Xứ OZ diệu kỳ - Chương 10 - 11
Chương 10. Chuyến đi đến chỗ người Thợ rừng Thiếc.
_ Toàn thân Tip hoàn toàn ướt sũng nước từ đầu tới chân. Nhưng cậu xoay xở ngả được người về phía trước và thét vào tai con Ngựa bàn cưa:
"Đứng yên, đồ ngốc! Đứng yên!"
Con ngựa ngay lập tức ngừng vùng vẫy và yên ả trôi lềnh bềnh trên mặt nước, cái thân gỗ của nó nổi lên như một khúc gỗ trôi sông.
"Cái từ 'ngốc' đó có nghĩa là gì vậy?" con ngựa thắc mắc.
"Đó là một ngôn ngữ chửi mắng," trả lời Tip, có hơi chút xấu hổ. "Tao chỉ xài nó khi tức giận thôi."
"Thế thì tôi hài lòng vì có thể gọi trả lại cậu là một thằng ngốc," con ngựa nói. "Vì tôi không tạo ra dòng sông, cũng chẳng hề đặt nó chắn ngang đường ta đi; thế nên chỉ có ngôn ngữ mắng chửi mới hợp với kẻ đã nổi sung lên với tôi vì bị rơi vào nước."
"Điều đó là hiển nhiên," Tip đáp; "thế nên tao sẽ thừa nhận là mình đã sai khi làm thế." Rồi cậu hét gọi Đầu bí ngô: "anh ổn chứ, Jack?"
Không có tiếng đáp lại. Thế nên cậu bèn gọi nhà vua. "Thưa bệ hạ, ngài ổn chứ?"
Bù nhìn rơm rên rỉ.
"Không biết làm sao ta thấy chẳng ổn tí nào," ngài nói giọng yếu ớt. "Nước này mới ẩm ướt làm sao!"
Sợi dây cước buộc Tip chặt đến nỗi cậu chẳng tài nào quay đầu lại để nhìn bạn mình được; thế nên cậu nói với con Ngựa bàn cưa:
"Quẫy mấy cái chân của mày chèo về phía bờ đi."
Con ngựa tuân lệnh làm theo, và dù rằng tiến trình có phần chậm chạp, cuối cùng họ cũng đến được một chỗ vừa đủ thấp cho con vật có thể bò lên khoảnh đất khô ráo ở phía bờ đối diện.
Tuy có chút chật vật cậu nhóc cũng xoay xở lôi được con dao của mình ra khỏi túi quần và cắt những vòng dây cước buộc ba người lại với nhau và với con ngựa gỗ. Cậu nghe thấy tiếng rơi xôm xốp khi Bù nhìn rơm ngã xuống đất, rồi cậu nhanh nhẹn tự trèo xuống và nhìn người bạn Jack của mình.
Thân hình gỗ với phục trang đẹp đẽ vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa; nhưng chiếc đầu bí ngô đã biến mất, và thứ duy nhất còn thấy được đó là cây gậy đã vót nhọn tượng trưng cho chiếc cổ. Về phần Bù nhìn rơm, phần rơm trong cơ thể ngài đã giũ xuống theo từng cú xóc nảy và dồn cả vào hai chân và phần thân dưới - nó trông có vẻ cực căng tròn trong khi nửa thân trên của ngài dường như chỉ còn là một chiếc bao tải rỗng. Trên đầu của Bù nhìn rơm vẫn còn đội chiếc vương miện nặng nề, nó đã được khâu cứng ngắc trên đầu để ngăn nhà vua không làm mất nó; nhưng đầu Bù nhìn rơm giờ đây ẩm ướt và mềm đến nỗi sức nặng của vàng và đá quý khiến cho chiếc vương miện chùng xuống và biến khuôn mặt sơn vẽ thành một đống nếp nhăn khiến ngài nom chẳng khác gì một chú chó Pug Nhật[1].
[1] Chó Pug: là giống chó thuộc nhóm Toy Dog với một khuôn mặt nhăn, mõm ngắn, và đuôi xoăn. Cơ thể nhỏ gọn hình vuông với các cơ bắp phát triển tốt, loài này có nhiều màu sắc nhưng phổ biến nhất là màu đen và vàng.
Lẽ ra Tip đã phì cười - nếu cậu đang không quá lo lắng cho Jack. Nhưng Bù nhìn rơm, dù có bị thương tổn thế nào đi chăng nữa, vẫn còn toàn vẹn, trong khi chiếc đầu bí ngô vốn rất cần thiết cho sự tồn tại của Jack thì lại không thấy đâu cả; thế nên cậu túm lấy cây sào dài mà may thay nằm ngay gần tầm với và lo lắng quay trở lại phía bờ sông.
Cậu dác thấy sắc vàng của quả bí ngô ở trên mặt nước phía xa, nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống theo nhịp đập của làn sóng. Lúc đó nó vẫn còn ở khá xa tầm với của Tip, nhưng một lúc sau nó càng ngày càng trôi lại gần hơn cho tới khi cậu nhóc có thể dùng sào với tới và khều nó kéo vào bờ. Rồi cậu đem nó lên chỗ cao nhất của bờ sông, cẩn thận dùng khăn tay lau hết nước dính trên khuôn mặt bí ngô, và cầm nó chạy tới chỗ Jack và gắn lại chiếc đầu lên cổ gã.
"Ôi tôi ơi là tôi!" là những từ đầu tiên mà Jack thốt lên. "Quả là một trải nghiệm kinh khủng! Tôi tự hỏi liệu nước có khả năng làm bí ngô bị thối hay không?"
Tip nghĩ không cần thiết phải trả lời, bởi cậu biết Bù nhìn rơm cũng đang cần mình giúp đỡ. Thế nên cậu cẩn thận rút hết rơm trong cơ thể và chân nhà vua, rồi trải chúng ra hong nắng cho khô. Bộ quần áo ướt thì cậu lấy phơi trên thân con Ngựa bàn cưa.
"Nếu nước làm bí ngô bị thối," Jack thở dài quan sát, "thì chuỗi ngày còn lại của tôi chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay."
"Tôi chưa từng thấy nước làm hỏng bí ngô bao giờ," Tip đáp; "trừ khi đó là nước sôi. Nếu đầu anh chưa bị nứt thì, bạn của tôi ơi, anh hẳn là đang trong tình trạng khá tốt đấy."
"Ồ, đầu tôi chưa bị nứt chút nào," Jack nói, có phần vui vẻ hơn.
"Thế thì đừng lo," cậu nhóc vặn lại. "Lo lắng có thể giết chết một con mèo."[2]
[2] Một câu cổ ngữ xuất phát từ thế kỉ XVI. "Lo lắng có thể giết chết một con mèo" nếu hiểu theo nghĩa đen là việc nuông chiều con mèo quá mức là không tốt; khiến chúng phát phì và có hại cho sức khỏe hay biến nó thành một con vật trì độn yếu ớt và không thực hiện nhiệm vụ bắt chuột của mình. Ta có thể hiểu ẩn ý của câu thành ngữ này là việc phiền muộn lo âu quá nhiều là không tốt cho sức khỏe.
"Thế thì," Jack nói vẻ nghiêm túc, "tôi thật sự rất mừng vì mình không phải là một con mèo."
Mặt trời chẳng mấy chốc đã hong khô quần áo của họ, và Tip đảo đảo đống rơm của nhà vua để những tia nắng ấp hấp thu hết hơi ẩm và khiến cho chúng giòn và khô hơn bao giờ hết. Khi xong việc cậu nhồi chúng vào cơ thể Bù nhìn rơm cho thật đều đặn và vuốt mặt cho mượt để ngài mang biểu cảm vui tươi và cuốn hút ngày thường.
"Cám ơn rất nhiều," đức vua rạng rỡ nói khi ngài dạo bước và thấy mình cân bằng tốt. "Làm một Bù nhìn rơm có rất nhiều lợi thế rõ rệt. Bởi vì nếu bạn có những người bạn ngay kề bên để sửa chữa những thương tổn, chẳng có gì quá nghiêm trọng có thể xảy đến với bạn."
"Tôi tự hỏi liệu ánh nắng mặt trời có thể làm nứt bí ngô không," Jack nói giọng lo lắng.
"Không hề - không hề!" Bù nhìn rơm vui vẻ đáp. "Tất cả những gì anh cần sợ, chàng trai ạ, đó là tuổi già. Khi thời vàng son của tuổi trẻ đã úa tàn thì chúng ta cũng nên nhanh chóng chia tay thôi - nhưng anh không cần phải mong ngóng nó làm gì; chúng ta sẽ tự chiêm nghiệm ra sự thật, và báo cho anh biết. Nhưng thôi! Chúng ta hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ta nóng lòng được đi chào hỏi bạn ta người Thợ rừng Thiếc."
Thế là họ lại trèo lên con Ngựa bàn cưa, Tip nắm lấy cái cột, Đầu bí ngô bám lấy Tip, và Bù nhìn rơm thì ôm lấy thân hình gỗ của Jack bằng cả hai tay.
"Đi chậm thôi, vì giờ chẳng còn hiểm nguy nào đuổi theo ta nữa," Tip nói với con ngựa.
"Được rồi!" con vật đáp bằng chất giọng khá ư là cáu kỉnh.
"Giọng khàn của mày phải chăng nghe hơi cộc cằn?" Đầu bí ngô lịch sự hỏi.
Con Ngựa bàn cưa nhảy dựng lên giận dữ và đảo một con mắt lồi về phía Tip.
"Xem đấy," nó càu nhàu, "chẳng lẽ cậu không thể bảo vệ tôi khỏi bị xúc phạm sao?"
"Chắc rồi!" Tip dỗ dành. "Tôi chắc là Jack không có ý gì đâu. Và nó sẽ không khiến chúng ta cãi cọ, mày biết đấy; tất cả chúng ta phải vẫn là bạn tốt của nhau."
"Tôi sẽ chẳng can hệ gì với gã Đầu bí ngô đó," con Ngựa bàn cưa hằn học tuyên bố. "Anh ta quá dễ mất đầu để hợp với tôi."[3]
[3] Bản gốc: "He loses his head too easily to suit me." Lose one's head có nghĩa là "mất bình tĩnh", nhưng trong trường hợp của Đầu bí ngô còn có nghĩa là mất đầu.
Dường như câu trả lời nào cũng không hợp với lời nói ấy, thế nên họ rong ruổi một quãng đường dài trong im lặng.
Một lúc sau Bù nhìn rơm nhận xét:
"Việc này làm ta nhớ đến ngày xưa. Ta đã từng cứu Dorothy thoát khỏi bầy ong đốt của mụ Phù thủy Độc ác ở miền Tây trên ngọn đồi cỏ này."
"Bầy ong đốt có làm tổn hại tới bí ngô không?" Jack sợ sệt ngó nghiêng xung quanh, hỏi.
"Chúng chết hết cả rồi, thế nên đó không còn là vấn đề nữa," Bù nhìn rơm đáp." và đây là nơi Nick Chopper tiêu diệt đàn Sói Xám của mụ Phù thủy Độc ác."
"Nick Chopper là ai vậy?" Tip hỏi.
"Đó là tên của bạn ta Thợ rừng Thiếc," nhà vua trả lời. Và đây là nơi bầy Khỉ có cánh cản đường và bắt giữ bọn ta, và chộp lấy Dorothy bé nhỏ rồi bay đi mất," ngài tiếp tục, sau khi họ đi tiếp một quãng ngắn.
"Bầy Khỉ có cánh có ăn bí ngô không?" Jack hỏi, rùng mình vì sợ hãi.
"Ta không biết; nhưng ngươi không cần phải lo lắng quá, bởi giờ bầy Khỉ có cánh đã là nô lệ của Glinda Tốt bụng, người sở hữu chiếc Mũ vàng dùng để ra lệnh cho chúng," Bù nhìn rơm ngẫm nghĩ đáp.
Rồi vị vua nhồi rơm lạc trong dòng hồi tưởng về những tháng ngày phiêu lưu đã qua. Và con Ngựa bàn cưa lắc lư đi qua những cánh đồng rải rác hoa và mang những người cưỡi nó bước nhanh trên đường.
* * *
Cuối cùng thì hoàng hôn cũng buông xuống, và rồi vạn vật bị nuốt chửng trong bóng tối của màn đêm bao trùm. Tip bèn dừng ngựa và cả bọn trèo xuống.
"Tôi mệt rã rời rồi," cậu nhóc vừa nói vừa ngáp đầy mỏi mệt; "và bãi cỏ thì mềm mại và mát mẻ. Chúng ta hãy nằm ngủ ở đây chờ tới sáng hôm sau."
"Tôi không ngủ được," Jack bảo.
"Ta chưa từng ngủ bao giờ," Bù nhìn rơm nói.
"Tôi thậm chí không biết ngủ là gì," con Ngựa bàn cưa kêu.
"Tuy vậy, chúng ta vẫn phải để tâm đến cậu bé tội nghiệp này, vốn làm từ thịt và máu và xương, và thấy mệt mỏi," Bù nhìn rơm đề xuất với bộ dáng ngẫm nghĩ như thường ngày. "Ta nhớ Dorothy bé nhỏ cũng y như thế. Chúng ta luôn phải ngồi chờ cho qua màn đêm trong khi cô ấy nằm ngủ."
"Tôi xin lỗi,"Tip ngoan ngoãn nói, "nhưng tôi không thể làm gì được. Và tôi cũng đang đói bụng muốn chết!"
"Lại một mối nguy mới!" Jack buồn rầu nhận xét. "Tôi hi vọng cậu không thích ăn bí ngô."
"Không, trừ khi chúng được ninh nhừ và làm thành bánh," cậu nhóc cười trả lời. "Thế nên đừng có sợ tôi, anh bạn Jack ạ."
"Đầu bí ngô quả là một gã hèn nhát làm sao!" con Ngựa bàn cưa khinh miệt nói.
"Chính mày có thể cũng là một kẻ hèn nhát đấy, nếu mày biết mình có khả năng bị hư thối!" Jack giận dữ vặc lại.
"Nào! -- nào!" Bù nhìn rơm chen vào; "chúng ta đừng có cãi vã chứ. Các bạn thân mến, tất cả chúng ta đều có yếu điểm của riêng mình; thế nên ta phải cố hết sức thấu hiểu và để tâm tới nhau. Và bởi vì cậu bé tội nghiệp này đang đói meo và chẳng có bất cứ thứ gì bỏ bụng, tất cả hãy giữ im lặng và để cho cậu ấy ngủ; bởi họ nói rằng trong giấc ngủ con người ta có thể quên đi cơn đói cồn cào."
"Cảm ơn!" Tip kêu lên đầy cảm kích. "Bệ hạ thật tốt bụng và uyên thâm - và phải nói đó là một điều tốt!"
Rồi cậu nằm dài trên bãi cỏ và, dùng cái thân nhồi rơm của Bù nhìn rơm làm gối, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. _
Chương 11. Vị hoàng đế mạ kền.
_ Tip thức giấc vào buổi sớm bình minh, nhưng Bù nhìn rơm đã dậy và đi hái đầy hai bàn tay những thứ quả mọng chín[1] bằng những ngón tay vụng về của mình từ mấy bụi cây kề đó tự lúc nào. Cậu nhóc ăn chúng ngấu nghiến, nhận thấy đây quả là một bữa sáng phong phú, và sau đó cả nhóm lại lên đường tiếp tục cuộc hành trình của mình.
[1] Quả mọng là một là thuật ngữ dùng để chỉ về những loại trái cây hay hoa quả loại nhỏ, trong thành phần thịt của quả có chứa nhiều nước, quả có kích thước nhỏ, da thường bóng, căng tròn, một số quả có thể có hạt hoặc không có hạt, thường thì các loại quả mọng thường có nhiều trái gắn liền với một cùi (cồi) và dích liền thành chùm.
Sau một giờ rong ruổi trên lưng ngựa họ đã đến được đỉnh đồi, từ đó họ có thể nhìn thấy Thành phố của những người Winkie và trông thấy những mái vòm của lâu đài Hoàng đế nhô cao lên khỏi những cụm nhà khiêm tốn hơn.
Cảnh vật này khiến Bù nhìn rơm trở nên hứng khởi hơn, và la lớn:
"Ta mừng làm sao khi có thể lại được thấy người bạn cũ của mình, người Thợ rừng Thiếc! Ta hy vọng anh ấy cai trị thần dân của mình thành công hơn ta đã từng!"
"Người Thợ rừng Thiếc là Hoàng đế của những người Winkie có phải không?" con ngựa hỏi.
"Thật đúng vậy. Họ mời anh ấy trị vì họ ngay sau khi tay Phù thủy Độc ác bị tiêu diệt; và bởi Nick Chopper là người có trái tim tốt nhất trên thế giới, chắc chắn anh ấy sẽ chứng tỏ mình là một vị hoàng đế xuất sắc và có tài."
"Tôi tưởng 'Hoàng đế' là danh hiệu dùng để gọi người đứng đầu một đế chế," Tip nói, "và Đất nước của những người Winkie mới chỉ là một Vương quốc mà thôi."
"Đừng có đề cập điều đó với Thợ rừng Thiếc!" Bù nhìn rơm kêu lên, vẻ nghiêm nghị. "Cậu sẽ làm anh ấy thấy cực kì tổn thương. Anh ấy là một người đàn ông kiêu hãnh, bởi anh có đủ lí do để như thế, và được gọi là một vị Hoàng đế sẽ khiến anh ấy thấy hài lòng hơn là một vị Vua."
"Tôi chắc là với tôi chúng cũng chẳng khác gì nhau," cậu nhóc đáp.
Con Ngựa bàn cưa giờ đây phi nước kiệu về phía trước với tốc độ nhanh đến nỗi những người đang cưỡi trên lưng nó phải cố lắm mới không bị rớt khỏi lưng ngựa; thế nên chẳng ai chuyện trò cho đến khi cả bọn đến được thềm điện.
Một người Winkie đứng tuổi, vận đồng phục bằng vải bạc, tiến lên phía trước để đỡ họ xuống ngựa. Bù nhìn rơm liền nói với ông ta:
"Hãy dẫn bọn ta đến diện kiến Hoàng đế của ngươi ngay lập tức."
Người đàn ông bối rối nhìn hết người này đến người nọ trong nhóm, và cuối cùng cất tiếng đáp:
"Tôi sợ rằng tôi phải yêu cầu các vị ngồi chờ thôi. Sáng nay Hoàng đế sẽ không tiếp khách."
"Tại sao lại như thế?" Bù nhìn rơm thắc mắc, vẻ lo âu. "Ta hy vọng không có việc gì xảy đến với anh ấy."
"Ồ, không; không có gì nghiêm trọng cả," người đàn ông đáp. "Nhưng hôm nay là ngày đức ngài được đánh bóng; và ngay lúc này đây bộ dáng uy nghi của ngài đang bị trét đầy sáp đánh bóng."
"Ồ, ta hiểu rồi!" Bù nhìn rơm thốt lên, thấy an tâm hơn nhiều. "Bạn của ta luôn có sở thích ăn diện, và ta đồ rằng giờ đây anh ấy đang thấy tự hào hơn bao giờ hết về diện mạo của mình."
"Thật sự là vậy," người đàn ông lịch sự cúi đầu nói. "Gần đây vị Hoàng đế vĩ đại của chúng tôi đã tự đi mạ kền cho mình."
"Ôi chao!" Bù nhìn rơm thốt lên khi nghe được điều đó. "Nếu trí thông minh của anh ấy cũng được đánh bóng như vậy thì nó hẳn sẽ trở nên sắc sảo làm sao! Nhưng cứ cho chúng ta vào diện kiến - Ta chắc rằng Hoàng đế sẽ tiếp chúng ta, thậm chí là với tình trạng hiện giờ đi nữa."
"Hoàng đế luôn ở trong tình trạng tuyệt vời," người đàn ông nói. "Nhưng tôi sẽ bạo gan báo cho ngài biết về chuyến viếng thăm của các vị, và nhận lệnh về các vị của ngài."
Thế là cả nhóm theo chân người hầu vào một tiền sảnh nguy nga lộng lẫy, và con Ngựa bàn cưa - không hề biết rằng một con ngựa lẽ ra phải ở lại bên ngoài - vụng về bước theo sau.
Ban đầu những vị du khách có phần kính phục với cảnh trí xung quanh, và thậm chí đến Bù nhìn rơm dường như cũng bị ấn tượng khi ngài xem xét chiếc màn treo đẹp đẽ bằng vải bạc được móc thành từng gút và buộc chặt bằng những chiếc rìu bạc nhỏ xíu. Một can dầu to bằng bạc đặt trên chiếc bàn lớn ở trung tâm, được chạm trổ đầy những hình ảnh từ những chuyến phiêu lưu trong quá khứ của Thợ rừng Thiếc, Dorothy, Sư tử Nhát và Bù nhìn rơm: những dòng chạm trổ được kẻ óng ánh sắc vàng trên nền bạc. Có rất nhiều bức chân dung được treo trên tường, và có vẻ như tấm của Bù nhìn rơm là nổi bật và được thực hiện cẩn thận hơn cả, còn bức họa lớn tả cảnh vị Phù thủy Oz trứ danh đang trao cho Thợ rừng Thiếc một trái tim bao phủ gần hết bức tường cuối căn phòng.
Những vị khách đang im lặng nhìn ngắm những thứ ấy với lòng ngưỡng mộ thì họ đột nhiên nghe thấy một tiếng la lớn ở căn phòng kề bên:
"Ối chà chà! Quả là một bất ngờ lớn làm sao!"
Rồi cánh cửa đột ngột mở tung và Nick Chopper lao vào giữa và trao cho Bù nhìn rơm một cái ôm chặt đầy tình cảm khiến anh bạn bị gấp lại thành một đống nhăn nhúm.
"Anh bạn cũ yêu quý của tôi! Người bạn đồng hành cao quý của tôi!" Thợ rừng Thiếc vui vẻ kêu lớn. "Thật mừng làm sao, tôi lại được gặp anh một lần nữa!" Rồi ông thả Bù nhìn rơm ra và túm đứng cách mình một sải tay để quan sát khuôn mặt thân thương được tô vẽ của bạn.
Nhưng hỡi ôi! Những mảng sáp đánh bóng lấm lem khắp khuôn mặt và nhiều phần khác của cơ thể Bù nhìn rơm; bởi Thợ rừng Thiếc, trong niềm háo hức được chào đón người bạn cũ, đã quên béng đi mất tình trạng trang điểm của mình và chà hết lớp sáp phủ ngoài dày trên cơ thể mình lên cơ thể người bạn.
"Ôi tôi ơi là tôi!" Bù nhìn rơm rầu rĩ nói. "Trông tôi mới nhếch nhác bẩn thỉu làm sao!"
"Đừng có lo, bạn của tôi," Thợ rừng Thiếc đáp, "Tôi sẽ gửi anh đến chỗ Hiệu giặt là Hoàng đế, và khi trở ra anh sẽ lại đẹp như mới."
"Nó có làm tôi bị sứt mẻ gì không?" Bù nhìn rơm hỏi.
"Không đâu, thật đấy!" vị hoàng đế trả lời. "Nhưng nói tôi nghe xem, sao một vị vua như anh lại đến đây? Và những người bạn của anh này là ai?"
Bù nhìn rơm lịch sự giới thiệu Tip và Jack Đầu bí ngô, và dường như Thợ rừng Thiếc có vẻ rất để tâm đến người thứ hai.
"Ta phải thừa nhận rằng anh không được giàu sang lắm,"Hoàng đế nói. "Nhưng anh chắc chắn là một kẻ khác thường, và vì thế xứng đáng trở thành một thành viên trong tầng lớp thượng lưu dành riêng cho những người được chọn của chúng ta."
"Xin cảm ơn bệ hạ," Jack khiêm tốn đáp.
"Ta hi vọng ngươi vẫn tươi khỏe chứ?" Thợ rừng Thiếc tiếp tục.
"Hiện tại thì đúng là vậy;" Đầu bí ngô đáp với tiếng thở dài; "nhưng tôi đang không ngớt lo sợ cái ngày mình bị hư thối."
"Vớ vẩn!" Hoàng đế nói - nhưng bằng chất giọng thân mật, dễ mến. "Ta xin ngươi, đừng làm đẫm nước mặt trời ngày hôm nay với trận mưa rào của ngày mai. Bởi trước khi cái đầu ngươi có thời gian để hư thối, ngươi có thể đóng hộp nó, và với cách đó thì có lẽ nó sẽ được bảo quản mãi mãi."
Trong suốt cuộc chuyện trò, Tip cứ sửng sốt ngó nhìn người Thợ rừng Thiếc mà không buồn giấu giếm, và để ý thấy rằng thân hình vị Hoàng đế nổi tiếng của những người Winkie hoàn toàn là do những mảnh thiếc được hàn ngay ngắn và đóng đinh vào nhau mà thành. Khi di chuyển ngài có phát ra chút tiếng lách cách và loảng xoảng, nhưng chủ yếu thì ngài dường như được chế tạo theo một cách khéo léo nhất, và thứ duy nhất làm xấu đi diện mạo của ngài đó là lớp sáp đánh bóng phủ dày cả thân người ngài từ đầu đến chân.
Cái nhìn chăm chú của cậu nhóc nhắc Thợ rừng Thiếc nhớ ra là mình đang không ở trong tình trạng chỉnh tề nhất, thế nên ngài xin các bạn thứ lỗi cho trong khi mình rút về phòng riêng và để người hầu đánh bóng cho mình. Việc này được hoàn tất chỉ trong một thời gian ngắn, và khi vị hoàng đế quay trở lại thân hình đã được mạ kền của ngài tỏa sáng lộng lẫy đến nỗi Bù nhìn rơm nồng nhiệt chúc mừng bạn với diện mạo đã được cải thiện ấy.
"Tôi phải thú nhận rằng, lớp mạ kền ấy quả là một ý nghĩ tài tình," Nick nói; "Và nó còn cần thiết hơn bởi những trải nghiệm phiêu lưu của tôi đã khiến tôi có phần trầy xước. Anh sẽ quan sát thấy ngôi sao khắc trên ngực trái của tôi. Nó không chỉ chỉ ra nơi trái tim thượng hạng của tôi ngự tại, mà còn gần như che phủ hết miếng vá mà Phù thủy Vĩ đại để lại khi ông dùng đôi bàn tay khéo léo của mình đặt cơ quan quý giá ấy vào lồng ngực tôi."
"Vậy thì, trái tim của anh có phải là một bộ phận lên dây cót bằng tay không?" Đầu bí ngô tò mò hỏi.
"Tuyệt không rồi," hoàng đế đáp với vẻ nghiêm trang. "Tôi tin rằng nó đích thực là một trái tim chính thống, dẫu rằng có phần lớn hơn và ấm áp hơn trái tim của những người khác."
Rồi ngài quay sang Bù nhìn rơm và hỏi:
"Thần dân của anh có hạnh phúc và mãn nguyện không, bạn thân mến của tôi?"
"Tôi không biết nữa," Bù nhìn rơm đáp lại, "bởi lẽ những cô gái Oz đã nổi lên khởi nghĩa và tống cổ tôi ra khỏi Thành phố Ngọc Lục Bảo."
"Ôi Chúa ơi!" Thợ rừng Thiếc thảng thốt, "Thật là một tai họa! Họ chắc chắn không kêu ca phàn nàn gì về bộ luật khôn ngoan và độ lượng của anh chứ?"
"Không; nhưng họ nói đó là một bộ luật kém cỏivà chẳng hề hiệu nghiệm," Bù nhìn rơm đáp; "và mấy người phụ nữ đó cũng cho rằng cánh đàn ông đã trị vì vùng đất đủ lâu rồi. Thế nên họ chiếm lấy thành phố của tôi, cướp sạch ngân khố với tất cả châu báu có trong đó, và đang điều hành mọi thứ cho hợp theo ý họ."
"Ôi tôi ơi là tôi! Quả thật là một ý tưởng khác thường!" Hoàng đế la lớn, cả sửng sốt lẫn kinh ngạc.
"Và tôi nghe thấy vài người trong số họ bảo," Tip nói, "rằng họ định sẽ hành quân tới đây và chiếm lấy lâu đài và thành phố của người Thợ rừng Thiếc."
"À! Chúng ta không được để họ có thời gian làm thế," Hoàng đế vội nói; "ngay bây giờ chúng ta sẽ lên đường và đoạt lại Thành phố Ngọc Lục Bảo và đặt Bù nhìn rơm ngồi lại trên chiếc ngai vàng của mình."
"Tôi đã chắc mẩm rằng anh sẽ giúp đỡ tôi mà," Bù nhìn rơm kêu lên, giọng hài lòng. "Anh có thể triệu tập một đội quân lớn cỡ nào?"
"Chúng ta không cần đến một đội quân," Thợ rừng Thiếc đáp. "Bốn chúng ta, với sự giúp sức của chiếc rìu sáng loáng của tôi, đã đủ để reo rắc nỗi kinh hoàng lên trái tim những kẻ nổi loạn."
"Năm chúng ta," Đầu bí ngô sửa lời.
"Năm?" Thợ rừng Thiếc lặp lại.
"Đúng thế; con Ngựa bàn cưa cũng rất gan dạ và dũng cảm," Jack đáp, dường như đã quên béng đi mất cuộc cãi cọ gần đây của mình với con vật bốn chân.
Người Thợ rừng Thiếc bối rối nhìn quanh, bởi lẽ con Ngựa bàn cưa tới tận giờ đây vẫn lặng yên đứng trong góc phòng nơi vị Hoàng đế không chú ý đến nó. Tip ngay lập tức gọi con vật có vẻ ngoài kì dị ấy đến chỗ họ, và nó bước vụng về đến nỗi mém nữa thì húc đổ chiếc bàn đẹp đẽ ở trung tâm và chai dầu được chạm trổ.
"Tôi bắt đầu nghĩ," Thợ rừng Thiếc nhận xét khi ngài nghiêm túc ngắm nhìn Ngựa bàn cưa, "rằng những điều phi thường sẽ không bao giờ ngớt! Làm thế nào mà sinh vật này lại có thể sống được?"
"Tôi dùng một loại bột phép," cậu nhóc khiêm tốn trả lời. "Và con Ngựa bàn cưa đã rất hữu dụng đối với chúng tôi."
"Nó đã giúp bọn tôi trốn thoát khỏi quân phiến loạn," Bù nhìn rơm thêm vào.
"Thế thì chắc chắn là chúng ta phải thừa nhận nó như một đồng chí," Hoàng đế thốt lên. "Một con Ngựa bàn cưa sống là một phát minh mới có một không hai, và là một đối tượng minh chứng cho một nghiên cứu thú vị. Nó có biết gì không?"
"Ờ thì, đời tôi vẫn chưa kinh qua bất cứ trải nghiệm lớn lao nào," con Ngựa bàn cưa tự trả lời. "Nhưng có vẻ như tôi học rất mau, và tôi thường nảy ra ý nghĩ là tôi biết nhiều hơn bất cứ người nào khác ở quanh mình."
"Có lẽ là thế thật," hoàng đế nói, "vì không phải lúc nào trải nghiệm cũng có nghĩa là sự hiểu biết. Nhưng ngay lúc này đây thời giờ là vàng bạc, thế nên chúng ta hãy mau chóng chuẩn bị để khởi hành cho chuyến đi của mình nào."
Hoàng đế cho gọi Đại pháp quan của mình và hướng dẫn ông ta cách điều hành vương quốc khi ngài vắng mặt. Trong khi đó, Bù nhìn rơm bị tháo rời ra và chiếc bao bố sơn vẽ vốn là cái đầu của anh được giặt là và bộ não vốn do vị Phù thủy Vĩ đại trao cho anh được nhồi nhét lại một cách cẩn thận. Quần áo của anh cũng được thợ may hoàng đế giặt sạch và là ủi phẳng phiu, và chiếc vương miện thì được đánh bóng và khâu lại vào đầu Bù nhìn rơm, bởi do Thợ rừng Thiếc cứ khăng khăng rằng anh không nên gỡ bỏ vật biểu tượng của hoàng gia này. Lúc này đây diện mạo của Bù nhìn rơm là cực kỳ chỉnh tề, và mặc dù không hề ham mê vẻ ngoài phù phiếm, Bù nhìn rơm cũng khá hài lòng với bản thân và đi khệnh khạng từng bước từng bước một cách tự tin. Trong lúc đó, Tip ngồi tu sửa lại những chiếc chân tay gỗ của Jack Đầu bí ngô và làm cho chúng chắc hơn trước, và con Ngựa bàn cưa cũng được kiểm tra kỹ lưỡng để xem xem nó có hoạt động bình thường hay không.
Thế rồi vào sáng sớm ngày hôm sau, cả bọn liền lên đường quay trở lại Thành phố Ngọc Lục Bảo. Chịu trách nhiệm dẫn đường là người Thợ rừng Thiếc, vai vác một chiếc rìu sáng bóng, trong khi Đầu bí ngô cưỡi con Ngựa bàn cưa và Tip cùng Bù nhìn rơm đi kè kè hai bên để chắc rằng Jack không bị ngã ngựa hay bị thương. _