Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 03 - Phần 1
Chương 3
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đoán chừng Huyền Lăng đã sắp thức giấc, tôi bèn để cho nước mắt lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lưng y. Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay phải của y, tay y bóng láng, mịn màng, nhưng có hơi mềm và nhão do đã lâu ngày không luyện võ. Còn Huyền Thanh, trên cánh tay phải của y có một hình xăm hết sức dữ dằn, khó ai có thể tưởng tượng nổi trên người một nam tử tuấn tú, nho nhã như y lại có một hình xăm như thế, chỉ có những người thân mật nhất mới có thể nhìn thấy được.
Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng vẻ đầy thỏa mãn, kế đó liền trở mình ôm lấy tôi lúc này đang nước mắt đầm đìa. “Hoàn Hoàn, vừa rồi nàng đã nhỏ ba mươi bảy giọt nước mắt vì trẫm rồi đấy!” Tôi thoáng ngẩn ra, kế đó lại càng xót xa rơi lệ. Y hỏi: “Tại sao nàng khóc?”
Tình dục, chẳng qua chỉ là một thứ dục vọng của con người mà thôi. Sự kết hợp của nhục thể đối với Huyền Lăng mà nói thì có là gì đâu chứ, bởi tất cả nữ nhân trong thiên hạ này vốn đều thuộc về y, sau một hồi ân ái, y hoàn toàn có thể phủ nhận, hoàn toàn có thể quên đi nữ tử vừa ân ái với mình.
Nhưng nam nhân, đặc biệt là những nam nhân vừa được thỏa mãn về nhục dục, thường là dễ nói chuyện nhất, dễ bị lay động nhất.
Đây chính là thời cơ mà tôi cần nắm lấy.
Tôi gối đầu lên cánh tay y, rơm rớm nước mắt, nói: “Ai ai cũng bảo năm xưa Hoàn Hoàn ương bướng rời cung, sai đến mức không còn thuốc nào chữa nổi. Chỉ có bản thân Hoàn Hoàn biết rõ, khi đó Hoàn Hoàn làm vậy thật sự không sai chút nào.” Huyền Lăng hơi cau mày, vẻ lạnh lùng trong mắt dần trở nên rõ rệt. Tôi giả bộ như không biết, xúc động nói: “Trước đây thiếp cứ ngỡ Tứ lang chẳng có chút tình ý nào với thiếp, chẳng qua chỉ vì thiếp là mẹ của Lung Nguyệt, lại có mấy phần giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu nên mới muốn thiếp ở lại trong cung. Hoàn Hoàn yêu Tứ lang vô cùng, nhưng thực sự đã bị câu “Hoàn Hoàn giống nàng” kia làm tổn thương sâu sắc.” Tôi dần ngưng khóc, nói tiếp: “Rời cung bốn năm, Hoàn Hoàn không có lúc nào không nghĩ, nếu Tứ lang hãy còn một chút, không, chỉ cần là một chút chút tình ý với Hoàn Hoàn thôi, Hoàn Hoàn dù có phải chết cũng không còn điều gì nuối tiếc nữa. Hiện giờ Hoàn Hoàn rời xa Tứ lang đã bốn năm rồi, bốn năm không gặp, vậy mà Tứ lang vẫn lo lắng cho thiếp, vì nghe ni cô ở chùa Cam Lộ nói thiếp mang bệnh phải dọn ra ngoài mà dời gót tới đỉnh Lăng Vân này. Chỉ cần biết rằng Tứ lang thật sự có chút chân tình với Hoàn Hoàn, bốn năm ly biệt này đâu có gì là đáng tiếc. Nếu sớm biết được điều này, Hoàn Hoàn nguyện lòng giảm thọ mười năm...”
Y khẽ chặn ngón tay lên môi tôi, nửa như xót xa, nửa như trách cứ: “Hoàn Hoàn, trẫm không cho phép nàng nói bừa như vậy!”
Nước mắt của tôi đậu trên bờ mi, rung rinh như muốn rơi xuống. Tôi đã từng luyện tập vô số lần, dáng vẻ rơm rớm nước mắt thế này dễ khiến người ta sinh lòng xót thương nhất, cũng dễ khiến y rung động nhất.
Y quả nhiên đã chấn động, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi. “Hoàn Hoàn, sau bốn năm ở chùa Cam Lộ, nàng quả đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn ương bướng như xưa nữa.” Y khẽ ôm tôi vào lòng. “Nếu không vì năm đó nàng cứ hay làm việc theo cảm tính, trẫm sao nỡ để nàng rời cung khi mới sinh Lung Nguyệt được ba ngày. Kỳ thực trẫm phế đi danh vị của nàng chính là muốn nàng tập trung suy nghĩ lỗi lầm, bởi nếu vẫn còn danh vị, nàng làm sao biết được nỗi khổ sau khi rời cung.” Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi, xúc động nói: “Nàng cũng thật quật cường, làm trẫm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nàng có biết trẫm đã vì nàng mà trừng phạt bao nhiêu phi tần không, ngay đến Như Kim... Nàng không biết Như Kim trông giống nàng đến thế nào đâu.”
Phó Như Kim ư? Cô ta giống tôi hay là giống Thuần Nguyên Hoàng hậu đây? Tôi không hỏi, bởi giống ai cũng không quan trọng, y chẳng qua chỉ dùng một cái bóng để thay thế một cái bóng khác mà thôi. Huống chi dù y sủng ái Phó Như Kim đến mấy, đến cuối cùng cũng đâu có thèm nhỏ một giọt lệ vì cái chết thảm của cô ta.
Thế nhưng ngoài miệng tôi lại lộ rõ vẻ tò mò: “Như Kim là ai thế? Cô ấy giống thiếp lắm sao?”
Huyền Lăng khẽ hôn lên trán tôi, cười nói: “Giống ai cũng không quan trọng, việc đã qua rồi, trên đời đã không còn con người ấy nữa rồi.”
Tôi không nói gì, nữ nhân y đã sủng ái suốt một năm, nữ nhân vì sự sủng ái quá mức của y mà trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vậy mà chỉ được y nhắc tới bằng một lời dửng dưng như vậy, thật là đáng thương tới tột cùng.
Tôi gục đầu lên vai y, sụt sịt nói: “Là ai cũng không quan trọng, Hoàn Hoàn chỉ cần có Tứ lang ở đây thôi. Tứ lang, thiếp thực sự rất sợ đời này kiếp này sẽ không còn được gặp lại chàng, còn cả Lung Nguyệt nữa... Lung Nguyệt của chúng ta...”
Huyền Lăng dịu dàng xoa nhẹ lưng tôi, khẽ cười, nói: “Không phải trẫm đang ôm nàng đó sao? Lung Nguyệt vẫn khỏe, nàng không biết nó ngoan ngoãn, đáng yêu đến thế nào đâu, Kính Phi thương yêu nó vô cùng.” Rồi y hơi cau mày lại. “Chỉ đáng tiếc trẫm không thể mang nó tới đây cho nàng xem.”
Tôi lộ vẻ buồn thương, nghẹn ngào nói: “Được nghe Tứ lang nói là Lung Nguyệt vẫn khỏe, thiếp cũng yên tâm rồi!” Thoáng trầm ngâm một chút, tôi nói tiếp: “Kỳ thực không có người mẹ ruột như Hoàn Hoàn, Lung Nguyệt vẫn có thể sống tốt.”
Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú rồi khẽ thở dài. “Kỳ thực năm đó nếu nàng không rời cung, Lung Nguyệt được mẹ ruột chăm sóc hẳn sẽ tốt hơn nhiều. Có điều, cứ nhìn tình hình bây giờ mà xét, nàng nhờ cậy Kính Phi cũng không phải là nhờ nhầm người.”
Những giọt nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy xuống, mỗi lần rơi xuống mu bàn tay y liền bắn ra tung tóe. “Hoàn Hoàn mang bệnh lâu ngày, ở chùa Cam Lộ đã phải chịu rất nhiều khổ cực, đó có lẽ chính là báo ứng cho sự ương bướng năm xưa. Tuy đã rời khỏi Tử Áo Thành suốt bốn năm trời, nhưng lòng Hoàn Hoàn không lúc nào không nhớ đến người trong Tử Áo Thành. Mỗi lần Phương Nhược tới thăm, thiếp thậm chí không dám hỏi về tình hình của Tứ lang, chỉ lo Phương Nhược sẽ nói với thiếp là Tứ lang đã có người mới, hoàn toàn quên mất thiếp rồi. Thiếp thực sự không dám hỏi, chỉ còn cách mỗi ngày tụng kinh trăm lượt, cầu mong cho Tứ lang và Lung Nguyệt mãi mãi được bình an.” Tôi sụt sịt không thôi, mãi một hồi lâu sau mới có thể nói tiếp: “Bây giờ được trùng phùng với Tứ lang, đời này kiếp này Hoàn Hoàn không còn mong cầu gì hơn...”
Y đưa tay dịu dàng giúp tôi lau đi những giọt nước mắt, cất giọng thương yêu: “Hoàn Hoàn, trên đường tới đây trẫm đã nghĩ, chỉ cần nàng còn một tia tình ý với trẫm, chỉ cần nàng biết trước đây mình đã sai, mọi lỗi lầm trẫm đều có thể tha thứ cho nàng. Hoàn Hoàn, nàng đã không làm trẫm thất vọng, trẫm thậm chí còn cảm thấy, năm xưa có lẽ trẫm không nên để mặc cho nàng rời cung.”
Tôi khẽ nói: “Tứ lang, năm xưa thiếp không có ý mạo phạm tiên Hoàng hậu đâu.”
Y hơi cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. “Chuyện trước đây nàng đã phải nhận một bài học rồi, trẫm là thiên tử, sẽ không tính toán với nàng nữa.” Ánh mắt y đột nhiên dịu dàng hơn mấy phần, tựa như làn nước mùa xuân phá băng chảy ra. “Nếu không vì nàng rời cung bốn năm, trẫm làm sao biết được mình lại nhớ nhung nàng đến nhường này. Vốn dĩ việc dâng hương dịp tháng Giêng có thể làm ở Thông Minh điện, nếu không vì Lý Trường nhắc rằng tới chùa Cam Lộ dâng hương có thể giải khuây đôi chút, trẫm cũng không thể mượn dịp mà tới đây thăm nàng. Kỳ thực lúc ở chùa Cam Lộ, trẫm cũng do dự không biết có nên tới gặp nàng hay không, chỉ sợ nàng vẫn còn quật cường như trước. Nào ngờ vừa hỏi thử liền được biết nàng vì mắc bệnh nên đã dọn tới đỉnh Lăng Vân, tuy bệnh khỏi rồi nhưng lúc nàng sinh Lung Nguyệt là sinh non, lại rời cung khi chưa đầy cữ, chỉ e năm xưa đã lưu lại mầm bệnh, thế là dù không hợp lễ nghi đến mấy trẫm cũng phải đi thăm nàng một chuyến.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Được Tứ lang dành cho tình cảm như vậy, Hoàn Hoàn lại càng thấy hổ thẹn.” Tôi đưa tay tới khẽ vuốt ve đôi hàng lông mày của y, nở một nụ cười dịu dàng, nói tiếp: “Bất kể là khi ốm đau hay khi khỏe mạnh, Hoàn Hoàn đều ngày ngày tụng kinh cầu chúc cho Tứ lang được bình an, hôm nay nhìn thấy Tứ lang tráng kiện thế này, Hoàn Hoàn cũng yên tâm rồi.”
Những lời này của tôi nghe như chứa chan tình ý ngọt ngào, trong mắt cũng lộ rõ vẻ dịu dàng vô hạn. Nhưng khi chăm chú nhìn y, nơi đáy lòng tôi lại đang thầm nở một nụ cười giễu cợt, là giễu cợt y, cũng là giễu cợt chính mình.
Y ghé người lại ôm lấy tôi, vùi mặt vào giữa mái tóc của tôi. “Hoàn Hoàn, nghe nàng nói vậy, lại ngửi mùi đàn hương trên người nàng, trẫm thấy dễ chịu lắm. Nàng có biết không, trong cung đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng ngay đến một người tri kỷ để tâm sự đôi lời trẫm cũng chẳng có.” Trong giọng nói của y thấp thoáng nét bi thương: “Nàng có biết không? Lục đệ không thể trở về nữa rồi!”
Tôi khẽ vỗ lưng y tỏ ý an ủi, đồng thời cắn chặt răng, kìm nén để bản thân không rơi nước mắt. Y là đấng quân vương chí cao vô thượng, thế nhưng vẫn có rất nhiều việc phiền lòng. Nghe tin về cái chết của Huyền Thanh, hẳn y cũng giống như tôi, đều đau thương hết mực.
“Lục Vương gia là huynh đệ chí thân của Tứ lang, chắc Tứ lang thương tâm vô cùng. Có điều thương tâm thì thương tâm nhưng Tứ lang là thiên tử, từng lời nói, cử chỉ đều ảnh hưởng tới chúng sinh trong thiên hạ, không thể không quý trọng thân thể của mình.”
Huyền Lăng ngẩng đầu, buồn bã nói: “Kỳ thực, trước khi Lục đệ khởi hành, trẫm đã biết có không ít gian tế Hách Hách trà trộn vào Điền Nam rồi, còn có loạn dân lúc nào cũng thừa cơ gây chuyện. Chỉ là trẫm muốn y vi hành quan sát dân tình nên không thể phô trương quá mức, cũng không thể phái người ngầm bảo vệ y. Nếu trẫm có thể tạm đặt chính sự qua một bên mà lo cho sự an nguy của y trước nhất, kết cục đó có lẽ đã không xảy ra.”
Tôi bất giác rùng mình một cái, trái tim sau nháy mắt đã như bị băng tuyết phủ dày. Tôi cố sức kìm nén nhưng đầu đau đớn tột cùng, cơ hồ muốn nứt ra... Là y, không ngờ lại là y! Cho dù y không cố ý, nhưng tương lai của tôi, giấc mộng đẹp của tôi, mọi niềm hy vọng của tôi, lại một lần nữa vì y mà tan vỡ!
Trong chiếc giỏ đựng kim chỉ nơi đầu giường có đặt một cây kéo, tôi đưa mắt liếc qua, thấy nó lóe lên một tia lạnh ngắt. Chỉ cần tôi đưa tay ra với lấy nó và đâm thẳng vào trái tim Huyền Lăng, y sẽ chết, sẽ chết theo phụ thân của đứa bé trong bụng tôi bây giờ.
Thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc. Nếu y chết đi, đứa bé trong bụng tôi cũng khó mà sống nổi. Thậm chí cả cha mẹ, huynh muội của tôi cùng với Lung Nguyệt, Cận Tịch, rồi đến Kính Phi cũng có khả năng bị liên lụy. Muốn trả thù y, tôi không hẳn phải dùng cách giết chết y, như thế thì được chẳng bằng mất, cũng chẳng đủ làm y đau khổ.
Lòng càng đau đớn thì càng phải cố gắng nhẫn nhịn, tôi thu ánh mắt lạnh lùng kia về, dịu dàng nói: “Tứ lang cũng đâu muốn thế, dù sao cũng là huynh đệ chí thân mà. Lục Vương gia trước kia vốn luôn tự do nhàn hạ, giờ đây có thể làm việc có ích cho Đại Chu, rốt cuộc cũng có thể coi là một vị hiền vương rồi.”
Huyền Lăng tựa người vào lòng tôi, cất giọng mỏi mệt nói: “Là trẫm không tốt, không suy nghĩ cho sự an nguy của y. Hoàn Hoàn, nàng biết không? Từ nhỏ phụ hoàng đã thương yêu lục đệ nhất, sủng ái mẫu phi của y Thư Quý phi nhất, lục đệ cái gì cũng giỏi hơn trẫm, cũng tốt hơn trẫm. Trẫm và mẫu hậu tuy có địa vị chỉ thua kém lục đệ và Thư Quý phi, nhưng trong mắt phụ hoàng từ đầu chí cuối chỉ có bọn họ, trẫm chưa từng là gì cả. Hoàn Hoàn, nàng có biết cảm giác phải ở dưới người khác là như thế nào không? Có biết cảm giác phải trơ mắt nhìn cảnh trong thiên hạ chỉ có một người hơn mình là như thế nào không?”
“Cho nên sau khi trừ bỏ y rồi, trong thiên hạ sẽ không còn ai hơn người nữa, đúng thế không?” Tôi thầm đau xót, lẩm bẩm tự nói với mình.
“Hoàn Hoàn.” Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi. “Nàng lẩm bẩm cái gì vậy?”
“Đâu có.” Tôi mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy Lục Vương gia cũng đâu có tốt như vậy, tiên đế thương yêu Lục Vương gia không hẳn là vì Lục Vương gia cái gì cũng tốt, chỉ là vì sủng ái Thư Quý phi nên mới yêu người yêu cả đường đi mà thôi. Hơn nữa, cho dù hồi nhỏ Lục Vương gia có ưu tú thế nào, đến bây giờ cũng chỉ là một vị vương gia nhàn tản có chút tài về thi từ ca phú mà thôi.” Thoáng dừng một chút, tôi cố gắng kìm nén nỗi buồn đau khi phải nói ra những lời trái với lòng, rồi lại tiếp: “Huống chi người làm thiên tử, lúc nào cũng phải đặt chúng sinh thiên hạ lên trên hết.”
Y thở dài than: “Hoàn Hoàn, chỉ có nàng là hiểu tâm ý của trẫm nhất. Khi tin tức về cái chết của lục đệ truyền về, trẫm vô cùng buồn bã, lập tức hạ lệnh cho quan viên các phủ huyện gần sông Đằng Sa tiến hành tìm kiếm, đáng tiếc chẳng có kết quả gì. Dù sao lục đệ và trẫm cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, y lại luôn yên phận giữ mình, không hề làm việc gì quá phận, tình cảm của trẫm với y cũng sâu sắc vô cùng.”
Tôi khẽ nói: “Lục Vương gia kỳ thực rất trung thành với Tứ lang.”