Vô hạn khủng bố - Quyển 13 - Chương 24

Chương 24: Cái chết của Sở Hiên và... Một lần bố cục khác!

Chỗ Sở Hiên đang đứng là khoảng tường thành sắp nổ tung, đây chính là bước ngoặt trong trận chiến phòng thủ Helm’s Deep, nếu không với một cửa ải hùng tráng như thế này, Urk-hai làm sao có thể đánh hạ trong vòng một đêm được? Mà bước ngoặt này sau khi Trịnh Xá cùng Sở Hiên thương lượng cũng đã có biện pháp giải quyết, đó là sau khi tường thành phát nổ sẽ do Trịnh Xá sử dụng Cuốn sách của thần Anubis thay đổi địa hình, như vậy cũng có thể ngăn cản Uruk-hai tấn công vào trong thành.

Tường thành sẽ bị phá nổ, vốn là tình tiết sẽ xuất hiện trong phim, chuyện như vậy sao Sở Hiên lại có thể không nhớ? Nhưng giờ phút này hắn thật sự đang đứng trên đoạn thường thành sắp nổ, trong thoáng chốc lúc Trịnh Xá xoay người, bất ngờ nhìn thấy dưới chân Sở Hiên một tên Uruk-hai cầm đuốc lao thẳng vào lỗ hổng dưới chân tường.

- Không!

Trịnh Xá gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu, hắn cơ bản không kịp chuyển thân, trực tiếp đạp lên yên ngựa nhảy vọt lên cao đồng thời ở giữa không trung hai chân dùng sức đạp mạnh, sử dụng Nguyệt bộ trong trạng thái thái Hủy diệt nháy mắt, lao vụt về phía chỗ Sở Hiên đứng.

Nhưng đây vẫn là tốc độ theo đường thẳng, tên Uruk-hai kia cách chân tường thành cùng lắm là bốn, năm mét, mặc dù trên người cắm đầy tên nhưng trong giây phút cuối cùng hắn vẫn nhảy vào được trong được thoát nước dưới chân tường thành. Tiếp đó là tiếng nổ vang dội, một đoạn tường thành khoảng sáu bảy mét ầm ầm sụp đổ, tro bụi do vụ nổ cuốn lên thậm chí cuốn văng cả Trịnh Xá ra xa mấy mét, đây đâu phải là bộc phá nguyên thủy bằng thuốc nổ đen như trong phim, uy lực tuyệt đối có thể so sánh với chất nổ siêu mạnh ở chỗ Chủ Thần.

Trịnh Xá bị thổi bay ra xa, trong thoáng chốc lúc hạ xuống hắn lại đạp mạnh chân, cả người không hề dừng lại lao về phía đoạn tường thành phát nổ, ở đó Uruk-hai điên cuồng gào thét lao vào trong thành, nhưng bọn chúng lại gặp phải Trịnh Xá càng điên cuồng hơn. Do lo lắng cho an nguy của Sở Hiên, lúc này Trịnh Xá hai mắt đỏ như máu, miệng phát ra tiếng gầm như dã thú, khi mấy tên Uruk-hai đi đầu lao tới chỗ hắn, cũng không biết hắn làm thế nào, mấy tên Uruk-hai lập tức bị xé vụn trong nháy mắt, tiếp đó Trịnh Xá trực tiếp lao vào giữa đám Uruk-hai, chạy tới chỗ đoạn tường thành vỡ vụn trước.

Uruk-hai xung quanh tự nhiên là không để yên, bọn chúng đều công kích tới gã loài người thấp bé (so với bọn chúng), nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai tay Trịnh Xá khẽ rung động vài cái, mấy chục tên Uruk-hai bên cạnh hắn đều như bị một con quái thú xé xác. Sau khi Trịnh Xá chạy qua, dưới đất chỉ lưu lại vô số mảnh xác, Trịnh Xá càng không biết từ lúc nào đã mỗi tay nắm đầu một tên Uruk-hai, khi tới chỗ tường đổ hắn vung tay ấn thẳng hai tên vào tường, bốp bốp hai tiếng, hai cái đầu bị ép nát vụn.

- Sở Hiên đâu? Sở Hiên không sao chứ?

Trịnh Xá vừa nhảy vào trong lập tức gào lên, phía sau hắn là xác vụn đầy đất, một đường đi tới không ai có thể chống cự nổi một giây, sức chiến đấu kinh khủng thậm chí khiến đám Uruk-hai ở phía xa cũng sinh ra chần chừ.

Chỗ tường đổ, Trình Khiếu cùng Triệu Anh Không đều đang ngồi dưới đất, trước đó Triệu Anh Không đã đỡ Sở Hiên xuống, Trình Khiếu thì liên tục đổ thuốc vào miệng Sở Hiên, chỉ là sắc mặt hắn vừa kích động vừa u ám, không còn nhận ra vẻ tươi cười tự tin thường ngày, tình cảnh như vậy lập tức khiến trong lòng Trịnh Xá nghĩ tới điểm gở.

- Thế nào? Ta hỏi ngươi thế nào?

Trịnh Xá cũng không tới gần, đứng ở đoạn tường đổ hét lên.

Trình Khiếu không hề phân tâm, cũng không ngẩng đầu lên, quát:

- Mẹ nó, ngươi đứng đó mà thủ tường thành! Có bệnh thì tin tưởng thầy thuốc... Lão tử chính là thầy thuốc, ngươi lập tức câm miệng cho ta!

Hắn vừa nói, động tác hai tay cũng không hề ngừng lại, thoáng cái đã lột áo Sở Hiên xuống, Trịnh Xá lập tức nhìn thấy ngực trái Sở Hiên chỗ trái tim đang tràn máu tươi, tình cảnh như vậy rõ ràng là...

- A! Ta muốn các ngươi đền mạng! Uruk-hai! Saruman!

Trịnh Xá gầm lên, cầm Hổ hồn đao điên cuồng lao ra ngoài...

Ánh mặt Legolas lộ ra một tia chần chừ, hắn vốn đang định nói gì đó nhưng nhìn lại thế trận Uruk-hai bộc phát gió tanh mưa máu, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu, vì thế đến cuối cùng hắn cũng chỉ biết nhíu mày tiếp tục cầm cung bắn xuống.

Khi nhóm Trịnh Xá còn ở chỗ nữ hoàng Galadriel, Sở Hiên từng tới gặp Legolas, Legolas trong lòng không khỏi nhớ lại hoàn cảnh lúc đó...

- ...Đúng thế, ta muốn Legolas mang ta tới gặp ngươi, nữ hoàng.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng, cách bình mình một thời gian, mà sáng sớm là lúc Hội bảo vệ nhẫn phải rời đi, đến lúc ấy nữ hoàng mới giao cho mỗi người một món lễ vật, trước đó hai giờ sáng Sở Hiên đã đánh thức Legolas nhờ hắn đưa tới gặp nữ hoàng Galadriel.

Nữ hoàng Galadriel mỉm cười giảo hoạt nói:

- Người không có tình cảm, ngươi hiện tại tới tìm ta vì chuyện gì? Để xin lỗi ta sao? Phá nát trang sức của ta.

Sở Hiên lạnh nhạt nói:

- Không, là để tiến hành giao dịch với ngươi...

Galadriel thoáng sửng sốt, tiếp đó cười nói:

- Nếu là để giao dịch, lúc trước không phải đồng đội của ngươi đã giao ước cùng chúng ta tiến hành một chuyến giao dịch sao? Chẳng lẽ ngươi muốn qua mặt hắn một mình giao dịch với tộc Elf chúng ta.

- Không, không phải giao dịch đó.

Sở Hiên trực tiếp lắc đầu đáp:

- Ta muốn có thể lấy được một số thứ từ chỗ ngươi, để đáp lại ta sẽ giao chiếc nhẫn tối cao đã tiêu diệt linh hồn Sauron cho ngươi, đương nhiên là không phải bây giờ mà là lần sau khi bọn ta trở lại thế giới này...

Galadriel lần này lại nhíu mày, chăm chú nhìn Sở Hiên, nói:

- Mặc dù nghe qua rất mê người, nhưng có cảm thấy chuyện này căn bản là không thể không? Sauron nếu dễ tiêu diệt như vậy thì bao nhiêu chủng tộc chúng ta đã không gọi hắn bằng danh hiệu Chúa tể Bóng tối, đó là e ngại, cũng là sợ hãi... Ngươi hy vọng có thể lấy được thứ gì từ chỗ ta?

Sở Hiên bình thản nhìn nữ hoàng nói:

- Ta muốn thứ có thể giúp người ta hồi sinh một lần hoặc có thể khiến người ta giả chết một lần, tóm lại là đạo cụ hoặc ma pháp đều được... Trong thế giới này đội của ta có một cường địch rất đáng sợ, ta không biết với sức mạnh của đội ta có thể đối phó được không, nếu không thể thì chuyện của chiếc nhẫn hay là giao dịch với các ngươi tất cả đều thành không... Nói cho ta biết, người Elf có đạo cụ hoặc ma pháp như vậy không?

Khuôn mặt Legolas đột nhiên đau nhói, một mũi tên bắn sượt qua mặt kéo hắn từ trong dòng suy tư tỉnh lại, lần đó sau khi gặp nữ hoàng, Sở Hiên cũng nói chuyện với hắn một hồi, dặn dò ngàn vạn lần không được nói chuyện gặp mặt nữ hoàng Galadriel với mấy người Trịnh Xá, mà Legolas cũng là ngươi tâm tư kiên nghị, sau khi đáp ứng yêu cầu của Sở Hiên hắn liền chôn sâu bí mật này trong lòng.

“Nhưng mà Sở Hiên, mọi chuyện thật sự sẽ như ngươi dự liệu sao? Trịnh Xá nếu không thể nhớ ra thứ đó kịp thời thì tính mạng ngươi không phải chắc chắn sẽ khó giữ sao?”

Legolas nhìn chằm chằm vào bóng Trịnh Xá, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, đến khi Trịnh Xá một lần nữa từ chiến trường quay lại, hắn mới khẽ thở phào, cầm tên thủ chặt sau lưng Trịnh Xá.

Chỉ thấy Trịnh Xá tay cầm chiếc lá cây thế giới mà nữ hoàng Galadriel tặng, hắn không để ý khắp người đầy máu đen, trên tay đầm đìa máu tươi, trực tiếp nhét lá cây vào miệng Sở Hiên, chiếc lá cũng rất thần kỳ, sau khi tiến vào miệng Sở Hiên lập tức biến thành chất lỏng màu xanh lục, tiếp đó từ từ chảy xuống cổ họng.

Trịnh Xá thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào Trình Khiếu nói:

- Nhanh lên đi, xem xem vết thương Sở Hiên thế nào? Ngươi không phải đến cả Boromir ngực thủng một lỗ cũng cứu về được ư? Sao đồng đội của mình lại không thể cứu được?!

Những lời này có chút gây sự vô lý, cứu người còn phải xem thương thế nghiêm trọng hay không, Trình Khiếu cũng không để ý tới hắn, chỉ cầm kim không ngừng cắm vào ngực Sở Hiên, tay kia cầm chỉ phẫu thuật khâu liên tục, Triệu Anh Không ở cạnh thì tay cầm Băng Ngưng đan, chỉ cần Sở Hiên gặp nguy cấp sẽ lập tức cho hắn uống.

Trịnh Xá cứ đứng như vậy nhìn chằm chặp vào động tác của Trình Khiếu, không chạy ra ngoài đoạn tường đổ nữa, vừa rồi khi xông ra hắn một mình xé xác hai, ba nghìn tên Uruk-hai, bọn chúng không ngờ không dám kéo tới đây nữa, trong tình huống như vậy, cung thủ trên tường thành cũng đủ ngăn cản Uruk-hai tới gần vì thế hắn mới có thể tiếp tục ở lại đây.

Động tác của Trình Khiếu càng lúc càng nhanh, sắc mặt Sở Hiên cũng trở nên thoáng hồng nhuận, máu phun ra từ ngực cũng càng lúc càng ít, nhưng đến khi Trình Khiếu sắp cắt chỉ hắn bỗng òa khóc, miệng gào lên:

- Khốn kiếp, lão tử không làm nữa... Đây là chuyện con mẹ gì, trực tiếp phá nát trái tim, căn bản không cho ta thời gian trị liệu, không cho thời gian để uống Băng Ngưng đan, khốn kiếp, đây là chuyện gì chứ...

Trịnh Xá biến sắc, trực tiếp xốc Trình Khiếu dậy, hét lên:

- Cái gì? Không phải đã khâu lại rồi sao? Không phải ngực hắn đã chữa xong sao? Ta không phải đã cho hắn nuốt lá cây thế giới sao? Sao không cho hắn uống Băng Ngưng đan? Tại sao?

Triệu Anh Không lập tức nhét viên thuốc trong tay vào miệng Sở Hiên nhưng hắn căn bản không hề đông lại thành tượng băng, bởi vì hắn rút cuộc đã không thể nuốt được đan dược nữa, Triệu Anh Không thậm chí cắn vụn, dùng miệng truyền cho Sở Hiên nhưng vẫn không được, nàng sờ động mạch cổ Sở Hiên rồi, đứng dậy khẽ nói:

- ...Hắn chết rồi.

“Adam nhắn, đã xác nhận, Sở Hiên đã chết...”

Trịnh Xá hai tay mềm nhũn, Trịnh Xá lập tức ngã bịch xuống đất, lúc này hai mắt Trịnh Xá đỏ ngầu cùng mờ mịt, cứ như vậy quay người ra khỏi đoạn tường đổ, từng bước từng bước tiến về phía đội quân Uruk-hai. Khi hắn vừa ra khỏi chỗ tường đổ, một mũi Bạo liệt tiễn đã dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp bắn thẳng tới trước mặt hắn, Trịnh Xá một tay vung lên, mũi tên sắp bắn trúng mặt không ngờ lại bị hắn trực tiếp chộp lấy, tiếp đó hắn gầm lên một tiếng, lao thẳng vào giữa đội ngũ Uruk-hai...

Thứ gọi là gien, chỉ cần là sinh vật cùng một giống loài bộ gen sẽ giống nhau tới trên 99,9%, nếu có quan hệ huyết thống thì mức độ tương tự càng cao, những điểm giống nhau trong bộ gen cấu thành các đặc trưng của con người, ví dụ như thân thể, ý thức, trí thông minh các loại, không phẩy không mấy phần trăm khác biệt còn lại sẽ tạo thành sự sai biệt về hình dáng, tính cách, nhóm máu, vân vân... của mỗi người.

Đương nhiên, từ khi con người hình thành kỳ thật phần lớn bộ gen chưa từng được sử dụng đến, những gen này đều là dấu tích lưu lại trong quá trình tiến hoá từ sinh vật đơn bào, sinh vật đa bào, cá, lưỡng cư... cho tới khi xuất hiện con người, rất nhiều mã gen được lưu lại từ thời viễn cổ, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả những phần gen bị đào thải đều là gen xấu, mà ngược lại có đôi khi những thứ rất tốt lại bị đào thải nhanh nhất.

Đến khi một người có thể khống chế bộ gen của mình, những đoạn gen cổ xưa sẽ được đánh thức, sức mạnh ẩn giấu trong đó sẽ được đánh thức, cũng như vậy, khí tức hoang dã, giết chóc trong những đoạn gen đó cũng sẽ được đánh thức.

Trịnh Xá không nhớ nổi hắn nảy sinh cảm giác này từ lúc nào, tựa hồ từ mấy trường chiến đấu liên tiếp trong Starship Troopers, hắn không ngừng mở cơ nhân tỏa, không ngừng mô phỏng cách suy nghĩ của người khác, không ngừng giãy giụa giữa ranh giới sinh tử, trong tình huống đó hắn đã mơ hồ có chút cảm giác. Khi hắn thật sự thức tỉnh là lúc trở lại Resident Evil, hắn nảy sinh sát ý với đám người trong viện nghiên cứu, sát ý điên cuồng cùng phẫn nộ, lại thêm sau đó cuồng chiến với Licker khổng lồ, trong thoáng chốc, hắn mất tri giác...

Đến khi Trịnh Xá định thần lại, hơn một nửa số Licker đã bị hắn chém thành mảnh vụn, mà bản thân hắn thì lại gần như không hề bị thương tổn, hắn cuối cùng cũng biết mình một lần nữa đột phá... Mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, khống chế gen.

Theo kinh nghiệm hắn thu được trong trận chiến đó, cơ nhân tỏa tầng thứ tư chia làm ba giai đoạn, có thể phân biệt là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Sơ cấp là trạng thái hiện tại của hắn, có thể dùng phương thức tối ưu nhất để tu luyện thân thể, sử dụng những đoạn gen tiến hóa viễn cổ mà con người chưa từng sử dụng từ khi hình thành, cứ như vậy hắn có thể điểu chỉnh tố chất thân thể đến mức thích hợp nhất với bản thân.

Có thể nói, đến bước này, hắn đã không còn quá cần thiết phải hoán đổi huyết thống vampire cao cấp từ chỗ Chủ Thần nữa, bởi vì hắn đã có thể tự hoàn thiện bộ gen, phát huy tiềm lực tự thân đến cực hạn.

Ví dụ như hắn có thể căn cứ vào năng lượng bản thân nhiều ít bao nhiêu để cải biến mã gen, sử dụng phương thức tấn công càng thích hợp với Bạo tạc và Hủy diệt hơn, uy lực cũng phát huy tới trình độ một trăm phần trăm, chẳng trách nói mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mới có thể phát huy toàn bộ kỹ năng hoán đổi.

Mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, trạng thái sơ cấp chính là đánh thức mã gen ngủ say trong cơ thể, điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tối ưu, tất cả kỹ năng có thể phát huy uy lực một trăm phần trăm; trạng thái trung cấp chính là có thể tiến hóa cùng cải biến bộ gen của bản thân, tự cải tạo mình thành trạng thái siêu cấp tối ưu hóa, bất kỳ kỹ năng nào cũng có thể sử dụng uy lực đến trên một trăm phần trăm, bản thân càng có thể căn cứ vào tin tức gen đem lại để sáng tạo kỹ năng; trạng thái cao cấp sẽ từ bộ gen để khống chế năng lượng trong cơ thể, khoảng cách với mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm chỉ còn một bước dài nữa...

Trịnh Xá hơi khom vai trái, tránh thoát một cây trường thương đâm tới trong đường tơ kẽ tóc, tiếp đó vai trái bật lên, cây thương vậy mà lại bị đánh cong, văng ra mấy mét, quật ngã hơn mười tên Uruk-hai, những kẻ bị thương đạp vào đều gãy tay gãy chân, lực va chạm từ bả vai mạnh đến không ngờ.

Tiếp theo Trịnh Xá vươn tay ra, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp tóm lấy tên Uruk-hai vừa đâm hắn, sau đó hai tay rung động, tên Uruk-hai bị hắn tàn nhẫn xé thành mảnh vụn.

“Hai mươi Uruk-hai bên trái nâng khiên chuẩn bị tấn công, tay trái có thể sử dụng sức mạnh tụ tập của trạng thái Bạo tác để kích phá...”

“Bên phải hai tên Uruk-hai đội trưởng sử dụng Bạo liệt tiễn nhắm tới, cần sử dụng trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt để tránh né hoặc tiếp lấy...”

“Trạng thái Bạo tạc tiêu hao hơn 7% năng lượng, giảm khống khế cặp gen số ba, tăng cường cặp gen số bảy vận chuyển sức mạnh...”

“Tốc độ phản ứng hơi chậm, cường hóa cặp gen số tám...”

Những điều này đều là suy nghĩ trong đầu Trịnh Xá, nhưng mọi người trên tường thành thấy vậy thì chỉ biết trợn mắt há mồm, ở dưới chiến trường, một cỗ máy giết chóc không ngừng xông xáo giữa đám Uruk-hai, nhìn tốc độ có vẻ không nhanh nhưng tất cả sinh vật tới gần hắn năm mét đều sẽ bị xé xác chỉ sau một giây. Trịnh Xá không ngờ đã vứt Hổ hồn dưới đất, miệng phát ra tiếng gào như dã thú, mỗi lần giết địch đều bẻ vặn, kéo xé, vì thế mỗi tên Uruk-hai bị hắn giết đều cực kỳ thê thảm, cảnh tượng máu tanh khủng bố thậm chí khiến một số dân chúng được triệu tập trên tường thành phải nôn mửa.

Đây là nguyên nhân Trịnh Xá giấu giếm chuyện hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, bởi vì hắn không thể khống chế nổi luồng sức mạnh cường đại vô cùng này. Giai đoạn lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với bản nguyên sinh mệnh, trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp, cố nhiên là đánh thức dấu vết từ thời viễn cổ dang ngủ say trong mã gen nhưng đồng thời cũng đánh thức luôn cả sự cuồng bạo khát máu, tất cả chỉ vì sinh tồn của sinh mệnh thể đơn thuần. Không có nguyên nhân, không có lý do, Trịnh Xá hiện tại chỉ muốn giết sạch mọi thứ trước mắt, Uruk-hai, pháp sư, con người trên tường thành, thậm chí cả... thành viên Trung Châu đội, bằng vào sức mạnh của hắn lúc này, hắn tuyệt đối không sợ hãi bất kỳ ai!

Có điều quân đội Uruk-hai gần Trịnh Xá nhất nên mục tiêu công kích đều tiên của hắn cũng là bọn chúng, mỗi giây lại có vài tên bị hắn xé xác, không cần biết là đầu, ngực, hay bụng, mỗi một chiêu đều chắc chắn phải chết. Trịnh Xá cười lạnh liếm vết máu bên khóe miệng, từ lúc hắn bước ra khỏi đoạn tường đổ đã xâm nhập vào trận địa Uruk-hai mười mấy mét, mà đám Uruk-hai lúc đầu chỉ tiến không lùi bây giờ lại liên tiếp rút lui, rõ ràng nhìn mũi tên bắn trúng vào hắn, rõ ràng nhìn đầu thương đâm trúng vào hắn, nhưng chỉ sau nháy mắt liền nhận ra mình đâm trượt sang chỗ khác, mà những kẻ tới gần hắn lập tức biến thành mấy mảnh, tình cảnh kinh khủng như vậy khiến Uruk-hai cũng chỉ có thể lùi lại sau.

“Chưa đủ, vẫn chưa đủ, phải giết thật nhiều, thật nhiều sinh vật, phải tiếp tục giết nữa!”

- Grào!

Trịnh Xá đột nhiên ngẩng đầu lên trời gầm lớn, hắn đạp mạnh chân vụt nhảy về phía đám Uruk-hai đang thối lui, cú nhảy này cao đến bảy, tám mét, tiếp đó khi hạ xuống nặng nề ép lên người mấy tên Uruk-hai, những tên này trong nhát mắt đã bị ép thành thịt nát, lúc này tốc độ phản ứng của hắn so với trạng thái Hủy diệt lúc bình thường còn nhanh hơn, khi tất cả lũ Uruk-hai còn chưa định thần lại dược, hắn đã tóm lấy một tên, xé mạnh, bụp một tiếng, máu thịt cùng nội tạng bắn đầy người...

“ Giết giết giết giết... Giết chết tất cả sinh vật! Giết chết... tất cả hậu duệ của Thánh nhân! Diệt tuyệt nhân loại!”

Trịnh Xá há miệng cắn vào đầu một tên Uruk-hai, trong đầu hắn đột nhiên nảy sinh suy nghĩ như vậy, khi hắn như đang ăn một quả táo, cắn nát cái đầu thì câu nối cuối cùng bỗng khiến hắn giật mình, tiếp đó giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, đập vào mắt là vô số mảnh xác vỡ vụn, tan nát bày đầy mặt đất. Trước mặt hắn là đội quân Uruk-hai đang chạy trốn tan tác, không biết từ lúc nào hắn đã cách xa tòa thành hơn trăm mét, không biết chừng đó là hắn theo tiềm thức đi ngược lại hướng tòa thành, dù sao thì với thực lực cùng trạng thái của hắn lúc đó, nếu vẫn còn ở trong thành, nói không chừng đến khi hắn phục hồi tinh thần, chỗ đó đã trải đầy xác chết...

Trịnh Xá quay người yên lặng đi về phía tòa thành, trên tóc, trên mặt, trong miệng, trên quần áo, trên người đều là thịt nát, nội tạng, máu tươi đủ loại, khiến hắn so với một con quái vật còn kinh khủng hơn. Khi hắn đi về phía tòa thành, cung thủ trên tường thành không ngờ có người sợ đến mức hét lên, trong đó một nửa còn cầm cung chĩa vào hắn, bởi vì biểu hiện của Trịnh Xá thật sự khiến người ta quá sợ hãi, phảng phất như miêu tả về Chúa tể Bóng tối Sauron, sức mạnh phi nhân, không ai có thể địch nổi.

Trịnh Xá cũng không để ý tới đám cung thủ đó, hắn yên lặng đi vào đoạn tường thành vỡ, quả nhiên trong thấy Triệu Anh Không cùng Trình Khiếu cách đó không xa, lúc này Sở Hiên đang được Trình Khiếu ôm trong lòng, tên thành niên đeo kính đó, nhìn hắn bây giờ vẫn bình thản như cũ, không hề có vẻ thống khổ của cái chết.

“Cũng đúng... Hắn vốn không cảm giác được thống khổ, trừ phi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mới có thể tìm lại được những thứ mà một con người đáng phải có, nhưng mà...”

Trịnh Xá tới cạnh hai người, hắn cũng mặc kệ trên người mình đầy máu thịt, chỉ khẽ hỏi:

- Thật sự đã chết sao?

Trình Khiếu gật đầu đáp:

- Đúng thế, người tự xem mạch của hắn đi, trái tim đã vỡ vụn, máy cũng không còn chảy, trải qua hơn hai giờ, não hắn cũng sớm đã bị hoại tử rồi, hắn... thật sự đã chết. Nhưng thật là kỳ lạ, chiếc lá lúc trước biến thành chất lỏng không ngờ vẫn có thể chảy xuống, chẳng lẽ chiếc lá đó dù đặt vào miệng người chết cũng sẽ biến mất?

- Hơn hai giờ?

Trịnh Xá ngạc nhiên nhìn lại, hắn trong thấy trên chiến trường bên ngoài đoạn tường đổ, ít nhất có mấy nghìn xác vụn, thậm chí càng nhiều hơn, hóa ra sau khi hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã chiến đấu hơn hai tiếng đồng hồ, chẳng trách đám Uruk-hai lại rút lui...

- Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được, ngươi như vậy mà lại chết kiểu này ư? Vốn còn tưởng ngươi sẽ vì tính kế Chủ Thần mà bị delete, hoặc trực tiếp kéo theo Chủ Thần cùng chết chứ... Tên khốn nhà ngươi, đến cả cảm giác còn chưa tìm được, đã chết không thống khổ gì như vậy sao?

Trịnh Xá cứ như vậy ngồi bệt xuống đất, cúi đầu lẩm bẩm nói, trên mặt đất phảng phất như có thứ gì đó ươn ướt chảy xuống, sau khi nói xong hắn bỗng ngất xỉu... Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao sạch năng lượng của hắn, có thể đi tới đây là vì còn muốn nhìn người anh em này một lần cuối cùng.

“Tạm biệt, Sở Hiên, lên đường yên ổn!”

Trước khi Trịnh Xá ngất xỉu, đây là câu cuối cùng trong lòng hắn...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3