Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 17
CHƯƠNG 17
Người mà anh tìm kiếm suốt bốn năm đang ở trên tầng, Trác Siêu Việt thật sự muốn xem họ đang làm gì, liệu có tiếp tục màn kịch bị anh làm gián đoạn khi nãy? Nhưng anh không biết có nên đi lên trên đó hay không.
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, chất nicotine dần dần lan tỏa trong buồng phổi, làm giảm cơn đau trong lồng ngực. Anh nhắm mắt lại, nhớ tới đêm mưa đó - nhưng không phải là cái đêm mưa to gió lớn cuối cùng ấy.
Hôm đó, trời lắc rắc mưa bụi, anh chuẩn bị lái xe về nhà, tình cờ nhìn thấy ở góc khuất tối tăm nhất phía sau quán rượu có một cô bé mặc chiếc váy ngắn hở vai, dựa lưng vào bức tường đầy rêu xanh ẩm ướt. Cô bé chắc chắn đã đứng đó rất lâu, quần áo trên người đều ướt cả, những giọt nước cứ lăn dọc theo cơ thể cô, lướt qua khuôn mặt mịn màng, bờ vai mềm mại, cánh tay gầy mảnh và cả cặp đùi tròn nhẵn.
Trong con mắt của một người đàn ông bình thường, vẻ đẹp đó... không chỉ là mê hoặc.
Nhưng dường như cô không hề muốn mê hoặc ai cả, chỉ ngửa mặt nhìn lên trời, ánh mắt tuyệt vọng đến nỗi khiến trái tim người ta tan nát, những giọt nước thi nhau lăn xuống hai bên má cô, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Anh cứ vô thức giảm tốc độ xe, khi không nhìn thấy gì qua cửa xe nữa, anh lại nhìn vào trong gương chiếu hậu, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa.
Mấy ngày sau, anh lại nhìn thấy cô trong quán bar Lạc Nhật, tiếng đàn của cô cũng giống như con người cô, nhẹ nhàng bay bổng, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ thối nát nơi quán rượu.
Nhìn thấy có người đàn ông ép cô uống rượu, lại còn động tay động chân chạm vào người cô, anh bỗng dưng có cảm giác buồn rầu khó hiểu, bực hơn nữa là cô không hề nói một tiếng nào, chỉ mỉm cười uống hết ly rượu, lại còn không hề né tránh vòng tay ôm ấp của người đàn ông xa lạ...
Anh bỗng thấy ghét cô, không muốn nhìn thấy cô nữa, thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.
Mấy ngày sau, khi đi ngang qua Lạc Nhật, đôi chân anh lại vô thức bước vào. Từ đó, đôi chân anh chẳng còn chịu nghe theo sự điều khiển của đại não.
Cho tới một hôm, anh nhìn thấy cô viết thứ gì đó lên giấy rồi đưa cho người đàn ông kia đọc, người đàn ông chửi rủa một hồi rồi bỏ đi, nước mắt cô rớt trên những phím đàn, anh bỗng nhiên bắt đầu xót thương cho cô bé không thể nói chuyện bằng lời này...
Anh còn chưa nghĩ đến chuyện trêu ghẹo cô, cô đã chủ động chạy tới lôi kéo anh.
Anh còn chưa nghĩ tới chuyện muốn có được cô, cô đã nhất quyết muốn dâng hiến cho anh...
Đã nhiều năm trôi qua, ký ức cũng lắng xuống theo thời gian, trở nên mơ hồ. Duy chỉ có hình dáng nhỏ bé yếu ớt dưới ánh đèn trong đêm mưa gió là luôn hiện về trong tâm trí Trác Siêu Việt vào những giây phút anh không ngờ tới nhất.
Cô rất đẹp, những đường cong mềm mại cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong mưa gió, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, phiêu diêu bất định, khiến người ta không có cách nào níu giữ.
Cho dù đang ôm chặt cô trong vòng tay, anh vẫn hiểu rõ rằng, cô không thuộc về anh, anh không thể giữ được cô.
Biết rõ giữa họ không có ngày mai, biết rõ cô gái không chịu tiết lộ danh tính này chỉ muốn có chuyện tình một đêm.
Rốt cuộc, anh vẫn không nhẫn nhịn được...
Cuối cùng, anh vẫn xót xa vì cô...
Thôi được, anh thừa nhận lập trường của mình không kiên định, cuối cùng vẫn nằm đè lên cơ thể không một mảnh vải che thân của cô. Mặc dù cô hơi gầy, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn thiện, nhưng đường cong tuyệt mỹ của bộ ngực, vòng eo nhỏ xinh, sự căng chật quá mức bình thường giữa hai bắp đùi, còn cả sự run rẩy đầy mẫn cảm của cô thật khiến cho người ta không thể nào quên được.
Anh vuốt ve, mơn trớn, ôm hôn cô một cách tùy tiện, thậm chí còn chiếm đoạt và tung hoành cuồng bạo. Cô, một cô gái non nớt, từ đầu tới cuối chỉ sợ sệt nhìn anh, ánh mắt ngọt ngào, tràn ngập ái mộ...
Hoặc cũng có thể vì không nói được, ánh mắt cô lúc nào cũng như đang ẩn giấu hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, khiến người ta luôn muốn đọc được.
Nếu như có thể, Trác Siêu Việt rất muốn hỏi xem cô đã trải qua những gì, tại sao khuôn mặt cô lại trắng bệch không còn giọt máu, đôi môi cô in hằn những dấu răng, trong đôi mắt xinh đẹp của cô sao lại có nỗi lo sợ và u buồn sâu sắc như vậy?
Khi cười, nỗi u buồn đó cũng không tan biến. Còn nữa, cả mẩu tin nhắn khiến đôi mắt cô đong đầy nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng mà anh đã đọc được. “Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, tám giờ sáng mai, hãy đến văn phòng của tôi.”
Đây là giọng điệu của một người đàn ông, anh ta bảo cô đến đó làm gì?
Anh muốn giúp cô, anh tự nhận thấy mình có đủ khả năng để giúp cô, nhưng cô không chịu nói bất cứ điều gì, ngay cả tên gọi cũng không chịu cho anh biết.
Khi cánh tay bất lực của cô ôm ghì lấy anh, anh cảm nhận được rất rõ nỗi bi thương và van xin của cô, dường như cô đã gặp phải một nỗi phiền phức rất lớn, mong mỏi tìm được một người có thể cứu cô.
Anh rất muốn hỏi xem: “Có phải anh ta muốn em trở thành người tình của anh ta?” Đây là đáp án mà anh cho rằng có khả năng đúng nhất.
Anh không hỏi, vì biết cô sẽ không nói, cô gái có vận mệnh trắc trở này có một sự kiên định khác thường, cô đã quyết định ra đi, cô không cần sự ấm áp và che chở của anh, một mình cô có thể gánh chịu. Điều duy nhất mà cô muốn anh làm, đó là... chiếm đoạt cô một cách cuồng dại.
Lần đầu tiên trong đời anh phải đau lòng vì một người con gái, đến nỗi không thể nào hít thở được.
Anh nghĩ rằng cô muốn sống sa đọa, anh sẽ cùng cô sa đọa một lần, sau đó, cô sẽ trở thành một giấc mơ xuân, không lưu lại chút dấu vết...
Tuy nhiên, trong mấy năm nay, anh chưa từng cố ý nhớ lại, nhưng trong giấc mơ, anh thường nhìn thấy ánh mắt của cô. Mỗi lần như vậy, máu nóng trong người anh lại cuộn dâng, khó có thể điều khiển, anh ôm ghì cô vào lòng mà không cần giải thích, đầu tiên là hôn cho đến khi hụt hơi, rồi cởi bỏ quần áo của cô, sau đó nhanh chóng đổ ập người xuống...
Trong mơ, cô thường ngoan ngoãn tuân theo, thi thoảng cũng nhiệt tình đáp lại.
Mỗi lần tỉnh mộng, Trác Siêu Việt không tránh khỏi rầu rĩ, anh tự nhận thấy mình không phải là kẻ háo sắc, tại sao không thể mơ thấy họ làm một việc gì đó tao nhã hơn, chẳng hạn như đi nghe nhạc, uống cà phê hay gì gì đó.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh quyết định, đợi đến khi gặp lại cô, anh nhất định sẽ mời cô đi nghe nhạc, uống cà phê, tuyệt đối không thể từ đầu tới cuối chỉ làm mỗi một việc.
Đương nhiên, nếu buổi tối không có việc gì làm, cũng có thể làm việc đó...
Tiếng thủy tinh vỡ chói tai trên tầng khiến Trác Siêu Việt giật nẩy người, anh không kịp nghĩ ngợi gì, lao như bay ra khỏi phòng ngủ, xông lên lầu trên.
Đứng bên cạnh cầu thang, anh nhìn thấy người phụ nữ đã từng cười ngọt ngào trong vòng tay anh giờ đang tựa vào lòng một người đàn ông khác, mơ màng vuốt ve khuôn mặt anh ta, mà người đàn ông ấy lại chính là anh trai của anh.
Anh nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói: “Mộc Mộc, anh biết khi em lao ra đường là muốn tự sát, anh cũng biết đã có người bắt nạt em, làm tổn thương em... Không sao, tất cả đều đã qua rồi. Sau này em đã có anh, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa...”
Cô đắm đuối nhìn khuôn mặt của anh ấy, đôi môi mấp máy.
Người khác không nghe thấy, nhưng Trác Siêu Việt có thể hiểu được, cô nói: “Nếu không phải vì anh, em không thể sống được đến ngày hôm nay... Em yêu anh, em thực sự rất yêu anh. Xin đừng ruồng bỏ em, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng đừng bỏ rơi em... Không có anh, em không thể sống được nữa...”
Trác Siêu Việt bỗng chốc cảm thấy đầu óc nóng bừng, bước lên phía trước.
Thiếu chút nữa thì anh đã nói với Trác Siêu Nhiên rằng: “Không được, người phụ nữ trong lòng anh kia chính là người đã cắn một vết rất sâu lên vai em rồi biến mất không để lại chút dấu tích.”
Trác Siêu Nhiên đã nhìn thấy anh, hơi sững lại, sau đó mỉm cười khoát tay, “Không có chuyện gì đâu, cô ấy uống say rồi.”
Sau đó, anh ấy bế bổng cô lên, bước vào phòng ngủ, đặt cô nằm lên giường...
Cửa phòng từ từ khép lại...
Trác Siêu Việt đờ đẫn quay người, bước xuống lầu.
Anh hiểu rõ anh trai mình còn hơn cả bản thân, nếu anh nói ra sự thật, Trác Siêu Nhiên nhất định sẽ từ bỏ cô, cho dù anh ấy yêu cô nhiều thế nào, cũng sẽ không để một người con gái trở thành mối rạn nứt giữa hai anh em họ. Tương tự như vậy, anh cũng sẽ làm như thế, cho dù có nhung nhớ mùi vị của cô thế nào, day dứt, vấn vương về cô thế nào, anh cũng không thể đi tranh cướp người phụ nữ của anh trai mình.
Nếu vậy, cả hai anh em họ đều sẽ không có được thứ mình muốn, chi bằng không nói ra điều gì cả, cứ để họ tự do yêu nhau, thoải mái vui sống.
Đó là đêm dài nhất trong đời Trác Siêu Việt. Sống trong khu căn hộ được coi là xa hoa, sang trọng bao nhiêu năm như vậy, từ trước tới giờ, anh chưa từng biết rằng, cảnh đêm ngoài cửa sổ lại lung linh đến thế.
Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống mặt nước sông, hắt lên những màu sắc lung linh huyền ảo đầy hoa lệ, không gió, không sóng, không nghỉ ngơi, không dừng lại...
Anh liên tục đốt thuốc, hết điếu này tới điếu khác.
Hôm sau, trời tang tảng sáng.
Anh nghe thấy có tiếng gõ cửa, mở cửa ra, Trác Siêu Nhiên với khuôn mặt rạng rỡ đang đứng bên ngoài, bộ quân phục màu xanh lá dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng nhức mắt.
“Anh phải về doanh trại, Mộc Mộc còn đang ngủ, em giúp anh chăm sóc cô ấy nhé!”
Trác Siêu Việt đứng dựa lưng vào khung cửa, khó nhọc động đậy đôi môi, “Giao cho em chăm sóc, anh có yên tâm không? Kiểu người như em, việc gì cũng có thể làm được...”
“Anh không yên tâm về em ư?” Trác Siêu Nhiên khẽ nhướng mày, tỏ ý không tán đồng. “Anh tin rằng bất cứ việc gì em cũng có thể làm, nhưng anh tuyệt đối không tin em có thể lôi kéo bạn gái của anh.”
Trác Siêu Việt cười đau khổ trong lòng, không hổ danh là một cặp song sinh, ba mươi năm làm anh em, anh trai của anh quả thực rất hiểu anh.
Trước khi Trác Siêu Nhiên rời đi, còn dặn dò thêm: “Thời gian này công việc trong doanh trại rất nhiều, anh không thể bỏ ra ngoài được, em rảnh rỗi không có việc gì, giúp anh chăm sóc cô ấy chu đáo nhé! Ồ, còn nữa, nhà cô ấy thuê hình như sắp đến hạn phải trả, cô ấy còn chưa tìm được chỗ phù hợp, em lưu ý giúp anh, xem xem có căn hộ nào môi trường tốt một chút, an toàn một chút...”
“Ừm.” Anh bước tới trước tủ lạnh, mở ngăn đông lạnh ra, tìm thuốc.
“Phòng ở không cần rộng quá, chỉ cần sạch sẽ là được.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, con gái thường hay xấu hổ, khi em nói chuyện với cô ấy... nên tế nhị một chút.”
Xấu hổ ư?
Trác Siêu Việt khẽ lẩm bẩm trong bụng: “Những lời em đã từng nói với cô ấy, rất tùy tiện, rất hư hỏng, không bằng cả loài cầm thú cũng có, chắc chắn anh sẽ không nghe nổi đâu, cô ấy không xấu hổ, cùng lắm chỉ áp khuôn mặt nóng bỏng vào ngực em.”
Trấn tĩnh lại tâm trí đang rối loạn, Trác Siêu Việt nhận lời một cách bất đắc dĩ: “Được. Em đảm bảo sẽ tôn trọng cô ấy như tôn trọng thánh mẫu Maria, được chưa?”
“Không cần, cứ tôn trọng cô ấy giống như tôn trọng chị dâu của em là được rồi.”
“... Em sẽ cố gắng.”
“Canh Mộc Mộc nấu rất ngon, anh đã để phần một bát trong bếp, em nếm thử xem. Còn cả...”
“Anh đã nói hết chưa?” Trác Siêu Việt trừng mắt lên nhìn Trác Siêu Nhiên, người từ trước tới giờ chưa từng nói dai như vậy, “Anh trở nên lắm điều từ khi nào thế?”
“Một việc cuối cùng, tối qua cô ấy uống rất nhiều rượu, em hãy nấu một bát cháo cho cô ấy ăn...”
“Biết rồi. Anh yên tâm đi, chỉ cần còn một hơi thở, em tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải thiếu mất một sợi tóc.”
“Cảm ơn! Nếu cô ấy có chuyện gì, em hãy gọi điện cho anh.”
“Đi nhanh đi!” Trác Siêu Việt đẩy người đàn ông đang luôn miệng nói giống như một người đàn bà lắm điều ra ngoài, vội vàng đóng cửa lại, sợ rằng anh ấy sẽ quay lại, tiếp tục thể hiện thứ tình cảm sâu sắc, bịn rịn, lưu luyến đó.
Đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh một lát, Trác Siêu Việt bước vào phòng bếp, xắn tay áo lên, lật tung mọi thứ để tìm gạo...
Nói rằng cam tâm tình nguyện là giả dối, nhưng anh còn có thể làm thế nào đây?
Hồi đó, ngay cả bộ quân phục trên người, anh còn có thể trút bỏ được, rời bỏ một người phụ nữ còn vương vấn thì nhằm nhò gì? Sao khó hơn việc từ bỏ giấc mộng làm quân nhân chứ?
Nhưng khi Mộc Mộc nói với anh, cô đã nhận nhầm người, cô không biết rằng trên đời này lại có hai khuôn mặt giống hệt nhau, anh mới biết, có một vài chuyện, xem ra rất khó, thực ra lại rất dễ; có một số chuyện, xem ra thì rất dễ, nhưng khi thực hiện lại vô cùng khó khăn!
Vì vậy, bất cứ chuyện gì cũng cần phải thử, không làm, sao biết được là khó hay dễ!
Cũng giống như, không yêu, sao biết được là ngọt ngào hay cay đắng!