Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần II - Chương 14 phần 2
Dùng đầu ngón chân mà nghĩ, cũng biết lúc này tâm trạng Hoàng Phủ Vô Song không được vui, hai tiểu thái giám thường ngày bị sự bạo ngược của hắn dọa cho vỡ mật, bưng chén trà trong tay đứng trước cửa đùn đẩy nhau không ngừng, chẳng kẻ nào dám bước vào. Trông thấy Hoa Trước Vũ tiến lại, một tiểu thái giám hoang mang đưa chén trà vào tay nàng, cười hi hi bợ đỡ: “Nguyên Bảo, Điện hạ sủng ái cậu nhất, cậu vào trong đi. Tôi còn chút việc đằng kia, xin phép đi trước nhé!” Nói đoạn, hai tiểu thái giám đi mất hút, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Nàng đắc sủng nhất bao giờ? Hoa Trước Vũ chau mày, bưng chén trà bước vào trong. Nàng vốn cũng định đi tìm Hoàng Phủ Vô Song, hơn nữa, nàng đâu có sợ hắn nổi nóng!
Thế nhưng, tình hình không hề giống như trong tưởng tượng của nàng.
Vòng qua tấm bình phong cửu khúc, trông thấy bóng dáng nằm co trên giường, Hoa Trước Vũ sững người.
Hoàng Phủ Vô Song đang khóc.
Điều này có phần nằm ngoài dự đoán của Hoa Trước Vũ, theo tính cách của Hoàng Phủ Vô Song, lần này không biết sẽ còn gây ra chuyện động trời gì nữa! Nàng còn nhớ lần trước trên du thuyền, sau khi biết Ôn Uyển cố ý không đến, hắn đã giận dữ đến mức nào, đánh một lượt tất cả mọi người trên thuyền để trút giận. Nhưng hôm nay, có lẽ cuối cùng hắn đã biết chẳng thể chống lại ý trời, nên đành ngồi khóc.
Hiển nhiên hắn cực kì đau lòng, ủ rũ ngồi dựa ở đó, áo quần phủ trên giường, trước trán lòa xòa vài sợi tóc, trông có phần suy sụp. Hắn cũng không lên tiếng, chỉ có đôi vai khẽ run, từ đôi mắt đen bị hàng mi dài rậm rạp che khuất, ứa ra những giọt nước mắt lớn, rớt xuống như mưa, lăn dài trên gò má, chảy trên vạt áo màu san hô, lặng lẽ thấm ướt một mảng.
Hoa Trước Vũ chưa từng thấy ai khóc đến mức thảm hại như thế, khóc lâm li bi đát như thế, chẳng khác gì trẻ con.
Nàng gần như nhìn đến mức đờ đẫn. Nếu nàng cũng có thể khóc một lần thoải mái như vậy thì tốt quá, giây phút này, nàng lại có phần ngưỡng mộ hắn.
Hoa Trước Vũ nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra trong phòng không hề có kẻ nào khác hầu hạ, nàng cũng định tránh đi, nếu Hoàng Phủ Vô Song biết được nàng trông thấy bộ dạng khi khóc của hắn, về sau nói không chừng khi tôn nghiêm của người đàn ông bé nhỏ bộc phát, hắn sẽ đem nàng ra chém đầu mất. Nhưng Hoa Trước Vũ vừa định rời bước chân, liền bị Hoàng Phủ Vô Song trông thấy.
Hắn ngước hành mi đẫm lệ, để lộ ra đôi mắt ngấn nước, nói với giọng khàn khàn: “Là Tiểu Bảo Nhi à, ngươi lại đây!”
Hoa Trước Vũ vội vã cúi đầu, làm như không trông thấy, chậm rãi đi về phía hán, đặt chén trà lên chiếc bàn cạnh giường, cười tươi tắn nói: “Trời nóng quá, Điện hạ có muốn uống chén trà giải nhiệt không?”
“Tiểu Bảo Nhi, Ôn Uyển đã đính ước với Cơ thừa tướng rồi. Ngươi nói xem, có cách gì có thể khiến nàng ấy vào cung tuyển phi không?” Hoàng Phủ Vô Song không trả lời câu hỏi của Hoa Trước Vũ, lo lắng hỏi.
Hoa Trước Vũ ngước mắt, thấy nước mắt trên mặt Hoàng Phủ Vô Song đã bị hắn nhanh chóng lau sạch, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ đanh lại, thần sắc cực kì nghiêm túc, ngoại trừ hàng lông mi còn rơm rớm, không thể nhận ra là hắn vừa mới khóc. Quả nhiên là một đứa trẻ sĩ diện! Nàng cười thầm, thong thả nói: “Điện hạ sao không đi nhờ hoàng hậu nương nương giúp đỡ? Nếu hoàng hậu nương nương ra mặt, nói không chừng có thể bắt Ôn Uyển hối hôn với Cơ thừa tướng đấy!”
Hoàng Phủ Vô Song nghe Hoa Trước Vũ nói thế, trên mặt chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, lông mày khẽ chau, đôi mắt nheo lại, bên trong như phủ một màn sương.
“Chủ ý này của ngươi không cần nói thêm nữa, người đàn bà đó xưa nay không hề lo đến những chuyện của bản Thái tử. Bản Thái tử hỏi ngươi, ngươi có cách gì không?” Hoàng Phủ Vô Song làm mặt lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ bị hắn nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chợt thấy toàn thân khó chịu, đứa trẻ này quả nhiên là lúc khóc nhè vẫn đáng yêu hơn một chút.
Thế nhưng, hắn lại dám dùng cụm từ “người đàn bà đó” để nói về mẫu hậu của mình, ngữ khí cũng khó lòng che giấu nỗi uất hận. Điều đó quả thực khiến Hoa Trước Vũ rất ngạc nhiên.
Nam Triều hoàng hậu là muội muội của Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều. Nhà họ Nhiếp không phải danh gia vọng tộc, mà sau khi Nhiếp hoàng hậu nhập cung, Nhiếp Viễn Kiều mới trở thành thừa tướng. Đồn rằng Nhiếp hoàng hậu cực kì xinh đẹp, vừa mới vào cung, đã được phong làm quý nhân. Chỉ trong vòng chưa đến một năm, liền được phong làm quý phi, gần như có thể nói là chiếm hết sự sủng ái của ba ngàn giai lệ cho riêng mình. Về sau tiền hoàng hậu Tạ thị ốm đau mất sớm, Nhiếp quý phi liền được như ước nguyện, thuận lợi tiếp quản phụng ấn. Từ đó, bà ta quyền khuynh đảo hậu cung.
Huynh trưởng Nhiếp Viễn Kiều của Nhiếp hoàng hậu hiểu rất rõ đạo làm quan, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã gây dựng căn cơ khắp chốn triều đình. Lần trước, Nhiếp Viễn Kiều không đến dự yến tiệc của Hoàng Phủ Vô Thương, vì thế Hoa Trước Vũ chưa được trông thấy vị Nhiếp Hữu tướng này.
Từ lời lẽ của Hoàng Phủ Vô Song, dường như Nhiếp hoàng hậu không sủng ái hắn cho lắm, trái lại đối với hắn cực kì lạnh nhạt.
Phụ thân hắn là Hoàng đế, Hoàng đế một ngày bận trăm công nghìn việc, đối với hắn lại cực kì hà khắc, đương nhiên không hề từ ái, nếu mẫu thân cũng lạnh nhạt với hắn nốt, thì hắn quả thực rất đáng thương. Chẳng lẽ sự bạo ngược của Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không phải do được nuông chiều quá mức, mà là vì thiếu thốn tình cảm thương yêu của phụ mẫu nên mới thành ra như vậy?
Cũng có khả năng là như thế lắm! Thân là con cháu hoàng thất, ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý không thiếu thứ gì, chỉ có những tình cảm chân thành là cực kì khao khát. Có điều Nhiếp hoàng hậu chỉ có một hoàng tử là hắn, sao lại nỡ lạnh nhạt với hắn được? Hoa Trước Vũ thực không tài nào hiểu nổi!
“Người đính ước với Ôn Uyển là Cơ Phụng Ly, mẫu hậu cũng không tiện đắc tội với hắn. Cho dù mẫu hậu chịu, cũng không tiện dùng ý chỉ để ép hắn hối hôn. Chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào đây? Ngươi thông minh nhất, ngươi giúp bản Thái tử nghĩ cách đi!” Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy bản thân càng ngày càng ỷ lại vào Hoa Trước Vũ, tên tiểu thái giám này, còn có ích hơn cả đám mưu sĩ của hắn.
Hoa Trước Vũ suy tính, chuyện đến nước này, chỉ có thể khiến Ôn Uyển hoặc Cơ Phụng Ly chủ động hối hôn, đương nhiên là không thể. Để Cơ Phụng Ly tự động hối hôn, đương nhiên không thể. Hoa Trước Vũ nghĩ ngợi chốc lát, đột nhiên nảy ra một cách, “Nô tài quả đã nghĩ ra một cách, có thể khiến Cơ Phụng Ly không dám cưới Ôn Uyển!”
Từ khi Hoàng đế hạ thánh chỉ tuyển phi, quan viên trong triều và địa phương từ ngũ phẩm trở lên, phàm trong nhà có con gái chưa lấy chồng, đều không được tùy tiện xuất đầu lộ diện. Tập tục Nam Triều tương đối thoáng, ngày thường không thiếu gì cảnh các giai nhân túm năm tụm ba đi lại ngoài đường.
Ôn Uyển và Cơ Phụng Ly đã có hôn ước, vì thế không bị hạn chế, nàng ta cứ ba ngày lại xuất phủ đi chơi một chuyến, có lúc đến Túy Tiên phường uống trà, có khi lại ra vùng ngoại ô dạo mát. Có điều, mỗi lần xuất hành đều có vài tên thị vệ cao cường theo sau.
Hôm nay, mới sáng sớm Hoa Trước Vũ đã ngồi canh ở Túy Tiên phường. Nàng ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ ở tầng hai, trên mặt che một tấm vải mỏng, khiến người khác nhìn không rõ dung mạo của nàng.
“Ta đã dò hỏi kĩ, một lát nữa, Ôn tiểu thư sẽ đến uống trà ở Túy Tiên phường, lần này phải làm phiền đạo trưởng rồi.” Hoa Trước Vũ bưng chén rượu, nói với một đạo sĩ ngồi đối diện.
Đó là một đạo sĩ trung niên, mặc đạo bào màu xanh, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt híp lúc nào cũng khẽ nheo, để chỏm râu dài, tay cầm phất trần.
Nghe thấy Hoa Trước Vũ nói thế, lão thở dài một tiếng, “Bần đạo xưa nay chưa từng làm những chuyện thế này, nếu không phải ngài là cố nhân của hầu gia, mà hầu gia lại từng có ân với bần đạo, thì bần đạo tuyệt đối không làm những chuyện như thế này đâu!”
Hoa Trước Vũ mỉm cười nói: “Thực ra đây không thể tính là nói dối, không chừng chuyện này lại xảy ra thật thì sao?”
Đạo sĩ chậm rãi lắc đầu, đôi mắt híp khẽ nheo đột nhiên mở to, nhìn Hoa Trước Vũ chăm chú, trong mắt lóe lên một tia sáng, lão nói: “Lần này, danh hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất toán’ của bần đạo bị hủy hoại rồi!”
Hoa Trước Vũ uống một chén rượu, cười nói: “Sau chuyện này, xin mời đạo trưởng nhanh chóng rời khỏi Vũ Đô, ta sẽ phái người bảo vệ cho ông, từ nay về sau, mong ông đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa, có được không?”
Đạo sĩ than thở: “Chuyện đó đương nhiên, bần đạo cũng không còn mặt mũi nào làm ăn ở kinh thành nữa.”
Lầu dưới chợt huyên náo, Hoa Trước Vũ vén rèm cửa sổ nhìn xuống, liền trông thấy Ôn Uyển đem theo tì nữ thân cận là Oanh Nhi cùng mấy hộ vệ đến Túy Tiên phường.
Nàng nheo mắt cười nói: “Đạo trưởng, phiền ông đó!”
Đạo sĩ khẽ gật đầu, cầm phất trần thong thả bước ra.
Hôm nay Ôn Uyển mặc bộ váy trắng gắn đầy châu ngọc, tà áo dưới ánh mặt trời nhàn nhạt phát sáng lấp lánh, càng tôn lên vẻ đoan trang dịu dàng, tươi tắn như vầng trăng. Nàng ta vừa bước vào Túy Tiên Lầu, liền khiến khách khứa ngồi trong đổ dồn ánh mắt nhìn theo, nhưng Ôn Uyển lại chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt trầm trồ hay ngưỡng mộ của những người xung quanh, vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh.
Nàng ta đang định bước lên nhã thất ở tầng hai, chợt bị một đạo sĩ áo xanh chặn lại.
“Đạo sĩ kia, ông định làm gì thế hả?” Thị nữ Oanh Nhi của Ôn Uyển lạnh lùng hỏi.
Đạo sĩ nheo đôi mắt rất có thần, nhìn Ôn Uyển từ trên xuống dưới khắp một lượt.
“Tên đạo sĩ dê già kia, còn không mau tránh ra? Nếu không chúng ta gọi người đánh đuổi lão ra bây giờ!” Oanh Nhi the thé hét lên.
Đạo sĩ vuốt chòm râu, than thở: “Cô nương đừng vội đánh ta. Bần đạo quả thực không phải cố ý ngáng đường hai vị, chỉ là bần đạo thấy vị tiểu thư này dung mạo hoa quý, cho nên mới đứng lại xem. Vị tiểu thư này mặt phượng dáng rồng, ngày sau tất sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, là người mang mệnh phượng hoàng đó! Số trời đã định sẽ tôn quý phi phàm… ha ha ha…”
Thanh âm của đạo sĩ rất cao, tựa hồ chứa đầy nội lực, ngay cả tiếng hát trong phường cũng bị át đi. Nói đoạn, lão cầm phất tràn, cả cười thong dong bước ra khỏi Túy Tiên phường.
Lời nói của lão chẳng khác nào một hòn đá làm dậy muôn làn sóng, cả Túy Tiên phường lập tức nhao nhao bàn tán.
Sắc mặt Ôn Uyển lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết là tức giận, hay là xấu hổ, hay là kinh ngạc.
Kì thực, phàm là những nữ nhân mong cầu vinh hoa phú quý trong thiên hạ, có ai lại không hi vọng mình mang mệnh phượng hoàng? Thế nhưng, nàng ta không muốn lấy Hoàng Phủ Vô Song, giờ lại đã đính ước với Cơ Phụng Ly, mà nay bị lão đạo sĩ nói là người mang mệnh phượng hoàng.
Những lời này nếu chuyển đến tai Hoàng đế, tất là họa chứ chẳng phải phúc.
Ôn Uyển đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đạo sĩ quèn ở đâu, ăn nói lăng nhăng, bản tiểu thư xưa nay không tin tướng số bao giờ.”
“Ôn tiểu thư, người vừa nãy là ‘Thiên hạ đệ nhất toán’ đấy, phàm những gì ông ta xem qua, chẳng quẻ nào là không ứng nghiệm! Ôn tiểu thư, có phải nàng định vào cung tuyển phi không? Thật là chúc mừng, chúc mừng!” Có người ngồi dưới tầng một cao giọng nói.
Ôn Uyển chau mày, vén váy, chậm rãi lên nhã thất tầng hai.
Hoa Trước Vũ ngồi bên cửa, nhìn qua rèm châu, trông thấy lầu dưới bắt đầu xôn xao bàn tán, đôi mắt trong trẻo lóe lên vẻ sắc bén. Nàng xoay chén rượu trong tay, ngửa cổ uống cạn thứ rượu thơm nồng, men say nhè nhẹ lập tức thiêu đốt nơi cuống họng.
Có lẽ bởi từng sống trên chiến trường, nên nàng không giống với những cô gái khác, thích ngồi uống rượu một mình. Kì thực thi thoảng uống rượu một mình cũng là thú vui tiêu khiển, có điều từ sau khi bị Cơ Phụng Ly hạ độc, nàng tránh rượu như một loại bản năng. Lần nào cũng cố gắng tránh không phải uống rượu, nhưng hôm nay, nàng đột nhiên lại nâng chén uống cạn.
Thế nhưng, giờ không phải là lúc có thể uống say, nàng phải giữ mình luôn luôn tỉnh táo.
Những chuyện kiểu như thiên mệnh, cho dù kẻ cầm quyền không tin vào số mệnh, thì bọn họ cũng chẳng thà cứ tin là có còn hơn. Thử nghĩ xem, Ôn Uyển mang mệnh phượng hoàng, có số làm hoàng hậu tương lai, sao có thể gả cho Cơ Phụng Ly được? Nếu quả thực như vậy, chẳng phải bách tính sẽ cho rằng Nam Triều sẽ bị Cơ Phụng Ly lật đổ, Hoàng đế tương lai và hoàng hậu tương lai là bọn họ hay sao?
Cho nên, Viêm đế tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện như thế, còn Cơ Phụng Ly, cho dù là Tả tướng thì đã sao, trước sau gì cũng vẫn chỉ là kẻ dưới một người mà trên muôn vạn người, hắn sao dám cưới Ôn Uyển?
Ôn Uyển ngồi trong Túy Tiên phường chẳng bao lâu, liền vội vã ra về.
Hoa Trước Vũ rót rượu trong bình ra đầy chén, cuối cùng uống cạn một hơi, mọi việc đã làm xong, nàng cũng nên quay về cung thôi, Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn ở trong cung chờ tin của nàng. Nàng gỡ khăn che mặt, lại nhanh chóng thay chiếc áo xanh trên người bằng trang phục thái giám, nhảy từ cửa sổ sang nhã thất bên cạnh, chỉnh trang quần áo, mở cửa phòng. Ngoài cửa là những thị vệ cùng theo nàng xuất cung, Hoa Trước Vũ dẫn đám thị vệ, vội vã xuống lầu.
Nàng không thể ngờ rằng, khi xuống dưới lầu, lại chạm chán Ôn Uyển đã đi rồi quay lại, theo cùng Ôn Uyển bước vào, còn có cả Cơ Phụng Ly.
Có lẽ đây chính là cái gọi là oan gia ngõ hẹp!
Hoặc giả hôm nay Ôn Uyển đến Túy Tiên phường đã hẹn Cơ Phụng Ly, cũng có lẽ Cơ Phụng Ly được tin của Ôn Uyển, nên mới vội đến đây. Bất luận thế nào, chẳng thể ngờ bọn họ lại gặp nhau.
“Ồ, ngươi chẳng phải là… ngươi chẳng phải chính là người đã đoán ra câu đố trên đèn hoa đăng của tướng gia đó sao?” Thị nữ Oanh Nhi đứng bên cạnh Ôn Uyển chỉ vào Hoa Trước Vũ, trợn tròn mắt lên nói. Trong dạ yến của Khang Vương, Oanh Nhi không theo hầu Ôn Uyển, cho nên không biết Hoa Trước Vũ là thái giám. Cô ta nhận ra Hoa Trước Vũ chính là người đã đoán được câu đố trên đèn hoa đăng của Cơ Phụng Ly, thấy nàng lúc này mặc trang phục thái giám, không khỏi giật mình kinh hãi.
“Ôi da, chẳng phải là tướng gia và Ôn tiểu thư đây sao? Hôm nay sao hai người lại nhàn rỗi đến Túy Tiên phường thế này?” Hoa Trước Vũ cười tít mắt nói.
Cơ Phụng Ly nhếch mép, nhìn xung quanh gian nhà chính của Túy Tiên phường, mọi người trong nhà đều cảm thấy Cơ Phụng Ly đã nhìn thấy mình. Rõ ràng là ánh mắt rất hiền hòa nhã nhặn, trông như thể thấm đẫm gió xuân, vậy mà mọi người vẫn cảm thấy có một luồng áp lực nặng nề. Thoáng một cái, những tiếng tranh luận ầm ĩ về tấm thân phượng hoàng của Ôn Uyển dần dần thu lại, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Cơ Phụng Ly nhếch mép cười thầm, hắn khẽ gật đầu về Hoa Trước Vũ, “Hôm nay cơn gió nào cũng đưa Bảo công công đến Túy Tiên phường thế này?”
Hoa Trước Vũ chỉ vào mấy món bánh mà các thị vệ sau lưng đang cầm trên tay, nói: “Tướng gia, ngài không biết đấy thôi, hôm nay Điện hạ bỗng nhiên muốn ăn bánh điểm tâm của Túy Tiên phường, lệnh các thị vệ đi mua thì lại không yên tâm, ta đành theo bọn chúng đi một chuyến. Thôi ta phải về cung phục mệnh cho mau đây!”
Ôn Uyển đứng bên cạnh bỗng chau mày, lạnh nhạt nói: “Bánh điểm tâm ư? Ta chưa từng nghe nói Điện hạ thích ăn bánh điểm tâm ở đây bao giờ!”
Hoa Trước Vũ lạnh lùng liếc qua phía Ôn Uyển, nụ cười giả lả hơi gượng gạo, “Điện hạ thích ăn bánh điểm tâm ở đâu, Ôn tiểu thư đương nhiên không biết rồi. Có điều Ôn tiểu thư thích ăn bánh điểm tâm của nhà nào, thích uống trà của nhà nào, thích đồ trang sức của nhà nào, Điện hạ của chúng ta đều rõ như lòng bàn tay cả!” Nói đến tấm lòng của Hoàng Phủ Vô Song đối với Ôn Uyển, Hoa Trước Vũ nhìn mà thấy chua xót trong lòng, đứa trẻ này cũng thực quá si tình.
Sắc mặt của Ôn Uyển vốn đã trắng bệch, nghe nàng nói thế, càng sa sầm hơn, khoe môi khẽ lẩm bẩm, “Điện hạ cũng quan tâm đến ta thật đấy!” Đột nhiên, nụ cười tan biến, nàng ta nói với giọng lạnh như băng, “Bảo công công hôm nay đến Túy Tiên phường thật là trùng hợp quá, không biết Bảo công công có nhận ra một đạo sĩ không?”
“Ôn tiểu thư nói đi đâu rồi, lũ nô tài như chúng ta, ngày ngày ở trong cung, làm sao quen biết đạo sĩ nào được? Có điều, hình như Ôn tiểu thư có quen thì phải, vừa rồi ta trông thấy một đạo sĩ nói chuyện với Ôn tiểu thư, không biết đã nói tới chuyện thú vị gì?” Hoa Trước Vũ lãnh đạm hỏi.
Cơ Phụng Ly tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Bảo công công, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được nhau, không biết có thể lên trên lầu nói chuyện được không? Ở đây không phải là chỗ nói chuyện!”
Hoa Trước Vũ cười tươi trong đáy mắt, nói: “Không phải là không nể mặt, tướng gia đã có lời mời, vốn khiến ta giật mình vì được sủng ái, chỉ là Điện hạ đang đợi ta đưa bánh điểm tâm về. Tướng gia cũng biết tính khí của Điện hạ rồi đấy, nếu về muộn, khó tránh khỏi lại phải chịu đòn.”
“Thế này đi, chi bằng để thị vệ của bản tướng hộ tống mấy vị thị vệ về trước đưa bánh điểm tâm, có được không?” Cơ Phụng Ly thong thả đáp.
Ý của Cơ Phụng Ly là nhất định phải cùng Hoa Trước Vũ lên lầu nói chuyện, trong lòng Hoa Trước Vũ đã giận sôi lên, nhưng ngoài mặt vẫn không hề để lộ chút nào, cười tươi tắn nói: “Nếu tướng gia đã coi trọng như vậy, thì ta đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy.” Rõ ràng, Cơ Phụng Ly đã đoán được, lời sấm của “Thiên hạ đệ nhất toán” là do nàng sắp đặt. Tuy rằng trước mắt bàn dân thiên hạ, Cơ Phụng Ly không thể làm gì nàng, nhưng mối thù giữa hắn và nàng, coi như đã bắt đầu từ đây.
“Bảo công công khách khí rồi!” Cơ Phụng Ly khách sáo nói, quay đầu bảo Ôn Uyển đứng sau lưng, “Uyển Nhi, muội tạm thời về phủ đi, ta muốn nói vài chuyện với Bảo công công.”
Ôn Uyển đang sa sầm nét mặt, nghe thấy Cơ Phụng Ly nói thế, khuôn mặt ngọc lập tức nở một nụ cười, khẽ đáp: “Vậy Uyển Nhi xin đi trước, tướng gia bảo trọng nhé!” Nói đoạn, nàng ta lại nhìn Hoa Trước Vũ với vẻ lạnh lùng, rồi mới quay mình bước đi.
Hoa Trước Vũ và Cơ Phụng Ly được tiểu nhị dẫn đường, đi lên tầng ba, một nam tử hơn ba mươi tuổi nhanh chân tiếp đón, khom người cười nói: “Tướng gia, lâu lắm rồi ngài không đến, mau mời vào trong!”
Hoa Trước Vũ nhận ra nam tử này chính là chủ nhân của Túy Tiên phường, oai danh của Tả tướng quả thực không vừa, đến cả chủ phường cũng phải tự mình ra nghênh tiếp, Hoa Trước Vũ làm cầm sư ở Túy Tiên phường được vài ngày, từng trông thấy người này từ xa. Thế nhưng, vị chủ phường này không hề nhận ra nàng, dù sao thì nàng cũng chỉ làm việc ở đó có vài ngay. Có điều nhận ra hay không cũng chẳng sao, đằng nào thì Ôn Uyển cũng đã từng thấy nàng gảy đàn ở Túy Tiên phường, chuyện nàng từng làm cầm sư e rằng cũng không giấu được Cơ Phụng Ly. Nhưng cũng chưa biết chừng, bởi tài đánh đàn của nàng giỏi hơn Ôn Uyển, nên có lẽ Ôn Uyển sẽ không kể chuyện này cho Cơ Phụng Ly.
Chủ nhân của Túy Tiên phường dẫn bọn họ vào một gian nhã thất rồi liền lui ra.
Hoa Trước Vũ nhanh chóng nhìn một lượt cách bố trí trong phòng, chỉ thấy bình phong, bàn ghế thứ nào cũng lung linh tinh xảo, cổ kính lâu năm. Trên tường treo mấy bức tranh sơn thủy, sắc màu đơn giản, quý phái mà trang nhã. Trong phòng còn đặt mấy chậu hoa lan, đều là những giống hoa quý giá. Nàng cất bước tao nhã đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lượt rồi bình thản quay người lại, trong đôi mắt sóng gợn long lanh, tỏa sáng như ngọc minh châu.
Cơ Phụng Ly chắp tay sau lưng chậm rãi tiến đến bên cạnh bàn, khóe môi khẽ cong lên, tựa như cười mà lại không phải cười.
Hai người cách nhau một khoảng không xa, hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau trong không khí, tóe ra những tia lửa vô hình.
Hai người, một bên tuấn mĩ vô song, nho nhã điềm đạm; một bên tú lệ tuyệt luân, thanh cao kiêu ngạo.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười nhạt, có điều đằng sau nụ cười ấy, rốt cuộc là thứ cảm xúc gì, có lẽ, chỉ có bản thân bọn họ biết rõ. Trong lòng, chắc gì không phải là đang tính kế hãm hại lẫn nhau?
Thế nhưng, rốt cuộc ai có thể hãm hại ai, và ai có thể cười đến sau cùng?
Hồi lâu, Hoa Trước Vũ cười nho nhã ngồi xuống ghế cạnh bàn, cất giọng trong trẻo: “Không biết tướng gia có chuyện gì muốn nói?”
Cơ Phụng Ly khẽ nâng vạt áo, ngồi xuống đối diện Hoa Trước Vũ, nói với giọng mượt mà trầm tĩnh: “Một khúc kiếm vũ của Bảo công công trong buổi dạ yến của Khang vương, đến nay Phụng Ly vẫn không sao quên được. Hôm nay gặp mặt, sao có thể không nói thêm vài câu chuyện?”
“Tướng gia quá khen rồi, khúc kiếm vũ đó, sao sánh được với điệu múa của Ôn tiểu thư, đó mới thực sự là điệu múa khiến người ta phải sững sờ!” Hoa Trước Vũ khẽ nhướng mày ôn tồn nói.
Cơ Phụng Ly càng cười tươi tắn hơn, “Điệu múa kia của Uyển Nhi, sao bằng được một phần vạn điệu kiếm vũ của Bảo công công? Không biết vì sao nhân tài như Bảo công công đây, mà lại lưu lạc đến bước phải làm thái giám?”
“Ta chẳng qua chỉ biết múa kiếm, sao có thể là nhân tài? Nhưng kể ra, ngày trước ta quả đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày, tự cho rằng mình có tài, nhưng khổ nỗi không có đất dụng võ, cho nên mới bất đắc dĩ tự hủy tấm thân, hi vọng vào cung sẽ có chỗ dùng đến tài năng. Thật là đáng tiếc, nếu có thể sớm quen biết với một Bá Nhạc [1] biết trọng người tài như tướng gia đây, được tướng gia cất nhắc, thì đã chẳng lưu lạc đến bước ấy.” Hoa Trước Vũ cố ý nói mình thành kẻ có chí cao, như thế, Cơ Phụng Ly mới không đến nỗi nghi ngờ nàng có mục đích gì khác.
[1] Bá Nhạc: tương truyền là người nước Cốc thời Xuân Thu Chiến Quốc, họ Tôn tên Dương, giỏi xem tướng ngựa. Dùng để ví với những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng người tài.
Cơ Phụng Ly ung dung phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, cười khẩy nói: “Bảo công công thật là khiêm tốn, điệu kiếm vũ như thế, có mấy người có thể múa ra được?”
Lần này khoảng cách rất gần, Hoa Trước Vũ có thể nhìn rõ chiếc quạt xếp của Cơ Phụng Ly không phải quạt giấy, mà mặt quạt được làm bằng lụa hàn quyên, thứ lụa được dệt từ tơ do băng tằm nhả ra, cực kì mát mẻ. Hoa quỳnh trên mặt quạt là được thêu vào, đường kim mũi chỉ tinh tế, sinh động như thật.
Chiếc quạt này trông cực kì phong nhã, nhưng cũng chính chiếc quạt nhỏ nhắn ấy, lại là thứ vũ khí sắc bén, không thực sự trông thấy, thật khó lòng tưởng tượng nổi.
“Chẳng hay Bảo công công có biết đánh cờ không?” Cơ Phụng Ly nhếch môi khẽ cười hỏi.
Hoa Trước Vũ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp chợt cong như vầng trăng, đầu mày cuối mắt mang một thứ thần thái không sao tả xiết, diễm lệ khiến lòng người rung động.
“Cờ thì ta cũng biết đánh, nhưng chỉ là biết đánh thôi, thực không dám đấu với tướng gia. Điện hạ vẫn thường hay khen ngợi kĩ thuật đánh cờ cao siêu của tướng gia đó.” Hoa Trước Vũ không sợ Cơ Phụng Ly, nàng chỉ không muốn thể hiện quá nhiều tài nghệ trước mặt hắn.
“Ồ, Bảo công công cũng có những chuyện không dám làm hay sao?” Cơ Phụng Ly nở nụ cười xán lạn, khiến Hoa Trước Vũ chợt nghĩ tới hoa sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn.
“Nguyên Bảo chỉ là một nô tài, những chuyện không dám làm nhiều lắm. Tả tướng đại nhân, ta phải về cung rồi, xin cáo biệt!”
“Vậy được, Bảo công công đi cẩn thận nhé!” Cơ Phụng Ly cũng không hề ngăn cản, mỉm cười đứng dậy, tiễn Hoa Trước Vũ ra ngoài cửa nhã thất một cách khác sáo, “Có điều, Bảo công công, ván cờ này đã bắt đầu rồi, Bảo công công không muốn chơi cũng chẳng được.”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, trong lòng chợt kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cơ Phụng Ly tựa nghiêng bên khung cửa, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong quyến rũ.