Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần II - Chương 13 phần 1

Chương 13: Kiếm vũ sắc bén

Thái giám ở Đông cung cũng được ghi sổ trong hoàng cung, do phòng Kính sự trong cung thống nhất quản lí, Nguyên Bảo trước đây sau khi được phân đến Đông cung, mãi vẫn chỉ làm một tiểu thái giám quét dọn hạ cấp, lặng lẽ vô danh, gần như chẳng ai quen biết. Bây giờ đổi thành Hoa Trước Vũ, từ sau đêm du hành ở Thanh Hồ, Hoàng Phủ Vô Song liền cho nàng làm thái giám theo hầu, cũng coi như là được thăng chức cao rồi. Tuy mỗi ngày đều phải làm những công việc có phần vụn vặt như bưng trà rót nước, nhưng đối với chuyện trong triều, nàng có thể nghe ngóng được ngay.

Hôm nay, Hoàng Phủ Vô Song bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, bị đám thái phó lải nhải phát bực, liền để Hoa Trước Vũ và mấy tiểu thái giám theo hầu dẫn đến Ngự Hoa Viên đi dạo. Mới đi được nửa đường, liền trông thấy phía trước mặt có một con ngựa cao lớn bị mấy tiểu thái giám vây quanh, đang chạy như bay lại phía này.

Hoàng Phủ Vô Song vừa trông thấy thế, vội dẫn theo mấy tiểu thái giám đứng dẹp về một bên cúi nghiêng đầu lặng lẽ đứng xem. Thời gian chưa thắp hết một nén hương, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thái tử ca ca, sao huynh lại ở đây?”

Hoa Trước Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy một con ngựa trắng như tuyết được một thiếu niên phi tới, thiếu niên đó chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng tuấn nhã, không kiêu ngạo như Hoàng Phủ Vô Song, cả con người trông thuần khiết như làn gió. Có điều, thiếu niên này vừa trông đã thấy bệnh tật yếu ớt, sắc mặt xanh xao, càng khiến cho đôi mắt trở nên sâu thảm.

“Bản Thái tử còn đang ngạc nhiên, xưa nay phụ hoàng đều ngồi xe kéo, chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, hôm nay sao lại cưỡi ngựa, chẳng lẽ là định đi săn? Nhưng ta đâu có nghe nói! Hóa ra lại là thằng nhóc này, còn không mau xuống ngựa!” Hoàng Phủ Vô Song bước dài đến trước mặt thiếu niên, một tay giữ lấy hàm thiếc và dây cương của con bạch mã.

Thiếu niên kia hiển nhiên không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại giữ lấy con ngựa của mình, khuôn mặt vốn trong suốt như ngọc càng trở nên xanh xao, cậu ta nhìn Hoàng Phủ Vô Song khẽ nói: “Thái tử ca ca, huynh làm gì thế?”

“Vô Thương, ngươi cũng dám to gan như thế từ bao giờ hả, trong cung này ai cũng có thể cưỡi ngựa hay sao? Ngoại trừ bản Thái tử và phụ hoàng, ngươi có thể cưỡi ngựa? Còn không mau xuống đi!” Hoàng Phủ Vô Song vừa nói vừa xắn tay áo, làm vẻ xông lên phía trước muốn lôi Hoàng Phủ Vô Thương xuống, Hoàng Phủ Vô Song vừa bị đám thái phó làm cho tức anh ách, đang không biết trút giận vào đâu, Hoàng Phủ Vô Thương cũng thật là đen đủi.

Thị vệ theo hầu thấy vậy hoảng hốt, vội xông lên ngăn cản, có người dè dặt nói: “Điện hạ, chân của nhị Điện hạ không tiện đi lại, là Hoàng thượng đặc cách cho phép nhị Điện hạ cưỡi ngựa trong cung đó!”

“Chân không tiện đi lại, chẳng phải có xe kéo đó sao?” Hoàng Phủ Vô Song còn chưa nói hết câu, liền đứng sững ra đó. Cẩn thận suy xét lại, chỉ thấy chấn động vô cùng. Cưỡi ngựa trong cung, là đặc quyền mà Hoàng đế các đời thưởng cho Thái tử, các hoàng tử khác đều không có đặc quyền này. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó đều là những trường hợp xảy ra biến cố.

Tiền triều từng có Hoàng đế ban cho một vị hoàng tử của mình đặc quyền này, sau đó không lâu, Thái tử liền bị phế, hoàng tử kia trở thành tân Thái tử. Cho nên, không thể nói đặc quyền cưỡi ngựa trong cung nghĩa là sắp phế Thái tử, nhưng điều đó cũng phản ánh rất rõ tâm tư của Hoàng đế.

Hoàng Phủ Vô Song đứng sững tại chỗ, ánh mặt trời đầu mùa hạ vẫn chưa quá gay gắt, xuyên qua cành lá rậm rạp, chiếu trên khuôn mặt hắn, rọi vào những giọt mồ hôi lạnh âm thầm toát ra trên trán hắn.

“Được rồi, nếu đã là phụ hoàng đặc cách cho phép, thì đệ mau đi đi!” Hắn vẫy tay, đôi môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt đen lóe lên một tia hàn ý. Không đợi Hoàng Phủ Vô Thương cưỡi ngựa đi qua, hắn đã quay người bước thật nhanh.

Hoa Trước Vũ và mấy tiểu thái giám vội đi theo, trước khi đi, nàng lặng lẽ quay lại nhìn vị nhị hoàng tử Hoàng Phủ Vô Thương không đắc sủng, chỉ thấy cậu ta ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhìn về Hoàng Phủ Vô Song, trong đôi mắt trong trẻo toát lên vẻ xuất trần.

Hoàng Phủ Vô Song về đến tẩm điện, quát tháo một lượt tất cả cung nữ thái giám hầu hạ trong điện không sót một ai, tự mình bò lên lan can cạnh cửa sổ đằng sau, quay mặt ra hoa viên sau căn nhà, cứ thế ngồi liền hơn hai canh giờ không đổi sang chỗ khác. Kì thực muốn làm được như thế cũng chẳng khó gì, nhưng đối với Hoàng Phủ Vô Song thì lại có phần kì lạ.

Thông thường khi gặp phải chuyện không như ý, Hoàng Phủ Vô Song đều sẽ ra khoảng đất trống trong hậu viên đấm bao cát, hoặc coi bọn tiểu thái giám như bao cát mà đánh, khiến trong cung một phen bừa bãi mới chịu thôi. Ngồi một góc không nói năng gì như hôm nay, không nổi cáu không trút giận, lại khiến bọn cung nữ thái giám theo hầu hạ hắn cảm thấy ngứa ngáy không yên. Giống như bầu trời âm u, không biết lúc nào thì nổi sấm.

Một tiểu thái giám không biết rằng hôm nay tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song không vui, mồ hôi nhễ nhại chạy về phía hắn, trên tay có một con chim ưng đang đậu, nói với vẻ tâng công: “Điện hạ, con ưng mấy hôm trước người sai bọn nô tài huấn luyện, đúng là một con chim cứng đầu. Điện hạ nhìn xem, lần này nhất định sẽ thắng được con chim của Cao công tử.”

Các quý công tử ở Nam Triều, nhàn nhã rỗi việc, đều tự mình tìm thú vui, như là đá cầu, huấn luyện chim ưng…

Huấn luyện chim ưng cực kì đòi hỏi kĩ thuật, người nuôi ưng phàm khi có được chim quý, ban đầu để thuần phục dã tính của con vật, phải bỏ đói hành hạ nó. Đặt con ưng lên cánh tay, cả ngày không được cho ăn, càng không được để nó ngủ. Hễ nó ngủ lại rung cánh tay cho tỉnh lại. Cứ thế huấn luyện nhiều ngày, một người hoàn toàn không thể chịu đựng được, thường phải có mấy người thay phiên nhau. Những con chim ưng được huấn luyện như thế, đến ngày thả ưng, khi đem ra ngoại thành thả ra sẽ cực kì dũng mãnh, thỏ chồn đều không thoát được khỏi cặp mắt sắc bén của nó.

Hoàng Phủ Vô Song mới đầu cảm thấy mới mẻ, còn từng tự mình huấn luyện, nhưng được hai ngày thì không chịu nổi, liền giao cho mấy tiểu thái giám làm. Hôm nay, tiểu thái giám này đã huấn luyện được mấy ngày, cảm thấy gần được rồi, liền đến tâng công trước mặt Hoàng Phủ Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy tiểu thái giám nói thế, thở hắt ra một hơi, quay người lại một cách khó khăn, đôi mắt đen như mực đột nhiên trở nên sắc bén, y như đôi mắt của con chim ưng trên tay tiểu thái giám.

“Thả nó ra!” Hoàng Phủ Vô Song quay người nhảy từ trên lan can xuống.

Tiểu thái giám nhất thời ngẩn ra, hồi lâu mới hiểu, luống cuống thả con chim ưng trên cánh tay ra, con chim được tự do, lập tức giương cánh bay cao.

Hoa Trước Vũ hờ hững nhìn, xem ra, Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tiếp tục sống những ngày tháng nuôi ưng thả chó như thế nữa.

Nỗi lo của Hoàng Phủ Vô Song không phải không có lí. Mấy ngày sau, Viêm đế quả nhiên hạ chỉ ý, sắc phong Hoàng Phủ Vô Thương làm Khang vương, ban phủ đệ ở ngoài cung.

Hôm nay, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương thiết yến mời bách quan trong phủ. Hoàng Phủ Vô Song vốn chẳng thèm đi, nhưng đến khi trăng vừa lên, cuối cùng lại không nhịn được, gọi Hoa Trước Vũ và Cát Tường, đem theo hơn mười tên thị vệ, hùng hổ đi ra khỏi Đông cung.

Khang vương phủ nằm ở Kim Ngọc phường phía tây Hoàng thành, nhà họ Hoa cũng thuộc nơi này. Sau khi về đến Vũ Đô, một đêm, Hoa Trước Vũ từng lén đến đây một lần, toàn bộ Hầu phủ bị niêm phong, khắp nơi thê lương tịch mịch. Về sau nàng sợ gợi lên nỗi đau trong lòng, liền không quay lại đó nữa. Vậy mà đêm nay, Hoa Trước Vũ chưa từng nghĩ rằng nàng lại thêm lần nữa quay về Hầu phủ.

Có điều, nơi này đã không còn là Hầu phủ nữa, mà là Khang vương phủ. Đồn rằng, vương phủ mà Viêm đế lựa chọn cho Khang vương vừa bắt đầu thi công, phải nửa năm nữa mới xây xong, vì thế, Hầu phủ ngày trước liền trở thành nơi ở tạm của Khang vương.

Đứng trước cổng phủ, trông thấy cánh cửa lớn màu đỏ son quen thuộc, trong lòng nàng như dậy sóng. Lại nhìn lên cao, trên cổng lớn là ba chữ lớn “Khang vương phủ” do đích thân Viêm đế chấp bút ngự ban, tựa như lưỡi dao sắc nhọn nhất trên đời này, gần như chọc bị thương đôi mắt sáng trong của Hoa Trước Vũ. Nàng khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra, trong đáy mắt trong trẻo, chất chứa hàn khí lạnh lùng sắc bén.

Trước cổng đỗ đầy xe ngựa của các vương tôn quý tộc, xem ra đêm nay các triều thần đến tham gia dạ yến quả là không ít.

Xe ngựa của Hoàng Phủ Vô Song vừa tới, đã thấy nội quan của Khang vương phủ vội vã vào truyền báo, thời gian chưa hết một nén hương, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương liền tự mình ra trước cửa nghênh tiếp.

Khang vương được người khác dìu ra, chân cậu ta từng bị trọng thương khi còn nhỏ, không thể dùng sức, nhưng bây giờ xem ra, đi đường chỉ còn hơi chao đảo một chút, hiển nhiên là đã khá lên rất nhiều.

“Vô Thương, đệ cẩn thận đấy, chân đệ không tiện đi lại, hà tất phải ra tận đây tiếp đón!” Hoàng Phủ Vô Song khẽ nhếch miệng, nụ cười xán lạn như hoa nở mùa xuân, thuần khiết đến thế, vô hại đến thế. Tên tiểu sát tinh này hiển nhiên là cố ý nhắc tới tật ở chân của Khang vương trước mặt mọi người.

Khang vương vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, “Thái tử ca ca lần đầu đến phủ, Vô Thương sao dám trễ nải, mau mời vào!”

Hoàng Phủ Vô Song cười nhạt, chắp tay sau lưng, theo nội quan chỉ đường, dẫn đầu đi vào trong phủ.

Trong phủ chăng đèn kết hoa, đầy vẻ hân hoan, các thị nữ đi lại tựa như con thoi, mình mặc áo màu, tay cầm đèn hoa sen tựa như tiên nữ trên tiên cung. Dạ yến lần này, là lần đầu tiên Khang vương chính thức gặp mặt bách quan, bởi trước đây cậu ta luôn là một hoàng tử không được coi trọng, lại vì có tật ở chân, nên không thường xuyên gặp mặt người khác.

Dạ yến được đặt ở hậu hoa viên. Hậu hoa viên có một hồ nước, bên trong trồng rất nhiều sen trắng. Bên cạnh hồ là một khoảng đất trống rất rộng, hai căn đình đối diện nhau ở cách xa về hai đầu nam bắc, lần lượt mang tên “Đoạt Diễm” và “Lưu Hà.” Trước đình Đoạt Diễm trồng đầy hải đường, trước đình Lưu Hà trồng đầy mĩ nhân thảo. Khoảng đất trống giữa hai đình bày biện yến tiệc, ca nữ vô số, vây quanh một vườn hoa tươi nở rộ, thực là náo nhiệt phú quý.

Càng náo nhiệt, Hoa Trước Vũ lại càng thấy thương tâm. Nàng vẫn nhớ, khi nàng còn rất nhỏ, phụ thân cũng từng bày gia yến ở đây, lần nào cũng vui vẻ vô cùng.

Về sau, nàng theo phụ thân ra trấn thủ biên quan, từ đó không còn thấy yến tiệc náo nhiệt như thế nữa. Hôm nay thêm một lần được trông thấy, có điều, cũng vẫn ở chốn ấy, cũng náo nhiệt như thế, nhưng cảm giác mang lại cho nàng lại hoàn toàn khác biệt.

Đây có lẽ chính là “Cảnh cũ vẫn còn mà người xưa chẳng thấy đâu.”

Hoàng Phủ Vô Song vừa dạo bước trong vườn, vừa thưởng thức hoa cỏ, lớn tiếng nói: “Thật không ngờ, kiến trúc tiền viện của phủ này trông không hề sang trọng, nhưng hậu hoa viên lại được xây dựng rất đặc biệt, cực kì tinh tế.” Hắn đột nhiên hạ giọng, nói với Khang vương. “Vô Thương, Hoa phủ này bị chém đầu toàn gia đấy, thế mà đệ cũng dám đến ở, không sợ đêm đến âm hồn đòi mạng hay sao?”

Khang vương nghe thế sắc mặt trở nên trắng bệch, “Thái tử ca ca huynh thật biết nói đùa!”

Giữa lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến Đoạt Diễm đình, một nội quan nhanh nhẹn cất giọng hô: “Thái tử giá lâm!”

Quan viên trong yến hội nghe thấy Thái tử đến, đều đứng dậy quỳ xuống tham bái, hô cao: “Thái tử thiên tế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Hoàng Phủ Vô Song khoát tay, khách sáo nói: “Đứng dậy cả đi, Vô Thương được phong vương, hiếm khi mọi người đều đến đây chúc mừng, bản Thái tử chỉ đến góp vui thôi. Mọi người không cần giữ lễ, không cần giữ lễ!” Nói đoạn, hắn theo nội quan dẫn đường, ngồi vào vị trí chính giữa buổi tiệc.

Đám quan viên thấy Thái tử đến, trong lòng ít nhiều đều có phần thấp thỏm. Bọn họ đều rất bất mãn trước sự ngang tàng hống hách của Hoàng Phủ Vô Song, nhưng vừa trông thấy hắn vẫn có phần sợ hãi. Chẳng ai biết được tiểu sát tinh này sẽ gây ra những chuyện gì, bởi lẽ cách hành xử của Hoàng Phủ Vô Song chẳng bao giờ theo lẽ thường.

Vốn dĩ, đám triều thần đều cho rằng Hoàng Phủ Vô Song là người kế vị tương lai, thế nhưng, gần đây xem thánh ý, dường như sủng ái nhị hoàng tử hơn. Những triều thần này vừa mới bạo gan đến tham gia yến tiệc của Khang Vương vì cho rằng Thái tử sẽ không đến dự, nhưng không ngờ hắn lại đến rồi. Hơn nữa, vừa mở miệng đã ngầm chế giễu, trong lòng họ không khỏi thấp thỏm, lo âu.

Hoa Trước Vũ và Cát Tường đứng hầu sau lưng Hoàng Phủ Vô Song, nàng đưa mắt nhìn qua một lượt, liền trông thấy trên chiếu tiệc, ngoại trừ các quan viên, còn có không ít nữ nhân. Trong lòng nàng không khỏi có phần kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Đám quan viên này có kẻ nào không phải cao thủ dò đoán thánh ý, thấy Khang vương đắc thế, liền muốn đem con gái gả cho cậu ta, nếu sau này Khang vương đăng cơ, sẽ thuận đường vinh hoa phú quý. Quy củ Nam Triều vốn cũng khá cởi mở, nên nữ nhân có thể tham gia yến tiệc.

Hoàng Phủ Vô Song thấy tình hình như thế, sắc mặt lập tức đanh lại, nhất là khi trông thấy một người con gái đang ngồi trên chiếu tiệc, khuôn mặt tuấn mĩ liền càng trở nên u ám, trong đôi mắt đen sáng loáng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hoa Trước Vũ nhìn theo ánh mắt của Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy một cô gái đang lặng lẽ ngồi trên chiếu tiệc, chính là Ôn Uyển.

Đêm nay, nàng ta mặc chiếc áo màu lam thêu hoa lan, tà váy mỏng màu xám, trang nhã mà không mất đi vẻ quý phái. Mái tóc chải đơn giản thành búi tóc Khinh Vân, phía trên cài lệch một chiếc trâm ngọc hồ điệp, hai cánh bướm khẽ múa lượn theo từng cử động, dưới ánh đèn phản chiếu khắp vườn, hào quang tỏa sáng, đẹp không kể xiết.

Nàng ta ngồi trong tiệc mà có phần lơ đễnh, đến cả ánh mắt đăm đăm như ngọn lửa của Hoàng Phủ Vô Song cũng dường như không nhận ra, đôi mắt xinh đẹp chốc chốc lại liếc ra ngoài vườn, như đang nhìn thứ gì đó.

Hoàng Phủ Vô Song sầm mặt nâng chén rượu, uống mạnh một hơi.

“Thái tử ca ca, Yên Nhi còn cứ tưởng tối nay huynh không đến! Sớm biết vậy, Yên Nhi đã đi cùng huynh rồi!” Một giọng nói líu lo như chim hoàng oanh vang lên, Hoa Trước Vũ liền ngước mắt nhìn lên.

Chỉ thấy một thiếu nữ đi về phía họ, lông mày như dãy núi xa, đôi mắt trong trẻo, trông yểu điệu dễ thương, lúc này thiếu nữ đang khẽ mỉm cười, trên gò má phấn còn ẩn hiện hai lúm đồng tiền. Nàng gọi Hoàng Phủ Vô Song là Thái tử ca ca, vậy đây chính là Tam công chúa Hoàng Phủ Yên rồi.

Hoa Trước Vũ nhớ lại mình từng suýt nữa bị Viêm đế chọn làm phò mã cho Hoàng Phủ Yên, không khỏi nhìn vị Tam công chúa này thêm một chút, cảm thấy nàng quả thực rất đáng yêu.

Hoàng Phủ Vô Song đưa ánh mắt đang dán chặt vào Ôn Uyển sang nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Yên, “Yên Nhi, muội đến đây làm gì?”

Hoàng Phủ Yên bĩu môi, thủng thẳng đáp: “Thái tử ca ca có thể đến, sao Yên Nhi lại không? Khó khăn lắm Vô Thương ca ca mới được phong làm Khang vương, Yên Nhi dù sao cũng là muội muội, không thể đến chúc mừng sao?”

Hoàng Phủ Vô Song bĩu đôi môi mỏng, bình thản nói: “Ai chẳng biết muội “Lòng túy ông phải đâu nơi rượu, đã đắm chìm trong cảnh nước non!” [1]

[1] Đây là một câu trong bài “Túy ông đình kí”của Âu Dương Tu, về sau dùng để chỉ dụng ý nằm ở chỗ khác.

Hoàng Phủ Yên hơi đỏ mặt, nũng nịu nói: “Thái tử ca ca, huynh nói gì thế? Cái gì rượu, cái gì trong cảnh nước non chứ?”

Đang nói, liền nghe thấy nội quan trong phủ Khang vương cao giọng hô: “Tả tướng Cơ Phụng Ly đại nhân đến!”

Hoàng Phủ Vô Song liếc mắt cười lạnh: “Xem kìa, cảnh nước non mà muội đắm chìm đến rồi đó!”

Hoàng Phủ Yên nghe tiếng hô, đã chẳng còn biết Hoàng Phủ Vô Song vừa nói thêm gì nữa, quay đầu nghển cổ nhìn về phía trước. Ôn Uyển nãy giờ thần sắc uể oải, cũng ngước mắt mỉm cười nhìn lên.

Hoa Trước Vũ cười nhạt, theo ánh mắt của mọi người, cũng nhìn về phía trước.

Giọng nói trong như suối chảy, tao nhã như khúc nhạc được tấu lên bởi cổ cầm, êm ái như vuốt ve trên tơ lụa trơn mềm mát rượi.

Chính giọng nói ấy, vào đêm động phòng, đã lạnh lùng từ bỏ nàng, cũng chính giọng nói ấy, trên đài giám trảm, đã ra lệnh chém giết. Giọng nói như thế, cho dù tuyệt diệu đến đâu, đối với nàng mà nói, cũng giống như âm thanh ma quỷ, lại tựa như một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào tim, rồi bóp vỡ trái tim nàng như lăng trì.

Nếu có thể, nàng chẳng thà cả đời này không phải nghe thấy tiếng nói của con người này nữa. Nàng nghĩ ngày đó rồi sẽ tới, nhưng cuộc tranh đấu giữa nàng và hắn, chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu.

Nàng nhớ lại đêm hôm đó khi trông thấy bóng hắn trên chiếc du thuyền, ánh mắt nàng tràn đầy thù hận, đã bị Hoàng Phủ Vô Song nhìn ra. Lần này, không thể để bất kì ai nhận thấy điều gì khác lạ ở nàng nữa, nhất là Cơ Phụng Ly.

Hoa Trước Vũ hoảng hốt nhắm mắt lại, giữ cho tâm thần bình tĩnh, khoảnh khắc sau mới lại mở mắt nhìn lên.

Chỉ thấy một bóng người chậm rãi tiến lại từ màn đêm trước mắt.

Ánh đèn lung linh, bóng dáng mơ hồ, dưới ánh sáng nhàn nhạt, thân hình hắn như dát một tầng màu sắc ấm áp mông lung.

Hắn mặc một chiếc áo rộng màu nguyệt bạch, từ đầu gối trở xuống thêu những đóa hoa mặc liên rất lớn, mỗi đóa một vẻ, tư thái khác nhau, màu sắc đậm nhạt tự nhiên, tà áo theo cử động lung lay, từng đóa mặc liên nhấp nhô không ngừng, dáng dấp tựa hồ như mỗi bước chân đều khiến hoa sen nở rộ.

Mái tóc đen búi cao, cài một cây trâm bạch ngọc, trong đôi mắt đen sóng sánh nét cười, mang theo ba phần ôn nhã, ba phần ung dung, bốn phần khí độ cao quý trời sinh, từng bước từng bước, chậm rãi tiến lại gần.

Ánh trăng rất đẹp, tựa như biển bạc, thấm vào những đóa hoa hải đường đang lúc nở rộ.

Hoa còn đẹp hơn ánh trăng, từng đóa từng đóa lặng lẽ nở bung khoe vẻ kiều mị của mình trong làn gió đêm.

Người còn đẹp hơn hoa, hắn từng bước từng bước tiến lại gần, đôi mắt thâm sâu, trầm tĩnh dưới nụ cười mỉm tuyệt sắc càng trở nên lấp lánh như sao băng.

Chỉ từng nghe cụm từ “khuynh thành tuyệt sắc” để hình dung người con gái, chẳng ngờ rằng nam tử tuấn mĩ quá mức trước mắt đây, cũng khiến người ta cầm lòng không đậu mà liên tưởng đến những chữ ấy. Có điều, mặc dù khiến người ta nghĩ đến cụm từ “khuynh thành tuyệt sắc,” nhưng dung nhan của hắn lại không hề có vẻ gì nữ tính.

Hắn đường hoàng đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song đang ngồi ở ghế trên, cúi người hành lễ. Dáng vẻ hành lễ, cũng cực kì tao nhã phóng khoáng.

Hoàng Phủ Vô Song đanh mặt, nheo mắt nói: “Thật không dễ gì mà Tả tướng đại nhân lại đến đây hôm nay, xin mời ngồi đi!”

Hoàng Phủ Vô Song bên trong cực kì căm hận Cơ Phụng Ly, nhưng khi gặp người thật, những tình cảm đó không hề biểu lộ ra ngoài một chút. Khang vương ngồi ngay ngắn một bên đã vội đứng dậy đón tiếp, các quan viên khác cũng theo đó đua nhau rời khỏi bàn, thái độ dường như cực kì cung kính. Thấy thế, trong lòng Hoa Trước Vũ càng nặng nề, xem ra thế lực của Cơ Phụng Ly trong triều cực kì lớn, muốn đối phó với hắn, e rằng không phải là chuyện dễ dàng.

Cơ Phụng Ly vén vạt áo ngồi lên ghế một cách tiêu sái, hòa mình tham gia vào bữa tiệc.

Nhạc ban bắt đầu tấu bài ca đắc thắng, bách quan nâng li chúc Hoàng đế vạn tuế từ xa, lại kính Thái tử Hoàng Phủ Vô Song, uống xong mới lần lượt khai yến. Thị nữ trong phủ Khang vương nối nhau như dòng nước bưng các món sơn hào hải vị lên bàn rượu. Lúc này bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Hoa Trước Vũ vẫn ngồi sau lưng Hoàng Phủ Vô Song, lòng như dậy sóng, nhưng ngoài mặt tỏ ra bình thản, bàn tay trong tay áo đã nắm thành quyền từ bao giờ. Đợi đến khi người trên tiệc bắt đầu ăn uống linh đình, nàng mới kìm nén những cơn sóng trong lòng, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Cơ Phụng Ly.

Chỗ ngồi của hắn vừa hay ở bên dưới Ôn thái phó. Lúc này có một viên quan đang nâng chén chúc rượu, hắn đón lấy chén uống cạn, ánh đèn vừa khéo chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, phản chiếu sắc mặt như ngọc, đôi môi mỏng đỏ như chu sa, trong đôi mắt đen tỏa ra tia nhìn lấp lánh.

Khi ánh mắt Hoa Trước Vũ chạm đến gương mặt Cơ Phụng Ly, nàng đột nhiên thẫn thờ. Một nam tử trầm tĩnh như dòng nước, tao nhã như đóa hoa sen thế kia, có ai lại liên tưởng hắn với tên đao phủ lòng dạ rắn rết bao giờ?

Đã là tiệc rượu, không thể thiếu tửu lệnh, bàn bên kia đã bắt đầu ồn ào hành lệnh trăm hoa, chỉ thấy một quan văn cài đóa hoa hải đường nở rộ đỏ rực, ngâm lên một khúc:

Giang thành cỏ dại tốt tươi,

Riêng loài hoa quý lẻ loi một mình.

Bên hàng giậu, nhoẻn cười xinh,

Mận đào khắp núi hận mình kém xa.

Mới hay tạo vật hóa ra,

Giai nhân chốn vắng tiện đà lánh thân.

Cao sang cốt cách xuất thần,

Mâm vàng tiến cử đâu cần đợi chi.” [2]

[2] Trích từ “Hải đường thi” của Tô Thức.

Mọi người cùng vỗ tay, người đó ngâm thơ xong, gỡ đóa hải đường trên mũ xuống, ném nhẹ một cái, liền thấy đóa hải đường đỏ rực rõ thuận theo làn gió đêm rơi vào trong lòng Ôn Uyển.

Mọi người vừa thấy hoa rơi xuống chỗ Ôn Uyển, đã có mấy viên quan trẻ tuổi đồng loạt vỗ tay.

Chỉ nghe thấy một nam tử trẻ tuổi giải thích quy tắc của tửu lệnh này cho Ôn Uyển, “Phàm là người được hoa, phải cài lên đầu, sau đó ngâm thơ, hát hoặc múa, rồi lại ném hoa đi, mới coi như hoàn tất.”

“Xem ra đêm nay chúng ta không có phúc được nghe thì cũng có phúc được thấy rồi đây! Giọng hát và điệu múa của Ôn tiểu thư, bản quan vẫn chưa từng được xem bao giờ.” Một viên quan trầm giọng nói.

“Hạ quan đã từng thấy Ôn tiểu thư múa, lần đó trong tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, đến nay vẫn khiến người ta khó lòng quên được!” Một viên quan khác nói nhỏ.

Hoàng Phủ Vô Song trông thấy hải đường đến tay Ôn Uyển, đôi mắt vốn có phần u ám lập tức sáng lên, trong đáy mắt tràn đầy vẻ chờ đợi.

Hoa Trước Vũ vẫn luôn nghe danh Ôn Uyển, tài nghệ hơn người ra sao, ca múa đều hay thế nào, khó khăn lắm hôm nay mới có cơ hội, nàng cũng rất muốn xem xem nàng ta rốt cuộc xuất chúng đến đâu.

Ôn Uyển tao nhã đứng lên, cười dịu dàng nói: “Mọi người đều nói tửu lệnh như quân lệnh, nay ta đã đón được hoa, không khỏi phải trình bày cái kém cỏi vụng về một phen. Có điều thi từ của ta sao sánh được với các vị đại nhân, quả thực không dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ đành lộ cái xấu về ca vũ mà thôi.”

Hoàng Phủ Yên đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Uyển, đôi mắt xinh đẹp long lanh cong như vầng trăng, cười duyên dáng nói: “Uyển tỷ tỷ, tỷ muốn múa hay là muốn hát? Nếu là múa, có thể để Yên Nhi tấu nhạc cho tỷ không?”

Ôn Uyển thấy Hoàng Phủ Yên nói thế, cười nhạt đáp: “Tam công chúa có tài đánh đàn cao siêu, có thể tấu nhạc cho thần nữ, thần nữ thực cảm kích vô cùng. Công chúa vất vả rồi…” Nàng ta ngừng một lát, nói với vẻ do dự, “Có điều, thần nữ muốn múa điệu ‘Nhược Thủy’.”

Hoàng Phủ Yên sững người, khúc “Nhược Thủy” nàng quả thực không biết, thậm chí còn chưa từng nghe qua.

Ôn Uyển khẽ rung bờ mi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ cáo lỗi, “Xin Tam công chúa thứ tội, đây là khúc nhạc Cơ thừa tướng mới sáng tác, thần nữ căn cứ theo đó biên thành điệu múa, ‘Nhược Thủy’ vẫn chưa lưu truyền trong các phường đàn. Thế này đi, chi bằng thần nữ đổi sang ‘Chuyển Ứng Khúc’ vậy!”

Hoàng Phủ Yên đưa mắt nhìn, vẻ chờ đợi trong mắt lập tức biến thành lạc lõng và u ám, có điều, nàng nhanh chóng cười nói: “Uyển tỷ tỷ không cần phải vì ta mà đổi điệu múa, nếu đã là khúc nhạc do tướng gia sáng tác, thì cũng chỉ có tiếng sáo của tướng gia mới xứng với điệu múa của Uyển tỷ tỷ mà thôi.” Nàng đưa mắt nhìn trộm Cơ Phụng Ly một cái rồi lui xuống với vẻ chán chường.

“Nếu là khúc nhạc do tướng gia sáng tác, thì cũng chỉ có tướng gia mới tấu lên được! Chúng tôi chưa từng được nghe tiếng sáo của tướng gia, không biết đêm nay có phúc được thưởng thức hay không?” Vị quan vừa ngâm thơ ban nãy nói.

Mọi người liền lập tức hùa theo nịnh nọt.

Giữa những đợt sóng thanh âm nịnh bợ, Cơ Phụng Ly vẫn giữ nụ cười ôn nhã trên khóe môi, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rung, nhưng trong mắt lại lóe lên thần sắc phức tạp. Có chút lạnh lùng, có chút cao ngạo, còn có cả một chút chán ngán khó lòng nhận ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3