Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 34

CHƯƠNG 34

Đêm tối, lá rụng, đâu đâu cũng là sự tiêu điều, hiu hắt của mùa thu.

Trác Siêu Nhiên đi tới cổng Học viện Âm nhạc, một chiến sĩ trẻ măng bước xuống từ một chiếc xe quân sự đã chờ sẵn ở đó rất lâu, mở cửa xe cho anh.

Anh ngồi lên xe, ngả đầu vào thành ghế, nhắm đôi mắt đau nhức lại, “Về doanh trại đi.”

“Rõ.”

Xe nổ máy khởi động, gió đêm ùa vào qua cửa xe, lại có chút lạnh giá của mùa đông.

“Có thể tha thứ cho cậu ấy một lần, coi như chưa có chuyện gì xảy ra không?”

Anh cũng tự hỏi bản thân mình như vậy, không có câu trả lời.

Thực ra, đối với Mộc Mộc, anh thực sự đã từng yêu cô. Từ khi nghe cô chơi một khúc nhạc bi thương trong doanh trại, anh đã bất giác muốn tìm hiểu cô gái này, muốn biết cô đã trải qua những biến cố gì mà có thể chơi được một bản nhạc bi thương tận sâu thẳm tâm hồn như vậy.

Những ngày tháng sau đó, đôi vai cô đơn trong đêm tối, đôi mắt đắm đuối tình tứ, những giọt nước mắt tuyệt vọng khi cô lao ra đường, còn cả bóng dáng bồn chồn đi lại trên bậc thềm trước cổng bệnh viện Lục quân, cùng với nụ cười mông lung khi quay nhìn lại... những cảnh tượng đó đều không thể xóa nhòa trong ký ức của anh.

Khi anh đọc được những lời thổ lộ của cô: “Em chỉ muốn được ở gần bên anh một chút...”, trái tim anh trong phút chốc đã bị cô làm tan chảy, anh rất muốn ôm cô vào lòng, muốn thật lòng yêu thương cô, để cô mỗi ngày đều được nở những nụ cười rạng rỡ.

Anh và cô hẹn hò, không phải bởi vì anh yêu cô sâu đậm bao nhiêu, mà chỉ là không muốn bản thân mình bị thôi thúc bởi áp lực hiện tại, bỏ qua một người con gái thật lòng yêu thương mình, sau này sẽ có ngày phải ân hận. Anh muốn cho cô một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội.

Nhưng anh lại chưa từng nghĩ rằng, người mà cô đứng đợi dưới ánh đèn điện chói lòa đó, lại không phải là anh, nụ cười khi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn đó, cũng không phải dành cho anh...

Chân tướng sự việc khiến anh rất thất vọng, nhưng anh lại không hề oán hận cô, cũng không trách móc cô, trong mắt anh, cô chỉ là một cô bé có hoàn cảnh bi thương, bất cứ lỗi lầm gì cũng đều có thể tha thứ, suy cho cùng, trong thế giới nông nổi này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hơn nữa, buổi chiều Mộc Mộc đã nói với anh, cô ấy trước đây đã từng thích người đàn ông khác, anh ít nhiều cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.

Nhưng, khi anh đứng trên đường núi, nhìn thấy Trác Siêu Việt và Mộc Mộc ôm ghì lấy nhau, hôn nhau say đắm... anh thật sự có cảm giác như bị ai đó đâm một nhát dao vào lồng ngực, người đâm nhát dao ấy không phải Mộc Mộc, mà là Trác Siêu Việt, em ruột của anh.

Tình cảm anh em suốt ba mươi năm, còn thứ gì quan trọng hơn điều đó. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, chỉ cần Trác Siêu Việt nói với anh, cô ấy là người con gái mà cậu đã tìm kiếm suốt bốn năm qua, anh nhất định sẽ tác thành cho họ, chúc phúc cho họ.

Nhưng Trác Siêu Việt lại lựa chọn cách lừa dối và phản bội!

Buổi chiều, khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, anh suýt nữa thì xông thẳng tới, đấm thẳng vào mặt Trác Siêu Việt, hỏi cậu ấy xem, có biết người phụ nữ mà cậu ấy đang đè dưới người mình kia là ai không?

Bị em ruột của mình giẫm đạp lên sự tôn nghiêm tới mức độ này, anh sao có thể tha thứ được?

Chuông điện thoại vang lên, Trác Siêu Nhiên mở mắt ra, ánh mắt lờ mờ nhìn vào hai chữ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại - Siêu Việt.

Anh thở dài một tiếng, day day vầng trán đau buốt, bấm nút nhận cuộc gọi.

“Anh!” Một câu gọi quen thuộc nhất, đêm mùa đông dường như cũng không giá lạnh như vậy. “Vẫn đang ở trong doanh trại à? Tối nay có về không?”

“Có việc gì không?” Anh khó nhọc mở miệng.

“Có chút việc, muốn nói chuyện với anh.”

Xe vừa tới ngã ba, một đường đi về phía doanh trại, một đường đi về phía bệnh viện Lục quân. Trác Siêu Nhiên vỗ vỗ vào vai người lính cảnh vệ, chỉ chỉ vào vệ đường, có ý muốn bảo anh ta dừng xe lại một chút.

“Em vẫn đang ở bệnh viện sao?” Trác Siêu Nhiên hỏi.

“Ừm.”

“Có phải em muốn nói với anh về chuyện của Mộc Mộc?”

Đầu dây bên kia yên lặng trong giây lát, “Xin lỗi, em...”

“Em không cần phải nói những điều đó với anh, bọn anh đã chia tay nhau rồi, anh và cô ấy không còn mối quan hệ gì nữa!”

“Em...”

“Thời gian này, việc trong doanh trại rất nhiều, tạm thời anh sẽ không về nhà. Chuyện của em, em tự xem xét rồi làm nhé!” Nói xong, Trác Siêu Nhiên không để anh có cơ hội nói tiếp, ấn phím tắt cuộc gọi.

Điện thoại vừa cúp máy, tiếng nhạc chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, hai chữ “Siêu Việt” quen thuộc nhất xuất hiện trên màn hình, khi tỏ khi mờ.

Trác Siêu Nhiên chần chừ không nghe máy, bởi vì anh biết Trác Siêu Việt muốn nói gì. Cậu ấy muốn giải thích về sự bất đắc dĩ của mình, hy vọng nhận được sự tha thứ từ anh. Sự việc đã đến nước này, nói những điều đó chỉ càng khiến đối phương cảm thấy khó chịu đựng hơn, nếu đã không thay đổi được sự thật, cũng không bù đắp được vết rạn nứt đã xuất hiện, vậy thì lời xin lỗi còn có ý nghĩa gì?

Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên đầy giục giã, dường như đối phương đang có chuyện rất quan trọng muốn nói. Trác Siêu Nhiên cuối cùng đã có chút mềm lòng, ấn nút nghe, đáng tiếc đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.

Một chiếc xe phóng với tốc độ chóng mặt lướt qua cửa xe, một luồng ánh sáng chói mắt quét qua khuôn mặt của Trác Siêu Nhiên, ánh sáng chớp nhoáng chiếu rọi đến nỗi đáy mắt anh đỏ hoe.

Thấy vị trung đoàn trưởng đang mệt mỏi dựa người vào thành ghế, nắm chặt điện thoại di động trong tay, lặng yên không nói gì, anh chàng cảnh vệ mẫu mực đương nhiên không dám nhiều lời, cứ cho xe dừng lại ở trục đường chính, không dám bỏ ra ngoài, cũng không dám tắt đèn, ngay cả điện thoại di động đang rung lên dữ dội trong túi cũng không dám nghe, chỉ có thể nín thở tập trung nghe mệnh lệnh.

“Có thuốc không?” Trác Siêu Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhân viên cảnh vệ không nói gì, lập tức mở cửa bước xuống xe, cơ thể khỏe mạnh, nhanh nhẹn lao thẳng về phía cửa hàng tạp hóa cách đó không xa. Không lâu sau liền cầm theo một cây thuốc về, cung kính bóc vỏ, rút một điếu ra đưa tới trước mặt trung đoàn trưởng, đồng thời mở chiếc bật lửa mới mua về, chuẩn bị châm lửa bất cứ lúc nào.

“Không cần, để tôi tự làm.” Trác Siêu Nhiên đón lấy chiếc bật lửa trong tay cậu ấy. Mặc dù cậu nhân viên cảnh vệ đã đi theo anh từ rất lâu, vô cùng biết việc, nhưng anh vẫn không quen được kiểu phục vụ không phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ này.

“Trung đoàn trưởng...” Khuôn mặt của nhân viên cảnh vệ hết sức khó xử, dường như muốn nói gì đó, nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

Trác Siêu Nhiên đoán được cậu ấy muốn nói gì, trực tiếp ra mệnh lệnh: “Về sư bộ thôi.”

“Rõ.”

Trác Siêu Nhiên châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Rất lâu rồi chưa hút thuốc, chất nicotine đậm đặc lại một lần nữa hít vào trong hốc mũi, vấn vương trong hệ thống hô hấp, giống như bạn cũ lâu ngày không gặp, được gặp gỡ nhau trong một đêm tối cô đơn, không thể kể hết được nỗi buồn thương.

Xe lao về phía doanh trại, tốc độ xe chạy rất chậm, cơn gió nhẹ cuốn theo những tàn lửa nhỏ xíu, bay ra ngoài cửa xe.

Đã mấy lần Trác Siêu Nhiên cầm điện thoại trên tay, rồi lại đặt xuống, buồn bực tựa người vào lưng ghế, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.

Cổng lớn tường cao thâm trầm của sư bộ đã sừng sững hiện ra trong đêm đen, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ vọng gác đêm mới miễn cưỡng nhìn thấy được nó.

Xe của Trác Siêu Nhiên lăn bánh tới trước cổng lớn, nhân viên canh gác thực hiện một tư thế chào đúng theo tiêu chuẩn của nhà binh, thanh barie chắn trước cổng từ từ được nâng lên.

Đèn xe được chuyển từ chế độ đèn pha sang đèn cốt, ánh sáng vàng nhạt quét lên một bóng người đang đứng bên bức tường cao cạnh cổng sắt. Người đó vốn dĩ đang thất thần nhìn về phía binh sĩ đứng nghiêm bồng súng trên vọng gác, cảm nhận được có đèn xe chiếu lại gần, bèn rầu rĩ quay người lại, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng giống hệt với anh, chỉ có điều nụ cười có vài phần ranh mãnh hơn...

“Dừng xe.” Trác Siêu Nhiên vội nói.

Nhân viên cảnh vệ vội vàng phanh gấp, tiếng phanh xe vang lên chói tai, Trác Siêu Nhiên mở cửa, xuống xe, kinh ngạc nhìn Trác nhị thiếu gia đã bốn năm không đặt chân tới doanh trại.

“Siêu Việt? Sao em lại ở đây?”

Trác Siêu Việt không trả lời, liếc nhìn nhân viên cảnh vệ đang ngồi ở vị trí ghế lái, nhân viên cảnh vệ dường như đã hiểu ra điều gì đó, cho xe chạy vào trong sư bộ.

Trác Siêu Nhiên lập tức hiểu ra, mỉm cười giễu cợt, “Ồ, suýt nữa thì anh quên mất, trước đây cậu ấy với em... Xem ra anh cũng cần phải thay nhân viên cảnh vệ rồi.”

Ngữ khí thể hiện rõ vẻ không vui và trách móc, Trác nhị thiếu gia nhếch mép, “Anh, em biết anh trách em, em cũng không muốn như vậy, em...”

“Em không cần phải nói gì cả, anh biết em muốn nói gì.” Trác Siêu Nhiên vứt nửa điếu thuốc còn lại trên tay xuống đất, lấy chân di di, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả gió thu: “Em muốn nói với anh, em thích cô ấy từ lâu rồi, cô ấy đã cắn một vết sẹo trên vai em rồi biến mất, em đã tìm cô ấy suốt bốn năm qua, vì cô ấy mà học cách đọc khẩu hình, em không ngờ rằng khi gặp lại cô ấy, cô ấy đã là bạn gái của anh... Vì anh, vì giữ chút lòng tự trọng cho anh, nên dù em biết rõ rằng trong lòng cô ấy chỉ có em, cô ấy ở bên anh là vì tưởng nhầm anh là em, nhưng em vẫn giấu anh, biến anh thành một kẻ đui mù.”

Trác Siêu Việt cúi đầu nhìn điếu thuốc lá bị giẫm bẹp trên mặt đất, hồi lâu mới lên tiếng: “Chẳng phải anh đã cai thuốc rồi sao?”

“Có một số thứ... một khi đã nghiện, rất khó dứt bỏ.”

“Tâm trạng không tốt có thể dùng cách khác để phát tiết, ví dụ đánh cho em một trận. Đừng hút thuốc, phổi của anh không tốt...”

Những lời nói quan tâm, mỗi chữ đều nóng bỏng như lửa.

Đây chính là Trác Siêu Việt, cho dù đêm đen giá lạnh như thế nào, anh vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp và sáng tỏ của ngọn lửa.

Trác Siêu Nhiên thở dài, giọng nói không còn quá lạnh lùng nữa. “Siêu Việt, chúng ta từ nhỏ cùng nhau đi học, cùng nhau thi vào trường quân sự, cùng vào bộ đội đặc chủng, cùng được điều tới sư bộ... Gió mưa bão tố, chúng ta đều cùng nhau trải qua, anh luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều có thể phản bội anh, trừ em.”

“Em cũng nghĩ rằng em không thể lừa dối anh.” Trác Siêu Việt mỉm cười chua chát, anh sao có thể ngờ rằng, bản thân mình lại có thể vì một người con gái...

Anh còn nhớ, khi còn trong quân ngũ, có một chiến hữu thường xuyên nói một câu như thế này: “Vì anh em, ta có thể cắm hai lưỡi dao bên sườn[4], vì phụ nữ, ta lại đâm cho anh em hai lưỡi dao.”

[4] Ý nói dũng cảm, không sợ chết.

Hồi đó anh luôn tỏ ra coi khinh người ta, giờ đây khi nghĩ lại, câu nói này thật sự là lời giải thích tốt nhất đối với anh.

“Chẳng phải chỉ vì một người phụ nữ thôi sao? Em muốn có cô ấy, có thể nói rõ với anh, anh tuyệt đối sẽ không tranh giành với em, tại sao lại dùng cách này? Em biết rõ rằng anh căm hận nhất là bị người khác lừa dối mà!”

“Em cũng biết là anh không tranh giành với em, từ nhỏ tới lớn, bất cứ thứ gì anh cũng đều nhường em... Nhưng ngày nào cũng thấy em và cô ấy ở bên nhau, anh anh em em, ngọt ngào tình cảm, lẽ nào anh không cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút?”

“Điều đó cũng còn tốt hơn việc anh tận mắt nhìn thấy hai người đã giấu anh...” Trác Siêu Nhiên chất vấn một cách đầy phẫn nộ: “Khi em ôm cô ấy, rốt cuộc đang nghĩ tới điều gì? Em đã bao giờ thử nghĩ xem cô ấy là ai chưa?”

“Rồi!” Khuôn mặt Trác Siêu Việt lộ rõ vẻ chân thật. “Em biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nhưng em... không ngờ anh có thể nhìn thấy.”

“Mày!” Dù có quy tắc nề nếp tốt đến mấy, cũng không thể nào kìm nén được ngọn lửa giận dữ đang bùng phát tận đáy lòng, Trác Siêu Nhiên nhằm lúc đối phương không ngờ tới, đấm một cú thật mạnh vào phía bụng dưới của Siêu Việt.

Trác Siêu Việt đau đến nỗi cúi gập người xuống, khó nhọc ho lên vài tiếng, mới thở dốc ra được. “Em nghĩ anh ít nhất cũng phải dùng tám phần sức mạnh.”

“...” Trác Siêu Nhiên day day khớp ngón tay đang tê buốt, không nói gì cả. Mặc dù mới chỉ dùng năm phần sức mạnh, anh vẫn hối hận rằng mình đã ra tay hơi mạnh. May mà tố chất cơ thể Trác Siêu Việt rất tốt, nếu là người khác, e rằng sẽ phải tới bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng vài ngày.

“Đánh em xong, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”

“Ừm, tốt hơn một chút so với buổi chiều khi nhìn thấy hai người đang lén lút vụng trộm trên núi.”

Biểu hiện đau đớn của Trác Siêu Việt biến thành sự kinh ngạc. “Anh đã nhìn thấy tất cả rồi ư?”

“Những thứ cần nhìn thấy, đều đã nhìn thấy rồi, những thứ không nên nhìn thấy, cũng đã nhìn thấy rồi.”

“...”

“Em còn có chuyện gì để nói không, nếu không, anh đi vào đây.”

“Anh!” Trác Siêu Việt suy nghĩ kỹ một lát, chậm rãi đứng thẳng lên, “Em biết anh trách em đã lừa dối anh, phản bội anh. Nhưng em không nghĩ rằng em đã làm sai... Tận mắt chứng kiến cảnh người phụ nữ của mình trong vòng tay của người đàn ông khác, còn phải làm ra vẻ bất cần, giả bộ vui vẻ, cảm giác đó, em đã từng trải qua... Em thà rằng không nhìn thấy gì cả, không biết gì cả!”

“Nói như vậy là anh cần phải cảm ơn em?”

“Không cần khách sáo thế.”

Trác Siêu Nhiên nhất thời không biết nói gì, cậu em này của anh mãi mãi vẫn như vậy, rõ ràng đã làm sai, nhưng luôn tìm mọi lý do để chứng minh rằng mình đúng.

“Thôi được rồi, cứ cho là em đã làm đúng đi.” Sự việc đã đến nước này, anh cũng không muốn tranh luận xem ai sai, ai đúng, tình yêu, vốn dĩ cũng chỉ cần có lựa chọn, không phân biệt đúng sai.

“Sau này em có dự định gì?” Anh hỏi.

“Em không biết. Em và cô ấy ở bên nhau, sẽ không phải với anh. Không ở bên cô ấy, lại không phải với cô ấy.”

“Vậy em có muốn được ở bên cô ấy không?”

“...” Sự im lặng của Trác Siêu Việt đã cho anh câu trả lời.

Tuy nhiên, anh không thể không thừa nhận, sự e ngại của Trác Siêu Việt không phải là không có cơ sở. Mỗi ngày, tận mắt chứng kiến em trai mình và người con gái đã từng là bạn gái của mình ngọt ngào tình cảm, anh anh em em, cảm giác đó tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào, họ cũng chưa chắc yên lòng hơn.

Đã quyết định phải tác thành cho họ, vậy thì, chi bằng hãy tác thành một cách triệt để hơn một chút, để họ có thể yên lòng bên nhau.

“Vậy thì em hãy tiếp tục làm những việc mà em cho là đúng đi, anh có thể không cần phải nhìn thấy bất cứ điều gì...” Trác Siêu Nhiên lùi về phía sau một bước, mỉm cười thanh thản. “Em hãy đối tốt với cô ấy, hy vọng đợi đến khi anh quay trở lại, có thể tham gia hôn lễ của hai người.”

Trác Siêu Việt nghe xong, cảm thấy khó hiểu. “Cái gì? Anh định đi đâu?”

“Sư đoàn của bọn anh phải cử một nhóm tới biên cương thi hành nhiệm vụ, sư đoàn trưởng rất tích cực giới thiệu anh đi, anh vốn đang suy nghĩ, bây giờ đã quyết định rồi. Anh đi rồi, em có thể ở bên cô ấy mà không cần kiêng kỵ gì, không cần phải e ngại tới cảm nhận của anh.”

Nghe thấy hai chữ “biên cương”, sắc mặt Trác Siêu Việt trong chốc lát đã thay đổi, vội vàng bước tới bên anh, dằn giọng xuống thật nhỏ, hỏi: “Biên cương? Có phải là Tây Tạng không?”

“Đây là bí mật quân sự.”

“Tây Tạng hiện nay rất hỗn loạn, tổ chức ở đó đã đặt mua không ít trang thiết bị quân dụng từ Nga... Anh tuyệt đối không thể đi được, sư đoàn trưởng của các anh muốn đưa anh vào chỗ chết ư!”

“Siêu Việt, biết quá nhiều sẽ không tốt cho em.” Trác Siêu Nhiên không thể không nhắc nhở anh. “Sau này em làm kinh doanh cũng phải thận trọng một chút, có một số thứ không nên chạm vào thì đừng chạm vào. Đến khi thật sự xảy ra chuyện, e rằng ngay cả bố cũng không bảo vệ được em đâu.”

“Anh yên tâm, em làm việc luôn có giới hạn, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm...”

“Vậy thì tốt. Muộn rồi, em cũng nên về đi.”

Trác Siêu Việt ý thức được rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội vàng đứng chắn trước mặt anh trai, nắm chặt lấy cánh tay của anh. “Anh, anh trách em, hận em, muốn báo thù như thế nào thì cứ nhằm thẳng vào em, anh đừng mang tính mạng của mình ra làm trò đùa. Đó là một chiến trường thực sự, không phải là diễn tập, nếu anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.”

Trác Siêu Nhiên vẫn trầm ngâm, không có bất kỳ biểu hiện nào.

“Em ra đi, được không? Trước khi anh quên cô ấy, em hứa rằng sẽ không gặp cô ấy.”

“Anh đã quyết định rồi.”

Trong ký ức của Trác Siêu Việt, mỗi khi người anh trai điềm tĩnh dịu dàng của anh nói ra câu đó, điều đó có nghĩa là anh ấy đã thật sự quyết định rồi, không ai có thể thay đổi được.

Anh chậm rãi buông tay, sức mạnh toàn cơ thể như vừa bị rút hết trong giây lát, trở nên hoàn toàn bất lực. “Anh nhất định phải dùng cách này để báo thù em sao?”

“Nếu em nghĩ rằng, đây là báo thù, thì cứ coi như vậy đi. Siêu Việt, anh cần có thời gian bình tĩnh lại.”

Không có một lời giải thích vô vị nào, bóng dáng cao lớn thẳng tắp biến mất đằng sau cánh cổng nghiêm trang của doanh trại.

Giây phút này, Trác Siêu Việt mới thật sự cảm nhận được một cách sâu sắc dư vị của sự ân hận, tuy nhiên, hối hận và tự trách bản thân mình như thế nào cũng không thể đổi lại sự tha thứ của anh trai.

Điều duy nhất anh có thể làm, chỉ là chịu đựng!

“Hãy tin anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ không bỏ rơi em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3