Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Bệnh dịch

Thái hậu cùng Hoàng hậu và các phi tần thắp hương cầu khấn nhưng chẳng hề được trời xanh rủ lòng thương. Thái y viện chẩn bệnh rồi chữa bệnh nhưng chỉ như muối bỏ biển, không sao giải quyết được mối họa khẩn cấp, người bị nhiễm bệnh càng lúc càng đông, người chết cũng càng lúc càng nhiều. Huyền Lăng hết sức lo lắng, thân hình dần gầy gò hẳn đi.

Bao hương liệu quý giá ở Đường Lê cung hoàn toàn biến mất, khắp nơi đều bị bao phủ bởi mùi khét của lá ngải và thương truật. Khúc Vĩnh hạng trước cửa cung liên tục được đổ rượu trắng cay sè, về sau đến giấm ăn cũng được sử dụng, đặt ở các góc trong cung điện, đun sôi sùng sục để đuổi dịch bệnh.

Thế nhưng bất hạnh là My Trang bị giam lỏng trong Tồn Cúc đường cũng bị lây nhiễm căn dịch bệnh đáng sợ này.

Lúc tôi chạy đến điện Quân Chiêu của Phùng Thục nghi thì Phùng Thục nghi đã hết sức hoảng loạn, kéo tay tôi ngồi xuống, bảo: “Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, sáng sớm hôm nay Phương Nhược đến báo rằng ăn thứ gì cũng ói hết ra, người nóng bừng, đến buổi trưa thì bắt đầu mê sảng rồi!”

Tôi kinh hãi hỏi: “Thái y đâu? Đã đi mời thái y chưa?”

Phùng Thục nghi lắc đầu, bảo: “Thẩm Thường tại bị giam lỏng, vốn đã phải chịu cảnh bị xa lánh, coi thường, bệnh dịch lại dễ lây lan, vào giây phút sống còn thế này, có tay thái y nào dám đến chữa trị cơ chứ? Ta đã sai người đi mời ba, bốn lượt mà chẳng có ai bước chân đến, muội nói phải làm thế nào đây?”

Phương Nhược sốt ruột chẳng biết phải làm sao mới phải, giọng bắt đầu nghẹn ngào: “Nô tỳ đã cố hết sức rồi, vốn định đi cầu xin Hoàng thượng, nhưng bọn họ nói Hoàng thượng bận việc, không gặp ai cả. Thái hậu, Hoàng hậu và các vị nương nương đều đang cầu phúc ở Thông Minh điện, chẳng tìm được ai có quyền quyết định.”

Tôi quay đầu chạy ngay về phía Tồn Cúc đường, Phùng Thục nghi thấy vậy thì càng hốt hoảng, vội vã kéo tôi lại, khuyên: “Muội điên rồi sao... Nếu lỡ nhiễm phải bệnh dịch thì biết làm sao chứ?”

Tôi đáp: “Bất kể tình hình như thế nào muội vẫn phải đi xem thử một phen rồi mới tính tiếp.” Nói xong, tôi thoát khỏi Phùng Thục nghi rồi chạy ra ngoài. Phùng Thục nghi vốn hết sức sợ hãi bệnh dịch nên không dám chạy theo kéo tôi lại.

Tôi chạy ào vào bên trong, chẳng bị ai ngăn lại, đến trước cửa dẫn vào nội thất, Phương Nhược sống chết không cho tôi bước vào, chỉ để tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong. Nàng ta nức nở: “Thường tại đã rơi vào tình cảnh này, tiểu chủ phải biết bảo trọng thân thể mới được, nếu không thì chẳng thể trông cậy vào ai nữa đâu.”

Trong lòng chấn động, tôi thốt lên: “Được, ta chỉ nhìn một chút thôi.”

Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, chỉ có một chậu than tỏa hơi nóng nhè nhẹ. Mùa đông năm ngoái, tỷ tặng than chống lạnh cho tôi, năm nay không ngờ lại đến lượt tôi làm chuyện này cho tỷ. Tấm màn trước giường buông rủ, bên trên bụi bám không ít, nhìn xám xịt, ủ ê. Chỉ thấy đằng sau màn có một bóng người hết sức gầy yếu đang nằm dài, không còn bộ dạng đẫy đà như xưa nữa. My Trang xem ra ngủ không được yên giấc, cứ húng hắng ho.

Tôi vô cùng lo lắng, không nỡ nhìn tiếp, vội vã quay người ra ngoài, dặn dò Phương Nhược: “Phiền cô cô chăm sóc cho My Trang giúp, ta đi xin ý chỉ của Hoàng thượng.”

Thế nhưng tôi không gặp được Huyền Lăng, khổ sở chờ đợi, mắt ngắm bóng nắng di chuyển cả nửa ngày trời, tôi mới thấy Lý Trường bước ra, hắn nhăn mặt cười bồi với tôi. “Tiểu chủ, xin người đừng bực bội, bệnh dịch đã lan truyền ra đến dân gian, Hoàng thượng hết sức nóng ruột, đang thương nghị cách giải quyết với các đại thần, thực sự không có thì giờ tiếp kiến tiểu chủ.”

Tôi bèn hỏi: “Chừng nào Hoàng thượng mới có thể gặp ta?”

Lý Trường thưa: “Chuyện này nô tài cũng không rõ nữa.

Chuyện quốc gia đại sự, nô tài thật không dám đoán bừa.” Tôi biết một khi không gặp được Huyền Lăng, đi cầu xin Hoàng hậu, cũng phải chờ Huyền Lăng đồng ý, nếu cứ tùy tiện xông vào thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Tôi cắn răng quay đầu bỏ đi, vịn vào tay Lưu Chu rảo bước một đoạn dài, nhìn thấy dưới chân tường sơn đỏ không có ai qua lại, tôi mới cho phép mình được rơi lệ. My Trang, My Trang, muội không thể đến cứu tỷ rồi! Chẳng lẽ tỷ phải ôm nỗi oan ức mà chết ở trong Tồn Cúc đường hay sao?

Trong lúc chẳng biết nên làm gì, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần, bèn lau đi vết lệ trên mặt, chầm chậm bước từng bước như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, rồi kẻ đó chợt quỳ xuống đằng sau tôi, trầm giọng thưa: “Vi thần Ôn Thực Sơ thỉnh an Tiệp dư tiểu chủ.”

Tôi không gọi hắn đứng dậy, chỉ cười lạnh. “Đại nhân cao sang là thế mà cũng đặt chân đến chỗ hèn này hay sao? Hiện giờ ta muốn gặp ngài một lần cũng thật khó khăn. Hôm nay không biết ngọn gió lành nào thổi ngài đến đây vậy?”

Hắn cúi đầu, thưa: “Tiểu chủ nói vậy, vi thần thực tình không dám nhận. Nhưng dẫu có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng xin tiểu chủ đừng quá buồn phiền.”

Tôi ngoảnh mặt đi, gió đầu xuân hơi lành lạnh, lẫn mùi thảo dược thổi tới khiến mặt tôi cóng lại. Tôi dịu giọng: “Ôn đại nhân, là ta đau lòng quá nên hồ đồ, ngài đừng trách nhé, xin hãy đứng dậy trước đã.”

Ôn Thực Sơ ngẩng đầu, tha thiết thưa: “Vi thần không dám!”

Tôi chợt nảy ra một ý, hỏi: “Ôn đại nhân có phải đang bận chuyện giải quyết bệnh dịch, không có chút thời gian rảnh rỗi?”

“Vâng!”

Tôi im lặng một lát rồi lên tiếng: “Nếu như ta có chuyện muốn nhờ Ôn đại nhân, trong lúc cực kỳ bận bịu, liệu Ôn đại nhân có thể cố hết sức dành chút thời gian giúp đỡ ta không? Ta phải nói trước với đại nhân, nếu chuyện này thành công thì chưa chắc đã có công, nếu bị người phát hiện còn mang tội lớn, sẽ ảnh hưởng đến tương lai, thậm chí cả tính mạng của Ôn đại nhân. Nhưng nếu chuyện không thành thì chỉ e lòng ta vĩnh viễn không bao giờ thôi cắn rứt. Đại nhân có thể lựa chọn nên giúp ta hay không.”

“Vậy thần xin hỏi Tiệp dư tiểu chủ, nếu như vi thần đồng ý đi làm chuyện này, tiểu chủ có an tâm hơn được chút nào không?”

Tôi gật đầu. “Nếu ngài chịu giúp ta, ta đương nhiên sẽ an tâm hơn, chuyện thành hay không là do ý trời, nhưng không thể không nỗ lực hết sức mình được.”

Hắn không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Được, chỉ cần tiểu chủ an lòng, vi thần sẽ dốc hết sức mình, xin tiểu chủ cứ dặn dò.”

Tôi hạ giọng: “Thẩm Thường tại ở Tồn Cúc đường đã nhiễm phải bệnh dịch, chỉ sợ tính mạng chỉ còn trong sớm tối. Ta muốn mời ngài đi cứu chữa cho tỷ ấy, chỉ có điều tỷ ấy là cung tần đang bị giam lỏng...”

Hắn gật đầu, bình tĩnh thưa: “Bất kể người đó là ai, chỉ cần tiểu chủ ra lệnh thì vi thần sẽ cố hết sức.” Nói xong, hắn khom người hành lễ rồi xin cáo lui. Tôi đưa mắt nhìn hắn đi được vài bước, không kìm được, gọi với: “Ngài cũng phải cẩn thận!”

Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng và cảm động, im lặng hồi lâu chẳng nói gì. Tôi sợ hắn hiểu lầm, vội vã ngoảnh mặt đi, bảo: “Đại nhân đi thôi!”

My Trang nhiễm phải bệnh dịch, đám thị vệ, cung nữ canh gác né tránh còn không kịp, ai nấy đều tìm lý do để lười biếng, việc canh gác càng lúc càng lơi lỏng. Nhân lúc đêm khuya, Phương Nhược bèn sắp xếp cho Ôn Thực Sơ vào chẩn bệnh.

Ôn Thực Sơ chỉ có thể lén lút chữa bệnh cho My Trang, thuốc thang không đủ, đồ ăn thức uống lại không bảo đảm, bệnh của My Trang chẳng đỡ hơn chút nào. Tôi lo lắng vạn phần thì Tiểu Liên Tử đêm khuya dẫn người đến báo tin, đem lại cho tôi một tin cực tốt.

Tôi lập tức xin gặp Huyền Lăng ngay trong đêm đó. Cánh cửa sơn đỏ nạm vàng chạm trổ hoa văn của Ngự thư phòng luôn khép kín, nay được mở ra giữa đêm đen như mực, tiếng kẽo kẹt kéo dài khiến tim tôi chẳng hiểu vì sao mà thót lại. Chuyện này thành hay không có liên quan trực tiếp đến chuyện sống sót của My Trang.

Tôi đang định quỳ xuống hành lễ thì Huyền Lăng giơ tay kéo tôi lại, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại xin gặp trẫm gấp thế?”

Tôi im lặng một lát, đưa mắt nhìn bốn phía, Huyền Lăng bèn ra lệnh: “Các ngươi không cần ở lại hầu hạ nữa, trẫm và Tiệp dư nói chuyện một lát.”

Lý Trường lập tức dẫn người lui xuống Huyền Lăng thấy không còn ai nữa bèn bảo: “Nàng nói đi.”

Tôi giơ tay vỗ vỗ hai tiếng, chỉ trong chốc lát, Tiểu Liên Tử đứng hầu bên ngoài dẫn theo một người tiến vào. Người này vẻ mặt phong trần, tóc tai rối bời, râu ria đầy mặt, quần áo bám đầy bụi đất, quỳ mọp xuống, toàn thân run lẩy bẩy.

Tôi lạnh lùng lườm hắn một cái rồi bảo: “Trước mặt Hoàng thượng, còn không chịu ngẩng lên sao?!” Huyền Lăng không hiểu chuyện gì, nhìn sang tôi, tôi không nói một lời. Kẻ đó nghe tôi nói vậy thì giật thót người, run lẩy bẩy nhưng cuối cùng cũng từ từ ngẩng lên, không phải Lưu Bản thì còn ai vào đây nữa!

Huyền Lăng nhận ra hắn, không khỏi ngẩn người, ánh mắt trở nên lạnh băng, gằn giọng lạnh lùng hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Lưu Bản sợ đến mức lập tức cúi xuống, không dám nói gì.

Tôi nhìn sang Huyền Lăng, chầm chậm thưa: “Thần thiếp từ đầu đến cuối không hề tin rằng Thẩm Thường tại vì tranh sủng mà giả vờ mang thai, do đó ngầm cho người tìm kiếm Lưu Bản mất tích, cuối cùng, trời chiều lòng người, tìm được hắn ở biên giới Vĩnh Châu, liền bắt hắn, đưa về kinh thành.” Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Ngày đó, Phục Linh có lẽ cũng biết vài manh mối, nhưng đã bị đánh chết rồi. Lưu Bản chuyên an thai cho Thẩm Thường tại thời gian dài, khúc mắc bên trong hẳn chẳng có ai rõ ràng hơn hắn.”

Huyền Lăng im lặng hồi lâu rồi lạnh lùng bảo Lưu Bản: “Trẫm sẽ không nghiêm hình bức cung nhà ngươi, nhưng nếu về sau trẫm biết được hôm nay những lời ngươi nói có nửa câu không thực, trẫm sẽ cho nhà ngươi sống không bằng chết.”

Lưu Bản giật bắn người, toàn thân run lẩy bẩy không sao kiềm chế nổi.

Tôi chợt dịu dàng mỉm cười, nói với Lưu Bản: “Lưu đại nhân có thể im lặng không khai, chỉ có điều, nếu không chịu khai, ta sẽ đuổi ngài ra khỏi cung. Có lẽ ngài còn chưa ra khỏi kinh thành thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi!”

Nơi đầu của Lưu Bản áp xuống nền nhà để lại dấu mồ hôi lờ mờ, lấp lánh phản chiếu dưới ánh nến sáng rực bên trong điện. Tôi bất giác dùng khăn tay che mũi miệng, nghe nói lúc bị phát hiện, Lưu Bản đang trà trộn vào đám ăn mày để tránh bị truy sát, có thể tưởng tượng ra lúc ấy hắn nhếch nhác, hoảng loạn thế nào. Hiện giờ hắn sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi, mùi cơ thể hôi hám khiến người ta khó chịu, không sao chịu đựng nổi.

Tôi thực sự không chịu được nữa bèn thuận tay bỏ thêm một thìa đầy hương liệu vào trong lò hương, sau đó mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Giọng của Lưu Bản khàn khàn, hắn run rẩy thưa: “Thẩm Dung hoa quả thật không hề mang thai.”

Huyền Lăng bực bội: “Chuyện đó trẫm biết rồi!”

Hắn lại dập đầu thật mạnh hai lượt rồi thưa: “Thực ra Thẩm Thường tại không hề biết là mình chưa hề mang thai.” Hắn ngẩng lên, mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ sợ hãi. “Lúc thần khám thai cho tiểu chủ thì tiểu chủ đúng là chưa có kinh nguyệt, lại có triệu chứng chóng mặt, ói mửa, nhưng mạch không phải là hỷ mạch, mà là do ảnh hưởng của thuốc. Trước khi thần bắt mạch cho tiểu chủ, thần đã nhận được lệnh là bất kể mạch của tiểu chủ thế nào thì đều phải bẩm báo là hỷ mạch.”

Ánh mắt Huyền Lăng lạnh băng, y trầm giọng hỏi: “Nhận lệnh à? Nhận lệnh của kẻ nào?!”

Lưu Bản do dự hồi lâu, ấp úng không dám trả lời. Tôi cười lạnh hai tiếng, bảo: “Người ta đã muốn giết ngươi, ngươi còn muốn che giấu đến chừng nào nữa? Muốn nuốt trong bụng đem theo xuống dưới âm phủ làm quỷ à?”

Lưu Bản nghe vậy cực kỳ hoảng loạn, cuối cùng cũng thốt ra được hai từ: “Hoa Phi.”

Mặt Huyền Lăng biến sắc, nhìn Lưu Bản chằm chằm, bảo: “Nếu nhà ngươi nói dối nửa câu...”

Lưu Bản liều mạng dập đầu, thưa: “Thần không dám, thần không dám. Vi thần biết mình có tội. Ngày hôm đó, Hoa Phi nương nương ban ngân lượng cho thần, lệnh cho thần rời kinh thành tránh nạn, nói là có người ở bên ngoài thành tiếp ứng. Ai ngờ vừa mới ra ngoài đã có người đuổi theo truy sát, khiến thần trốn chạy như chó nhà có tang.”

Tôi và Huyền Lăng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của y xanh lè, bên trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận. Tôi biết y hết sức tức giận, bèn khẽ vung tay lệnh cho Tiểu Liên Tử đưa Lưu Bản lui xuống rồi mới bưng một chén trà đưa đến tận tay Huyền Lăng, dịu giọng khuyên: “Hoàng thượng bớt giận.”

Huyền Lăng bảo: “Lời của Lưu Bản liệu có chỗ nào không thật hay không?”

Tôi chậm rãi thưa: “Hoàng thượng ngẫm kĩ xem, thực ra chuyện của Thẩm Thường tại hôm đó có nhiều điểm đáng nghi, chỉ khổ là không có chứng cứ mà thôi. Hiện giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nếu mấy hôm trước quả thật Thẩm Thường tại có kinh nguyệt thì quần lót và váy dính máu muốn vứt đi lúc nào chẳng được, vì sao lại nhất định chọn lúc có mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu và các phi tần để vứt, thế thì chẳng phải quá hớ hênh hay sao? Hơn nữa, Thẩm Thường tại từng nhắc đến đơn thuốc giúp dễ mang thai của Giang thái y, vì sao lúc cần tìm thì chẳng thấy đâu nữa? Nếu quả thật không có đơn thuốc ấy thật thì Thẩm Thường tại nhắc đến nó làm gì, chẳng phải là ngu xuẩn quá sao?” Tôi nói một hơi những nghi ngờ giấu kín trong lòng lâu nay, xúc động đến mức thở hổn hển, cố hết sức điều hòa hơi thở, bảo y: “Chỉ e là Hoàng thượng không tin nhưng thần thiếp thực sự đã nhìn thấy đơn thuốc đó, đọc qua thì không phát hiện ra có chỗ nào đáng ngờ.”

Giọng của y lạnh buốt: “Hoa Phi... giỏi lắm! Đơn thuốc có thể chứng minh sự vô tội của Thẩm Thường tại hẳn đã bị trộm mất, chỉ e là không khỏi dính dáng đến ả cung nữ Phục Linh kia.” Giọng y chậm lại, lộ chút hối hận: “Hôm đó trẫm nhất thời giận dữ giết chết ả, nếu thẩm vấn kĩ càng thì đâu đến nỗi dây dưa đến tận hôm nay.”

Tôi hạ giọng hỏi: “Hoàng thượng định làm thế nào?”

Y không trả lời tôi, chỉ thở dài. “Là trẫm nghi oan cho Thẩm thị rồi... Thả nàng ta ra thôi, khôi phục địa vị cho nàng ta.”

Tôi buồn bã thưa: “Chỉ e nhất thời vẫn chưa thả ra được.”

Y kinh hãi hỏi lại: “Chẳng lẽ nàng ta...”

Tôi lắc đầu. “My tỷ tỷ không hề nghĩ quẩn mà làm liều. Chỉ là sau khi bị giam lỏng, quá ưu tư nên thân thể gầy yếu, không may bị nhiễm bệnh dịch, hiện giờ không biết tình trạng thế nào nữa.” Nói đến đây, tôi không giấu được nỗi bi thương, nghẹn ngào mãi không thôi.

Y thoáng ngẩn người. “Trẫm chỉ mới giam lỏng nàng ta thôi, nàng ta đúng là hay nghĩ quẩn!”

Tôi nức nở thưa: “Hoàng thượng giáng chức, giam lỏng My tỷ tỷ không phải là hình phạt quá nặng, nhưng người trong cung có ai mà không nhìn sắc mặt của Hoàng thượng mà làm việc đâu, Hoàng thượng đã không để ý đến tỷ tỷ nữa, thế là đám nô tài kia càng ra sức hành hạ tỷ ấy.”

Y khẽ hít vào một hơi lạnh, ra lệnh: “Trẫm sẽ lập tức lệnh cho thái y đến chữa bệnh cho Thẩm Dung hoa, trẫm muốn Dung hoa khỏe mạnh trở lại.” Nói xong, y định gọi Lý Trường vào.

Tôi kéo tay áo của Huyền Lăng, thưa: “Xin Hoàng thượng tha thứ cho tội đại bất kính của thần thiếp. Thần thiếp thấy Thẩm Dung hoa bệnh nặng nên đã lén nhờ vả một vị thái y đi chữa bệnh rồi!”

Huyền Lăng quay lại nhìn tôi, hỏi: “Thật ư?”

Tôi gật đầu. “Xin Hoàng thượng xử phạt thần thiếp!”

Y đỡ tôi đứng dậy. “Nếu không phải nàng liều chết làm chuyện này thì chỉ e trẫm rất có lỗi với Thẩm Dung hoa rồi!”

Tôi rơi nước mắt, lắc đầu. “Không liên quan đến Hoàng thượng, là kẻ ác quá xảo trá, che lấp mắt thánh của Hoàng thượng.” Tôi không hài lòng với thái độ giận dữ của Huyền Lăng hôm đó, nhưng dù gì y cũng là bậc quân vương, sao tôi có thể chỉ trích y được?

Y bị từ “kẻ ác” làm cho chấn động, hậm hực bảo: “Hoa Phi dám lừa gạt trẫm như vậy, đúng là không chấp nhận được.” Y bước ra cửa, lệnh cho Lý Trường đứng hầu bên ngoài: “Đến Thái y viện truyền chỉ, giết chết hai gã Giang Mục Dương và Giang Mục Y, quở trách Hoa Phi, hàng chức làm Tần, trừ bỏ phong hiệu.” Nhưng rồi y ngẫm nghĩ một lát rồi nói lại: “Khoan đã, trừ bỏ phong hiệu, hàng chức xuống Quý tần.”