Hoán Nhật Tiễn (Tập 1) - Chương 07 - Phần 03

Tiểu Huyền cúi đầu ngẫm nghĩ, tròng mắt đảo qua đảo lại. “Có điều, trong lòng ta có một thắc mắc vẫn luôn muốn được thỉnh giáo Ninh tiên sinh.”

Ninh Hồi Phong đang lúc trầm tư nghĩ ngợi, buột miệng đáp: “Tiểu huynh đệ có gì xin cứ hỏi!”

Tiểu Huyền nói: “Ta nhớ hôm qua Ninh tiên sinh vừa vỗ vừa đánh vào người ta, tốn không ít sức lực, môn công phu này có phải trước tiên cần bắt được đối phương, trói chặt lại, sau đó mới có thể thi triển không? Nếu như vậy, Ninh tiên sinh phải dạy cho ta môn công phu bắt người trước đấy...”

“Việc này...” Ninh Hồi Phong dù sao cũng là nhân vật thành danh, phải công khai thừa nhận trước mặt bao nhiêu người rằng hôm qua mình đã ra tay với một đứa bé không biết võ công quả thực khó khăn vô cùng. Cho dù hắn xưa nay vốn giỏi nói năng biện bác, lúc này cũng không khỏi cứng họng, chẳng biết nên trả lời ra sao, trên khuôn mặt trắng trẻo thoáng qua một tia giận dữ.

Thủy Nhu Thanh vốn không thèm để ý tới Tiểu Huyền, lúc này cũng không kìm được bật cười “khúc khích” một tiếng. “Tên tiểu quỷ ngươi hà tất phải làm phiền Ninh tiên sinh, ta cũng có thể dạy ngươi cách bắt người mà.”

Trên đường đi, Tiểu Huyền cố ý không để ý tới Thủy Nhu Thanh nhưng trong lòng quả thực cảm thấy rất khó chịu, lúc này thấy nàng đã nói chuyện với mình, lại giúp mình chọc tức Ninh Hồi Phong, trong cơn mừng rỡ cũng không tính toán việc nàng gọi mình là “tiểu quỷ” nữa, bèn ngoảnh đầu làm mặt quỷ với nàng. Hai người nhìn nhau cười khẽ, mối khúc mắc kia dường như đã tiêu tan, cả hai lại mỗi người một câu tiếp tục cãi nhau như trước.

Trùng đại sư thấy Tiểu Huyền đùa bỡn Ninh Hồi Phong như vậy, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ như thường, trong lòng cười trộm còn ngoài miệng thì cất tiếng trách cứ: “Tên tiểu tử ngươi chớ có nói bừa, thứ võ công cao minh như vậy, bây giờ dù ngươi có học thì cũng không học được đâu, ít nhất phải mất mấy chục năm rèn luyện mới được.” Ông lại ngoảnh đầu qua, như vô tình như hữu ý liếc nhìn Ninh Hồi Phong. “Có điều, võ công của Ninh tiên sinh dường như không giống với các môn phái lớn ở Trung Nguyên, tại hạ mắt kém không nhận ra được, thực là hổ thẹn. Cấm chế trên người thằng bé này kỳ thực mới giải được có một nửa, mong Ninh tiên sinh chỉ giáo giúp cho!”

Hỏi thăm về võ công của người khác vốn là điều đại kỵ trên giang hồ nhưng lúc này, Trùng đại sư hỏi như vậy dường như để giúp Ninh Hồi Phong có cơ hội “xuống thang”. Ninh Hồi Phong không thể phát tác, đành nén giận, hờ hững nói: “Trùng huynh quá khen, đây là võ công gia truyền của Ninh mỗ, xưa nay vốn ít xuất hiện trên giang hồ, thực chẳng đáng kể.”

Trùng đại sư biết Ninh Hồi Phong không chịu nói ra lai lịch của mình, cũng không hỏi thêm, chỉ tùy tiện bình xét về các chốn phong cảnh trong trang. Ông xưa nay vốn tinh thông khá nhiều môn tạp học, cũng biết một chút về kiến trúc, thêm đó lại có khẩu tài nên khiến Tiểu Huyền và hai nàng Hoa, Thủy nghe mà học hỏi thêm được rất nhiều.

Khốn Long sơn trang được xây tựa lưng vào núi, cửa trang hướng về chân núi phía đông, tòa lầu chính thì được xây tại chân núi hướng về mặt bắc, thành ra vừa hẹp vừa dài. Mấy người đi men theo con đường nhỏ quanh co mất chừng thời gian đốt hết nửa nén hương, sau đó mới nhìn thấy một tòa tiểu lâu ba tầng màu đen. Trên tầng cao nhất, tòa tiểu lâu được nối liền với mấy mỏm núi xung quanh bằng những sợi xích sắt, xích căng thẳng tắp, bên trên treo rất nhiều lá cờ, nhìn rất có khí thế. Long phán quan cười, nói: “Tòa tiểu lâu này tên gọi Khốn Long sảnh, Tề thần bổ và Diệu thủ vương đều ở bên trong, chỉ e sớm đã khó chịu vì phải chờ lâu rồi.”

Người bên cạnh Lỗ Tử Dương cũng khẽ cười, nói: “Bảo chủ và Ninh tiên sinh vừa nghe nói Ám khí vương và Trùng đại sư tới đây, lập tức bỏ lại các vị tân khách để ra ngoài nghênh đón, thể diện như vậy quả thực là không nhỏ.”

Lâm Thanh cung tay, nói: “Được Long huynh và Ninh huynh xem trọng như vậy, Lâm mỗ rất lấy làm vinh hạnh!”

Trùng đại sư không nói gì. Ông thấy nơi cửa vào của tòa tiểu lâu đen thui đó không có bóng người nào, biết Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt ắt cảm thấy căm phẫn vì Long phán quan và Ninh Hồi Phong xem trọng mấy người phe mình, do đó mới không ra ngoài nghênh đón.

Ninh Hồi Phong và Long phán quan làm vậy, bề ngoài là nể mặt bọn họ, kỳ thực chỉ khiến địch ý của người ở kinh sư với bọn họ tăng thêm, Cầm Thiên bảo này e là chẳng có ý đồ gì tốt.

Ninh Hồi Phong cười rộ. “Lâm huynh bất tất phải tự khiêm, Tề Bách Xuyên và Diệu thủ vương cho dù có thể hô phong hoán vũ ở kinh sư thì cũng làm sao so được với Ám khí vương và Trùng đại sư danh vang giang hồ?”

Lâm Thanh khẽ mỉm cười, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ninh Hồi Phong, hờ hững hỏi: “Vậy Quỷ Thất Kinh thì sao?”

Ninh Hồi Phong thoáng ngẩn người, không ngờ Lâm Thanh lại nói thẳng ra tên của Quỷ Thất Kinh như vậy. “Quỷ tiên sinh không thích náo nhiệt, cũng không muốn gặp người của Thái thân vương và Thái tử, do vậy hôm nay không tới đây.”

Lâm Thanh cố ý nhắc đến Quỷ Thất Kinh như vậy thực ra chỉ để thăm dò phản ứng của Ninh Hồi Phong. Quỷ Thất Kinh là nhân vật xếp hàng thứ ba ở phủ tướng quân, việc hắn không tới quả thực khiến người ta nửa tin nửa ngờ. Có điều y cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ khẽ cười một tiếng rồi không nói gì nữa.

Theo phán đoán của Lâm Thanh và Trùng đại sư, dù Quỷ Thất Kinh không công khai xuất hiện thì ắt cũng đang nấp ở một nơi nào đó. Có tên sát thủ như vậy ẩn nấp ở một bên, quả thực chẳng ai có thể yên tâm được, làm việc gì cũng phải cẩn thận đề phòng. Trùng đại sư từng giao thủ với Quỷ Thất Kinh, biết rõ hắn rất tinh thông thuật ẩn nấp, suốt dọc đường đều cẩn thận để ý xung quanh, vậy nhưng chẳng phát hiện ra sự dị thường nào. Ngoài mặt ông vẫn tỏ ra bình thường, chỉ nhìn chằm chằm vào tòa tiểu lâu kia, dường như có điều suy tư gì đó.

Tiểu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy Long phán quan, suốt dọc đường đều ngầm quan sát, lại nghĩ bụng hai người Điếu Ngoa quỷ và Nhật Khốc quỷ đều một lòng muốn mình làm con nuôi của Long bảo chủ, bây giờ rốt cuộc đã được nhìn thấy hắn rồi. Có điều người này nhìn bề ngoài tuy tướng mạo oai hùng nhưng thực chất chẳng có chỗ nào đặc biệt, chưa cần xét tới cái khí chất tiêu sái, phóng khoáng của Lâm Thanh và vẻ phong mang lộ rõ của Trùng đại sư, ngay cả khi so với Ninh Hồi Phong hắn cũng thiếu một chút khí độ của bậc cao thủ, thực chẳng rõ là có bản lĩnh gì.

Thì ra Tiểu Huyền vốn mang tâm tính trẻ con, ngay từ đầu đã không muốn bị người ta coi như lễ vật đem tặng cho Long phán quan, trong lòng liền nảy sinh tâm lý khó chịu, hơn nữa sau khi gặp được Lâm Thanh và Trùng đại sư, tầm mắt nó cũng cao hơn, do đó càng nhìn Long phán quan lại càng cảm thấy chán ghét, lúc này nó không kìm được, nói: “Khi ta vừa tới thành Phù Lăng thì đã đi qua ghềnh Tỏa Long, bây giờ chỗ này lại được đặt tên là Khốn Long sơn trang, chẳng lẽ không sợ kỵ với cái tên của Long bảo chủ sao?”

Lâm Thanh thấy đám người Cầm Thiên bảo đều lộ rõ vẻ tức giận, Long phán quan còn tỏ ra ngượng ngùng thì không khỏi cười thầm. Câu nói này nếu được nói ra từ miệng một nhân sĩ võ lâm bình thường, chỉ e sẽ lập tức gây ra một hồi phong ba rất lớn, nhưng Tiểu Huyền vẫn còn là trẻ con khiến đám người kia không cách nào phát tác được.

Trùng đại sư không muốn nảy sinh xung đột với người của Cầm Thiên bảo vào lúc này, có ý giải vây cho Long phán quan, bèn nghiêm mặt nói với Tiểu Huyền: “Tiểu tử ngươi chớ nên ăn nói bừa bãi. Tạm chưa nói tới ghềnh Tỏa Long thế nước dữ dội kia, chỉ riêng cái khí thế bàng bạc của tòa tiểu lâu này cũng xứng với chữ “Long” rồi.” Sau đó ông lại ngoảnh đầu, cười nói với Long phán quan: “Long huynh rộng lượng, xin đừng tính toán với một đứa bé!”

Hoa Tưởng Dung cũng có ý muốn dàn hòa, bèn xuôi theo lời của Trùng đại sư nói qua việc khác: “Trùng đại thúc nói tòa tiểu lâu này khí thế bàng bạc, chẳng rõ nguyên cớ vì đâu?”

Trùng đại sư đưa tay chỉ tòa tiểu lâu, khẽ mỉm cười, nói: “Hãy nhìn xem, tòa tiểu lâu này được xây dựng theo lối trên rộng dưới hẹp, tầng dưới chỉ rộng chừng một trượng, tầng trên lại rộng tới hai trượng, vô cùng hiếm có. Cái khác chưa nói tới, chỉ riêng nền móng của nó đã phải hết sức vững chắc rồi, nếu không ắt không thể chịu được sức nặng như vậy.” Mọi người để tâm quan sát thì thấy quả nhiên là thế, đều thầm khen ngợi.

Lâm Thanh thấy trên mặt Ninh Hồi Phong thoáng qua một tia dị sắc, cũng không kịp suy nghĩ kĩ, buột miệng cười, nói: “Nếu giấu sẵn mấy trăm tên đao phủ trên tầng trên của tòa tiểu lâu này, e là người ở tầng dưới chưa chắc đã có thể phát hiện ra.”

Ninh Hồi Phong cười rộ. “Lâm huynh nói đùa rồi, nếu Lâm huynh và Trùng huynh liên thủ, lại có hai nữ cao thủ của Phiên Thiên lâu và Ôn Nhu hương trợ giúp, khắp thiên hạ này ai mà có bản lĩnh làm khó được? Đừng nói là Cầm Thiên bảo nhỏ bé này, cho dù là phủ tướng quân cũng không có cái thực lực ấy.”

Tiểu Huyền nghe Ninh Hồi Phong nói như vậy, không rõ tại sao trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến câu thành ngữ “giấu đầu hở đuôi”. Thấy Thủy Nhu Thanh làm mặt quỷ với mình, nó có chút tức giận, đang định phản bác mấy câu thì chợt thấy Hoa Tưởng Dung nháy mắt ra hiệu, ý là đừng để bụng những lời trách cứ của Trùng đại sư, thế là đành nhẫn nhịn. Rồi nó nhìn về phía tòa tiểu lâu kia vẻ không phục, chợt phát hiện ra một điểm kỳ quái, tòa tiểu lâu đó rõ ràng được xây dựng gần núi, vậy mà lại nằm trên một khoảng đất trống trải, trông rất trơ trọi.

Thời phong kiến, kỹ thuật xây dựng còn chưa phát triển, khi xây dựng phòng ốc cần phải xem xét môi trường xung quanh, như thế mới tiết kiệm được thời gian và sức lực, đây cũng chính là vấn đề của tòa tiểu lâu này. Tất nhiên cũng không thể nói nhãn quang của Tiểu Huyền cao minh hơn Trùng đại sư, chẳng qua lúc này tâm tư của Trùng đại sư đều đặt vào việc tìm kiếm tung tích Quỷ Thất Kinh, do đó mới bỏ qua điểm kỳ lạ này. Còn Tiểu Huyền vốn có kiến thức của Thiên Mệnh bảo điển trong đầu, rất nhạy cảm với những chỗ không hợp lẽ thường, do đó trong số những người ở đây, Tiểu Huyền là người phát hiện ra điều này trước tiên. Có điều, nó thấy Lâm Thanh và Trùng đại sư đều không tỏ vẻ gì khác lạ, nghĩ rằng Trùng đại sư có kiến thức uyên thâm, cách xây dựng tòa tiểu lâu này ắt có đạo lý gì đó mà mình không biết nên đành kìm nén tia nghi hoặc ấy xuống đáy lòng, không dám nói thêm gì nữa.

Sau khi rảo bước đi vào, thứ đập vào mắt đầu tiên là một chiếc rương gỗ lớn đặt ngay giữa sảnh. Chiếc rương gỗ này cao tới tám thước, rộng khoảng năm thước, không biết có chứa thứ gì bên trong.

Xung quanh chiếc rương đó có bày mười mấy chiếc ghế. Trên bốn chiếc ghế phía bên trái lần lượt là Tề Bách Xuyên, hai huynh đệ họ Triệu và Trát Phong lạt ma, ả Liễu Đào Hoa kia thì không tới. Xem ra Tề Bách Xuyên quả nhiên không thể không nghe theo lời Ninh Hồi Phong, chỉ dẫn theo ba người. Ngồi phía bên phải thì chỉ có duy nhất Quan Minh Nguyệt. Hai chiếc ghế ở chính giữa bỏ trống, không cần nói cũng biết là ghế của Long phán quan và Ninh Hồi Phong, phía đối diện với đó đã được bày sẵn năm chiếc ghế. Trên mỗi chiếc bàn ngay cạnh ghế đều chỉ bày một ấm trà, một bình rượu cùng mấy chiếc chén.

Ninh Hồi Phong cung tay, cười nói với Lâm Thanh: “Vừa hay tin Lâm huynh và Trùng huynh tới, ta liền sai thủ hạ chuẩn bị sẵn ghế ngồi. Nếu vừa rồi Lâm huynh không chịu vào trang, như thế thì thực làm mất mặt ta lắm.”

Long phán quan cũng cười, nói: “Long mỗ xưa nay vốn tính đơn giản, không thích bày quá nhiều thứ trên bàn, xin các vị cứ tự nhiên!”

Lâm Thanh cũng không nói nhiều, ngồi luôn xuống ghế. Trùng đại sư, Tiểu Huyền, Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung cũng lần lượt ngồi xuống. Chỉ là gian đại sảnh này khá hẹp, ngay phía trước mặt lại có đặt một chiếc rương lớn, thành ra trông kỳ quặc vô cùng.

Tiểu Huyền loáng thoáng nghe thấy Thủy Nhu Thanh khẽ lầm bầm một câu “đồ nhỏ mọn”, trong lòng hết sức tán đồng. Tuy nó từng cảm thấy hết sức tò mò về cuộc gặp gỡ này nhưng sau khi đến rồi thì lại chẳng còn hứng thú gì nữa, cặp mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc rương lớn kia.

Long phán quan rảo bước quay trở lại chỗ của mình, Ninh Hồi Phong thì ghé đến bên tai Lỗ Tử Dương, khẽ dặn dò mấy câu gì đó rồi ngồi xuống bên cạnh Long phán quan. Lỗ Tử Dương và Điếu Ngoa quỷ đều không vào sảnh, chắc hẳn trong Cầm Thiên bảo, ngoài Long phán quan thì chỉ có Ninh Hồi Phong là đủ tư cách tham gia vào cuộc gặp gỡ cơ mật này. Bọn họ làm như vậy, thứ nhất là có thể tỏ vẻ trịnh trọng, thứ hai là có thể làm mọi người bớt nghi ngờ.

Trùng đại sư đưa mắt liếc nhìn đám người Tề Bách Xuyên, Quan Minh Nguyệt, thấy mấy kẻ bên phía Tề Bách Xuyên đều im lặng, không nói một lời, trên mặt thấp thoáng địch ý, gã Trát Phong lạt ma kia thậm chí còn nhìn chằm chặp vào Hoa Tưởng Dung vẻ hết sức dâm tà. Quan Minh Nguyệt khi nhìn thấy Lâm Thanh thì “hừ” lạnh một tiếng, không biết thật sự có ý như vậy hay chỉ làm bộ làm tịch để người của Cầm Thiên bảo cho rằng hắn và Lâm Thanh có mâu thuẫn sâu sắc với nhau. Có điều ông cũng không mấy để tâm tới việc này, chỉ mỉm cười nhìn Long phán quan, bàn tay phải giấu dưới bàn thì lặng lẽ viết lên đùi Lâm

Thanh: “Trong rương có người.”

Lâm Thanh không đổi sắc mặt, đưa ngón tay tới viết lên mu bàn tay Trùng đại sư mấy chữ: “Là một nữ tử, không biết võ công.”

Trùng đại sư sớm đã nghe thấy hơi thở của người trong rương dồn dập, dài ngắn không đều, biết người này chắc hẳn không biết võ công nhưng lại không thể đoán ra đó là một nử tữ, cho nên hết sức khâm phục Lâm Thanh. Ông không rõ Cầm Thiên bảo rốt cuộc có ý đồ gì nên lại viết lên đùi Lâm Thanh: “Chờ xem biến hóa!”

Lúc này, Tiểu Huyền vốn ngồi ngay bên cạnh chợt ghé tới bên tai Trùng đại sư, nói khẽ: “Đại sư, cháu luôn cảm thấy căn phòng này hơi kỳ quái.” Trùng đại sư ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua, Tiểu Huyền thoáng dừng lại rồi do dự nói: “Khí hậu nơi này cũng từa tựa như Thanh Thủy trấn nhưng trong căn phòng này lại chẳng thấy có con côn trùng nào...”

Trùng đại sư ngẩn người, sau khi tỉ mỉ quan sát thấy quả nhiên là vậy, đồng thời cũng chẳng ngửi thấy mùi thuốc đuổi côn trùng, nhất thời không nghĩ ra được căn nguyên. Có điều ông cũng chẳng mấy để tâm tới việc này, chỉ đưa tay khẽ xoa đầu Tiểu Huyền tỏ ý khen ngợi.

Long phán quan bỗng nâng chén rượu lên, cười hào sảng, nói: “Chư vị đều là bạn hữu cũ rồi, ta cũng không cần giới thiệu nữa. Nể mặt Cầm Thiên bảo đây, những hiềm khích trước kia xin chư vị hãy tạm thời bỏ qua một bên. Nào nào nào, chén rượu gặp mặt này mọi người nhất định phải cùng uống đấy, sau đó thì xin tùy ý.”

Quan Minh Nguyệt nâng chén rượu lên trước tiên, đoạn nhìn Lâm Thanh rồi khẽ mỉm cười, nói: “Mấy năm không gặp, phong thái của Lâm huynh lại càng hơn xưa, ta xin kính huynh một chén trước!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3