Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 23 - Phần 1
Chương 23
Con nối dòng
Ngày mùng Bảy tháng Sáu, trời nóng nực, Huyền Lăng và Hoàng hậu rời cung cầu mưa, mọi người đi tiễn đến tận cửa cung, dõi theo đoàn người rồng rắn rời đi. Tích Hoa Phu nhân đột nhiên cất tiếng cười khẽ. “Lần cầu phúc này, trong hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương đi theo Hoàng thượng, e là không chỉ cầu cho trời xanh ban mưa mà còn phải cầu được một hoàng tử, như thế Hoàng hậu mới vừa lòng.”
Trước mặt bao người, Tích Hoa Phu nhân nói những lời cực kỳ bất kính như vậy, nhưng chẳng ai dám phản bác một câu. Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, bầu không khí im ắng, không một tiếng động.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn tôi, nhan sắc mỹ lệ dưới ánh nắng chói chang không có bất cứ khuyết điểm nào. Nàng ta quả nhiên rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng kiêu hãnh. Nàng ta nửa cười nửa không nhìn sang tôi, tiếp tục đề tài khi nãy: “Hoàn Quý tần, ngươi thấy sao?”
Tôi khựng lại rồi nhanh chóng lên tiếng đáp trả hết sức đúng mực: “Nếu Hoàng hậu mang thai thì đúng là việc vui cho cả Đại Chu, phu nhân nhất định cũng sẽ vui mừng, có phải vậy không?”
Nàng ta tủm tỉm cười. “Đương nhiên, bản cung nghĩ Quý tần hẳn cũng sẽ vui mừng.”
Tôi bình tĩnh chăm chú nhìn nàng ta. “Hoàng hậu nương nương thân là mẫu nghi thiên hạ, trừ những kẻ bụng dạ xấu xa, còn chẳng ai lại không vui nếu việc đó xảy ra cả.”
Nàng ta đưa tay áo lên che ánh nắng chói chang, hai mắt hơi nheo lại, tựa hồ lẩm bẩm nói một mình: “Miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng khéo đấy!” Nàng ta không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén lẳng lặng nhìn lướt qua mặt tôi, khiến tôi như rát cả một bên má. Cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại ở vùng bụng đã hơi nhô lên của tôi, vẻ mặt phức tạp, khó dò.
Lần khiêu khích đầu tiên sau khi Huyền Lăng và Hoàng hậu rời cung đã kết thúc một cách im hơi lặng tiếng như thế.
Nhưng địch ý của Tích Hoa Phu nhân đối với tôi thì ai cũng biết.
Cứ tưởng hai bên sẽ tiếp tục ngang hàng tranh chấp mãi như thế, ai ngờ mưa bão lại ập tới quá nhanh.
Sáng sớm nọ, thức dậy, nhìn vào gương trang điểm, tôi chợt cảm thấy bụng dưới hơi nhộn nhạo, eo lưng nhức mỏi, khó chịu, nhìn vào gương, thấy sắc mặt tái nhợt khó coi, tôi bất giác giật mình kinh hãi.
Hoán Bích có chút hốt hoảng, vội chạy đến đỡ tôi ngồi xuống, hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy?”
Tôi sợ nàng ta lo lắng, tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn mỉm cười miễn cưỡng, bảo: “Không có gì đâu, hẳn là mấy ngày liền phải đối phó với Tích Hoa Phu nhân, hao tổn tâm lực quá mức nên mới đến nông nỗi này.”
Hoán Bích vẫn còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện, mặt mày tái nhợt, Cận Tịch vội chạy lại thưa: “Mấy ngày nay nương nương cứ than thở toàn thân đau nhức, mệt mỏi, hay là uống một ít nước nóng rồi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ lập tức đi mời Chương thái y đến đây.”
Tôi cố gắng gật gật đầu.
Cận Tịch vừa bước ra khỏi cửa, tay chấp sự nội giám hầu cận Tích Hoa Phu nhân đã đến truyền lệnh. Hắn hành lễ chu đáo nhưng mặt trơ ra như đá, không có chút biểu cảm: “Truyền lời của Tích Hoa Phu nhân, mời Hoàn Quý tần đến Mật Tú cung cùng nghe sự vụ.”
Tôi kinh ngạc đảo mắt, hỏi: “Cùng nghe sự vụ là sao?”
Hắn cười khỉnh. “Hiện giờ Tích Hoa Phu nhân thay mặt Hoàng hậu quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong lục cung, có ra lệnh gì thì các vị nương nương, tiểu chủ đều phải đến nghe.”
Lưu Chu đứng một bên trừng mắt, quát: “Không thấy tiểu thư nhà chúng ta đang không được khỏe hay sao?! Mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương còn chính miệng nói, tiểu thư nhà chúng ta đang mang thai, lễ thỉnh an mỗi ngày miễn được thì cứ miễn, hiện giờ sự vụ của Tích Hoa Phu nhân lại càng không cần thiết phải đi nghe!”
Lưu Chu chưa kịp dứt lời, một người đã lách mình đi vào, chính là nội giám đắc lực nhất bên cạnh Tích Hoa Phu nhân, Chu Ninh Hải. Hắn thỉnh an theo đúng lễ nghi, khi đứng dậy, lập tức mắng mỏ tay tiểu nội giám vừa tới: “Hồ đồ! Bảo ngươi đến mời Hoàn Quý tần mà sao lại chậm trễ như thế? Chỉ biết lãng phí thời gian thôi, còn không mau đến Thận hình ty lãnh ba mươi cái tát!”
Tôi lẽ nào không rõ, hắn tuy ngoài miệng mắng mỏ tay tiểu nội giám nhưng thực ra là đang chửi chó mắng mèo mà thôi. Lửa giận bừng bừng trỗi dậy, nghẹn lại trong lồng ngực, tôi thấy bực tức, khó chịu, bèn đưa mắt ra hiệu cho Lưu Chu.
Lưu Chu vừa định mở miệng, Chu Ninh Hải đã tươi cười nhìn sang tôi, cất giọng hết sức cung kính, thưa: “Phu nhân biết Quý tần nương nương tấm thân quý trọng, lại hay đau bệnh nên đặc biệt sai nô tài đến mời người, để tránh cho đám nô tài không biết chuyện xúc phạm đến người. Hơn nữa, người không chịu đi thì thật không tiện, nếu tính về địa vị thì người vẫn kém Hân Quý tần, nhưng e là các vị phi tử nương nương cũng không quý trọng bằng người nữa. Người không chịu đi, vậy thì Tích Hoa Phu nhân làm sao có thể chấn chỉnh lục cung đây? Tích Hoa Phu nhân đứng ra quản lý lục cung là vâng theo ý của Hoàng hậu nương nương, người không thể làm trái ý của Hoàng hậu nương nương được!”
Mồm miệng hắn tuy lươn lẹo nhưng lời nào cũng đúng lý. Tôi nhất thời cũng không phản đối được, đang chần chừ thì nghe hắn vội nói thêm: “Điềm Tần tiểu chủ và Đoan Phi nương nương sức khỏe sa sút như thế, đương nhiên là không đến được, còn các phi tần khác đều đã có mặt, đến An Mỹ nhân cũng đã đến, chỉ còn đợi mỗi mình nương nương người mà thôi.”
Tôi đương nhiên không thể tiếp tục thoái thác được nữa, biết rõ là khó tránh khỏi bị ả ta quở trách một phen nhưng lễ nghi không thể xem thường. Huống hồ Hoàng hậu trước khi đi đã dặn dò, bảo tôi mấy ngày này dù thế nào cũng phải cố nhẫn nhịn. Cố gắng đứng dậy, thay áo xong xuôi, tôi trang điểm lại để sắc mặt tươi tỉnh hơn, đương nhiên không thể lộ chút yếu ớt mệt mỏi nào trước mặt nàng ta, tôi sao lại chịu rơi vào thế kém cơ chứ?
Vội vã như vậy nhưng cuối cùng tôi vẫn đến trễ.
Mật Tú cung của Tích Hoa Phu nhân hết sức tráng lệ, hình thú chạm trổ trên mái toàn bằng vàng ròng, cột kèo khắc toàn đồ án cát tường hình chim loan xanh bay lượn, chim loan được chạm trổ sinh động như thật, lấp lánh, huy hoàng, khí thế chẳng kém gì phượng hoàng.
Tôi được Cận Tịch đỡ lấy, bước lên mười bậc thềm, theo lễ quỳ xuống, dập đầu trước mặt Tích Hoa Phu nhân.
Giữa điện có đặt một khối băng chạm trổ, mát rượi. Ở một bên chính điện, chiếc đỉnh lớn bách hợp bằng vàng đỏ đang thắp một loại hương gì đó không rõ tên, mùi hương ngọt ngào, mềm mại khiến người như say như mê, xương cốt mềm ra, thoải mái không sao kể xiết.
Tích Hoa Phu nhân ngồi ngay ngắn ở phía trên, hai chuỗi ngọc trai dài thượt buông rủ hai bên gương mặt, tay thỉnh thoảng phe phẩy chiếc quạt tròn ngũ sắc vẽ hình hoa thược dược bằng nhũ vàng, hai mắt trợn ngược mà như không, đôi mày vẽ tỉ mỉ theo hình núi xa đập thẳng vào mắt người nhìn. Việc tôi đến trễ khiến bầu không khí vốn có phần gượng gạo lại càng căng thẳng. Nghe tôi bẩm báo lý do đến trễ, nàng ta cũng chẳng hề làm khó gì tôi, bảo tôi về chỗ của mình, ngồi xuống. Nàng ta dễ dàng bỏ qua như vậy lại khiến tôi sinh lòng nghi ngờ, bất an.
Nói được vài câu, đến lúc đồ ngọt được dâng lên, mọi người đã thoải mái được đôi chút, Lăng Dung đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cung của Phu nhân thơm quá, không biết người sử dụng loại hương liệu gì vậy?”
Tích Hoa Phu nhân đầu mày cuối mắt đều lộ vẻ đắc ý, bảo: “Lỗ mũi của An Mỹ nhân thính thật đấy! Đây là hương liệu do Hoàng thượng sai người tỉ mỉ điều chế cho bản cung, gọi là Hoan Nghi hương, trong hậu cung chỉ có mỗi mình bản cung sử dụng cho nên các ngươi không biết cũng phải thôi.”
Lời nói đó khiến mọi người ít nhiều cũng có chút ngượng ngập và ghen tỵ, nhưng nàng ta địa vị tôn quý như thế, đương nhiên chẳng thèm để ý.
Lăng Dung khẽ mỉm cười, cúi đầu, thưa: “Tần thiếp kiến thức nông cạn, không hiểu biết nhiều như Phu nhân.”
Chuyện phiếm đôi ba câu, phi tần lục cung im phăng phắc, lẳng lặng lắng nghe nàng ta kể lại sự vụ trong cung.
Thân thể tôi dần đã bớt bủn rủn, nàng ta cũng nhắc đến chuyện phải chỉnh lý lại lục cung: “Chuyện Điềm Tần sảy thai, Cẩn Phi đã sợ tội mà tự vẫn, bản cung cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì. Nhưng qua chuyện này có thể cho thấy, trong cung có quá nhiều kẻ mưu mô, xảo quyệt. Hơn nữa, mấy ngày gần đây, đám cung nữ, nội giám cãi vã, đánh lộn không ít, đứa nào cũng coi trời bằng vung. Đã đến lúc cần phải sửa trị lục cung rồi!”
Tuy Kính Phi cũng có quyền phụ trợ quản lý lục cung nhưng Tích Hoa Phu nhân một mình thao thao bất tuyệt, nàng ta chẳng có cơ hội nói xen vào một câu. Mọi người kính cẩn lắng nghe từ đầu đến cuối, Tích Hoa Phu nhân vuốt ve móng tay cong dài, bóng nhẵn của mình rồi lạnh lùng đổi giọng: “Mang thai thì có thể ỷ được sủng ái mà kiêu căng hay sao?” Nói xong, nàng ta liếc xéo sang tôi, giọng nói đột ngột cất cao, trở nên gay gắt, chua ngoa: “Hoàn Quý tần, ngươi có biết tội không?”
Tôi vốn không mấy để tâm đến những lời nói của nàng ta, thấy nàng ta đột nhiên quát hỏi gay gắt như thế thì không khỏi ngạc nhiên. Tôi bèn đứng dậy, cúi đầu, hỏi: “Phu nhân sao lại giận dữ như vậy, tần thiếp không biết mình sai ở chỗ nào. Xin Phu nhân cho tần thiếp được biết.”
Vẻ mặt nàng ta lập tức lộ vẻ cay nghiệt, cất giọng quát lớn: “Hôm nay mọi phi tử, cung tần đều tụ tập ở Mật Tú cung bàn việc, Hoàn Quý tần đến trễ mà chẳng có nguyên do, coi bản cung không ra gì, còn chưa chịu quỳ xuống!”
Nói như vậy chẳng qua là muốn ra oai phủ đầu tôi mà thôi, nhân tiện uy hiếp cả lục cung. Thực ra cũng chẳng cần phải làm như vậy, Hoàng hậu có mặt hay không thì mọi người đều biết trước mắt ai là người được sủng ái nhất, nàng ta có gia thế vững vàng, không cần việc vẽ rắn thêm chân, lại còn làm mất lòng người nữa.
Tôi chỉ mới mang thai mà thôi, trong thời gian ngắn không thể thường xuyên hầu hạ Huyền Lăng, nàng ta việc gì phải tranh giành chút hơn thua sớm tối nhỏ nhoi cơ chứ?
Thế nhưng tôi luôn nhớ rõ những lời dặn dò của Hoàng hậu và Huyền Lăng, không thể không nhịn nhục, đành từ từ quỳ xuống.
Cơn giận của nàng ta vẫn chưa hết, giọng càng lúc càng nghiêm khắc: “Bây giờ đã không coi ai ra gì rồi, nếu như sinh được hoàng tử nối dõi thì còn đến mức nào nữa đây? Chẳng lẽ cả hậu cung đều phải đổi thành họ Chân của ngươi hay sao!”
Tôi không phải là không thể ngậm miệng chịu nhục, nhưng cứ nhẫn nhịn mãi thì sẽ khiến nàng ta thêm kiêu ngạo, không coi ai ra gì, huống hồ còn có Thuần Nhi nữa, Thuần Nhi quả thật là chết không nhắm mắt mà. Nghĩ đến đây, tôi sao có thể nhượng bộ, lùi bước tiếp được?
Tôi hơi cúi đầu, giữ tư thế khiêm tốn, cất giọng thưa: “Phu nhân tuy đang tức giận nhưng tần thiếp không thể không biện giải cho mình. Lúc Cẩn Phi mang thai thì hẳn là Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đặc biệt chiếu cố, đó không phải là vì Cẩn Phi mà là vì tông miếu xã tắc. Tần thiếp hôm nay cũng không phải là đến trễ không có lý do, mà dù cho hôm nay tần thiếp có hành động gì mạo phạm đến Phu nhân thì trên có Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu lại là mẹ cả của con rồng, Phu nhân bảo rằng hậu cung phải theo họ Chân thực sự khiến cho tần thiếp vô cùng khiếp sợ.”
Dưới mái tóc mây bới cao, vẻ mặt trang điểm tỉ mỉ của nàng ta đông cứng lại, lông mày kẻ theo kiểu núi xa hơi nhướng lên, càng tôn lên đôi mắt phượng khí thế bức người, không giận mà vẫn có uy. Hơi thở của nàng ta chợt trở nên dồn dập, chiếc quạt tròn trong tay không ngừng gõ mạnh xuống tay vịn của ghế ngồi, khiến mọi người sợ hãi đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã ngồi thẳng người.
Kính Phi vội vã lên tiếng xoa dịu: “Phu nhân nói cả nửa ngày hẳn cũng đã khát rồi, hay là uống một chung trà, nghỉ một lúc đã. Còn Hoàn Quý tần đang quỳ đó, cũng nên để cho nàng ta đứng dậy thưa chuyện thôi.”
My Trang cố tập trung ánh mắt về phía tôi nhưng vẫn không giấu được nỗi căm hận sâu sắc như mũi dao đối với Tích Hoa Phu nhân. Tích Hoa Phu nhân chẳng hề để ý gì đến tỷ ấy, chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi cuối cùng dằn từng tiếng: “Nữ nhân phải lấy phụ đức làm đầu, Hoàn Quý tần mồm mép liến thoắng, thân là bậc dưới mà dám chống đối bề trên, bất kính với bản cung...” Đôi môi hơi mỏng đỏ rực, kiều diễm của nàng ta mím chặt lại, rồi nàng ta giận dữ quát: “Phạt ngươi quỳ bên ngoài Mật Tú cung đọc Nữ giới, coi như là dạy cho ngươi một bài học.”
Kính Phi vội xen vào: “Phu nhân, bên ngoài trời nắng chói chang, mặt đá hoa cương rất cứng, sao có thể để Quý tần quỳ ngoài đó được?”
Lăng Dung ở tít đằng sau cũng lên tiếng cầu xin: “Phu nhân bớt giận, xin hãy nể mặt Quý tần tỷ tỷ thân mang con rồng mà tha cho tỷ tỷ đi, nếu có gì sơ sảy thì đến khi Hoàng thượng và Hoàng hậu quay về sẽ trách móc Phu nhân đấy!” Cổ họng của Lăng Dung đã bị hỏng, lời tha thiết khẩn cầu này lại càng chân thành, đau xót, thế nhưng Tích Hoa Phu nhân lại đột nhiên nổi giận: “Quy củ trong cung không nghiêm thì đương nhiên phải chấn chỉnh lại, dẫu Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây thì cũng thế thôi, Cẩn Phi chính là ví dụ rõ ràng nhất, chẳng lẽ ngươi dám lấy Hoàng thượng và Hoàng hậu ra để uy hiếp bản cung hay sao?”
Lăng Dung sợ đến mức nước mắt đầy mặt, không dám mở miệng nói gì thêm, chỉ liên tục dập đầu thành tiếng.
Tích Hoa Phu nhân nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Ngươi tự mình ra ngoài hay đợi ta sai người đỡ ngươi ra?”
Bụng dưới của tôi chợt nhói đau, tôi cau mày, hiên ngang đáp: “Không dám làm phiền nương nương.”
Chu Ninh Hải tủm tỉm cười, cụp mắt xuống, quay sang tôi: “Xin mời Quý tần!”