Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 23 - Phần 2

Tôi thầm cảm thấy căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói vẻ thản nhiên: “Nghe Tích Vân cô cô nói vậy, ta cứ như là mèo mù vớ cá rán, chó ngáp phải ruồi ấy. Ta với Vương gia mới chỉ từng cùng hợp tấu một lần, nếu nói hai bên hiểu nhau thì còn nghe được, nhưng nói tới tình ý hay vận vị gì đó thì thực là vô lý quá chừng, chỉ khiến Thái phi cười chê thôi.”

Tích Vân cười, nói: “Ta vì cao hứng quá nên mới quên hết chừng mực, mong nương tử đừng trách.”

Tôi vội nói: “Vãn bối đâu dám.”

Thư Quý thái phi chậm rãi rót một chén trà đưa tới cho tôi, mỉm cười, nói: “Nói đi cũng phải nói lại, hai người muốn hợp tấu thành công, điều quan trọng nhất là phải ăn ý, nếu mất đi sự ăn ý rồi, dù kỹ xảo có điêu luyện đến mấy cũng vô ích. Hôm nay lại một lần nữa được nghe Trường tương tư và Trường tương thủ chan hòa vang tiếng, cuộc đời này của ta không còn điều gì nuối tiếc nữa rồi.”

Huyền Thanh đứng bên cạnh Thư Quý thái phi cũng cười, nói: “Trước đây chẳng qua là đàn sáo hợp tấu mà thôi, hôm nay còn có tiếng ca của mẫu phi nữa, quả có thể coi là hoàn mỹ vô khuyết rồi.”

Tôi khẽ nở nụ cười. “Quả đúng như Vương gia nói, đàn sáo hợp tấu chỉ có thể thể hiện vận vị bên trong, so với trực tiếp hát ra thành lời thì kém hơn ở cảm giác trực quan, cũng thua về sự mới lạ. Đối với Thái phi mà nói, trực tiếp thẳng thắn rõ là hơn hẳn quanh co, vòng vèo, đó chính là tính cách của Thái phi.”

Thái phi tươi cười rạng rỡ, lại xoa đầu tôi vẻ hiền từ. “Chân nương tử quả đúng là tri âm của ta.”

Tôi cười vui vẻ, nói: “Thái phi nói như vậy, có thể thấy đã thật lòng thương yêu vãn bối rồi!”

Thư Quý thái phi mỉm cười, vuốt nhẹ vai Huyền Thanh, giúp y gạt mấy cánh hoa rơi trên đó xuống. “Tri âm của mẫu phi cũng là tri âm của con, chắc hẳn con và Chân nương tử nói chuyện với nhau rất hợp.”

Huyền Thanh cười rộ, nói: “Mẫu phi không biết đó thôi, trước đây khi cùng nương tử đàm luận về thi từ sử sách, hài nhi chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ rơi vào thế hạ phong, thực là vô cùng hổ thẹn.”

Thư Quý thái phi bật cười, chỉ tay vào tôi, nói: “Chân nương tử thoạt nhìn thì dịu dàng, e lệ, không ngờ lại giỏi tài ăn nói như thế, có thể khiến con trai ta phải cam bái hạ phong, quả là không tầm thường.”

Tôi che miệng cười, nói: “Vương gia khiêm tốn nên mới nói chẳng lựa lời, vậy mà Thái phi cũng tin sao? Khi ở trước mặt Thái phi thì Vương gia khen vãn bối vài câu vậy thôi, đợi tới lúc khác chẳng biết sẽ chê cười vãn bối thế nào nữa.” Huyền Thanh nghe thế liền vội nói: “Thanh nói thực lòng mà, quyết không dám chê cười nương tử nửa câu.” Chúng tôi cứ thế nói cười một lúc, cuộc vui rốt cuộc cũng tàn. Huyền Thanh cất lời cáo biệt Thư Quý thái phi, sau đó liền đưa tôi xuống núi.

Huyền Thanh đi bên tôi, A Tấn dắt ngựa đi theo mãi phía sau. Đường núi quanh co, từng làn gió mát vù vù thổi tới, kèm theo đó là mùi hương thanh tân của cỏ dại, khiến người ta cảm thấy thư thái vô cùng. Làn gió còn thấp thoáng mang theo những tiếng tinh tang phát ra từ chiếc chuông nhỏ đeo trên cổ ngựa, nghe như tiếng nhạc vui vẻ mà ai đó đang hát ở đằng xa. Vó ngựa giẫm lên những bông hoa dại nơi sơn dã, thỉnh thoảng lại có mấy dòng dịch thể man mác hương thơm bắn ra xung quanh. Tôi và y đứng cách nhau chỉ chừng một nắm tay, cùng bước đi lặng lẽ, không ai nói gì.

Nơi giao lộ của con đường núi có mọc một bụi chuối dại rất lớn, ánh dương rạng rỡ tựa dòng thác chảy xuống những phiến lá chuối to ngang chiếc quạt, lại tách ra thành vô số tia nhỏ tỏa đi khắp phía, khiến gốc chuối vốn đã xanh biếc lại càng tràn trề sức sống. Nơi chính giữa mấy cây chuối là những chiếc nõn chuối vừa nhú, còn đang cuộn tròn trong màu vàng nhạt, tựa mấy cây đuốc đang bùng cháy. Trên thảm cỏ xanh phía dưới lác đác nở vài bông đinh hương, hoặc màu tím nhạt hoặc màu xanh lam, trông rất mảnh dẻ dịu dàng, tựa như một thiếu nữ tuổi vừa đôi tám đang nở nụ cười e thẹn.

Tôi thấy Huyền Thanh đang chăm chú nhìn bụi chuối và những bông đinh hương, không kìm được cười, nói: “Nõn chuối cuộn tàu đinh hương búp, cùng hướng gió xuân thảy tự sầu[32]. Phải chăng Vương gia đang cười điều này?”

[32] Trích Đại tặng kỳ 1, Lý Thương Ẩn, nguyên văn Hán Việt: Ba tiêu bất triển đinh hương kết, đồng hướng xuân phong các tự sầu. Hai câu thơ này tác giả dùng giọng điệu của một người con gái đang nhớ người tình, trong đó nõn chuối là hình ảnh ẩn dụ của người tình, còn búp đinh hương là bản thân người con gái, cả hai đang cùng đứng trước làn gió xuân mà nhớ về nhau - ND.

Trong mắt y ánh lên một nét cười sáng rực. “Không biết ta nên khen nương tử thông minh hay là nói nương tử đáng sợ đây?”

Tôi nở nụ cười tự đáy lòng. “Như vậy hẳn là ta đã may mắn đoán đúng ý của Vương gia rồi.”

Huyền Thanh đưa tay hái một bông đinh hương màu tím, đưa lên mũi ngửi. “Thanh quả đúng là vì nghĩ tới câu đó nên mới cười. Đinh hương và chuối tuy cùng ở trước mắt nhưng lúc này, Thanh và nương tử thư thái vô cùng, chẳng hề có nỗi sầu tương tư ly biệt, thế nên hai câu thơ đó thực không hợp cảnh chút nào.”

Tôi mỉm cười, chỉ tay vào cây đàn Trường tương tư đang ôm trong lòng. “Có vật này ở đây, cũng tạm có thể coi là hợp cảnh rồi. Cây đàn này vốn mang tên Trường tương tư mà.” Tôi nhìn bông đinh hương trên tay y, khẽ nói: “Nó đẹp quá!”

Huyền Thanh nhìn bông hoa bằng ánh mắt yêu thương, lại ngoảnh đầu qua phía tôi mà cười, nói: “Quả là rất đẹp, thế nhưng Thanh không hề có ý tặng cho nương tử.”

Tôi bật cười. “Tuy ta không hề muốn nhận nhưng vẫn không nén nổi tò mò mà muốn hỏi một câu vì sao.”

Huyền Thanh dời ánh mắt từ bông đinh hương tới khuôn mặt tôi. “Đinh hương là bông hoa tương tư đau khổ, Thanh không hy vọng nương tử như vậy.”

“Ta là người tu hành, tất nhiên sẽ không dính vào chuyện tương tư, Vương gia quá lo rồi.” Tôi chợt nhớ lại chuyện vừa rồi, bất giác liếc nhìn về phía eo y. “Trường tương thủ là vật quý giá vô cùng, chẳng lẽ lúc nào Vương gia cũng mang theo bên mình ư?”

“Không.” Y lắc đầu, nói: “Có điều mỗi lần tới đây, ta đều mang theo nó.”

Tôi loáng thoáng đoán được ý tứ của y, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, vội nói: “Lòng hiếu thảo của Vương gia với Thái phi quả là hết sức sâu dày.”

Trước đây ở trong cung, mỗi lần trò chuyện cùng tôi tới chỗ này, y đều điểm tới là dừng, không để hai bên rơi vào cảnh khó xử. Thế nhưng hôm nay tình hình lại hoàn toàn khác, y không hề có ý ngưng lời: “Đây chỉ là một nguyên nhân...” Thoáng dừng một chút, hai mắt y bỗng sáng rực. “Còn một nguyên nhân khác là Trường tương tư ở chỗ nàng.” Y nói giọng rất ung dung, điềm đạm, cứ như thể đó là một lẽ đương nhiên.

Y thông minh như thế, chẳng lẽ không biết có những lời không thể tùy tiện nói với tôi sao?

Tôi ngoảnh mặt qua hướng khác, gượng cười để che giấu tâm trạng rối bời của bản thân. “Vương gia đúng là thú vị, vì Trường tương thủ mà tới tìm Trường tương tư.”

Ánh mắt Huyền Thanh tựa như ánh dương bao phủ khắp trời, khiến người ta không có chỗ nào để né tránh. Y nghiêm túc nói: “Thanh là chủ nhân của Trường tương thủ, tới tìm chủ nhân của Trường tương tư.”

Bàn tay đang ôm cây đàn Trường tương tư của tôi toát đầy mồ hôi, mang tới cảm giác nhớp nháp. Tôi không thể né tránh nữa, khuôn mặt bất giác đỏ bừng, lúng túng nói: “Vương gia thật biết đùa quá!”

Y nhìn tôi vẻ hết cách, hồi lâu sau mới nói: “Nàng biết là ta không đùa.”

Tôi cố dằn lòng, đột ngột ngẩng lên nhìn y chăm chú, lạnh lùng nói: “Nhưng ta lại chỉ có thể nghĩ là Vương gia đang đùa.”

Y không hề nhìn vào mắt tôi, mà chỉ thoáng liếc qua. “Trước đây nàng là sủng phi trong cung, bây giờ đã không phải nữa rồi. Do đó, ta không hề đùa với nàng, nàng hãy coi đó là lời thật lòng của ta. Sau khi nàng để lại mảnh giấy đó ở Thanh Lương Đài rồi không từ mà biệt, ta sợ nàng thương tâm khó xử nên mới cố kìm nén không đi tìm nàng, nhưng nàng có biết thời gian qua, lòng ta bức bối đến thế nào không? Nõn chuối cuộn tàu đinh hương búp, cùng hướng gió xuân thảy tự sầu. Ta không biết nàng có giống ta không, nhưng đối với ta, bởi một câu “tạ ơn chàng hữu ý, thẹn không sắc khuynh thành” kia của nàng, e rằng mùa xuân năm nay chính là mùa xuân đau khổ nhất trong cuộc đời ta.”

Lời của y lập tức khiến tôi trở nên nôn nóng, tôi phất tay áo, nói: “Trước đây ta là sủng phi trong cung, do đó dù đã bị trục xuất khỏi cung nhưng đời này kiếp này, ta vẫn không thể dứt bỏ cái bóng của cung đình.” Một dòng lệ chua chát chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, phải cố hết sức tôi mới kìm nén được. “Con người chẳng phải cỏ cây, sao ta không hiểu tâm ý của Vương gia kia chứ, hiềm một nỗi phận bèo dạt chẳng dám với cành cao, Mạc Sầu này bị đuổi khỏi cung với tấm thân tàn, thực không muốn dính dáng gì tới hoàng thất nữa.”

“Vì nàng từng là phi tử của y, còn ta lại có xuất thân cung đình, do đó nàng mới không thể chấp nhận ta sao?” Y chăm chú nhìn tôi, trong mắt ngợp nỗi xót xa và trìu mến. “Ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, trước đây ở trong cung, nàng đã từng có ngày nào được bình an, vui vẻ chưa?”

Bình an vui vẻ? Lòng tôi chợt nhói đau. Nhớ khi đó, mỗi một ngày, mỗi một giờ, dù đang được Huyền Lăng hết mực sủng ái nhưng cuộc sống của tôi có khi nào mà không giống như đi trên băng mỏng, trên đầu lưỡi đao đây?

Bình an vui vẻ, đó là điều mà thôi thậm chí không dám nghĩ đến.

Tôi chỉ mong mình có thể sống, sống tốt hơn một chút.

Y ngẩn ngơ nói: “Mỗi lần ta gặp nàng, nàng đều chẳng được vui vẻ thật sự, ngay đến tiếng khóc cũng phải cố sức kìm nén.”

Nỗi khổ bao năm qua, sự tranh đấu bao năm qua, cả sự thương tâm và hụt hẫng của tôi, chỉ có y là từng tận mắt nhìn thấy và vỗ về, an ủi.

Tôi lòng dạ nguội lạnh, thổn thức nói: “Cho dù không có quãng thời gian trong cung đó, quá khứ và hiện tại, rốt cuộc vẫn không giống nhau.”

Huyền Thanh nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi không thể né tránh được nữa. Y hỏi: “Quá khứ và hiện tại có chỗ nào khác nhau?”

Qua màn sương mỏng mịt mờ trên đôi mắt, tôi phát hiện y và Huyền Lăng kỳ thực không hề giống nhau. Huyền Lăng có vẻ góc cạnh lạnh lùng của bậc đế vương, còn Huyền Thanh, những đường nét đều dịu dàng, mềm mại. Tôi cơ hồ không kiềm chế nổi, những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. “Sao lại không khác chứ, bây giờ... ta đã chẳng còn trái tim nhi nữ như thuở xưa rồi.”

Y cất tiếng ngắt lời tôi: “Trước đây nàng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Chân, dung nhan như ngọc; bây giờ, nàng là nữ tử bị hoàng huynh của ta trục xuất khỏi cung, để tóc tu hành.” Y bước tới gần tôi, từng làn hơi thở như bao trùm lấy tôi. “Nhưng bất kể là trước đây hay bây giờ, bỏ qua quãng thời gian trong cung, nàng đều là một người tự do, có thể chung sống với bất cứ người nào. Trước đây và bây giờ, căn bản không có gì khác biệt. Điều duy nhất khác biệt chỉ là trái tim của nàng.” Giọng nói của y lạnh lùng mà băng giá, tựa như một chiếc búa không ngừng gõ lên trái tim tôi. “Chân Hoàn kiêu ngạo, dũng cảm, không biết sợ là gì mà ta quen biết trước đây rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

“Đã đi đâu rồi?” Tôi lẩm bẩm tự hỏi mình, cũng như là đang hỏi y, bao nỗi ấm ức và khổ sở trong lòng rốt cuộc cũng cuồn cuộn tuôn trào. “Cô ấy chết rồi, Chân Hoàn của ngày xưa đã chết từ khoảnh khắc nhà tan cửa nát rồi! Người đang sống bây giờ tên là Mạc Sầu, là thân xác mà Chân Hoàn để lại, không còn là Chân Hoàn mà huynh từng quen biết trước đây nữa!”

Tôi chậm rãi nói ra những lời đã chất chứa trong lòng mình bấy lâu, đột nhiên có cảm giác trống rỗng và yếu đuối, sau khi loạng choạng mấy bước liền tựa người vào vách đá, thở dốc từng cơn.

Y nở nụ cười thê thảm nhưng trong sự thê thảm lại xen lẫn một chút mừng vui, nhìn cứ như cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước xiết. Y nói: “Nàng vừa nói con người chẳng phải cỏ cây, hẳn nhiên không thể vô tình, như thế tức là trong lòng nàng cũng có một vị trí dành cho ta, đúng vậy không? Chẳng hạn như ngày hôm đó, nàng đã gọi tên ta.”

Tôi cố sức lắc đầu, lắc đến mức chóng cả mặt, dường như chỉ có như thế tôi mới có thể tăng thêm sức nặng cho lời nói của mình: “Vương gia hiểu lầm rồi, bởi vì Vương gia đã chiếu cố cho ta bao năm nay, mà con người chẳng phải cỏ cây, nên ta tất nhiên hiểu rõ tâm ý của Vương gia đối với ta. Nhưng hiểu là một chuyện, còn tình cảm lại là chuyện khác, ta chỉ có thể coi Vương gia như tri kỷ mà thôi. Nếu bởi vì ngày đó ta mạo muội gọi tên Vương gia mà khiến Vương gia hiểu lầm, vậy ta xin có lời cáo lỗi.”

Sự nhiệt tình của y dần giảm bớt. Tôi tựa đầu vào vách đá, nói với giọng cứng rắn: “Vương gia từng nói, tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình. Tiểu thư nhà Bái Quốc công tuy đức hạnh xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần, vậy nhưng ngài lại không thích. Hôm nay xin cho phép ta nói một lời mạo phạm, tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình, câu này quả rất hay, tâm tư của ta với Vương gia cũng là như vậy. Vương gia tuy là dòng dõi hoàng thất cao quý, lại văn võ kiêm toàn, nói là rồng phượng trong loài người cũng không quá, nhưng Chân Hoàn ta...” Tôi cố dằn lòng, lạnh lùng nói: “Nhưng Chân Hoàn ta lại không thích ngài.”

Vách đá lạnh băng và bóng loáng, dán sát vào lưng tôi. Lưng tôi khi nóng khi lạnh, cứ như đang bị ốm nhưng trong đầu lại chỉ có cảm giác lạnh giá vô cùng. Cái lạnh ấy cứ như là khi tôi nhúng bàn tay vào trong băng tuyết lúc nghịch tuyết hồi nhỏ, lạnh đến thấu tâm can, còn kèm theo cảm giác tê dại.

Hơi thở của y trở nên dồn dập, càng lúc càng nặng nề, bên trong tràn ngập vẻ tuyệt vọng, tựa một cây búa không ngừng đập vào trái tim tôi. Ánh mắt y giống hệt một con dã thú bị thương, tột cùng băng giá.

Tôi sợ phải nhìn y biết bao, sợ vô cùng. Tôi cố sức ngoảnh đầu qua hướng khác, không nhìn y nữa nhưng ánh mắt y lại như bao phủ khắp cả đất trời, tôi không thể tránh được. Tôi bị y nhìn như thế, một cảm giác trống rỗng khó mà miêu tả bằng lời cuồn cuộn trào dâng, trái tim tôi dường như chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài, không sao lấp đầy được nữa. Ngón tay tôi run lẩy bẩy, tôi sợ bị y nhìn thấy, liền giấu ra sau lưng, dùng sức nắm chặt hai bàn tay lại.

Sắc mặt y dần bình tĩnh trở lại. Hồi lâu sau, y cài bông đinh hương đó lên vạt áo của mình, gượng cười cất tiếng: “Nghe nàng nói vậy, bông đinh hương phải chịu đầy nỗi khổ tương tư xem ra đành thuộc về ta rồi.”

Tôi không sao kìm nén được nữa, vội vã chạy đi, chẳng hề phát hiện nước mắt đã trào dâng nơi bờ mi tự lúc nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3