Vô hạn khủng bố - Quyển 18 - Chương 05 - Phần 2
Urgals vừa rùng mình vừa nói.
“Đường phía dưới hắn cũng không thông thạo, vậy cứ bắt một tên kỵ sĩ đen đi. Cũng không biết đó là loại sinh vật gì, thuận tiện đánh giá qua sức chiến đấu của chúng cũng được...”
Trịnh Xá nhíu mày nhìn tên Urgals gãy tay trước mặt, tên này có vẻ cũng đã nhận ra điều gì, đầy vẻ sợ hãi nhìn Trịnh Xá. Một lúc sau, Trịnh Xá mới thở dài, nói:
- Ngươi đi đi, có thể chạy được bao xa thì chạy, dù sao ta cũng không nhận ra ngươi, lần sau gặp lại cũng sẽ lập tức ra tay, đã hiểu chưa? Tự mình cầu phúc đi.
Nói đoạn, Trịnh Xá cũng không để ý tới hắn nữa, trực tiếp bước xuống tầng dưới.
Toàn thành này càng đi xuống một tầng lại càng rộng lớn, tạo nên một thành phố dưới đất hình cái phễu ngược, cộng thêm những khối đá thô tháp cùng lối đi âm u khiến cho nó thật sự có chút không khí quỷ dị của D&D. Có điều, Trịnh Xá chẳng có tâm trí nào mà ở đây dạo chơi quan sát cái gì, hắn chạy loạn khắp nơi một lúc cuối cùng cũng dần dần hiểu rõ được địa hình này nơi này.
- Đây là tầng hầm thứ hai, ta tiếp tục đi xuống dưới. Triệu Anh Không, ngươi tiếp tục thăm dò các tầng trên, xem xem có những chỗ nào kỳ quái không. Imhotep, ngươi có lấy được tin tức hữu dụng gì từ thương nhân trong thôn làng không?
Trịnh Xá tìm kiếm một lát rồi cũng thấy một cầu thang đi xuống dưới. Hắn đứng trên cầu thang, mở tấm thẻ kim loại bạc ra, hỏi qua tình huống hai người kia một chút, bắt đầu thực hiện chức trách đội trưởng của mình.
- Không có tin tức quan trọng gì, bất quá, bọn họ có vẻ rất e ngại thảo luận về những chuyện liên quan đến công chúa tinh linh Arya... Đúng rồi, còn có một tin tức rất thú vị. Ta nghe bọn họ nói qua về thần thoại của thế giới này, nghe nói, rất lâu trước đây, loài người cùng loài rồng không hề cùng nhau chiến đấu, cũng không có kỵ sĩ rồng tồn tại. Cho đến khi ma quỷ xâm nhập vào thế giới này, loài người và loài rồng đơn độc không thể chống cự nổi đám ma quỷ đó, vì thế bọn họ mới tập hợp lại, hình thành tổ hợp chiến đấu như kỵ sĩ rồng. Sau đó trải qua một thời gian dài chiến đấu, bọn họ đẩy lùi được ma quỷ về địa ngục, còn nơi phong ấn lối vào địa ngục... Chính là ở phía dưới cung điện thủ đô. Ngươi thấy cái tin này thế nào?
Imhotep đáp lại.
- Lối vào địa ngục à? Đây đúng là một tin tức rất quan trọng. Bây giờ ta đang ở lối xuống tầng tầng tiếp theo, phía dưới không biết có thứ gì. Để đảm bảo an toàn, trước tiên cứ để ta đi thăm do một chút đã. Cứ như vậy đi, mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sở Hiên, chú ý tình huống phía mấy người Zero, có việc gì thì thông báo cho ta biết, đã hiểu chưa?
Trịnh Xá trịnh trọng nói với Sở Hiên, kết quả lại là một khoảng im lặng, tên khốn Sở Hiên này hẳn là lại chìm đắm vào công pháp tu chân rồi.
- Bỏ đi, không cần tên đần độn ấy nữa, chúng ta cứ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thôi.
Trịnh Xá vừa nói vừa gấp tấm thẻ kim loại vào, tiếp đó bóp bóp trán bước xuống tầng hầm thứ ba.
Khung cảnh tầng ngầm thứ ba cũng không có gì khác tầng hai, chỉ là khí tức lạnh lẽo càng thêm nồng nặc. Trịnh Xá cũng là người tài cao mật lớn, căn bản không sợ trong đó có cơ quan hay sinh vật gì, cứ ngang nhiên bước đi trong hành lang. Vừa mới đi được một hai phút, cách đó không xa chợt truyền tới tiếng áo giáp va chạm, sau khi bước qua một lối rẽ, Trịnh Xá quả nhiên nhìn thấy một đám vệ binh mặc giáp trụ màu đen xuất hiện trước mặt.
Đám quân lính này toàn thân trên dưới đều được áo giáp bao bọc, hơn nữa áo giáp đó còn không ngừng tỏa ra một loại khí tức màu đen, bộ dạng có chúng tương tự với Ringwraith trong Lord of the Rings, chỉ là áo giáp không được ấn tượng và hào hoa như Ringwairth mà thôi.
- Kỵ sĩ đen? Nhìn qua cũng có chút uy thế đấy.
Trịnh Xá nhìn đám kỵ sĩ đen đứng cách đó mấy chục mét, bọn chúng có khoảng hai mươi tên, xếp thành đội hình chỉnh tề, tiến về phía trước. Khi bọn chúng trông thấy Trịnh Xá liền dùng tốc độ cùng tư thế gần như đồng loạt rút cự kiếm bên hông ra, nếu như không phải có đội hình sắp xếp trước sau thì thật sự giống như ảnh phản chiếu trong gương.
Hành lang rộng khoảng ba mết, nếu như cầm trọng kiếm hai tay thì chỉ đủ cho hai tên kỵ sĩ đen tấn công tới chỗ hắn, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Đám kỹ sĩ này mười phần mạnh mẽ, tên đi đầu tiên khi còn cách Trịnh Xá vài mét liền vung kiếm chém tới, không ngờ còn sinh ra cả đao gió cắt về phía hắn, tuy uy lực không quá mạnh nhưng nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể thoát nổi.
Trịnh Xá nhíu mày, giậm chân một cái lao về phía tên kỵ sĩ đen này, nhân lúc kiếm của nó còn chưa kịp thu về đã vung quyền đấm thẳng vào ngực nó. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc là tên kỵ sĩ đen đó chỉ bị lõm chỗ ngực xuống, đẩy ngã mấy tên đứng đằng sau ra vài mét rồi lại đứng lên như không có việc gì.
Phải biết rằng sức mạnh của Trịnh Xá lúc này cơ hồ là lực tựa ngàn cân, cho dù là một quyền vô cùng bình thường đánh xuống, uy lực cũng không kém hơn một quả lựu đạn phát nổ bao nhiêu. Chính vì có sức mạnh như vậy nên trong chiến đấu hắn mới có thể không cần phải theo đuổi kỹ xảo nào, chỉ dựa vào lấy lực phá xảo là hoàn toàn đủ. Mặc dù chưa sử dụng Bạo tạc nhưng một quyền đánh tới của hắn như vậy, kỵ sĩ đen không ngờ lại không hề bị thương, thực lực của loại sinh vật này cũng đủ khoa trương rồi, về cơ bản còn mạnh hơn lính Orc tinh nhuệ biết đấu khí trong Lord of the Rings, không hẳn là phải mạnh hơn từ hai đến ba lần.
“Ta thì còn không sao, nếu như mấy người Trương Hằng gặp phải loại sinh vật này, trước sau tập kích, lại bị tấn công trong hành lang hẹp như vậy bọn họ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm... Xem ra cấp độ sức mạnh của thế giới phim Eragon này cũng không yếu ớt như biểu hiện bên ngoài.”
Trịnh Xá nghĩ thì vẫn nghĩ, động tác lại không hề ngừng lại chút nào. Do một quyền vừa rồi không có tác dụng nên hắn cố ý gia tăng sức mạnh, đến cả nội lực cũng hơi được vận lên, mỗi quyền mỗi cước đều thế như sấm sét. Trịnh Xá dùng lực đạp mạnh chân, mặt đất lập tức vỡ tan, tiếp đó một kỵ sĩ đen ở trước mặt hắn lập tức bị đánh bay mũ giáp. Khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc là, phía dưới chiếc mũ không ngờ lại không có thân thể, nói một cách chính xác là kỵ sĩ đen chỉ có một bộ giáp trụ mà thôi, người chiến đấu với hắn thuần túy là một bộ áo giáp, chẳng trách một quyền vừa rồi đánh trúng chẳng được tích sự gì.
- À à, hóa ra là như vậy, đúng là không dễ giải quyết...
Mấy phút sau, trên hành lang đã chỉ còn lại một đống kim loại bị ép dẹp lép, đến cả trường kiếm lẫn giáp trụ đều bị ép chặt lại với nhau thành một cục, đám kỵ sĩ đen cũng không thể động đậy được nữa.
Tuy đám kỵ sĩ đen không thể gây thương tổn hoặc thậm chí là ngăn cản Trịnh Xá nhưng số lượng của chúng trong tầng ba này thật sự quá nhiều. Trịnh Xá trên đường đi không ngừng đụng mặt đám kỵ sĩ đen, trước sau đã có hơn trăm tên bị hắn ép thành bánh kim loại mà số lượng bọn chúng vẫn phảng phất như vô cùng vô tận, đặc biệt là khi hắn tiến về một phía nào đó, mật độ kỵ sĩ đen càng thêm dày đặc.
Trịnh Xá cứ như vậy bị trì hoãn mất mấy chục phút, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi tốc độ rùa bò thế này nữa. Lúc trước để tránh cho phía dưới có sinh vật mạnh mẽ nào tồn tại, dù là khi chiến đấu hắn cũng cẩn thận tiết kiệm nội lực cùng năng lượng vam pire nhưng đến lúc này hắn rút cuộc cũng đã sử dụng Bạo tạc, phảng phất như biến thành một cơn lốc tràn tới. Chỉ thấy một bóng người lóe lên, đám kỵ sĩ đen trong lối đi lập tức đều bị đánh văng vào vách tường, kẹt sâu vào lớp đá, giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được. Trịnh Xá cứ tiếp tục như không có việc gì, lao về phía trước, đến khi hắn xông tới một chỗ sáng sủa thì mới giải trừ Bạo tạc, dừng lại.
Đây là một nơi sáng sủa hiếm hoi trong tầng hầm thứ ba, các chỗ khác dù trên đường có gắn đuốc thì vẫn đầy vẻ u ám, mang theo một khí tức âm trầm, chỉ có chỗ này lại đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng giống như đèn điện. Đây là một gian phòng không có gì bắt mắt nhưng trên cửa phòng lại khắc chi chít vô số ký hiệu ma pháp, chính những ma pháp ký hiệu đó đã tỏa ra ánh sáng.
- Vật phẩm ma pháp truyền thuyết à? Không biết có thể lấy được thứ gì bên trong không. Đúng là thú vị, không ngờ trong Eragon cũng có thể lấy được vật phẩm ngoài quy định giống như Lord of the Rings. Đúng rồi, nói không chừng tài liệu Thánh nhân cùng người tu chân tiết lộ chân tướng cũng ở bên trong, giống như di ngôn của Thánh nhân Anubis gì đó để lại...
Trịnh Xá lẩm bẩm tự nói, càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức nhấc chân tiến về phía căn phòng đó, nhưng vừa mới tới chỗ ký hiệu ma pháp thì liền đụng phải một tầng bảo vệ vô hình. Hắn lập tức không dám dùng sức cậy mạnh, dù sao thì tầng bảo vệ này cũng không biết có phải chỉ có sức phòng ngự thôi hay không, nếu như còn có thuộc tính công kích, cường hành đột phá nó không phải sẽ phá hủy cả căn phòng sao? Mà chưa nói đến chuyện bên trong có tin tức Thánh nhân hay người tu chân để lại hay không, chỉ riêng công chúa tinh linh Arya đang nằm bên trong cũng đủ khiến hắn không dám làm loạn rồi.
- Doraemon, ta tìm thấy mấy chuyện rất hay nhé, thế nào? Muốn xuông đây xem thử không? Ngươi nghiên cứu công pháp tu chân với cả tin tức người tu chân cùng Thánh nhân để lại lâu như vậy rồi, hẳn là có thể giải quyết số ma pháp ký hiệu này phải không?
Trịnh Xá nghĩ ngợi một chút rồi lấy tấm thẻ kim loại màu bạc ra, liên lạc với Sở Hiên.
Sở Hiên trực tiếp đáp:
- Ta đã sớm thấy rồi... Cũng không tệ, không ngờ lại có cơ quan kiểu ma pháp truyền thuyết, để ta xuống một chuyến vậy.
- Sở Hiên! Không phải ngươi liên tục dùng mấy tấm thẻ này giám thị bọn ta đấy chứ? Mẹ nó, tại sao thẻ của bọn ta không có tác dụng này?
Trịnh Xá lập tức há mồm chửi lớn, hắn đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây, khi trong bộ phim kinh dị The Grudge, Sở Hiên đã chế tạo cho họ một loại công cụ liên lạc, mà máy chủ trong tay hắn lại có thể nghe được tất cả những gì những người sử dụng máy con nói.
Sở Hiên điềm nhiên như không, đáp:
- Không phải thẻ kim loại, cái ta dùng và chế tạo cho các ngươi đều giống nhau... Là thứ khác.
Trong lúc nói, mắt trái Sở Hiên chợt lóe lên điện quang như có như không. Nếu như cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt hắn có những văn tự ký hiệu hình thù quái lạ, có tám chín phần tương tự như văn tự công pháp tu chân trong tập tài liệu trên tay hắn.
- Quên đi, ta mặc kệ ngươi rút cuộc là làm cái gì, dù sao thì tên khốn nhà ngươi cũng chưa từng nói cho bọn ta biết chuyện liên quan đến ngươi... Đúng rồi, nếu ngươi đã có thể nhìn thấy ta thì cũng có thể thấy được tình hình ở tầng dưới phải không? Giúp ta xem thử xem dưới đó rút cuộc là có cái gì.
Trịnh Xá thở dài, cũng chẳng muốn nổi nóng với Sở Hiên nữa, dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Sở Hiên cũng không nói nhiều, các văn tự ký hiệu trong mắt trái hắn lại bắt đầu chuyển động, trong mắt hắn cả thế giới như biến thành năng lượng thuần khiết, ví dụ như Goblin glider dưới chân hắn có năng lượng cao hơn rõ ràng không gian xung quanh, còn năng lượng bản thân hắn thì cao hơn glider gấp trăm lần. Dưới mặt đất có vô số điểm năng lượng, mỗi cái tượng trưng cho một sinh vật sống, trong đó có mấy nghìn điểm năng lượng ở trong hoàng cung, độ sáng của chúng rõ ràng là mạnh hơn năng lượng của thôn dân xung quanh mấy lần. Trong số những điểm năng lượng đông nghìn nghịt đó, điểm năng lượng của của Imhotep và Triệu Anh Không phát sáng rực rỡ giống như trăng tròn.
Xuống phía dưới nữa, điểm năng lượng đại biểu như Trịnh Xá phảng phất như mặt trời, thậm chí dùng mắt thường nhìn vào cũng cảm thấy có chút nhức nhối, là thứ duy nhất có cường độ vượt trên Sở Hiên trong tất cả mọi sinh vật ở đây, hắn quả thật đã vô cùng mạnh...
- ...Tổng cộng có năm tầng, quốc vương Galbatorix ở tầng phía dưới, đúng rồi, bên cạnh hắn còn có một con rồng lớn... Lối đi xuống tầng dưới ở sau lưng hắn và con rồng. Tầng không gian thứ năm... Ta không nhìn thấy được, phía dưới có thứ gì ta cũng không nhìn thấy...
Sở Hiên vừa nói vừa khôi phục mắt trái lại như bình thường, đến khi nói xong hắn lập tức bắt đầu co người thở dốc.
Trịnh Xá cũng không biết tình trạng của Sở Hiên, hắn chỉ yên lặng trầm tư một lát rồi nói:
- Vậy thì ký hiệu ma pháp tầng thứ ba giao cho ngươi, ta muốn đi xem thử tầng thứ năm đó. Địa ngục, câu chuyện đó làm cho ta thấy rất bất an... Có cần ta tiện đường giải quyết luôn quốc vương Galbatorix không?
Trịnh Xá chỉ thở dốc trong chốc lát rồi lạnh nhạt đáp:
- Không cần, tốt nhất là cố gắng không làm thương tổn đến hắn cùng con rồng ấy. Một là chưa cứu được Arya, có tình tiết kịch bản hay không vẫn chưa thể khẳng định, hai là căn phòng trên tầng ba rất có thể sẽ bị cuộc chiến của các ngươi phá hủy, vì thế tốt nhất là tiến vào tầng thứ năm mà không làm thương tổn đến bọn hắn.
- Độ khó rất cao đấy.
Trịnh Xá khẽ cười khổ, nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Ta tới gặp quốc vương Galbatorix, xem thử tên boss cuối đến cả trong phim cũng không xuất hiện này rút cuộc là mạnh đến mức nào, luôn tiện ghé qua Địa ngục ngắm cảnh một chút!
- ...Nhớ mang ít đặc sản Địa ngục về.
Ôm theo câu nói ấy của Sở Hiên, Trịnh Xá cáu kỉnh bước xuống tầng thứ tư, trong đầu còn nghĩ xem Sở Hiên rút cuộc là dùng cách nào có thể nhìn qua được, chẳng lẽ đã cài thiết bị theo dõi gì đó lên người hắn? Trong lúc nghĩ, hắn đã đi hết cầu thang xuống tầng hầm thứ tư.
Vừa đặt chân tới nơi, không khí âm trầm vẫn quanh quẩn lúc trước đột nhiên biến mất, vụt chuyển thành từng đợt khí nóng rực, phảng phất như đang đứng bên miệng núi lửa. Tầng thứ tư này hoàn toàn khác với ba tầng trước, căn bản không có phòng ốc hay hành lang nào, thuần túy là một hang đá tự nhiên vô cùng rộng lớn. Trịnh Xá đưa mắt một vòng không ngờ không thấy được biên giới, nếu như tính diện tích thì nơi này gần như tương đương với diện tích của cả dãy núi phía trên.
- Đúng là khoa chương... Có điều càng khoa trương hơn nữa là, Sở Hiên, ngươi là tên đần độn, nó mà chỉ gọi là một con “rồng lớn” thôi à?
Trịnh Xá thật sự hận đến ngứa cả răng, con rồng trước mặt mới thật sự đáng được xưng là cự long, lớn đến mức nào ư? Lấy người đứng trên lưng nó làm chuẩn, con rồng này đại khái dài hơn trăm mét, khi đứng dậy cao hơn bốn mươi mét, hai cánh giương ra rộng hơn trăm mét, độ lớn của nó thậm chí còn vượt hơn cả con rồng mà Trịnh Xá từng gặp trong Jurassic Park, cũng tức là cự long càng to lớn hơn càng mạnh mẽ hơn so với hình thái trưởng thành của rồng non mà hắn mang theo!
- À, sở dĩ gọi nó là rồng lớn là vì nó chỉ vẻn vẹn có thể tích lớn thôi, nếu lấy năng lượng so sánh thì mười con rồng như vậy cũng không có số năng lượng khổng lồ như của ngươi, vì vậy ngươi căn bản không cần phải lo lắng...
Sở Hiên bình thản đáp.
- Không cần lo lắng cái rắm ấy, khốn kiếp, lối đi ở sau lưng nó cơ mà! Ngươi bảo ta làm thế nào bước vào tầng thứ năm?
Trịnh Xá gần như là gào lên.
- À... Đó là vấn đề của ngươi.
- Nhưng ta không nghĩ ra được cách nào nên mới phải hỏi ngươi!
- Vậy thì đó là vấn đề của ta...
- ...Chờ đến lúc ta đi ra, không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không xong!
Trịnh Xá nghiến răng nghiến lợi hét vào tấm thẻ kim loại, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía xa, tại đó trên một khoảng đất phẳng, một con cự long màu đen to đến kinh khủng đang nằm, trên lưng nó có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
- Vậy thì để ta xem thử sức chiến đấu của ngươi đi!
Trịnh Xá cũng không dám bất cẩn, lập tức khởi động Bạo tạc, thân thể phảng phất như biến thành một chuỗi tàn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía cự long màu đen.