Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 02 phần 2
Một cơn gió tạt thẳng vào mặt nàng, mang theo cái lạnh của phương Bắc, thổi tung mái tóc dài của nàng, qua khe hở của làn tóc rối tung bay, nàng mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
Đây là một sườn dốc thoải, đưa mắt nhìn quanh, có hơn trăm căn lều dựng liền thành một dải. Binh lính Bắc Triều từ trong lều không ngừng từ đi ra đi vào, nhưng không ai nói chuyện, tất cả đều cung kính nhìn nam tử trước mắt nàng.
Hoa Trước Vũ vốn rất quen thuộc với cảnh tượng này, hiển nhiên, đây là nơi hạ trại hành quân.
“Đôi mắt đẹp đấy, có điều… thật đáng tiếc.” Nam tử trước mặt nheo mắt khẽ than một tiếng.
Lúc này Hoa Trước Vũ mới nhìn rõ nam tử đứng bên dốc tối qua.
Chàng khoác một chiếc áo khoác màu tím sẫm, thờ ơ đứng đó, thân hình cực kì cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, kiếm mi lạnh lùng, đôi mắt dài hé mở, toát ra một luồng băng tím sắc nhọn.
Mắt tím?
Đôi mắt ấy tựa như một thứ ngọc băng tuyệt hảo, trong sắc đen toát ra ánh tím lấp lánh, càng làm tăng thêm vài phần mê hoặc. Nếu như, bỏ qua hàn khí lạnh lẽo quanh người chàng, nếu như, bỏ qua cả nụ cười lạnh lùng chế giễu đang khẽ nhếch lên nơi khóe miệng, thì đây hoàn toàn là một nam tử tuấn mĩ khiến người ta sướng mắt đẹp lòng.
Có điều thật đáng tiếc, khí chất khó lòng thân cận, lạnh lùng trời sinh đó của chàng, khiến người ta tự động phớt lờ đi vẻ đẹp bề ngoài.
Chàng là ai?
Hoa Trước Vũ nhớ lại vừa nãy có người gọi chàng là Điện hạ, vậy thì, đây chính là Thái tử Bắc Triều Tiêu Dận, là người mà nàng sẽ phải lấy trong chuyến hòa thân lần này.
Đối với Thái tử Bắc Triều, Hoa Trước Vũ cũng từng ít nhiều nghe nói.
Ban đầu là nghe từ miệng Đan Hoằng, dân gian lưu truyền một câu đó là: Nam Bạch Phượng, Bắc Tử Bằng, Tây Tu La, Đông Tài Thần, dùng để chỉ đương kim Tứ đại võ công tuyệt thế nam tử.
Nam Bạch Phượng, là để chỉ Dung Lạc của Nam Triều; Bắc Tử Bằng, chính là vị Thái tử Bắc Triều Tiêu Dận này; Còn Tây Tu La, là Ngân Diện Tu La Doanh Sơ Tà trấn thủ Tây cương; Đông Tài Thần, là Thụy vương Đẩu Thiên Kim của Đông Yên.
Khi đó, Hoa Trước Vũ chẳng buồn để ý tới câu nói nhảm này, cái gì mà Tứ đại tuyệt thế nam tử, liệu có mấy người xứng danh? Ít nhất thì, trong đám đó nàng chính là thứ hàng giả không hơn không kém, vậy thì xem ra, những kẻ còn lại, chưa chắc đã thực sự là tuyệt thế.
Nhưng nhìn lại, Tử Bằng trước mắt, quả có chút phong thái của một tuyệt thế cao thủ.
Cái nhìn chăm chú, ngầm đánh giá của Hoa Trước Vũ khiến Tiêu Dận có phần ngạc nhiên, chàng không ngờ, người con gái này cũng thực to gan. Người dám nhìn thẳng chàng như thế, trước nay chưa từng có.
Chàng vươn tay, cầm thương nâng cằm Hoa Trước Vũ lên, nheo mắt quan sát, mũi thương sáng lóa và ánh sáng trong mắt Hoa Trước Vũ phản chiếu lẫn nhau, khiến đôi mắt đen của nàng càng sáng rực rỡ. Cổ tay Tiêu Dận khẽ động, mũi thương sắc nhọn liền rạch vào làn da dưới cằm Hoa Trước Vũ, một giọt máu tươi theo đầu thương rỏ xuống.
“Điện hạ, không thể hành sự lỗ mãng. Mặc dù lần này chúng ta trúng phải gian kế của Nam Triều, nhưng nếu Mộ Vân công chúa chưa chết, có lẽ sự tình vẫn còn có cơ xoay chuyển.” Hiền vương trầm giọng nói.
“Vương thúc, thúc xưa nay chủ hòa, nhưng thúc cũng thấy rồi đấy, Nam Triều đã đăm đăm nhòm ngó Bắc Triều chúng ta, chuyện lần này chẳng qua chỉ là cái cớ. Cho dù lần này tránh được, ngày sau bọn chúng vẫn sẽ không chịu buông tha. Chi bằng nghênh chiến, chẳng nhẽ Bắc Triều chúng ta lại sợ bọn chúng sao?” Tiêu Dận lạnh lùng nói, đem cây thương từ trên cổ Hoa Trước Vũ thu về.
Hoa Trước Vũ thấy trong lòng lạnh lẽo, nếu Bắc Triều quyết ý đối đầu, nàng còn có thể sống tiếp được sao?!
Không! Nàng không thể chết, nàng phải sống, còn có rất nhiều chuyện, cần nàng phải đích thân giải quyết!
“Điện hạ…” Hoa Trước Vũ vừa mở miệng, liền nhận ra tiếng nói của mình đã khàn đặc, một ngày một đêm chưa được uống một ngụm nước, mồm miệng đã khô khốc từ lâu, giọng cũng đã khản đặc rồi.
“Điện hạ nói không sai, Nam Triều quả có dã tâm, nhưng mà… hụ hụ hụ…” Hoa Trước Vũ không ngừng ho rũ rượi, hồi lâu, mới nói tiếp một cách không liền mạch, đứt quãng: “Trước mắt nhất định phải tránh trận chiến này. Bởi vì giao chiến lúc này, trong lòng Điện hạ tự rõ, các người chẳng có lấy ba phần cơ hội chiến thắng, ta có thể giúp các người tránh được trận chiến này, hụ hụ hụ…”
Tiêu Dận cúi đầu, nhìn chăm chăm vào người con gái đang ho đến run cả hai vai kia. Hắn giơ tay, tức thì có người bưng lên một túi rượu da bò. Hắn mở túi, mùi hương nồng đượm liền không ngừng tỏa ra từ miệng túi.
Hắn vươn tay, giữ lấy cằm Hoa Trước Vũ, kéo miệng nàng mở ra, rót thứ chất lỏng trong túi ồng ộc vào miệng nàng.
Hình như đây là rượu sữa đặc sản của Bắc Triều, vừa mặn vừa tanh, mang theo hương rượu cay nồng.
Hắn đổ nhanh quá, nàng hoàn toàn uống không kịp, lập tức bị sặc, chất lỏng màu trắng chảy ra đằng mũi, vô cùng khó chịu. Tiêu Dận không thèm để ý, kéo giật tóc nàng ra sau, tiếp tục rót rượu. Sau cùng, Hoa Trước Vũ bị rót đến mức không nuốt nổi nữa, rượu sữa từ đằng mũi đằng mồm chảy hết ra ngoài.
Lúc này hắn mới dừng tay, từ từ cúi xuống trước mặt nàng, khẽ mỉm cười.
Con người lạnh lùng này, khi cười lại quyến rũ không thể tả, có điều, nụ cười ấy lại mang sự châm biếm khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Bản Thái tử không sợ khai chiến, cũng không muốn trốn tránh. Nhưng ngươi yên tâm, mặc dù ngươi không phải người bản Thái tử thích, mặc dù ngươi chỉ là thứ đồ thay thế, bản Thái tử sẽ không để ngươi phải chết đâu.” Nói đoạn, nụ cười của hắn thoáng ngưng đọng, đứng dậy lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, đưa cô ta vào lều đỏ.”
Hiền vương gần như không dám tin vào tai mình, Tiêu Dận định đưa công chúa hòa thân vào lều đỏ ư? Đó là nơi ở của quân kĩ cơ mà!
Lều đỏ, không ai hiểu ý nghĩa của hai chữ này hơn Hoa Trước Vũ. Nàng từng giận dữ xông vào trong lều đỏ, lôi cổ những tướng sĩ đang tầm hoan trong đó ra, đánh cho mỗi người hai mươi gậy, nàng thậm chí còn định dẹp hết toàn bộ những quân kĩ đó.
Thế nhưng, Đại nguyên soái phụ thân nàng lại không đồng ý, còn nói rằng đó là nhu cầu của đàn ông. Hơn nữa những quân kĩ kia cũng nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng, quyết không chịu rời đi, ngược lại quỳ xuống xin được ở lại, còn nói đây là kế sinh nhai của bọn họ, xin nàng đừng cắt đứt con đường làm ăn của họ.
Những người phụ nữ ấy, bị cuộc sống bức bách, thậm chí cam tâm tình nguyện đem thân xác ra để kiếm tiền, thậm chí có người còn lấy đó làm niềm vui thú.
Nàng rất thương họ. Vậy mà hôm nay, Tiêu Dận lại đem nàng ném vào lều đỏ sao?
“Điện hạ, mặc dù cô ta không phải là Ôn Uyển, không phải Thái tử phi mà Điện hạ đã nhắm trúng, nhưng cô ta lại là thiên kim của Bình Tây hầu ở Nam Triều. Ôn tiểu thư kia, Bản vương sau này có nghe nói, cô ta thân thể yếu ớt, ngày thường phải thuốc thang liên tục, một con chim hoàng yến như thế, Bắc Triều chúng ta nuôi làm sao được?” Hiền vương tiến lên một bước, cất tiếng khuyên giải: “Điện hạ, xin đừng nổi nóng, tuyệt đối không thể đưa Mộ Vân công chúa vào lều đỏ được! Cô ấy là thiên kim của Hoa Mục đó!”
“Vương thúc, thúc không cần nói nữa!” Tiêu Dận quay người, nhìn Hoa Trước Vũ đang bò trên mặt đất nôn rượu sữa điên cuồng, khóe môi nở nụ cười châm biếm, “Lẽ nào cô ta thì không phải chim hoàng yến sao? Hai người các ngươi, còn không đưa cô ta đi!”
Xem ra Tiêu Dận không những tức giận vì bị Nam Triều hãm hại lần này, e là đối với việc Nam Triều đổi Ôn Uyển, đối tượng hòa thân mà hắn nhắm trúng thành nàng, hắn cũng cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Nếu người đến hòa thân là Ôn Uyển, có lẽ hắn sẽ không đối đãi với cô ta vô tình đến thế.
Hoa Trước Vũ ho khan vài tiếng, cùng lúc hai thị nữ trong quân tiến lại, một trái một phải xốc nàng đứng lên.
Suốt dọc đường, không ngớt có binh lính nhìn ngó, cười trộm nàng thậm chí còn không ngớt thầm thì nhỏ to với nhau: “Nam Triều dám giở âm mưu quỷ kế với Thái tử của chúng ta, tưởng rằng chúng ta sợ bọn chúng sao? Trông cô công chúa hòa thân của Nam Triều này xem, vừa đến đã bị tống vào lều đỏ. Tối nay chúng ta phải đến lều đỏ vui vẻ một chuyến, nếm thử xem công chúa Nam Triều có khác gì phụ nữ Bắc Triều không.”
Hoa Trước Vũ lặng lẽ lắng nghe những lời bàn tán khinh miệt của đám binh sĩ, trong đôi mắt lạnh lùng chẳng lộ chút tình cảm.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt hiện ra mấy căn lều đỏ dựng liền nhau, hai thị nữ đưa nàng vào một căn lều, chỉ cho nàng một cái giường rồi liền bỏ đi.
Hoa Trước Vũ ngồi trên giường, cau mày xem xét bên trong trướng. Đây vốn là một căn lều cho hai người cùng ở, giữa hai chiếc giường có một tấm rèm ngăn cách. Trong quân doanh, đây được coi là lều của quân kĩ hạ đẳng, bởi vì quân kĩ thượng đẳng, sẽ được ở một mình một lều.
Trên chiếc giường kia, hiển nhiên đang có người, bởi nàng có thể nghe thấy rất rõ tiếng nam nữ thở dốc, cách một tấm rèm, nàng còn loáng thoáng trông thấy bóng hai người quấn quýt rung động. Hiển nhiên, một quân kĩ đang tiếp khách.
Hoa Trước Vũ nhắm mắt, nằm xuống giường. Lúc này, nàng phải làm thế nào, mới có thể thoát khỏi sự sỉ nhục sắp tới đây?
Men rượu sữa lại xộc lên, toàn thân nàng bắt đầu nóng rực, đầu óc quay cuồng, hôm qua bị vùi trong tuyết suốt một đêm, thân thể vốn đã lạnh thấu rồi, không ngờ chỗ rượu sữa bị Tiêu Dận cưỡng ép đổ vào miệng vừa rồi lại thành ra cứu nàng. Nếu không, nhất định nàng sẽ ốm một trận.
Men rượu sữa này thật là mạnh, có điều, tửu lượng của Hoa Trước Vũ vốn rất tốt, cho nên không hề bị say gục. Nàng mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, nghe tiếng thở dốc bên trong dần dần ngừng lại, có tiếng bước chân vang lên. Nàng mở mắt, vừa hay trông thấy một nam tử kéo quần, bước ra khỏi lều.
“Muội tử, cô là người mới hả? Tên là gì vậy? Ta là Trục Hương.” Một cô gái uốn éo đi từ trong ra, vừa chỉnh lại quần áo trên người, vừa từ tốn hỏi.
Cô ta khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, cũng có vài phần nhan sắc, mặc một chiếc váy bông thêu hoa màu khói, búi tóc rối bời, một chiếc trâm ngọc cắm lệch trên búi tóc lung lay như sắp sửa rơi ra.
“Ái chà, muội tử, sao mặt muội lại bẩn thế kia? Chẳng lẽ muội là tù binh? Nhưng mà ta có nghe nói Điện hạ đánh trận đâu nhỉ? Rốt cuộc muội bị làm sao vậy? Ta giúp muội rửa mặt nhé!” Trục Hương kinh hãi nói, xem ra nàng ta cũng là một người nhiệt tình.
“Không cần!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng đáp, nàng vẫn chưa muốn chải đầu rửa mặt, trước mắt bộ dạng này, ít nhiều còn có thể dọa đám binh lính đến mua vui kia phải rút lui.
“Bộ dạng muội thế này, có người đàn ông nào chịu đến tìm muội? Đã làm cái nghề này, thì phải nghĩ cách kiếm tiền. Mặc dù trong quân doanh cấp lương thực cho chúng ta, cũng lại phát tiền hàng tháng, nhưng những người đàn ông đến đây mua vui, mỗi lần vui vẻ xong, đều sẽ thưởng bạc cả. Lâu dần, sẽ là một nguồn thu không nhỏ.” Trục Hương đứng bên cạnh Hoa Trước Vũ khẽ khàng khuyên nhủ.
Xem ra cái cô Trục Hương này, hiển nhiên vào nghề đã lâu.
“Ta không muốn kiếm tiền, xin lỗi, ta mệt rồi.” Hoa Trước Vũ nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Đêm, đến rất nhanh.
Bốn bề tĩnh lặng, trên thảo nguyên mênh mông, đất cực bắc gió thổi điên cuồng, cực kì đáng sợ, khiến người ta nghe rồi không khỏi phát run. Gió lạnh theo khe hở luồn vào trong trướng, cực kì lạnh giá. Men rượu sữa sớm đã không còn, thân thể nàng vì không có nội lực bảo vệ dần cảm thấy lạnh lẽo. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ lại cảm thấy, thân thể không còn mềm yếu, đã hơi có lực, dần dần có thể cử động được.
Trong lòng Hoa Trước Vũ cực kì nghi hoặc, nàng vẫn không biết Cơ Phụng Ly đã hạ độc nàng bằng thứ gì, và nàng phải dùng thuốc nào mới có thể giải độc. Thế nhưng, giờ đây, chẳng cần dùng thuốc giải, độc đã tự khai trừ một cách kì quặc. Từ tối hôm qua đến giờ, nàng chỉ uống mỗi rượu sữa do Tiêu Dận đổ cho.
Chẳng lẽ, là rượu đã giải độc cho nàng? Thuốc giải lại có thể đơn giản thế thôi sao?
Hoa Trước Vũ băn khoăn nghĩ mãi không ra, đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân tiến về phía lều của nàng. Trong lòng Hoa Trước Vũ chợt thấy vô cùng căng thẳng, Trục Hương ở giường bên đêm nay không có khách, đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
Nếu có người tìm đến mua vui, hi vọng không phải là tìm nàng.
Cửa lều bị gõ mạnh, Hoa Trước Vũ nghe thấy một giọng nam quát lớn: “Mở cửa! Đứa con gái Nam Triều đâu, còn không mau ra mở cửa hầu hạ!”
Tiếng gõ cửa cực kì lớn, tức thì đánh thức cả Trục Hương đang ngủ say dậy. Cô ta thắp nến, khoác áo ngoài rồi định ra mở cửa, liền nghe thấy soạt một tiếng, người bên ngoài đã không đợi được nữa, một chân đạp bay cửa lều. Một bóng người cao lớn lập tức xông vào.
“Ôi chao, hóa ra là Đạt Kỳ Hữu uý đấy à...” Nụ cười vốn đã nở trên mặt Trục Hương bỗng có phần gượng gạo, đến cả nói năng cũng không lanh lợi cho lắm.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua, chỉ thấy người này cực kì uy mãnh, đêm lạnh như thế, mà chỉ khoác một chiếc áo bào, để lộ ra ngoài cả mảng da thịt màu đồng cổ, lẫn những cơ bắp cuồn cuồn trước ngực. Bên phải khuôn mặt hắn ta có một vết sẹo dài, dưới ánh nến trông càng thêm dữ tợn.
Chẳng trách Trục Hương có phần sợ hãi, cái tên Đạt Kỳ này, vừa nhìn đã biết là một kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, khách hàng như thế, cho dù là người phụ nữ đã quen nghề quân kĩ như Trục Hương, cũng không muốn tiếp đãi. Nhưng kẻ đáng sợ này hiển nhiên không phải đến để tìm cô ta. Đã bị tống vào lều đỏ, Hoa Trước Vũ hiểu rằng có ngày nàng nhất định sẽ gặp phải tình huống thế này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Những kẻ này, thậm chí còn không cho nàng kịp lấy hơi.
Phải đối phó với hắn thế nào đây?
Tên Đạt Kỳ này hiển nhiên là một nhân vật trong đám thuộc hạ tướng lĩnh của Tiêu Dận, trông khí chất hung hãn giết chóc của hắn, còn cả bước đi nhanh nhẹn kia nữa, trên chiến trường nhất định là một viên mãnh tướng. Lúc này, nội lực của nàng còn chưa khôi phục, chẳng khác gì người thường, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Hắn đẩy Trục Hương ra, tiến từng bước dài về phía Hoa Trước Vũ.
“Ngươi chính là công chúa hòa thân đến từ Nam Triều?” Hắn đi đến trước giường, giơ cánh tay tráng kiện, tóm Hoa Trước Vũ từ trên giường dậy, đưa tới gần ngọn nến mờ ảo, nhìn cẩn thận một lượt. Ánh mắt đó, tựa như sói hoang điên cuồng, đang quan sát con mồi của mình.
Hoa Trước Vũ không phản kháng, nàng còn chưa tìm được thời cơ đánh một phát ăn ngay.
“Ha, mặt mũi sao lại bẩn thế này? Chà, da dẻ mịn màng quá, mặc dù trông chẳng ra sao, nhưng mà, ta không để ý đâu.” Hắn giơ ngón tay chai sần sờ lên gương mặt mịn màng của Hoa Trước Vũ, rồi liền vung tay ném nàng lên giường. Hắn quay người cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người xuống, lại đè lên người Hoa Trước Vũ cởi quần áo của nàng.
Quần áo trên người Hoa Trước Vũ, là quần áo mà Cẩm Sắc đổi cho nàng, là chiếc áo bông mà Cẩm Sắc từng mặc.
Gã đàn ông dường như chẳng buồn cởi cúc áo, giơ tay xé rách áo luôn. Tiếng xé vải vang lên, lọt vào tai Hoa Trước Vũ, chẳng khác nào sấm động.
Cẩm Sắc, hôm đó đã bị người ta lăng nhục thế này đây.
Nỗi đau, giống như băng tuyết, khiến mặt hồ trong lòng nàng đóng băng. Cơn phẫn nộ, giống như ngọn lửa, thắp sáng ngọn đuốc chất chứa trong lòng. Giây phút băng và lửa giao nhau, nàng đột ngột giơ tay, rút cây ngân thoa từ trên mái tóc xuống, nắm chặt trong tay, cây ngân thoa rắn chắc khiến lòng bàn tay nàng có phần đau đớn.
Lần đầu tiên, Hoa Trước Vũ cảm thấy bản thân mình trước đây, có phần kiêu ngạo ngông cuồng, vì sao không chuẩn bị cho mình một món binh khí phòng thân tiện mang theo người cơ chứ? Trước mắt, chỉ có thể dựa vào cây ngân thoa này mà thôi. Kì thực, nàng không hề muốn giết người. Thế nhưng, nàng không thể không ra tay, bởi vì nàng nhất định phải sống tiếp.
“Vị đại nhân này, đừng vội thế...” Hoa Trước Vũ đột nhiên nhìn gã đàn ông trước mắt cười tình tứ, tiếng nói nhỏ nhẹ xen vài phần nũng nịu, đầy vẻ mê hoặc khiến người khác chẳng thể nào cự tuyệt.
Nụ cười đột ngột ấy, khiến gã đàn ông có phần ngơ ngẩn.
Hoa Trước Vũ vẫn cười yểu điệu giơ tay lên, cánh tay thon ôm lấy phía sau đầu gã đàn ông, lại từ từ trượt xuống gáy hắn. Còn hắn, không hề biết nguy hiểm sắp tới, cúi xuống hôn lên mặt nàng. Khẽ trừng mắt, ngân thoa trong tay nàng đã đâm vào sau gáy gã đàn ông, hắn kêu “Ối” một tiếng, thân hình cao lớn liền lăn kềnh xuống đất.
Hoa Trước Vũ không dám mất cảnh giác, ngón tay ngọc nhanh như cắt, phong tỏa huyệt đạo của hắn. Còn ngân thoa trong tay, đè lên mạch máu trên cổ gã đàn ông.
Ngân thoa đúng là không đủ sắc bén, nếu không, một nhát vừa rồi, đủ cho hắn xuống chầu Diêm vương.
Gã đàn ông tức giận trợn trừng mắt, nhìn người con gái có vẻ mềm yếu trước mắt với vẻ tột cùng kinh ngạc.
“Ngươi... ngươi dám ra tay với ta sao? Ngươi định làm gì?” Hắn phẫn nộ trợn tròn đôi mắt sói.
Hoa Trước Vũ cười ung dung, ánh mắt như hồ nước mùa xuân. Nụ cười đó cực kì ôn hòa nhã nhặn, không hề mang sát khí. Thế nhưng, Đạt Kỳ lại nảy sinh cảm giác úy kị một cách khó hiểu. Hắn tin rằng, người con gái trước mặt, tuyệt đối có thể mỉm cười mà giết hắn. Đạt Kỳ hắn không phải phường sợ chết, nhưng hôm nay lại bị một đứa con gái khống chế, chuyện này với hắn mà nói là sự sỉ nhục đến mức nào!
Hắn tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, gào lên như hổ báo: “Ngươi... con kĩ nữ này, ta phải giết ngươi!”
Hoa Trước Vũ khẽ dùng lực trong tay, máu lập tức chảy ra từ cổ Đạt Kỳ, tiếng kêu gào của hắn tức thì nhỏ lại.
“Còn hét lên nữa, có tin ta dùng lực thêm một chút, là ngươi sẽ câm miệng luôn không?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói, đôi mắt đen cực kì lạnh lẽo, tựa như hàn đầm sâu không thấy đáy, giăng đầy sương khói lạnh căm. “Ta đến hòa thân, là để gả cho Thái tử của các ngươi. Trên danh nghĩa, ta vẫn là người của Thái tử. Nay hai nước Nam Bắc quan hệ căng thẳng, Thái tử các ngươi liền đưa ta tới đây. Thế nhưng, ai biết được đến một ngày nào đó, hiểu lầm giữa hai nước được hóa giải, Thái tử tất sẽ đón ta ra. Đến lúc đó, những kẻ từng đến đây như ngươi, sẽ có kết cục thế nào?”
Đạt Kỳ lập tực ngẩn ra, đêm nay, sở dĩ hắn dám đến đây, là vì bị thuộc hạ xúi giục, hơn nữa lại vừa uống chút rượu, nên có phần manh động. Giờ nghe những lời của Hoa Trước Vũ, hắn không khỏi cực kì lo sợ. Hắn theo Thái tử Tiêu Dận đã lâu, còn không hiểu nổi tính khí ngài ấy. Người con gái này cho dù đã bị đưa đến lều đỏ, nhưng nói cho cùng vẫn là người của Thái tử!
“Đạt Kỳ ta xin thề với trời, tuyệt đối không đến gây phiên phức cho công chúa nữa, ta quay về cũng sẽ ra lệnh cho thuộc hạ của mình tuyệt đối không được phép đến đây!” Hắn kiên định nói.
Hoa Trước Vũ nheo mắt nhìn vào mắt hắn, hiểu rằng hắn đang nói thật, liền giơ tay giải huyệt cho hắn. Đạt Kỳ không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nếu giết đi sẽ không dễ gì giải quyết.
Đạt Kỳ từ dưới đất bò dậy, ôm cổ đang chảy máu, giận bừng bừng lườm Hoa Trước Vũ một cái, rồi nhanh chóng lui ra khỏi trướng.
“Cô thực sự là công chúa hòa thân sao? Cô lợi hại thật đấy, trị cho Đạt Kỳ một trận nên thân.” Trục Hương chạy lại, nói với vẻ cực kì khâm phục.
Trong lòng Hoa Trước Vũ lúc này lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, nàng không biết, đuổi Đạt Kỳ đi rồi, liệu có còn kẻ nào khác tới không, và lần sau, nàng sẽ phải ứng phó thế nào?