Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần IV - Chương 32 phần 2

Trong đội quân Bắc Triều đen sì đối diện, dưới cờ soái viền vàng của trung quân, vài tướng lĩnh cưỡi ngựa đứng vây quanh Bắc đế Tiêu Dận. Một thân hàn giáp màu đen, tỏa sáng hàn quang nặng nề. Cây thương móc câu dài trong tay, hàn quang từ mũi thương ánh lên, phản chiều đôi mắt tím lạnh lùng.

Ánh mắt Hoa Trước Vũ quét qua cỗ xe bên cạnh chàng, mấy binh sĩ đang vây quanh, che chắn cho người trong xe rất cẩn thận. Tuy đứng từ góc độ của nàng không trông thấy người con gái ấy, nhưng qua lời ban nãy của Tiêu Dận, Hoa Trước Vũ đã đoán ra, người bị bắt chắc hẳn chính là Dung Tứ, người con gái ở bên cạnh Cơ Phụng Ly.

Phu nhân sắp cưới!

Hóa ra, Dung Tứ đã là phu nhân sắp cưới của Cơ Phụng Ly rồi.

Một hiệu úy vẫn luôn theo sau Hoa Trước Vũ hạ giọng hỏi: “Bảo thống lĩnh, hiện giờ có cần đưa Ôn Tiểu thư ra trao đổi với Bắc đế, cứu phu nhân của tướng gia không?”

Hoa Trước Vũ xua tay, “Để xem đã!” nàng muốn xem xem, lần này Cơ Phụng Ly sẽ làm thế nào để cứu phu nhân sắp cưới của hắn đây.

“Thế nào? Tả tướng đại nhân đã nghĩ xong chưa?” Tiêu Dận nhìn thẳng vào Cơ Phụng Ly, đôi mắt như thủy tinh màu tím khẽ nheo, lạnh lùng nói.

Cơ Phụng Ly giục ngựa tiến lên vài bước, khóe môi lại nở một nụ cười, nụ cười đó cực kì nóng giận, “Nữ nhân của bản tướng, quyết không phải loại tham sống sợ chết! Nhưng nếu các ngươi dám động đến nàng, thì cũng tự mình suy nghĩ đến hậu quả đi!” Rõ ràng là giọng nói thản nhiên như gió, nhưng lại khiến ai nấy khiếp vía kinh hồn.

Tiêu Dận cười lớn, mở miệng hỏi với khí thế bức bách: “Hậu quả, không biết là hậu quả như thế nào?”

Cơ Phụng Ly vẫn giữ nụ cười trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Cũng chẳng có gì, chẳng qua là đem tất cả các ngươi chôn theo mà thôi.” Hắn nói dễ dàng như không, nghe tựa như đang nói đùa, nhưng người trên chiến trường, không ai dám coi lời nói của hắn như trò đùa.

Tiêu Dận ngửa đầu lên trời cả cười, cao giọng nói: “Tả tướng đại nhân khẩu khí thật lớn, trẫm có thể gặp một đối thủ văn thao võ lược như Tả tướng đại nhân, thật không uổng kiếp này.”

Hai người đối đáp qua lại, chẳng có chút gì tức giận, không ai chịu thua về khí độ trước mặt đại quân.

“Bản tướng làm một cuộc trao đổi với Bắc đế có được không?” Cơ Phụng Ly mỉm cười, cao giọng hỏi.

Tiêu Dận nhướn mày đáp: “Ồ? Không biết Tả tướng đại nhân định dùng thứ gì để trao đổi với trẫm?”

Cơ Phụng Ly nheo đôi mắt phương, ngấm ngầm cười đáp: “Thứ để trao đổi chính là để cho quân Bắc Triều các ngươi rút lui an toàn. Hôm nay chiến sự đã đánh đến nước này, tất là Bắc đế cũng đã nghĩ kĩ, cho dù quân ta nhượng một tòa thành Dương Quan thì đã sao? Ngày sau vẫn có thể lấy lại được, chỉ làm tăng thêm thương vong của hai nước mà thôi.”

Tiêu Dận lạnh lùng chau mày: “Nếu trẫm không chấp nhận trao đổi thì sao?”

“Vậy cũng chẳng sao, có điều, các ngươi sẽ không thể an toàn rút lui nữa, mà là thảm bại trở về.” Cơ Phụng Ly nói với giọng ung dung, chẳng thèm quan tâm.

Chiến sự trước mắt, quân Bắc Triều rõ ràng đã ở vào thế thua cuộc, nếu không Tiêu Dận cũng sẽ chẳng áp giải Dung Tứ ra. Thế nhưng, nếu muốn quân Bắc Triều thảm bại trở về, cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, Cơ Phụng Ly nói ra những lời này, chẳng những Tiêu Dận không tin, mà ngay cả Hoa Trước Vũ cũng không tin.

Tiêu Dận đưa mắt cho thị vệ sau lưng, thị vệ đó liền giơ đại đao trong tay lên, kề vào cổ Dung Tứ. Lưỡi đao kề sát vào chiếc cổ trắng trẻo của Dung Tứ. Lưỡi đao kề sát vào chiếc cổ trắng trẻo của Dung Tứ; ánh đao phản chiếu dưới ánh mắt nàng. Nàng nhìn Cơ Phụng Ly một cách thâm tình, trong đôi mắt đen đầy vẻ không nỡ rời xa.

Cơ Phụng Ly nắm chặt dây cương, dằn giọng nói: “Hóa ra, Bắc đế vẫn không chịu tin lời của bản tướng, nếu đã như vậy, bản tướng cũng chỉ nói đến đây. Có điều, lát nữa Bắc đế đừng có hối hận.”

Cơ Phụng Ly dứt lời, trong đội ngũ binh sĩ Nam Triều, có một cỗ lâu xa[1] chậm rãi đi ra. Cơ Phụng Ly tung mình nhảy từ trên ngựa xuống, thong thả đi lên lâu xa. Hắn đứng nghiêm trang trên lâu xa, đôi mắt phượng lặng không một gợn sóng khẽ nheo lại, ánh mắt phản chiếu những tia sáng yếu ớt trên trời, tỏa ra hào quang lấp lánh.

[1] Một loại chiến xa thời cổ đại, phía trên có cây lầu ngắm, dùng để do thám thực hư quân địch.

Hắn giơ tay gỡ một lá cờ lệnh từ chiếc kỉ án trước mặt xuống, vẫy vài cái, tù và liền theo lá cờ hắn vẫy, cất lên dài ngắn từng hồi, vang vọng khắp chiến trường.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận khẽ nheo, chỉ thấy đội ngũ của binh sĩ Nam Triều theo tiếng tù và bắt đầu dịch chuyển, lúc thì tựa như vòng xoáy không ngừng xoay tròn, lúc lại tựa như giao long phi trên trời, sang phải sang trái. Chàng nhìn đến hoa mắt, trong lòng ngầm kinh hãi, Tả úy tướng quân Trương Tích ở bên cạnh thầm kêu hỏng, khẽ nói: “Hoàng thượng, Nam Triều bắt đầu bày trận rồi!”

Trong lòng Tiêu Dận chùng xuống, nhưng ngoài mặt không chút hoang mang, lạnh lùng hỏi: “Có thể nhận ra là trận pháp gì không?”

Khuôn mặt Trương Tích trở lên chăm chú, quan sát kĩ lưỡng trận pháp, bỗng nói: “Hỏng rồi, quân ta bị bao vây rồi.”

Hoa Trước Vũ từ lâu đã biết Cơ Phụng Ly cũng bí mật dẫn binh thao luyện trận pháp, nhưng không ngờ trận pháp này uy lực lại lớn đến vậy, trông tựa như trận Cửu Cung quen thuộc, nhưng nhìn kĩ lại cực kì khác biệt.

Binh sĩ Bắc Triều vốn đã ít hơn Nam Triều hàng vạn người, trải qua trận chém giết vừa rồi, quân số càng giảm sút. Vốn dĩ, dựa vào sức chém giết hung hăng của quân Bắc Triều, cho dù bại trận rút lui, cũng không đến nỗi thảm bại. Nhưng hiện giờ, trận pháp khởi động, đội ngũ chừng vạn người liền bị vây khốn trong trận.

Hoa Trước Vũ quay đầu nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn vừa giơ tay vừa giương cờ, động tác thong dong điềm tĩnh, thế nhưng, động tác trông nhàn nhã thoải mái thế kia, dường như lại đem trời tròn đất vuông, càn khôn rộng lớn thao túng trong lòng bàn tay.

“Thế nào, cuộc trao đổi vừa rồi bản tướng nói, Bắc đế suy tính đến đâu rồi?” Cơ Phụng Ly cao giọng nói từ trên lâu xa.

“Trương Tích, chẳng phải ngươi cũng từng nghiên cứu trận pháp sao, có thể nhận ra đây là trận gì không?” Tiêu Dận hạ giọng hỏi Trương Tích ở bên cạnh.

Trương Tích trầm giọng đáp: “Trông có vẻ giống trận Cửu Cung thường thấy, nhưng dường như lại khác biệt hoàn toàn. Trận này so với trận Cửu Cung uy lực còn lớn hơn nhiều, e rằng quân ta khó mà an toàn rút lui được. Hoàng thượng, chi bằng xem xét cuộc trao đổi với Cơ Phụng Ly, trước mắt nếu chúng ta không thả cô gái này ra, hắn tuyệt đối sẽ không thả cho chúng ta ra khỏi trận. Nếu ở lâu trong trận, không biết sẽ tổn thất bao nhiêu binh lực.”

“Cô gái này đừng động vội, chúng ta tạm thời dẫn cô ta xông lên thử xem. Trẫm không tin là không thoát được ra khỏi trận pháp này.” Tiêu Dận lạnh lùng nói, toàn thân toát ra bá khí và vẻ cuồng ngạo.

Chàng ngẩng đầu lớn tiếng hét lên với Cơ Phụng Ly: “Trẫm không muốn bàn!” Kế đó liền điều bình khiển tướng đánh ra bên ngoài.

“Hoàng thương.” Hữu úy tướng quân Đạt Kì phi ngựa đến bên cạnh Tiêu Dận, cao giọng nói: “Cô nàng xinh đẹp này, chi bằng ban cho mạt tướng đi, bản tướng sẽ động vào phu nhân sắp cưới của Tả tướng đại nhân trước mặt hắn!” Đạt Kì có tình thêm nội lực vào khiến thanh âm càng cao, truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

“Phải đấy, phải đấy, ha ha ha…” Tiếng cười từ bốn phương tám hướng trong đội ngũ binh sĩ Bắc Triều vàn lên.

Cơ Phụng Ly vẫn đứng nghiêm trên lâu xa, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, trong lòng dâng lên niềm thương cảm khó tả. Nàng không thể bình tĩnh được nữa, bàn tay nắm dây cương bỗng siết lại. Chính vào lúc đó, một tiếng xé lụa vang lên, dường như Đạt Kì xé hỏng bộ quần áo của cô gái.

Bầu không khí trên chiến trường vốn đã nặng nề, vì tiếng xé vải này, tựa như dây đàn căng quá mức, không còn chịu nổi áp lực nữa, lập tức đứt đoạn.

Đôi mắt phượng tuyệt mĩ của Cơ Phụng Ly đột nhiên nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia đau đớn không dễ gì nhận ra được, bàn tay cầm cờ lệnh siết lại, chậm rãi đặt lệnh cờ xuống, định đi ra khỏi lâu xa.

“Khoan!” Một thanh âm trong trẻo bỗng vang lên.

Hoa Trước Vũ giục ngựa từ từ bước ra, khóe môi ở nụ cười ung dung, “Các ngươi không được đụng đến cô ấy!”

Cơ Phụng Ly và Tiêu Dận đồng thời quay lại, trông thấy nàng, hai người đều cực kì kinh ngạc.

“Là ngươi ư?” Tiêu Dận nheo đôi mắt tím, lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Ngươi nói thử xem, vì sao không thể đụng vào cô ta?”

Hoa Trước Vũ nhìn chăm chăm vào gương mặt rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vạn phần xa lạ trước mắt, nhếch môi cười nói: “Ngươi cứ gặp một người đã!” Nàng đưa mắt ra cho hiệu úy sau lưng, hiệu úy hiểu ý, vẫy tay một cái, Ôn Uyển bị trói đặt ngang trên ngựa, bị mấy binh sĩ vây quanh đưa từ trong đội ngũ ra.

“Bắc đế đối với Ôn tiểu thư thâm tình như thế, chẳng lẽ nỡ lòng để cho Ổn tiểu thư phải để chịu sự sỉ nhục tương tự?” Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, hỏi bằng giọng sắc bén: “Chi bằng đổi người, thế nào?”

Ánh mắt Tiêu Dận chậm rãi dừng trên người Ôn Uyển. Chàng chau mày, bỗng lớn tiếng cười nói: “Trẫm còn tưởng là chuyện gì, nữ nhân này vốn là người của Nam Triều các ngươi. Nếu các ngươi muốn đưa đi thì cứ việc, muốn giết muốn chém cũng chẳng cần nói với ta. Hơn nữa, ta nghe nói, trước kia ả từng ái mộ Tả tướng đại nhân, Tả tướng đại nhân đối với ả cũng hết lòng ái mộ, chẳng lẽ, ngươi dám ra tay với ả?”

“Dùng người của các ngươi để uy hiếp bọn ta, thế mà các ngươi cũng nghĩ ra được! Ha ha ha…” Đạt Kì cười điên cuồng, trong quân Bắc Triều tiếng chế giễu càng tăng lên không ngớt.

Hoa Trước Vũ chau mày, dường như Tiêu Dận hoàn toàn không đặt Ôn Uyển vào trong lòng, thế nhưng, đêm hôm đó ở Bắc Triều nàng đã chính mắt trông thấy, Tiêu Dận đối với Ôn Uyển chăm lo hết sức, cực kì sủng ái. Cho nên, lời của Tiêu Dận lúc này, nàng hoàn toàn không tin.

Nàng ra lệnh cho binh sĩ đưa Ôn Uyển từ trên ngựa xuống, ngân thương trong tay vung lên, mũi thương chỉ thẳng vào ngực Ôn Uyển, lạnh lùng nói: “Nếu Bắc đế thực sự không quan tâm, cũng đừng trách mũi thương của ta nhanh.” Nói đoạn, bàn tay dùng sức, mũi thương liền chậm rãi đâm vào một phân, dòng máu đỏ tươi theo đầu thương ứa ra trước ngực Ôn Uyển.

Đôi mắt tím của Tiêu Dận lạnh lùng khẽ nheo, Hoa Trước Vũ trông thấy thế, liền rút mảnh vải nhét trong mồm Ôn Uyển ra, nheo mắt lạnh lùng nói: “ Ôn tiểu thư, cô có thể cầu cứu đó, biết không?”

Ôn Uyển “a” lên một tiếng khàn khàn ai oán, mở miệng kêu: “Ngươi đừng giết ta!” thanh âm cực kì yếu ớt.

“Nếu có người chịu cứu cô, ta đương nhiên sẽ không giết cô!” Hoa Trước Vũ nắm lấy tóc Ôn Uyển, lôi về phía sau, Ôn Uyển đau đớn kêu lên.

“Kêu to lên!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói. Kêu càng thảm thiết càng tốt, vừa rồi rõ ràng Tiêu Dận đã động lòng rồi.

“Cứu thiếp với, cứu thiếp với!” Ôn Uyển dùng hết sực lực toàn thân kêu lớn.

“Bắc đế, ngài mở to mắt ra mà xem, xem mũi thương của ta đã cắm vào vài phân rồi, có phải sắp chạm đến trái tim đập thình thịch của cô ta rồi không?” Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn Tiêu Dận hét lên.

Ánh mắt của Tiêu Dận lập tức nhìn vào mũi thương trong tay Hoa Trước Vũ, chàng biết rõ chiều dài mũi thương, hiện giờ rõ ràng đã cắm ngập vào một nửa, nếu dùng lực tiếp, e rằng…

Hơi thở của Tiêu Dận bỗng nhiên trở lên gấp gáp, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như màn sương.

Hoa Trước Vũ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dực, kì thực, trước khi nàng đâm mũi thương vào, đã bẻ mũi thương gần gãy, vừa rồi khi đâm lại dùng tiểu xảo, đầu thương bị lệch, cho dù có dùng lực nữa cũng chẳng thể chạm vào tim, nàng không hề muốn giết chế Ôn Uyển. Thế nhưng, bên ngoài quả thực nhìn không ra, chỉ có thể thấy mũi thương dài của Hoa Trước Vũ đã cắm vào hơn một nửa, máu tươi theo đầu thương chảy ra ròng ròng. Tình hình như thế, ai nấy đều tưởng rằng, Hoa Trước Vũ thực sự muốn giết chết Ôn Uyển.

“Nếu Bắc đế đã không tiếc, thì ta cũng không khách sáo nữa.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, giơ tay lên, cây thương trong tay lại ra vẻ sắp sửa đâm vào.

Ngay lúc đó, Tiêu Dận lạnh lùng quát lên: “Khoan, trẫm…”

Cùng lúc đo, cổ tay Hoa Trước Vũ hơi tê, dường như bị thứ gì đánh trúng. Cổ tay lập tức tê dại, nàng không cầm chắc ngân thương trong tay nữa.

Tiêu Dận trông thấy rất rõ, chữ “khoan” thốt ra liền trở thành tiếng cười, chàng quay đầu nheo mắt nhìn Cơ Phụng Ly trên lâu xa.

Hoa Trước Vũ cả giận trong lòng, sát khí đằng đằng quay đầu lườm Cơ Phụng Ly, thoáng trông thấy tay áo khẽ bay của hắn.

Hóa ra, Ôn Uyển và Dung Tứ, Cơ Phụng Ly chẳng lỡ bỏ người nào!

Giây phút này, nàng biết, công lao lúc trước đã xuống sông xuống bể hết.

Ôn Uyển đã không còn là quân cờ trong tay bọn họ! Tiêu Dận đã biết Cơ Phụng Ly không nỡ để cho Ôn Uyển phải chết, cho nên không thể nào dùng Ôn Uyển để đổi lấy Dung Tứ nữa. Kì thực, có lẽ Cơ Phụng Ly hoàn toàn không định dùng Ôn Uyển để trao đổi, dù sao thì Ôn Uyển cũng là người con gái mà hắn yêu thích, nếu không, ngày trước sao hắn có thể vì nàng ta mà vứt bỏ nàng. Cho dù Ôn Uyển đã theo Tiêu Dận, cho dù Ôn Uyển phản bội Nam Triều, hắn không nỡ giết nàng ta.

Nàng chậm rãi rút trường thương về, ra lệnh cho binh sĩ đằng sau trông nom cẩn thận Ôn Uyển.

Tiêu Dận giơ tay một cái lôi Dung Tứ trên xe xuống, ném lên lưng ngựa của thị vệ Khinh Vân, lạnh lùng quát: “Tả tướng đại nhân, cô gái này, chúng ra đưa đi trước đã. Trận pháp của ngài, trẫm rất có hứng xông lên thử xem sao!”

Cơ Phụng Ly đứng trên lâu xa, lại cầm cờ lệnh đủ màu lên.

Mây mù cuồn cuộn trên bầu trời, gió thê lương ù ù thổi tới, dường như đang tiễn đưa mọi nỗi thê lương trên cõi trần thế này.

Chính trong khoảnh khắc Tiêu Dận vứt Dung Tứ lên lưng ngựa, con gió thê lương thổi tung mái tóc xõa của Dung Tứ lên, mái tóc đen cuộn tròn, một gương mặt dần dần lộ ra, chiếc cằm xinh xắn, miệng bị nhét giẻ, sống mũi cao, đôi mắt trong trẻo, hàng mi hơi nhếch mang vẻ nhanh nhẹn, vầng trán đầy đặn…

Hơi thở của Hoa Trước Vũ đột nhiên ngừng lại.

Qua khoảnh khắc đó, nàng mới đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân khiến nàng ngừng thở, là khuôn mặt của Dung Tứ. Khuôn mặt đó, Hoa Trước Vũ cảm thấy có phần quen thuộc, cực kì cực kì quen thuộc.

Khuôn mặt ấy rất giống khuôn mặt của Cẩm Sắc mà nàng thường mơ thấy, đó chính là khuôn mặt của Cẩm Sắc…

Cẩm Sắc!

Đôi mắt phượng của Hoa Trước Vũ lập tức trợn tròn, qua khoảnh khắc lại khẽ nheo lại.

Đây là sự thực, hay là giấc mơ?

Chẳng lẽ Cẩm Sắc vẫn chưa chết? Hay là, nàng hoa mắt nhìn nhầm?

Nàng muốn nhìn người con gái ấy một lần nữa, nhưng đáng tiếc là, mái tóc rối bù đã che đi khuôn mặt, nàng ta bị Khinh Vân giữ trên lưng ngựa.

Khi nhìn lại, Tiêu Dận đã dẫn binh mã bắt đầu xung sát trong trận.

Trái tim Hoa Trước Vũ không thể kiềm chế được đập loạn lên. Nàng chưa nhìn rõ, chỉ một khoảnh khắc như thế, cho nên, nàng nhất định phải trông cho rõ khuôn mặt kia.

Tất cả nỗi kinh ngạc và nghi vấn, chỉ xoay chuyển nơi tâm trí nàng, trong một chốc, nhanh như tia chớp, Hoa Trước Vũ đã giục con tuấn mã dưới chân, phi như bay về phía trước.

Lúc này, trong đầu Hoa Trước Vũ hoàn toàn trống rỗng.

Chiến trường nơi chiến sự đang diễn ra kịch liệt, trong mắt nàng chỉ là hư không. Những binh sĩ đang chém giết trước mặt, hóa thành màu đỏ nhức mắt trên nền tuyết trắng tinh khôi đêm đó; trống trận tù và trước mắt, hóa thành tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Sắc. Trước mắt, chỉ có bóng hình bị Khinh Vân dẫn đi.

Nàng xiết bao hi vọng, đó chính là Cẩm Sắc.

Đằng sau vang lên tiếng hét lớn: “Nguy hiểm đó, Bảo thống lĩnh!” Nhưng nàng không hề nghe thấy, cứ thế giục ngựa xông lên phía trước.

Nếu đó quả thực là Cẩm Sắc, nàng chưa từng nghĩ rằng nàng ấy còn sống, càng không thể ngờ rằng, bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường như thế này. Hơn nữa, cục diện hôm nay, thật giống với đêm hôm đó.

Đêm hôm đó, nàng bị Cơ Phụng Ly hạ độc khiến toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể trợ giúp cho Cẩm Sắc. Còn hôm nay, nàng không thể giương mắt nhìn Cẩm Sắc xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Màu mắt đen láy của Hoa Trước Vũ nhanh chóng chuyển thành màu máu đỏ, hoặc giả đó chỉ là một cô gái trông hơi giống Cẩm Sắc mà thôi. Trên khuôn mặt kia dù sao cũng đầy vết máu, nàng hoàn toàn trông không rõ. Thế nhưng, cho dù chỉ có một phần hi vọng, nàng cũng mong đó chính là Cẩm Sắc.

Hoa Trước Vũ xoay mũi thương, trường thương quét qua không trung, vạch một vòng tròn, chỉ một chiêu quét ngang, mang khí thế sấm sét, hơn mười người kêu thảm thiết ngã lăn ra đất. Lúc nhìn lại, bóng hình Hoa Trước Vũ tựa như sao băng, xông thẳng về phía quân địch.

Cơ Phụng Ly nhìn từ xa thấy Hoa Trước Vũ đơn thương độc mã xông vào trận địch, trong lòng lập tức chùng xuống. Hắn đột nhiên vẫy cờ trong tay, tù và vang lên, ra lệnh cho Hoa Trước Vũ rút về. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ dường như bị điếc rồi, không hề có chút phản ứng.

Cơ Phụng Ly không còn cách nào khác, lại thay đổi cờ lệnh, trận pháp của binh sĩ Nam Triều thay đổi, hơn trăm binh sĩ Nam Triều xông lên, đi vây Hoa Trước Vũ lại.

Hoa Trước Vũ như thể phát điên, liên tục chém bị thương mấy binh sĩ bên mình, rồi vẫn tiếp tục phi ngựa xông lên.

Cơ Phụng Ly giơ tay giao cờ lệnh trong tay cho Lam Băng đứng cạnh, lạnh lùng nói: “Nhất định phải nghĩ cách giữ chân quân Bắc Triều, chỉ có như vậy, mới có thể cứu được Dung Tứ.”

Lam Băng gật đầu, đón lấy cờ lệnh trong tay Cơ Phụng Ly, trịnh trọng nói: “Tướng gia yên tâm, tôi sẽ toàn lực chỉ huy.”

Cơ Phụng Ly tung mình nhảy từ trên lâu xa xuống, nhảy thẳng lên lưng Trục Dương, đuổi theo Hoa Trước Vũ.

Gần rồi, gần rồi, sắp đến rồi.

Hoa Trước Vũ xuyên qua trùng trùng bao vây, đuổi đến đằng sau còn ngựa đang bắt giữ Dung Tứ.

Nàng phi ngựa như điên, binh sĩ Nam Triều không dám ngăn nàng, quân sĩ Bắc Triều không cản nổi nàng. Nàng xông lên như thế, làm loạn cả trận pháp của binh sĩ Nam Triều.

Một ngọn ngân thương đâm tới trước mắt, đó là thị vệ Khinh Vân của Tiêu Dận. Hoa Trước Vũ giơ ngân thương lên, mũi thương khẽ rung, hàn quang lóa mắt ngưng thành dòng chảy, làm hoa mắt đối phương, cản được một đòn tấn công của Khinh Vân.

Hai binh sĩ bên cạnh thấy Khinh Vân không phải đối thủ của Hoa Trước Vũ, liền vung kiếm đâm vào trước ngực Dung Tứ. Hiển nhiên trước đó bọn họ đã được lệnh của Tiêu Dận, nếu thực sự không bảo vệ được, quyết không để nàng ta được cứu về.

Giây phút này, tóc nàng ta lại bị gió thổi tung lên, Hoa Trước Vũ nhìn thấy khuôn mặt của người con gái trước mắt. Mắt mũi miệng đều trông thấy rõ, quả thực là Cẩm Sắc. Còn nàng ta, hiển nhiên đã bị nhát kiếm đó làm cho hôn mê.

“Đừng…” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hét lên. Ngay lúc đó trường thương trong tay Khinh Vân lại đâm đến trước mặt Hoa Trước Vũ, nàng hoàn toàn không để ý né tránh, giơ tay trái nắm lấy mũi thương đang đâm thẳng đến, mũi thương đâm rách bàn tay nàng, máu tươi theo đầu thương từ từ nhỏ xuống.

Đôi mắt phượng của Hoa Trước Vũ khẽ nheo, cánh tay thuận thế dùng lực, một luồng nội lực theo cán thương đẩy thẳng qua, hổ khẩu cầm thương của Khinh Vân bị chấn động, câu thương trong tay liền rơi xuống đất. Còn trường thương trong tay phải của nàng, đồng thời đâm về phía hai binh sĩ kia.

Cùng lúc đó, Cơ Phụng Ly mang một thân giáp bạc đã đuổi đến nơi.

Cát vàng bay tung, lạnh lùng vô tận.

Trên tà áo trắng trong tấm giáp bạc, đã vấy đầy những vết máu, trong cực kì đáng sợ. Đôi mắt đen ánh lên dưới làn mi dày, lấp lánh hàn quang lạnh lùng.

Bóng áo trắng đi đến đâu, binh sĩ Bắc Triều nối nhau ngã ngựa đến đó. Tả tướng Cơ Phụng Ly, trong trận chiến này, rốt cuộc đã hiển lộ hết võ công che giấu suốt bao năm nay.