Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần IV - Chương 34 phần 1
Chương 34: Ông đến cướp dâu
Cảnh phồn hoa sau cuộc chiến ở thành Dương Quan, vào một ngày đầu đông bỗng nhiên đạt đến cực điểm.
Tả tướng Cơ Phụng Ly lấy vợ, đây là chuyện lớn đối với bách tính thành Dương Quan, nói chính xác ra thì, có lẽ cũng là chuyện lớn đối với toàn thể Nam Triều. Thế nhưng, điều khiến bách tính Dương Quan không hiểu là, đám cưới của Tả tướng làm cực kì khiêm tốn, tin tức gần như không hề truyền ra bên ngoài.
Bách tính đoán rằng, có lẽ bởi ngày trước Tả tướng đã mềm mỏng tử chối lời ban hôn của Viêm Đế, nói rằng trước năm ba mươi tuổi sẽ không lấy vợ, cho nên mới làm khiêm tốn như thế.
Mọi người đều ngưỡng mộ không tả xiết đối với người con gái mà Tả tướng sắp cưới, rốt cuộc là cô gái như thế nào, mà có thể khiến Tả tướng phong hoa tuyệt đại phải phá vỡ lời thề!
Phủ Doãn Dương Quan vốn định nhường phủ đệ của mình, nhưng Cơ Phụng Ly đã khéo léo từ chối, chỉ mua một chỗ ở tạm thời ở phía Bắc thành Dương Quan, cực kì đơn giản. Có điều, qua một phen trang trí treo đèn kết hoa, đêm nay, mọi thứ trông cũng hoàn toàn mới mẻ, vui vẻ tưng bừng.
Đại hôn của Cơ Phụng Ly, Hoa Trước Vũ vốn không định tham gia, hơn nữa, Cơ Phụng Ly cũng hoàn toàn không gửi thiếp mời, trong khi thống lĩnh của các doanh khác đều nhận được thiệp mời. Nhưng cho dù không có thiệp mời, nàng cũng vẫn sẽ phải đến.
Nàng đến, không phải vì ai khác, chỉ là vì Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc là tỷ muội tốt của nàng, Cẩm Sắc vì nàng mà tạm thời che giấu thân phận thực sự, nếu Cẩm Sắc khôi phục thân phận công chúa Bắc Triều, hôn sự của nàng ấy nhất định sẽ được tổ chức cực kì long trọng, cũng sẽ có rất nhiều người thân đến đưa dâu. Nhưng hiện giờ, chỉ có mình Hoa Trước Vũ đến đưa nàng ấy.
Mặt trời ngả về Tây, ráng chiều nặng nề. Trong phủ đệ tạm thời của Cơ Phụng Ly đèn đuốc đã sáng trưng, trống nhạc tưng bừng.
Hoa Trước Vũ và mấy vị thống lĩnh ở các doanh khác cùng đến trước cửa phủ, Đường Ngọc thấy bọn họ đến, liền mỉm cười ra đón, nhưng khi nhìn thấy Hoa Trước Vũ, thần sắc lại ngẩn ra một cách rõ ràng.
Hôm nay, ngày đại hôn của Tả tướng, những người đến chúc mừng đều không mặc quân phục, trên chiến trường, quân phục mũ giáp giống nhau, nhìn từ xa ai nấy đều như khắc ra từ một khuôn mẫu, bây giờ cởi bỏ quân phục, mới bộc lộ rõ phong thái của riêng mình.
Hôm nay Hoa Trước Vũ mặc một chiếc áo màu khói, nàng đã chú ý vào mua ở cửa hàng quần áo trong thành Dương Quan. Bởi lẽ không phải đặt may, nên mặc lên cơ thể gầy gò của nàng, tuy dài ngắn vừa đủ, nhưng lại quá rộng, càng khiến nàng trông giống một ngọn trúc đón gió. Ánh sáng lung linh chiếu trên vai nàng, cả con người trông cao nhã như vầng trăng sáng xuất trần, lại lạnh lẽo như màn sương cô tịch.
Đường Ngọc ngẩn ra nhìn Bảo thống lĩnh múa trường thương hóa thân thành công tử văn nhã, không khỏi có phần kinh ngạc. Mãi cho đến khi Hoa Trước Vũ mỉm cười đi qua, hắn mới nhớ ra, lần này tướng gia đã dặn riêng, không phát thiệp mời cho Bảo thống lĩnh. Nhưng người đã đến đây rồi, bất luận thế nào hắn cũng không tiện đuổi đi.
Hoa Trước Vũ theo sau mấy người đi qua khoảng sân treo đầy lồng đèn, chậm rãi vào trong nội đường. Phòng đã kín người ngồi, phần lớn đều là những tướng lĩnh trong quân doanh.
“Mạt tướng chúc mừng tướng gia đại hôn!”
“Chúc mừng tướng gia, chúc mừng tướng gia...”
Mấy vị thống lĩnh dõng dạc cất lời chuc mừng.
Hoa Trước Vũ đưa mắt nhìn, trong căn phòng đông đúc, bóng hình Tả tướng Cơ Phụng Ly đứng nghiêm trang phản chiếu trong tầm mắt.
Hắn đội mũ ngọc, phía trên có khảm một viên trân châu Nam Hải, ánh sáng của viên ngọc phản chiếu với ánh đèn, tỏa ra những tia rực rỡ trên khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết của hắn. Nhưng ánh sáng này vẫn không sánh đước với tia sáng hừng hực trong đôi mắt phượng tuyệt mĩ ẩn dưới làn mi dày của hắn, khi tia sáng ấy lướt qua nàng, kinh tâm động phách đến mức khiến trái tim nàng run rẩy. Bộ quần áo hỉ màu đỏ rực thêu hoa văn, dưới ánh nến tỏa ra vẻ giàu sang quyến rũ, chói lòa đến mức dường như có thể đốt cháy đôi mắt nàng.
Cách nhau bởi dòng người ồn ã, tựa như cách trăm sông nghìn núi, ánh mắt của Hoa Trước Vũ và Cơ Phụng Ly chạm vào nhau, cả hai đều tựa như chuồn chuồn đạp nước, vội vã rời mắt đi chỗ khác.
“Chúc mừng tướng gia!” Hoa Trước Vũ dõng dạc nói, cúi hàng mi, theo mấy vị thống lĩnh cùng ngồi xuống phía dưới.
Cơ Phụng Ly cười ung dung, ánh mắt kinh tâm động phách, lưu quang chuyển động lập tức tựa như hàn đầm phủ tuyết, đầy vẻ lạnh lùng.
Giờ lành còn chưa tới, người trong phòng đã trở nên bận rộn. Trống nhạc vang trời, tiếng người ầm ĩ, Hoa Trước Vũ bỗng cảm thấy chóng mặt, trong ngực bí bách khó chịu. Nàng lặng lẽ chen ra khỏi đám đông, không nhìn bóng người mặc áo hỉ đỏ kia nữa.
Nàng ra khỏi hỉ đường, hít sâu một hơi, không khí trong lành trong sân khiến nỗi bí bách trong ngực nàng trở nên dễ chịu hơn. Nàng đi qua khoảnh sân treo đầy đèn lồng và chữ hỉ, chậm rãi đi ra cửa.
Nàng thả bước trên ngõ phố ngoài cửa, mái hiên nhà bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng chim kêu, nàng khẽ chau mày, quay về dắt ngựa của mình, phi ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, đi lên phố lớn.
Thành Dương Quan sau cuộc chiến vẫn có phần tiêu điều, trên phố lớn chỉ có một quán rượu, Hoa Trước Vũ phi ngựa qua đó, giao ngựa vào tay tiểu nhị, nhanh chân đến nhã thất ở tầng hai. Nàng gọi một bình trà, ngồi chưa được bao lâu, một bóng người liền lặng lẽ đến ngồi trước mặt nàng. Người trước mắt mặc một thân quân phục, chính là Bình.
“Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì gấp?” Hoa Trước Vũ chau mày hỏi, trừ phi có chuyện gấp, nếu không cậu ta sẽ không dễ gì chịu đến gặp nàng.
Bình gật đầu nghiêm túc, giơ tay rút từ trong áo ra một phong thư đưa vào tay Hoa Trước Vũ, “Vừa nhận được, tôi liền phi ngựa gấp tới đây, e rằng chúng ta không thể ở lại đây được nữa.”
Hoa Trước Vũ đón lấy bức thư, mở ra, đọc kĩ lưỡng dưới ánh nến mờ mờ trong cửa hàng. Hơi thở của nàng dần ngưng lại, ngón tay cầm bức thư cũng run lên không kiềm chế được, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch như tuyết.
Nàng dường như không dám tin vào nội dung của bức thư, nhưng nàng lại không thể không tin, đây chẳng phải chính là điều nàng vẫn luôn suy đoán hay sao, khi sự thực được chứng minh, sao nàng lại không dám tin?
Vì sao?
Từng câu từng chữ trong bức thư, mỗi chữ đều tựa như đục khoét trái tim nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, một luồng huyết khí dâng lên, khiến nàng muốn đứt lìa xương cốt, đau thắt ruột gan.
“Điều tra lâu như vậy đều không có tin tức gì, lần này làm sao điều tra ra được?” Hoa Trước Vũ nắm chặt bức thư, cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi hỏi.
“Là Đan Hoằng điều tra ra được, cô ấy...” Bình định nói rồi lại thôi, đôi lông mày dài nhíu sâu, trong đôi mắt đen lóe lên một tia đau đớn.
“Đan Hoằng sao rồi?” Hoa Trước Vũ nheo đôi mắt phượng, lạnh giọng hỏi.
“Cô ấy đã che giấu thân phận vào trong cung tuyển tú nứ, về sau được làm cung nữ. Tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ cứ làm cung nữ như thế. Nhưng gần đây, để điều tra chân tướng, cô ấy liền tiếp cận Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương, trở thành phi tử của Khang đế. Một lần cô ấy theo Khang đế đến Ngự Thư Phòng của Viêm đế, xem trộm bức thư tố cáo mà chúng ta vẫn đang điều tra. Bức thư đó viết cực kì khó hiểu, An phải mất rất nhiều thời gian, mới có thể điều tra ra, đúng là do người của Tả tướng viết.” Bình khẽ nói từng câu từng chữ.
Thanh âm của Bình tuy rất khẽ, nhưng mỗi chữ đều như sấm nổ bên tai Hoa Trước Vũ.
Đan Hoằng đã trở thành phi tử của Hoàng Phủ Vô Thương, Đan Hoằng xem trộm bức thư tố cáo đó, Đan Hoằng...
Hoa Trước Vũ ngồi trên ghế, chỉ thấy toàn thân lạnh run, trong lòng tựa như sông dâng bể cuộn, hồi lâu không sao bình tĩnh lại được. Nàng không thể ngờ, Đan Hoằng vì nàng, cuối cùng còn đánh đổi cả sự trong trắng của mình. Ngày trước, sau khi biết Đan Hoằng vào cung tuyển tú nữ, nàng đã định nhờ Hoàng Phủ Vô Song chọn Đan Hoằng, bảo vệ tấm thân trong trắng cho nàng ấy, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại xảy ra chuyện, về sau đến thân mình còn khó giữ. Thế nhưng, bất luận thế nào nàng cũng không ngờ, Đan Hoằng lại...
Hoa Trước Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, bốn bề im lặng như tờ. Trước mắt hiện lên dòng máu tươi vô tận, đỏ đến thế, đỏ đến mức bi ai thống khổ.
Hồi lâu, nàng từ từ mở mắt ra, trước mắt, là bóng nến đung đưa trong gió. Nàng nhấc tay áo lên, châm bức thư vào mồi lửa, từ từ đốt cháy.
Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu màu máu và hàn ý trong đôi mắt trong trẻo của nàng, màu máu đó tựa như đôi cánh yêu tinh, thấm máu đỏ rực, đẹp lạnh lùng thần bí khiến người khác phải run lên.
Nàng giơ tay ra phía trước, nắm lấy chuôi thanh kiếm bên eo của Bình. Đêm nay tham gia tiệc hỉ, nàng không mang theo binh khí, chuôi kiếm rung lách cách trong tay nàng, không biết là chân khí của nàng làm rung thân kiếm, hay là cơn giận đã làm rung vỏ kiếm.
Nàng chậm rãi rút hàn kiếm ra khỏi vỏ, tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên không khí tựa như tiếng kêu bi thảm của oan hồn. Dường như bị tiếng kêu bi thảm ấy làm cho chấn động, một đám tuyết bỗng rơi từ trên đỉnh cây ngoài cửa sổ xuống, mang theo hàn ý bay tứ tán.
“Tướng quân, trong thư An hỏi chiến sự ở đây thế nào. Xem ra, kinh thành đều chưa biết chúng ta đã đánh bại Bắc Triều, e rằng Cơ Phụng Ly đã che giấu toàn bộ tin đại thắng.” Bình hạ giọng nói.
Hoa Trước Vũ gật đầu, nheo mắt nói: “Điều đó cho thấy tình hình trong triều hắn chưa hoàn toàn khống chế được, trong kinh thành vẫn còn mười vạn quân kinh kì, một nửa binh quyền trong đó thuộc về tay hắn.”
“Tướng quân, chi bằng chúng ta truyền tin tức về.” Bình suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
Hoa Trước Vũ gật đầu nói: “Đừng vội, đêm nay, ta còn phải đưa một người đi.”
“Ai?” Bình hạ giọng hỏi với vẻ không hiểu.
“Cẩm Sắc!” Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nói.
“Cô ta là ai?” Bình chỉ biết Hoa Trước Vũ là Doanh Sơ Tà, không hề biết nàng là Hoa Trước Vũ, thiên kim tiểu thư của Hoa Mục, đương nhiên càng không biết gì về Cẩm Sắc.
Hoa Trước Vũ chau mày nói: “Cô ấy chính là Dung Tứ, phu nhân mà Cơ Phụng Ly sắp cưới. Cô ấy và ta quen nhau từ trước, nếu Cơ Phụng Ly xấu xa bỉ ổi như vậy, thì ta không thể để cô ấy lấy hắn được.”
Bình nghiêm trang gật đầu, xưa nay cậu ta ít nói, đối với những chuyện Hoa Trước Vũ không muốn kể cũng chưa từng hỏi nhiều. Trước những quyết định của nàng, xưa nay cậu ta chỉ biết phục tùng.
“Vậy phải cứu thế nào? Hôm nay là đại hôn của bọn họ, trong tòa nhà đó đều là các tướng lĩnh trong quân doanh, cho dù chúng ta dẫn quân cô nhi xông vào, e rằng cũng rất khó cứu được người đi dưới con mắt của bọn họ.” Bình lo lắng hỏi. Lần này ở trong quân, không chỉ có mình cậu ta ẩn náu, mà còn cả một số binh sĩ của quân cô nhi.
Hoa Trước Vũ suy nghĩ hồi lầu, chậm rãi trả thanh bảo kiếm về bên eo của Bình, thong thả đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ chỉ có cách cướp dâu!”
“Cướp dâu? Cướp dâu thế nào?” Bình kinh ngạc, cướp thế nào, làm vậy chẳng phải còn khó hơn cả bắt cóc hay sao?
“Cậu không cần phải lo, tự ta đi là được.” Để không gây nghi ngờ, nàng chỉ có thể đi cướp dâu. Bởi lẽ trước đó trên chiến trường, nàng từng bỏ mặc sự sống chết để đi cứu Cẩm Sắc, trong quân doanh thực ra đã có người suy đoán rằng nàng thích Cẩm Sắc.
Vậy thì, Cơ Phụng Ly lấy Cẩm Sắc, nàng đi cướp dâu, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Đương nhiên, Hoa Trước Vũ không hi vọng mình có thể thực sự cướp được Cẩm Sắc về từ tay Cơ Phụng Ly. Nàng chỉ h vọng, Cẩm Sắc có thể từ hành động cướp dâu, biết được ý đồ của nàng, không đồng ý lấy Cơ Phụng Ly nữa.
Như thế là tốt nhất.
Đêm dần về khuya, ánh trăng lấp lánh buông tỏa, mặt đất một màu lấp lánh. Trong phủ đệ tạm thời của Cơ Phụng Ly, tiếng đàn sáo hỉ nhạc tưng bừng.
Hoa Trước Vũ đeo bội kiếm của Bình bên eo, giẫm lên thảm đỏ trải dưới đất, rảo bước đi về phía hỉ đường. Tiếng hỉ nhạc khiến nàng cảm thấy cực kì chói tai. Những chữ hỉ giăng đầy trước mắt, dường như đã hóa thành màu máu vô cùng vô tận ngày hôm đó, chảy về phía nàng.
Trong hỉ đường bóng người đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ. Tiếng hô của hỉ quan vang lên, xuyên qua đám đông, dõng dạc truyền đến bên tai Hoa Trước Vũ.
“Giờ lành đã đến, mời tân nhân khấu bái thiên địa...”
“Nhất bái thiên địa... Phu thê...”
“Khoan!” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài hỉ đường, hờ hững mà rất sắc bén, tiếng hô của hỉ quan lập tức bị chặn đứng, không còn hô tiếp được nữa.
Mọi người đều cực kì kinh ngạc.
Tất cả những tiếng huyên náo và tiếng trống nhạc đều dường như lập tức biến mất, ngay cả không khí cũng như thể đóng băng. Mọi người không hẹn mà đều nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy Hoa Trước Vũ giẫm lên thảm đỏ, bước từng bước khoan thai tiến vào.
Ánh đèn lấp lánh trong hỉ đường, phản chiếu bóng dáng chậm rãi tiến lại của nàng.
Nàng mặc một thân áo dài màu khói, mái tóc đen như gấm được buộc bởi một băng vải cùng màu, quần áo đơn giản rộng rãi, nhưng khó lòng che đi vẻ siêu phàm thoát tục.
Gió đêm thổi tới, tuyết trên cây đua nhau rơi xuống, bay đến bên tà áo đang theo gió tung bay của nàng, tựa như bao phủ lên thân hình nàng một màn sương mỏng. Nàng từ từ bước ra khỏi làn sương, đôi mắt trong trẻo lấp lánh tia nhìn sắc bén. Khóe môi mỉm cười, tựa như đóa hoa anh túc, vừa đẹp đẽ lại vừa nguy hiểm.
“Bảo thống lĩnh, ngươi định làm gì vậy?” Vương Dục vội xông lên phía trước hỏi.
Hoa Trước Vũ dừng chân, ánh mắt lướt một vòng, cười tười tắn nói: “Ông đến cướp dâu!” lời nói hững hờ, nhưng những chữ thốt ra lại mang theo từ tính mê hoặc và áp lực nặng nề.
Hỉ đường vốn đã yên tĩnh lại càng trầm lắng, ai nấy dường như ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại được. Bảo thống lĩnh lại dám đến cướp dâu ư? Đến cướp dâu của tướng gia! Đáng kinh ngạc hơn là, có người biết Hoa Trước Vũ là thái giám, thái giám mà cũng đến cướp dâu sao?
Làm sao mà không kinh ngạc cho được!
“Có phải Bảo thống lĩnh say rồi không? Ha ha, được rồi, nếu đã uống say thì đi xuống cho tỉnh rượu lại đi, người đâu, dẫn Bảo thống lĩnh xuống!” Vương Dục vội vẫy người lại đưa Hoa Trước Vũ xuống.
Hoa Trước Vũ cười lạnh lùng, ngón tay dưới tay áo rộng đã cầm vào chuôi kiếm bên eo, chậm rãi rút ra từng chút một, nàng chúm môi khẽ thổi lên thanh kiếm, “Vương tướng quân, ngài bảo mọi người lui xuống, kiếm của ta không muốn thấy máu đâu.”
Vương Dục lập tức sững người, nếu ban đầu ông ta cứ tưởng Hoa Trước Vũ đang đùa, thì giờ đã hiểu rõ ràng rằng, nàng định làm thật.
“Tất cả lui ra!” tiếng nói của Cơ Phụng Ly vang lên từ trong hỉ đường.
Mọi người vội lui xuống, trong hỉ đường, một đôi tân nhân áo đỏ như ngọn lửa, xuất hiện trước mắt Hoa Trước Vũ. Một dải lụa đỏ ở giữa kết thành tú cầu đồng tâm nối liền hai người bọn họ.
Cơ Phụng Ly cầm một đầu dải lụa, đứng nghiêm trong hỉ đường, ánh đèn lung linh phản chiếu dung nhan hoàn mĩ của hắn tựa như tạc bằng băng, đôi mắt lạnh lẽo như băng phủ kính hồ lướt qua Hoa Trước Vũ, tựa như chẳng thèm quan tâm, nhưng lại khiến Hoa Trước Vũ cảm thấy những mũi nhọn sắc bén, đâm tới khiến nàng gần như không chịu được mà phải rời mắt đi chỗ khác. Thế nhưng, sao nàng có thể tỏ ra kém cạnh được?
Nàng đón cái nhìn lạnh lùng sắc bén của hắn, đột nhiên mỉm cười, đôi mắt như làn thu thủy khẽ cong lên, ánh mắt tựa như cơn gió mềm mại vô hình nhìn Cơ Phụng Ly.
“Tướng gia, đắc tội rồi!” Nàng cầm bảo kiếm, cười khúc khích nói.
Cơ Phụng Ly khẽ nheo đôi mắt phượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi dần nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề thấy nét vui vẻ, chỉ có sự lạnh lùng, sâu xa không thể dò đoán.
“Thực ra, nói là ta cướp dâu cũng không đúng lắm. Ta nghĩ mọi người đều đã đoán ra, phu nhân ngài định lấy là ý trung nhân của ta. Hơn nữa, mọi người không biết, ngày trước chúng ta đã đính hôn rồi. Cho nên, đêm nay ta đến đây, chỉ là muốn đòi lại phu nhân chưa cưới của mình thôi.” Hoa Trước Vũ cười dịu dàng, thanh âm êm ái, nhưng những âm sau cùng lại khẽ đưa lên cao, rõ ràng là đang khiêu khích.