Lang Gia Bảng (Tập 1) - Chương 21 - Phần 01

Chương 21

Tuyết chiếu trung hồn

Hai ngày trời nắng không làm cho thời tiết ấm lên mà ngược lại còn khiến buổi sáng sớm không mây càng thêm lạnh lẽo.

Cổng thành mở ra chưa được bao lâu, những binh sĩ gác cổng đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang vội vã đi đến dưới sự hộ tống của khoảng một trăm thiết kỵ.

Cho dù không nhận biết dấu hiệu của Mục vương phủ trước xe ngựa thì cũng biết người tới không phải người bình thường, cho nên tiểu hiệu phụ trách vội sai thủ hạ tránh đường, cúi người cung kính để đám người này nghênh ngang ra khỏi thành.

Bởi vì thời tiết quá lạnh nên mỗi lần người đánh xe thở ra lại tạo thành một làn khí trắng, nhưng trong thùng xe vừa có màn dày vừa có lò sưởi nên không thấy lạnh.

Trong xe có hai người, một người rất già, một người rất trẻ, một người đi giày bông mặc áo vải, một người mặc áo bào đội mũ châu, ông già nhắm mắt dưỡng thần, thiếu niên lại không ngừng ngọ nguậy như thể không chịu được sự buồn tẻ trên đường.

“Chu gia gia, gia gia có uống trà không?” Ông già lắc đầu, không mở mắt ra. Một lát sau. “Chu gia gia, gia gia ăn miếng bánh nhé!” Ông già im lặng từ chối lần nữa.

Một lát sau. “Chu gia gia, gia gia có nếm thử kẹo gừng không?”

Chu Huyền Thanh lão tiên sinh rốt cuộc cũng mở mắt nhìn hắn.

Trên mặt là nụ cười ngây thơ, Mục Thanh cầm kẹo gừng sáp tới. “Kẹo này ngon lắm.”

Khí chất đại học sĩ tích lũy nhiều năm của Chu lão tiên sinh làm mọi người phải kính nể, nhưng Mục tiểu vương gia Mục Thanh hình như lại không thấy khí chất này.

Ngay từ đầu hắn đã xem vị lão tiên sinh này như một ông già bình thường, cùng lắm là sau khi Chu Huyền Thanh tranh luận trên triều đình làm đối phương cứng họng, hắn rất vui vẻ vì đã trút giận được cho tỷ tỷ thì mới thay đổi ấn tượng của mình thành “một ông già bình thường rất có bản lĩnh”, cho nên trong giao tiếp hằng ngày, hắn vẫn đối xử với Chu lão tiên sinh rất thân mật, hoàn toàn không có vẻ gì khách sáo.

Mục tiểu vương gia trẻ trung tuấn tú, hoạt bát cởi mở, không hề kiêu ngạo, là một vãn bối rất đáng yêu. Chu Huyền Thanh đương nhiên rất thích hắn, chỉ có điều phong cách nghiêm cẩn xưa nay khiến vị lão tiên sinh này vẫn có vẻ lạnh nhạt. Lúc này thiếu niên đưa miếng kẹo gừng đến bên miệng, ông ta cũng vẫn lắc đầu từ chối, vẻ mặt không có gì đặc biệt.

“Kẹo này không bị dính răng.” Mục Thanh giới thiệu rất chi tiết. “Gia gia ăn một miếng?”

“Tiểu vương gia cứ ăn đi.” Chu Huyền Thanh nói một câu lãnh đạm, đôi mắt già nua nheo lại nhìn về phía chùm tua trên nóc kiệu, yên lặng một hồi rồi chợt hỏi: “Tiểu vương gia, lão hủ có thể xem lại tín vật đó không?”

“Được.” Mục Thanh vội vàng nuốt miếng kẹo gừng xuống, kéo một chiếc khăn tay bên cạnh lau sạch vết kẹo dính trên ngón tay rồi mới lấy một chiếc túi vải nhỏ cất trong áo ra đưa cho Chu Huyền Thanh.

Mở túi vải ra, Chu Huyền Thanh dốc túi xuống lòng bàn tay, một con ve sầu bằng ngọc rơi xuống, nhìn rất sống động, chất ngọc cũng cực kỳ tinh khiết, vừa nhìn đã biết đó là một món đồ ngọc thượng hạng.

Có điều đối với Chu Huyền Thanh thì ý nghĩa của con ve ngọc này không nằm ở giá trị của nó.

“Tiểu vương gia nói rằng người dặn tiểu vương gia mang con ve ngọc này tới gặp ta sẽ chờ ta ở ngoài thành đúng không?”

Mục Thanh gật đầu. “Trong thư hắn viết rõ như vậy. Trên đường gia gia về Linh Ẩn tự, hắn sẽ đến gặp gia gia.”

Chu Huyền Thanh “ờ” một tiếng, nắm con ve ngọc trong bàn tay, lại nhắm mắt không nói gì nữa.

Đi được nửa canh giờ, xe ngựa đột nhiên lắc lư rồi dừng lại. Mục Thanh vén màn xe ra nhìn rồi quay lại nói: “Chu gia gia, người gia gia cần gặp đã đến rồi.”

Hai hàng lông mày đã điểm bạc của Chu Huyền Thanh khẽ động, run rẩy bám tay Mục Thanh xuống xe ngựa, vừa mới nhìn quanh tìm kiếm thì một người trung niên đã đi đến, cung kính nói: “Chu lão tiên sinh, tông chủ của tại hạ đã đợi Chu lão tiên sinh ở bên kia lâu rồi, mời lão tiên sinh dời bước.” Nói xong hắn liền thay Mục Thanh đỡ cánh tay ông lão, cẩn thận dìu ông ta đi vòng qua mỏm đá bên đường đến một chỗ lõm vừa có thể tránh gió vừa ít người để ý, Mai Trường Tô đang mỉm cười đứng ở đó, khẽ hạ thấp người thi lễ.

Chu Huyền Thanh nheo mắt quan sát chàng một hồi, sau đó xòe bàn tay đang nắm ve ngọc ra, hỏi: “Con ve ngọc này là của ngươi à?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao ngươi lại có nó?”

“Lê lão tiên sinh Lê Sùng tặng cho.”

“Lê Sùng là gì của ngươi?”

“Tại hạ từng là học trò của Lê lão tiên sinh.”

Chu Huyền Thanh cau mày, nói: “Lê huynh năm đó thân là thái phó mà không từ chối bình dân, lập giáo đàn ngoài cung, học trò không đến mười ngàn cũng có tám ngàn, đương nhiên là trải rộng khắp thiên hạ. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ có mấy người Lê huynh quý nhất. Lão hủ và Lê huynh là bằng hữu trao đổi học vấn, qua lại không nhiều nhưng vẫn thân thiết, cho nên mấy người này ta đều nhận ra. Mà ngươi... lão hủ lại chưa từng thấy mặt...”

Mai Trường Tô khẽ cười. “Tại hạ học nghệ không tinh, có phụ danh tiếng ân sư, mà thời gian thụ giáo cũng không dài, lão tiên sinh không biết tại hạ cũng là tự nhiên.”

Chu Huyền Thanh chăm chú nhìn chàng hồi lâu rồi thở dài một hơi. “Được rồi, ngươi có tín vật của Lê huynh, lão hủ tất nhiên sẽ giúp đỡ. Chỉ là không ngờ mấy năm sau nhìn thấy ve ngọc của bằng hữu cũ lại là vì chuyện trong triều... Năm đó Lê huynh bị giáng chức rời kinh, đau buồn thề không quay lại, lão hủ cũng không biết lần này vào triều có thật sự hợp với tấm lòng Lê huynh hay không...”

Ánh mắt vẫn bình thản, Mai Trường Tô nhẹ nhàng nói: “Ngày đó ân sư bị trách tội chỉ vì nói thẳng sự bất bình trong lòng. Người biết rõ sẽ làm Hoàng đế tức giận nhưng vẫn nói những gì cần nói, thà gãy chứ không chịu nghiêng, thế mới là cốt cách của một bậc đại nho. Cho nên vãn bối cho rằng cái gọi là thế sự vạn vật đều có đạo của nó. Ẩn cư nơi rừng núi là đạo, đứng giữa triều đình cũng là đạo, chỉ cần trong lòng thuần khiết, không nói lời trái lương tâm, không làm chuyện trái đạo nghĩa thì cần gì phải chấp nhất chuyện lập thân nơi nào?”

Chu Huyền Thanh nhướng mày, đôi mắt già nua chợt lấp lánh, gật đầu, nói: “Ngươi dù thụ giáo ngày tháng không dài nhưng lại có thể hiểu được cốt cách Lê huynh, xem ra Lê huynh tặng ve ngọc cho ngươi cũng là tuệ nhãn. Không biết ngươi có hiểu rõ ngụ ý của Lê huynh khi đeo ve này?”

Mai Trường Tô từ từ chắp tay, khuôn mặt gầy gò hơi ngước lên, cất giọng ngâm nga: “Sương dày khó bay cao, gió mạnh tiếng chẳng thanh, không người tin cao nhã, nỗi lòng tỏ cùng ai?”

Chu Huyền Thanh nhắm mắt lại hồi lâu như thể kìm nén sự xúc động trong lòng, còn Mai Trường Tô thì vẻ mặt an bình, đưa mắt nhìn chân trời.

Hai người đứng yên lặng trong buổi sớm mùa đông lạnh lẽo nhưng bầu không khí vẫn không hề mất tự nhiên, dường như lần này gặp mặt chỉ để hoài niệm những năm tháng đã qua mà thôi.

“Sinh thời có thể gặp lại cao đồ của Lê huynh, ta đã mãn nguyện rồi.” Chu Huyền Thanh chậm rãi đặt con ve ngọc vào tay Mai Trường Tô, nói nhỏ: “Lão hủ không biết túc hạ có nghiệp lớn gì ở kinh thành, chỉ mong túc hạ chớ quên thanh danh của vong sư mà luôn luôn trân trọng.”

Mai Trường Tô cung kính cúi người, nói: “Vãn bối ghi nhớ lời dạy của tiên sinh. Thời tiết lạnh lẽo thế này, lão tiên sinh bất chấp tuổi cao, đội tuyết xuất hành vì bạn cũ tình xưa, vãn bối thật sự vô cùng cảm kích.”

Chu Huyền Thanh phất tay, nói: “Thấy ve ngọc này, không cần nói chỉ vào thành một chuyến, cho dù bảo lão hủ đến biên cương một chuyến cũng không phải chuyện gì khó khăn. Giờ đây chuyện túc hạ phó thác đã xong, lão hủ cũng phải trở về chùa thanh tu, xin được cáo từ.”

Mai Trường Tô vội đưa tay ra hiệu cho người hộ vệ trung niên đứng chờ cách đó mấy trượng đến dìu Chu Huyền Thanh, đồng thời hạ thấp người thi lễ. “Lão tiên sinh đi thong thả.”

Chu Huyền Thanh đáp một tiếng, để người trung niên dìu đi vài bước, chợt dừng chân quay lại. “Năm đó Lê huynh có một học trò yêu, tuy là con nhà võ tướng, tính tình sôi nổi nhưng lại thông minh hiếm thấy, đọc sách vạn quyển. Nếu lúc đó túc hạ cũng là học trò của Lê huynh thì nói không chừng có thể cùng hắn là tri âm tri kỷ.”

Nước da trắng xanh của Mai Trường Tô càng trắng hơn trong gió lạnh, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên bên khóe miệng. “Lão tiên sinh quá lời. Nếu có một người như vậy thì chỉ hận vãn bối vô duyên, chưa thể được tận mắt nhìn phong thái.”

“Đúng vậy, người này... túc hạ sẽ không còn được gặp lại nữa...” Chu Huyền Thanh chậm rãi nói, một thoáng bi thương dâng lên trong mắt rồi xoay người bước đi không quay lại.

***

Đội xe của Mục vương phủ lộc cộc đi xa, một lát sau chỉ còn lại một vệt bụi mờ nhạt dần trong không khí rét buốt của mùa đông.

Mai Trường Tô rời khỏi hốc núi tránh gió, làn gió lạnh bị ép trở nên mạnh hơn sau khi vòng qua mỏm đá lập tức tạt vào mặt làm mái tóc đen của chàng bay tán loạn.

Người hộ vệ trung niên theo hầu bên cạnh lập tức đi tới, định đội mũ áo choàng lên đầu giúp chàng nhưng lại bị một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng đẩy ra.

Phía trước là một bờ ruộng thoai thoải, cỏ dại đã bị tuyết phủ kín, chỉ còn vài cây con lơ thơ run rẩy cành khô hết sức tiêu điều.

Mai Trường Tô thấy một góc váy áo thấp thoáng lộ ra bên kia bờ ruộng, chàng đưa tay vuốt những sợi tóc bị gió thổi dính vào bên má, bước nhanh theo bờ ruộng đến chỗ cao nhất mới dừng bước chân.

Dưới những cành cây trụi lá đọng đầy tuyết trắng, quận chúa Nghê Hoàng đứng thẳng người đón gió, chiếc áo choàng màu xanh ngọc bay phần phật càng làm lộ rõ khí chất uy nghi lẫm liệt không sợ gió lạnh của vị nữ soái nam cương.

Mai Trường Tô hoàn toàn không ngờ quận chúa sẽ đến, nhưng nếu nàng đã đến thì chàng cũng không định tránh mặt.

Đó từng là tiểu cô nương của chàng, bất kể bây giờ nàng oai phong hiển hách thế nào, bất kể tình yêu của nàng đã đi về đâu đều không thể thay đổi tình cảm hồn nhiên, ngây thơ năm đó, không thể thay đổi sự áy náy và thương cảm của chàng đối với nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Mai Trường Tô, quận chúa Nghê Hoàng chuyển gương mặt xinh đẹp hướng về phía này, để lộ một nụ cười dịu dàng với chàng.

Từ khi chia tay ngoài điện Vũ Anh ngày ấy, hai người vẫn chưa gặp lại nhau.

Nhưng những gì nên nói chàng đã nhờ Hạ Đông nói giúp từ lâu, với tính tình cao ngạo của Nghê Hoàng, hoặc là một đao lưỡng đoạn, hoặc là tiếp tục chờ đợi, sẽ không có chuyện phân vân đau khổ như những nữ tử bình thường.

Cho nên Mai Trường Tô không đoán ra vì sao Nghê Hoàng phải nhân cơ hội này để ra ngoài thành gặp mình.

“Tô tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây có được an khang?” Câu đầu tiên bao giờ cũng là khách sáo xã giao, là cấp bậc lễ nghi làm người ta cảm thấy xa lạ.

“Nhờ phúc của quận chúa, hết thảy còn tốt. Không lâu trước Tô mỗ mới chuyển nhà, nhận được hậu lễ của quý phủ nhưng vẫn chưa thể đến tạ ơn, mong quận chúa đừng trách.”

“Tiên sinh khách khí quá.” Nghê Hoàng cất bước đến gần, chân đi giày da hươu, người mặc giáp bó sát, thần thái sáng láng, khí thế hiên ngang, dường như những ấm ức, phiền muộn phải chịu sau khi vào kinh đều không thể ảnh hưởng đến nàng.

Mai Trường Tô không khỏi mỉm cười khen ngợi: “Hào khí ngút trời, phóng khoáng thanh cao, quận chúa thật xứng với tám chữ này.”

“Sao có thể so với tiên sinh tài sâu như biển?” Nghê Hoàng cười giòn tan. “Ngay cả Chu lão tiên sinh cũng phải di giá vì tiên sinh, sức mạnh của Giang Tả minh thật sự là sâu không lường được.”

“Chẳng qua chỉ là những kẻ hào sảng trên giang hồ có duyên gặp nhau mới kết thành minh này mà thôi.” Mai Trường Tô nhìn quận chúa, không nỡ để nàng phải mở miệng trước, trực tiếp chuyển đề tài vào trọng điểm. “Trong Giang Tả minh luôn lấy nghĩa làm đầu, không quản thúc thuộc hạ quá mức, cho nên... hắn không thể tới kinh thành không phải vì không được phép mà thật sự có nguyên nhân...”

“Ta không muốn hỏi chuyện này.” Nghê Hoàng thản nhiên đón nhìn ánh mắt chàng, hai mắt sáng như sao sớm. “Ta biết vì sao hắn không thể tới.”

“Quận chúa biết?” Mai Trường Tô hơi bất ngờ. “Ý quận chúa là...”

“Năm đó hắn lặn lội đến Vân Nam giúp ta, hết lòng hết sức vãn hồi cục diện nguy cấp, nam cương trên dưới đều rất kính trọng hắn, cho nên dù bọn ta đã sớm nhìn ra hắn dịch dung nhưng cũng không ai có ý định tìm hiểu diện mạo thực của hắn.”

Mai Trường Tô buông mắt nhìn xuống, trong lòng đã thầm đoán được kế tiếp nàng sẽ nói gì.

“... Sau đó hắn và ta dần nảy sinh tình cảm, nhưng hắn lại luôn tìm cách trốn tránh. Ta đã hỏi hắn rất nhiều lần, hắn đều không chịu nói vì sao. Đến cuối cùng bị ép hỏi quá mức, hắn mới cho ta thấy tướng mạo thực của hắn.”

“Ờ...” Thần sắc bình thản, Mai Trường Tô thu bàn tay vào trong tay áo. “Thấy rồi thì thế nào?”

“Ban đầu chỉ cảm thấy quen quen, sau khi nhìn vài lần, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hắn là ai...” Mặc dù khóe miệng quận chúa Nghê Hoàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong mắt lại thoáng hiện một nét đau thương. “Hắn là người của Giang Tả minh, chắc tiên sinh cũng biết tên thật của hắn đúng không?”

Mai Trường Tô bình tĩnh gật đầu. “Đúng, ta biết.”

“Vậy tiên sinh nói xem.”

“Niếp Đạc, một trong những tướng lĩnh của phản quân Xích Diễm. Nếu có người phát hiện hắn còn sống thì hắn chính là khâm phạm của triều đình.”

“Vậy thì...” Nghê Hoàng nhìn chàng thật sâu, ánh mắt kiên định. “Tiên sinh thu nạp một người như vậy vào Giang Tả minh là thật sự muốn bao che cho hắn hay là định sau này sẽ lợi dụng hắn?”

Mai Trường Tô chậm rãi đi vài bước về phía trước, bám tay vào một thân cây đã khô, cười thê lương. “Đương nhiên là ta cần lợi dụng hắn, Giang Tả minh thu nhận khâm phạm của triều đình, chịu mạo hiểm lớn như vậy, e rằng không phải là để tích lũy công đức đúng không?”

Quận chúa Nghê Hoàng nhướng mày, gương mặt trắng hồng lộ ra sát khí. “Ngươi nói thế có phải là thật?”

Mai Trường Tô quay đầu lại, đôi mắt đen lấp lánh như đá quý nhìn thẳng vào quận chúa. “Là thật thì sao?”

“Nếu ngươi nói thật thì ta nhất định phải mang Niếp Đạc đi, cho dù Mục vương phủ phải dốc toàn lực cũng phải bảo vệ hắn chu toàn. Đây không chỉ là vì tình cảm của ta đối với hắn mà còn là vì báo đáp ân tình giải nguy khốn cho nam cương, cứu mạng muôn vàn tướng sĩ của ta năm đó.”

Một nụ cười phức tạp bao hàm cả đau buồn, cảm động, vui mừng và sầu não hiện lên bên khóe miệng Mai Trường Tô, chàng nhìn thẳng vào mắt Nghê Hoàng, khẽ lắc đầu. “Một người là quận chúa, một người là phản tướng, làm sao kết hợp danh chính ngôn thuận? Hoàng đế bệ hạ làm sao có thể đồng ý cho quận chúa lấy một giang hồ lãng tử không rõ lai lịch? Huống chi quận chúa đã nhận ra hắn thì hiển nhiên cũng có người ngoài nhận ra hắn, chẳng lẽ quận chúa định bắt hắn dịch dung, thậm chí phải hủy dung để cả đời ở bên cạnh mình sao?”

Nghê Hoàng đột nhiên cắn môi, quay mặt sang một bên, quật cường không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. “Không như vậy thì có thể thế nào? Từ khi ta biết hắn là Niếp Đạc, ta đã hiểu tương lai của bọn ta sẽ không bình yên thuận lợi. Ta từng hy vọng hắn có thể dùng thân phận giả tham gia cuộc luận võ kén chồng lần này, hy vọng hắn vượt qua từng cửa ải để đến trước mặt ta, nhưng đến tận cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện... Đã bao nhiêu lần ta nhìn ngươi, muốn hỏi ngươi rốt cuộc là hắn nghĩ thế nào, lại sợ hắn chỉ ẩn nấp trong Giang Tả minh chứ ngươi không hề biết thật ra hắn là ai. Đến tận lúc ngươi nhờ Hạ Đông tỷ tỷ chuyển lời, ta mới xác nhận ngươi biết thân phận của hắn, bởi vì ngay cả những chuyện giữa hắn và ta mà hắn còn nói với ngươi thì có lẽ cũng không có gì giấu giếm ngươi nữa.”

“Quận chúa nói không sai.” Giọng Mai Trường Tô cực kỳ kiên định, như có một sức mạnh an ủi lòng người. “Niếp Đạc rất tin tưởng ta, hắn không có bí mật gì giấu ta, và ta cũng vậy. Bây giờ ta hy vọng quận chúa cũng có thể tin tưởng ta như hắn, ta sẽ cố gắng hết sức để hai người có thể đường đường chính chính đến với nhau, có thể cử hành lễ thành hôn trên lầu Nghênh Phụng, không đeo mặt nạ, không cần ngụy trang, dùng tên thật, thản nhiên tiếp nhận sự chúc phúc của tất cả mọi người...”

“Sao có thể như vậy?” Nghê Hoàng mở to mắt vẻ khó tin. “Trừ phi quân Xích Diễm có thể lật án, nếu không đây tuyệt đối chỉ là một ảo mộng không thể trở thành hiện thực.” “Chuyện là do người làm.” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Chẳng lẽ quận chúa tin rằng quân Xích Diễm là phản quân thật à?”

Nghê Hoàng lui lại một bước, hai vai run run. “Ta không biết... Khi đó ta còn nhỏ... Ta chỉ biết những người mình quen trong số đó tuyệt đối sẽ không phản quốc... Nhưng bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì sao? Bản án đã định, Thái tử và Dự vương sẽ không để quân Xích Diễm lật án, bởi vì bản án này chính là một kiệt tác bọn họ đắc ý nhất.”

“Đúng vậy, Thái tử và Dự vương sẽ không cho quân Xích Diễm lật án.” Mai Trường Tô yên lặng đưa ánh mắt nhìn về phía trước, giọng nói trở nên lạnh lẽo. “Nhưng cũng không ai nghĩ tới chuyện trông chờ bọn họ... Để đạt được mục đích này, thực ra chỉ có một con đường duy nhất để đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3