Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 6) - Chương 04 - Phần 2

Lòng tôi bất giác nhói đau, chợt nhớ về Thuần Nguyên Hoàng hậu, cảm thấy rất không tự nhiên, lại càng sợ y nghĩ tới chuyện xưa mà khó chịu, bèn dịu giọng cười, nói: “Thần thiếp thấy Tô Đông Pha thật là có phúc, trước thì có chính thê Vương Phất, sau tục huyền với Vương Nhuận Chi thì chính là đường muội của Vương Phất, còn có ái thiếp Triều Vân cùng chung hoạn nạn, thực là tấm gương cho các nam nhân trong việc chọn kiều thê mỹ thiếp.” Tôi chợt đổi lời, nhìn Huyền Lăng mà cười tủm tỉm. “Có điều xét về kiều thê mỹ thiếp, trên đời này ai mà so được với Hoàng thượng đây?”

Huyền Lăng bật cười, sắc mặt tươi tắn hơn hẳn. “Trẫm còn tưởng nàng định nói gì, hóa ra là lại trêu đùa trẫm.” Y bước lại gần, đón lấy chiếc lược từ trong tay Hoán Bích, đặt tay lên vai tôi, dịu dàng nói: “Vậy trẫm sẽ học theo Tô Đông Pha, chải đầu cho Triều Vân của trẫm.”

Động tác của y hết sức nhẹ nhàng, những chiếc răng lược cọ qua da đầu tôi mang tới cảm giác tê tê. Tôi nhắm mắt lại, nói: “Vừa rồi khi vào đây Hoàng thượng dường như rất vui vẻ, có việc gì có thể nói với thần thiếp được không? Để thần thiếp cũng được vui cùng Hoàng thượng.”

Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn nàng quả đúng là tâm tư tinh tế. Trong buổi chầu sớm hôm nay các đại thần dâng tấu chương lên, nói là mùa thu năm nay tiền thuế được nộp vào kho đầy đủ, trăm họ đều an cư lạc nghiệp, trẫm nghe mà rất vui mừng. Sáng nay lại đi thăm Từ Tiệp dư, Yến Nghi thường ngày ít nói, thỉnh thoảng nói đôi lời thực là có lý vô cùng.”

Tôi mỉm cười, hỏi: “Từ Tiệp dư đã nói gì với Hoàng thượng mà có thể khiến Hoàng thượng vui mừng như thế? Thần thiếp nghe nói Từ Tiệp dư học rộng biết nhiều, chắc nói năng vô cùng đúng mực, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa có cơ hội gần gũi thôi.”

Huyền Lăng nói: “Yến Nghi tính khá trầm, rất ít khi gần gũi với người khác. Bây giờ nàng ấy lại đang có thai, càng chẳng mấy khi gặp người ngoài. Có điều sau này nếu nói về chuyện con cái, các nàng nhất định sẽ có rất nhiều lời để nói với nhau đấy.”

“Hoàng thượng thực có tầm nhìn xa quá!” Tôi mỉm cười điềm đạm, nói: “Hoàng thượng trước giờ vẫn lấy nhân hiếu để trị vì thiên hạ, việc triều chính minh bạch, không để tình trạng thù trong giặc ngoài xuất hiện, từ đó mới có được cục diện trăm họ an cư, muôn nghề hưng thịnh như hiện nay. Nhưng Hoàng thượng cho rằng trong buổi thiên hạ thái bình như bây giờ, dùng luật lệ hà khắc thì hữu hiệu hơn hay là khoan dung độ lượng thì hữu hiệu hơn?”

Huyền Lăng vừa vuốt cằm vừa khẽ cười, nói: “Hoàn Hoàn muốn kiểm tra trẫm về cái đạo làm vua đó sao?”

Tôi hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười dịu dàng. “Hoàn Hoàn sao dám dùng tới hai chữ kiểm tra, chỉ có thể nói là thỉnh giáo mà thôi.” Tôi làm bộ làm tịch khom người một cái thật sâu, nói giọng như hát kịch: “Mong tiên sinh hãy chỉ giáo cho kẻ hèn này một chút!”

Huyền Lăng không kìm được bật cười. “Trong buổi loạn thế cần dùng hình phạt nặng, nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, không có chiến loạn, tất nhiên cần khoan dung độ lượng để dân chúng có thể yên vui sinh sống.”

Tôi xuôi theo lời của y, khẽ nói: “Thà làm chó thời bình, không làm người thời loạn. Mà thiên hạ muốn được thái bình thịnh trị, trăm họ muốn được an cư lạc nghiệp, tất thảy đều phải trông vào lòng nhân từ của Hoàng thượng. Nhưng bây giờ Hoàng thượng khoan dung với bên ngoài mà hà khắc với bên trong là cớ làm sao?” Tôi dừng một chút, thoáng để lộ đôi nét âu sầu, nhẹ nhàng nói tiếp: “Cận Tịch vào cung từ sớm, khi còn ở bên thần thiếp thường xuyên kể lại việc năm xưa Thuần Nguyên Hoàng hậu đã ban ân trạch cho lục cung thế nào. Có câu này tuy là phạm thượng nhưng thần thiếp vẫn phải nói ra, thực chẳng rõ nếu Thuần Nguyên Hoàng hậu vẫn còn trên đời này, việc giữa Lý Trường và Cận Tịch sẽ được xử trí như thế nào đây?”

Huyền Lăng thoáng ngẩn ra một chút, trong đôi mắt đen láy như có những tia lửa âm u lóe lên, rồi y nhìn chằm chằm vào tôi mà khẽ hỏi: “Cận Tịch từng kể với nàng chuyện về Thuần Nguyên Hoàng hậu ư?”

Tôi bị y nhìn mà thầm run sợ, thế nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra chút nào, thản nhiên đáp: “Khi tiên Hoàng hậu chưa vào làm chủ hậu cung thì Cận Tịch đã hầu hạ trong cung rồi, tuy không có phúc được theo hầu tiên Hoàng hậu, thế nhưng mỗi lần nhắc đến đều nói rằng tiên Hoàng hậu nhân từ độ lượng, rất được lòng người.”

Huyền Lăng đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, lại xuôi theo ống tay áo làm bằng lụa tơ tằm óng mượt mà trượt xuống nắm lấy bàn tay tôi. Y dường như đang nhìn tôi, thế nhưng đôi mắt lại trống rỗng và ánh lên vẻ thương cảm, miệng thì khẽ lẩm bẩm: “Nếu Nhu Tắc còn trên đời này...”

Tôi mỉm cười chua chát, bàn tay cũng nắm lấy bàn tay y. Những ngón tay y lúc này đều lạnh băng, duy có lòng bàn tay là nóng kinh người. Tôi chỉ còn biết dịu dàng an ủi: “Thần thiếp trộm nghĩ đương kim Hoàng hậu là em gái ruột của Thuần Nguyên Hoàng hậu, tính tình hai bên hẳn tương tự như nhau. Tuy Hoàng hậu muốn mượn việc giữa Cận Tịch và Lý Trường để răn đe hậu cung, nhưng chắc sẽ không đến mức lấy đi tính mạng của bọn họ. Huống chi Hoàng thượng nhân từ với mọi người, Hoàng hậu ắt cũng sẽ khoan dung với kẻ dưới, tuyệt đối không bao giờ làm ra những việc đối nghịch với Hoàng thượng, bởi như thế còn là đối nghịch với Thuần Nguyên Hoàng hậu nữa.”

Huyền Lăng hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Sao Nghi Tu có thể so sánh với Nhu Tắc được!”

Tôi làm bộ ngẩn ngơ không biết là y có ý gì. “Thần thiếp may mắn được dùng tấm thân hèn này mà ở bên hầu hạ Hoàng thượng mười năm nay, cũng có thể tính là phu thê một thể, chung ý chung lòng. Thần thiếp trước giờ chưa từng dám sơ suất chút nào, mọi việc luôn lấy Hoàng thượng làm trọng, không dám làm điều gì trái với tâm tư của Hoàng thượng. Hoàng hậu tuy không phải là nguyên phối, thế nhưng ngay từ sớm đã ở bên Hoàng thượng rồi, bây giờ còn là đấng mẫu nghi thiên hạ nữa. Hoàng thượng đã có lòng khoan dung, Hoàng hậu có lý đâu lại hà khắc với người khác được?”

Huyền Lăng hơi cau mày. “Trước đây thì có lẽ như vậy, nhưng còn bây giờ...” Y thoáng lộ ra vẻ phiền muộn. “Nàng bây giờ phải mang thai song sinh vất vả, thế mà trong cung lại rộ lên tin đồn cái thai trong bụng nàng chẳng phải là thai rồng. Người khác thì không sao, nhưng không ngờ ngay tới Hoàng hậu cũng bảo trẫm phải chú ý...” Vẻ không vui của y ngày một nồng đậm. “Nhưng có gì mà phải chú ý chứ, chẳng lẽ việc này ngay đến bản thân trẫm cũng không tự biết ư? Tai của Hoàng hậu đúng là ngày càng mềm hơn rồi[7].”

[7] Trong tiếng Hán, nói tai mềm là chỉ những người cả tin, người ta nói gì cũng nghe - ND.

Tôi khẽ mỉm cười khuyên giải: “Hoàng hậu cũng chỉ quan tâm tới hậu cung nên mới thế thôi, huống chi người tai mềm lòng ắt cũng mềm, rất mực nhân từ, lương thiện.”

Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng: “Lòng ắt cũng mềm ư? Cứ như trẫm thấy thì Hoàng hậu là loại người tai mềm lòng cứng đấy!” Y điều chỉnh lại hơi thở một chút rồi mới tiếp: “Từ Tiệp dư có câu này nói rất đúng, hiện giờ trong cung có ba vị phi tần đang mang thai, nàng và Yến Nghi thậm chí còn sắp sinh nở, làm sao đành lòng nhìn những việc giết chóc được, cho nên dù có phạt thì cũng chỉ cần phạt nhẹ một chút là được rồi.”

Hoán Bích đứng kế bên chợt khẽ nói: “Vừa rồi Hoàng thượng hỏi tiểu thư tại sao lại chải đầu vào lúc này, kỳ thực việc này có nguyên do của nó... Vốn lúc ở chùa Cam Lộ, tiểu thư từng phải chịu cơn kinh sợ, từ đó mỗi đêm Cận Tịch đều ở bên bầu bạn cùng, bây giờ Cận Tịch xảy ra chuyện, tiểu thư vừa tức giận vừa thương tâm, đã hai ngày nay chẳng được ngủ ngon rồi. May nhờ có Ôn thái y chỉ cách, nói là chải đầu nhiều với cao hà thủ ô bồ kết có thể giúp tinh thần thư thái hơn, đêm đến cũng dễ ngủ hơn một chút...”

Không đợi Hoán Bích nói xong, tôi đã quát bảo: “Lắm miệng! Ai cho phép ngươi nói năng linh tinh trước mặt Hoàng thượng như thế!” Sau đó lại vội cười, nói: “Hoàng thượng chớ nghe Hoán Bích nói bừa, thị cứ gặp chuyện là lại cả nghĩ, đêm qua thần thiếp ngủ rất ngon, không có vấn đề gì đâu.”

Hoán Bích lộ vẻ ấm ức cúi gằm mặt xuống. Huyền Lăng chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó đưa tay tới khẽ vuốt ve má tôi, dịu dàng nói: “Còn muốn giấu trẫm nữa sao? Nhìn đôi mắt thâm quầng của nàng kìa.” Y thở dài than: “Hoàn Hoàn, nàng thực hay mềm lòng quá, lúc nào cũng giữ ấm ức về mình, còn ngăn không cho Hoán Bích nói ra sự thực nữa.”

Tôi hơi cúi đầu, mùi cao hà thủ ô trên mái tóc chậm rãi tỏa ra, vì bên trong có trộn lẫn nước hoa hồng nên còn thoang thoảng hương thơm thanh đạm. Tôi thấp giọng nói: “Thần thiếp có thể trở lại hầu hạ Hoàng thượng đã là một việc may mắn tột cùng rồi, phải chịu chút ấm ức thì có gì đáng kể đâu, có điều Cận Tịch dù sao cũng từng hầu hạ bên cạnh thần thiếp nhiều năm, thần thiếp thực có chút không đành lòng.” Rồi vành mắt tôi bất giác đỏ hoe. “Suy cho cùng thì vẫn là thị không đúng, dù thị thật sự có tình cảm với Lý Trường thì cũng không nên gây ra nhiều chuyện thị phi như vậy. Hoàng hậu là chủ nhân của hậu cung, dựa theo phép tắc trong cung mà xử trí người dưới cũng là lẽ thường, thần thiếp chỉ có thể nghe theo mà thôi.”

Huyền Lăng lộ vẻ không vui, cất giọng thoáng mang theo ý trách cứ: “Hậu cung quả đúng là do Hoàng hậu quản lý, nhưng trẫm là chủ nhân của thiên hạ, lẽ nào lại không thể hỏi đến việc trong hậu cung hay sao?”

Cứ nhìn tình hình này mà xét, dù không có tôi, Huyền Lăng cũng không còn tôn trọng Hoàng hậu như năm năm trước nữa rồi. Tôi biến nỗi mừng thầm trong lòng thành vẻ bất an và căng thẳng trên mặt, lại lay ống tay áo y mà khẽ nói: “Hoàng thượng nói như vậy thực giống như là vì người của thần thiếp mà trách cứ Hoàng hậu, thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng chớ nên trút giận sang Hoàng hậu vì việc này, nếu thật sự phải trách thì hãy trách thần thiếp không biết ước thúc người dưới đi.” Nói rồi liền làm bộ định quỳ xuống hành lễ.

Huyền Lăng vội giữ tôi lại. “Cái gì mà không biết ước thúc người dưới chứ? Việc như thế này triều đại nào chẳng có, đâu phải đến thời của trẫm mới xảy ra lần đầu. Xét cho cùng thì bọn họ cũng chẳng phạm phải tội lỗi tày trời gì, thái giám tuy không thể tính là nam nhân nhưng cũng vẫn là con người, ngay đến Tần Thủy Hoàng tàn bạo còn không hề cấm đối thực, trẫm có lý nào lại đi làm cái việc “diệt nhân dục” như thế chứ?”

Tôi đã biết tâm tư của y, bèn nói: “Kỳ thực việc này dù gì cũng xảy ra trong chốn cung đình, cứ lẳng lặng cho qua là tốt nhất, nhược bằng làm lớn chuyện để rồi truyền đến tai người ngoài, há lại chẳng trở thành trò cười hay sao? Thần thiếp xin nói thực một câu thế này, Cận Tịch thì thôi chưa nhắc đến nhưng Lý Trường dù gì cũng đã hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, thời gian ở bên Hoàng thượng chỉ e còn nhiều hơn thần thiếp gấp bội, tính ra công tội cũng đủ cho nhau, nếu phạt nặng quá e là không thích hợp.”

Huyền Lăng khẽ cười một tiếng, lại nháy mắt với tôi mấy cái mà nói giọng trêu ghẹo: “Lời này nghe cứ như là đang ghen vậy, e là nàng muốn mượn việc Lý Trường để nói tới người khác đúng không?”

Tôi bất giác đỏ bừng hai má. “Ai đang ghen chứ, ai đang nói tới người khác chứ, thần thiếp chẳng qua chỉ nói thực lòng một câu như vậy mà thôi, Hoàng thượng đúng là cả nghĩ quá, cứ như đang nói thần thiếp ghen vì Hoàng thượng sáng nay đã đi thăm Từ Tiệp dư vậy.” Nói rồi tôi liền xoay người lại, không thèm để ý tới y nữa.

Từ ngoài cửa chợt có cơn gió lạnh thổi vào, mang theo hương hoa quế ngọt ngào nồng đậm, Huyền Lăng tươi cười bước tới ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Là trẫm không tốt! Nhưng nàng cũng mắc cười quá đi, đã là người làm mẹ rồi, vừa nãy còn nói ra những đạo lý sâu xa như thế, vậy mà thoáng cái đã lại giở tính trẻ con, trẫm thật không biết nên làm sao với nàng cho phải nữa.”

Tôi bèn dứt khoát làm nũng luôn. “Làm mẹ rồi thì không thể giở tính trẻ con hay sao? Huống chi Hoàn Hoàn cũng đâu có muốn thế, đều là tại Hoàng thượng bức ép mà thôi. Hoàng thượng giờ đã là cha của rất nhiều đứa trẻ rồi, vậy mà còn chưa chịu đổi cái tính bá đạo đó đi!”

Huyền Lăng cất tiếng cười vang. “Nhìn nàng kìa, trẫm mới chỉ nói một câu mà nàng đã có bao nhiêu câu chờ sẵn trẫm rồi. Thật đúng là chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi thôi[8].”

Tôi phỉ phui một tiếng, sau đó liền chỉ tay vào bụng mà đổi khóc thành cười. “Hoàn Hoàn là đàn bà, trong bụng thì toàn là tiểu nhân[9], Hoàng thượng cảm thấy khó nuôi thì cứ đuổi hết đi là được.”

[8] Đây là lời của Khổng Tử được chép lại trong sách Luận Ngữ, về chữ “nuôi” còn tồn tại những sự tranh cãi nhất định, người dịch dịch theo ý nghĩa trực quan nhất cho hợp với đoạn dưới - ND.

[9] Tiểu nhân nghĩa đen là người nhỏ bé, còn được dùng để chỉ trẻ con - ND.

“Trẫm làm sao nỡ như vậy. Trẫm nhớ ra lúc vừa tới đây đã nói với nàng là vừa đi thăm Từ Tiệp dư, sợ nàng vốn đã không thoải mái vì chuyện Cận Tịch, nghe thấy lời đó sẽ càng phiền não hơn.”

Tôi đưa mắt lườm y một cái, cười nói: “Ai mà thèm phiền não chứ? Nói ra thì Từ Tiệp dư đã sắp lâm bồn, Hoàng thượng cũng nên đi thăm muội ấy nhiều một chút mới phải!”

Huyền Lăng khẽ hôn lên trán tôi, âu yếm nói: “Hoàn Hoàn đã hiểu chuyện như thế, trẫm cũng phải làm nàng yên tâm mới được.”

Tôi đứng dậy đi vào nội điện thay một bộ xiêm y bình thường, lại dặn Tiểu Liên Tử mang đồ điểm tâm lên. Đến khi tôi thay xiêm y xong trở ra, trên bàn đã bày mấy món ăn tinh tế như gà rừng nấu linh chi, tổ yến hầm long nhãn, bách hợp xào đậu phụ, toàn là những món mà Huyền Lăng thích ăn.

Tôi hỏi Tiểu Liên Tử: “Đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, sao giờ vẫn chưa thấy bưng lên?” Đúng lúc này thì Tiểu Doãn Tử đích thân bưng một món ăn khác tới, tôi cười nói: “Đây là cá lô vừa tiến cống năm nay, ăn vào lúc này là thơm ngon nhất, lại được hầm với hoa cúc tươi nên vị càng thêm đặc sắc hơn, Hoàng thượng hãy nếm thử một chút đi.”

Huyền Lăng tỏ vẻ mừng rỡ. “Mỗi độ đầu thu, cứ nghĩ đến cá lô là ngón trỏ của trẫm lại máy động liên hồi, không ngờ năm nay lại được ăn ở chỗ nàng đầu tiên.”

“Thần thiếp biết là Hoàng thượng thích, do đó đã cho chuẩn bị từ sớm.” Tôi mỉm cười, nói: “Vốn định đưa tới Nghi Nguyên điện, ai ngờ Hoàng thượng lại đích thân đến, vừa hay có thể ăn ở đây luôn.”

Huyền Lăng cả mừng, nhất thời ăn rất vui vẻ. Chừng một tuần trà sau, Tiểu Liên Tử bước tới, cung kính nói: “Bẩm nương nương, món vịt hấp rượu đã được nấu xong, có cần bưng lên luôn không ạ?”

Tôi đưa mắt nhìn Huyền Lăng. “Hoàng thượng có muốn ăn không? Lúc ăn vịt hấp rượu ở chỗ Hoàng hậu, Hoàng thượng nói là không tệ, do đó bây giờ các cung đều chuẩn bị sẵn món này.”

Huyền Lăng hơi cau mày, nói: “Lúc này sao có thể đưa món đó lên được, mới nghe tên đã thấy đầy dầu mỡ rồi. Mau đi truyền ý chỉ của trẫm, nói là trẫm ăn chán món này rồi, sau này không cần phải chuẩn bị nữa.”

Tôi ra lệnh cho Tiểu Liên Tử: “Bỏ vịt hầm rượu đi, đổi sang món nõn tôm xào lá trà long tỉnh cho ta.” Sau đó liền liếc nhìn Huyền Lăng lúc này đang chuyên tâm ăn uống, nụ cười hé lộ bên khóe miệng dần tắt lịm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3