Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 20 - Phần 1

CHƯƠNG 20

Bước vào căn hộ sang trọng, Trác Siêu Việt đặt chiếc chìa khóa dự phòng vào tay cô, mang đồ của cô vào trong phòng ngủ ngay bên cạnh phòng khách.

Mộc Mộc đứng ở cửa, ngây người nhìn chiếc sofa trước khung cửa sổ rộng lớn kéo xuống tới tận sàn nhà, vòng tay dịu dàng của Trác Siêu Nhiên dường như mới hôm qua, lại dường như xa xôi đến nỗi giống như đã xuất hiện từ kiếp trước.

Cô càng muốn kiếm tìm vị trí của anh trong tim mình, anh càng trở nên mơ hồ, không có cách nào chạm tới được.

Trác Siêu Việt liếc nhìn vẻ thẫn thờ của cô, hâm nóng một cốc sữa tươi nguyên chất, bê lại, đặt lên bàn uống trà. “Uống xong sữa thì ngủ đi một lát, ngủ dậy rồi hãy thu dọn đồ đạc.”

“Còn anh...”

Trác Siêu Việt hiểu được ý muốn nói xong lại thôi của cô, giải thích: “Anh có việc phải đi ra ngoài, buổi tối không về ăn cơm. Trong tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì thì tự làm nhé!”

“Ừm.” Cô gật đầu, lặng lẽ cúi xuống, không dám nhìn theo bóng dáng Trác Siêu Việt đang dần khuất dạng nơi góc cầu thang, nhưng lại không thể nào kìm nén được cảm giác hụt hẫng và lưu luyến.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Trác Siêu Việt đi rồi, căn hộ rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, mênh mông trống trải, tĩnh mịch như thế giới của người chết.

Nếu là trước đây, sau một đêm không ngủ, cô đã chui vào giường đánh một giấc từ lâu rồi, nhưng hôm nay, sau khi uống một hơi cạn sạch cốc sữa tươi nguyên chất ngọt đến nỗi có phần hơi ngán, cô vẫn chưa muốn ngủ.

Chân trời đã dần chuyển sang màu tím thẫm, đồ đạc của cô vẫn chưa được sắp xếp xong, Trác Siêu Việt cũng chưa về.

Có thể, anh sẽ không về, có thể, anh đang cùng một người con gái khác hưởng thụ đêm xuân...

Mộc Mộc nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, kéo rèm, dù anh có đi đâu, cũng không liên quan gì tới cô, mọi chuyện giữa hai người đã kết thúc rồi.

Quay trở lại sofa, cô lấy điện thoại ra, xem lại từng dòng tin nhắn.

“Em ngủ dậy rồi à? Có đau đầu không?”

“Con gái uống quá nhiều rượu sẽ không tốt cho da.”

“Khi qua đường, nhớ quan sát đèn tín hiệu.”

“Cổ tay của cô còn đau không?”

“Quân đội có quy định, quân nhân khi mặc quân phục không được có những hành động quá thân mật với người khác giới. Anh trịnh trọng đề nghị, lần sau nếu em “đánh úp”... tốt nhất nên chọn khi anh không mặc quân phục.”

Những mẩu tin nhắn này, mỗi câu mỗi chữ đều chứa đựng tình cảm chân thành của một người đàn ông, cho dù đó không phải là lời nói của Trác Siêu Việt, cho dù đọc lại vào giờ phút này, cô không còn cảm giác hạnh phúc như lúc ban đầu, nhưng sự cảm động và ấm áp vẫn không hề thay đổi.

Trác Siêu Nhiên có thật sự phù hợp với cô hơn không? Cô có nên tiếp tục tình cảm này?

Tình yêu là gì? Cái gì là thứ mà cô cần nhất?

Mãnh liệt tới mức “khiến người ta sống chết có nhau”?

Hoặc là... nương tựa nhau lúc khốn khó, “Đời này kiếp này mãi mãi ở bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long”...

Không biết cô đã ngây người ngồi ở đó bao lâu, dưới tầng bỗng vang lên tiếng mở cửa, tiếp đó là hàng loạt những âm thanh sột soạt, tiếp đó nữa là...

Tiếng cười si mê đầy nũng nịu của phụ nữ phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối cùng với lý trí của cô.

“Chao ôi... Đây thật sự là nhà của anh ư?”

“Ừm.” Là giọng của Trác Siêu Việt.

“Chậc! Chậc! Căn hộ này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?... Ôi chao, đáng ghét, vội gì chứ?... A...”

Không cần phải nhìn, dựa vào âm thanh sau cùng, cô cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy những tiếng lách tách thảm thiết phát ra từ vỏ điện thoại, cô đặt chiếc điện thoại xuống, để lớp vỏ điện thoại mỏng manh không phải hy sinh trong lòng bàn tay cô. Sau đó, cô mở ti vi, cuộn tròn người trên sofa xem vô tuyến.

Những âm thanh ở tầng dưới càng lúc càng không thể lọt tai, ngay cả tiếng vô tuyến cũng không thể nào lấn át được, “Ừm, đừng đùa giỡn nữa, nhanh lên đi...”

Mộc Mộc không thể chịu đựng nổi nữa, đứng phắt dậy, lao xuống tầng dưới.

Ánh đèn mờ tối, mùi rượu, mùi nước hoa nhức mũi.

Mộc Mộc đứng bên cạnh cầu thang, lặng lẽ nhìn một nam một nữ áo quần xộc xệch đang quấn quýt lấy nhau, Trác Siêu Việt đang tùy tiện hôn lên cổ cô gái trong lòng anh, người phụ nữ đó không đẹp, lớp trang điểm dày cộp thoạt nhìn đã khiến người ta phát hoảng.

Mộc Mộc cảm thấy đau lòng, tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả là sự phẫn nộ.

Người phụ nữ kia nhìn thấy cô, hơi sững người lại, đẩy đẩy người Trác Siêu Việt: “Cô ta là ai vậy?”

Trác Siêu Việt không hề ngoái đầu lại, “Chị dâu của anh...”

“Ồ, chị dâu à, làm người ta giật hết cả mình!” Khuôn mặt người phụ nữ kia bớt hoảng hốt, khó chịu lườm Mộc Mộc: “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy hay sao?!”

Lửa giận đang bùng lên trong lồng ngực, Mộc Mộc không thể nhẫn nhịn được nữa, xông vào phòng bếp lấy một bình nước lạnh, vung tay hắt cả bình nước vào khuôn mặt hơi ửng đỏ của Trác Siêu Việt, đương nhiên, người phụ nữ trong lòng anh cũng không tránh khỏi bị liên lụy.

“Á! Làm gì vậy hả!” Người phụ nữ hét lên thất thanh, nhảy dựng lên, những nơi đọng nước trên cơ thể cũng theo đó mà chuyển động theo.

Trác Siêu Việt cũng bị nước lạnh làm cho toàn thân run rẩy, nhưng dường như anh không hề tức giận, chỉ bình thản quay người lại, nhìn cô bật điện lên, để mọi sự xấu xa khắp phòng được phơi bày dưới ánh đèn.

“Mặc dù cô là chị dâu của tôi, nhưng mong cô tôn trọng sự riêng tư của tôi, lần sau tới nhà tôi, nhớ phải đi bằng lối cửa chính.”

“Trác Siêu Việt!” Cô tức đến nỗi cả bàn tay cũng run rẩy. “Anh muốn chọc tức tôi, cũng nên tìm một người phụ nữ cho tử tế, đừng tìm loại phụ nữ chỉ cần hai trăm đồng là có thể làm bất cứ việc gì này về bôi nhọ tôi! Anh không tôn trọng tôi, cũng xin anh tôn trọng bản thân mình một chút!”

Khuôn mặt Trác Siêu Việt đầy vẻ bất cần, “Tôi thích kiểu phụ nữ như thế nào, có liên quan gì tới việc cô có tức giận hay không? Tôi không hiểu ý của cô.”

“Anh!” Cô không thể nói nên lời, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi là người đàn ông như thế nào, cô phải biết rõ chứ. Đừng quên chúng ta quen nhau trong hoàn cảnh nào.”

“Tôi đương nhiên biết rõ.” Mộc Mộc điều chỉnh lại hơi thở, chậm rãi mở miệng: “Anh không phải là người đàn ông không có nguyên tắc, không có giới hạn... Để khiến tôi cắt đứt tình cảm với anh, anh đã giở màn kịch tồi này, có đúng không hả?”

Cả căn phòng chìm vào sự yên ắng lặng ngắt.

Ba phút sau, Trác Siêu Việt cúi người lôi một xấp tiền trong ví ra, ném vào tay người phụ nữ đang đứng với vẻ mặt đầy hoang mang. “Cô có thể đi được rồi.”

Người phụ nữ liếc nhìn khuôn mặt đầy vẻ u ám của Trác Siêu Việt, lại liếc nhìn khuôn mặt bình thản của Mộc Mộc, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Thôi được, vậy tôi không làm phiền nữa!” Cô ta nhét xấp tiền trong tay vào túi, chỉnh trang lại quần áo, trước khi đi còn hôn lên má Trác Siêu Việt một cái, nhét vào tay anh một tấm danh thiếp: “Ông chủ, lần sau có hứng thú lại tới tìm em nhé!”

Sau khi người phụ nữ đó đi rồi, nhìn thấy Trác Siêu Việt lau vết son đỏ trên mặt với vẻ khó chịu, xé vụn tấm danh thiếp thành nhiều mảnh, Mộc Mộc bỗng nhiên không nhịn được nữa, bật cười.

Thấy cô cười, anh cũng cười theo. “Em dựa vào đâu mà cho rằng anh là một người đàn ông có nguyên tắc, có giới hạn?”

Cô vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt ra, đưa cho anh, “Dựa vào cảm giác.”

“Cảm giác? Cảm giác...” Anh đón lấy chiếc khăn, lau nước trên mặt và quần áo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Em ăn tối chưa?”

Cô do dự, vẫn chưa nghĩ ra mình nên trả lời thế nào, Trác Siêu Việt đã ném chiếc khăn mặt đi, “Đi thôi, đi ăn đêm.”

Nhắc tới chuyện ăn uống, hai mắt Mộc Mộc bỗng sáng rực. “Em muốn ăn thịt nướng.”

“Hóa ra em là động vật ăn thịt, anh cứ nghĩ em chỉ thích ăn pizza thôi.” Anh vừa mở cửa vừa nói.

“Ồ, anh vẫn còn nhớ ư?”

“...”

Cô níu lấy tay áo anh, anh lập tức hất tay cô ra. “Đừng lôi lôi kéo kéo thế, để hàng xóm trông thấy lại nghĩ chúng ta có tình ý đấy!”

Cô chớp mắt một cách vô tội, ngoan ngoãn đứng yên.

Sau khi cơm no rượu say, Mộc Mộc ngủ vùi trên giường suốt mười sáu tiếng đồng hồ, mãi tới bốn giờ chiều, cô mới giật mình bừng tỉnh, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô hoảng hốt nhảy xuống giường, vội vàng thu dọn đồ đạc, dự tính sẽ kịp đến địa điểm biểu diễn trước khi Cốc Vũ nổi cáu.

Địa điểm biểu diễn tối nay là một hội quán giải trí tương đối cao cấp, họ vốn có ban nhạc riêng, nhưng vì một sự cố bất ngờ nào đó nên không thể biểu diễn được, vì vậy giám đốc mới tìm nhóm nhạc của họ đến giúp một ngày.

Trong giờ nghỉ giải lao, vị giám đốc kia bỗng xuất hiện ở hậu trường, hỏi Cốc Vũ: “Có phải trong nhóm nhạc của các anh có một cô gái chơi piano rất giỏi không?”

“Đúng.” Cốc Vũ lau mồ hôi nói.

“Một vị khách muốn nghe một bản dương cầm: Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa. Cô ấy có đàn được không?”

Bạch Lộ tranh phần trả lời: “Biết, bản nhạc đó cô ấy chơi rất hay.”

Mộc Mộc không hề được chuẩn bị, đành phải vội vàng trang điểm qua loa, vấn mái tóc dài, bước lên sân khấu. Cô vừa ngồi xuống trước cây đàn, bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng chiếu tới, dưới ánh sáng chói mắt đó, bốn phía xung quanh trong giây lát trở nên tối mờ. Ngón tay đặt trên các phím đàn, tiếng đàn vang vọng trong không gian tĩnh mịch, một cảm giác bi thương nhói buốt tới tận xương tủy bao trùm lên vẻ lung linh huyền ảo và du dương, nhưng lại càng dễ động chạm tới góc khuất mềm yếu nhất trong trái tim con người.

Âm thanh hỗn tạp trong đại sảnh bỗng trở nên yên ắng, cảm giác đau thương sâu lắng bao trùm cả không gian mờ tối, không ai có thể thoát ra được.

Trong một góc khuất, một ly rượu cứ dừng lại giữa không trung rất lâu, mãi cho tới khi bản nhạc kết thúc.

Luồng ánh sáng trắng vụt tắt, nốt nhạc cuối cùng vang lên, Mộc Mộc khẽ liếc đôi mắt mờ sương, bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm ấy.

Cuối cùng cô đã hiểu ra ai là người chọn bản nhạc này. Mộc Mộc khẽ uốn cong khóe môi, các ngón tay lại lướt trên phím đàn, nhịp điệu khoáng đạt đầy khí thế của bản Exodus vang vọng khắp khán phòng.

Trác Siêu Việt buông ly rượu xuống, châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc mỏng manh, cô lại một lần nữa bị ánh mắt của anh tóm gọn.

Cho dù anh đáng ghét, tàn nhẫn thế nào với cô, chỉ mình anh mới có thể khiến cô có cảm giác đắm chìm này.

Không ai có thể thay thế.

Bản nhạc kết thúc, người cũng chia lìa.

Mộc Mộc thu xếp xong công việc ở hậu trường thì đã quá nửa đêm. Mọi người trong nhóm nhạc đã đi ăn hết, cô lặng lẽ đến bên Trác Siêu Việt, vỗ vỗ vào vai anh, rồi chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh anh.

Anh mỉm cười ngẩng mặt lên, giọng nói hút hồn đoạt vía: “Tối nay lại muốn đi cùng anh à?”

Cô cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết, “Đúng vậy!”

“Em muốn đi đâu?”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt từ từ ghé sát lại gần anh, “Nhà anh... tối nay chắc sẽ tiện chứ?”

Ánh mắt Trác Siêu Việt khẽ chùng xuống, nụ cười đầy mê hoặc trên môi cũng trở nên cứng đờ. Trong phút chốc, anh thu lại vẻ đùa giỡn, thay vào đó là một thần sắc nghiêm túc. “Anh trai anh lo em gặp phải yêu râu xanh, bảo anh đến đón em về.”

Nghe nhắc tới Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc bỗng ý thức được mình đã lỡ lời, cũng thôi không cười nữa.

“Khi nào anh ấy có thể về được?” Cô hỏi.

“Sao? Nhớ anh ấy rồi à?”

Cô nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, thấm ướt cổ họng, mặc dù đối với cô cổ họng có tồn tại mà cũng như không từ lâu rồi.

“Anh ấy đang có một nhiệm vụ, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có ngày nghỉ.” Anh nói: “Như vậy cũng tốt, em có thể có đủ thời gian để suy nghĩ.”

“Anh thật sự rất muốn em và Siêu Nhiên ở bên nhau?”

Không chút do dự hay suy nghĩ, anh trịnh trọng trả lời: “Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh chưa thấy anh ấy tận tâm với người con gái nào như vậy. Nếu anh ấy mất em do một lỗi lầm của anh từ nhiều năm trước, anh sẽ rất áy náy...”

“Không phải lỗi của anh, mà là lỗi của em.” Mộc Mộc nói.

“Cho dù là lỗi của ai, thì anh ấy cũng không có lỗi.”

Cô gật đầu thật mạnh, ngửa cổ uống cạn chỗ rượu trong ly. “Anh yên tâm, em biết mình phải làm thế nào.”

Nửa tháng, nghe ra rất lâu, ai ngờ, trôi qua trong nháy mắt.

Mộc Mộc càng ngày càng phát hiện ra có một câu nói tương đối đúng: Quen rồi sẽ trở nên tự nhiên.

Mấy ngày đầu, họ chung sống với nhau có phần ngượng nghịu. Sau đó, tất cả đều trở nên quen thuộc. Họ ăn sáng với nhau rất tự nhiên; đi siêu thị với nhau rất tự nhiên; cô rất tự nhiên giúp anh thu dọn căn phòng bừa bộn, giúp anh giặt quần áo, anh cũng rất tự nhiên tới đón cô về nhà, cho dù muộn như thế nào. Khi không có buổi biểu diễn, họ rất tự nhiên ngồi ở nhà xem ti vi.

Không biết từ bao giờ, khi chuyển kênh, hễ thấy chương trình văn nghệ tổng hợp hoặc chương trình âm nhạc, anh luôn đặt chiếc điều khiển xuống, còn Mộc Mộc khi chọn kênh, thấy chương trình nói về quân đội, lập tức dừng lại.

Phần lớn thời gian, Trác Siêu Việt là một chính nhân quân tử, trừ khi thi thoảng uống thêm vài ly, anh mới ngả ngớn cợt nhả, ví dụ như: “Muộn thế này còn chưa đi ngủ, có phải nhớ anh không?”, “Tối nay khách hàng đã sắp xếp cho anh một chương trình rất hấp dẫn, thú vị, nhưng anh sợ em ở nhà một mình, chăn đơn gối chiếc khó ngủ...”

Dần dần, Mộc Mộc phát hiện ra Trác Siêu Việt không có ý gì khác, chỉ là muốn đùa giỡn cô cho vui, dường như nhìn thấy cô đỏ mặt, tâm trạng anh mới tốt hơn một chút. Lâu dần cô cũng quen, không để ý tới những câu hỏi của anh, bê món canh giải rượu đã được chuẩn bị từ trước đến cho anh.

Hệt như tối nay.

Đêm đã khuya, Mộc Mộc chạy đến bên cửa sổ nhìn ngó tới n lần, vẫn không thấy bóng dáng Trác Siêu Việt, dưới tầng cũng không hề có bất kỳ tiếng động nào.

Đêm dài vô tận, làm thế nào để giết thời gian đây? Cô cúi đầu lục tìm trong túi, muốn kiếm một đĩa nhạc, tìm mãi tìm mãi, bỗng phát hiện một bộ đĩa, bên trên có đề Sắc giới nguyên bản. Đây là bộ đĩa mà Kiều Nghi Kiệt đã để lại ở nhà cô, cô vốn muốn tìm cơ hội để trả lại anh, nhưng cứ quên mất.

Mặc dù bộ phim Sắc giới này có một số phân đoạn tương đối khêu gợi, nhưng tình tiết và diễn xuất của diễn viên rất đáng xem. Lần trước, cô mới chỉ xem được một nửa, không biết nhân vật Giai Chi xinh đẹp điềm tĩnh phải hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng có thành công trong âm mưu ám sát không?

Đêm dài cô đơn lại tẻ nhạt, xem phim dường như là một lựa chọn rất thích hợp. Vậy là, Mộc Mộc cho đĩa vào đầu đĩa DVD bên cạnh ti vi, cầm điều khiển lên nghiên cứu một hồi, màn hình vô tuyến đã hiện ra các cảnh trong phim. Cô điều chỉnh tư thế một chút, cả người cuộn tròn trong một góc sofa, chìm đắm trong từng bối cảnh, tình tiết vừa đầy cảm xúc vừa tinh tế của bộ phim.

Vì quá chăm chú, Mộc Mộc hoàn toàn không để ý đến việc có người mở cửa ở tầng dưới, khe khẽ bước lên lầu...

Dùng bữa tối xong, Trác Siêu Việt từ chối kế hoạch đã sắp xếp tiếp theo của khách hàng, vội vàng về nhà, muốn xác định xem cô gái trong nhà anh liệu có mất một sợi tóc nào không.

Không ngờ, vừa bước lên lầu, anh đã nhìn thấy Mộc Mộc đang nghiêng người dựa lưng vào tay vịn sofa, cắn ngón tay, ánh mắt chăm chú theo dõi cảnh một đôi nam nữ đang ôm hôn say đắm trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều hơi ửng đỏ. Chiếc áo phông màu trắng chỉ che kín hơn một nửa cơ thể, cặp đùi phơi bày trước mắt anh không hề che đậy.

Dường như cô vừa mới tắm xong, những giọt nước rỏ xuống từ trên tóc làm mảng áo bị ướt trở nên trong suốt, có thể thấp thoáng nhìn thấy bộ ngực căng tròn của cô. Còn nữa, chiếc cổ áo rộng trễ xuống bên vai phải, lộ rõ một mảng da trắng nõn, mịn màng.

Nhiều năm không gặp, cô đã lớn lên rất nhiều, đặc biệt là một vài chỗ trên cơ thể đã trở nên đầy đặn hơn...

Dòng máu pha lẫn men rượu bắt đầu cuồn cuộn trào dâng, Trác Siêu Việt không kiềm chế được, lại có ý định muốn trêu ghẹo cô. Mượn chút hơi men, anh sán lại gần, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Chị dâu, mặc dù anh rất tự tin vào khả năng kiềm chế của bản thân, nhưng đêm hôm khuya khoắt, em ăn mặc như thế này, ngồi đây xem bộ phim Sắc giới nguyên bản...”

Giọng nói gợi cảm bỗng nhiên vang lên bên tai, Mộc Mộc giật mình, sợ đến nỗi suýt nữa thì trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Đến khi cô bình tâm lại, màn hình vô tuyến đã chuyển sang cảnh hai nam nữ diễn viên không một mảnh vải che thân đang quấn quýt nhau trên giường, phát ra những tiếng rên rỉ khiến người ta tim đập rộn ràng, mặt mũi đỏ ửng, khuôn mặt cô nóng bừng như có lửa đốt.

Mộc Mộc hoảng hốt đỏ mặt tìm điều khiển, định nhanh chóng tắt cảnh phim khiến người ta không thể không tưởng tượng xa xôi đó đi, nhưng khi cô gần với tới chiếc điều khiển, Trác Siêu Việt đã nhanh tay cướp mất, cầm chắc trên tay, vòng đến ngồi xuống sofa, xem phim một cách rất hào hứng.

Chuyển cảnh, Dịch tiên sinh trong bộ phim đang dấn sâu vào cơ thể Giai Chi bằng một tư thế đặc biệt, tiếng nhạc đầy cảm xúc hòa với tiếng thở gấp gáp vang lên...

“Tư thế này rất khó...” Trác Siêu Việt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khóe môi nở một nụ cười tinh quái, “Đúng không?”

Hơi rượu tỏa ra từ cơ thể Trác Siêu Việt không khó ngửi mà còn có mùi thơm. Cô còn nhớ, lần đầu tiên khi anh vòng tay ôm lấy eo cô trong quán bar, trên người anh cũng có mùi này. Mộc Mộc nghiêng mặt đi, muốn tránh hơi thở của anh, không may lại nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, hai đùi của nhân vật nữ đang đặt trên vai của nhân vật nam...

Cô bỗng thấy nghẹt thở, không dám nhìn vào màn hình vô tuyến nữa, sợ rằng nếu nhìn thêm sẽ nhớ tới đêm hôm ấy, anh đã làm thế nào với cô...

“Anh uống say rồi, để em đi nấu canh giải rượu cho anh.” Không cần biết anh có nhìn thấy khẩu hình của mình hay không, cô lập tức đứng lên, bỏ trốn khỏi nơi làm cho cô nghẹt thở này.

Vì quá vội vàng, chân còn chưa xỏ hết vào dép đã vội bước đi ngay, kết quả là đôi dép không theo kịp bước chân cô, trọng tâm bị mất thăng bằng, cả người cô đổ nhào về phía trước.

Đúng lúc cô sắp phải hôn nền nhà, Trác Siêu Việt nhanh tay nhanh mắt giơ tay túm lấy eo cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3