Vô hạn khủng bố - Quyển 17 - Chương 16 - Phần 1

Chương 16: Pháo kích và... Kết thúc!

Trịnh Xá vốn định bắt sống tinh thần lực khống chế giả của Tây Hải đội, sau đó hoặc là tìm tới chỗ các đồng đội, hoặc là chờ kế hoạch của Sở Hiên hoàn thành, xem xem có thể cứu tỉnh những người đang hôn mê của Trung Châu đội hay không. Nhưng kết quả lại rất bất đắc dĩ, sự mạnh mẽ của gã tinh thần lực khống chế giả này đã vượt xa dự tính của hắn, giống như là không phải thành viên tiểu đội chăn nuôi, có trí tuệ không tầm thường cùng thực lực cường hãn.

Điểm mấu chốt là Julian mặc dù chưa đạt tới tầng thứ tư nhưng không ngờ lại có ánh sáng tâm linh, hơn nữa còn là ánh sáng tâm linh hệ tinh thần lực. Chuyện này quá nguy hiểm, nếu để hắn tới gần những người còn lại của Trung Châu đội, kết quả nhất định là tử thương thảm trọng. Chính vì thế, Trịnh Xá trực tiếp sử dụng thủ đoạn bạo lực nhất, đến cả Hổ hồn đao cũng lấy ra, vận hành ma lực chém tới, chính là chiêu thức phá vỡ trường lực AT của Thần số hiệu 1 lúc trước. Tuy luồng ánh sáng trắng đó bền vững đến kinh người, Hổ hồn đao đã truyền ma lực vậy mà cũng phải dùng sức chém xuống mới phá vỡ được nhưng chung quy cũng đã phá tung được màn bảo vệ, Trịnh Xá biết rằng hai kẻ này tuyệt đối chết chắc rồi.

Julian lại sợ đến ngây người, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng “vùng đất lý tưởng” cũng sẽ có lúc bị phá vỡ, cảm giác này khiến cho suy nghĩ hắn hơi ngừng lại một chút. Theo như những gì hắn biết, “vùng đất lý tưởng” gần như là vòng bảo vệ hoàn hảo không có nhược điểm bởi vì nó đã không còn là vòng bảo vệ năng lượng nữa mà tạo ra không gian uốn khúc để phòng ngự. Điều này đã gần tiếp cận tới lĩnh vực của “Thần”, kỹ thuật không gian và bẻ cong không gian là thuộc tính mà chỉ có đạo cụ phòng ngự cấp S trở lên mới có được.

- Tránh, mau tránh đi!

Julian ngây ra một lúc, đến khi nhìn thấy Trịnh Xá một lần nữa vung Hổ hồn đao lên, hắn mới vội hét lớn. Nhưng tiếng của hắn rõ ràng là không thể nhanh hơn nhát chém của Hổ hồn đao, một luồng sáng màu đỏ lóe lên, hầu hết xúc tu trên người quái vật kia đều đã biến mất. Uy lực đao mang của Hổ hồn cũng cực kỳ mạnh, đao mang như sương mù quét qua, lấy Trịnh Xá cùng quái vật làm trung tâm, mặt sàn kim loại trong phạm vi mười mét đều biến thành bụi phấn mà bạch quang trên người quái vật vẫn rất vững vàng.

“Vậy à? Không dùng ma lực thì không cách nào phá vỡ được luồng sáng này... Sức phòng ngự thật là mạnh mẽ, sợ rằng đã vượt qua cả sức phòng ngự tối đa của Thần số hiệu 1 rồi.”

Trịnh Xá trong lòng cảm thán không ngớt, động tác trên tay vẫn không chút nào ngưng trệ, đao mang màu đỏ tươi trùng trung điệp điệp vây chặt lấy quái vật vào bên trong. Do tên quái vật này đã bắt đầu tránh né, lúc trước không hề sợ hãi công kích của Trịnh Xá bây giờ tránh né lại vô cùng linh hoạt, còn Trịnh Xá đã mất đi giác quan trực tiếp nên hành động rõ ràng là có hơi trúc trắc, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lấy lực chế động, cường hành ép chặt quái vật trong vòng vây đao mang.

Sau khi hét lên câu vừa rồi, Julian đã không còn để ý tới trận chiến đang diễn ra nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần bắt đầu tính toán xem làm thế nào phá giải thế cục trước mắt. Đây vốn là tác phẩm đắc ý của hắn, có thể vây khốn Trịnh Xá có sức chiến đấu cực mạnh tại đây, hàng phục, giết chết đều có thể, đó chính là điều khiến hắn hài lòng nhất, ai mà biết tình hình đột nhiên nghịch chuyển, không bao lâu nữa, Trịnh Xá sẽ có thể giết chết tất cả mọi sinh vật trước mặt. Thế cục này đã từ vây khốn lúc ban đầu trở thành tuyệt cảnh, hơn nữa còn là tuyệt cảnh hắn tự đặt ra cho mình

“...Sức của hắn đã đột phá hạn chế về trí, tiến đến trình độ lấy lực phá xảo rồi sao? Không cần biết bố cục của ta tinh xảo đến mức nào, hắn chỉ rút đao trực tiếp chiến đấu là xong. Ta thật sự không còn cách nào giết chết một kẻ mạnh mẽ như hắn nữa... Quả nhiên, khi sức mạnh đạt tới một mức độ nhất định thì trí đã không còn đủ khả năng gây thương tổn tới lực nữa, hoặc là trí của ta còn chưa đủ?”

Julian cười khổ không thôi, mà trong lúc hắn đang suy nghĩ thì ở cách đó không xa, quái vật đã bị Trịnh Xá một đao chém thành hai đoạn. Ánh sáng màu trắng hộ thể không ngăn cản được Hổ hồn đao đã quán chú ma lực một chút nào, trực tiếp tan rã giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời gay gắt. Tuy tư vị bên trong chỉ có mình Trịnh Xá đang chiến đấu là biết nhưng nếu chỉ nhìn vào tình hình cuộc chiến thì bạch quang thật sự quá yếu ớt, còn Julian chung quy cũng đã hạ quyết tâm.

“Mặc kệ! Giữ mạng mới là quan trọng nhất, chẳng có cái gì bằng mạng mình cả...”

Julian không nói nhiều, trực tiếp dùng tinh thần lực liên kết với ý thức Trịnh Xá, đồng thời phát động quét hình tinh thần lực, vị trí quét hình là chiến trường của Reinhard cách nơi này rất xa. Ở đó, đồng đội của Trịnh Xá đã rơi vào tuyệt cảnh, Reinhard gần như có được thân thể bất tử không hề bị giết chết, còn mấy người Trung Châu đội đã bị hút sạch năng lượng. Lúc này mặc dù Trung Châu đội vận còn một nhóm khác đang tiến về phía ấy nhưng bọn họ không biết được tình huống cụ thể, có lẽ cũng không cách nào ngăn cản Reinhard giết chết hai, ba thành viên Trung Châu đội, đây là tình hình đại khái của chiến trường bên đó.

- Trịnh Xá, ta ở đây, ngươi tùy lúc có thể giết chết ta, nhưng ta vẫn luôn không có ác ý với ngươi... Ở phía kia, đồng đội của ngươi đã đến tuyệt cảnh gần như cái chết rồi. Chỉ cần ngươi đáp ứng không giết ta, để ta rời khỏi đây, ta sẽ ngăn cản Reinhard, cứu mạng đồng đội của ngươi, thế nào? Bỏ qua cho ta đi!

Trịnh Xá một đao cắt đôi quái vật kia, tiếp đó Hổ hồn lóa lên, trực tiếp chém nó thành thịt vụn, cùng lúc ấy, một loạt hình ảnh cũng thông qua tinh thần lực truyền vào ý thức hắn. Trong hình ảnh, Trương Hằng, Vương Hiệp, Trình Khiếu, Imhotep đều đã bị hút sạch sức mạnh, hiện tại tất cả đang yếu ớt nằm dưới đất. Reinhard thì huyết quang trùng thiên, đôi cánh dơi sau lưng hắn càng lúc càng to lớn, hơn nữa trên cánh còn xuất hiện một số phù văn màu đỏ máu. Con dơi này có vẻ như đang tiến hóa nên mới không rảnh để ý tới những thành viên Trung Châu đội đang nằm dưới đất, nếu không chỉ cần một đòn nhẹ nhàng là đủ giết chết bọn họ rồi.

- Reinhard có năng lực hấp thu, vì thế trong luân hồi đoàn chiến sẽ càng ngày càng mạnh lên, sớm muộn gì cũng có ngày hắn vượt qua tất cả mọi người trong các tiểu đội luân hồi, đây cũng chính là nguyên nhân trước đây ta lựa chọn hắn... Trịnh, Trịnh Xá?

Julian đang luôn miệng nói, đột nhiên hắn phát hiện, toàn thân Trịnh Xá chợt run rẩy kịch liệt, tiếp đó từ sau lưng trồi lên một đôi cánh rồng. Cùng lúc đôi cánh vươn ra, thân thể Trịnh Xá cũng nhanh chóng to lớn lên. Julian còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào liền cảm thấy một luồng khí tức kỳ lạ điên cuồng ập tới, vị trí hắn đứng trong nháy mắt đã bị luồng khí tức đó vây chặt. Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn đã chụp lấy cổ hắn, giơ bổng lên cao.

- Dẫn đường... Hay là chết!

Julian chỉ cảm thấy như có một chiếc kìm lớn kẹp lấy cổ hắn, đừng nói là hô hấp, đến cả động mạch trên cổ cũng đột ngột bị ép mạnh làm cho hắn thiếu chút nữa thì rơi vào hôn mê. Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, tinh thần lực lập tức phát ra tín hiệu đồng ý tới Trịnh Xá, sau đó cổ hắn chợt lỏng ra, tên này bấy giờ mới há mồm vừa ho vừa thở hổn hển.

Julian cũng rất dứt khoát, dù sao thì hiện tại hắn cũng không còn bất cứ điều kiện gì để đàm phán nữa nên cũng trực tiếp giải trừ xóa bỏ giác quan cho Trịnh Xá, trả lại tất cả thị giác, thính giác, xúc giác. Không chỉ như vậy, hắn còn một lần nữa nhắm mắt loại, ngoài từ trên thi thể quái vật kia rút ra một chiếc bao kiếm thì không còn động tác nào khác, cũng chính vì vậy Trịnh Xá mới để mặc cho hắn lấy vỏ kiếm.

- Được rồi, thực lực của ngươi ta đã hiểu được đại khái... Đó đã không còn là thực lực mà bọn ta có thể tưởng tượng được nữa, có lẽ chỉ có mấy kẻ trong tiểu đội Thiên Thần cùng clone của ngươi trong tiểu đội luân hồi Ác Ma mới có thể đối kháng được với ngươi. Ta không còn nghi ngờ gì với thực lực của ngươi nữa, nhưng mà... Ngươi làm thế nào tới được chỗ đó? Cho dù sử dụng tốc độ của ngươi lúc trước chạy tới thì có lẽ cũng phải mất hơn một phút, đến lúc ấy đội viên của ngươi đại khái đã...

Julian ôm lấy bao kiếm, hơi cảm thấy yên tâm một chút, bấy giờ mới quay sang Trịnh Xá, nói.

- Biết tại sao ta cho ngươi lấy lại cái vỏ kiếm này không? Thứ này là đồ tốt, không thua gì đạo cụ phòng ngự cấp S, biết tại sao lại để ngươi cầm không?

Trịnh Xá lạnh lùng đáp:

- Không phải vì ta có tự tin có thể dễ dàng giết ngươi, cho dù là có tự tin như vậy thì ta cũng chẳng mất công cho ngươi cầm lại nó rồi mới giết làm gì. Cho ngươi giữ là vì tiếp theo đây ngươi sẽ phải sử dụng đến nó... Ta sớm đã nói rồi, ngươi nghĩ ta là ai! Ta là Trịnh Xá! Muốn đối phó với ta thì xin mời gọi cả một tiểu đội luân hồi hoặc là cả một đội quân lên! Đã hiểu chưa?

Trong lúc nói, Trịnh Xá đã gào lên điên cuồng, năng lượng vampire từ trên đỉnh đầu ập xuống, nội lực từ đan điền tràn lên, lai luồng sức mạnh va chạm nhau kịch liệt ở chỗ trái tim. Lực lượng giống như nước lạnh và dầu sôi hòa vào nhau điên cuồng bộc phát, tràn ra khắp cơ thể hắn một cách mãnh liệt và cuồng bạo. Nếu là thân thể người bình thường chỉ trong nháy mắt sẽ bị luồng sức mạnh này phản phệ mà chết, chỉ có thân thể mạnh mẽ như Tiềm long biến của Trịnh Xá mới có thể áp chế luồng sức mạnh này xuống, khiến nó không ngừng trùng kích, bạo phá trong người.

- Đây là Hủy diệt!

Trịnh Xá hét lớn một tiếng, một tay xách Julian xông về phía vách tường. Tiếp đó đao mang màu đỏ lóe lên, tường hợp kim giống như đậu phụ dễ dàng bị chém vỡ, Trịnh Xá giậm chân, lao vọt vào bên trong.

Julian cười khổ, nắm chặt vỏ kiếm, ánh sáng màu trắng tạo thành một cái kén bao trùm lấy hắn. Mảnh thép vụn cùng gió mạnh từ bốn phía không ngừng ập tới, với tố chất thân thể của hắn đúng là không thể ngăn cản được mức độ tập kích như thế này, chẳng trách Trịnh Xá lại trả lại vỏ kiếm cho hắn. Nếu như hắn sớm biết Trịnh Xá có được sức mạnh khủng bố như thế này thì hắn chắc chắn đã thận trọng lựa chọn phương án tác chiến.

- Nhưng dù với cấp độ sức mạnh này thì ngươi cũng không thể nhanh chóng tới chỗ Reinhard được đúng không? Có cần ta hỗ trợ không?

Julian tò mò hỏi.

- ...Chuyển bản đồ quét hình từ chỗ chúng ta tới bên ấy cho ta, sau đó...

Thân thể Trịnh Xá hơi trầm xuống, hai luồng sức mạnh vốn vẫn không thể sử dụng, yên lặng ngủ say trong cơ thể hắn chợt chuyển động, tiếp đó giống như nội lực và năng lượng vampire, va chạm với nhau ở giữa trái tim...

- Đây là... Hồng hoang! Khai thiên tích địa!

Tâm tình Reinhard đang cực kỳ tốt, đặc biệt là sau khi hắn hấp thu thêm sức mạnh của hai tên kia, sự vui sướng cơ hồ đã lên tới đỉnh điểm, mà vừa khéo lúc này gen vampire trong người hắn lại một lần nữa thăng hoa.

Cường hóa cao nhất của vampire chỉ đến thân vương là hết, hơn nữa loại cường hóa này còn không hoàn toàn, cần phải khong ngừng phát triển để hoàn thiện bộ gen này. Có điều một khi đạt tới trình độ cường hóa gen này, bản thân sẽ có được một loại thuộc tính, đó chính là hấp thu sức mạnh cùng điểm hoàn thiện trong bộ gen của người khác, đây mới là ý nghĩa chân chính của vampire. Tố chất thân thể của Reinhard tuy rất mạnh nhưng do Tây Hải đội là tiểu đội chăn nuôi, kinh nghiệm đoàn chiến thật sự ít đến đáng thương cho nên hắn căn bản không có cơ hội hấp thu sức mạnh và gen của cường giả, vì thế thuộc tính nhìn có vẻ rất mạnh thì cũng chỉ là gân gà, đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắn hy vọng đánh ngã được Trịnh Xá.

Thật sự, thực lực của thành viên chủ chiến trong Trung Châu đội đều rất mạnh, không cần biết là tố chất thân thể hay là trình độ cơ nhân tỏa đều là những cái các đoàn đội khác khó mà so bì được, đại khái chỉ có hai đội ngũ Thiên Thần và Ác Ma mới có thể so sánh. Do đó, Reinhard tùy tiện hấp thu gen và sức mạnh của vài người đã khiến cho thực lực của hắn đại tăng, lại công thêm trong số này còn có Trương Hằng, tại Trung Châu đội cũng là cường giả số một số hai, cuối cùng, gen vampire của hắn cũng bắt đầu tiến hóa.

- Thật sảng khoái, đây là cảm giác gen tiến hóa sao? Phảng phất như cả trời đất đều bị ta đạp dưới chân...

Reinhard ngửa mặt lên trời hét lớn, đôi cánh sau lưng hắn mở rộng, trên cánh điểm xuyết những văn tự ký hiệu màu đỏ máu, nhìn vừa thần bí vừa huyền ảo. Đồng thời, trên người tên này, ngọn lửa màu đỏ sậm bùng lên ngùn ngụt, quang mang lập lòe khiến cho hắn giống như ma quỷ bước ra từ địa ngục, mạnh mẽ, không gì thắng nổi.

- Thật quá tốt! Cứ tiếp tục phát triển, nói không chừng ta thật sự có thể biến thành thần, hoặc là ác ma, ha ha ha. Tốc độ tiến hóa thật không thể tưởng tượng nổi, Trung Châu đội... Quá tuyệt với, đây đúng là hòn đá lót chân để ta trở thành thần, Trung Châu đội, ha ha ha.Cái tên thật mỹ diệu, ta vui quá mất rồi, tất cả các ngươi đều không thoát được đâu!

Reinhard điên cuồng la hét, bộ dạng tựa hồ lại một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng. Hắn vừa hét vừa vung tay lên, một luồng gió bụi tràn ra xung quanh, mấy người nằm dưới đất đều bị cuốn bay ra xa hơn mười mét, uy lực mạnh mẽ vô song, thật khó mà tưởng tượng nổi con người lại có được sức mạnh như thế này.

Reinhard ngây người nhìn hai tay mình rồi lại cười lớn nói:

- Quá mạnh, lực lượng sau khi tiến hóa này quá mạnh, ta thật sự muốn giết người, muốn phá hoại. Lực lượng này nếu như đối mặt với đội trưởng của các ngươi thì sao nhỉ? Tên Trịnh Xá đó có vẻ rất mạnh, nếu như đối mặt với hắn thì sao? Các ngươi nói xem ai thua ai thắng? Ha ha ha...

Trong lúc nói, hắn lại giơ tay, Trương Hằng đang ngã dưới đất ở phía xa chợt đứng lên, từ từ bay về phía hắn.

Khi Trương Hằng đã lọt vào tay, tên này bỗng nhíu mày, giơ Trương Hằng lên nhìn trái nhìn phải một lúc rồi hung hăng ném thẳng xuống đất, nói:

- Vô dụng rồi, sức mạnh đã bị hút cạn... Cứ giết hết các ngươi vậy, sau đó chờ những kẻ còn lại của Trung Châu đội tới, hoặc là cho các ngươi lưu lại chút tàn dư gì đó... Ha ha ha, ta biết các ngươi chắc chắn là không cam tâm, nhưng vậy thì làm được gì? Đây là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu...

Một đoàn lửa màu đỏ sậm từ lòng bàn tay Reinhard bùng lên, từ từ hướng xuống phía Trương Hằng đã nằm dưới đất. Uy lực của ngọn lửa này tuyệt đối có thể dễ dàng thiêu cháy Trương Hằng thành tro bụi, mà lúc này hắn đâu còn năng lực để mà phản kháng nữa. Toàn thân không có nổi một chút sức lực, Trương Hằng chỉ có thể nằm rạp dưới đất thở dốc, mặc cho ngọn lửa càng lúc càng tới gần.

Lúc này, ở một thông đạo cách đó rất xa, mấy người Tiêu Hoành Luật đang toàn lực chạy tới. Bóng người nhỏ nhắn đi đầu chính là Triệu Anh Không, nàng thậm chí đã cầm thanh gươm Excalibur trên tay, chỉ là lúc này bọn họ còn cách Reinhard quá xa. Cho dù với tốc độ của Triệu Anh Không cũng hoàn toàn không kịp ngăn cản ngọn lửa bắn về phía Trương Hằng, cho dù là Zero đã lấy súng ngăm Gauss ra cũng không còn kịp nữa, khoảng cách thật sự quá, quá xa...

- Trương Hằng!

Ở đằng xa, Minh Yên Vi chợt hét lên thảm thiết, nàng vì chạy quá gấp mà vấp chân ngã xuống đất, đôi môi xinh đẹp cũng dập nát. Đến khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, Reinhard ở phía xa một lần nữa bắt đầu bật cười cuồng loạn, còn ngọn lựa đã chỉ còn cách Trương Hằng có mấy chục phân.

Sau đó...

Ầm!

Trong khoảnh khắc, một bóng đen đột ngột ập xuống đầu Reinhard, bóng đen đó chính là một mảnh trần thép lớn phía trên hắn. Reinhard tố chất thân thể tăng mạnh, đạp chân một cái đã nhảy vọt ra xa còn Trương Hằng đang ở lại chỗ cũ sắp sửa bị mảnh thép khổng lồ đè chết. Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi hạ xuống đất trước, tiếp đó bóng đen thuận tay quơ ra, kéo Trương Hằng về phía mình, ngay sau đó mảnh trần nhà đã rơi xuống chỗ bóng đen đó...

Lại một tiếng vang cực lớn, mảnh thép khổng lồ lấy bóng đen làm trung tâm, vỡ tan thành mấy mảnh. Đến lúc này, tất cả mọi người mới thấy rõ bóng đen vừa tới là ai, chính là Trịnh Xá xách theo Julian điên cuồng chạy tới đây. Từ khoảng cách xa như vậy, hắn không ngờ lại thật sự đến được đây, tốc độ này đã vượt xa cả Goblin glider rồi.

Biểu hiện của Reinhard cũng rất đáng khen ngợi, hắn dùng một tư thế cực kỳ ưu nhã bay ra xa, tiếp đó ngoắc ngoắc tay nói:

- Đến rồi sao? Muốn cứu đội viên của ngươi? Đáng tiếc, bọn chúng đã bị ta hấp thu hết sức mạnh, mà sau khi ta có được sức mạnh đó, cho dù là ngươi cũng...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3