Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 59 - Phần 03

Mai Trường Tô nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Cảnh Diễm... e là cũng khó giấu hắn được lâu... Ta vốn không ngờ Niếp đại ca còn sống, huynh ấy còn ở nhân gian thì huynh ấy nên tìm lại thân phận của mình, ta không thể che giấu điều này. Nhưng một khi Cảnh Diễm biết người đó chính là Niếp đại ca thì ta cũng không giấu được nữa...”

“Vài ngày trước ta bảo ngươi nói với Tĩnh vương, ngươi còn nổi giận với ta. Giấy vốn không bọc được lửa, cho dù hắn không biết đó là Niếp Phong, ta cũng không tin đến bây giờ hắn vẫn không nghi ngờ gì.”

“Ta muốn giấu được lúc nào hay lúc ấy.” Mai Trường Tô nói nhỏ. “Thái tử chưa lập, bản án cũ chưa xét xử lại, còn rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên là sắc lập Đông cung, sau đó Tĩnh phi nương nương sẽ xin Hoàng thượng tứ hôn, sắc lập cháu gái Trung Thư lệnh Liễu Trừng làm thái tử phi. Trung Thư lệnh là người đứng đầu văn thần, năng lực nắm giữ cục diện triều đình hơn xa những người khác. Có hôn ước này, Tĩnh vương nhất định sẽ càng thuận lợi trên triều đình.”

“Tiểu Thù...”

“Cho nên lúc này...” Mai Trường Tô lập tức ngắt lời ông ta. “Không thể để Tĩnh vương phân tâm, ta phải thấy hắn mặc áo, đội mũ thái tử, thấy hắn cử hành đại hôn. Đến lúc hắn đã đầy đủ, ổn định thì lại nghĩ cách lợi dụng lời khai của Tạ Ngọc trong tay trưởng công chúa Lỵ Dương để lật lại bản án cũ năm đó. Nếu không thể phúc thẩm vụ này khi đương kim Hoàng đế còn tại vị thì e là đời sau sẽ lên án Tĩnh vương thiên vị vì tình nghĩa với Kỳ vương trước đây. Ta cần sự trong sạch, cần sự trong sạch triệt để, như độc hỏa hàn trên người năm đó, dù hút độc có đau đến mấy cũng không thể không hút. Mông đại ca, đã đi tới bước cuối cùng rồi, huynh để ta đi tiếp, được không?”

Mông Chí kích động trong lòng, hai mắt đỏ hoe.

Đúng như lời Lận Thần nói, dù có tức giận thế nào nhưng phải đối mặt với một người như vậy, ai có thể ép được chàng?

“Mông đại ca, huynh thật sự không cần khó chịu như vậy, ta cũng không phải sẽ chết ngay.” Mai Trường Tô nói chậm lại, trên gương mặt để lộ nụ cười làm người khác khó mà kháng cự. “Ta cam đoan với huynh, chỉ cần vụ án Xích Diễm được tẩy sạch, ta sẽ buông tay tất cả, tĩnh dưỡng tử tế, ta nhất định sẽ sống quá bốn mươi tuổi, được không?”

Mông Chí chán nản buông tay, mắng: “Mạng của chính ngươi, ngươi giữ cho tốt. Tĩnh vương sớm muộn cũng sẽ biết, tốt xấu gì ngươi cũng nên để lại đường sống cho hắn chứ? Ngươi ở đây sống hôm nay chưa biết ngày mai, hắn lại nở mày nở mặt làm lễ thành thân, sau này nếu hắn biết tất cả những chuyện này thì cảm giác trong lòng hắn thế nào, ngươi có nghĩ tới không?”

Bị ông ta nói đúng tâm sự, sắc mặt Mai Trường Tô hơi tái đi, ngơ ngác hồi lâu, trong lòng quặn thắt. Vì sự xuất hiện của Niếp Phong, chàng đã không thể giấu đến cùng như tính toán trước đây nữa, mà chàng lại rất hiểu tính tình của Tiêu Cảnh Diễm, đến ngày chân tướng lộ ra, người bằng hữu này sẽ đau lòng thế nào, tự trách thế nào, không cần tưởng tượng cũng có thể biết được.

“Tiểu Thù, có điều ngươi cũng đừng quá bận tâm.” Thấy vẻ mặt chàng âm u, Mông Chí lập tức hối hận, lại đổi giọng khuyên nhủ: “Để lật lại một vụ án lớn như vậy, để rửa sạch oan khuất của Kỳ vương và Xích Diễm quân, ai mà không phải chịu đau khổ chứ? Tĩnh vương là một nam nhân cứng rắn, tâm chí kiên định, có đau lòng cũng cứ để mặc hắn vượt qua. Ngươi lo lắng cho hắn vì chuyện này thì đúng là đã đánh giá thấp hắn.”

Mai Trường Tô biết ông ta có ý tốt, cố gắng gượng cười. “Nói thế cũng đúng. Thực ra năm đó cũng nhờ có Cảnh Diễm bảo vệ ta. Hắn là người kiên cường, biết khó không lùi, tương lai ta vẫn phải nhờ hắn bảo vệ.”

Mông Chí tức giận nói: “Ngươi mà chịu để người khác bảo vệ thì bọn ta đã tạ ơn trời đất rồi. Tóm lại ngươi nhớ cho ta, sau này mà còn làm những chuyện không có chừng mực như thế thì đừng mong ta giấu Tĩnh vương giúp ngươi nữa.”

“Được. Đại thống lĩnh, huynh là sư phụ dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, ta làm sao dám không nghe lời huynh?” Mặc dù trong lòng còn rất loạn nhưng để Mông Chí không phải lo lắng nhiều hơn nữa, Mai Trường Tô vẫn cố để lộ nụ cười vui vẻ, nói bằng giọng thoải mái: “Huynh đừng để ý đến tên Lận Thần kia, hắn chỉ thích nói nhảm, huynh xem Phi Lưu ghét hắn như vậy cũng biết hắn không phải người tốt...”

“Này...” Ngoài cửa sổ lập tức có người nói vọng vào. “Phi Lưu mà ghét ta sao? Đó là tôn trọng.”

Mông Chí lập tức giật mình, có người ở gần như thế mà mình lại không hề phát hiện hành tung của hắn, đúng là đáng sợ.

“Huynh đừng ngạc nhiên.” Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu ông ta, Mai Trường Tô cười, nói. “Lận Thần chỉ có chút bản lĩnh trộm gà bắt chó này, nếu động thủ đánh nhau thật thì chưa chắc hắn đã đánh thắng được huynh.”

Chàng vừa dứt lời, cửa sổ đã bị mở ra, Lận Thần khoanh tay đứng ở bên ngoài, vẻ mặt ngỗ ngược. “Đại phu Mông Cổ nói, muộn rồi, ngủ sớm đi. Đại thống lĩnh ngày mai lại tới làm khách được chứ?”

Mông Chí quay lại nhìn đồng hồ cát, quả nhiên thời gian đã không còn sớm, vội nói với Mai Trường Tô: “Vậy ta về đây. Ngươi nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, ta không nói đùa đâu.”

Mai Trường Tô gật đầu cười, tiễn Mông Chí ra đến ngoài cửa.

Khi bóng dáng thống lĩnh cấm quân đã đi xa, Lận Thần mới chậm rãi bước tới. “Cuối cùng hắn vẫn bị ngươi thuyết phục... Có điều ta cũng không bất ngờ, năm đó ngay cả cha ta cũng không làm gì được ngươi, huống hồ là hắn?”

“Lận Thần.” Mai Trường Tô thu lại nụ cười, nhìn màn đêm đen kịt, nói nhỏ. “Bây giờ ta cảm thấy không tốt lắm.”

“Ta biết...” Giọng nói của Lận Thần vẫn nhẹ nhàng như cũ. “Ta cũng ít khi tức giận như vậy...”

Mai Trường Tô xoay người lại, ánh sáng thoáng hiện trong mắt. “Ngươi phải giúp ta, ít nhất ta còn cần thời gian một năm nữa...”

“Vậy chính ngươi cũng phải vui vẻ lên mới được.” Vẻ mặt Lận Thần nghiêm túc hiếm thấy. “Ngươi sợ Tĩnh vương biết chẳng phải vì không tự tin với thân thể của mình sao?”

“Đây cũng là chuyện không thể thay đổi được... Nếu ta còn sống, cho dù sau khi biết chân tướng, Cảnh Diễm có kích động đến mấy cũng sẽ có cách xoa dịu được. Nhưng bây giờ chính ta cũng không biết lúc nào mình sẽ chết, Tĩnh phi nương nương lại ở trong thâm cung, tính tình Cảnh Diễm như thế... Đến lúc đó ai sẽ tới xoa dịu cơn giận của hắn?” Lúc nói những lời này, vẻ mặt Mai Trường Tô hết sức bình tĩnh, hiển nhiên ý chàng đã quyết. “Tình thế bây giờ không thể đảm bảo không có sơ suất. Ta đã lao tâm khổ tứ tính toán mấy năm nay, tuyệt đối không thể đến giây phút cuối cùng lại để chính mình trở thành biến số dẫn đến thất bại được, cho nên... Cảnh Diễm đành phải ấm ức vậy...”

“Thực ra gã Mông Chí kia nói rất đúng, Tĩnh vương tự có thứ Tĩnh vương phải gánh vác, hắn cũng không phải loại người mềm yếu không gánh vác được việc gì. Ngươi cứ làm theo tính toán của mình là được, không cần cảm thấy có lỗi với hắn. Nói cho cùng thì việc giải vụ án oan này không phải là chuyện của một mình ngươi, không phải trách nhiệm của một mình ngươi. Chính vì ngươi quá cố chấp ở điểm này nên tinh thần mới mệt mỏi như thế.”

Mai Trường Tô thở dài, gật đầu, nói: “Những điều ngươi nói sao ta có thể không biết? Chẳng qua là không khống chế được thôi. Trải qua trăm nghìn cay đắng mới đi đến bước này, kế tiếp chỉ phải chờ Cảnh Diễm sắc phong, chờ hắn đại hôn, nhiếp chính, từng bước nắm chắc triều chính. Đến lúc tin Tạ Ngọc chết được đưa về kinh thành, chờ Hạ Giang sa lưới, ép Hoàng thượng phải đồng ý phúc thẩm... Đối với Cảnh Diễm, tất cả những việc này đều cần hắn phải cố gắng, nhưng đối với ta, thứ ta cần nhất lại là thời gian...”

“Nhưng ngươi lại không muốn để Tĩnh vương phải mạo hiểm làm sớm để cho ngươi có thời gian đúng không?” Lận Thần nhướng mày, cười rất tự tin. “Yên tâm đi, có ta rồi. Ta còn tính sau này sẽ dựa vào ngươi để diễu võ dương oai một phen, sao có thể dễ dàng để ngươi chết như vậy?”

Mai Trường Tô bị lời nói đùa của hắn làm cho bật cười, gật đầu, nói: “Đúng thế, vậy ta đa tạ ngươi trước.”

Hai mắt Lận Thần lập tức sáng lên. “Nếu ngươi thật tình muốn tạ ơn ta thì tặng Phi Lưu cho ta đi!”

Mai Trường Tô lập tức nói: “Việc này thì đừng có mơ, nghĩ cũng không được nghĩ.” Dứt lời, chàng xoay người đi ngay. Phi Lưu không biết từ chỗ nào xuất hiện, vô cùng cảm động nhào vào lòng Tô ca ca.

“Hê, tên tiểu tử không có lương tâm kia! Ngươi không nhớ lúc đầu ai đã chữa khỏi cho ngươi à? Đi, cùng đi dạo với ta!” Lận Thần cười hì hì, lôi Phi Lưu tách khỏi Mai Trường Tô rồi kéo ra ngoài.

Mai Trường Tô mỉm cười nhìn hai người đó đi xa, đang chuẩn bị xoay người thì mặt đột nhiên trắng bệch, ôm ngực cúi người, trước mắt tối sầm, cả người đổ về phía trước. Có điều chàng không ngã xuống đất, vì có người đã kịp thời chạy tới đỡ lấy, vuốt ngực, vỗ lưng cho chàng.

Lần ngất xỉu này đến nhanh đi cũng nhanh, thở gấp mấy hơi, cảm giác đau đớn đã qua, trước mắt dần rõ ràng trở lại. Vừa ngẩng lên, nhìn thấy Yến đại phu râu tóc bạc trắng đang đứng trước mặt, Mai Trường Tô lập tức đưa tay bịt tai theo bản năng, đồng thời để lộ nụ cười áy náy.

Nhưng lần này lão đại phu không hề chửi mắng, ông ta chỉ sầm mặt trợn mắt nhìn chàng rất lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: “Mau đỡ vào nhà đi.”

Mười sáu tháng Sáu, sắc lập Đông cung, cử hành lễ lên ngôi thái tử.

Sáng sớm tinh mơ, trong cung cấm dày đặc cờ quạt, nghi trượng, có điều vì là trong thời gian quốc tang nên nghi thức cũng bị cắt giảm, không hề có tiếng nhạc.

Bá quan tập trung trong chính điện Phụng Thiên, Tiêu Cảnh Diễm mặc áo mũ thái tử, do quan dẫn lễ dẫn vào đến cửa điện, tự đi vào đến thềm điện, quan nội tán ra tiếp đón, đến gần ngự tọa quỳ bái.

Sau khi Bảo sách quan tuyên đọc chiếu thư lập thái tử, Hoàng đế Đại Lương giao ấn thái tử cho Trung Thư lệnh, Trung Thư lệnh đi xuống bậc trao lại cho Thái tử mới. Thái tử tiếp ấn, giao cho Bổng sách quan của Đông cung, bái tạ bốn lần.

Sau khi nghi lễ đã xong, thái tử mới về chỗ ngồi, được bá quan chúc mừng, sau đó liền vào nội cung bái kiến quý phi.

Buổi chiều, Hoàng đế Đại Lương dẫn Thái tử đến Thái miếu kính báo tổ tiên, trên đường được trăm họ đón mừng, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.

Tiêu Cảnh Diễm là một thanh niên anh tuấn, uy vũ, vì thường xuyên thao luyện nên thân hình cao ráo, rắn chắc, khí chất khác hẳn Thái tử cũ có phần âm hiểm và Dự vương hơi xảo quyệt.

Mỗi khi hắn mặc triều phục đẹp đẽ, mọi người đều có cảm giác khác hẳn lúc mặc thường phục hoặc quân phục, dường như có quý khí tích tụ trong người và uy nghi kìm nén đã lâu trào ra khiến người ta kính sợ.

Cuối cùng trong nghi thức sắc lập là Hoàng đế tuyên bố đại xá thiên hạ, Thái tử mới dìu Hoàng đế đi xuống Phụng Thiên lâu.

Có lẽ chính hắn còn không chú ý lắm, nhưng trong mắt những người xung quanh, thiên tử tương lai hai mắt lấp lánh tinh quang, dáng người cao ráo, thẳng tắp như tùng bách, còn Hoàng đế già tóc đã hoa râm, lưng đã cong, thân hình già nua run rẩy, sự đối lập rõ nét khiến người ta phải thầm cảm thán trong lòng, thậm chí còn có người đại bất kính phỏng đoán khi nào triều vua mới sẽ đến.

Có lẽ vì cả ngày làm lễ mệt mỏi, sau ngày sắc lập Thái tử, Hoàng đế Đại Lương bị ốm, chiếu lệnh miễn triều mười ngày, tất cả việc chính sự được chuyển vào Đông cung, do Thái tử nhiếp chính.

Ba mươi tháng Sáu, Nội đình ti phát chiếu, nguyên Tĩnh vương phi đã qua đời, chính vị để trống, nay chọn tôn nữ của Trung Thư lệnh Liễu Trừng làm thái tử phi, ngày đại hôn là rằm tháng Bảy.

Sau khi đi săn về kinh không lâu, mật đạo giữa Tĩnh vương phủ và Tô trạch đã bị lấp kín, xóa hết dấu vết phò tá của Mai Trường Tô một năm qua.

Có lẽ vì sự thất vọng vô cớ trong lòng Tiêu Cảnh Diễm, có lẽ vì những bận rộn đến cùng với sự thay đổi của địa vị, đã hơn một tháng hắn không đến Tô trạch, chỉ có Liệt Chiến Anh thường xuyên chạy tới thăm Vệ Tranh.

Sau khi tiếp quản Đông cung, phong cách xử lý công việc của Tiêu Cảnh Diễm rất khác của Thái tử cũ, hắn thích những người làm việc nào ra việc nấy, sạch sẽ gọn gàng, làm việc chú trọng hiệu suất, lược bớt thủ tục. Nhưng hắn cũng đặc biệt chú ý không cho phép bất kì ai đưa ra những từ ngữ như đổi mới hay thay đổi, cố gắng duy trì một vẻ cân bằng tế nhị.

Mùng Năm tháng Bảy là ngày sinh của Tĩnh quý phi, sáng sớm Tiêu Cảnh Diễm đã vào cung chúc thọ.

Năm nay Tĩnh phi đã khác trước kia, đương nhiên không thể chỉ có hai mẹ con như những năm trước, cho nên sau khi ở cùng mẫu phi nửa canh giờ, tiếp kiến một số tôn thất trọng thần quan trọng, Tiêu Cảnh Diễm liền cáo lui đi ra, định hôm sau sẽ quay lại.

Kỷ vương và Ngôn hầu cũng mừng thọ quý phi từ sáng sớm, hai người gặp nhau ở cửa cung nên đi cùng nhau.

Bởi vì đang phải xử lý chuyện cắt giảm bổng lộc tôn thất những đời sau, muốn nghe ý kiến của hai ông già này nên lúc đi ra, Tiêu Cảnh Diễm mời họ cùng đến Đông cung.

Cắt giảm bổng lộc của tôn thất luôn là việc làm mất lòng người khác, nhưng bởi vì Đại Lương lập quốc đã lâu, hoàng tộc sinh sôi, thân sơ thay đổi, rất nhiều thứ không thể làm theo lệ cũ được. Hoàng đế Đại Lương trước giờ vẫn muốn làm việc này nhưng về lý thì được, về tình lại khó làm. Bây giờ mới lập thái tử, chính là lúc nhuệ khí không thể đỡ, Hoàng đế Đại Lương liền hất tay ném chuyện này cho hắn.

Sau nửa tháng tính toán, phương án giảm bổng lộc đại khái đã được định ra. Tiêu Cảnh Diễm mời Kỷ vương và Ngôn hầu đến chỉ vì họ rất có uy vọng trong số các hoàng thân, muốn mượn sức hai người để giảng giải trấn an, không để điều tiếng gì làm phiền Hoàng đế Đại Lương.

Thái tử có việc nhờ vả, việc này lại là sở trường của hai người nên Kỷ vương và Ngôn hầu đều không từ chối, chẳng bao lâu đã trao đổi xong, ba người nhàn nhã uống trà.

Lúc này từ ngoài điện có người đột nhiên vào bẩm báo, rằng Hoàng đế nghe nói Thái tử vẫn ngày ngày luyện kiếm nên ban cho giày mềm bằng tơ băng tằm, lệnh Mông đại thống lĩnh đích thân đưa tới.

Tiêu Cảnh Diễm vội ra ngoài nghênh đón, quỳ xuống nhận thưởng.

Mông Chí tuyên khẩu dụ, giao đôi giày tơ băng tằm bọc trong lụa vàng cho chấp sự Đông cung rồi quỳ xuống thi lễ với Thái tử.

Tiêu Cảnh Diễm đưa tay đỡ lại, cười nói: “Đại thống lĩnh đích thân đến đây, đương nhiên không thể xoay người đi ngay được. Vào trong ngồi đi, Kỷ vương thúc và Ngôn hầu cũng đang ở đây, mọi người nói chuyện một chút.”

“Sao dám! Sao dám!” Mông Chí vội ôm quyền, nói. “Đa tạ thịnh tình của điện hạ.”

Sau khi vào điện chào hỏi, chấp sự mới nâng đôi giày bằng tơ băng tằm đến cho Tiêu Cảnh Diễm xem kĩ. Giày này là Dạ Tần cống nạp, sờ vào thấy mềm mại, mát mẻ, nhẹ nhàng, quả nhiên là rất hợp để dùng khi luyện võ trong mùa hè.

Sau khi mọi người tặc lưỡi khen ngợi một phen, Kỷ vương cười, hỏi: “Đại thống lĩnh, ngươi là đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta, ngươi nói võ nghệ của Thái tử điện hạ có thể xếp vào Lang Gia bảng không?”

Mông Chí bị ông ta hỏi thì sững người, chưa trả lời thì Tiêu Cảnh Diễm đã cười, nói: “Vương thúc đừng làm khó Mông khanh. Ta là tướng quân, không giống các cao thủ giang hồ. Nếu ngay cả ta cũng vào được Lang Gia bảng thì chẳng phải là giang hồ hết người rồi sao?”

Mông Chí vội nói: “Điện hạ khiêm tốn quá. Có được xếp vào Lang Gia bảng hay không đương nhiên là do các chủ Lang Gia các định đoạt. Có điều, với võ nghệ của điện hạ, nếu hành tẩu giang hồ thì chắc chắn có thể vào Lang Gia bảng.”

“Không giấu các ngươi.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm nhìn xa xăm. “Ta cũng thường tưởng tượng mình là một người giang hồ, có thể cùng vài ba hảo bằng hữu đi ngao du sơn thủy, há chẳng phải một mĩ sự trên đời?”

Ngôn Khuyết đặt chén trà xuống, tiếp lời: “Đâu chỉ có điện hạ, trẻ con sinh ra trong hoàng gia phú hào, hễ từng nghe một số truyền kì giang hồ thì đâu có ai không có giấc mơ hiệp khách, muốn vung kiếm ba ngàn dặm sảng khoái ân thù?”

“Có ta.” Kỷ vương nói rất dứt khoát. “Hành tẩu giang hồ là phải chịu khổ, ta tự biết không chịu nổi nên không mơ giấc mơ đó, ngày ngày tiêu dao vui vẻ, bao nhiêu người ngưỡng mộ.”

“Sự thẳng tính của vương gia e là người ngoài không học nổi.” Mông Chí cười ha ha. “Có điều Ngôn hầu gia nói là thực tình, chưa nói người khác mà chỉ nói Dự Tân, rõ ràng là một công tử quý gia mà chẳng phải suốt ngày thích ra ngoài chơi hay sao? Ta thường nghe hắn nói hắn thích nhất là sự tùy tâm tùy ý, không bị ràng buộc khi đi du ngoạn bên ngoài.”

“Như nó thì tính gì là hành tẩu giang hồ.” Ngôn Khuyết lắc đầu, nói. “Chỉ là chơi bời thôi. Vẫn mang danh công tử hầu môn, ra ngoài có gây sự gì người ta cũng nhường nhịn, nó còn chưa dính một giọt nước giang hồ thật sự nào.”

Kỷ vương ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Đúng thế. So với các ngươi lăn lộn ở bên ngoài năm đó thì quả thật Dự Tân chỉ là chơi bời.”

“Thì ra năm đó Ngôn khanh...” Tiêu Cảnh Diễm nhíu mày, bắt đầu thấy hứng thú. “Ta lại chưa từng nghe nói đến chuyện này. Vừa rồi khanh nói Dự Tân mang danh công tử hầu môn nên chỉ được coi là chơi bời, lẽ nào khi đó Ngôn khanh đã giấu thân phận, thay tên đổi họ để ra ngoài?”

“Ha ha, khi đó bọn ta tuổi trẻ bồng bột, các ngươi đừng nhắc tới nữa!”

“Bọn ta?” Tiêu Cảnh Diễm chợt nghĩ đến chuyện gì đó. “Còn có ai nữa?”

Ánh mắt Ngôn Khuyết lập tức u sầu, bầu không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Năm đó ai có giao tình tốt đến mức có thể cùng ông ta giấu tên ra ngoài du ngoạn? Điều này không cần nói cũng biết.

“Có gì mà không thể nói chứ?” Tiêu Cảnh Diễm nghiến răng, lạnh lùng nói. “Là Lâm soái đúng không?”

Tuy nhắc tới tội nhân phản nghịch như vậy không được thỏa đáng lắm nhưng trong những người ở đây, Ngôn Khuyết và Mông Chí vốn là người kính trọng Lâm Tiếp, Kỷ vương cũng có quan điểm của riêng mình về vụ án Xích Diễm. Bây giờ Thái tử mới đều đã nói rõ, mọi người cũng không còn kiêng kỵ như trước nữa, vẻ mặt tự nhiên hơn một chút, có điều còn chưa dám nói thoải mái, chỉ có Tiêu Cảnh Diễm giống như chưa hết giận, nhất định đòi nói đến chuyện này.

“Ngôn khanh không phải người tập võ, ta nghĩ nếu không phải có Lâm soái đồng hành thì e rằng lão thái sư cũng không chịu cho đi? Võ công của Lâm soái năm đó đứng đầu Đại Lương chúng ta, cho dù ông ấy có ẩn danh thì giang hồ cũng chỉ có thể để mặc ông ấy tung hoành.”

“Điện hạ không biết, khi đó bọn ta đều chưa đủ hai mươi, còn xa mới đến mức tung hoành giang hồ được. Có điều thanh niên chưa được tôi luyện, đi ngao du một chuyến cũng mở mang được không ít kiến thức.” Bị ảnh hưởng bởi thái độ thản nhiên của Tiêu Cảnh Diễm, Ngôn Khuyết cũng chậm rãi nói. “Nhân tình thế thái, dân sinh phong thổ bên ngoài, chỉ ngồi trong nhà nghe người ta nói thì khó có thể nhận thức rõ ràng.”

“Vậy chắc hẳn đã đi qua rất nhiều nơi?”

“Núi cao sông lớn đều đã đi khắp cả, cho tới bây giờ, chỉ cần hồi tưởng những ngày tháng đó là lão thần vẫn cảm thấy có nhiều lợi ích.”

Kỷ vương cười, nói xen vào: “Đi nhiều nơi như vậy, chắc hẳn cũng gặp được một số anh hùng giai nhân?”

“Giang hồ ngọa hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều. Đi một vòng đó, quả thật đã kết giao được với mấy bằng hữu, còn giai nhân... e hèm, bọn ta kính nhi viễn chi.”

Kỷ vương cất tiếng cười to. “Không giống, không giống, điểm này ngài không giống Dự Tân. Tiểu Tân nhất định là kết giao với giai nhân trước rồi mới kết giao với bằng hữu.”

Tiêu Cảnh Diễm cũng không khỏi mỉm cười, hỏi: “Hai người lấy tên giả là gì? Có lọt được vào Lang Gia bảng năm đó không?”

“Xấu hổ, xấu hổ.” Ngôn Khuyết nhún vai, cười nói. “Bọn ta đi mở mang kiến thức, không phải đi tranh cường háo thắng, dù cũng trải qua một số chuyện nhưng luôn cố gắng che giấu, không muốn để nhiều người biết.”

Kỷ vương lắc đầu. “Nói thật, ta chỉ biết các ngươi ra ngoài chơi hơn nửa năm, nhưng sau đó gần như không nghe các ngươi nhắc tới chuyện khi đó, ta còn tưởng rằng không có gì thú vị.”

“Sau khi bọn ta về kinh lập tức bị cuốn vào việc triều chính, hết chuyện này đến chuyện khác, thoáng cái giang hồ đã là chuyện xa xôi.” Ngôn Khuyết than thở. “Nói cho cùng thì dù sao đó cũng không phải nơi thuộc về chúng ta, chúng ta chỉ là khách qua đường mà thôi.”

“À, vừa rồi điện hạ hỏi năm đó ngươi lấy tên giả là gì?” Kỷ vương tò mò nhắc. “Đều tự lấy tên giả à?”

“Thì cứ lấy đại thôi. Khi đó ta lấy tên là Diêu Nhất Ngôn, lặng lẽ trên giang hồ, không người nào biết đến.”

“Ngươi họ Ngôn nên lấy tên là Nhất Ngôn, đúng là tùy tiện quá.” Kỷ vương không nhịn được cười phá lên.

“Dù sao cũng chỉ là tên giả, có gì quan trọng chứ? Còn có người chỉ đại một cái cây đã dùng làm tên rồi.”

Tiêu Cảnh Diễm đang nâng chén uống trà, nghe đến đây đột nhiên sững lại, nhìn Ngôn Khuyết chằm chằm, mấp máy môi nhưng lại không phát ra tiếng.

Ngôn Khuyết có chút kinh ngạc, hỏi: “Điện hạ thấy có gì không ổn à?”

“Vừa rồi khanh nói... Ai chỉ một cái cây rồi chọn làm tên?” Tiêu Cảnh Diễm nắm chặt chén trà, cố gắng nuốt nước miếng để lấy lại bình tĩnh.

Ngôn Khuyết phát hiện có chuyện không đúng nhưng lại không nghĩ ra là chuyện gì, do dự một lát, thấp giọng đáp: “Lâm...”

“Lâm soái, chỉ cây gì chọn làm tên?”

“Khi đó trong vườn trồng thạch nam, cho nên...”

Ông ta còn chưa nói xong, chén trà trên tay Tiêu Cảnh Diễm đã rơi thẳng xuống nền nhà bằng đá cẩm thạch vỡ tan, phát ra tiếng kêu trong trẻo. Ba người còn lại nhất tề hoảng sợ, đều vội đứng lên, tới tấp hỏi: “Điện hạ sao thế?”

“Thạch nam...” Tiêu Cảnh Diễm bám mép bàn, chậm rãi đứng lên, thân thể lắc lư, được Mông Chí đưa tay đỡ lấy.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không nghe được bất cứ âm thanh gì khác, rất nhiều chuyện từng bị bỏ qua lần lượt hiện lên, giống như những lưỡi dao chém vào trái tim hắn.

Người kia nói: “Ngài là chủ quân ta chọn...”

Người kia nói: “Đình Sinh, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài...”

Người kia trầm tư vân vê góc chăn…

Người kia tiện tay rút đao của hắn ra...

Người kia xây một mật đạo, ngày ngày lo nghĩ cho hắn.

Người kia thì thào trong lúc mê man: “Cảnh Diễm, đừng sợ...”

Mẫu thân trong thâm cung quan tâm dặn dò mình: “Vĩnh viễn không được bạc đãi Tô tiên sinh”, nói hết lần này tới lần khác mà hắn vẫn không hiểu ra được. Khi hắn cho rằng huynh trưởng và hảo bằng hữu đều ở trên trời nhìn xuống, kỳ thực người đó lại đang ở bên cạnh mình, cố gắng trải từng bước đường cho mình...

Tiêu Cảnh Diễm đứng yên, sắc mặt trắng bệch, chờ đợi máu trong huyết mạch tiếp tục chảy.

Đến lúc tứ chi cứng đờ, run rẩy mới khôi phục tri giác, hắn lao thật nhanh ra ngoài mà không nói một lời, chạy thẳng đến chuồng ngựa, giật dây cương con ngựa còn chưa tháo yên đầu tiên hắn nhìn thấy, xoay người lên ngựa, dùng sức thúc ngựa chạy như điên ra ngoài cung.

Trên dưới Đông cung đều bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho kinh ngạc, không ai kịp phản ứng gì, chỉ có Mông Chí nhanh chóng chạy đi, vừa lớn tiếng quát vệ đội Đông cung đi theo vừa nhảy lên một con ngựa khác chạy theo phía sau Tiêu Cảnh Diễm.