Thiên sứ của chiến binh - Chương 26 - 27

Chương 26

Alaric bế Keeley lên và sải bước đến giường. Chiếc khăn quanh người nàng buông lơi và rơi xuống sàn, phô bày một thân hình tuyệt mĩ. Chàng đặt nàng xuống nệm rồi lùi lại một bước nhưng ánh mắt không hề rời khỏi nàng.

Nàng nuốt khan khi chàng bắt đầu chầm chậm trút bỏ quần áo.

Tay và vai chàng vạm vỡ, phần bụng phẳng lì với những múi cơ săn chắc. Ngón tay nàng nóng lòng muốn lần theo những thớ thịt rắn rỏi và khám phá tất cả những chỗ cứng cáp trên cơ thể chàng.

“Dạng đùi ra, Keeley. Để ta được ngắm nàng.”

Đỏ mặt, nàng thả lỏng chân và từ từ tách chúng ra xa. Alaric với tay xuống nắm quanh mắt cá chân của nàng rồi đẩy ngược lên đến khi gót chân nàng đặt trên mặt nệm và đầu gối gập lại.

Tư thế này phơi bày nàng hoàn toàn ra trước mắt chàng. Nó khiến nàng lồ lộ và khao khát chàng chạm đến.

Chàng quỳ bên giường, lướt một ngón tay qua nơi nữ tính của nàng, dừng một chút tại cửa ngõ rồi ấn nhẹ vào trong. Nàng hớp hơi, hông ưỡn lên khao khát nhiều thêm. Rồi miệng chàng thay thế cho những ngón tay.

Nàng nín thở đến mức choáng váng. Mọi phần thân thể đều căng cứng chờ đợi môi chàng lướt qua. Lưỡi chàng đi từ ngoài vào đến tận cùng điểm nhạy cảm nép sâu bên dưới những nếp gấp tinh tế.

Nàng rên lớn, oằn người trước những cơn sóng khoái cảm không sao tả xiết đang tràn lên bụng, lên ngực nàng, nơi nhũ hoa đã săn cứng đến nhức nhối.

Chàng chậm rãi vỗ về, đưa nàng lên đến đỉnh điểm.

Đơn giản là cực khoái. Cơ thể nàng như vụn vỡ, như lá rơi nghiêng trong một ngày đầy gió. Sau quá nhiều cảm giác căng thẳng ghì chặt, bỗng dưng nàng nhẹ hẫng, bồng bềnh trôi xuống trong một đường xoắn ốc thoai thoải.

Hoang mang bởi xúc cảm mãnh liệt khi lên đỉnh, nàng ngẩng đầu gọi khẽ “Alaric?”

Chàng không trả lời mà nhẹ nhàng lật nàng nằm sấp lại, kéo một tay ra sau lưng nàng. Keeley kinh ngạc khi chàng quấn mảnh vải quanh cổ tay nàng rồi kéo nốt tay kia ra sau, trói hai tay nàng vào nhau.

Nỗi bồn chồn dâng lên trong bụng và đầu gối nàng run rẩy không ngừng.

Buộc xong, chàng kiểm tra mối nối và thắt thật chặt. Sau đó chàng đẩy nàng quỳ lên, cằm nàng áp sát mặt nệm, mông nhô cao, tay bị trói chặt sau lưng.

Alaric nhổm dậy, bàn tay vuốt ve những đường cong hấp dẫn. Sau đó, chàng ôm cặp mông của nàng rồi đẩy chúng cao lên để nàng dang rộng đón chàng.

“Ta đã làm nàng đau với kiểu này khi nàng còn trinh. Tối nay ta sẽ chỉ khiến nàng sung sướng.”

Chàng bỏ một tay ra khỏi người nàng và rồi nàng có cảm giác các khớp ngón tay chàng chạm nhẹ vào khi chàng đưa cậu nhỏ đến với nàng. Rồi chàng đẩy vào, lấp đầy hoàn toàn trong nàng, người nàng căng ra bao bọc lấy chàng.

Nàng khẽ rên rỉ. Cảm giác đê mê khi chàng vào sâu hơn. Cơ thể nàng siết chặt lấy chàng và nhấp nhô trên vật cứng ngắc của chàng.

“Nàng có đau không?” Chàng hỏi.

“Không,” nàng thì thầm.

Chàng nhấn tới, lần này mạnh hơn. Chưa bao giờ nàng cảm thấy người mình căng ra và tràn đầy đến thế. Sau khi chắc rằng nàng có thể đón nhận mình theo cách này, chàng bắt đầu đi vào mạnh hơn.

Chàng với tay nắm lấy cổ tay bị trói của nàng. Giữ nàng thật chặt, chàng vừa kéo nàng ra sau vừa đẩy mạnh thân người mình về trước.

Tràn ngập không gian là âm thanh bì bạch của đùi chàng đập vào mông nàng. Vẫn dịu dàng, giờ chàng không ngừng tiến vào nàng với tốc độ khiến chàng thỏa mãn.

Nhanh hơn, mạnh hơn rồi chàng dừng lại, vùi sâu vào bên trong nàng. Nàng rộng mở đón chờ và không cưỡng lại bất cứ điều gì chàng muốn. Nó chỉ khiến cơn phấn khích của nàng càng thêm mạnh mẽ. Keeley rướn người nôn nóng, nhưng chàng giữ nàng nằm yên khi vẫn ở nguyên bên trong nàng.

Sau đó, chàng lùi lại rồi đẩy vào. Lần này chậm hơn và bài bản hơn. Chàng kiểm soát với những lần đi vào được tính toán. Mạnh. Sâu. Hết lần này đến lần khác đến khi nàng van xin chàng giải thoát cho mình. Nàng cần nhiều hơn nữa những cú va chạm cọ xát ngọt ngào, hấp dẫn.

“Chẳng phải ta nói đêm nay nàng sẽ tuân theo ý ta ư?” Chàng cất giọng khàn. “Chính ta mới là người ra lệnh, Keeley. Còn nàng sẽ không nói gì ngoài lời đồng ý đối với bất cứ điều gì ta yêu cầu.”

Nàng nhắm nghiền mắt và nghiến chặt răng trong cơn đau ngọt ngào khi chàng đẩy vào thật mạnh như để củng cố cho những lời vừa nói. Đúng thế, chàng đang chỉ đạo. Nàng thì không.

Nàng đã phải cắn môi ngăn câu chối từ khi chàng nắm dây trói kéo nàng đứng dậy và ôm nàng đến khi chắc rằng nàng đã đứng vững. Sau đó, chàng ấn nàng quỳ xuống.

Ngay trước mặt nàng là cậu nhỏ của chàng, cương cứng và phình to. Lớp da duỗi căng quanh phần đầu nở lớn, ánh lên thứ nước bên trong người cô.

“Há miệng ra, Keeley.”

Tay Alaric lùa vào tóc ôm lấy gáy nàng, đưa mình vào miệng nàng, để nàng thỏa mãn chàng tay nắm lấy chỗ ấy đưa về phía đôi môi hé mở của cô.

Miệng nàng mở rộng bao lấy cậu nhỏ đang phình to và chàng đẩy sâu vào. Lúc đầu, nàng hơi khó nhọc để ngậm lấy nhưng chàng kiên nhẫn, cho nàng thời gian điều chỉnh và hít thở bằng mũi.

Muốn làm chàng vui, nàng ngậm vào thêm nhưng chàng kéo tóc nàng ngăn cản. “Đừng, để thế này thôi,” nàng thì thầm.

Hai tay giữ lấy đầu nàng, chàng bắt đầu đẩy vào miệng nàng. Thoạt tiên chầm chậm. Chàng trượt trên lưỡi nàng và đi vào trong vòm họng. Khi nàng thoải mái dần, chàng bắt đầu đòi hỏi thêm, đẩy sâu hơn và giữ ở đó một lúc trước khi rút ra để nàng có thể hít không khí vào.

Những âm thanh duy nhất nàng có thể nghe là tiếng ngậm Mút đẫm nước khi chàng ra vào miệng nàng và hơi thở dồn dập dữ dội của chính chàng.

Chàng rên rỉ khi chút xíu chất lỏng phụt ra trên lưỡi nàng. Mằn mặn thơm thơm. Nàng chuẩn bị nhận lấy thêm, nhưng chàng thẳng thừng đưa ra khỏi miệng nàng ngay tức khắc rồi dùng tay kéo mạnh phần thân của vật ấy.

Tinh dịch ấm nóng văng tóe ra ngực nàng. Chàng giữ lấy cổ nàng và nâng đầu nàng hướng lên trên trong lúc dòng chất lỏng tiếp tục bắn thêm vào bầu ngực của nàng. Những ngón tay siết chặt gáy nàng, chàng rên rỉ khi những giọt cuối cùng tưới lên da.

Sau cơn cuồng say, chàng đứng đó, thở khó nhọc, còn nàng vẫn trong tư thế quỳ trước mặt chàng và cũng đang cố điều hòa hơi thở. Chưa bao giờ Keeley hình dung ra cảnh tượng nam nữ thế này. Nó gợi lên bản năng nguyên thủy ẩn sâu trong con người nàng. Keeley cảm thấy mình thuộc về người chiến binh này. Sự chiếm hữu của chàng diễn ra theo ý muốn. Chưa bao giờ nàng ao ước điều gì trở thành sự thật nhiều đến thế.

Alaric cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Keeley rồi đỡ nàng đến bên chậu nước, lau rửa cho nàng.

Keeley có thể thấy chàng vẫn còn cương cứng. Không am hiểu tường tận về những điều đó, nhưng nàng chắc rằng như vậy không thể gọi là bình thường.

Để tay nàng vẫn bị trói sau lưng, chàng đưa Keeley về giường, chất một chồng gối cao sang một bên. Sau đó, chàng đẩy nàng nằm sấp lên đó, chân dang rộng còn bàn chân vẫn đặt trên sàn.

Lần đi vào nàng từ phía sau này, chàng không gấp rút nhiều như trước. Cứ như chàng đã thỏa mãn và có thể kìm nén kiên nhẫn hơn.

Chàng tới lui theo nhịp điệu chậm rãi, đều đặn. Đôi tay không ngừng vuốt ve thân thể nàng.

Chàng cứ làm thế đến khi cơ thể nàng bắt đầu phản ứng. Chẳng mấy chốc người nàng nâng lên để đón lấy chàng và rạo rực chờ đợi, bên trong quặn siết một ham muốn bỏng cháy. Hơi thở gấp gáp, bàn tay bị trói của nàng cuộn chặt các ngón lại.

Tay chàng tìm tới điểm nhạy cảm giữa hai chân, mơn trớn làm nàng phát điên. Nhưng chàng vẫn không buông tha nàng khỏi trò kích thích liên tục này, vẫn giữ vững nhịp điệu đều đặn như lúc bắt đầu.

Nàng suýt bật khóc vì ham muốn điên cuồng. Cơ thể nàng căng cứng. Sự căng thẳng thúc bách dồn ép đến đau đớn.

Vậy mà chàng vẫn vô cùng nhẫn nại.

Tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng đến lúc thân mình nàng căng thẳng tột độ như dây cung được kéo hết mức. Và cuối cùng, mọi thứ vỡ òa trong một đợt bùng nổ dữ dội của khoái cảm tuyệt diệu đến mụ mị.

Nàng không ngừng kêu tên Alaric. Từng đợt sóng cảm xúc nối tiếp nhau như bất tận, cứ thế nàng tan chảy trong vòng tay chàng.

Nàng không nhận thức được gì nữa, chỉ thấy mình như đang trôi lờ lững trên một đám mây xa xăm. Thời gian cứ trôi qua, Keeley không hề biết đến mọi thứ xung quanh hay chàng còn ở trong nàng không.

Dần dần nàng nghe ra được tiếng da thịt cọ xát vào nhau và nhận ra chàng vẫn không dừng chuyển động.

Nàng không còn sức lực để làm gì khác, ngoài việc nằm đó cho chàng toàn quyền chế ngự cơ thể nhưng vẫn cảm thấy những rung động từ trong sâu thẳm.

Giờ thì chàng đã mất kiên nhẫn và không ngừng ghì lấy hông nàng, thúc vào, như quyết khơi dậy ngọn lửa trong nàng lần nữa.

Lần này mạnh hơn, nhanh hơn và dữ dội hơn. Chàng thì thầm tên nàng rồi nghiêng người về trước, hông chàng dồn hết sức nhấn vào nàng.

“Nàng là của ta,” chàng thốt lên. “Của ta, nàng thuộc về ta. Không người đàn ông nào sẽ có được nàng như ta đã có nàng đêm nay.”

Mạch nàng đập rần rật, nóng hổi. Đúng thế, sẽ không người đàn ông nào tuyên bố có được nàng theo cách Alaric McCabe đã làm.

Keeley đầu hàng, thả mình vào đợt thủy triều đang lên. Giờ đây, nàng chỉ muốn thuộc về người đàn ông này. Rùng mình lên đến đỉnh cao khoái cảm, nàng mở rộng cơ thể hoàn toàn để tiếp nhận chàng.

Một lúc sau, chàng đi ra, ngực phập phồng thở dốc.

Chàng hôn vào gáy Keeley và thì thầm những lời ngọt ngào mà nàng thậm chí không thể nghe thấy. Rồi chàng từ tốn nhổm dậy, cởi trói cho nàng, xoa bóp tay nàng đến khi chúng hết bị tê.

“Nằm đây nhé,” chàng nói khi rời giường.

Lát sau chàng trở lại với một chiếc khăn ấm và nhẹ nhàng lau dấu vết còn lại của cuộc yêu nồng nhiệt phía sau nàng. Làm xong, chàng xoay Keeley lại và kéo nàng vào lòng.

“Chưa bao giờ ta làm thế với phụ nữ,” chàng thú nhận trong lúc vuốt tóc nàng. “Có gì đó thuộc về bản năng trong ta gào thét bảo ta tuyên bố việc có được nàng, biến nàng thành của ta và ghi dấu điều đó theo một cách vĩnh viễn.”

Nàng mỉm cười, rúc sâu vào lòng chàng. Trong nàng nảy sinh một cơn đau tuyệt diệu và niềm thỏa mãn ngọt ngào. “Em thích việc chàng ghi dấu em thuộc về chàng. Em chưa bao giờ mơ đến giữa nam nữ lại có một điều như thế tồn tại.”

“Ta cũng vậy,” Alaric nói. “Nàng đã truyền cảm hứng cho ta.”

Nàng cười khúc khích rồi ngáp dài. Alaric hôn lên vầng trán nàng.

“Chúng ta làm gì đây, Alaric?” Nàng thì thầm. “Chỉ một đêm vậy thôi sao.”

Chàng lướt tay qua tóc Keeley rồi áp má vào trán nàng. “Chúng ta sẽ bên nhau một đêm khác rồi tận hưởng từng giây phút cận kề. Đến lúc phải nói lời tạm biệt, chúng ta sẽ có những đêm như thế này để hồi tưởng và nhớ rằng niềm đam mê giữa hai ta mãnh liệt đến mức nào.”

Chương 27

Keeley đoán chắc đứa trẻ trong bụng Mairin chào đời không chỉ là chuyện đáng mừng của gia tộc McCabe mà còn là niềm vui của trời đất. Tháng Giêng thường là thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông, vậy mà hai tuần trước khi phu nhân McCabe lâm bồn, tiết trời lại trở nên ôn hòa.

Như thể toàn bộ vùng cao nguyên nín thở chờ đợi sự xuất hiện của người thừa kế vùng đất Neamh Álainn.

Thời tiết vẫn lạnh nhưng tuyết đã ngừng rơi và gió không còn gào rú. Thỉnh thoảng trong ngày, ánh mặt trời dường như bừng sáng hơn. Và màn đêm có vẻ bớt tối tăm mù mịt.

Mairin ngày càng sốt ruột. Tối đến, Keeley cùng Maddie, Bertha và Christina tụ tập, thay phiên giúp vui để Mairin không dồn tâm trí nghĩ đến cuộc vượt cạn sắp tới.

Ngay cả Ewan cũng tham gia và dành nhiều buổi tối ngồi cạnh vợ trước lò sưởi trong đại sảnh.

Đó là khoảng thời gian thư giãn thoải mái, càng ngày Keeley càng cảm thấy mình trở thành một phần của gia tộc McCabe.

Nàng và Alaric đã cẩn thận giảm thiểu tối đa việc tiếp xúc tại chốn đông người nhưng họ dành cho nhau những đêm ân ái nồng nàn phía sau cánh cửa phòng đóng kín của nàng.

Chàng đến với nàng vào lúc đêm muộn, khi tất cả đều đã đi ngủ rồi trao tình yêu ngọt ngào đến khi những tia sáng bình minh lan tỏa khắp bầu trời.

Sau cơn bệnh, nàng không còn chối từ chàng nữa. Nàng biết thời gian của họ đang dần cạn đi, và ý nghĩ ấy rỉ vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn Keeley một cơn đau khốc liệt, nhưng không một khoảnh khắc nào nàng hối tiếc về việc ở bên chàng. Đó là niềm vui mà nàng sẽ mang theo suốt cả đời này.

Sáng nay họ ở trên giường lâu hơn mọi ngày. Thông thường Alaric sẽ lặng lẽ trở về phòng mình trước khi những người khác trong tháp chính thức dậy, nhưng hôm nay họ vẫn nằm yên. Chàng mân mê vuốt ve lên xuống cánh tay Keeley trong khi nàng rúc sâu vào ngực chàng.

“Ta nên dậy thôi,” Alaric thì thầm rồi ép chặt môi lên thái dương nàng.

“Vâng, chàng dậy đi.”

Chàng vẫn không nhúc nhích. “Cứ mỗi ngày trôi qua, việc rời xa vòng tay nàng lại càng khó khăn nhiều thêm.”

Nàng nhắm mắt nghe cơn đau và ôm siết lấy chàng chặt hơn. Thật ra nàng đã nghĩ rằng sau vài đêm Alaric sẽ chán mình. Nàng chấp nhận đón lấy những gì chàng trao mà không hé môi lấy nửa lời khi chàng rời giường. Nhưng trong những tuần qua, chàng đến với nàng ngày càng nhiều và chiếc giường của nàng đã trở thành nơi quen thuộc cho chàng mỗi đêm.

“Hôm nay chàng có tập trận không?” Nàng khẽ hỏi.

Chàng càu nhàu. “Có. Ngày nào cũng tập. Trong mùa đông, điều quan trọng là không được trở nên phì nộn và chây lười. Ngày sinh nở của chị Mairin cận kề rồi nên nguy cơ tấn công lại càng gia tăng.”

Nàng thở dài. “Không còn cách nào khác. Tội nghiệp chị Mairin.”

Họ im lặng bên nhau thêm vài phút rồi Alaric quay lại chộp lấy môi nàng trong một nụ hôn đầy khao khát thèm muốn. Nó khiến nàng bất ngờ và trước khi nàng kịp đáp lại, chàng đã lăn người, đặt mình vào ngay giữa hai chân nàng.

Không hề dịu dàng chút nào. Khi nãy chàng còn vô cùng kiên nhẫn, đằm thắm, nhưng giờ lại gấp gáp và đòi hỏi. Nó gợi cho Keeley nhớ đến cái đêm chàng ra lệnh cho nàng phải hoàn toàn phục tùng rồi chiếm lấy nàng hết lần này đến lần khác.

Khi chàng đi vào trong, nàng nấc lên với sự sung sướng tràn đầy và mở to mắt trước tia nhìn hoang dại của chàng. Chàng thật dữ dội tựa như một dã thú dán mắt vào con mồi.

Ngón tay nàng bấu vào vai chàng, móng tay cào lên da chàng khi cơ thể chàng bao trùm nàng hoàn toàn.

Hơi thở chàng gấp gáp, đứt quãng. “Ta không bao giờ cảm thấy có đủ nàng. Ta luôn nói với bản thân một lần nữa thôi. Chỉ một lần. Vậy mà không bao giờ là đủ. Sẽ không bao giờ là đủ.”

Tim nàng mềm đi trước nỗi đau chất chứa trong giọng chàng. Nàng mất rất nhiều thời gian day dứt trong nỗi tuyệt vọng của riêng mình và khiếp sợ khi nghĩ đến lúc cả hai rời xa. Nhưng đã không nghĩ đến việc chàng cũng cảm thấy giống nàng, tràn ngập nuối tiếc.

Keeley ôm lấy quai hàm rắn rỏi của Alaric rồi kéo xuống cho đến khi miệng hai người gần như chạm vào nhau. Rồi nàng lần theo đường nét trên xương gò má, ve vuốt xuống miệng và cằm chàng.

“Em yêu chàng,” nàng thì thầm. “Em tự nói với mình sẽ không làm mọi chuyện rắc rối, sẽ không bao giờ thốt lên lời này. Nhưng em ngày càng khó kìm nén, em cần trao chúng cho chàng.”

Alaric nín thở, nỗi thống khổ dâng đầy trong mắt. Chàng ở yên bên trong nàng và ánh mắt chất chứa những cảm xúc khiến hàng mi nàng cay xè. Alaric định mở miệng thì nàng đã đặt tay lên môi chàng.

“Đừng nói gì cả. Không cần đâu. Em cảm nhận được tình cảm sâu sắc của chàng bên trong em, vây quanh em. Em mang theo hình bóng của chàng đến bất cứ nơi đâu. Đừng nói về những điều bị ngăn cấm giữa chúng ta. Cứ để nó là lỗi lầm của riêng mình em mà thôi.”

Ghì chặt lấy nàng, Alaric lăn người để nàng ở trên mình rồi hôn nàng đến không kịp thở, từ miệng, tới má, mắt, rồi quay xuống cằm.

Họ cuốn lấy nhau như bão táp, ngấu nghiến nhau đến tận cùng khát khao, yêu nhau như thể đây là lần cuối cùng được bên nhau. Keeley không biết điều gì gây ra sự khẩn thiết này, nhưng nàng không chống lại.

Chàng thì thầm. “Chiếm lấy ta đi. Biến ta thành của nàng. Hãy để ta ôm nàng trong vòng tay và ngắm nàng bay lượn. Không có cảnh tượng nào đẹp hơn nữa.”

Nàng nuốt khan, đặt tay lên ngực Alaric và bắt đầu chuyển động một cách khiêu gợi, dõi theo từng biểu hiệu của chàng khi đưa chàng vào sâu trong người mình.

Mắt chàng bừng sáng và khép hờ, chứa đầy ham muốn, môi cong lên thành nụ cười thỏa mãn.

Đúng thế, Alaric là của nàng. Chiến binh của nàng. Không ai có thể lấy đi. Người phụ nữ khác có thể mang họ của chàng, có con với chàng, nhưng nàng sẽ chiếm giữ trái tim người chiến binh ấy hệt như chàng mãi mãi chiếm giữ trái tim nàng vậy.

Sức mạnh trong cơ thể chàng mê hoặc nàng. Những cơ bắp săn chắc căng phồng, vòm ngực rộng, bụng phẳng lì. Chàng đầy nam tính, rắn chắc và đẹp đẽ.

Nàng rướn tới, cúi đầu để lưỡi lướt một đường giữa ngực chàng. Chàng căng thẳng nín thở khi nàng âu yếm dọc lên cổ chàng. Nàng tinh nghịch cắn nhẹ rồi nhấn hàm răng ngập sâu vào bên dưới tai chàng.

Chàng rên rỉ và vòng tay ôm kéo nàng xuống, hăng hái đẩy hông tiến sâu vào nơi mềm mại của nàng.

“Em yêu chàng. Em yêu chàng.”

Câu nói như lời cầu kinh trên môi nàng, tựa như một bài hát vang lên từ sâu thẳm tâm hồn nàng. Nước mắt đầm đìa tuôn dài trên má, nàng ôm chặt lấy chàng.

Vòng tay chàng như thép nguội quấn quanh người nàng. Họ ôm chặt lấy nhau khi cơn sóng tình ào ạt dâng cao. Nàng lên đỉnh một cách ngọt ngào và nhẹ nhàng, không phải một đợt thủy triều cuồn cuộn như rất nhiều lần trước.

Đau đớn và vui buồn lẫn lộn, nó tràn lấp cơ thể nàng, thắt chặt đến khi nàng vỡ tan thành hàng triệu mảnh vụn.

Cả người lún sâu vào nệm, nàng nhận ra tay chàng đang mơn trớn trên lưng mình, lướt dọc suối tóc óng ả và đôi môi khẽ thì thầm vào tai nàng.

Nàng nằm trên người chàng một lúc lâu dù biết rằng đã muộn. Muộn hơn nhiều so với những đêm trước. Chàng phải sớm rời khỏi phòng nàng.

Như đọc được suy nghĩ của nàng, Alaric cựa mình, lăn người trở về thế chủ động.

Chàng chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt tha thiết và thẫm tối. “Ta cũng yêu nàng, Keeley. Nếu không thể cho nàng thứ gì khác, hãy để ta trao nàng những lời này.”

Nàng cắn môi ngăn dòng lệ trào thêm xuống má rồi trao chàng nụ hôn đầy tôn kính và yêu thương.

“Chàng phải đi ngay bây giờ,” nàng thì thầm. “Trước khi chúng ta bị nhìn thấy.”

“Ừ. Nằm nghỉ ngơi nhé. Nếu Mairin cần nàng, ta sẽ sai người đến báo cho nàng biết. Từ giờ đến đó, cứ nghỉ ngơi đi.”

Keeley mỉm cười, kéo tấm lông thú lên khi chàng trượt khỏi người nàng và ra khỏi giường. Chàng lặng lẽ mặc quần áo rồi dừng tại ngưỡng cửa một lúc lâu để quay lại trao cho nàng ánh mắt ấm áp.

Chỉ sau khi chàng đã đi khỏi hồi lâu, nàng mới nhận ra chàng đã gieo mầm sống vào trong nàng. Keeley nhắm mắt, trong lòng cuộn trào cả niềm hi vọng lẫn nỗi sợ hãi. Nàng không muốn đứa trẻ mình sinh ra phải hứng chịu sự dè bỉu là con hoang, nhưng nàng biết nếu mang thai, đây sẽ là đứa con duy nhất của mình.

Nàng nằm nghiêng qua một bên, nắm chặt tấm chăn trên ngực. “Mình biết phải làm sao đây,” nàng nói trong nước mắt. “Mình yêu chàng. Mình muốn chàng. Mình muốn có con với chàng nhưng tất cả những điều đó đều không được phép.”

Keeley nhắm mắt, để những giọt lệ nóng hổi lăn tròn rồi biến mất vào tấm chăn. Nàng đã tự hứa với mình sẽ không khóc. Rằng nàng sẽ dũng cảm đối diện với thời khắc chia xa. Nhưng nàng càng biết mình chỉ đang lừa dối bản thân. Đến lúc Alaric cưới người khác, cõi lòng nàng sẽ tan nát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3