Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 19 - Phần 2
Lý Trường đang định cáo lui rời đi, chợt thấy đồ đệ của y là Tiểu Hạ Tử hành lễ xong rồi bước vào, khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ...” Sau đó bèn thõng tay đứng lặng im ở đó.
Vì hôm nay Tiểu Hạ Tử là người trực đêm cho Huyền Lăng, Lý Trường bèn hơi cau mày, quát: “Có việc gì mà lén lén lút lút như thế, ở trước mặt nương nương có lời gì mà không thể nói ra hay sao?”
Tiểu Hạ Tử đưa mắt liếc tôi, hoang mang cúi gằm mặt xuống. “Hoàng thượng vốn đã đi nghỉ ở chỗ Phúc Tần tiểu chủ, ai ngờ bên phía Tường Tần lại cho người đến nói cái gì mà Tường Tần vì âm khí nặng nên bị bóng đè, muốn mời Hoàng thượng qua đó.”
Lý Trường cười nhăn nhó, nói: “Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Phúc Tần, Tường Tần, Kỳ Tần cùng với Thụy Tần đã qua đời đều là hậu nhân của công thần trong việc bình định Nhữ Nam Vương năm đó, bọn họ vào cung cùng ngày, trở thành quý nhân, đều ở tại Mật Tú cung của Hoa Phi thuở trước. Sau khi Thụy Tần tự vẫn, Kỳ Tần dọn ra ngoài, chỉ còn lại hai người Tường Tần và Phúc Tần là vẫn ở trong Mật Tú cung. Tường Tần tính tình ngang ngược, Phúc Tần thì hiền lành thật thà, Tường Tần tranh sủng không lại người khác nhưng lại dám cướp sự ân sủng của Phúc Tần, mỗi lần Huyền Lăng tới nghỉ đêm ở tẩm điện của Phúc Tần là cô ta lại nghĩ đủ mọi cách mời Huyền Lăng đi. Nhưng cô ta đẹp hơn Phúc Tần, cũng lanh lợi hoạt bát hơn, do đó được Huyền Lăng yêu thích hơn một chút.
Tôi hơi cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Trước khi bản cung rời cung, Tường Tần đã như vậy rồi, sao sau bao nhiêu năm mà tính cách cô ta chẳng thay đổi chút nào thế?”
Lý Trường đáp: “Cũng tại Phúc Tần tiểu chủ tính tình hiền lành quá, cùng ở trong một cung mà lại không chịu trở mặt, càng không chịu nói nỗi khổ của mình ra với người ngoài, để mặc Tường Tần tiểu chủ làm bậy suốt bao năm nay.”
Tôi đưa tay chống cằm, trầm ngâm nói: “Hoàng hậu và Kính Phi không quản đến chút nào sao?”
Lý Trường cúi đầu khẽ thưa: “Kính Phi nương nương... Những năm nay Kính Phi nương nương tiếng là có quyền hiệp trợ quản lý lục cung, kỳ thực lời nói chẳng có chút trọng lượng nào. Còn Hoàng hậu... Chẳng qua là hai phi tần không đắc sủng lắm đấu đá với nhau, Hoàng hậu chỉ trách mắng vài câu rồi cho qua, không để tâm tới nữa.”
Trong noãn các, những bông hoa sơn chi vẫn tỏa hương dìu dịu, ngửi lâu rồi, mùi hương đó như thể mãi vất vương nơi đầu mũi. Tôi giận dữ nói: “Sự ngang ngược của Tường Tần thật khiến người ta khó chịu. Bản cung không có quyền hiệp trợ quản lý lục cung nên tất nhiên không thể xử trí, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn việc này được.” Sau đó bèn quay sang dặn dò Lý Trường: “Tường Tần đã bị bóng đè, vậy hãy thay bản cung thưởng cho cô ta một nồi canh trân châu gạo lứt, nhớ là phải dùng loại nồi to bằng năm chiếc bát tô đấy!”
Canh trân châu mà nấu bằng hạt bo bo bình thường thì còn đỡ, nhưng gạo lứt là loại gạo chỉ xay bỏ lớp vỏ trấu, chưa được làm sạch, ăn thô ráp, nấu tốn thời gian, mà cho dù có nấu chín thì cũng vẫn khó nuốt vô cùng.
Lý Trường không kìm được cười nói: “Chủ ý của nương nương thật hay quá, như vậy không những có thể làm Tường Tần bớt kiêu ngạo mà còn khiến người ta không chỉ trích được gì.”
Cận Tịch cũng mím môi cười khẽ. “Tường Tần tiểu chủ bị bóng đè đang cần gấp, khỏi phải nấu chín làm gì, cứ đun sôi lên rồi mang qua đó là được.”
Tôi nói giọng khinh miệt: “Hoàng thượng giờ chắc đang ở chỗ cô ta, Lý Trường ngươi hãy đích thân mang tới đó, ở ngay trước mặt Hoàng thượng để xem cô ta có dám không uống không. Không phải là bị bóng đè ư? Vậy hãy kêu cô ta uống hết cả nồi canh đó, không được phép sót lại chút nào.”
Lý Trường vội vàng khom người cáo lui.
Cận Tịch cười tủm tỉm rót cho tôi một chén trà, khẽ hỏi: “Nương nương làm vậy thực là khiến lòng người sảng khoái nhưng tại sao lần này nương nương lại tức giận như vậy? Nếu là trước đây, nương nương nhất định sẽ chỉ mỉm cười cho qua chuyện thôi.”
Tôi cười đáp: “Ngươi cứ chờ xem, ta tự có đạo lý của ta.”
Đến ngày hôm sau, mọi người trong cung đều biết việc tôi thưởng cho Tường Tần một nồi canh trân châu gạo lứt để giúp cô ta chữa bệnh bóng đè, khiến cô ta uống đến nỗi chẳng thể bò dậy khỏi giường. Huyền Lăng khi tới thăm tôi không hề tỏ ra tức giận, còn cười ha hả, nói: “Nàng giận Tường Tần làm gì chứ, tính tình nàng ta là như vậy, tuy có hơi nông cạn, bừa bãi nhưng cũng khá đáng yêu.”
Tôi ngồi soi mình trước gương, nhìn những lọn tóc của mình được đôi tay Hoán Bích uốn qua uốn lại thoăn thoắt không ngừng, ung dung nói: “Hoàng thượng muốn sau này trong hậu cung tràn ngập những sự đấu đá tranh giành hay là mong tất cả mọi người đều tốt tính giống như Phúc Tần đây?”
Huyền Lăng đặt tay lên bờ vai tôi, khẽ cười nói: “Phúc Tần tuy phải chịu ấm ức nhưng cũng đâu có ý kiến gì, huống chi những việc thế này còn chưa thể tính là đấu đá tranh giành, nàng nặng lời quá rồi!”
Hoán Bích lúc này đã bới xong cho tôi kiểu tóc linh xà, lại dùng nước hoa nhài miết những sợi tóc rối xuống và cài vào bên trong búi tóc mấy bông hoa nhài, khiến búi tóc của tôi tỏa hương thoang thoảng dù không ai có thể nhìn thấy hoa, thực là thanh tao hết mực. Tôi thoáng ngắm mình trong gương, sau đó mới nói: “Hoàng thượng chưa nghe câu con đê dài ngàn dặm sụt toang vì ổ kiến đó ư? Hoàng thượng nghĩ rằng chỉ dung túng cho Tường Tần vài lần như vậy thì không có gì, nhưng nếu sau này mọi người trong cung học theo cô ta, những người như Phúc Tần lâu ngày rồi sẽ sinh lòng oán hận, còn hạng như Tường Tần thì sẽ ỷ được sủng ái mà kiêu căng, ấy thực là một tai họa ngầm vô cùng to lớn.” Thấy Huyền Lăng lộ vẻ suy tư, tôi lại chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa, Hoàng thượng rõ ràng đã lật được thẻ bài của Phúc Tần, vậy mà Tường Tần còn bày trò vờ vịt. Nếu cô ta thực sự bị bóng đè thì cứ gọi thái y tới chữa trị là được, việc gì phải làm ầm lên như thế? Hoàng thượng mỗi ngày đều có buổi chầu sớm, há có thể vì cô ta mà bị ảnh hưởng. Nếu Thái hậu biết được việc này, người nhất định sẽ trách Hoàng thượng không biết giữ gìn bản thân, rồi kiểu gì cũng lại nảy sinh rắc rối.”
Huyền Lăng đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: “Trẫm chỉ nhất thời dung túng cho tính khí của Tường Tần, không ngờ lại phạm phải nhiều sai lầm như vậy.”
Tôi cũng khẽ cười. “Đây đâu phải là sai lầm của Hoàng thượng, đều là tại Tường Tần buông thả quá đó thôi.” Sau đó lại thở dài một tiếng, than: “Tường Tần cũng đã vào cung khá lâu rồi, không ngờ còn không hiểu chuyện như vậy, thật khiến người ta hết cách. Tuy thần thiếp đã trừng phạt cô ta một chút nhưng chẳng biết sau này cô ta có chịu lấy đó làm bài học không nữa.”
Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Như vậy xem ra trẫm cũng nên phạt Tường Tần một chút mới được, còn cần an ủi Phúc Tần nữa.” Y kéo bàn tay tôi lại, cất tiếng khen: “Hoàn Hoàn, lần này nàng làm đúng lắm!”, sau đó liền hạ lệnh cắt bổng lộc của Tường Tần trong vòng nửa năm, lại ban thưởng cho Phúc Tần rất nhiều thứ coi như an ủi.
Sau việc này, nếp sống trong cung lập tức tốt hẳn lên, gần như không còn phi tần nào dám ỷ được sủng ái mà kiêu căng, ngang ngược nữa. Ngay đến My Trang khi tới thăm tôi cũng cười nói: “Thái hậu biết việc này thì rất vui, cứ khen muội không ngớt lời ấy.”
Tôi khẽ cười hờ hững. “Thái hậu cũng biết rồi sao?”
My Trang đáp: “Trong cung bây giờ có ai mà không biết chứ. Hoàn Phi nương nương khí thế oai hùng, loáng cái đã đè nén được cái thói đấu đá tranh giành trong hậu cung. Thái hậu vốn còn mang lòng nghi ngờ muội, bây giờ thì đã hoàn toàn yên tâm rồi.”
Tôi trầm giọng nói: “Tỷ đâu biết được chỗ khó xử của muội, nếu muội không ra tay với Tường Tần thì Thái hậu ắt sẽ mang lòng nghi ngờ, sợ rằng muội là loại hồ ly lẳng lơ; bây giờ muội ra tay rồi thì lại trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người khác.”
My Trang đăm chiêu một lát rồi nói: “Làm vừa lòng Thái hậu vẫn là điều quan trọng nhất.”
Tôi cố nén nụ cười nơi khóe miệng, thản nhiên nói: “Trong mắt Thái hậu, mấy việc như thế chẳng qua chỉ là trò vặt vãnh mà thôi, đâu có đáng kể gì. Huống chi việc tranh giành đấu đá trong cung há có thể dễ dàng đè nén như thế được, chẳng qua chỉ giảm bớt phần nào mà thôi.” Nhưng kỳ thực, điều mà tôi để tâm nhất chính là thái độ của Thái hậu. Việc trừng phạt Tường Tần vừa rồi thứ nhất là có thể đè nén thói tranh giành đấu đá trong hậu cung, khiến các phi tần sinh lòng kính sợ, không dám làm bừa nữa; còn thứ hai, chính như My Trang vừa nói, chỉ khi nào Thái hậu không còn nghi ngờ nữa tôi mới có thể thoát khỏi sự trói buộc, trở thành một con cá tự do, đồng thời địa vị của bản thân cũng được củng cố.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhấp một ngụm trà, trong lòng trào dâng cảm giác vô cùng thư thái.
Suốt mấy ngày sau đó, Tường Tần cứ nhìn thấy tôi là giống như chuột thấy mèo, có thể tránh được thì tránh, cố hết sức không chạm mặt tôi; nếu thực sự không tránh được, cô ta sẽ ở cách tôi thật xa, cúi gằm mặt làm bộ như không nhìn thấy tôi. Đương nhiên, cô ta sợ tôi không chỉ bởi vì nồi canh trân châu gạo lứt kia. Thậm chí trong hai ngày đầu tiên, cô ta còn từng oán trách tôi rất nhiều vì tôi ép cô ta phải uống nồi canh đó.
Hôm ấy, Cận Tịch và Hoa Nghi cùng tôi tới Quân Chiêu điện của Kính Phi, trên đường có đi qua vĩnh hạng. Sống trong vĩnh hạng đa phần là các cung tần và cung nữ bất đắc chí, do đó vừa lạnh lẽo lại vừa trống trải, thường xuyên có rất nhiều gian phòng trống. Hoa Nghi đi được nửa đường thì buồn đi tiểu, mà nơi đó cách Nhu Nghi điện và Quân Chiêu điện rất xa, thế là đành tìm lấy một gian phòng trống trong vĩnh hạng mà giải quyết tạm.
Chờ mãi không thấy Hoa Nghi quay trở lại, tôi và Cận Tịch đều nôn nóng, liền đi về hướng cô nàng vừa mới đi, chợt nhìn thấy Hoa Nghi đang đứng dưới một bức tường, ghé sát tai vào đó mà cau mày lắng nghe.
Tôi nhất thời tò mò, liền cũng đi tới đó. Ở trong cung lâu rồi mọi người sẽ phát hiện, nghe lén người khác nói chuyện kỳ thực là một cách tiêu khiển rất hay, đặc biệt là với những người đã rời cung khá lâu như tôi. Bình thường có rất nhiều lời mà người ta sẽ không tùy tiện hé răng dù chỉ là một chút nhưng đã vào những chỗ kín đáo rồi thì sẽ chẳng còn kiêng dè gì nữa. Cũng chính vì thế mà trong chốn cung đình to lớn này trước giờ chưa từng thiếu lời đồn, cũng chẳng bao giờ thiếu những lời than phiền oán trách. Bạn có thể nghe thấy tiếng than vãn của các cung nữ với nhau, họ than trời than đất than chủ nhân, lại than rằng ông trời sao chẳng chịu ban cho mình chút vận may nào; cũng có thể nghe thấy tiếng rì rầm trò chuyện của các thái giám, rằng hôm nay Hoàng đế sủng hạnh vị phi tần nào, bản thân vừa được thưởng bao nhiêu bạc; rồi còn có thể nghe thấy tiếng một cặp tình nhân cung nữ thái giám nào đó thân mật với nhau, thậm chí là những lời nguyền rủa hay khẩn cầu tự đáy lòng của một phi tần thất sủng. Bạn chỉ cần đứng dưới một góc tường thoạt nhìn vắng vẻ nào đó một ngày, vậy là sẽ có thể biết được rất nhiều chuyện tưởng chừng như bí mật trong cung.
Hoa Nghi là một cao thủ trong việc nghe lén, đồng thời còn biết cách truyền đạt những lời tôi muốn nói tới tai người khác mà không làm ai nghi ngờ gì, đây chính là chỗ được việc nhất của cô nàng. Cũng vì thế nên lúc này vừa mới thấy vẻ mặt Hoa Nghi, tôi lập tức biết rằng cô nàng đã lại nghe được chuyện gì đó rồi.
Tôi vốn đã nghe quen thứ giọng the thé chói tai kia của Tường Tần, lúc này cô ta đang nói những lời chua ngoa, đanh đá tựa như một lưỡi dao cứa qua da thịt người ta: “Con tiện nhân Lê thị đó thường ngày trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà mới thoáng đó đã biết đi tìm người khác tố cáo rồi, đúng là giống chó biết cắn người thì không hay sủa!”
Dường như có một ả cung nữ đang đứng bên khuyên nhủ: “Tiểu chủ hãy tạm thời nhẫn nhịn, bây giờ ngay đến Hoàng thượng cũng giúp Phúc Tần, chống lưng cho Hoàn Phi, tiểu chủ oán trách thế này sẽ chỉ làm hại đến thân thể mình thôi.”
Tường Tần “hừ” lạnh một tiếng: “Hoàn Phi thì là cái thá gì chứ? Chẳng qua Hoàng thượng vẫn còn muốn nhìn cái bộ dạng lẳng lơ đó của cô ta một chút mà thôi, thế mà lại dám ỷ mình có địa vị cao để sỉ nhục ta. Cô ta không tự xem xem mình là ai chứ, đã vào chùa rồi mà còn không yên phận, nghĩ đủ mọi cách để quyến rũ Hoàng thượng, nghĩ rằng mình to bụng rồi thì ghê gớm lắm sao? Ta nhất định phải cho cô ta biết sự lợi hại của ta mới được!”
Hoa Nghi cẩn thận đưa mắt liếc tôi, tôi chỉ khẽ cười hờ hững, lớn tiếng nói: “Ngươi lợi hại thế nào thì bản cung không biết, bản cung chỉ biết là tai vách mạch rừng, Tường Tần cứ nên cẩn thận. Có thời gian để chửi người khác thế này thà tranh thủ về ăn nhiều canh trân châu gạo lứt một chút, như thế mới chữa dứt điểm được cái bệnh bóng đè.”
Nơi này trống trải, tiếng vọng dập dềnh lại càng khiến giọng nói của tôi thêm vẻ lạnh lùng. Mãi một hồi lâu sau phía bên kia không có tiếng đáp lại, Hoa Nghi trèo lên tường ngó qua, không kìm được cười khúc khích, nói: “Bên này không có ai, chắc cô ta nghe thấy nương nương nói thế thì đã sợ chạy mất hút rồi.”
Tôi nói giọng xem thường: “Cô ta là loại miệng hùm gan sứa, cứ phải làm cho cô ta biết sợ mới được.”
Kề từ đó, bất kể là trước mặt hay bên tai tôi đều rất ít khi thấy xuất hiện bóng dáng Tường Tần.