Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 109 - 110

Chương 109: Tai nạn xe cộ

Mặt An Dạ Vũ lộ vẻ kinh hoàng trước nay chưa từng có, căn phòng này, tất cả, tất cả mọi việc ngày hôm nay đều được sắp đặt hết sức tinh vi. Lâu Nhược Hi lại có thể có năng lực lớn như vậy, có thể mua chuộc Lynda để giăng bẫy bà. Theo bà biết, Lynda rất có tiếng trong giới thượng lưu, ít ai mà không kính nể cô ta. Không ít nhân vật nổi tiếng, có thế lực đều là khách hàng của Lynda, cô ta sao lại bị một cô gái bé nhỏ như Lâu Nhược Hi mua chuộc cơ chứ?

"Cô, sao cô có thể làm thế?" Bà không tin, bà sẽ bị hủy hoại trong tay Lâu Nhược Hi, xưa giờ bà chưa từng để tâm đến con thỏ nhỏ này, cô ta sao lại có thể làm thế. "Hắc Diệu Tư, bà có biết Hắc Diệu Tư không?" Ngoại trừ Hắc Diệu Tư, không ai biết bà thường tới đây, lại còn hay dùng chính căn phòng này nữa. Ngoại trừ Hắc Diệu Tư, còn ai có thể để Lynda cho phép Lâu Nhược Hi diễn vở tuồng này chứ. Suy đoán đó đánh tan ý chí của bà, có thật là Hắc Diệu Tư dù chỉ là một chút tình cảm cũng không dành cho bà sao?

Lâu Nhược Hi rất ngạc nhiên, thì ra người đàn bà này không hề ngốc, đến giờ này vẫn còn mơ tưởng đến Hắc Diệu Tư. Cô không trả lời, trái lại cười nói: "Dì An, bà làm chuyện này, chờ bị đuổi ra khỏi Lâu gia đi!"

Tử Khê nghe mẹ nhắc đến tên Hắc Diệu Tư, thân thể cô trở nên cứng đờ. Hai phòng này được bố trí tinh vi, gã nhân viên phục vụ vừa nãy hình như sớm đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn rất bình tĩnh, không có chút khẩn trương hoảng loạn nào khi bị chộp được ở trên giường. Theo lý, Lâu Ngọc Đường cũng là nhân vật nổi tiếng số một số hai trong thành phố, thì cho dù là phục vụ được huấn luyện tốt đi chăng nữa cũng không thể đối phó một cách bình tĩnh như thế. Hắc Diệu Tư, hắn vì sao phải làm như thế? Hủy hoại mẹ cô thì hắn được lợi gì chứ? Hắn cho dù không cần mẹ cô nữa, chả lẽ cần phải hủy hoại mẹ cô như vậy sao? Nhưng lại lợi dụng Lâu Nhược Hi, đả kích Lâu Ngọc Đường, thủ đoạn thật tàn nhẫn. Cô run rẩy, người đàn ông đó thật đáng sợ!

"An Dạ Vũ, cô lập tức rời khỏi đây cho tôi!" Lâu Ngọc Đường đưa tay lên ngực, sắc mặt ông tái nhợt, tay run run. "Tử Khê, cháu đưa bác về bệnh viện đi! Bác không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!"

Tử Khê gật đầu, đẩy xe lăn đưa Lâu Ngọc Đường ra cửa.

"Ba!" Lâu Nhược Hi gọi ông, "Người đàn bà này, ba định xử lí thế nào?"

"Lâu Nhược Hi!" Tử Khê cũng không nhịn được nữa, cô bước tới, "Cô có thể nhân từ một chút không, đừng nên tàn nhẫn như vậy. Cô không thấy ba cô hiện giờ sức khỏe không tốt sao? Cô sao lại cứ mãi đả kích bác thế. Còn nữa, tôi xin khuyên cô một câu, Hắc Diệu Tư cũng không phải là người dễ trêu chọc, cô nên cẩn thận kẻo lại chuốc vạ vào than."

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lâu Nhược Hi nở nụ cười. Chỉ chốc lát sau, Lâu Tử Hoán đã xuất hiện ở cửa. Hắn vừa bước vào đã lập tức hiểu rõ được xảy ra chuyện gì. Mặt hắn âm trầm, thấy sắc mặt Lâu Ngọc Đường tái nhợt, tay vẫn còn đang ôm ngực, vội hỏi: "Ba, ba khó chịu ở đâu?"

Lâu Ngọc Đường vẫn gắt gao ôm ngực, đã nói không ra lời. Lâu Tử Hoán vòng tay qua lưng ông: "Con lập tức đưa ba về bệnh viện!" Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đặc biệt là nhìn vào mắt Lâu Nhược Hi, sau đó trừng mắt nói với An Tử Khê: "An Tử Khê, lo lắng gì nữa, còn không mau qua đây!"

Lâu Nhược Hi nhìn thấy ẩn ý trong mắt Lâu Tử Hoán, bèn nở nụ cười quỉ dị.

Tử Khê nhìn vào mắt mẹ, đối với bà, cô không biết phải nói gì cả! Biểu tình tuyệt vọng của mẹ cô, không chỉ vì bị Lâu Ngọc Đường bắt quả tang, mà còn bởi vì bị Hắc Diệu Tư đưa vào bẫy. "Mẹ, đi theo con đi! Lẽ nào mẹ không lo cho bác Lâu sao?"

An Dạ Vũ khôi phục lại tinh thần, nhìn con gái, sắc mặt bà hoảng hốt, hé miệng định nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Bị Lâu Ngọc Đường bắt gặp, cũng không làm cho bà tuyệt vọng, điều khiến cho bà tuyệt vọng chính là, màn kịch này do Hắc Diệu Tư sắp đặt. Bà vẫn cho rằng, nhiều năm như vậy, Hắc Diệu Tư đối với bà ít nhiều cũng còn có chút tình nghĩa. Giờ phút này bà mới hiểu được trong lòng Hắc Diệu Tư, bà đã không là gì cả, chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng được.

"Mẹ, đi thôi!" Tử Khê không đành lòng, nâng bà đứng lên, "Mẹ, sau này không nên đến đây nữa, có được không?"

An Dạ Vũ nhìn con gái, đây là con gái của bà. Đột nhiên bà bật khóc "Tử Khê, lần trước con không ở cùng với Hắc Diệu Tư đúng không!"

Tử Khê vỗ về mẹ, Lâu Nhược Hi vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái. Cô mới đưa mẹ ra ngoài.

Lâu Nhược Hi nở nụ cười, chỉ còn lại mình cô ta, mọi người đều đi cả. Mẹ, mẹ thấy không? Anh không cần con nữa, ba cũng không cần con nữa, lẽ nào con làm như vậy là sai sao?

Tử Khê đỡ mẹ đi ra thì đã thấy Lâu Tử Hoán đưa Lâu Ngọc Đường lên xe, cô cũng đỡ thân thể yếu đuối của mẹ lên xe. Đường đi cũng không lớn, chỉ vài bước chân là có thể bước qua, Lâu Tử Hoán nhìn cô. Mặc dù hắn thấy An Dạ Vũ thì nhíu mày, cuối cùng vẫn là đang đợi cô.

Cô đang bước đi đến giữa đường, có một luồng sang chiếu tới, Tử Khê quay người lại, một chiếc xe tông thẳng vào cô. Theo bản năng cô đẩy mẹ ra ngoài, người cô bị đâm mạnh vào. Cô còn không kịp cảm giác đau đớn, thân người cô đã bị hất lên không trung, cô nghe được rất nhiều tiếng kêu. Cô gắng sức mở mắt, cô thấy khuôn mặt Lâu Tử Hoán, hắn đang nhìn cô, kêu tên cô. Cô không còn sức lực nữa, thân thể cô đang rơi, mà cô cũng đang mất dần tri thức.

Lúc Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, người cô đầy máu. Chiếc xe vừa đâm vào cô đã nhanh chóng chạy mất, đảo mắt đã không thấy đâu. Một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có trong nháy mắt bao trùm lấy hắn, cô không còn ý thức gì nữa, hắn gọi thế nào cô cũng không tỉnh lại. Hắn ôm lấy cô, quay về xe, hét lớn với Thạch Nam: "Lái xe, lập tức lái xe."

Lâu Ngọc Đường sắc mặt trái lại đã tốt hơn một chút, khi ông thấy người Tử Khê đầy máu cũng hoảng sợ: "Tử Khê, Tử Khê tại sao lại như thế này?"

Lâu Tử Hoán cố không để ý đến ông, hắn đem Tử Khê ôm vào ngực, liên tục gầm nhẹ với cô: "An Tử Khê, cô tỉnh lại cho tôi, có nghe không, tôi không cho cô xảy ra chuyện gì cả, cô lập tức tỉnh lại cho tôi." Tử Khê vẫn vô tri vô giác, hắn ý thức được bản thân rất hung dữ. Hắn thầm nghĩ muốn làm cho cô tỉnh lại, hắn muốn được nhìn thấy cô. Hắn muốn sám hối với cô, nước mắt cũng chảy ra, giọng nhẹ nhàng ôn nhu không gì sánh được, "Tử Khê, em tỉnh lại có được không? Anh là Tử Hoán. Trước đây là anh sai, anh không nên nổi cáu với em. Anh sai rồi, anh không bao giờ...như vậy nữa. Sau này, dù có chuyện gì anh đều nghe lời em, em mau tỉnh lại đi. Kì thực anh không phải cố ý nối giận với em, những lời anh nói lúc đó cũng không phải là thật lòng, chỉ là anh không biết phải làm gì với em, anh không biết phải làm gì bây giờ cả. Rõ ràng anh nên hận em, nhưng lòng luôn hướng về em, yêu em. Anh không biết nên làm gì bây giờ, anh sợ anh bị lạc mất phương hướng. Tử, anh đồng ý với em, anh sẽ học sửa lại tính xấu, sau đó đối xử tốt với em, được không? Anh sẽ làm được. Chỉ cần em tỉnh lại, chúng ta liền kết hôn, chúng ta sẽ để Nhạc Nhạc làm phù dâu có được không? Anh biết mất đi con của chúng ta, em rất đau lòng. Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ sinh thêm mấy tiểu thiên sứ, em nói xem lúc đó nên thành lập một đội bóng đá hay là một đội bóng rổ đây?"

Lâu Ngọc Đường ngồi kế bên nghe được con trai thì thầm thổ lộ thâm tình,cũng chảy nước mắt theo. Ông chưa bao giờ biết, con trai lại có tình cảm sâu đậm với Tử Khê như thế. Mà ông đối với Tử Khê lại có quá nhiều hiểu lầm như vậy, nhất thời cũng rưng rưng nước mắt.

Thạch Nam ngồi ở phía trước cũng bị cảm động, tình cảm của cậu chủ đối An Tử Khê bọn họ đã nhìn thấy, nhưng thật không ngờ cậu chủ lại giữ tình cảm trong lòng lâu như vậy, mong rằng tất cả sẽ không quá trễ.

Chương 110: Cô ấy không phải là em gái tôi

An Dạ Vũ quỳ rạp xuống đất, bà cẩn thận nhớ lại, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Một chiếc xe lao đến, Tử Khê đẩy bà ra, cô bị xe đụng phải, cả người đều là máu, mất đi tri giác. Bà nhìn trên mặt đất có một vũng máu, đó là máu của Tử Khê. Là máu của con gái bà vì cứu bà, mà bị xe đụng phải. Đầu bà vụt qua những hình ảnh. Tử Khê lúc ba tuổi bị bà vứt ngoài cửa, còn bà chỉ lo đi hẹn hò. Tử Khê sáu tuổi bị đưa vào Lâu gia, lúc cô bị Lâu Tử Hoán bắt nạt, bà không những không giúp cô mà còn tát cô. Tử Khê mười tám tuổi mang thai, bà hết lần này đến lần khác bắt cô đi phá, lại còn hại cô khiến cô mất đi đứa bé. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng cho Tử Khê một chút tình mẫu tử nào, mà cô vừa nãy, lại đẩy bà ra, dùng sinh mệnh mình cứu bà.

Bà run run, trên tay vẫn còn dính máu, máu của con gái bà. Cô có thể chết hay không, đó là Tử Khê của bà, con gái của bà!

Một đôi giày da xuất hiện trước mắt bà, bà ngây ngốc ngẩng đầu lên, đó là Hắc Diệu Tư. Hắc Diệu Tư đang đứng trước mặt bà, mang kính râm, khóe miệng nở nụ cười.

An Dạ Vũ túm lấy bộ quần áo Tây Âu của Hắc Diệu Tư, khóc lóc cầu xin: "Diệu Tư, hãy cứu Tử Khê, con bé bị xe đụng, chảy rất nhiều máu, ông hãy cứu nó đi."

Sắc mặt Hắc Diệu Tư trầm xuống, hắn ngồi xổm xuống, tháo kính râm: "An Dạ Vũ, do kiếp trước bà tích công đức, nên mới có đứa con gái như An Tử Khê, cô ta dĩ nhiên lại có thể chết thay bà. Tôi thật không thể tin được, An Dạ Vũ tầm thường như bà thế nào lại có thể sinh ra được người con gái như An Tử Khê chứ."

An Dạ Vũ bám lấy Hắc Diệu Tư, đau khổ cầu xin: "Diệu Tư, ông hãy cứu Tử Khê, tôi cầu xin ông, hãy cứu Tử Khê."

"Bà nói cho tôi biết, vì sao tôi lại phải cứu con gái Lâu Ngọc Đường?" Hắc Diệu Tư cười, trái lại không chút nóng vội, cúi đầu xuống hỏi.

An Dạ Vũ trong nháy mắt lấy lại vẻ bình tĩnh, Hắc Diệu Tư vì sao lại nói như vậy? Hắn biết chân tướng, rõ ràng là đã biết sự thật. "Diệu Tư, Diệu Tư, Tử Khê không phải là con gái Lâu Ngọc Đường. Tôi, tôi căn bản không biết ba con bé là ai. Diệu Tư, ông hãy cứu Tử Khê, ông cứu nó đi. Sau đó, ông bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó"

Hắc Diệu Tư nở nụ cười, xác nhận lại hỏi: "Thật sao, tôi bảo bà làm gì, bà làm cái đó sao?"

An Dạ Vũ vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể cứu Tử Khê, nếu bảo bà chết, bà cũng cam lòng.

"Được, lên xe đi! Chúng ta đến bệnh viện." Hắc Diệu Tư vỗ vỗ ống tay áo, như thể An Dạ Vũ đụng vào làm dơ quần áo của hắn vậy.

An Dạ Vũ cuống quít đuổi theo, lên xe.

Vừa lúc đó Lâu Nhược Hi đi ra, tất cả việc vừa rồi cô ta đã nhìn thấy tận mắt, cô ta thầm nghĩ, mọi việc càng ngày càng thú vị.

Tử Khê bị đưa vào phòng cấp cứu, ngay cả Lâu Ngọc Đường cũng bị đưa vào phòng cấp cứu. Lâu Tử Hoán đứng ở ngoài phòng cấp cứu, hắn ngơ ngác ngồi đó, nhờ Thạch Nam trông coi ba hắn, có tin tức gì sẽ thông báo cho hắn. Nhưng sự thật, hiện tại hắn không còn nhận thức được gì nữa cả. Hắn chỉ có thể ngồi đó, đờ ra, nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên, tất cả trước mắt đều nhạt nhòa, nhạt nhòa trong nước mắt của hắn. Hắn vẫn còn chưa nhận thức được việc này xảy ra thế nào, tay hắn run run, không còn sinh khí. An Tử Khê chảy máu, cô chảy rất nhiều máu. Hô hấp cũng yếu, thậm chí có lần hắn còn cảm nhận được tim cô không hề đập. Đã từng như thế, hắn cắn chặt răng, người phụ nữ quá độc ác rồi, hắn hận không thể bóp chết cô ta.

Thế nhưng lúc cô nằm trong vũng máu, hắn chỉ cảm thấy ngày tận thế đã đến. Nếu như cuộc sống của hắn đã không có An Tử Khê, hắn còn có thể tiếp tục sống thế nào được đây. Thì ra, hắn đã yêu cô sâu đậm như vậy. Hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái, sự hối hận to lớn mãnh liệt ập đến, hắn vì sao lại nói không kết hôn với cô. Kì thật, hắn muốn cùng cô kết hôn không phải sao? Hắn muốn kết hôn với cô, muốn Nhạc Nhạc gọi hắn là ba ba, hắn còn muốn cùng cô sinh con, những đứa con thuộc về bọn họ. Hắn sai rồi, hắn thật sự biết sai rồi. Hắn một chút cũng không ghét bỏ cô, hắn yêu cô, hắn rất yêu cô. Hắn của năm đó, hết sức lông bông cao ngạo, không chịu thừa nhận bản thân mình đã động lòng, cứ mãi dây dưa với cô, hắn cường ngạnh lưu lại dấu ấn của mình trong cuộc sống của cô, đơn giản là vì con người tâm cao khí ngạo như hắn không chịu cúi đầu. Hắn của tám năm sau, rõ ràng vẫn mãnh liệt bị cô hấp dẫn, rõ ràng nhớ mãi không quên được cô, mới có thể tìm cách trói cô ở bên người.

Lâu Tử Hoán, mày quá mù quáng rồi, vì sao lúc này mới bắt đầu sám hối, lúc này mới phát hiện đã đối xử không tốt với cô ấy. Tử Khê, em không thể chết, cuộc sống của chúng ta còn có dài. Anh còn chưa đối xử tốt với em, còn chưa thương em thật nhiều, chưa cưng chiều em thật nhiều, chưa yêu em thật nhiều, em tỉnh lại đi, chúng ta sẽ kết hôn!

Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá bước ra: "Ai là người nhà của An Tử Khê?"

"Là tôi!" Lâu Tử Hoán vuốt mặt tiến lên.

Y tá nói: "Bệnh nhân đang mất máu, nhóm máu RH âm tính của cô ấy rất hiếm. Anh với bệnh nhân là quan hệ gì?"

"RH âm tính?" Hắn sửng sốt, sau đó nói, "Nhóm máu của tôi cũng là RH âm tính, có thể dùng máu tôi truyền cho bệnh nhân!"

Y tá gật đầu đưa hắn đi lấy máu, thử máu, xét nghiệm xem máu hắn có phù hợp không, thì quả nhiên ăn khớp. Hắn rút một mạch 1000 CC máu, còn nói nếu chưa đủ có thể lấy tiếp, như thể hắn có rất nhiều máu vậy. Y tá cầm túi máu an ủi hắn: "Được rồi, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố sức cứu chữa cho em gái anh."

Em gái, Lâu Tử Hoán chấn động, hắn nhất thời không tiếp nhận được tin này. Hắn vật lộn quay về phòng giải phẫu, không biết có phải vì vừa rồi rút mất nhiều máu, hắn bị váng đầu hoa mắt, trong đầu còn lưu lại nhóm máu cô y tá nói, còn có... Em gái...

An Dạ Vũ cũng chạy đến, bà cầm lấy tay Lâu Tử Hoán hỏi: "Tử Khê đâu, con bé thế nào?"

Lâu Tử Hoán mới lấy máu xong, toàn thân suy nhược. Hắn miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của An Dạ Vũ, hắn lại nhắm mắt lại. Hắn ép buộc bản than không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn chờ Tử Khê tỉnh lại. Có lẽ, tất cả đều thật trùng khớp.

Y tá đi ra: "Bệnh nhân vẫn còn thiếu máu, phải lấy máu tiếp."

"Hãy lấy của tôi!" An Dạ Vũ bước đến trước nắm lấy tay y tá, "Tôi chính là mẹ của Tử Khê, hãy lấy máu của tôi, máu của tôi."

Y tá nói: "Xin hỏi nhóm máu của bà là nhóm máu gì, nhóm máu của bệnh nhân là RH âm tính."

An Dạ Vũ sửng sốt, nhóm máu của bà, bà không nhớ nữa. "Tử Hoán, hãy cứu lấy Tử Khê, con bé chính là em gái cậu, máu của cậu chắc chắc sẽ phù hợp, cậu hãy cứu nó đi." An Dạ Vũ gấp gáp cầu xin, gần như là quì xuống van xin Lâu Tử Hoán.

"Anh Lâu đã rút 1000CC máu, nếu còn rút tiếp, thân thể sẽ không chịu đựng nổi đâu." Y tá nhịn không được bèn nói.

Thân thể Lâu Tử Hoán cứng ngắc, lời nói của An Dạ Vũ bóp nghẹt tim hắn. Hắn gầm nhẹ: "Bà câm miệng, Tử Khê không phải là em gái tôi."

"Phải, tôi nói sai rồi, Tử Khê không phải, cậu cứu nó trước đã!" An Dạ Vũ nói năng lộn xộn, chỉ cần cứu được Tử Khê, bà thế nào cũng được.

Lâu Tử Hoán nói với y tá: "Tôi sẽ theo cô, các cô cần bao nhiêu máu, tôi sẽ lấy ra bấy nhiêu. Tôi thân thể cường tráng, không có vấn đề gì đâu."

Y tá do dự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Lâu Tử Hoán lại rút thêm 500CC máu, hắn xuống giường thì choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

"Anh, cẩn thận một chút!" Lâu Nhược Hi đỡ hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3