Cú đấm của một đứa con gái- Chương 50
Từ khóa “ I love you”
Đêm hôm đó quả là một đêm khó
ngủ…
Phần ít vì tin nhắn của cái Cheer…
Còn phần nhiều chính là vì con gà điên thường
xuyên gáy vào lúc 1 giờ sáng của bác hàng xóm …
………
Chiều hôm sau, cả lũ lại rủ nhau sang nhà Yan để
làm bài tập tết, cũng chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc kì nghỉ ngắn này rồi,
bài tập thì vẫn chất đầy như núi… Nghĩ đến đây đứa nào cũng thấy hoảng!
May mà có Chan và Yan, hai con người ưu tú thuộc
top học sinh giỏi của lớp đã có mặt ở đây để chỉ giáo cho Cheer.
- Tiếng Anh học đến chương nào rồi? – Vì đã
vào Sài Gòn một thời gian nên Yan cũng không biết ngoài này, lớp Cheer đang
học đến đâu, hắn mở sách ra và hỏi lại con bé.
Cầm quyển sách trong tay, Cheer cứ giả vờ lật đi
lật lại … rồi ậm ừ trong giây lát, cảm giác nước miếng còn đang mắc ứ nơi cổ
họng không sao thoát ra được …
- À … ừm … đang học đến chương …. chương …
- Ui zời! Đi học có bao giờ động đến quyển sách
đâu mà bày đặt! Thôi lôi hết bài tập ra đây anh làm cho! – Thấy Cheer cứ ngồi
ậm ừ mãi, Chan chau mày ra lệnh.
Thấy Chan thản nhiên to tiếng trong nhà mình,
Yan lại trợn trừng mắt lên quát lại.
- Nào! Cứ chây lười như thế thì đến bao giờ mới
khá được? Phải dạy cho cách học để lần sau còn biết tự làm bài chứ?
Nghe Yan nói mà cả Chan và Cheer đều bĩu môi …
Ít ra thì Chan còn hiểu Cheer hơn Yan, nhưng suy nghĩ sâu xa thì thật ra lời
Yan vẫn đúng hơn nhiều.
- Thế bây giờ sang đây để làm bài tập tết hay để
ông tỏ vẻ nguy hiểm nào? – Chan gân cổ lên cãi cùn.
- Này cái thằng kia! Đây là nhà tao đấy nhé!
Thích làm gì kệ tao!
- Đếch học nữa! – Bị Yan uy hiếp, mà rõ là
không phải nhà của mình, Chan liền đứng phắt dậy rồi hậm hực bỏ ra ngoài … để
lại Cheer ngơ ngác ngồi đần mặt ra ở đó… ú ớ không hiểu cái gì cả.
- Sao hai người trẻ con thế? Động tí là cãi
nhau … – Cheer thở dài, rồi lại ngồi khoanh chân với lấy quyển sách ngả người
ra đọc.
Sau khi Chan đi ra ngoài, Yan liền thở phào nhẹ
nhõm. Một tin nhắn lặng lẽ rung lên trong túi áo hắn, Yan khẽ lén lút mở ra đọc
trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
“Một lần duy nhất thôi đấy nhé! Nhanh lên!“.
Đứng ở phía bên ngoài cánh cửa phòng riêng của
Yan, Chan run tay bấm những dòng chữ căn dặn, trong lòng chợt len lên những suy
nghĩ mong manh lo lắng …
” Liệu Cheer có vì lời tỏ tỉnh của Yan mà từ bỏ
mình không?! ”
Thôi được rồi …
Liều ăn nhiều!
Coi như một lần đánh cược để thử lòng Cheer vậy
!
…………
Trở lại căn phòng, Cheer vẫn đang chăm chú nghe
“thầy giáo” Yan giảng bài. Quả nhiên Yan là học sinh giỏi nên giảng cũng dễ
hiểu thật. Cách hướng dẫn của hắn đơn giản mà hiệu quả, không quá khó khăn để
giải bài tập cho lắm. Đang hứng thú làm bài, bỗng nhiên Yan đề xuất một trò
chơi … trò “ tìm từ khóa “.
- Để làm gì? – Cheer nhíu mày cười nghi hoặc.
- Luyện xem khả năng nghe đọc của bà như nào!
Bây giờ tôi đọc một từ bất kỳ, bà phải tìm thật nhanh, rồi gạch chân vào sách.
Thời gian ba giây cho một từ. Ok!
- À được! Chơi luôn sao phải xoắn!
Hí hửng nhận lời thách thức của Yan, Cheer liền
ôm lấy quyển sách rồi nằm soài ra đất, chờ đợi Yan ra hiệu.
Thấy Cheer nằm, Yan cũng nằm soài xuống bên
cạnh, cố tình để đầu mình nép sát vào đầu con bé, giả vờ chỉ chỏ …
- Bắt đầu nhé!
- Ờ… rồi!- Vừa nói, Cheer vừa nhanh chóng cầm
cây bút lên, xoay xoay thích thú.
- Tìm cho tôi chứ “I“ …
- Ui zùi quá dễ! “I“ đây, “I“ đây! – Yan
vừa dứt lời, Cheer đã nhanh mắt tích ngay vào một chữ “I” hiện ra ngay trước
mắt nó, chẳng tốn đến một giây để tìm.
Đã xong bước đầu tiên, nhìn khuôn miệng Cheer
bật cười nắc nẻ mà Yan không sao bình tĩnh được, tim hắn đập nhanh đến nỗi chỉ
muốn nhảy tọt ra ngoài.
Mím môi, Yan lại đọc tiếp.
- Tìm cho tôi chữ “ love “ …
Vừa nghe lời Yan nói, Cheer lập tức cắm đầu vào
tìm, phải mất đến giây thứ ba, con bé mới tìm thấy chữ love. Khuôn mặt vẫn
thản nhiên không có chút khả nghi …
- Xong rồi, tiếp tiếp! Trò này hay phết nhỉ!
– Vừa nói, nó vừa cười tít cả mắt khiến hai má Yan càng lúc càng nóng bừng lên
trông thấy.
- Như đứa trẻ con … – Yan mím môi thở dài, rồi
chậm rãi đánh vần nốt chữ “ you” …
- Chữ you … chữ you ở đâu nhỉ … – Vừa tìm, con
bé vừa đánh mắt lướt thật nhanh khắp một lượt từ đầu đến cuối trang sách … rồi
bất giác giật mình khi vô tình ghép được ba chữ vào với nhau … – I … love …
y…o…u…. – Môi nó vô tình lẩm bẩm, rồi đột ngột mím chặt vào không nói nữa.
Thấy Cheer cuối cùng đã phát hiện ra ý đồ của
mình, Yan lặng người, hơi thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp hơn … lại càng
không hiểu tại sao đôi tay mình lúc này lại run đến thế …
Ngập ngừng trong giây lát, Cheer quyết định
đóng sập quyển sách vào, không chơi nữa. Nó vùng vằng nói không tìm thấy,
nhưng thực chất là để trốn tránh câu hỏi mà con bé đã cố né khỏi thằng Yan suốt
bao lâu nay … Không ngờ sẽ có ngày nó phải đối mặt với sự thật như thế này.
Thấy Cheer cố tình lảng tránh, Yan vô cùng thất
vọng. Sự thất vọng thể hiện càng rõ ràng trong tròng mắt mỗi lúc một đục dần
đi đến vô hồn của hắn. Yan nói nhỏ.
- Sao thế?
- Không tìm thấy! – Cheer giả vờ tảng lờ, cố
gắng để không phải nhìn thẳng vào ánh mắt đang mang đầy dấu hỏi của Yan.
- Sao lại không tìm thấy! Nó ở ngay đây này! –
Vừa nói, Yan vừa tiến đến sát Cheer, nhanh tay mở quyển sách ra chỉ thẳng vào
chữ “you” to đùng trên trang nhất.
Sự nóng nảy của Yan mỗi lúc làm Cheer thêm hoảng
sợ, Yan càng tiến sát thì Cheer lại càng lùi ra xa hơn, rồi vội vàng cúi xuống
lách ra gần cánh cửa. Ánh mắt giả vờ lần tìm thứ gì đó dưới đất nhưng thực
chất là để tránh cái nhìn gai góc của Yan.
- Dù vậy … cũng coi như tôi chưa hề nhìn thấy!
Lời Cheer thốt ra khiến cả hai đứa đều đau lòng
…
Vậy là một tình bạn chính thức được đặt dấu chấm
hết.
Yan ngỡ ngàng, cảm giác như cả một gáo nước lạnh
vừa mới được tạt thẳng vào mặt … mặc dù trước đó còn vừa định đặt lên bếp để
đun sôi.
Hắn ngớ người, cảm thấy như có cái gì đó đang
mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể nuốt xuống được, cuối cùng đành phải trào
ra. Bằng tất cả sức bình sinh của mình, Yan gồng mình hỏi thẳng.
- Vì … Chan … phải không?
- Ừm… biết rồi sao còn hỏi…
- Từ bao giờ thế?
Yan lại hỏi tiếp, giọng hắn dần dịu đi chứ
không gầm lên nữa, Cheer có cảm giác như con người đứng trước mặt mình như
đang dần nhỏ lại, nhỏ lại thành một dấu chấm đen sì vậy …
- Cũng mới thôi …
- Sao không đợi tôi?
- Tình cảm chẳng ai nói trước được điều gì! Xin
lỗi!
Xin lỗi?! Sao Cheer lại phải xin lỗi? Không
yêu thì thôi… Phàm là những thứ thuộc về tình cảm lại càng không thể bắt ép
được nhau phải yêu …
Yan đau lòng chấp nhận, bởi dẫu hắn là người
đến trước, nhưng cuối cùng vẫn trở thành kẻ xếp sau … À đâu! Thậm chí còn
chẳng có chỗ đứng …
Vì Cheer là người chung thủy, lúc này đây Yan
thừa hiểu được rằng … nếu trong mắt nó đã có Chan rồi … thì tuyệt nhiên những
người đàn ông bên cạnh chẳng còn là cái gì cả … tốt đến mấy cũng chỉ hóa thành
một số không tròn trĩnh mà thôi!
Đau đớn chấp nhận. Lời xin lỗi như một câu từ
chối phũ phàng mà Cheer thản nhiên đưa ra tặng lại cho hắn, và hắn cũng đành
vui vẻ nhận lấy … đầy gượng gạo.
Trước khi bước ra khỏi phòng, con bé vẫn còn
quay lại nhìn hắn, một cái nhìn đầy ái ngại khiến Yan lại càng muốn né tránh…
Cảm giác khi cánh cửa ấy từ từ đóng sập lại, có chút gì đó chợt nhói mạnh lên
trong tim, xoắn sâu và giày xéo, đau đớn tưởng chừng không thở được …
Hóa ra cảm giác bị từ chối nó đau đớn như thế
này sao?
Chắc sau này chẳng dám yêu ai nữa…
Yan nghĩ thế, rồi cười nhạt!
Thực chất câu hỏi này hắn cũng đã tự đặt ra
nhiều lần…
Và đáp án này chẳng phải cũng có sẵn trong những
câu trả lời mà hắn tự soạn ra?
Thậm chí còn được đặt ở vị trí ưu tiên nữa cơ
đấy!
Nhưng sao… bây giờ… khi đường đường chính chính
đối diện rồi… hắn lại thấy câu trả lời này vô-cùng-khó-chấp-nhận đến thế!
Một chút cảm giác nhẹ tênh, lạnh lùng len lói
qua cơ thể …
Một chút cảm giác bồng bềnh, không rõ thực tại
hay mơ hồ xâm chiếm lấy tâm trí …
Mặc dù câu trả lời này Yan đã biết trước …
Mặc dù rõ ràng là hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần
…
Mặc dù đang cố tự an ủi mình rằng:” Không sao!
Như thế này càng nhẹ nhõm! Phải dứt khoát một lần cho xong còn hơn là để dai
dẳng đến sau này! “
Nhưng sao… càng nghĩ lại càng thấy như ta đang
tự lừa mình đến thế …
Sự huyễn hoặc bản thân hãi hùng đến vô vọng …
Được rồi! Dừng lại đi! Kết quả là vậy!
Hắn chấp nhận!
………………..
Trở về nhà mình, Cheer lại leo lên gác mái, ôm
những suy tư rối như tơ vò đem ném vào không gian qua những tiếng hét thất
thanh …
Lại một lần nữa nó ngồi hát vẩn vơ hệt như con
ngớ ngẩn trên tầng thượng …
Chỉ có cách này mới giúp nó cảm thấy giải thoát
được áp lực tâm lý …
Nhưng rồi lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng của
gã hàng xóm lò dò lên phá đám …
Vội giật mình, Cheer quay ngoắt sang theo phản
xạ, nheo mắt nhìn bóng người đang tiến lại gần mình trong bóng đêm … lo sợ đó
lại là Yan …
- Khổ thân Yan! Hóa ra hắn luôn phải chịu sự
tra tấn như thế này đây à?
- Ơ… Sao anh biết mà leo lên đây?
- Em tưởng em hét nhỏ lắm à?
Khẽ bĩu môi cười nhạt, Che chẳng có hơi sức đâu
mà đôi co với Chan nữa, rồi nó lại kéo ngay ánh nhìn về phía những tòa nhà xa
xăm … thở dài đầy mệt mỏi.
- Mau ngồi xuống đây! – Vừa nói, Cheer vừa kéo
Chan ngồi sát lại gần mình, rồi thản nhiên dựa đầu lên bờ vai dài và rộng của
hắn, luồn tay qua cánh tay to và ấm của hắn, đút bàn tay bé nhỏ của mình vào
trong túi áo rộng thùng thình của hắn, lần mò đôi bàn tay ấy rồi bất giác nắm
lại thật chặt …
Chan cũng khẽ nghiêng đầu chạm vào tóc con bé,
thầm cười tủm tỉm nheo hết cả hai hàng lông mày sâu róm lại …
Canh bạc này…
Coi như hắn đã đánh thắng!