tắc trong dạ, thứ rượu hợp cẩn này mới ngọt ngào sắc lạnh làm sao, thơm nồng hơn thứ rượu Thiêu Đao Tử mà nàng từng uống rất nhiều, thậm chí còn cho rằng đây mới là thứ rượu mà những cô gái khuê các nên uống. Nhưng không ngờ, đó lại là một chén rượu độc.

Vừa trở về kinh được vài ngày, vừa mới thong dong được vài hôm, tinh thần cảnh giác của nàng đã suy giảm đến thế! Nhưng mà, có tân nương nào lại tưởng tượng được rằng trong chén rượu hợp cẩn đêm động phòng lại có độc?

Tấm khăn trùm đầu màu đỏ thêu uyên ương hí thủy vẫn che trước mặt, nàng muốn xem xem Cơ Phụng Ly có trúng độc hay không, nhưng đưa mắt nhìn lên chỉ trông thấy những sợi tua kim tuyến xâu chuỗi ngọc đang rủ xuống trước tấm khăn hỉ uyên ương khẽ rung lên, ngoài ra chẳng nhìn thấy gì cả. Hơn nữa lúc này, đến việc vén tấm khăn hỉ mỏng manh kia lên nàng cũng không làm được.

Sức lực toàn thân bỗng nhiên bị rút cạn, nàng ngồi không vững, thuận theo mép giường từ từ nằm lả trên mặt đất.

Nếu là trước đây, một chén rượu độc, bất luận độc tính mạnh đến đâu, cũng không dễ gì làm nàng gục ngã. Có điều, bây giờ nàng đã mất hết nội lực, chẳng khác gì một người bình thường.

Từ sau khi về kinh, phụ thân liền phong tỏa nội lực của nàng lại, vì sợ nàng gây ra phiên phức. Kì thực, trong lòng nàng hiểu rõ, phụ thân sợ nàng không bằng lòng lấy Cơ Phụng Ly mà kháng chỉ bỏ trốn.

Nhưng phụ thân không biết, trong lòng nàng, đối với vị Tả tướng trẻ tuổi, cũng có phần ngưỡng mộ. Bởi lẽ Cơ Phụng Ly không giống với các công tử con nhà gia thế khác, dựa vào sự che chở của gia tộc để làm quan trong triều. Chàng là học trò nghèo, chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình mà vươn lên.

“Người đâu!” Tiếng nói của Cơ Phụng Ly vang lên trên đỉnh đầu nàng, vẫn là giọng nói nhẹ như làn gió ấy, nhưng lần này Hoa Trước Vũ lại nghe thấy thanh âm sắc nhọn ẩn chứa bên trong.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hiển nhiên, Cơ Phụng Ly không hề trúng độc!

Hoa Trước Vũ nhẹ cong môi, nụ cười dần hé nở trên khuôn mặt, rồi từ từ ngưng đọng, cuối cùng hóa thành băng tuyết.

Lẽ ra nàng nên sớm biết, Cơ Phụng Ly là người thế nào, là quyền tướng thiên triều chỉ dưới một người mà trên cả vạn người. Trên đời này làm gì có ai có thể hạ độc mà qua được mắt hắn, ngoại trừ chính bản thân hắn mà thôi.

Một thị nữ cẩn thận bước vào, dọn sạch những mảnh vỡ của chiếc chén lưu li. Một mảnh vỡ găm trên đầu gối nàng, nhưng thị nữ không phát hiện ra.

Cơn đau như xé trên đầu gối lan ra, nhắc nhở nàng rằng, tất cả không phải là một giấc mộng.

“Vì sao?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hỏi.

Vì sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Cho dù muốn hối hôn thì cũng đâu đến mức phải hạ độc nàng như thế?

Nàng không tài nào hiểu nổi!

Đây chính là người tình trong mộng của các cô gái ở Vũ Đô ư? Không nghe thấy hắn trả lời, chỉ cảm thấy ánh mắt rực lửa của hắn đang nhìn về phía nàng, sắc bén mà thâm trầm.

Trong lòng Hoa Trước Vũ dâng lên một cảm giác kinh tâm động phách, người có ánh mắt sắc bén thế này, sự tồn tại của hắn, khiến cho người khác không thể không lưu tâm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3