Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 11 - Phần 1

Chương
11

Ngó
mặt cách lòng ngỡ uyên ương

Rượu được ba tuần, Huyền Lăng dường như đã
hơi say, bèn tựa người vào ghế gọi người lên ca múa. Mọi người trên đài lúc này
thần sắc đều có vẻ uể oải, tiếng nhạc vừa nổi lên, những ánh mắt liền hờ hững
liếc qua. Hồi ban ngày bọn họ đã xem cảnh cưỡi ngựa bắn cung tràn đầy khí thế
rồi, giờ cảnh đàn ca nhảy múa mềm mại quả thực là càng thích hợp hơn. Các vũ cơ
vận xiêm y diễm lệ, tha thướt nhảy múa giữa làn gió đêm dìu dịu, dưới ánh đèn
lưu ly tỏa bóng mông lung, nhìn thực chẳng khác gì những bông hoa kiều diễm tột
cùng.

Xích Thược nghe xong một khúc liền gọi thêm
điệu Thác Chi vũ. Hai nàng vũ cơ chậm rãi bước ra, mái tóc cả hai được búi lên
cao vút, trên trán dán một miếng ngọc xanh biếc hình chim trĩ, vận áo đỏ tươi,
phía dưới là chiếc váy trắng ngần thêu hình hoa cỏ màu xanh và vàng, bầu ngực
trắng nõn lồ lộ, trên tay có khoác thêm khăn lụa mỏng. Theo tiếng nhạc vang
lên, bọn họ ung dung thả bước, ống tay áo rộng không ngớt tung bay, thực là bắt
mắt vô cùng.

Xích Thược tỏ ra có chút cụt hứng, vứt đôi
đũa bạc trong tay xuống, nói: “Từ khi vào cung đến nay, điệu múa đẹp nhất mà
thần thiếp từng được xem chính là Kinh Hồng vũ của An Chiêu viện đêm đó, xem
xong rồi mới thấy những điệu múa khác đều nhạt nhẽo cả.”

Huyền Thanh đưa mắt liếc qua phía Xích
Thược một chút, làm bộ vô tình nói: “Nương tử chưa từng được xem Thục phi nương
nương múa điệu Kinh Hồng ư?”

Tôi khẽ mỉm cười một tiếng. “Bọn ta chẳng
qua là Đông Thi bắt chước chau mày[11], làm sao so sánh được với
Thuần Nguyên Hoàng hậu năm xưa.”

[11]
Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răng
trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng do bị bệnh tim nên thường dùng tay ôm lấy ngực,
mày thì chau lại. Dù vậy tư thế đó của nàng cũng rất dễ thương, làm rung động
lòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy liền bắt chước làm theo,
người ta nhìn vào lại thấy càng xấu hơn. Câu này chỉ việc học đòi một cách vụng
về, không biết tự lượng sức - ND.

Xích Thược thản nhiên cười, nói: “Thần
thiếp lúc nào cũng đến muộn một bước, thành ra không được xem Thục phi nương
nương và Thuần Nguyên Hoàng hậu múa điệu Kinh Hồng, cũng không được xem cuộc
thi cưỡi ngựa bắn cung chiều nay, nghe nói Hoàng thượng vừa mới giành được phần
thắng.”

Huyền Lăng mắt say lờ đờ, lẩm bẩm: “Những
việc khác thì không xét tới, nhưng hồi chiều nay Nhiêu Nhi vừa cưỡi ngựa bắn
cung, quả đúng là oai hùng hào sảng. Nếu nàng nhìn thấy rồi, nhất định sẽ cảm
thấy rất thân thiết.”

Thế là Xích Thược cầm chén rượu bước tới
chúc mừng Ngọc Nhiêu. Hai chữ “thân thiết” đó của y bất giác làm tôi nảy sinh
lòng nghi hoặc, thừa dịp Xích Thược lại gần, bèn khẽ nói: “Nương tử cưỡi ngựa
quả là rất giỏi, nhưng một cung tần xuất thân cung nữ theo lẽ thường thì không
thể có bản lĩnh như vậy mới đúng.” Tôi chăm chú nhìn nàng ta một chút, rất
nhanh đã ngoảnh mặt đi, đưa mắt nhìn những bông thược dược đỏ tươi đang nở rộ
bên Quan Võ đài. “Nghe nói Mộ Dung thế gia ngày trước rất trọng võ nghệ, ngay
đến nữ tử cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhớ năm xưa Hoa Phi chính là vì như thế
nên mới được Hoàng thượng sủng ái rất mực. Bây giờ xem ra muội muội cũng có mấy
phần dáng vẻ của Hoa Phi rồi đấy.”

“Vậy ư?” Xích Thược dừng chén rượu bên môi,
trong cặp mắt long lanh lóe lên một tia sắc lạnh. “Nương nương ngàn vạn lần chớ
nên nói như vậy, Hoa Phi nương nương tuổi còn trẻ mà đã qua đời, tần thiếp còn
muốn được bầu bạn với nương nương thêm vài năm nữa. Có thể tận mắt chiêm ngưỡng
phong thái của nương nương, tần thiếp thực không đành lòng bỏ lỡ.” Dứt lời,
nàng ta lại tha thướt trở về bên cạnh Huyền Lăng, uống rượu nói cười.

Đêm dài đằng đẵng cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Huyền Thanh lúc này cũng đã hơi say, khẽ
tựa mình vào ghế, ống tay áo rộng thêu hình vầng mây trắng buông thõng xuống
một bên. Khóe miệng y vẫn thấp thoáng nụ cười, nhưng nụ cười ấy thật cô đơn và
trống rỗng, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ điềm đạm, ung dung của y thường
ngày. Hoán Bích lần lượt đi rót rượu cho tất cả mọi người, trước bữa tiệc tối
nay, muội ấy đã thay xiêm y, trên người là một chiếc áo ngắn màu xanh lam thêu
hình hoa bách hợp cùng một chiếc váy màu vàng dài tới gót chân, khi đi lại, tà
váy phía bên phải được xẻ ra một đoạn đung đưa nhè nhẹ, làm lộ ra mảng vải mềm
màu xanh lục được lót ở phía trong, trông hệt như một cánh bèo dập dềnh trên
sóng. Theo mỗi bước đi, cánh bèo ấy thoắt ẩn thoắt hiện phía sau tà váy của
Hoán Bích, chẳng khác gì tâm tư thầm kín mà muội ấy vẫn kìm nén bấy lâu.

Khi đi qua bên cạnh Huyền Thanh, thấy y đã
hơi say, Hoán Bích đưa tay định đỡ y nhưng chắc là dùng sức không đủ, thân thể
liền mất thăng bằng, bình rượu đang cầm trong tay lập tức nghiêng qua một bên,
rượu trong bình bất ngờ trút thẳng lên vạt áo Huyền Thanh. Thứ rượu ấy vốn mang
màu hổ phách, áo của Huyền Thanh thì lại trắng ngần, tạo thành một sự tương
phản rất rõ. Huyền Thanh bị rượu đổ vào người thì lập tức tỉnh táo hơn mấy
phần, thấy Hoán Bích lộ vẻ hoang mang liền vội vàng an ủi: “Không sao, chỉ là
một chiếc áo mà thôi.”

Lập tức có cung nhân chạy đi mang y phục
sạch tới đứng một bên hầu hạ, y liền đứng dậy chuẩn bị vào trong thay, không
ngờ lại vô ý đá phải một chiếc đệm mềm, đang trong cơn say nên bước chân càng
thêm loạng choạng, một chiếc túi gấm bất giác rơi ra từ trước ngực y.

Miệng chiếc túi gấm chỉ được thắt lại chứ
không hề buộc chặt, mới vừa rơi xuống đất liền bị tuột ra. Một bức tranh cắt
màu đỏ tươi từ trong túi gấm rơi ra, đêm về trên đài gió lớn, một cơn gió thổi
lại cuốn bức tranh cắt đó lên, bay thẳng tới bên cạnh Huyền Lăng và Xích Thược.
Vừa rồi Huyền Thanh đứng dậy gây ra động tĩnh khá lớn, Huyền Lăng sớm đã chú ý
tới rồi, lúc này thấy có thứ gì đó bị gió thổi bay lại thì liền buột miệng hỏi:
“Đó là gì vậy?”

Không có ai biết rõ hơn tôi đó là thứ gì.

Tôi thiếu chút nữa đã kinh hãi kêu lên
thành tiếng, phải cố hết sức mới có thể kìm nén được.

Bức tranh cắt! Đó chính là bức tranh cắt
năm nào.

Xích Thược cúi người xuống nhặt, bất giác
mỉm cười, nói: “Bức tranh cắt tinh tế quá.”

Huyền Thanh thấy bức tranh cắt bị gió thổi
đi, đưa tay ra định chụp lấy thì đã không còn kịp nữa, mắt thấy nó rơi vào tay
Xích Thược thì sắc mặt dần tái nhợt đi. Dưới ánh đèn lưu ly mờ mờ tỏ tỏ, chỉ
thấy đôi mắt y lóe lên những tia lấp lánh, hệt như hai vì sao sáng nhất ở nơi
chân trời. Tôi hoang mang đưa mắt nhìn y một chút, nếu không vì bờ má vẫn còn
ửng hồng do uống rượu, chắc lúc này tôi đã bị sắc mặt nhợt nhạt không còn chút
huyết sắc nào của mình bán đứng rồi.

Khi bức tranh cắt được đưa tới cho Huyền
Lăng, sắc mặt Huyền Thanh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Y chắp tay sau lưng, tôi
gần như có thể nhìn thấy rõ hai bàn tay y đều nắm chặt đến nỗi trắng bệch,
nhưng giọng nói thì vẫn hết sức điềm đạm, tự nhiên: “Hoàng huynh cũng thích mấy
thứ đồ chơi này sao?”

Huyền Lăng mỉm cười, trỏ tay vào y. “Đệ
nhất định là đã lưu tình ở đâu đó nên mới giữ thứ này bên mình như thế rồi.”

“Lại còn cất kĩ như vậy nữa.” Hồ Uẩn Dung
khẽ nở nụ cười, chiếc bộ dao vàng hình cánh bướm cài trên búi tóc đung đưa nhè
nhẹ, phản chiếu những tia sáng lấp lánh khiến người ta hơi lóa mắt. “Lục biểu
ca nhất định là đã có người trong lòng rồi, còn không mau khai thực ra đi!”

Xích Thược đứng bên cạnh Huyền Lăng chăm
chú nhìn một lát, ánh mắt bỗng hơi trầm xuống, khi liếc qua phía tôi đã để lộ
ra mấy tia sắc lẹm, đoạn quay lại, cười nói với Huyền Lăng: “Hình như thần thiếp
uống say nên hoa mắt mất rồi, Hoàng thượng thử nhìn kĩ xem, bức tranh cắt này
rõ ràng có mấy phần giống với Thục phi nương nương đấy.”

“Rất giống sao?” Y chăm chú nhìn một lát
rồi không kìm được tỏ vẻ nghi ngờ. “Quả đúng là giống thật.”

Trên Quan Võ đài rộng rãi thoáng đãng, từng
làn gió đêm mang theo hơi ẩm từ từ thổi lại khiến tôi cảm thấy hơi lạnh giá,
rồi cơn lạnh chậm rãi ngấm vào trong tim phổi, cuối cùng ngay đến lục phủ ngũ
tạng cũng như trở nên đông cứng, chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn
ra.

Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn bức tranh cắt
đó, hờ hững nói: “Suốt một năm qua thần thiếp đã phải chịu đựng quá nhiều sự vu
khống rồi, chỉ là một bức tranh cắt mà thôi, dựa vào đó có thể đoán chắc được
là thần thiếp ư?” Tôi khẽ thở ra một hơi, thần sắc dần bình tĩnh trở lại, chăm
chú nhìn Huyền Lăng, nói tiếp: “Lần trước có người vu cáo thần thiếp tằng tịu
với Ôn thái y, lần này lại có người chuẩn bị vu cáo thần thiếp có gì đó với lục
Vương gia nữa hay sao?”

Huyền Lăng gượng cười một tiếng, thoáng lộ
vẻ áy náy.

“Hoàn Hoàn, nàng cả nghĩ rồi.”

Tôi khẽ nói: “Chỉ mong là vậy.”

Diệp Lan Y ngồi nghiêm trang trên ghế, cặp
mắt mê ly chăm chú nhìn Huyền Thanh một hồi, một nét ưu thương thoang thoảng
như làn nước chảy nhẹ qua trong mắt, dần biến thành mây khói lan tỏa ra giữa
bầu trời đêm. Nàng ta khẽ hít một hơi, chậm rãi nói: “Bức tranh cắt này được
cất kĩ bên người như vậy, nhất định là hình cắt của một người mà lòng thầm yêu
dấu, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà giữ mối tương tư.”

Chu Bội tò mò hỏi: “Sao Tiểu nghi lại biết
đó là một người chỉ có thể nhìn mà giữ mối tương tư.”

Diệp Lan Y nở một nụ cười như có thể xuyên
thấu lòng người. “Nếu ngày ngày đều có thể gặp nhau, việc gì còn phải trân
trọng bức tranh cắt này như thế.” Đoạn nàng ta đưa mắt nhìn qua phía Huyền
Thanh. “Vương gia nói xem có đúng thế không?” Huyền Thanh đáp lại nàng ta bằng
vẻ mặt ngẩn ngơ và hụt hẫng. Diệp Lan Y mím môi khẽ cười. “Bức tranh cắt này
quả thực khá giống Thục phi, nhưng Hoàng thượng không cảm thấy nó cũng rất
giống với tam tiểu thư và Hoán Bích sao? Đặc biệt là cặp mắt kia kìa.”

Ngọc Nhiêu kinh ngạc ngẩng lên, vừa định
biện bạch thì chợt bắt gặp ánh mắt bình thản và không chút nghi ngờ của Huyền
Phần, thần sắc lập tức buông lỏng, lặng im không nói gì nữa. Chu Bội cũng khẽ
nở nụ cười. “Thần thiếp đã nói rồi mà, sao có thể là Thục phi nương nương được.
Có lẽ đó là tam tiểu thư hoặc Bích cô nương cũng chưa biết chừng.”

“Hoàng thượng xin hãy nhìn kĩ bức tranh cắt
đó xem, Thục phi tính tình dịu dàng, hòa nhã, còn nữ tử trong tranh thì lại
tinh nghịch, hoạt bát, hơn nữa vóc người cũng hơi đẫy đà, không giống với vẻ
mảnh khảnh của Thục phi. Hoán Bích chỉ là một a hoàn tạm không xét tới, còn tam
tiểu thư thì đang độ tuổi xuân tha thướt, yêu kiều, có câu rằng “yểu điệu thục
nữ, quân tử hảo cầu”, thần thiếp càng nhìn càng thấy giống tam tiểu thư đấy.”
Hồ Uẩn Dung nói rồi đưa mắt liếc Ngọc Nhiêu, cười khẽ. “Tam tiểu thư, bản thân
tiểu thư có biết việc này không? Lục biểu ca là đệ nhất phong lưu, tài tử của
Đại Chu ta đấy, có biết bao nữ tử trong thiên hạ ngày đêm ái mộ huynh ấy mà
chẳng được đáp lại kia kìa.” Nàng ta phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, ngẩng
đầu nhìn trời, nói: “Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới ngày Thất Tịch rồi, khi
đó Ngưu Lang, Chức Nữ sẽ gặp lại nhau trên cầu Ô Thước, Hoàng thượng liệu có
nên tác thành cho một đoạn giai thoại tuyệt vời không nhỉ?”

Vẻ do dự của Huyền Lăng lộ ra hết sức rõ
ràng. Tôi khẽ mím môi, hồi mới vào cung, tôi vẫn còn ngây thơ, hoạt bát, thân
thể cũng hơi đẫy đà, quả thực khá khác với bây giờ, chỉ là không biết có thể
dựa vào đó để tránh khỏi rắc rối lần này hay không.

Huyền Phần cau mày hồi lâu rồi mới khẽ nói:
“Tam tiểu thư với lục ca hình như mới gặp mặt lần đầu thôi thì phải.”

Huyền Lăng mỉm cười điềm đạm. “Uẩn Dung,
nàng đưa ra định luận vội vàng quá rồi đấy. Mép bức tranh này đã hơi nhạt màu,
nhất định là được lão lục mang ra ngắm rất nhiều lần rồi. Nhiêu Nhi vào cung
mới chỉ mấy tháng, trước đây lại chưa từng gặp mặt lão lục lần nào, không thể
là muội ấy được.” Y như vô tình như hữu ý nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, mang
theo mấy tia dò hỏi. Tôi cố kìm nén tâm trạng đang xao động của mình, bình tĩnh
nói: “Hoàng thượng nói rất phải, nhưng nếu muốn biết người trong tranh là ai
thì phải hỏi lục Vương gia thôi. Mà chưa biết chừng nàng ta lại có họ hàng gì đó
với thần thiếp ấy chứ, như thế thì thực là thân càng thêm thân rồi.”

Một bóng người xanh biếc bất ngờ bước ra,
rơm rớm nước mắt, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng xin hãy tha tội cho nô tỳ, người
trên bức tranh cắt kia đích thị là nô tỳ không sai.”

“Hoán Bích, thật sự là ngươi sao?”

Hoán Bích ngoảnh đầu lại nhìn Huyền Thanh,
tình ý trong mắt không hề giấu giếm. “Chín năm trước nô tỳ đã tự tay đặt nó vào
trong chiếc túi gấm này.” Muội ấy tỏ ra vừa vui mừng vừa buồn tủi. “Chín năm
trước, Thục phi nương nương xảy thai trước cửa cung của Tích Hoa Phu nhân,
Hoàng thượng và Hoàng hậu đều không ở trong cung, Thái hậu lại đang đổ bệnh, nô
tỳ vừa khéo gặp được lục Vương gia, bèn nhờ ngài giúp đỡ, sau việc này nô tỳ đã
tự mình tới Lũ Nguyệt Khai Vân quán cảm tạ.”

Tôi làm bộ ngạc nhiên thốt lên: “Hoàng
thượng, lần đó người đưa thần thiếp về cung từ trước cửa cung của Mộ Dung thị
không phải là người ư?”

Huyền Lăng cũng tỏ ra kinh ngạc. “Lẽ nào
nàng vẫn luôn ngỡ là trẫm?” Ngay sau đó lại vui mừng nói: “Là trẫm không tốt,
quên không kể việc này với nàng, vậy tức là Hoán Bích không phải là do nàng
phái đi cảm tạ lão lục đúng không?”

Tôi vén áo đứng dậy, trịnh trọng nói: “Đến
bây giờ vẫn chưa cảm tạ lục Vương gia, ấy thực là lỗi của bản cung, mong Vương
gia chớ trách.”

Sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường. “Thục
phi là ái phi của hoàng huynh, khi đó lại đang mang thai rồng, Thanh chỉ đành
mạo phạm Tích Hoa Phu nhân thôi.” Lời của y như một mũi dùi đâm thẳng vào tim,
tôi phải cố hết sức kìm nén mà cất lời cảm tạ thêm lần nữa.

Hoán Bích khom người sát đất, nói: “Là nô
tỳ không tốt, tự ý đi tìm Vương gia.”

Huyền Lăng cười, nói: “Ngươi tận trung vì
chủ như thế là điều nên làm, mau đứng dậy đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3