Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 10 phần 2

Hoa Trước Vũ gật đầu chấp thuận, trước khi Bạch Mã phu nhân rời đi, nàng bỗng nhiên lại hỏi: “Ta muốn biết, bà làm thế nào biết được ta không phải là Trác Nhã?”

Bạch Mã phu nhân quay đầu cười nói: “Đằng sau tai trái của Trác Nhã có một cái bớt màu đỏ.”

Gió đêm thổi qua, vầng trăng khuyết tội nghiệp ẩn hiện giữa tầng mây, đám cỏ hoang cao ngang đầu gối nhấp nhô trong gió, tựa như biển lớn sóng vỗ dập dờn.

Hoa Trước Vũ nhìn bầu trời xanh sâu thẳm, từng ngôi sao bé nhỏ đều sáng lấp lánh, tựa như đôi mắt long lanh.

“Muội đã nghĩ kĩ rồi, muội đồng ý cuộc hôn nhân với Thụy vương Đông Yên.” Hoa Trước Vũ gối đầu lên cánh tay, ngửa mặt nằm trên thảo nguyên, chậm rãi nói.

Tiêu Dận nghe thấy nàng nói thế, quay đầu lại đầy kinh ngạc, trong đôi mắt tím, không rõ đang chứa tâm trạng gì, phẫn nộ có, bi thương cũng có. “Nha đầu, muội thực sự đồng ý lấy Đẩu Thiên Kim sao? Muội muốn rời xa ta đến thế sao? Không lưu luyến chút nào?” Tiêu Dận nói, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa chút gì chua xót.

Từ khi biết được Hoa Trước Vũ là muội muội của mình, hắn bèn gọi nàng là nha đầu, gọi một cách thân thiết và dịu dàng, tựa như từ rất lâu trước đó đã muốn gọi như vậy rồi. Những ngày gần đây, hắn theo nàng đi săn, phi ngựa trên thảo nguyên, đối với nàng cực kì nâng niu chăm sóc, sủng ái muôn phần.

Đẩu Thiên Kim và quốc chủ Tây Lương đến cầu thân đều bị hắn thẳng tay cự tuyệt, từ chối rất dứt khoát, không thương lượng gì hết. Hoa Trước Vũ vốn cứ tưởng rằng, hắn sẽ coi nàng như một công cụ chính trị. Không ngờ, hắn lại không làm. Điều đó khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, cũng khiến nàng có phần cảm động. Kể ra, nếu thực sự phải rời xa hắn, sâu trong đây lòng nàng cũng có một chút tiếc nuối. Thế nhưng, nàng không thể ở lại đây được nữa.

“Trước sau gì muội cũng phải lấy chồng, muội thấy Đẩu Thiên Kim cũng được, nếu từ chối rồi, sau này tìm đâu ra người đàn ông tốt như thế chứ? Hơn nữa, muội lấy Đẩu Thiên Kim, còn có thể góp phần giúp cho Bắc Triều và Đông Yên liên minh với nhau, thật là tốt biết bao!” Bạch Mã phu nhân nói, nếu muốn bỏ trốn bình an, chỉ có lợi dụng con đường xuất giá. Nếu tùy tiện bỏ đi thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Dận được.

Tiêu Dận quay đầu nhìn nàng, thần sắc vẫn lạnh lùng, dịu giọng khuyên nhủ: “Nha đầu, ta không cần muội dốc sức vì Bắc Triều, ta chỉ cần sau này muội sống cho tốt, sống thật vui vẻ. Muội có thực sự thích Đẩu Thiên Kim không? Thích từ bao giờ? Ta không tin, muội lại thích một người xa lạ nhanh như thế!”

“Thực ra trong đại hội Na Mộ Đạt, khi chàng ấy không nề nguy hiểm hái tuyết liên về cho muội, muội đã có phần thích chàng ấy rồi.” Hoa Trước Vũ nói dứt rồi, liền thấy sắc mặt Tiêu Dận trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch, dưới ánh trăng, toát ra vẻ lạnh lùng như đá cẩm thạch.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Trước Vũ, tình cảm trong ánh mắt biến đổi khó lường, tựa như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.

“Nhất kiến chung tình ư?” Hắn nghiến răng nói, giọng nói lạnh lùng đến mức dường như có thể làm đóng băng cả không khí xung quanh. Hắn ngửa đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên trời, chắp tay đứng lặng trong màn đêm, hồi lâu không nói một lời. Ánh trăng kéo dài cái bóng của hắn, cả con người hắn tựa như một chú chim ưng cô độc.

Hắn đứng đó rất lâu, lâu đến mức Hoa Trước Vũ gần như tưởng rằng hắn đã hóa thành bức tượng bằng băng, thì hắn đột nhiên quay lại, nói dằn từng câu từng chữ: “Nha đầu, ta từng thề rằng, đời này bất luận muội muốn làm gì, cho dù ta có phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng phải giúp muội làm bằng được. Nếu muội đã bằng lòng gả cho hắn, thì ta sẽ bẩm cáo với phụ hoàng, nói rằng muội đồng ý thành thân với Đẩu Thiên Kim.” Nói xong, hắn dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Hoa Trước Vũ nhìn theo bóng hình cô đơn của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Những ngày sau đó, nàng không trông thấy Tiêu Dận nữa, hoặc giả nên nói là, Tiêu Dận không còn đến gặp nàng nữa.

Cuối cùng, cũng đến ngày xuất giá.

Từ sáng sớm, các phù dâu đã gọi Hoa Trước Vũ dậy, bắt đầu chải tóc trang điểm cho nàng.

Bạch Mã phu nhân là nhũ mẫu trên danh nghĩa của Hoa Trước Vũ, từ sáng sớm đã có mặt. Bà ta soi vào tấm gương đồng, rẽ mái tóc đen của Hoa Trước Vũ, dùng lược từ từ chải.

“Tóc của tiểu công chúa thật là đẹp, cứ như vài đoạn vậy.” Bà ta khẽ tấm tắc, trong lòng, chắc là đang nhớ đến công chúa Trác Nhã thật.

Trong lòng Hoa Trước Vũ cũng có chút chua xót, để mặc cho Bạch Mã phu nhân chải đầu cho nàng, cuộn thành búi tóc đẹp mắt, lại mặc bộ váy thêu gấm rất rộng, ngồi lặng lẽ trước bàn trang điểm.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bộ váy cưới màu đỏ trên người, rực rỡ chói mắt như khi trời quang mây tạnh.

Giờ lành sắp đến, hai phù dâu vây quanh Hoa Trước Vũ nói những lời cát tường, không ai ngờ, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiêu Dận loạng choạng bước vào.

“Các ngươi… ra ngoài hết đi!” Hắn vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc liền xộc lên.

“Điện hạ, người làm sao vậy?” Bạch Mã phu nhân đỡ lấy Tiêu Dận, lo lắng hỏi.

“Điện hạ uống rượu cả đêm qua, giờ đã say rồi!” Hồi Tuyết theo sau Tiêu Dận khẽ nói.

Hoa Trước Vũ nhìn Tiêu Dận trân trân, đây là lần thứ hai nàng thấy hắn say. Lần trước trong đại hội Na Mộ Đạt, nàng không biết có phải hắn say thật hay không, nhưng lần này, nàng lại có thể khẳng định, hắn đã thực sự say rồi. Khóe môi hắn nở nụ cười, nụ cười cực kì xán lạn, miệng dường như không khép được lại, cứ thế cười mãi. Đôi mắt tím tuyệt đẹp mơ hồ mê li, đầy vẻ say sưa.

“Các ngươi… ra ngoài hết đi, ta và… nha đầu nói chuyện một lát.” Hắn đuổi hết mọi người trong phòng ra, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa phòng lại.

Hắn quay người nhìn Hoa Trước Vũ, từng bước từng bước đến trước mặt nàng, nhìn nàng cười hi hi.

“Đan Hoằng, à không, nha đầu, muội muội của ta, không đúng, Ngân Diện Tu La, nàng… hôm nay đẹp quá!” Hắn vén tấm khăn che mặt của nàng lên, nhìn nàng cười khúc khích.

Hoa Trước Vũ bị lời nói của hắn làm cho giật mình, Ngân Diện Tu La! Từ bao giờ, hắn đã biết nàng là Ngân Diện Tu La rồi?

Trong đầu Hoa Trước Vũ nhanh như chớp nhớ lại lúc ở Lương Châu, vừa hay gặp hắn đi săn trên thảo nguyên giữa đêm khuya. Khi đó không kịp suy nghĩ kĩ, giờ nhớ lại, có lẽ hắn đã từng tới Lương Châu. Vậy thì, hắn đã thấy Ngân Diện Tu La cướp pháp trường, liên tưởng đến nàng cũng đi cướp pháp trường, cho nên đã đoán ra được nàng chính là Ngân Diện Tu La. Có điều, hắn chưa từng hỏi nàng chuyện này. Hoặc giả, hắn hoàn toàn không để tâm tới thân phận của nàng.

Tiêu Dận nói xong, bỗng nhiên giơ tay dỡ chiếc mũ phượng trên đầu Hoa Trước Vũ xuống, ôm nàng vào lòng một cách thô bạo. “Bất kể nàng là ai, nàng cũng là người con gái mà ta yêu thương nhất, yêu thương nhất…” Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, đôi mắt tím say sưa tựa như mắt dã thú, tựa như muốn nuốt chửng lấy nàng.

“Nàng có biết không, ta đã từng rất hận nàng, hận nàng thay thế Ôn Uyển, ta cũng từng rất khâm phục nàng. Nhưng đêm hôm đó, khi nàng chịu đựng cơn giày vò của sâu độc, nhìn nàng đau đớn, ta cảm thấy ta còn đau đớn hơn nàng. Lúc đó, ta mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu khống chế cảm xúc của ta, chiếm lĩnh trái tim ta, nhưng ta lại hoàn toàn không hề hay biết. Nàng giống như chất độc hoa anh túc, khiến ta si mê lúc nào mà không hay, đến lúc phát hiện ra, thì đã muộn rồi, không còn giải trừ đi được nữa. Vì sao nàng lại là em gái của ta? Vì sao?” Hắn tựa như đang lên án, trong đôi mắt tím đầy vẻ bi thương, khiến người khác không nỡ nhìn vào.

“Ông trời vì sao lại đùa giỡn ta như thế! Đến quyền được yêu cũng không cho ta! Nàng là muội muội của ta cũng được, chỉ cần ta có thể ngày ngày trông thấy nàng, ta sẽ sủng ái nàng, vĩnh viễn sủng ái, yêu thương nàng. Thế nhưng, vì sao nàng lại muốn lấy chồng, vì sao lại muốn rời xa ta!” Hắn nắm lấy eo Hoa Trước Vũ, ôm nàng thật chặt.

Trong tình yêu, Hoa Trước Vũ chỉ là một trang giấy trắng, nàng từng rất thích Cơ Phụng Ly, nhưng chưa từng thử yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu. Nhưng nhìn Tiêu Dận như thế, trong lòng nàng cũng thầm cảm thấy chua xót.

Hoặc giả, đối với Tiêu Dận, nàng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Thế nhưng, nàng bây giờ, hoàn toàn không thể yêu ai được.

Nàng vùng vẫy, nhẹ đẩy Tiêu Dận ra.

Tiêu Dận trong cơn say hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoa Trước Vũ, loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ống tay áo quét qua bàn, đánh đổ son phấn phía trên, rơi đầy ra thảm trắng dưới đất.

Đôi mắt tím say sưa tỉnh lại trong một thoáng, hắn cúi xuống, không ngừng đánh thật mạnh lên đầu, mái tóc đen bóng xõa xuống, thỉnh thoảng, lại có giọt nước long lanh rơi giữa những làn tóc, rơi trên tấm thảm dính đầy son phấn, quyện thành từng đóa mai đỏ yêu kiều.

Hoa Trước Vũ không phải chưa từng thấy đàn ông khóc bao giờ. Trên chiến trường, người kêu trời kêu đất vì bị thương có, người đau đớn muốn chết vì mất đi huynh đệ thân thích có, trong số họ cũng không thiếu gì những đấng nam nhi anh dũng. Thế nhưng, nàng không ngờ, một nam tử như Tiêu Dận cũng có thể khóc.

Hắn bá đạo, hắn lạnh lùng, hắn vô tình. Thế nhưng, hóa ra hắn cũng biết khóc, hơn nữa, lại còn khóc vì nàng!

Hoa Trước Vũ đứng sững ở đó, nàng chưa từng nghĩ rằng, hắn thực lòng yêu nàng, điều đó khiến nàng không biết phải làm sao.

Tiêu Dận khóc xong, hình như đã tỉnh lại đôi chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt tím vẫn có phần mơ hồ, nhưng đã sáng hơn ban nãy nhiều, hàng mi dày khẽ chớp, đôi mắt tím vẫn còn ướt nhòa. Hắn vỗ lên tấm thảm bên cạnh, nhếch mép cười nói: “Nha đầu, qua đây ngồi đi!” Rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, lời hắn nói vẫn còn có chỗ hàm hồ không rõ.

Hoa Trước Vũ nghĩ lần này ra đi, có lẽ cả đời không còn cơ hội gặp lại, cuối cùng vẫn từ từ đi về phía hắn, ngồi lên tấm thảm, cũng chẳng thèm để ý xem bộ quần áo cưới liệu có bị bẩn không.

Tiêu Dận nhìn nàng cười ung dung, “Nha đầu, nàng cũng rất thích ta, phải vậy không?” Hắn dường như đoán chắc Hoa Trước Vũ cũng thích mình, hoàn toàn không đợi nàng trả lời, thân hình to lớn như ngọn núi khẽ nghiêng, đã biến chân Hoa Trước Vũ thành chiếc gối, hắn dựa vào đùi nàng một cách cực kì thoải mái.

Hoa Trước Vũ dở khóc dở cười, nàng lắc mạnh vai hắn, hét vào tai hắn: “Tiêu Dận, huynh dậy đi!”

“Gọi đại ca, ngoan… muội vẫn chưa gọi ta là đại ca bao giờ…” Hắn chẳng thèm để ý đến Hoa Trước Vũ, mà chỉ trách nàng xưng hô với mình như thế, khẽ lẩm bẩm, tiếng nói mỗi lúc một trầm, nhất là câu cuối cùng, nhưng Hoa Trước Vũ lại nghe rất rõ.

“Thực ra, ta nguyện nàng cả đời không gọi ta là ca ca, gọi ta là Dận là được rồi.” Câu cuối cùng hắn nói là như thế.

Trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ run, lại nhẹ lay người hắn, mới phát hiện ra, hắn gối trên đùi nàng hình như rất thoải mái, đã ngủ mất rồi. Nàng nhìn Tiêu Dận nằm trên đầu gối mình, trong lòng có phần rối loạn, nhất thời không rõ cảm giác đối với hắn rốt cuộc thế nào.

Có hận, có giận, có oán, nhưng cũng phải thừa nhận, đối với hắn, còn có một chút cảm giác đặc biệt khác nữa. Còn về việc đó là cảm giác gì, nàng không rõ, hoặc giả là khâm phục, hoặc giả là thích thú, cũng có lẽ là một chút yêu thích.

Cho nên, nàng phải rời xa hắn. Nếu không, để hắn biết được nàng không phải muội muội ruột của mình, thì cả đời này nàng đừng hòng rời khỏi Bắc Triều.

Hoa Trước Vũ đợi Tiêu Dận ngủ say, cẩn thận rút chân ra khỏi dưới cổ hắn, không dám kéo hắn ra chỗ khác, sợ làm hắn tỉnh giấc, nàng bèn kéo một chiếc đệm nhét xuống dưới đầu làm gối cho hắn.

Tiêu Dận ậm ừ xoay người một cái, ngủ rất ngon.

Hoa Trước Vũ sửa sang lại đầu tóc, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, đội lại mũ phượng, lấy khăn che mặt, chậm rãi từ trong phòng bước ra.

Bạch Mã phu nhân và hai phù dâu vẫn đứng đợi trong vườn, bộ dạng của Tiêu Dận vừa rồi, bọn họ đều đã thấy cả, nhưng chẳng ai dám nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoa Trước Vũ. Thấy nàng bước ra, bọn họ liền mừng rỡ đi đến.

Bạch Mã phu nhân đến trước mặt Hoa Trước Vũ, khẽ nói: “Đội ngũ nghênh thân đã đến rồi, công chúa lên kiệu thôi.”

Hoa Trước Vũ tươi cười gật đầu đồng ý, được hai phù dâu dìu đỡ, đi qua những hành lang dài, mãi cho đến ngoài cổng, bước lên kiệu hoa.

Bắc Triều và Đông Yên liên hôn là một chuyện lớn, nhất là khi tân lang lại còn là Thụy vương Đẩu Thiên Kim của Đông Yên quốc, đó là Đông Tài Thần kia mà! Cuộc hôn nhân này tổ chức cực kì sang trọng, chẳng những của hồi môn quý giá, mà xe ngựa, kiệu nghênh thân đều dát vàng dát bạc, cực kì xa hoa. Cho nên, hai bên đường phố lớn ở Thượng Kinh đều chen chật người, đứng thành vòng trong vòng ngoài để xem cuộc vui náo nhiệt.

Vào lúc dòng người chen nhau đông đúc nhất, một cô gái ăn mặc như phù dâu chui từ trong kiệu hoa ra, lắc mình một cái, liền biến mất trong dòng người xem náo nhiệt.

Người con gái ăn mặc kiểu phù dâu ấy chính là Hoa Trước Vũ, theo kế hoạch, nàng phải lẻn ra ngoài vào lúc không ai chú ý.

Theo phong tục của Bắc Triều, trong kiệu hoa còn có hai phù dâu, để theo nàng gả về nhà chồng. Nàng bắt một trong số đó đóng giả làm mình, có thể che giấu được càng lâu càng tốt, nàng tin rằng, chuyện này chưa biết chừng còn có thể giấu được rất lâu.

Trước khi sự tình bại lộ, sẽ không có ai đuổi theo nàng. Sau khi lộ chuyện, phù dâu kia chỉ cần nói rằng bị nàng ép buộc là được, cũng chẳng vì thế mà liên lụy đến người vô tội.

Hoa Trước Vũ đứng lặng trên phố, bốn bề xung quanh là dòng người nhấp nhô, náo nhiệt, tựa như toàn bộ thành Thượng Kinh đều mê mải trong hỉ sự phồn hoa hoành tráng này rồi.

Nàng mang tâm trạng áy náy nhìn về phía Đẩu Thiên Kim đang mặc quần áo tân lang ngồi ngay ngắn trên ngựa. Hình như trời sinh ra hắn hợp với những trang phục màu sắc tươi tắn, hỉ phục màu đỏ càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú mà đầy tà khí của hắn. Hắn tắm trong ánh tà dương, trên mặt nở nụ cười hân hoan, giữa dòng người đông đúc, từ từ giục ngựa đi qua.

Nếu nói trong hai cuộc hôn nhân trước, nàng đều bị tổn thương, thì cuộc hôn nhân lần này, nàng lại có phần không phải với Đẩu Thiên Kim. Thế nhưng, nàng là vì bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy.

Hoa Trước Vũ theo dòng người đi xem cuộc vui mà ra khỏi thành Thượng Kinh, Bạch Mã phu nhân đã chuẩn bị sẵn ngựa cho nàng ở bên ngoài thành, Hoa Trước Vũ đón lấy lương khô từ tay người đến tiếp ứng, nhanh chóng giục ngựa rời khỏi Bắc Triều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3