Vô hạn khủng bố - Quyển 15 - Chương 10
Chương 10: Anh Không ngã xuống
Hôm đó Trịnh Xá lên tầng hai biệt thự đi ngủ, hơn nữa ngủ rất thoải mái. Để bù lại cho bao ngày thức đêm mệt mỏi và khổ sở trước đó, hắn dứt khoát tìm một căn phòng xa hoa ngủ một mạch thẳng đến hừng đông, tới khi Lưu Úc tới gõ cửa phòng, Trịnh Xá mới tinh thần sảng khoái bước ra ngoài.
Lưu Úc cẩn thận hỏi:
- Trịnh Xá đại ca, đêm qua anh ngủ có ngon không? Ở trên này...
Trịnh Xá cười đáp:
- À, rất thoải mái, ta ngủ trên này rất tốt... gọi ta xuống ăn cơm hả?
Lưu Úc gật đầu, gã thiếu niên này nhìn ngó quanh quất một lát rồi rụt rụt rè rè nói:
- Trịnh Xá đại ca, đêm qua... Đêm qua anh nhìn thấy ma quỷ phải không? Em nghe Trình Khiếu đại ca nói, ma quỷ kỳ thực không có hình dạng, sở dĩ sinh ra các loại quỷ quái, tất cả đều bởi vì tâm trí con người có dao động, những loại ma quỷ đó hoặc là đáng sợ, hoặc là quỷ dị, hoặc là mỹ lệ... Đều là do dục vọng bản thân mà thành, anh ấy nói...
Trịnh Xá lập tức nổi cáu nói:
- Có phải hắn nói ta sở dĩ muốn lên đây ngủ là vì hơn mười ngày gần đây ta một mực cấm dục, sớm đã không nhịn nổi, vì thế mới một mình chạy lên tầng, muốn mượn nữ quỷ xinh đẹp do dục vọng sinh ra để tự an ủi?
Lưu Úc vội càng gật đầu đáp:
- Đúng thế, hơn nữa lúc đó anh ấy còn không ngừng dùng tay làm điệu bộ... Anh thật sự gặp quỷ sao?
Trịnh Xá vỗ vỗ đầu thằng bé, nói:
- Đừng nghe tên dê già đó nói hươu nói vượn, mặc dù ma quỷ đều do dục vọng của cậu mà tới nhưng đều là dục vọng tà ác hung bạo trong đáy lòng, hơn nữa cũng là những suy nghĩ mà cậu sợ hãi, sao có thể sinh ra quỷ hồn mỹ nữ trong tâm nguyện được? Nếu thật sự như vậy, sợ rằng thứ được hoan nghênh nhất trên đời này sẽ chính là quỷ hồn, còn ai sợ hãi chúng nữa? Những gì tên dê già đó nói cậu cứ coi như chưa từng nghe qua là được, hơn nữa... Hắn nói như vậy, đại khái là chính bản thân hắn rất muốn trải qua một lần...
Không cần biết thế nào, trước khi cậu thiếu niên này sa ngã, Trịnh Xá vẫn muốn kéo hắn ra khỏi nanh vuốt “giáo dục” của tên dê xồm kia. Vừa cùng Lưu Úc đi xuống tầng một, hắn vừa dặn dò:
- Lưu Úc này, cận ngàn vạn lần phải cẩn thận cái sinh vật tên là Trình Khiếu đó... Cố gắng tránh xa hắn một chút, nếu như thật sự không thế tránh khỏi hắn thì cậu phải kiên định bản tâm của mình... Nếu không ta thật sự lo rằng cậu sẽ bị hắn vấy bẩn (rape:dead:)...
- Vấy, vấy bẩn?
Lưu Úc lập tức xanh cả mặt, vô thức sờ sờ mông, sau đó bật cười xấu hổ.
Sau khi Trịnh Xá truyền đạt một số ý thức đề phòng Trình Khiếu cho Lưu Úc, hai người đã xuống tới tầng một. Trịnh Xá thoáng liếc nhìn mọi người, trong đại sảnh có năm người, cộng thêm hắn và Lưu Úc tổng cộng có bảy người, xem ra đên qua dù mọi người chia ra nhưng cũng không có ai biến mất, ván cược này... Hắn đã thắng một nửa!
Trịnh Xá thầm thở phào, tiếp đó ngồi xuống cạnh bàn ăn. Những ngày này, mọi người đều ăn đồ ăn đơn giản mua từ siêu thị, ví dụ như đồ hộp. Nói thật, liên tục ăn thức ăn đóng gói hơn mười ngày như vậy, bất kỳ ai nhìn thấy đồ hộp cũng muốn phát ói, nhưng thứ nhất là hoàn cảnh như thế, họ cũng không có cách nào thay đổi, thứ hai là tâm lý vẫn lo lắng làm thế nào rời khỏi thế giới trong mơ, cho nên đối với chuyện ăn uống cũng không để ý lắm.
Sau khi mọi người ăn xong, Trịnh Xá tiếp theo lại bình thản ngồi trên salon vận khí, tựa hồ không còn quan tâm gì tới các thành viên khác trong đội nữa. Những thành viên còn lại cũng tự làm việc của mình, ví dụ như Sở Hiên vẫn ngồi chỗ cũ đọc sách, bốn người Bá Vương, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu, Lưu Úc thì ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, Triệu Anh Không thì ngồi trên một ghế salon khác nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đến khi Bá Vương rời khỏi nhóm tán chuyện thì đã là hơn ba giờ chiều.
- Ta đi vệ sinh một lát...
Bá Vương tùy tiện nói với Trịnh Xá một câu rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Tay Trịnh Xá khẽ run lên, có vẻ muốn mở miệng nhưng rồi chỉ yên lặng gật đầu, sau đó tiếp tục ngồi vận khí điều tức.
“...Cố gắng ngăn cản căn bản không có tác dụng, tin tưởng thành viên đoàn đội đi... Tin tưởng khi họ đối mặt với nhước điểm của mình vẫn có thể không từ bỏ hy vọng, không từ bỏ điều trái tim vẫn kiên trì... Chúng ta đều là những người đã nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, mặc dù trong lòng mỗi người đều có nhược điểm nhưng không thể phủ nhận, tâm trí chúng ta đều đã dần dần trở nên kiên cường... Mọi người, cố gắng kiên trì!”
Bá Vương căn bản không biết sự mâu thuẫn trong lòng Trịnh Xá, hắn vừa huýt sáo vừa đi về phía phòng vệ sinh. Khi Bá Vương mở cách cửa vỡ nát ra, đang định kéo khóa thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng ngâm cùng ca khúc mà hắn đang huýt sáo, nhất thời hai âm thanh hòa vào nhau.
Bá Vương giật bắn người, lập tức toàn thân phát lực. Trên người hắn từ từ mọc ra một lớp lông dài màu đen, cơ bắp và thân thể cũng không ngừng căng lên, mặc dù chưa hoàn toàn biến thành người sói nhưng lúc này hắn cũng đã cao lớn hơn người bình thường rất nhiều. Tiếp theo hắn không chút suy nghĩ vung quyền đánh sang bên.
Nhưng nắm tay vừa vung được một nửa, bên kia đột nhiên giơ lên một chai vodka loại rẻ tiền chỉ còn nửa bình. Nửa chai vodka này lại chặn được một quyền nặng ngàn cân của Bá Vương, bàn tay to lớn dừng sững lại giữa không trung, chỉ cách đó hơn mười phân là chai rượu rẻ tiền.
- Ông bạn già... Đã nói nếu còn gặp lại, chúng ta phải cùng xử hết chai vodka này, thế nào, dạo này vẫn khỏe chứ?
Từ trong tường nhà vệ sinh, một cánh tay thò ra, trên tay còn cầm một chai vodka, tiếp đó là âm thanh vang lên, người kia không hề hiện ra.
Cánh tay vung ra của Bá Vương run rẩy kịch liệt, tựa hồ đang do dự không biết có bên đánh xuống không. Chai rượu càng lúc càng tới gần, Bá Vương cuối cùng cũng từ từ mở tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy.
Chiến trường, chiến hỏa, chiến hữu... Thế giới của Bá Vương phức tạp mà lại đơn thuần, đó là cuộc sống của hắn, một người bước ra từ trong chiến tranh, một người dù bị tổ quốc mình ruồng bỏ vẫn không thể thoát khỏi chiến trường. Đó là một hành trình đau khổ khó mà diễn tả được, làm bạn với hắn ngoài vũ khí trong tay, cũng chỉ có đồng đội cùng kề vai chiến đấu...
“Gặp lại nhé, gặp lại nhé, đồng đội... Nếu tôi chết, hãy chôn tôi bên sườn núi...”
Bài hát Bá Vương ngâm nga lúc trước lại vang lên, nó phát ra từ sau vách tường mà cánh tay kia thò ra lúc trước. Mặc dù tiếng ngâm thô vụng, nhưng âm thanh vụng về đó lại khiến khúc hát mang theo hơi thở kỳ lạ của nam nhân, hào hiệp, thoáng chút bi ai...
Bá Vương trong lòng chua xót, hắn yên lặng mở nắp chai vodka, ngửa đầu uống sạch, tiếp đó gầm lên một tiếng, từng quyền, từng quyền đánh vào bức trường, mỗi quyền đều mười phần uy lực, lập tức phá ra một lỗ hổng lớn. Không đợi Bá Vương tiếp tục công kích, phía sau lỗ hổng chỉ thấy một người đầu đội mũ đen, người mặc áo kẻ đen trắng đang đứng, khuôn mặt hắn bị thiêu đến biến dạng, trên tay còn đeo một chiếc găng có gắn lưỡi dao...
Lúc này, mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy tiếng nắm tay đánh vào tường, Triệu Anh Không phản ứng nhanh nhất, đứng vụt dậy lao thẳng tới hướng phát ra âm thanh. Trình Khiếu lập tức chạy theo sau Triệu Anh Không, tiếp đó mới là Tề Đằng Nhất và Lưu Úc. Trịnh Xá vốn trong nháy mắt khi âm thanh vang lên đã đứng bật dậy nhưng hắn hình như lại chần chừ một chút, đến khi định thần lại thì trong đại sảnh chỉ còn lại hắn và Sở Hiên, những người còn lại đều đã chạy về phía phòng vệ sinh. Phản ứng của Sở Hiên lại rất lạ, không ngờ đến bây giờ mới đặt cuốn sách xuống.
Trịnh Xá nhìn hắn thật sâu rồi cũng chạy về phía phòng vệ sinh. Giờ phút này, mấy người kia đã sớm chạy vào trong hành lang, đặc biệt là tốc độ Triệu Anh Không quá nhanh, trước khi mấy người Trình Khiếu tiến vào hành lang, nàng đã vượt qua đó, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lại nói Trịnh Xá theo sát sau mấy người Trình Khiếu, tất cả chạy tới trước phòng vệ sinh. Trình Khiếu xô mạnh cửa, cánh cửa vốn đã hư hỏng nhiều cuối cùng cũng đổ sầm xuống, khung cảnh bên trong hiện rõ trước mặt mọi người, ở đó... Không có gì cả.
Khi Trịnh Xá chạy tới thì tình cảnh đã như thế này, hắn vào trong phòng vệ sinh cũng không nhìn thấy gì cả, mấy người Trình Khiếu cũng lộ vẻ kỳ quái, họ đưa mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày sau Trình Khiếu mới hỏi:
- Vừa rồi đúng là âm thanh phát ra từ phía này chứ? Nghe giống như tường bị đập phá, hoặc là tiếng gạch đá vỡ vụn, nhưng phòng vệ sinh hoàn toàn không hư hỏng... Ngoài cánh cửa vốn đã hỏng sẵn, toàn bộ căn phòng này vẫn hoàn hảo.
- Không sai... Bá Vương đã không còn trong giấc mơ của ta nữa.
Trịnh Xá thở dài khẽ nói.
Ba người kia đều kỳ quái nhìn hắn, vẫn là Trình Khiếu tiếp tục hỏi:
- Bá Vương là ai vậy? Còn cả rời khỏi giấc mơ của ngươi là có ý gì?
Trịnh Xá không trả lời Trình Khiếu mà ngược lại chăm chú nhìn ba người bọn họ, tiếp đó nhìn đông ngó tây, có vẻ như đang muốn tìm thứ gì đó. Một lúc lâu sau hắn vẫn không tìm ra được, nhất thời cũng chỉ có thể thở dài nói:
- Còn cả Triệu Anh Không cũng... Đều đã rời khỏi giấc mơ của ta rồi.
Lại nói tới Triệu Anh Không nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới hành lang. Do Trịnh Xá thoáng chần chừ nên tốc độ của nàng là nhanh nhất trong mọi người, qua chỗ ngoặt đã vượt khỏi tầm mắt những người khác. Đang định lao lên trước thì đột nhiên trong lòng máy động, Triệu Anh Không vô thức rút thanh gươm Excalbur ra, đưa thanh trọng kiếm vô hình này chắn trước cổ. Nàng vừa kịp làm xong thì tiếng kim loại va chạm đã vang lên, thanh kiếm vô hình như đập phải thứ gì đó, lập tức hoa lửa bắn tung tóe, Triệu Anh Không bị luồng sức mạnh đó đẩy lùi mấy bước.
- A a, chặn được sao? Lần trước chết bởi sợi dây kim loại này, bây giờ quả nhiên là bảo vệ cổ tốt hơn một chút... Tiểu biểu muội, thích khách không nên sợ hãi, một khi trong lòng sợ hãi thì muội sẽ không thể làm được thích khách nữa.
Giọng nói vừa vang lên, một thanh niên tóc dài phiêu dật từ trong bóng tối bước ra. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng thu lại sợi dây kim loại rồi mỉm cười nhìn Triệu Anh Không, hình dáng đó rõ ràng chính là người mà Triệu Anh Không vẫn khổ sở truy đuổi, Triệu Chuế Không trong tiểu đội luân hồi Ác Ma.
Triệu Anh Không cũng không như mấy lần trước, vừa nhìn thấy Triệu Chuế Không là muốn xông lên chém giết, thứ nhất là vì thực lực giữa nàng và Triệu Chuế Không cách nhau quá xa, thật sự không có khả năng đối chiến. Thứ hai là bản tính Triệu Anh Không vốn cảnh giác, ngay từ đầu nàng đã phát hiện có điều dị thường, sau khi dừng lại mấy giây, các đồng đội ở phía sau vẫn chưa chạy đến, chuyện này rất không bình thường, nhiều khả năng là nàng cũng đã bị ác ma Freddy tấn công, lúc này đã không còn ở cùng một không gian với những người kia nữa. Nguyên nhân thứ ba... Tâm lý nàng đã có dao động, thù hận với Triệu Chuế Không đã có dao động...
Triệu Chuế Không thấy Triệu Anh Không chỉ lạnh lùng nhìn lại, một câu cũng không nói, hắn cũng mỉm cười, từ từ bình thản bước tới gần Triệu Anh Không, đến trước mặt nàng nói:
- Thật sự không muốn ra tay với ta sao? Chẳng lẽ muội cho rằng ta thực chất chỉ là ảo hành Freddy tạo ra sao? Tiểu biểu muội à...
Triệu Anh Không vốn đang lạnh lùng nhìn Triệu Chuế Không tới gần, nhưng trong chớp mắt Triệu Chuế Không chợt bộc phát sát khí kinh khủng, luồng sát khí này cơ hồ bức nàng chỉ có thể hành động theo bản năng, trước khi Triệu Chuế Không đưa tay ra đã nhảy vọt ra sau.
- Đúng rồi, ta tuyệt không phải ảo ảnh thuần túy. Tiểu biểu muội... Ta là thể hiện chân thực nhất trong nội tâm muội. Không, phải gọi là điều mà muội sợ hãi nhất. Thấy ta “chân thực” như vậy, muội có vui không?
Triệu Chuế Không mỉm cười hờ hững, tiếp tục tiến về phía Triệu Anh Không.
“Điều sợ hãi nhất trong nội tâm sao?”
Triệu Anh Không trong lòng cả kinh, nàng lúc này mới đột nhiên phát hiện, tinh thần mình không ngờ lại có sơ hở lớn như vậy. Không biết từ lúc nào, đối với Triệu Chuế Không nàng đã có một cảm giác khác, không phải thù hận, mà là hy vọng, hoặc là một loại mong chờ mà chính nàng cũng không thể diễn tả nổi. Nàng hy vọng Triệu Chuế Không là vì có ẩn tình nên mới giết đồng đội của hắn trước kia, cảm giác mong chờ đó cộng với thù hận vốn có khiến nội tâm nàng càng lúc càng mâu thuẫn, vừa hy vọng Triệu Chuế Không có ẩn tình nên mới làm vậy, vừa lo sợ Triệu Chuế Không thật sự là kẻ giết người vô tình, vì thế khi đối mặt với Triệu Chuế Không nàng mới có thái độ như vậy.
Nội tâm dao động chắc chắc là nhược điểm trí mạng của thích khách, nhưng so với các loại tình cảm nội tâm như kích động, cảm động, sợ hãi, lo lắng, nhược điểm trí mạng thật sự của thích khác là nội tâm mâu thuẫn. Nếu nội tâm cứ đắn đo phải hay không phải, thanh kiếm trong tay thích khách vĩnh viễn không thể đâm xuống được, bởi vì vũ khí cũng giống như người, cũng mâu thuẫn, chần chừ, đâm hay là không đâm.
Triệu Anh Không hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, nói:
- Đúng thế, ta không nên mâu thuẫn... Không cần biết là ngươi có chuyện khó nói hay không, ngươi giết chết họ là sự thật, vì thế, cho dù quá trình có như thế nào đi chăng nữa, kết quả cũng chỉ có thể là ta phải tìm ngươi báo thù... Là như vậy ư, Triệu Chuế Không, kết quả mà ngươi hy vọng là như vậy sao?
Nói tới đây, bên khóa mắt Triệu Anh Không không ngờ lại có ngấn lệ, có thể thấy nàng thật sự đã cực kỳ kích động.
Triệu Chuế Không lại cười nói:
- Cơ bản là như vậy, không sai, chỉ là kết quả có chút thay đổi thôi, không phải muội tìm ta báo thù, mà là muội bị ta đùa bỡn... Ta từ trước đến nay vẫn luôn yêu quý muội, nhưng thật sự lại hận không thể đem muội phân thây vạn mảnh. Muội biết ta giết đám bạn bè ngu xuẩn đó như thế nào không? Ta từng đao từng đao cắt vụn bọn chúng...
Đang nói, Triệu Chuế Không đột nhiên lấy ra một cái đầu, giống như một nhà điêu khắc, cầm một con dao găm liên tục cắt gọt trên cái đầu đó, nhất thời, máu thịt không ngừng rơi xuống đất Khiến người ta kinh hãi là, cái đầu đó không ngờ lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người nghe phải rợn tóc gáy... Cái đầu đó phảng phất như vẫn có sức sống.
Triệu Anh Không cắn răng, nắm chặt lấy thanh gươm Excalibur, lạnh lùng nhìn Triệu Chuế Không trước mặt, thật sự hận không thể chém hắn thành muôn mảnh, bởi vì cái đầu đó chính là một chiến hữu trước đây của nàng, cũng là một cô bé khá thân thiết với nàng, giờ phút này lại bị v đối xử tàn nhẫn như vậy. Mặc dù biết rõ tất cả rất có thể chỉ là ảo giác, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể kìm nén nổi, muốn bùng phát lên.
Nhưng Triệu Anh Không dù sao cũng đã trải qua huấn luyện thích khác từ nhỏ, nếu như không phải đối mặt với Triệu Chuế Không thì tâm chí nàng cũng có thể coi là kiên định. Mặc dù lúc này đang cực kỳ phẫn nộ nhưng nàng vẫn không liều lĩnh tấn công, chỉ nắm chặt thanh kiếm Excalibur đứng đó, lạnh lùng nhìn ảo giác trước mặt tiếp tục biểu diễn.
Triệu Chuế Không cũng tự làm tự vui, căn bản không quan tâm đến việc Triệu Anh Không có suy nghĩ hay hành động gì không, hắn chỉ nhàn nhã đứng đó hành hạ cái đầu. Không lâu sau, toàn bộ da thịt trên cái đầu đã bị loại bỏ sạch sẽ, chỉ còn lại một cái đầu lâu trơ xương nằm trên tay hắn, đầu lâu không ngờ vẫn có thể phát ra âm thanh, rên rỉ thống khổ trên tay hắn.
- Tiểu biểu muội, cảm giác có phải là đặc biệt sảng khoái không? Nhìn người mình quen thuộc bị chính tay mình giết chết, phân thây, hành hạ hoặc là càng tàn khốc, trước khi họ chết đến ý thức cũng hoàn toàn bị nghiền nát, khiến bọn họ thật sự phát cuồng, ngây ngốc, cảm giác như vậy... Có phải là tuyệt vời không? Ha ha ha...
Triệu Chuế Không lúc này cũng không thèm nhìn tới chiếc đầu lâu kia nữa, vứt thẳng nó xuống đất rồi lại lấy một cái đầu khác ra, dùng biện pháp tương tự bắt đầu cắt gọt.
Chiếc đầu lâu lăn tròn dưới đất tới gần chỗ Triệu Anh Không. Triệu Anh Không mặc dù biết rõ đây là ảo giác nhưng ảo giác chân thật như vậy cũng khiến nàng không thể phân biệt được giữa ảo giác và thực tại nữa. Mắt thấy đầu lâu lăn tới gần, nàng đang muốn tránh qua, không nghĩ rằng đầu lâu tới trước mặt nàng liền dừng lại, tiếp đó từ miệng nó phát ra tiếng một cô gái.
- Đau quá, Anh Không tỷ tỷ, muội đau quá, cả người đau đớn, mắt không thấy gì cả, tai cũng không nghe thấy gì. Anh Không tỷ tỷ, giết muội đi, muội đau quá... Giết muội đi, Anh Không tỷ tỷ...
Tiếng cô gái như khóc như than, nghe phảng phất như một bé gái đáng thương đang khóc lóc với chị mình, chỉ là cảnh tượng trước mắt thật quá kinh khủng, đáng sợ. Một chiếc đầu lâu phát ra tiếng nói, ở phía xa, một gã thanh niên cầm một cái đầu đang rên rỉ, cắt gọt điêu khắc, cảnh tượng như vậy thật sự đủ khiến người bình thường sợ đến phát điên.
Nước mắt của Triệu Anh Không rút cuộc cũng không ngăn nổi, trào ra. Nếu chỉ đối mặt với Triệu Chuế Không thì còn đỡ, nhưng muốn nàng đối diện với những đồng đội đã chết, nghe tiếng rên đau đớn của bạn hữu, phòng ngự tâm linh vốn đã có sơ hở của nàng cuối cùng cũng không thể duy trì kiên cường, tan vỡ trong nháy mắt. Nàng vừa khóc vừa vung thanh gươm Excalibur, một kiếm chém xuống, phá nát chiếc đầu lâu thành mảnh vụn, tiếp đó, dưới chân dùng sức đạp mạnh, điên cuồng lao về phía Triệu Chuế Không. Triệu Anh Không tiến vào trong bóng tối của hành lang, cuối cùng cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa...
Khi phòng ngự tâm linh của Triệu Anh Không tan vỡ, Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn mọi người quay lại đại sảnh. Tình cảnh quả nhiên lại diễn ra giống như trước, sau khi hai người Bá Vương, Triệu Anh Không biến mất, những người còn lại quả nhiên cũng không còn nhớ gì tới bọn họ, càng đáng sợ hơn là tên các thành viên ghi lại trên giấy cũng mất đi tên của họ, hai người kia phảng phất như chưa từng tồn tại, nếu không phải Trịnh Xá còn nhớ tợi bọn họ, thì hai người kia thật sự chưa bao giờ xuất hiện.
“Vẫn còn lại năm người, ta, Sở Hiên, Trình Khiếu, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc, nếu như ta suy luận không sai, mọi chuyện đã sắp tới điểm kết thúc rồi. Chỉ là những lời cuối cùng của Tiêu Hoành Luật ta vẫn chưa hiểu được, rút cuộc là phải làm thế nào mới có thể khiến ác mộng biến mất? Ngoài đánh thức người đó dậy, rút cuộc là còn cách nào có thể khiến ác mộng biến mất đây?”
Trịnh Xá ngồi trong đại sảnh yên lặng suy nghĩ, nghĩ tới chuyện những thành viên trong đội có thể gặp phải cùng bọn họ có thể vượt qua trận chiến tinh thần này hay không, tất cả đều là ẩn số, trước mắt chuyện hắn có thể làm chỉ có yên lặng chờ đợi... Chờ đợi chấp niệm của hắn hoàn toàn tan vỡ mới thôi.
“...Nếu như thế giới trong mơ này thật sự được thành lập dựa vào ý thức của ta, vậy thì phá hủy chấp niệm của ta, khiến chấp niệm để tất cả đồng đội cùng nhau sống sót tan vỡ, Freddy chắc chắn sẽ kéo ta vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh, kết quả mọi chuyện sẽ được quyết định chỉ trong một khoảnh khắc đó... Nhưng vẫn chưa hiểu được bước cuối cùng, cho dù tìm được nguyên nhân gây ra ác mộng, chấp niệm của ta cũng đã rõ, cùng cả “chìa khóa” cũng đã sáng tỏ, nhưng làm thế nào để ác mộng dừng lại đây? Bước cuối cùng mà Tiêu Hoành Luật nói, phải tiến hành như thế nào đây?”
Nghĩ tới đây, Trịnh Xá lại yên lặng nhìn bốn người xung quanh, hắn thở dài một tiếng rồi tiếp tục ngắt ngắt tóc trán.
“Thời gian không còn nhiều, trước khi mấy người họ cũng rời vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh... Ta nhất định phải hiểu được nên làm thế nào? Ngoài đánh thức người đang ngủ, rút cuộc là còn cách nào có thể khiến ác mộng biến mất đây?”