Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 08
CHƯƠNG 8
Thảm cỏ êm mượt, liễu rủ xanh um, dòng nước được ráng chiều nhuộm đỏ tràn qua từng bãi cạn.
Trác Siêu Nhiên đến sân golf, vừa hay nhìn thấy một bóng dáng nho nhã, khe khẽ vung cây gậy đánh golf, quả bóng xoay tròn bay theo hướng mà anh đã nhắm sẵn.
“Hàng, về từ khi nào vậy?”
Người đàn ông quay đầu lại, nụ cười vẫn nhã nhặn như xưa. “Sáng nay, qua đây bàn về một dự án hợp tác với bên quân đội.”
“Đàm phán thế nào rồi?”
“Họ yêu cầu quá cao, với trình độ kỹ thuật hiện tại rất khó để thực hiện, tớ cần phải nghiên cứu thêm một chút.”
“Nghiên cứu gì chứ?” Một giọng nói trong trẻo khác chen vào, “Cậu nói với họ hạ yêu cầu xuống thấp một chút là được thôi!”
Trác Siêu Nhiên nghe tiếng nói liền quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông có vẻ ngoài giống y hệt anh ở đằng sau. Tuy mới kết thúc cuộc hành trình mười mấy giờ bay, nhưng thần sắc người ấy không hề có chút mệt mỏi, nét thâm trầm trong đôi mắt đen láy cũng chưa hề thay đổi.
Đó chính là Trác Siêu Việt, em trai song sinh của Trác Siêu Nhiên.
Không giống với vẻ ngoài trang trọng trong bộ quân phục của Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt mặc một chiếc áo sơ mi màu đen vô cùng vừa vặn cùng chiếc quần bò màu xám đen, tôn lên cơ thể hoàn mỹ với chiều cao trên một mét tám.
Khí chất toát ra từ người anh cũng không giống với Trác Siêu Nhiên, ngang ngược, ương bướng nhưng không mất đi vẻ cương nghị của đàn ông, nụ cười gợi cảm đầy mê hoặc nhuốm chút tùy tiện, dường như bất cứ chuyện gì anh cũng đều có thể mỉm cười cho qua.
Vừa nhìn thấy em trai, Trác Siêu Nhiên lập tức trút bỏ vẻ lạnh lùng, thay vào đó là nụ cười tinh nghịch, “Trác nhị thiếu gia, người ta muốn phóng tên lửa, em lại cứ nghĩ là đang đàm phán chuyện mua bán, có thể mặc cả được nữa cơ chứ!”
“Tên lửa thì sao nào? Dù sao cũng chỉ để trong kho đạn dược, từ trước tới giờ chưa từng phóng lên...” Trác Siêu Việt không hề tán đồng, “Cho bao nhiêu tiền cũng chớ tiếp nhận dự án này, lãng phí thời gian.”
Nhà khoa học kia sớm đã quen với cảnh đấu khẩu giữa hai anh em song sinh này, tiếp tục đánh golf, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Hai anh em thảo luận một hồi về vấn đề học thuật, không có kết quả, Trác Siêu Việt quyết định đổi đề tài: “Hàng, cô bé sinh viên đó của cậu... cậu đã nghiên cứu thế nào rồi? Dụ dỗ được lên giường chưa?”
Cây gậy đánh golf hạ xuống, quả bóng sau khi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trong không trung, không thấy tăm hơi đâu cả.
Dương Lam Hàng bịt miệng ho một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Tớ nghe nói ở Nga có một loại đầu đạn xuyên giáp mới, độ xuyên sâu có thể đạt tới 800 mm, các cậu đã nghe nói tới chưa?”
“Đạn xuyên giáp 3BM48.” Trác Siêu Việt không cần suy nghĩ, thuận miệng trả lời: “Tầm 2000 m độ xuyên sâu là 800 mm, tớ đã được nhìn thấy một lần ở bên Nga.”
“Ồ? Tớ muốn biết đầu đạn được làm bằng nguyên liệu gì, có thể lấy giúp tớ một mảnh vỡ của vỏ đạn không?”
Bước chân của Trác Siêu Việt hơi dừng lại một chút, “Để tớ thử xem.”
Quán bar của câu lạc bộ đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, nhân viên phục vụ túc trực chờ đợi nãy giờ, vừa thấy ba người đàn ông bước vào đại sảnh liền thi nhau chạy tới chào hỏi, dẫn họ tới phòng thuê riêng hạng sang, bê trà rót rượu kịp thời hơn thường ngày rất nhiều.
Trong khi họ nâng cốc nói chuyện phiếm, màn đêm đã dần buông xuống.
Ba người đàn ông nói hết chuyện sự nghiệp, cuộc sống, cuối cùng không hiểu sao lại chuyển sang vấn đề phụ nữ. Nói tới phụ nữ, thần sắc Dương Lam Hàng hiện lên một vẻ cô đơn không đáng có ở một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, Trác Siêu Việt không chỉ quan tâm tới vấn đề thiết yếu này, mà còn đưa ra một phương án giải quyết có hiệu quả.
“Hàng, theo kinh nghiệm thành công bao năm nay của tớ, tớ đã đúc kết được một phương pháp đơn giản và nhanh gọn nhất để lừa phụ nữ lên giường.”
“Thành công? Kinh nghiệm?” Trác Siêu Nhiên nhướng mày một cách châm chọc, trong ấn tượng của anh, cậu em trai này cho tới giờ vẫn chưa từng có bạn gái, nói gì tới kinh nghiệm thành công, “Nhị thiếu gia, em chắc chắn rằng em đang nói về phụ nữ đấy chứ?”
“Em đang thảo luận một cách rất nghiêm túc với Hàng về một vấn đề mang tính... học thuật.”
“...”
Nhà khoa học đường bệ, đạo mạo bên cạnh khó khăn lắm mới nuốt nổi nửa ngụm rượu còn lại trong miệng, chậm rãi đặt ly rượu xuống, rút khăn giấy lau vết rượu dính trên khóe miệng, tỏ ý rằng Trác nhị thiếu gia có thể bắt đầu được rồi.
Ngón tay thon dài của Trác Siêu Việt khe khẽ lướt trên ly thủy tinh, ánh mắt tập trung vào những gợn sóng lăn tăn trong ly rượu, dường như đang nhớ lại một cảnh tượng nào đó, khóe môi hiện lên một nụ cười khó hiểu. “Cậu đưa cô ấy đi uống rượu, đợi sau khi cô ấy bị chuốc say thì đưa vào khách sạn, giả vờ như không thể kiểm soát nổi hành động của mình sau khi say...”
Một ý tưởng rất “có tính sáng tạo”, Dương Lam Hàng yên lặng.
“Cách này rất hay.” Trác Siêu Nhiên gật gù, “Cách này tuyệt đối có thể thành công đến mức khiến giáo sư Dương thân bại danh liệt, đồng thời còn khiến chú Dương đoạn tuyệt mối quan hệ cha con với cậu ấy nữa.”
“Sợ gì thân bại danh liệt chứ!” Đầu lông mày của Trác Siêu Việt nhướng lên phản đối, tâm tư như đã phiêu du tới tận nơi nào, không biết là đang nói với Dương Lam Hàng hay là nói với chính bản thân mình, “Danh dự thì có tác dụng gì, có thể ngủ cùng với cậu không? Là một thằng đàn ông, cả đời không được ôm người phụ nữ mình yêu trong tay để ngủ, cứ cho là có thể phóng tên lửa lên tận sao Hỏa đi chăng nữa thì cũng để làm gì chứ? Người trên toàn thế giới đều sùng bái cậu thì cũng có tác dụng gì?”
Dương Lam Hàng cười nhạt: “Thực ra, có bị thân bại danh liệt hay không, tớ cũng không để ý, tớ chỉ sợ Bạch Lăng Lăng sẽ không tha thứ cho tớ...”
Ánh trăng mỏng manh đọng lại trong đáy mắt của Dương Lam Hàng, trong cặp đồng tử trong veo là sự kiên trì và cố chấp không chút ân hận.
Trác Siêu Việt cúi đầu trầm ngâm hồi lâu. “Hàng, với tài trí của cậu, việc phóng tên lửa lên sao Hỏa cũng không phải là không thể, chi bằng cậu nghiên cứu một chút...”
Nhà khoa học liền giơ tay ôm trán, tài trí của anh quả thật thấp đến nỗi chỉ có thể phóng tên lửa lên sao Hỏa thôi!
Sau khi cơm no rượu say, nhân viên cảnh vệ của Trác Siêu Nhiên đưa Dương Lam Hàng về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó mới lái xe đưa Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt về nơi ở của họ, đó là tiểu khu Cách Thế Quan Lan.
Có thể nói rằng không ai không biết hoặc chưa từng nghe qua địa danh Cách Thế Quan Lan của thành phố S. Nó nằm trên khu vực có phong cảnh tự nhiên thuần túy, phía Nam tiếp giáp sông Hộ Thành, phía Bắc dựa lưng vào núi Thanh Sơn, phía Đông là câu lạc bộ sân golf lớn nhất của thành phố S, phía Tây, cách một công viên có phong cảnh tuyệt đẹp là khu kinh tế mới với những ánh đèn rực rỡ, các tiện ích công cộng gần đó như khách sạn, suối nước nóng, quán cà phê, siêu thị, trường học... tất cả đều đầy đủ đồng bộ, có thể coi đó là chốn đào nguyên tiên cảnh tĩnh lặng trong sự náo nhiệt.
Tiểu khu này mặc dù có diện tích rất lớn, nhưng số lượng nhà ở lại không nhiều, chỉ có vài chục căn biệt thự và hai tòa chung cư cao cấp sang trọng, nghe nói các căn hộ ở đây vừa mới phát giá với mức giá cao ngất ngưởng đã bị tranh mua hết sạch, do đó có tiền cũng chưa chắc đã mua được, vì thế chúng trở thành một giấc mơ đẹp nhưng chỉ có thể nhìn ngắm mà than thở của người dân thành phố S.
Bố mẹ đã mua cho hai anh em họ hai căn hộ được coi là hạng sang ở tòa nhà này ngay khi họ vừa tốt nghiệp trường quân đội và được phân công gia nhập hàng ngũ áo lính. Trác Siêu Nhiên ở tầng thứ hai mươi, Trác Siêu Việt ở tầng thứ mười chín, khi sửa sang lại, hai anh em đã làm một cầu thang thông tầng bên trong hai căn hộ để tiện qua lại chăm sóc lẫn nhau.
Quãng thời gian đó, hai anh em họ phải luyện tập rất cực khổ, nhưng cũng rất vui vẻ. Mỗi lần có kỳ nghỉ, họ đều đến đây uống rượu nói chuyện phiếm, vui chơi tới khi trời sáng mới ngủ. Bốn năm trước, Trác Siêu Việt rời bỏ quân ngũ, chuyển sang kinh doanh thương mại xuất nhập khẩu, cứ bay đi bay về giữa các quốc gia. Trác Siêu Nhiên cũng được phân nhà ở trong doanh trại, rất ít khi về đây, vì vậy cặp căn hộ hạng sang này phần lớn thời gian đều bị bỏ trống.
Về đến nhà, mở va li hành lý của Trác nhị thiếu gia, Trác Siêu Nhiên không thể không lắc đầu, uổng công em trai anh từng trải qua huấn luyện trong quân ngũ, đồ đạc bừa bộn cẩu thả. Anh sắp xếp lại từng thứ một cho ngăn nắp, rồi mang quần áo bẩn bỏ vào trong máy giặt. Cuối cùng, thấy dưới đáy va li có hai ví tiền của nam giới giống hệt nhau, không cần hỏi han gì, anh tiện tay lấy một chiếc nhét vào trong túi áo.
Xong việc, Trác Siêu Nhiên pha hai cốc hồng trà, bê xuống phòng khách ở tầng dưới. Trác nhị thiếu gia đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa xem vô tuyến mà không bật tiếng, cánh tay uể oải gập lại đặt trên tay vịn sofa, mái tóc hơi rối, chiếc áo sơ mi được mở phanh hai cúc, cơ bắp thấp thoáng ẩn hiện.
Trác Siêu Nhiên luôn lấy làm thắc mắc, cùng là một khuôn đúc ra, ngũ quan trên cơ thể cũng không mấy khác biệt, tại sao anh lại không có được sức mê hoặc chết người như Trác Siêu Việt...
“Uống cốc trà cho giải rượu.” Trác Siêu Nhiên ngồi xuống sofa, đặt cốc trà vào tay em trai.
“Ừm.” Trác Siêu Việt đón lấy cốc trà, ánh mắt vẫn dán vào chiếc ti vi, điệu bộ vô cùng chăm chú.
“Lô hàng đó thế nào rồi? Có thể giao hàng đúng thời hạn không?”
Trác Siêu Việt ngồi thẳng dậy, chuyển sang một tư thế thuận tiện cho việc nói chuyện, nhưng ở anh vẫn toát lên vẻ mê hoặc của người đàn ông biếng nhác. “Không có vấn đề gì nữa rồi, bên Úc đã chuyển hàng lên tàu, tháng sau có thể cập cảng hải quan.”
“Hải quan bên này không có vấn đề gì chứ? Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, em đã gặp họ rồi. Chắc chắn có thể giao hàng đúng thời hạn.”
“Vậy thì tốt. Việc này giải quyết xong rồi, có thể nghỉ ngơi một thời gian chứ?”
Trác Siêu Việt thở dài một tiếng, lông mày nhíu lại tỏ vẻ mệt mỏi và buồn chán. “Tuần sau em phải đi Nga một chuyến, hải quan bên đó thay người mới, em phải đi thu xếp một chút.”
“Phiền phức như vậy ư?” Trác Siêu Nhiên không thể không cau mày, anh nghe nói mấy năm gần đây sự cạnh tranh trong thương mại xuất nhập khẩu ngày càng khốc liệt, buôn bán càng lúc càng khó khăn. “Siêu Việt, nếu kinh doanh xuất nhập khẩu không dễ làm thì đừng làm nữa, chuyển sang cái khác đi.”
“Em cũng muốn vậy! Đáng tiếc là mẹ đã đuổi em ra khỏi nhà, không cho em cơ hội tiếp tục làm con cái gia đình quyền quý nữa.”
“Em còn chưa biết tính mẹ hay sao, quay về nhận lỗi với mẹ là xong thôi mà.”
“Em đã sai ư? Chẳng phải em đã đến cuộc hẹn hò gặp mặt mà mẹ sắp xếp sao, vậy mà mẹ còn mắng em nữa...”
Nhắc tới chuyện này, Trác Siêu Nhiên bật cười khanh khách. “Ừm, đúng là em có đến, còn dẫn theo cả người phụ nữ “xuất sắc” như vậy nữa. Mẹ điềm đạm như thế mà vẫn bị cô ta làm cho tức điên lên, anh thật sự bái phục em, người phụ nữ như vậy mà em cũng có thể kiếm được?”
“Hàng cao cấp đấy chứ? Em phải tốn mất hai nghìn đồng mới thuê được ở hộp đêm đấy. Hoàn toàn xứng đáng giành giải vàng diễn xuất!”
“Diễn xuất quả thực không tồi.” Rõ ràng cô ta đã lột tả được một cách sống động nhất hình ảnh một cô gái phong trần có ngoại hình yêu kiều, tâm địa thì như rắn độc, ham thích hư vinh, mặt dày không biết xấu hổ, cô ta đã chọc cho mẹ của họ tức đến nỗi lập tức đuổi Trác Siêu Việt ra khỏi nhà.
“Thực ra cô gái mà mẹ giới thiệu cho em cũng rất tốt, tính cách dịu dàng, em thử hẹn hò một thời gian xem sao, chưa biết chừng...”
“Rất tốt? Hừ, nếu thật sự là một cô gái tốt, bản thân anh đã sớm giữ lại rồi, còn có thể đến lượt em ư?”
“Nhị thiếu gia, làm người cũng phải có lương tâm, từ nhỏ tới lớn, thứ gì tốt anh chẳng dành cho em trước, anh đã bao giờ tranh giành với em chưa?”
“Nói vậy cũng đúng... Thôi được, nể mặt anh, đợi em xử lý xong việc ở Nga, em sẽ về nhà nhận lỗi với mẹ.”
“Được, anh cũng lâu rồi không về nhà, cùng về nhé.” Trác Siêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Hơn mười một giờ rồi, em nghỉ sớm đi, anh về doanh trại đã.”
“Muộn thế này mà vẫn còn về đó?”
“Sáng mai sư đoàn trưởng đến.” Trác Siêu Nhiên đứng trước gương chỉnh sửa lại quân phục, đảm bảo chắc chắn rằng mỗi khuy áo đều được cài ngay ngắn. “Anh phải dậy sớm sắp xếp một chút.”
“Anh đã là trung tá rồi, còn phải dốc hết sức mình như vậy làm gì?”
“Mới là trung tá, ngày được thăng chức sư đoàn trưởng vẫn còn rất dài.”
Nghe tới ba chữ “Sư đoàn trưởng”, nụ cười trên khuôn mặt Trác Siêu Việt dần dần tan biến, rất lâu sau, anh mới cất lời: “Anh, có một số chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, anh hà tất phải canh cánh mãi trong lòng?”
“Một vài sự việc có thể qua đi, nhưng việc đã hứa với em, anh sẽ không thể quên...”
Không nói thêm một lời nào nữa, Trác Siêu Nhiên rời khỏi căn hộ, lái xe nhằm thẳng hướng doanh trại quân đội trong màn đêm đen kịt.
Đã nhiều năm nay, ai cũng nhìn thấy sự thay đổi ở quân hàm gắn trên vai anh, nhưng không ai có thể nhớ được anh đã đổ biết bao mồ hôi trên thao trường. Đôi khi, anh rất mệt mỏi, rất chán chường, chán ghét sự luyện tập, kiểm tra, diễn tập liên tục trong quân đội...
Cuộc sống như một con quay cứ xoay tròn không ngừng nghỉ theo một quỹ đạo duy nhất.
Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực, bởi vì anh luôn nhớ ngày Trác Siêu Việt rời bỏ quân ngũ, lưu luyến vuốt ve quân hàm trên vai anh, “Đừng nói gì cả, đợi đến ngày anh được làm sư đoàn trưởng, hãy cho em mặc bộ quân phục của anh đi vài vòng trong doanh trại...”
Chính vì câu nói này, anh thề rằng nhất định phải leo lên đến chức sư đoàn trưởng.
Lúc Trác Siêu Nhiên về đến doanh trại, trời đã về khuya, đèn điện đã tắt hết theo quy định nghiêm ngặt về thời gian, chỉ còn lại ánh trăng non và vài ngôi sao lác đác rọi sáng con đường dài không một bóng người. Đỗ xe xong, anh đang định đi về phòng mình thì bóng một chiếc váy dài dưới gốc cây tùng cổ thụ cao vời vợi bỗng đập vào mắt anh.
Vào giờ này, không nên có người đi lại lung tung, đặc biệt là phụ nữ. Anh dừng bước, nhìn về phía người con gái đang ngồi ngây người dưới gốc cây, thấy bàn tay cô đang loay hoay với một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh không nhìn rõ mặt cô, nhưng vẫn còn nhớ chiếc váy dài màu cánh sen đó, đẹp và lãng mạn như trong một giấc mơ.
Còn về cô gái mặc chiếc váy đó - Tô Mộc Mộc, ấn tượng sâu đậm nhất trong anh là cô ấy có thể biến một ca khúc quân đội sôi nổi, hào hùng thành một bản nhạc khiến người ta phải rơi lệ, quả là rất giỏi.
Đêm khuya vắng lặng, gió mát hiu hiu, một cô gái xinh đẹp mong manh khe khẽ run rẩy trong gió đêm. Hình ảnh đó, cho dù là một người đàn ông lạnh lùng, vô tình, cũng sẽ động lòng ít nhiều, huống hồ là một trang quân tử như Trác Siêu Nhiên.
Anh bước đến bên gốc cây, dừng lại cách chỗ cô ngồi một bước chân. Một người không có kinh nghiệm bắt chuyện với phụ nữ như anh phải chăm chú suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: “Theo quy định trong quân đội, cô không được đi lại lung tung, đặc biệt là vào giờ này.”
Lời lẽ mặc dù cứng nhắc, ngữ khí lại ẩn hiện chút quan tâm và dịu dàng.
Mộc Mộc nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ có biết bao cảm xúc đan xen. Ban đầu là hoảng sợ, sau khi nhận ra đó là Trác Siêu Nhiên thì trở nên mừng rỡ, rồi lại biến thành hoảng sợ, dần dần hóa thành một sự đau buồn đầy mê hoặc, dường như cô có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, song lại không thể nào thốt nổi thành lời.
Trác Siêu Nhiên đưa tay lên day day trán, tình huống này thực sự khiến anh không biết phải phản ứng thế nào, vấn đề càng đau đầu hơn là cô gái này không thể nói được, khiến anh ngay cả hỏi cũng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
“Muộn thế này rồi, sao cô còn ngồi ở đây?” Anh nghĩ một lát, đoán ra một khả năng có thể xảy ra: “Có phải bị lạc đường không?”
Cô khe khẽ lắc đầu, cơ thể càng run lên dữ dội, không biết là do gió lạnh hay do bị anh làm cho hoảng sợ. Thuần túy xuất phát từ mong muốn được bảo vệ và cảm giác thương xót của một kẻ mạnh với kẻ yếu, Trác Siêu Nhiên mở khuy áo, cởi bỏ áo khoác ngoài, khoác lên vai cô. “Tôi có thể giúp gì cô không?”
Mộc Mộc cúi đầu, nhìn vào chiếc khăn màu trắng trong tay đã bị cô gấp thành một hình dáng kỳ quặc, hơi giống với một bông hoa...
Anh ngồi xuống bên cạnh Mộc Mộc, chậm rãi gấp chiếc khăn tay màu trắng trên hai đầu gối, không lâu sau, một bông hồng trắng thanh khiết không chút tì vết xuất hiện trong tay anh.
“Có phải cô muốn gấp cái này không?” Từ khi Trác Siêu Nhiên có thể nhớ được mọi chuyện, mỗi lần mẹ anh nổi giận, người bố vụng đường ăn nói của anh lại dùng khăn tay gấp thành một bông hoa hồng tặng bà. Mẹ anh mặc dù ngoảnh mặt đi không thèm để ý, nhưng khóe môi lại thấp thoáng nụ cười. Vậy là, hai anh em họ đã kiên trì, không quản khó nhọc học cách gấp hoa hồng, chưa biết chừng có lúc lại cần dùng đến.
Hôm nay, cũng coi như kiến thức ấy đã được ứng dụng trong thực tế.
Mộc Mộc ngây người nhìn bông hoa hồng trắng trong tay anh, bốn năm nay, cô đã thử không biết bao lần, chỉ mong gấp thành một bông hoa như vậy. Giờ đây, anh lại tự tay gấp cho cô một bông, cô nên vui mừng, nhưng nước mắt không thể kìm nén, cứ lã chã rơi xuống. Nếu biết rằng giây phút trùng phùng sẽ có kết quả như thế này, cô thà không tìm thấy anh, như vậy cô vẫn có thể nuôi hy vọng mà tiếp tục đợi chờ.
Trong lòng có quá nhiều nỗi ấm ức, lại không nói được thành lời, Mộc Mộc ôm lấy cánh tay anh, gục đầu lên vai anh khóc nức nở như đang muốn trút hết nỗi lòng. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt cả chiếc áo sơ mi của anh, cũng thấm ướt cả bờ vai anh.
Trác Siêu Nhiên biết rằng cô gái bên cạnh anh chỉ là đang quá đau buồn, chỉ là cần được an ủi, tuyệt đối không có ý gì khác, anh cũng không hề keo kiệt mà chìa vai ra cho cô mượn một lát, nhưng, đây là địa điểm trọng yếu của khu vực quân sự, có nhân viên cảnh vệ đi tuần tra suốt hai mươi tư giờ, hai người bọn họ ngồi dưới gốc cây trong tư thế như thế này, rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, ngộ nhỡ...
Anh quan sát bốn phía xung quanh, khe khẽ nói: “Cho cô mượn bờ vai để khóc một chút không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ sư đoàn trưởng của chúng tôi nhìn thấy, rất có thể sẽ đưa tôi vào phòng kỷ luật của doanh trại để thẩm tra nghiêm ngặt.”
Những câu nói đùa giỡn lại được anh nói bằng một ngữ điệu nghiêm túc, Mộc Mộc bị anh chọc cười đến nỗi không kìm nén được, cũng bật cười, thò tay vào túi lôi điện thoại di động ra, đánh ba chữ trong phần soạn tin nhắn rồi đưa cho anh xem: “Anh sợ không?”
Có thể đã bị lây nụ cười của cô, anh cũng mỉm cười: “Hơi sợ. Hay là tôi đưa cô về chỗ ở trước nhé, đợi hôm khác tìm được chỗ phù hợp hơn, tôi lại cho cô mượn vai để khóc...”
Ẩn ý trong câu nói của anh là họ còn có cơ hội gặp lại. Vừa nghĩ tới việc có thể gặp lại anh, tâm trạng Mộc Mộc bỗng nhiên tốt hẳn lên, cô lau những giọt nước mắt, ngón tay thoăn thoắt bấm chữ: “Thật không?”
“Thật.”
Thấy Mộc Mộc vui vẻ gật đầu, Trác Siêu Nhiên thở phào một tiếng, đưa tay đỡ cô đứng dậy.
Một cơn gió thoảng qua, mái tóc cô lướt qua khóe môi anh, mùi hương thoang thoảng trong từng sợi tóc như trêu ghẹo người ta trong đêm tối. Trác Siêu Nhiên không thể không sững người lại, cúi đầu tập trung tinh thần nhìn kỹ cô gái trước mặt, lúc này anh mới phát hiện ra cô rất đẹp, trên khuôn mặt trái xoan trắng ngần còn vương lại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô, giống như những bông hoa hồng trắng sau cơn mưa. Cặp lông mày cong cong thanh tú, đôi mắt to tròn sáng lóng lánh như sóng nước, đôi môi xinh xắn ươn ướt bóng láng. Chiếc áo quân phục to rộng khoác lên chiếc váy dài huyền ảo, mặc dù chẳng ăn nhập chút nào nhưng lại làm tôn lên vẻ dịu dàng, mong manh của cô.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc nghĩ rằng anh đã nhớ ra điều gì đó, ngọn lửa hy vọng mới bị dập tắt lại được nhen nhóm, nhìn anh với nỗi khát khao mong đợi.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như dừng lại, ánh trăng kéo bóng hai người họ mỗi lúc một dài... mãi tới khi, hai binh sĩ đang chuẩn bị thay phiên gác sải từng bước đều đặn nhịp nhàng đi tới.
Dưới ánh trăng lờ mờ, họ vừa hay bắt gặp một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy chấn động, một chàng trai đang nắm cánh tay của một cô gái, hai người nhìn nhau “tình cảm”, không nói câu gì, trên người cô gái còn khoác chiếc áo quân phục của đàn ông.
Đây là việc tuyệt đối không được xảy ra trong trung đoàn 3 này, hai binh sĩ trong chốc lát đề cao cảnh giác, vừa rảo bước lại gần vừa lớn tiếng quát hỏi: “Ai đấy?!”
Câu chất vấn bất ngờ khiến Trác Siêu Nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại giữ một khoảng cách nhất định, che miệng khe khẽ ho một tiếng.
“Quy định...”
Khi hai binh sĩ bước lại gần, nhìn rõ bóng người quen thuộc trước mắt, lập tức đứng nghiêm trong tư thế tiêu chuẩn trong quân đội, hành lễ.
“Trung đoàn trưởng!”
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên ngượng ngùng hắng giọng, “Cô gái này là người bên đoàn văn công, cô ấy bị lạc đường, hai đồng chí đưa cô ấy về.”
“... Rõ!”
Nhìn hai binh sĩ cung kính đưa Mộc Mộc đi, Trác Siêu Nhiên thầm thở dài một tiếng não nề trong lòng, chỉ e rằng chưa cần tới vài ngày, toàn bộ mọi người trong trung đoàn sẽ biết chuyện này...