Cú đấm của một đứa con gái- Chương 48
Yan comeback!
Sau khi nghe hết câu chuyện
của Cheer, Chan tối sầm cả mặt, nghĩ đến những cảm giác mà con bé đã phải cắn
răng trải qua trong suốt cái đêm kinh khủng đó … Lòng hắn không khỏi xót xa …
- Ở nhà đi! – Chan lớn tiếng.
- Gì cơ? – Cheer tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại
.
- Anh bảo em ở nhà đi! Đi làm kiểu này nguy
hiểm quá! Không được đâu! – Hắn gằn giọng đáp lại.
- Ô hô! Ở nhà để cạp đất mà ăn à? Anh nghĩ
ai cũng như anh chắc?
- Biết rồi. Nhưng cứ ở nhà đi. Sau này anh
nuôi! – Chan lầm lì, nói chắc nịch như thế … khiến Cheer ngồi thần ra một
lúc rồi bật cười.
- Không thích! Nói linh ta linh tinh! Lo cho
anh đi là được rồi!
- Không phải nói linh tinh đâu! Anh bảo anh
nuôi là anh nuôi được mà! – Bị Cheer từ chối phũ phàng, Chan quyết vỗ ngực
tự tin khẳng định.
Nhìn bản mặt Chan câng lên thật khó bảo, Cheer
lại thở dài bất lực …
Chán thật! Cái đồ trẻ con này …đúng là chưa
bước chân ra xã hội nên vẫn được chưa nếm trải được mùi đời … trong mắt hắn mọi
thử vẫn còn đơn giản quá …
- Thôi bỏ đi …
- Vậy… từ ngày mai… phải để anh đưa đón em đi …
- Điên à? Không thích! Trời ơi trẻ con nó
vừa thôi! – Con bé gắt lên rồi vò tóc tức tối.
- Cái gì cũng không được… là
saoooooooooooooooooooo!
- Mì chô xố? ( điên rồi sao? )
- Xô chậu gì! Ngày mai, anh bắt đầu dạy em
tập đi xe …
………………………..
6 giờ sáng, chiếc điện thoại vứt lăn lóc ngay
đầu giường rung lên điên loạn, buộc phải gọi cái Cheer dậy cho bằng được …
Chan vẫn quyết đứng dưới nhà đợi nó cùng em phượng hoàng lửa vô cùng hoành
tráng trong tay …
Tức tối với tay lên tắt máy hết lần này đến lần
khác, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực, Cheer đành lếch thếch vác bộ dạng vô
cùng ngái ngủ của mình xuống tiếp đón Chan …
- Giề?… – Cheer uể oải mở cửa, mắt nhắm mắt mở
nhìn hắn cho đến khi gần như chết đứng bởi chiếc xe đạp tuyệt vời đang xuất
hiện lù lù trước mặt nó …
- Gì … gì… cái quái gì thế này? Bảo tôi phải
tập bằng cái thứ này á?
- Sao? Chê à? Mượn mãi của mấy bà đồng nát
mới được đấy! Đừng có coi thường! Đưa xe xịn cho em để rồi phá không thương
tiếc à? – Hắn cao giọng quát.
- U hu hu … Anh điên rồi … – Con Cheer ôm mặt
cười, cười như mếu, tức tưởi đến nỗi không còn gì để nói …
- Yà! Không phải làm trò! Mau ra đây tập đi!
Mau lên!
……
Vậy là sau một hồi vùng vằng miễn cưỡng, cái
Cheer vẫn phải gồng mình nhảy lên con xe phượng hoàng tậm tạch ấy… đạp một cách
loạng choạng … Tất nhiên, vẫn luôn có Chan hì hục chạy đằng sau để giữ yên cho
nó …
- Yà! Hạ yên xuống thấp một tí đê! Để cao
thế này sao mà chống chân được? – Con bé chau mày mặc cả.
- Không! Để cao như này xong cố rướn xuống mà
chống thì chân nó mới mau dài! – Chan cãi lại.
- À… thích chân dài chứ gì? Được rồi, tốt thôi
! – Nghe Chan nói xong, Cheer cúi đầu xuống hậm hực rồi quyết tâm quẩy chân
đạp cái vèo một phát, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Chan và đồng thời
cũng là để khẳng định “ tố chất siêu nhân “ của mình … nhưng không thành công …
…………
“ Gãy 4 cái nan hoa, bánh thì cong thành còng
số tám … em còn gì để phá thì cứ phá nốt đi … “ – Sau khi nhận lại thành phẩm
mà mình đã cố sức vay mượn, chân tay Chan rời rạc, hắn đành ôm mặt khóc …
- Thôi mờ thôi mờ … nín đi nín đi … em xương em
xương … – Nhìn Chan khóc lóc, Cheer chợt cảm thấy vô cùng có lỗi, một chút áy
náy đâu đó chợt nhóm lên trong suy nghĩ … nó cũng vội ngồi thụp xuống dỗ.
- Xưởng xẩu gì… chó à … – Hắn đánh mắt sang rồi
cười khẩy.
- Mệ! Thằng này… thấy bà nhịn mày lại láo phỏng
! – Khóe miệng Cheer lại khẽ nhếch lên giật giật …
- Chó ghẻ đầu! Lại bắt đầu lệch sóng rồi đấy
!
- Méo tập nữa! Bố mày cáu rồi!
- Méo tập thì thôi! Để đấy ông đi bán đồng nát
!
- Mượn của người ta phải giả cho người ta chứ
bán đi để người ta đánh cho à! Khôn lắm đồ ngu ạ!
- Yaaaaaaa!
Hai đứa cứ mải cãi nhau, không để ý người hàng
xóm khó tính đã bị phá bĩnh giấc ngủ từ bao giờ … Hắn liền lèo nhèo vác mặt ra
hành lang **** võng xuống.
- Mới sáng sớm mà đứa nào đã làm ầm lên cả đấy!
Để yên bố mày ngủ cái nào!
Dám ****? Ở khu này mà cũng có người dám ****
Cheer? Nghĩ thế, Chan và Cheer liền quay ngoắt lên nhìn về phía tiếng nói
vọng xuống … Nhưng không ngờ …
- Ơ! Yan! Ông lên từ bao giờ đấy? – Hai đứa
mắt chữ Ô, miệng chữ A há hốc lên nhìn Yan, rồi đồng thanh hét toáng lên như
thế.
- 3 giờ sáng nay …Oáp…! – Vừa nói, hắn vừa
ngáp ngắn ngáp dài trong trạng thái ngái ngủ … rồi lại nheo mày – Mà hai đứa
đang làm cái gì đấy?
- Tập xe đạp! – Tiếng cả hai lại cùng lúc
vang lên, nhưng một thì hồ hởi, một lại ỉu xìu …
- Tập tành kiểu gì sao lại cãi nhau?
Chẳng nói chẳng rằng, Chan liền lầm lì chỉ sang
con phượng hoàng cũ kỹ nay lại thêm phần tả tơi nhờ công sức vô cùng to tát của
cái Cheer, khiến con bé chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất chẳng muốn ngẩng lên …
Đã hiểu vấn đề, Yan liền chắp hai tay lại rồi
vỗ làm cái bốp, xong đâu đó hắn liền lập tức chạy vào nhà.
- A ha! Được rồi! Chờ chút nhé! Tôi xuống
ngay!
……….
Nói xuống là hắn xuống thật, chỉ chưa đầy năm
phút sau, Yan đã trở lại với con xe thể thao mới cứng, khiến mắt Cheer sáng
ngời lên thích thú …
- Đấy! Đàn ông là phải như này! – Chỉ tay
ngón cái giơ về phía Yan và đánh mắt sang lè lưỡi vào mặt Chan.
……………..
Vậy là nguyên một buổi sáng, hai thằng con trai
thi nhau thể hiện giữ xe chạy thục mạng theo con Cheer… với tần suất cứ 5 phút
lại phải đỡ một lần …
Khổ… chân ngắn quá mà!
- Hạ cái yên xuống thấp tí nữa đi … – Cheer chới
với “ đứng “ trên yên xe, càu nhàu nhìn xuống …
- Cứ để yên như thế! Này! Ngày xưa anh đi xe
đạp toàn phải để yên cao nhất có thể nên bây giờ chân mới dàiiiiiiiiiiiiii như
thế này đấy! – Vừa nói, hắn vừa duỗi cẳng chân ra rồi lấy tay vuốt nhẹ một
cái khiến Cheer rùng hết cả mình.
- Này! Thằng kia! Mày xưng anh với ai đấy? 93
ăn nói với 92 kiểu gì thế hả! – Thấy Chan xưng anh với Cheer, Yan liền xửng
cồ lên quát nạt.
- Thôi đê ông anh 91 đúp lớp … người yêu thì
chẳng anh em còn muốn xưng hô như nào? – Chan thản nhiên câng mặt lên cãi
lại, trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng lại không thèm để ý đến sắc mặt Yan đã
tái sầm đi từ lúc nào không biết.
Lời Chan nói như một tiếng sét đột ngột dội
xuống đầu Yan, khiến hắn gần như chết đứng … Không thèm giữ xe nữa, Yan dừng
lại hỏi thẳng.
- Này… thằng điên này đang nói nhảm cái gì đấy …
người yêu gì cơ …
Nhìn mặt Yan lúc này đã đỏ lựng như trái gấc,
Cheer cũng đành bần thần nhạy vội xuống xe … để tránh tai nạn … Nó ngại ngùng
rồi lầm bầm nói nhỏ.
- Ơ không … đùa ý mà… – Vừa nói, con bé vừa cố
tình đánh mắt sang phía Chan, nháy nháy vài cái mong Chan hiểu ý …
- Đùa á? – Cheer vừa dứt lời, Chan cũng giật
bắn cả mình, như một mũi tên vừa bắn xuyên qua lòng tự trọng của hắn. Chan
dừng lại quát lớn.
- Này mày to tiếng với ai thế thằng kia! –
Thấy Chan quát Cheer, Yan liền gân cổ lên nạt lại.
- Thôi! Thôi ngay đi! Bị điên à? Mới mùng một
tết đã thế này. Thôi hôm nay không tập nữa! – Thấy tình hình càng lúc càng
đi vào ngõ cụt, Cheer đành giở giọng cãi cùn rồi vùng vằng bỏ đi trước để lảng
tránh mọi chuyện … để lại hai tên con trai với ánh mắt phừng phừng rực lửa nhìn
nhau vô cùng hằn học.
………….
Bóng Cheer vừa đi khuất, Yan đã lập tức giở
giọng ra lệnh.
- Thằng này, vào nhà tao nói chuyện! – Vừa nói
, Yan vừa loạch xoạch cất xe rồi khươ tay tỏ ý gọi Chan vào theo.
- Sao tao lại phải vào nhà mày? Không thích! –
Chan nguýt dài tỏ ý khiêu khích … Hắn vẫn còn đang điên vì cái câu “ đùa à “
của Cheer và việc nhà hai đứa thì ra sát vách mà đến giờ Chan mới biết … Đến
phải chuyển nhà tới đây để giám sát thôi!
- Hay ho lắm đấy à mà để hàng xóm người ta nhìn
cho như thế này?
Nghe Yan nói, đến lúc này Chan mới để ý ánh mắt
dòm ngó của những người hàng xóm tò mò đang dõi theo chúng từ phía xung quanh …
Cư dân ở đây thật đúng là phiền nhiễu, nghĩ vậy, Chan đành hậm hực đi vào.
…………….
Lặng lẽ trốn thoát khỏi cuộc ẩu chiến của hai
con trâu non, Cheer lại thong thả một mình dạo bước trên con đường quen thuộc
dẫn tới nhà vợ Mita. Vừa đi vừa chắp hai tay ra đằng sau lưng, tung tẩy nhảy
nhót trong chiếc áo cánh dơi dài lùng bùng … Cảm giác tận hưởng đất trời trong
lành thanh mát những ngày đầu Tết, khi con đường bình thường tấp nập nay đã bớt
ngập bóng người … chỉ còn lại lác đác đâu đó tiếc cười nói rôm rả của gia đình
này chuẩn bị sang chúc tết gia đình kia … Không khí sảng khoái như thế này …
chắc chỉ còn tồn tại ở những ngày Tết nhất …
- Cháu chào bác ạ! Mita có nhà không ạ? – Chưa
thấy người đã nghe thấy giọng, mẹ Mita niềm nở trả lời.
- Nó đang ở trên nhà đấy! À… Mai vào đây để bác
lì xì nào!
He he he! Vừa sang tìm vợ lại vừa được nhận lì
xì… mùng một thế này là quá son!
Cầm chiếc phong bì đỏ rực rỡ trên tay, Cheer hí
hửng lon ton nhảy lên từng bậc cầu thang rồi gõ cửa phòng vợ nó.
- Vợ ơiiiiiiiiiiiiiiiii! Chết chồng rồiiiiii
! – Vừa vào đến phòng cái Mita, Cheery đã vội nhảy phịch lên giường, nắm
sóng soài thở dài nẫu ruột …
- Saoooooooooooooo! – Hỏi Cheer thì ít mà chủ
yếu mắt Mita vẫn đang dán chặt vào đôi chân chưa qua tẩy trùng của Cheer là
nhiều …
- Yan đi Sài Gòn về rồi đấy! – Vừa nói, nó vừa
lật ngược cả người lên, co tròn giãy giụa.
- Thì sao? – Mita vẫn thản nhiên như chuyện
bình thường ở huyện.
- Nhưng mà Yanbi thích chồng, vợ không biết à?
– Nói rồi, nó liền vùng mình ngồi bật dậy, cong môi phân tích.
Cheer vừa dứt lời, thái độ bình thản của Mita
lập tức bị đánh bạt sang một bên, nó trố mắt lên há hốc miệng hỏi lại.
- Cái gì? Thằng dở hơi ấy thích chồng? Thằng
thiểu năng ấy thích chồng? Thằng cù lần ấy thích chồng á? Mà thích ở điểm
gì? Chồng thì có cái quái gì mà sao lắm thằng thích thế nhỉ? – Mita nói
liền một tràng, như bắn súng tiểu liên tằng tằng vào mặt hồ đang yên ả …
- Thế sao mày lại yêu tao … vì sao mày lại yêu
tao … – Cheer ngước khuôn mặt ỉu xỉu lên chau mày hỏi ngược lại.
- Bởi vì tao bị mày lừa tình đó… hu hu hu … bây
giờ tao mới biết mày bị yếu sinh lý … không thể đáp ứng nhu cầu của tao… không
thể khiến tao lên đến đỉnh … tao thất vọng lắm chứ bộ … – Vừa lấy giấy ăn, vừa
lau nước mũi, Mita giả bộ khóc lóc thảm thiết.
- Bởi vì tao yếu sinh lý nên mày mới cặp kè với
thằng Chợ Sắt đúng không? Ờ! Anh Chợ Sắt thì kinh rồi … tao đâu dám dây vào …
- Thôi … không phải trình bày … quay lại vấn đề
chính! Nó thích chồng từ bao giờ?
- Ôi xời! Chồng biết sao được … Chồng đáng yêu
thế này chắc nó thích chồng ngay từ cái nhìn đầu tiên! Ha ha ha! – Nói xong,
Cheer tự ôm khuôn mặt đỏ lựng của mình lên bật cười thích thú.
- Khổ thân! Hôm nay lại uống thuốc thiếu liều
rồi phải không? Có cần tiêm thêm cho mấy mũi không?
- Tiên sư mày … – Bị Mita xỏ đểu, Cheer lại thở
dài, rồi tiếp tục lăn ra giãy giụa – Aaaaaaa! Không biết đâu! Không biết
đâu! Phải làm thế nào bây giờ! Chan với Yan bây giờ đang ở cạnh nhau đấy!
- Ối thôi chết! Sao chồng không ở cạnh bọn nó?
Nhỡ xảy ra án mạng thì sao? Mai kênh 14 lại giật tít “ Án mạng đánh ghen mùng
1 Tết giữa hai thanh niên trẻ vì một cô gái mét rưỡi bẻ đôi! Sâu hót! “
- Ừ! Hẳn là hót! Hót *** ý! Mà hôm nay chồng
lại lỡ miệng nói với Yan chuyện với Chan chỉ là đùa nữa chứ. Chan giận chồng
mất rồi … làm thế nào bây giờ?
- Chết … thằng Chan nó yêu chồng như thế mà
chồng lại bảo là đùa… chồng bị dở hơi à?
- Ừ! Thì đấy! Chồng cũng biết thế! Chả hiểu
sao chồng lại nói ra câu ý vợ ơi! Nhưng lúc đấy nhìn mặt Yan sợ lắm… chồng
không dám nói thật… sợ nó bị tổn thương ý …
- Thế sợ nó bị tổn thương mà không sợ Chan bị
tổn thương à? Chết vẫn không hết dốt mà! Thôi! Liệu mà xin lỗi Chan đi. Để
thế không được đâu! Tự trọng của thằng đàn ông nó cao lắm …
- Haiz… mệt thế … đã bao giờ phải mở miệng ra
xin lỗi nó đâu …
- Thì bây giờ tập đê!
- Rồi! Biết rồi! Rách viêc quá điiiiii! –
Nói rồi, nó lại chùm đầu chui biến vào trong chăn, thở dài mệt mỏi.
Chuyện của Cheer còn chưa kết thúc, 15 phút sau
, tiếng bấm chuông inh ỏi lại báo hiệu câu chuyện của Hummie chuẩn bị tiếp tục
làm phiền Mita.
- Cheer ơi! Mita ơi! Tức chết mất! Giúp tôi
với!
- Lại làm saoooo! – Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của
Hummie, hai đứa tiếp tục quay sang càu nhàu.
- Thằng Yon ý … nó cưa gái trên facebook! –
Vừa nói, Hummie vừa hậm hực mở facebook của Yonnie lên, chần chừ chỉ vào
những dòng đối thoại vô cùng đong đưa của Yon với đám con gái vớ vẩn trên mạng
.
Căng mắt lên nhìn vào những dòng chat thân mật
như …
“ Anh Yon quên em rồi … “
“ Đâu … đã phút nào anh dám quên em … “
“ Vậy sao không nhắn tin cho em?”
” Vì anh có vợ rồi! “
“ Thế anh không ngoại tình được sao? “
Đọc đến đoạn này, cả ba đứa đều nổi máu tam
tành, chỉ muốn tạt nguyên cả thùng axit vào mặt đứa con gái trơ trẽn này …
- Mày… “like” vào cái dòng “ chơm chơm, ôm ôm “
này cho tao! – Cheer nghiến răng chỉ vào dòng mà nó ngứa mắt nhất.
- “Like” á? Mày nghĩ tao vui lắm à mà phải “
like “ cho chúng nó?- Hummie dựng ngược cả người lên quạc lại.
- Ngu thế! Bảo sao không khá lên được! “ Like
“ vào đấy … để đánh động cho nó biết là “ Này, tôi biết rồi đấy! Anh làm trò
vừa thôi! “. Hiểu không? Nếu nó có tật tự khắc sẽ giật mình. Mày không được
manh động. Không được quát mắng tỏ vẻ ghen tuông gì với nó. Cứ từ từ. Cư xử
thật bình thường nhẹ nhàng cho tao. Nói ít thôi, nhưng đã nói là phải nói
đúng. Làm thế nó mới sợ. Hiểu không?! – Cheer nói một lèo, chia sẻ lại những
kinh nghiệm mà nó đã dùng để trị con bé Nhi rồi cười nham hiểm.
- Wow… quả nhiên là sư phụ … Tao xin “ like “
!