Vô hạn khủng bố - Quyển 15 - Chương 07
Chương 7: Căn phòng bốc cháy... Đứa bé khóc
Mọi người đã ở trong biệt thự được mười ngày, trong thời gian này cũng không có chuyện gì xảy ra, sau đó mấy cô gái vì chút chuyện riêng mà tìm một số phòng trên tầng hai, thỉnh thoảng họp lại ngủ chung còn những ngày bình thường thì vẫn theo mệnh lệnh của Trịnh Xá, tất cả ở lại phòng khách, nên sau mười ngày, tất cả đều có chút mất kiên nhẫn.
Đến tối ngày hôm đó, Trịnh Xá cũng có chút bất đắc dĩ nói với những người còn lại:
- Biết rồi, biết rồi, mười ngày không tắm rửa, cả người vừa chua vừa hôi, chẳng trách mấy cô gái nhìn thấy bọn ta đều phải bịt mũi...
Bá Vương lại rất tùy tiện, khoát tay nói:
- Không sao cả, trước kia khi chiến đấu căng thẳng, đừng nói là mười ngày không tắm, nửa tháng không không rửa mặt cũng có. Ta cảm thấy yên ổn vượt qua mười ngày thế này còn quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.
- Mặc dù nói như vậy...
Trịnh Xá chỉ biết lắc đầu đáp:
- Cả người nhớp nháp thế này vẫn rất khó chịu... Được rồi, không phải nói nhiều nữa, phòng tắm lớn trên tầng ba đủ để chín người chúng ta cùng vào một lúc, sau khi ăn cơm xong sẽ đi tắm, mọi người có ý kiến gì không?
Bá Vương vẫn có vẻ thờ ơ, Zero thì nghiêm túc gật đầu, những người còn lại thì đều gật đầu lia lịa, chỉ có Sở Hiên cầm một cuốn sách yên lặng ngồi đó, tay hắn còn cầm một thanh chocolate, vừa ăn vừa đọc, tựa hồ không nghe thấy người khác nói gì.
Trịnh Xá thở dài, ngoài lúc mới tiến vào thế giới phim kinh dị này, Sở Hiên không hề nói cho hắn một ý kiến hay bố cục nào, nhưng sau có thể khẳng định đây không phải là một kế hoạch khác của Sở Hiên chứ? Không biết chừng đây là dấu hiện Sở Hiên đã bắt đầu bày bố, việc hắn cần làm là trợ giúp Sở Hiên hoàn thành bố cục đó, cho đến khi nào hoàn thành thế giới phim kinh dị này mới thôi.
- Ai... Những ngày này, bao giờ mới chấm dứt đây?
Trịnh Xá khẽ lắc đầu, nhìn con đường tối đen ngoài cửa sổ, thở dài nói.
Không cần biết thế nào, sau mười ngày mới được tắm rửa, mọi người đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiêu Hoành Luật còn biểu hiện như một đứa trẻ, nhảy ùm xuống bể tắm lớn, liên tục nghịch nước. Dù sao thì phòng tắm cũng cực kỳ lớn, chiếm diện tích bằng ba bốn căn phòng bình thường, mặc dù không biết tại sao lại đặt trên tầng ba nhưng rõ ràng là được chủ nhân cũ dày công bố trí, có bể phun, có phòng xông hơi, có bồn massage, cùng một bể tắm rất lớn, như thế tắm rửa hoàn toàn là một kiểu hưởng thụ.
- Mọi người cố gắng kiên trì, đã qua mười một ngày rồi, chúng ta chỉ cần vượt qua mười chín ngày nữa là có thể hoàn thành mục tiêu.
Trịnh Xá nhân lúc vui vẻ nói với những người còn lại, hắn cũng vừa nói vừa gội đầu, nhìn bộ dạng cũng có vẻ rất hài lòng với chỗ tắm rửa này.
Tiêu Hoành Luật đột nhiên bơi tới cạnh hắn, hỏi:
- Mười ngày này ngươi có cảm thấy chuyện gì không thích hợp không?
Trịnh Xá đang dội nước xuống đầu, hắn quay lại tò mò hỏi:
- Sao lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì khác thường sao?
Tiêu Hoành Luật lắc đầu đáp:
- Ta không phát hiện ra chuyện gì không thích hợp nên mới phải đến hỏi người. Ta chỉ biết trong đội có mười ba thành viên, không biết là trong mười ngày này có biến mất ai hay không, vốn trong đội ta có bao nhiêu người? Hiện tại mười ba người, chênh lệch bao nhiêu so với lúc trước cũng chỉ có ngươi là biết, không hỏi ngươi thì biết hỏi ai?
Trịnh Xá lắc đầu đáp:
- Cái này thì không có, mười ngày vừa qua rất yên ổn, đội chúng ta từ sau khi mất đi hai người Trương Hằng và Mạc Lệ đến bây giờ chưa thiếu mất ai cả. Cứ tiếp tục như vậy là tốt rồi, mặc dù Trương Hằng đã... Nhưng mọi người chúng ta vẫn nhất định phải cố gắng sống sót, tiếp tục duy trì sự bình tĩnh như thế này là được rồi.
Tiêu Hoành Luật cười khổ nói:
- Sao có chuyện dễ dàng như vậy, mặc dù không biết tại sao... Nhưng ở thế giới trong mơ này, năng lực đặc thù của ta vẫn không biến mất...
Trịnh Xá kỳ quái hỏi:
- Năng lực đặc thù của ngươi? Năng lực đặc thù gì của ngươi?
Tiêu Hoành Luật chỉ chỉ vào gáy mình, đáp:
- Ta có thể nhìn thấy tử khí phát ra trước khi một ai đó sắp chết, còn nhớ chứ? Sở dĩ từ trước đến này ta luôn không nhắc đến là vì ta dựa vào hình thức suy luận lý trí, nếu không loại bỏ những xác suất mơ hồ như “có thể”, “có lẽ”, “đại khái” ra khỏi tính toán thì phương thức suy luận của ta sẽ rơi vào mâu thuẫn nghiêm trọng, vì thế ta luôn cố gắng dẹp năng lực đặc thù này sang một bên... Mặc dù không muốn nói ra, nhưng thật sự là phần lớn thành viên đội ta đều mang theo tử khí, trên người ngươi có, trên người ta có, tất cả mọi người đều có... Rất đáng sợ phải không? Cảm giác như chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào...
Như vậy quả là có vẻ không ổn, Trịnh Xá nhất thời cười khổ, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể yên lặng thời dài. Tiếp theo hắn bước về phía bể tắm, dầm người trong nước, giống như hòa tan tất cả mâu thuẫn trong lòng vào đó.
“Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Suy luận của ta chỉ có 30%, nhưng trước mắt cũng chỉ có hướng suy luận đó, cho nên chưa chứng minh được suy luận đó là sai lầm thì ta thật sự không tin còn tồn tại khả năng khác được. Nhưng nếu muốn chứng mình suy luận này của ta, giá phải trả không phải sẽ quá lớn sao? Không chỉ trả giá, nếu suy luận của ta thất bại, Trung Châu đội chắc chắn sẽ đoàn diệt... Không cần biết thế nào, những gì có thể nói ta đều đã nói cho ngươi biết hết rồi, Trịnh Xá, nên làm thế nào thì phải trông cậy vào ngươi thôi...
Tiêu Hoành Luật lắc lắc đầu, ngắt ngắt tóc trán nhưng chỉ cảm thấy đầu trơn như mỡ. Hắn cũng dứt khoát tới chỗ vòi nước chuẩn bị gội đầu nhưng chỉ thấy trên giá toàn dầu gội cho người lớn, loại dầu tắm cho thiếu nhi mà hắn mua lúc trước lại không có ở đây.
- Để ở ngoài phòng thay đồ không mang vào sao?
Trịnh Xá lẩm bẩm mấy câu rồi cứ trần truồng như vậy đi ra ngoài. Khi hắn ra ngoài phòng thay đồ, tìm thấy dầu tắm thì đột nhiên mơ hồ như nghe thấy tiếng phụ nữ kêu cứu, trong tiếng kêu còn có tiếng răng rắc của đồ vật bị lửa đốt.
Tiêu Hoành Luật giật bắn cả người, bấy giờ mới nhớ ra hắn đã đem dầu tắm vào trong phòng tắm rồi, khác thường tức là có chuyện, thứ này không có trong đó, hơn nữa vừa rồi hắn tỉnh tỉnh mơ mơ đi ra ngoài, với bản tính cẩn thận của hắn vốn là chuyện gần như không thể xảy ra, mà sở dĩ có chuyện như vậy, khả năng duy nhất chỉ có thể là ma quỷ mê hoặc, nói cách khác, ác ma Freddy đã tới tìm hắn...
- Vậy sao? Mục tiêu kế tiếp hóa ra là ta. Ta rất tò mò, là do sơ hở tâm linh của ta quá lớn nên mới tìm đến ta? Hay là ta đã tìm được “chìa khóa” chính xác, chỉ cần hoàn thành “chìa khóa” này là có thể phá hủy ma pháp của ngươi... Không, hẳn là có thể giết chết ngươi phải không?
Tiêu Hoành Luật cười lạnh, mở cửa phòng tắm ra. Quả nhiên phí sau cánh cửa không phải phòng tắm gì cả mà là một cầu thang dẫn lên gác mái, từ trên lầu còn truyền tới luồng khí nóng rực.
- Cái gọi là sơ hở tâm linh...
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán cười lạnh nói:
- Ta không phát hiện ta sơ hở gì trên người mình cả, nói cách khác trước mắt ta vẫn ở thế giới trong mơ an toàn? Ta cơ bản có thế tưởng tượng được ngươi sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với ta... Thủ đoạn này thật sự khiến người ta căm ghét. Nói thật ta đời này không bao giờ muốn bước chân lên loại gác mái đó nữa, vốn đang tính sau khi từ Chủ Thần không gian trở về thế giới hiện thực, việc đầu tiên là dỡ bỏ tất cả loại nhà xây thế này... Bất quá đốt đi cũng tốt.
Tiêu Hoành Luật khẽ vung tay, bày ra một tư thế, miệng niệm chú ngữ, sau khi hắn niệm xong, một con chó to lớn xuất hiện trước mặt hắn. Tiêu Hoành Luật bình thản ngồi lên lưng nó, tiếp đó chỉ vào căn gác trước mặt, con chó lớn lập tức lao lên gác mái.
- Tâm linh hoặc là tinh thần, thứ này chỉ là tương đối...
Tiêu Hoành Luật cười lạnh nói:
- Không thể có chuyện ngươi đứng bàng quan nhìn bọn ta diễn trò. Ngươi muốn phá hủy tâm trí bọn ta, khiến bọn ta để lộ sơ hở, chuyện này cũng có hai chiều, ngươi có thể nhìn thấy bọn ta thì tương tự bọn ta cũng có thể nhìn thấy ngươi. Ngươi thiết kế cảnh tượng này để làm ta suy sụp, nếu như ta không suy sụp... Vậy thì sẽ là ngươi, đó là tương đối. Thế giới này tuyệt đối không tồn tại thứ gì hoàn hảo 100%, sức mạnh cũng vậy.
“...Trịnh Xá, đây là chuyện cuối cùng ta có thể giúp ngươi. Như ta đã nói, tâm linh ta sinh ra sơ hở thì đồng dạng tâm linh hắn cũng sẽ sinh ra sơ hở, cùng với những gì ta nói với ngươi lúc trước... Tóm lại tính mạng chúng ta đều đã nằm trong tay ngươi, đừng có quên bọn ta, nếu không... Lần này chết sẽ không thể hồi sinh được nữa!”
Tiêu Hoành Luật mặc dù biểu hiện thản nhiên nhưng kỳ thật, trong lòng đã run rẩy không ngừng, hai mắt ầng ậng nước, cơ hồ lúc này cũng có thể chảy xuống. Tuy vậy hắn vẫn liên tục nói vọng ra xung quanh, không ngừng điều khiển con chó chạy tới trước, không lâu sau, tầng gác trước mặt hắn đã hoàn toàn bốc cháy, thậm chí cả cầu thang sau lưng hắn cũng đã bắt đầu bắt lửa.
“...Thật đúng là, nếu như Trịnh Xá thông minh hơn một chút, ta sẽ không cần phải tại thời điểm sai lầm, tại vị trí sai lầm nói ra chính xác như vậy... Trịnh Xá! Nếu như ngươi thất bại, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Nước mắt của Tiêu Hoành Luật đã chảy xuống, hắn bước xuống khỏi con cho lớn, tiếp đó không ngừng niệm chú ngữ bắn ra băng tuyết. Sau khi hắn dọn được một lối đi, cuối cùng cũng tới trước một cánh cửa đã cháy đen, hắn vừa rơi nước mắt vừa từ từ khóc nấc lên. Tiêu Hoành Luật mở cửa ra, bên trong chỉ còn một cái xác đã bị đốt thành than, cái xác đó không ngờ vẫn còn phát ra tiếng phụ nữ rên rỉ thống khổ, giống như là người bị thiêu sống.
Tiếp theo, Tiêu Hoành Luật òa lên khóc, một bàn tay mang lưỡi dao thò ra, kéo tuột hắn vào trong phòng, rầm một tiếng, cánh cửa cháy đen đã đóng sập lại...
Trịnh Xá ở trong phòng tắm đang cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Mười ngày này hắn căn bản không hề được nghỉ ngơi, một mặt phải chú ý xung quanh có xảy ra chuyện gì không, mặt khác để thử nghiệm nơi đây có phải thế giới trong mơ không, mỗi giờ mỗi phút hắn đều rèn luyện nội lực cùng năng lượng vampire, không ngừng ngưng luyện chân nguyên lực, ngoài ra hắn còn đem đâu suất bát quái lô bố trí ở tám góc phòng. Do mười ngày này hắn không hề ngủ nên đã sớm mệt mỏi, nhân lúc đi tắm lần này cũng cố gắng thả lòng tinh thần đang căng thẳng.
“Cẩn thận tính toán lại hành động tiếp theo đi. Nếu như chúng ta đúng là đều ở trong mơ thì phải làm thế nào mới có thể tỉnh lại đây? Sở Hiên đang một mình xếp đặt chuyện gì đó, cũng không nói cho ta một tiếng nào, chỉ hy vọng hắn vẫn có thể thần kỳ như trước, đưa cả đội ta thoát khỏi chỗ nguy hiểm tuyệt vọng này... Nhưng những điều Tiêu Hoành Luật nói là có ý gì? Nguyên nhân của ác mộng, ngoài đánh thức người đang ngủ mơ ra còn có một biện pháp khác cũng có thể khiến người đang mơ tỉnh dậy... Biện pháp đó rút cuộc là gì đây?”
Trịnh Xá vốn cũng không phải loại người thông minh tuyệt đỉnh gì, kỳ thật trí tuệ hắn cùng lắm cũng chỉ tương đương với mấy người Zero mà thôi. Có lẽ khi sử dụng mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, trí tuệ hắn sẽ cao hơn mấy người Zero nhưng so với hai người Sở Hiên, Tiêu Hoành Luật thì vẫn còn kém quá xa. Tình hình trước mắt kỳ quái dị thường, Sở Hiên không nói, Tiêu Hoành Luật nói cũng như không, vì thế hắn chỉ có thể cố ép bản thân suy luận, cẩn thận ngẫm nghĩ hoàn cảnh quỷ dị hiện tại.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Xá vẫn không tìm ra nguyên nhân, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba bắt đầu mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật. Dần dần, thế cụ trước mắt bắt đầu hiện rõ trong đầu hắn, mặc dù vẫn còn những chỗ mơ hồ nhưng đối với những tình huống có thể phát sinh đã có chút phương hương, không còn ngu ngu ngơ ngơ như trước nữa.
“...Mặc dù vẫn chưa hiểu được chuyện Tiêu Hoành Luật muốn nói với ta, nhưng theo quan điểm của hắn, nếu như chúng ta đúng là đang ở tại thế giới trong mơ thì cường độ của thế giới này hẳn là được thành lập trên một tiêu chuẩn nhất định, tiêu chuẩn này là gì? Ngoài chuyện này ra còn có một vấn đề mấu chốt khác... Đó là vấn đề thời gian.”
Trịnh Xá ngắt ngắt mấy sợi tóc vừa gội xong, tiếp tục suy nghĩ.
“Trong mơ không có thời gian, có thể bên ngoài đã qua hai mươi ngày, cũng có thể bên ngoài mới chỉ được mấy phút. Hơn nữa theo những lý luận ba thế giới mà Tiêu Hoành Luật đã nói, thế giới trong an toàn và thế giới trong mơ tuyệt cảnh, thời gian của hai thế giới này cũng không tương đương, nếu không khi cô gái kia nhảy ra khỏi cửa sổ, ta nhảy theo ngay sau lại không thấy gì cả. Như vậy, thời gian ở thế giới trong mơ tuyệt cảnh cùng thời gian của thế giới chúng ta đang ở đây hẳn là không tương đương...”
“Chờ đã, cô gái kia... Cô ta tên là gì?”
Trịnh Xá nghĩ tới đây cả người bỗng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhảy vọt ra khỏi bể tắm, tiếp đó đi đi lại lại trong phòng tắm, trong bụng nóng như lửa đốt, hoảng hốt bất an.
“Sao lại có thể? Sao ta lại có thể quên được tiên cô gái kia? Đúng rồi, đến cả hình dáng cô ta cũng không nhớ được nữa...”
Trong lòng Trịnh Xá cực kỳ hoảng sợ, hoàn cảnh hắn đang ở lúc này đã đủ áp lực khiến người ta cảm thấy khủng hoảng rồi, càng thêm đáng sợ là hắn không ngờ còn phát hiện, trí nhớ mình đã bắt đầu xuất hiện lỗ hổng, cảm giác không thể hiểu nổi này còn đáng sợ hơn bất kỳ kẻ địch nào có thể nhìn thấy trong thế giới hiện thực. Hơn nữa hắn còn nhớ rõ, Tiêu Hoành Luật từng nói, khi thành viên trong đội bị tất cả mọi người quên lãng thì người đó sẽ thật sự chết, bởi vì người đó đã không còn tồn tại nữa.
Trịnh Xá hít mấy hơi nặng nề, hắn vội vàng quay sang Zero đang gội đầu bên cạnh, hỏi:
- Zero! Ngươi còn nhớ cô gái đã biến mất không? Tên cô ta là gì? Hình dáng trông như thế nào?
Zero vội vã ngẩng đầu lên, bấy giờ mới mở mắt ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì mà cô gái biến mất? Ai cơ?
Trịnh Xá định thần lại rồi mới hỏi:
- Chính là người mà ta vẫn nói là đã biến mất trong đội ta. Mặc dù mọi người đều nói không có ai biến mất nhưng ta vẫn kiên trì rằng có người đã biến mất, cái cô gái mà ta nói, tên cô ta là gì?
Zero ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi mới lắc đầu chắc chắn:
- Không, từ trước tới giờ ngươi chưa từng nhắc qua có người biến mất, vì thế ta cũng không biết ngươi đang nói tới ai. Ngoài ra, đội chúng ta có tổng cộng mười hai ngươi, chín tư thâm giả, ba tân nhân, chưa từng có ai biến mất.
- Đội chúng ta có mười hai người?
Trịnh Xá giật mình nhìn quanh, kinh hãi quát lên:
- Đội chúng ta có tổng cộng mười ba người, không mười lăm người mới đúng, sao lại biến thành mười hai người? Sở Hiên, ngươi, Bá Vương, Vương Hiệp... Tiêu Hoành Luật? Tiêu Hoành Luật đi đâu rồi?
Zero kỳ quái nhind Trịnh Xá, vội nói:
- Trịnh Xá, ngươi quá mệt mỏi rồi, nhiều ngày không ngủ, lại còn thức gác đêm, tắm rửa sạch sẽ xong ngươi tốt nhất là nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay để ta gác đêm là được... Trong đội chúng ta không có ai tên là Tiêu Hoành Luật.
- Không có? Sao lại có thể không có?
Trịnh Xá đã gấp đến độ không còn biết phải nói gì nữa, tình huống trước mắt rất rõ ràng, mỗi một thành viên biến mất, sự tồn tại của người đó sẽ bị các thành viên còn lại quên lãng. Cho dù hắn là người duy nhất có thể nhớ được những thành viên này thì theo thời gian trôi đi, hắn cũng từ từ quên mất bọn họ... Một cảm giác sợ hãi, bất lực lập tức len lỏi lào trong tim hắn.
“Tỉnh táo! Tỉnh táo lại, cô gái kia xem ra ta đã hoàn toàn quên mất, những người còn nhớ có Trương Hằng, Tiêu Hoành Luật, vốn Trung Châu đội có tổng cộng mười lăm người, hiện tại chỉ còn mười hai người... Không được, nhất định phải lấy giấy ghi lại tên Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật, ngàn vạn lần không được quên tên cùng sự tồn tại của họ! Nếu như những gì Tiêu Hoành Luật nói là đúng, một khi bị tất cả mọi người quên lãng thì sẽ chết... Ít nhất họ ngàn vạn làn không được chết!”
Trịnh Xá nghĩ là làm, hắn cũng không giải trừ cơ nhân tỏa tầng thứ ba mà trực tiếp đẩy cửa phòng tắm lao vào phòng thay đồi, lấy khăn lau khô thân thể, đang định mặc quần áo trở lại đại sảnh thì đột nhiên hắn như thoáng ngửi thấy mùi nhựa cháy khét. Lúc này Trịnh Xá vẫn ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa nên hắn lập tức cẩn thận đánh giá mùi khét này, đồng thời chậm rãi tiến về phía tỏa ra. Nơi phát ra mùi khét chính là cửa phòng tắm, Trịnh Xá kỳ quái mở cửa ra nhưng chỉ thấy bên trong đúng là nơi hắn vừa tắm, lúc này bên trong còn có mấy người Sở Hiên, Zero, nhìn qua không hề có gì khác thường.
“Là ta nhầm sao? Nhưng mùi này bốc lên quá đột ngột... Hoặc đây là mùi do ác ma Freddy tạo ra?”
Do trong kịch bản phim A Nightmare on Elm street, ác ma Freddy bị chết cháy nên mùi khét giống như có thứ gì bị đốt này rất có thể là dấu hiệu Freddy xuất hiện tại thế giới trong mơ an toàn.
- Vậy sao? Ác ma Freddy, mục tiếp tiếp theo của ngươi là ta à... Như vậy cũng tốt, chỉ cần giết chết ta là những thành viên còn lại trong đội tự nhiên là không thể nhớ được ta cùng hai người Trương Hằng, như vậy mấy người bọn ta chắc chắn sẽ bị quên lãng... Tới đi! Tới giết ta đi! Ta ở đây, ngươi có gan thì xuất hiện trước mặt ta, giết ta đi!
Trịnh Xá khẽ gầm lên phẫn nộ. So với cảm giác không thể nhìn thấy gì, không thể chạm được gì, chỉ có thể chứng kiến thành viên cứ từng người từng người biến mất, còn những người khác thì lại lãng quên họ, cảm giác bất lực, mơ hồ, hắn thật sự không sợ gì tên ác ma kia, không sợ gì mặt đối mặt liều chết giao chiến. Thứ kinh khủng nhất là thứ không biết, chứ không phải kẻ địch có thể nhìn thấy!
Cái gì sẽ tới thì không thể tránh được, Trịnh Xá cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, hắn mặc quần áo xong lập tức chạy xuống tầng một, ở đó chỉ có bôn cô gái đang ngạc nhiên nhìn hắn. Trịnh Xá cũng không nói nhiều, tìm một tờ giấy cùng một cây bút đi tới cạnh bàn, tiếp đó viết tên Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật xuống. Viết xong tên hai người, Trịnh Xá nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp tục viết luôn cả tên mười hai người trong đội lúc này, thậm chí cả tên hắn cũng ở đó.
Khi Trịnh Xá viết những thứ này, cả bốn cô gái đều tò mò bước tới, Chiêm Lam kỳ quái hỏi:
- Đây là thứ gì? Còn cả Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật là ai?
- Thành viên của Trung Châu đội.
Trịnh Xá nói vẻ khẳng định:
- Đây đều là thành viên Trung Châu đội chúng ta, hai người này đã biến mất, còn lại mười hai người... Cho dù thế nào đi nữa cũng không được quên mất bọn họ, đến cả những người đã biến mất cũng không thể quên, ta xin các ngươi đấy.
Bốn cô gái cũng không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ quả thật đã mất đi ký ức về Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật, nhưng thấy Trịnh Xá nói vẻ chăm chú và trịnh trọng như vậy, bốn người cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Khi những người còn lại từ phòng tắm trên tầng ba xuống, Trịnh Xá cũng yêu cầu họ viết tên mình, mỗi người đều ký vào cạnh chỗ ghi tên mình. Sau khi xong xuôi, Trịnh Xá mói nói với những người xung quanh:
- Đây là tất cả thành viên của Trung Châu đội chúng ta. Mọi người nhất định phải nhớ thật kỹ, cho dù trong chúng ta chỉ còn lại một người sống sót trở về thì cũng nhất định phải nhớ được tất cả những cái tên này, nhất định!
Tất cả mọi người yên lặng nhìn Trịnh Xá, mặc dù họ thật sự không còn nhớ Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật nhưng thấy Trịnh Xá nghiêm túc như vậy, trong lòng họ cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ đúng là có hai người như vậy tồn tại? Chẳng lẽ họ thật sự đã quên lãng thành viên từng có trong đội mình?
“Còn mười chín ngày nữa, chúng ta còn mười hai người... Cũng không biết trong chúng ta được mấy người có thể sống sót trở về Chủ Thần không gian đây?”