Vô hạn khủng bố - Quyển 17 - Chương 01 - Phần 1

Quyển 17: Independence Day

Chương 1: Tu chân! Tu chân?

- Vận khí rất tốt, lần này chúng ta không chết người nào,
tuy có hơi chênh lệch với dự đoán nhưng tốt xấu gì cũng bỏ túi được vài thứ...
Tình tiết kịch bản lần này kết thúc vô cùng hoàn hảo.

Sở Hiên nói như vậy.

Lúc này mọi người đang nghỉ lại trong một quán trọ nhỏ tại
Ai Cập, đây chính là lối ra vào đặc hữu của họ tại thế giới The Mummy này, chỉ
cần thời gian tới là có thể quay lại Chủ Thần không gian. Hiện tại, còn cách
lúc trở về Chủ Thần không gian hai ngày nữa, sau khi trải qua một phen khó nhọc
kinh hồn, mọi người đều có cảm giác lười biếng một chút cho nên trong mấy ngày
cuối cùng này họ liền ở lại thành phố này nghỉ ngơi, câu cá, nói chuyện, ngủ
nướng, với mọi người, thời gian thoải mái như vậy thật sự hiếm có.

Mà đến tận mấy ngày cuối cùng này, Sở Hiên mới chậm rãi tỉnh
dậy. Trận chiến dưới đất đó, hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần và sinh mệnh
lực, nhìn bộ dạng ít nhất cũng phải già đi hơn ba mươi năm. Bất quá, sau khi
tên khốn này tỉnh dậy vẫn trương cái bộ mặt người chết, lãnh đạm phảng phất như
chẳng quan tâm đến chuyện cả của hắn ra, đến cả khi nói chuyện thì miệng lưỡi
cũng không có gì thay đổi, ảnh hưởng từng đó tuổi tác mất đi đối với hắn thật
sự quá nhỏ.

- ...Cái này cũng gọi là vận khí rất tốt?

Trịnh Xá cáu kỉnh chỉ vào tay mình, nói. Cánh tay sử dụng Hổ
hồn đao của hắn đã héo quắt lại, bây giờ đừng nói là cử động, đến cả một chút
cảm giác cũng không có. Nếu có đau có ngứa các loại thì còn đỡ, bây giờ cánh
tay hắn đã khô héo như xác ướp, dù là truyền năng lượng vào cũng không có tác
dụng, tình hình thật sự khiến hắn sợ phát khiếp. Còn may là bộ phận khô héo chỉ
giới hạn ở cánh tay sử dụng Hổ hồn đao, những chỗ khác trên thân thể đều nguyên
vẹn không suy suyển, đây cũng là điểm duy nhất hắn cảm thấy may mắn.

Sở hiên gật đầu, chỉ vào mấy cục tinh thể đen trắng Trịnh Xá
đang nắm trong tay kia, nói:

- Như ngươi đã nói, năng lượng chủ yếu của tu chân chia làm
hai loại dương và âm, trong đó có thể có rất nhiều dạng biến hóa nhưng bách
biến không rời trung tâm, ngươi thì lại không có công pháp khống chế hai loại
năng lượng đó. Nếu là chân nguyên lực thì còn đỡ một chút, năng lượng dương đó
phù hợp với thuộc tính bản thân của cơ thể người, nhưng ma lực thì hoàn toàn là
năng lượng âm. Giống như nước sâu đối với người bơi lội vậy, người biết bơi sẽ
có thể khống chế, người không biết bơi chỉ có thể chết đuối, cánh tay này của
ngươi coi như đã “chết đuối”, chờ quay về Chủ Thần không gian chữa trị toàn
thân đi.

Trịnh Xá thở dài, chẳng nói thêm gì nữa. Hắn đưa mắt nhìn
quanh, trong cả quán trọ ngoài những thành viên đang hôn mê thì những người
khác đều đã ra ngoài dạo chơi. Khó khăn lắm mới có một cơ hội nghỉ ngơi thế
này, ngoài Trịnh Xá và Sở Hiên trọng thương không thể đi cùng, những người còn
lại đều tính toán nghỉ ngơi một phen.

- Chuyện cánh tay ta tạm thời bỏ qua... Giờ có hai việc,
việc thứ nhất là chuyện của Triệu Anh Không. Tất cả những gì ta thấy trong mơ
đều đã kể lại từ đầu đến cuối cho ngươi, tuy ngươi nói đó là nhân cách thứ hai
xuất hiện và nhân cách thứ nhất ngủ sau, nhưng cái ta quan tâm không phải mấy
vấn đề ấy, ta muốn hỏi là... Đồng đội của chúng ta đâu? Triệu Anh Không đã sát
cánh với chúng ta ngay từ ban đầu, cô bé trầm mặc ít nói nhưng nội tâm tinh tế,
cô bé mặc dù biết sử dụng các loại kỹ xảo giết người nhưng lại thích đọc tiểu
thuyết ngôn tình... Ta muốn hỏi về cô ấy, cô ấy sống hay chết?

Sở Hiên cười lạnh đáp:

- Vậy à? Chẳng lẽ không phải vì nhân cách chủ của Triệu Anh
Không có đề phòng với ngươi? Do tên lolicon nhà ngươi cảm thấy cô ấy thoát khỏi
tầm kiểm soát của mình nên mới liều mạng muốn tìm lại cô bé loli mà ngươi nhận
là đồng đội của mọi người?

Trịnh Xá lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng nói:

- Mặc dù ta hy vọng cô bé cũ có thể quay về nhưng không phải
cái kiểu chết tiệt như ngươi nói. Chỉ vì cô ấy là đồng đội rất quan trong của
chúng ta, cái gì mà loli với không loli, ta không có ý đồ gì với cô ấy hết! Ta
chỉ lo lắng cho đồng đội của ta thôi, một người đang nguyên lành, sao tự nhiên
lại biến thành nhân cách phụ do người khác sáng tạo ra? Ta không thể tiếp nhận
được chuyện như vậy! Ta không hy vọng đồng đội của mình lại chỉ là một ảo ảnh!

Sở Hiên thu lại nụ cười, đẩy đẩy mắt kính nói:

- Không cần biết là nhân cách thứ nhất hay là nhân cách thứ
hai, kỳ thực đó đều là nhân cách do tự cô ấy tạo ra. Ví dụ thế này nhé, nếu như
ngươi cảm thấy rau xanh rất khó ăn, nhưng ngươi lại chỉ có thể ăn rau xanh, vậy
thì phần lớn người bình thường đều sẽ cắn răng từng miếng từng miếng ăn vào.
Quá trình cắn răng đó là một quá trình nhẫn nại, nếu như là một chuyện so với
khó ăn còn khó chịu hơn, ví dụ như chết chóc, hoặc là bi thưởng, hoảng sợ, đau
khổ các loại mà tâm trí không thể chịu đựng nổi, vậy thì quá trình cắn răng sẽ
biến thành ý thức ngươi tiến hành chạy trốn. Khi ấy phương diện nhân cách sẽ vô
thức sinh ra một nhân cách phụ, đó là nguồn gốc phổ biến nhất của chứng đa nhân
cách, là sự chạy trốn những chuyện không thể chịu đựng nổi. Ta nghĩ Triệu Anh
Không hẳn là cũng như vậy, nói cách khác, căn bản không tồn tại Anh Không này
với Anh Không kia, tất cả đều chỉ là việc nàng chạy trốn nỗi thống khổ trong
quá khứ mà thôi. Nhân cách trầm mặc của Triệu Anh Không chính là vì sợ hãi sau
khi quen biết với đồng đội lại phải chịu đau đớn nên mới biểu hiện ra cái dáng
vẻ người lạ đừng có tới gần như thế, nhưng lại bị ngươi biến thành đồng đội...
Có lẽ hai tiếng đồng đội mới là thứ làm cho cô ấy khó chịu nhất...

Trịnh Xá nghe mà có chút phát ngốc, hắn tò mò sờ sờ trán Sở
Hiên, rồi mới kỳ quái hỏi:

- Tến khốn ngươi ăn nhầm thứ gì à? Không ngờ lại nói ra
những câu có nhân tình như vậy... Chẳng lẽ có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra?
Hay là ngươi lại chuẩn bị tính kế ta cái gì? Khốn kiếp, ta nói cho ngươi biết,
lần này không cần biết là ngươi sắp đặt chuyện gì cũng phải nói cho ta trước
một tiếng!

Sở Hiên quay đầu đi, đáp:

- Không sắp đặt gì cả...

- Không sắp đặt gì... Thế sao ngươi lại quay đầu đi!

Sử Hiên cũng chẳng thèm nhìn Trịnh Xá, tiếp tục nói:

- Không ai trời sinh đã tin tưởng vào người khác, chẳng lẽ
ngươi đã quên trước kia sao? Từ xa lạ tới tin tưởng, từ tin tưởng tới đồng đội,
trước đây ngươi đã làm thế nào thì bây giờ cứ làm như thế đi... Cô ấy cũng là
Triệu Anh Không, đúng không?

Trịnh Xá há miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn cái bản mặt
người chết vạn năm bất biến của Sở Hiên, hắn rút cuộc cũng trầm mặc gật gật
đầu, một lúc sau mới nói:

- Việc thứ nhất cứ tạm thời như vậy đi, dù sao thì bình
thường cô ấy cũng là Triệu Anh Không mà ta biết, mỗi lần chỉ có thể tiến vào
trạng thái nhân cách chủ vài phút. Cảm giác phảng phất như biến thành mỗi lần
nạp năng lượng chỉ có thể biến mạnh mấy phút... E hèm, tạm thời bỏ qua chuyện
đó, việc thứ hai, những thứ ta lấy về người nghiên cứu thế nào rồi? Đó đều là
công pháp, khí cụ tu chân, Trung Châu đội chúng ta sau này ăn cơm hay húp cháo
đều phải trông cậy vào ngươi rồi.

Sở Hiên như có vẻ bực tức, đáp:

- Ta mới nhận được mấy thứ đó chưa quá hai mươi bốn tiếng
đồng hồ, ngươi coi ta là cái thứ gì vậy?

- Coi ngươi là Doraemon... Được rồi, mấy thứ này cứ chờ sau
khi trở về sẽ từ từ nghiên cứu. Nhưng ít nhất ngươi cũng có thể nói cho biết
một chút, tại sao tu chân mà ta nhìn thấy hoàn toàn khác với tu chân mà ta
biết? Tu chân vốn phải cổ điển, xa xưa, sao trong ngôi tháp mà ta thấy lại hoàn
toàn là công nghệ cao vượt xa kỹ thuật hiện đại, hoặc có thể nói tu chân đó
nhìn cực kỳ giống công nghệ cao, chẳng lẽ chúng ta ngay từ đầu đã bị lừa gạt?
Hoàn toàn là một cạm bẫy của Thánh nhân phương Tây, hoàn toàn là một miếng mồi
đẹp đẽ? Đó căn bản bản chỉ là công nghệ cao xếp đặt cho ra vẻ tu chân mà thôi?

Vấn đề này từ lúc Trịnh Xá tiến vào trong ngôi tháp đó đã
nằm sâu trong lòng hắn, trong cả Trung Châu đội người có khả năng giải thích
được vấn đề này nhất cũng chỉ có Sở Hiên.

- Khả năng là cạm bẫy không quá lớn, xác suất di tích thật
sự của người tu chân là trên 80%, còn về câu hỏi của ngươi...

Sở Hiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp:

- Thế giới huyền ảo, ma pháp, ma ảo mà ngươi nghĩ, ví dụ như
đại đa số các trò chơi hiện thực hoặc là thế giới ma ảo phương Tây hư cấu trong
các tiểu thuyết, ngươi cho rằng chúng sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Trịnh Xá ngẩn người đáp:

- Ách, thế giới ma ảo hả? Hẳn là phải giống như thời kỳ
trung cổ, có kiếm, có ma pháp, có kỵ sĩ, quốc vương, ác ma, quái vật các loại
đúng không? Ví dụ như thế giới Lord of the Rings mà chúng ta đã tới cơ bản có
thể coi là đại biểu cho loại thế giới này, có vấn đề gì sao?

- Vấn đề thời gian.

Sở Hiên nhìn Trịnh Xá nói:

- Bất cứ loại văn minh nào, đã tồn tại tức là hợp lý, vậy
thì nền văn minh đó sẽ phải tiến bộ. Giống như xã hội chúng ta sử dụng tiến bộ
khoa học công nghệ, mấy nghìn năm tiến bộ, thụt lùi, lại tiến bộ, lại thụt lùi,
đến khi công nghệ tích lũy tới một trình độ nhất định sẽ bộc phát giống như
suối phun, hình thành xã hội văn minh hiện đại. Mà thế giới ngươi nhận định,
trên cơ bản một thế giới như vậy cũng tuân theo quy luật phát triển, cho dù là
thế giới ma pháp cũng không thể mãi mãi giữ bộ dạng thời kỳ trung cổ, thế giới
đó cũng sẽ có tiến bộ. Ví dụ như khoa học có thể giúp con người bay lên không
trung, hơn nữa còn chế tạo được thứ có thể giúp người bình thường cũng bay được
lên không, vậy thì ma pháp cũng có thể. Ví dụ có thể dùng sức mạnh của ma pháp,
ấn khắc, tri thức ký hiệu, công nghệ năng lượng vân vân, chế tạo thảm bay thì
thế nào? Bên trên khắc vô số ký hiệu phản trọng lực, lại truyền thêm năng
lượng, có cùng một nguyên tắc hoạt động với động cơ phản trọng lực của công
nghệ tương lai, chỉ là một bên sử dụng tri thức ký hiệu, một bên sử dụng tri
thức máy móc mà thôi.

- Vì vậy, chỉ cần là văn minh thì sẽ có tính tiến bộ tất
yếu, nếu như không thể tiến bộ được thì nền văn minh đó sớm muộn gì cũng sẽ bị
văn minh tiến bộ hơn đào thảo. Mà căn cứ theo nhu cầu của con người, thực thế,
không cần biết là tu chân, khoa học kỹ thuật, ma pháp, hay là những thứ gì khác
đều sẽ đi về một tương lai giống nhau, bọn chúng đương nhiên là sẽ trăm sông
cùng chảy ra biển.

Nói đến đây, Sở Hiên hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

- Theo mấy công thức tổ hợp văn tự ký hiệu mà chúng ta biết
trước mắt, cùng với công thức tổ hợp trận pháp, những ký hiệu và trận pháp đó
nếu truyền năng lượng vào thì có 98% tương tự với bảng mạch điện tổ hợp của
khoa hoc hiện đại, đã hiểu chưa? Chỉ là phương pháp sử dụng công nghệ khác biệt
mà thôi, tu chân cũng là một loại khoa học, bởi vì tu chân, trên thực tế là tu
hành thành chân thực, điểm này hoàn toàn tương đồng với khoa học, đều là tìm
kiếm bản chất của vũ trụ... Vì thế, so với những cái gì một đoạn thơ một đoạn
lời, rối rắm khó hiểu, cái gì mà thành tuyệt thế cao thủ, miêu tả tu chân thành
thứ huyền ảo, huyền diệu, huyền đến nỗi chính mình cũng chẳng hiểu nổi, cái đó
tuyệt đối không phải là tu chân. Thứ gọi là tu chân kỳ thực chính là thể hiện
của khoa học liên quan tới bản chất của vũ trụ... Đúng là trí tuệ của người
bình thường

Trịnh Xá ngây ngốc nhìn Sở Hiên, cả nửa ngày sau hắn mới bật
bười ngớ ngẩn nói:

- A a, mặc dù ta nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng cơ bản vẫn
rõ ràng được một chút. Ý ngươi là nói, tu chân là một loại thể hiện của khoa
học công nghệ cao phải không? Hiểu rồi, đã rõ, câu hỏi vừa rồi là ta sai, ngươi
cứ nghỉ ngơi cho tốt đi..

Nói xong, hắn gãi gãi đầu bước ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm
cái gì mà “trí tuệ của Doraemon..”

Sở Hiên cũng chẳng để ý, khi tên phiền phức Trịnh Xá rời đi,
hắn đang có thể nhắm mắt suy nghĩ một chút thì Trịnh Xá đi đến cửa bỗng dưng
quay lại hỏi tiếp:

- Sở Hiên, tình hình bên Trung Quốc ngươi đã sắp xếp ổn thỏa
chưa? Chúng ta làm nhiều chuyện quá giới hạn như vậy, hai đảng phái ở đó làm
sao đối phó với các nước trên thế giới đây? Có thể bị các quốc gia liên hợp tấn
công không? Chúng ta có nên làm gì đó không?

Sở Hiên mở mắt ra cười lạnh, hắn lắc đầu đáp:

- Đã... Không còn vấn đề gì nữa. Nếu như ta suy luận không
sai, thế cục thế giới tiếp theo sẽ biến thành giống kiểu đám phẫn thanh các
ngươi vẫn hy vọng, tình huống cơ bản là như vậy...

- Tình huống cơ bản là như vậy... Rút cuộc như vậy là như
thế nào?

Nam Kinh Trung Quốc, từ sau cuộc thảm sát Nam Kinh, thành
phố trầm trầm tử khí này đến bây giờ cuối cùng mới có chút khôi phục. Ngoài các
nhân viên chính phủ trong nước trở về thành phố này ra còn có nhiều, à quên,
phải là cực kỳ nhiều nhân viên ngoại giao của nước ngoài cũng tới đây, bởi vì
họ không thể không tới...

- ...Ủy viên trưởng, thật sự phải đối xử với đại sứ Anh
quốc như vậy sao? Không phải hơi quá đáng chứ? Thu hồi tất cả tô giới, các
khoản vay, bồi thường chiến phí, lợi tức trong quá khứ, toàn bộ miễn hết. Ngoài
ra còn truy cứu từ chiến tranh thuốc phiện tới mấy cuộc chiến sau đó bắt phạt
việc buôn bán một lượng lớn thuốc phiện vào nước ta cùng bồi thường chiến
tranh. Thu hồi thuế quan, hoãn nợ thuế muối, còn cả một loạt lợi ích của Anh
tại Trung Quốc, mấy quốc gia khác cũng đều như vậy... Mệnh lệnh ngoại giao như
vậy, Tưởng ủy viên trưởng, có hơi quá bất ngờ...

- Con mẹ nhà nó, bây giờ bọn ông đây chưa bất ngờ thì thôi,
làm quái gì đến lượt các nước khác bất ngờ. Anh là bộ trưởng ngoại giao mà
không làm được, lập tức có thể từ chức, chẳng thiếu người đang muốn lưu danh
trong lịch sử đâu... Nói cho anh biết, lịch sử đã thay đổi rồi, lịch sử bây giờ
đã không còn là lịch sử của châu Âu, không, đã không còn là lịch sử của người
da trắng nữa! Chỉ cần cây cột ấy còn đứng ở đó là chúng ta sẽ có đủ thời gian
hòa bình để phát triển, mạnh mẽ, vạn vạn đồng bào cũng sẽ lại đứng lên! Khi
chúng ta còn yếu thì còn có thể tạm nhân nhượng vì đại cục, nhưng bây giờ dựa
vào cái gì mà bắt bọn ông phải nhân nhượng? Có nói với bọn chúng, muốn ký thì
ký, không muốn ký thì đừng ký, để xem rút cuộc là đứa nào phải gấp!

Ở trung tâm thành phố Nam Kinh có một cây cột tinh thể phát
sáng cao hơn mười mét, đây là một cây cột khi mọi người rời khỏi lối vào hang
động, Vương Hiệp đặc biệt nhờ Trịnh Xá dùng Hổ hồn chặt xuống. Theo như Vương
Hiệp nói thì đây là một chút lễ vật hắn muốn tặng cho nhân dân Trung Quốc tại
thế giới này. Người dân đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, nếu có thể giảm bớt
chút khổ sở cho họ thì dù bị gọi là phẫn thanh hắn cũng không hối tiếc...

Lúc áy Trịnh Xá hỏi Vương Hiệp:

- Ngươi nghĩ thứ này thì có bao nhiêu tác dụng?

- Không biết...

Vương Hiệp cau mày, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp:

- Con đường tương lai chung quy vẫn phải do chính mình bước
đi. Sự nghèo nàn, yếu đuối của Trung Quốc có sáu phần là do chính bản thân
mình, chỉ có bốn phần là do người ngoài gây ra... Cây cột này chỉ là dòng chảy
để lấp đầy bốn phần đó thôi, còn lại vẫn phải trong vào bản thân họ.. Nếu như
vẫn nội tranh nội đấu, ngoại chiến ngoại loạn thì dù có mấy trăm cây cột, cho
dù giao cả Ma động pháo cho bọn họ thì có lẽ cũng chỉ là loại Nhị Thế Tổ mà
thôi. Vì vậy, nếu muốn mạnh mẽ lên thì chỉ có thể dựa vào chính mình...

Sau đó, Trung Châu đội rời đi...

Chuyện tại thế giới The Mummy cuối cùng cũng đã chấm dứt,
mọi người cũng về tới Chủ Thần không gian được ba ngày. Cùng với đó, Imhotep và
Anck-Su-Namun cũng tiến vào Chủ Thần không gian theo với họ, vật phẩm tiến vào
do mấy người có điểm thưởng cao nhất trong đội kết hợp hoán đổi. Tình tiết kịch
bản lần này nhận được không ít chi tiết kịch tình nhưng điểm thưởng một phần để
tiến vào thế giới phim kinh dị, phần khác để chữa trị thân thể nên đã tiêu hao
rất nhiều, vì thế mọi người đều không hoán đổi những thứ khác, chỉ chờ bộ phim
kinh dị tiếp theo nhận được thật nhiều điểm thưởng mới có thể sử dụng số tình
tiết kịch bản dư thừa này.

- Bộ phim kinh dị tiếp theo... Ta cũng chẳng biết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3