Mãi mãi là bao xa - Chương 09 - Phần 3

Hôm ấy, vào khoảng mười giờ tối, anh đưa cô về ký túc xá, khi đi tắt qua căn hộ của anh, anh lịch sự hỏi: “Có muốn vào nhà anh ngồi một lúc, uống chén trà nóng không?”

“Sao ạ?” Lăng Lăng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đạo mạo trước mặt.

Không hiểu thầy ấy có ý gì?

Nếu theo tập quán xã giao của đàn ông Trung Quốc truyền thống thì đây là lời mời vô cùng bình thường, chỉ là uống trà, nói chuyện.

Nhưng nếu đó là truyền thống văn hóa của đàn ông phương Tây thì câu nói này lại mang hàm ý: “Chúng ta lên giường với nhau đi!”

Còn đối với một người mà chịu ảnh hưởng của cả hai nền văn hóa Đông - Tây như Dương Lam Hàng thì câu nói này khiến người ta phải suy nghĩ rất kỹ!

Nhìn thấy Lăng Lăng có vẻ do dự, Dương Lam Hàng hình như cũng đã hiểu ra, nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay có lẽ hơi muộn, để hôm khác vậy.”

Nghe anh nói như vậy, Lăng Lăng cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân trước một người quân tử, nên buột miệng nói: “Không sao, mà cũng chưa phải quá muộn.”

Thế rồi, trong ánh mắt ngạc nhiên và dò xét của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng chợt cảm thấy câu nói này của mình rất không hợp, định sửa lại nhưng đã muộn, nên chỉ còn biết theo anh lên gác.

Đêm khuya, một căn phòng, hai tách trà, một mối tình sâu sắc.

Cho dù không hề đặt ra kế hoạch để xảy ra chuyện gì, thì trong một phút thất thần cũng có thể xảy ra một điều gì đó.

Cô không biết đôi bàn tay dài ấy đặt lên vai mình như thế nào, cũng không biết đôi môi nóng bỏng của anh đã đặt lên vành tai cô ra sao... Cô chỉ biết rằng như có một luồng điện cao áp chạy dọc người cô, toàn thân cô run lên, không kìm được một tiếng rên khẽ, rồi dựa vào lòng anh.

Nụ hôn say đắm, cuồng si, sự mong chờ từ rất nhiều ngày, nụ hôn và vòng tay hôm nay cho thấy tình yêu thực sự không thể chấp nhận được khoảng cách, dù chỉ là một ly một tí...

Sau đó, anh cầm tay cô, đặt xuống chỗ tựa của chiếc ghế, để ngón tay của hai người đan vào nhau, rất chặt. Đôi bàn tay của hai người đã nói lên tình cảm từ đáy lòng mà không cần phải có sự tiếp xúc nhiều hơn về da thịt...

Anh nghiêng người, ép nửa người cô xuống ghế, càng hôn càng cảm thấy mụ mẫm, càng hôn càng thấy cuồng nhiệt.

Mọi giác quan của cô đều bị lấp đầy bởi hơi thở nồng nàn của anh, sự ấm áp quen thuộc trong cơ thể và sự nóng bỏng lạ lẫm đan xen vào nhau, khiến cô dường như không còn biết mình đang ở đâu.

Cô ngượng ngùng đáp lại anh, bàn tay vòng lên ôm lấy cổ anh một lần nữa, thân hình mềm mại từ từ trượt xuống theo lưng ghế, và khi đầu cô đặt lên tay vịn của ghế thì toàn thân cô chìm đắm trong trạng thái không thể nào kháng cự được nữa...

“Có được không?” Một bàn tay khác của anh lần lên cổ áo cô, hỏi trong trạng thái mơ hồ.

Cô mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh bỗng chốc trở nên đục ngầu, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp...

Cô không biết phải trả lời thế nào. Không thể nói là: có thể, anh cứ tiếp tục đi.

“Đừng...” Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng quay đi, run rẩy nói.

Trước chuyện ấy, chẳng có cô gái nào lại không nói rằng “đừng”, nhưng trong lòng thì lại thầm chờ đợi. Chỉ cần đàn ông liều lĩnh hơn, mạnh hơn một chút, vừa lấn tới vừa nhường nhịn thì mọi sự sẽ thành chuyện đã rồi.

Nhưng người ấy lại chịu sự giáo dục của phương Tây, không hiểu lắm về sự thẹn thùng và e lệ của các cô gái phương Đông.

“Xin lỗi.” Dương Lam Hàng không dám có thêm bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn, cố dùng chút lý trí còn lại thu bàn tay đặt trên cổ áo cô về.

“Không sao.” Cô nói dịu dàng, đôi má ửng hồng, mái tóc rối tung chạm vào làn môi, toàn thân toát lên vẻ gợi cảm, cuốn hút, yêu kiều của thiếu nữ.

Dương Lam Hàng hít một hơi thở thật sâu, cầm tách trà đã nguội ngắt lên uống một hơi hết một nửa. “Muộn quá rồi, để anh đưa em về.”

Nghe anh nói câu đó, Lăng Lăng giận tới mức chỉ muốn hắt nửa cốc trà còn lại vào mặt anh. Khả năng tự chế ngự của anh sao lại không dùng vào lúc cần dùng cơ chứ!

Đêm khuya, trong tòa nhà của khoa Vật liệu chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người, một trước, một sau. Lăng Lăng thích đi phía sau Dương Lam Hàng, vì nhìn vào khuôn mặt tuấn tú ấy, trong mắt của cô chỉ thấy có Dương Lam Hàng, còn nhìn đằng sau lưng anh, cô mới cảm thấy bóng dáng của Mãi Mãi Là Bao Xa...

“Lăng Lăng?” Anh đi chậm lại. “Sao em cứ đi phía sau anh vậy?”

“Vì em thích nhìn thấy lưng anh.”

“Lưng ư?” Dương Lam Hàng không hiểu. “Vì sao?”

Anh cúi đầu nhìn cô ngẫm nghĩ. Lăng Lăng cũng ngẩng mặt lên nhìn anh, và bị khuôn mặt đẹp mê hồn của anh làm cho thẫn thờ...

Cô định lấy lại câu nói vừa rồi, nhưng một tiếng hắng giọng đã cắt ngang ánh mắt quên hết xung quanh của hai người, Lăng Lăng nhìn về phía có tiếng động, bất chợt chùng vai.

Hiệu phó Lý đang bước tới, vừa đi vừa nhìn họ.

Lăng Lăng vội khom người chào: “Em chào thầy!”

Dương Lam Hàng cũng nói theo: “Thầy Lý, sao muộn thế rồi mà thầy vẫn chưa về?”

“Tôi nghe nói, viện Khoa học Trung Quốc có một thiết bị chế mẫu tập trung thu hút chùm ion. Thí nghiệm của chúng ta cần đến một thiết bị như vậy.” Hiệu phó Lý ngẫm nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Nhưng thiết bị ấy không cho bên ngoài dùng. Cậu hãy tới viện Khoa học Trung Quốc một chuyến, thảo luận kỹ với họ xem sao. Chỉ cần họ cho chúng ta dùng, chi phí bao nhiêu không thành vấn đề.”

Dương Lam Hàng gật đầu. “Vâng, tuần sau em sẽ đi.”

“Được rồi.” Hiệu phó Lý vỗ vai Dương Lam Hàng, rồi nhìn Bạch Lăng Lăng một cái, ánh mắt ấy không mang vẻ trách cứ nghiêm khắc mà là vẻ lo lắng. “Hàng này, sắp bầu giáo sư rồi, có một vài chuyện... cần phải chú ý một chút, kẻo ảnh hưởng.”

“Em... hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì tốt! Cậu còn trẻ, sắp tới còn bình chọn thanh niên xuất sắc toàn quốc, học giả Trường Giang, và còn có khả năng là viện sĩ... nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội. Cha cậu rất kỳ vọng vào cậu...” Lăng Lăng đã nghe ra, những lời này của hiệu phó Lý không phải là nói với Dương Lam Hàng, mà ông có ý muốn nhắc cô: Dương Lam Hàng không phải là một người đàn ông bình thường, cuộc đời của anh sẽ được khoác lên rất nhiều vinh dự đặc biệt, những vinh dự đặc biệt đó không chấp nhận có bất cứ một vết nhơ nào...

Yêu cô thì phải không để nó trở thành vết nhơ không tẩy sạch trong cuộc đời anh, nếu không sẽ là dấu chấm cho việc anh có thể chỉ cần giơ tay ra là chạm tới vinh quang!

Sau khi hiệu phó Lý đi rồi, Lăng Lăng nói: “Sau này... anh không cần phải tiễn em về ký túc xá nữa. Nếu để cho mọi người biết quan hệ giữa chúng ta...”

Anh đã vì cô mà từ bỏ mọi thứ ở Mỹ, cô không thể tiếp tục làm cho anh “thân bại danh liệt”.

“Chuyện này chỉ có thể giấu được một lúc, chứ làm sao giấu được mãi, sớm muộn gì thì mọi người cũng biết.”

“Nhưng không phải là bây giờ.”

“Anh không quan tâm đến việc người khác nói như thế nào, thật đấy!” Anh nói với cô. “Cùng lắm là anh chẳng làm giáo sư nữa, không làm thầy giáo nữa.”

“Nhưng em quan tâm! Thầy Dương, em là học trò của thầy, ít nhất thì thầy cũng phải có trách nhiệm với em...” Cô cười, nụ cười rất đẹp. “Đợi em học xong tiến sĩ, khi em không còn là học trò của anh nữa. Em còn trẻ, em có thể đợi...”

“Lăng Lăng...”

Cô ngắt lời anh, nụ cười càng rạng rỡ hơn. “Chờ đến một ngày em xứng đáng với anh, em sẽ cho mọi người biết rằng, em yêu anh!”

Dương Lam Hàng ôm chặt lấy cô.

Một cô gái như thế này đáng để anh đem mọi sức lực để che chở, nhưng cô lại không cần...

“Thầy Dương, khả năng tự chế ngự của thầy mỗi ngày một kém đi rồi!” Cô cười, chớp mắt tinh nghịch, khuôn mặt tràn đầy niềm vui mà không hề thấy chút bất lực và ấm ức nào.

Anh biết, cô đã phải chịu rất nhiều ấm ức, nhiều tới mức cô đã quen với việc chịu đựng một mình.

Cô càng cười rạng rỡ, thì càng cho thấy sự trống vắng, hoang mang che giấu trong lòng càng lớn.

Buổi chiều cuối tuần, Dương Lam Hàng đưa Lăng Lăng lên một chiếc du thuyền vô cùng sang trọng.

Chiếc du thuyền có ba tầng, tầng trên cùng ngoài khoang lái cón có một bồn tắm ngoài trời. Tầng giữa là phòng khách lộng lẫy, tầng cuối cùng là một phòng ngủ rộng rãi, vừa bước chân vào đập ngay vào mắt là một chiếc giường ngủ rất lớn. Một chiếc chăn mỏng bằng tơ màu tím buông rủ xuống chiếc thảm bằng len dài màu trắng. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là phòng tắm, nói một cách chính xác, trong căn phòng lắp kính trong suốt hình bán nguyệt, mọi thứ bên trong đó vừa nhìn đã thấy hết.

Trước cảnh tượng ấy, thật khó mà khiến người ta không liên tưởng được... Lăng Lăng bất giác đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, theo cầu thang bước lên phòng khách ở tầng giữa.

Trước biển cả mênh mông, chiếc du thuyền bồng bềnh, hai người đã có những phút giây thư nhàn, thú vị với trò chơi câu cá. Suốt một buổi chiều, cuối cùng họ cũng đã câu được một con cá nhỏ. Con cá nhỏ giãy giụa tìm đường thoát, dưới ánh nắng chiều, lớp vảy trên mình nó ánh lên màu đỏ của mặt trời. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lăng Lăng bỗng động lòng trắc ẩn, cô nói với Dương Lam Hàng: “Em thấy hơi khát.”

“Em chờ một chút, để anh lấy nước hoa quả cho em.”

Dương Lam Hàng vừa rời đi, Lăng Lăng lập tức vớt con cá từ thùng lên, thả nó xuống biển.

Khi quay trở lại, phát hiện thấy con cá đã biến mất, Dương Lam Hàng ngạc nhiên nhìn cô, cô cũng giả bộ rất ngạc nhiên, đưa mắt tìm quanh quẩn. “Ồ, sao lại không thấy nhỉ? Không lẽ nó lại là con cá đã thành tinh?”

“Thành tinh?” Đột nhiên anh nắm lấy tay cô, bàn tay đầy sức mạnh. “Theo anh, em mới chính là con cá thành tinh, phen này anh thấy nhất định phải trừng phạt em.”

“Ôi, cứu với!”

Anh cười, bế bổng cô lên đi vào phòng khách, đặt cô xuống ghế: “Không có tác dụng gì đâu, tối nay anh sẽ ăn thịt em! Nên hấp hay là nướng đây nhỉ?”

“Hay là...” Cô vờ tỏ ra tốt bụng. “Ăn sống vậy?”

“Hay lắm!” Một ý kiến rất hay, làm sao Dương Lam Hàng có thể bỏ qua được. Anh nằm đè lên Lăng Lăng, cúi xuống, áp môilên môi cô. Một cảm giác ngất ngây từ sợi thần kinh nhạy cảm nhất lan truyền khắp cơ thể. Toàn thân Lăng Lăng run lên, cố gắng hết sức để kìm tiếng rên sắp phát ra từ miệng, mắt nhắm lại, mặc cho đôi môi của anh lướt trên cơ thể. Trong lúc cuồng si, bàn tay anh lần theo tà váy luồn sâu vào bên trong, lướt trên bụng cô rồi chạm vào nơi mềm mại nhất trên ngực, những ngón tay anh vuốt ve lên những nơi nhạy cảm nhất.

Toàn thân cô run lên bần bật đầy vẻ khát khao và không còn sự kìm chế. Cô cảm thấy không thể chịu đựng sự kích thích ấy thêm được nữa, vội nắm lấy tay anh, hổn hển van vỉ: “Đừng...”

Anh vội dừng tay lại, không dám tiếp tục nữa: “Anh xin lỗi!”

Lăng Lăng thầm kêu lên trong lòng: “Trời ạ!” Cô biết Dương Lam Hàng chịu ảnh hưởng văn hóa phương Tây, nếu phụ nữ muốn thì có thể chủ động đưa ra yêu cầu, nếu không muốn thì không thể cưỡng ép, đó là sự tôn trọng. Vấn đề là, đây đang ở Trung Quốc, Lăng Lăng là cô gái truyền thống chịu ảnh hưởng của văn hóa Nho giáo năm nghìn năm, nếu bảo cô phải đưa ra yêu cầu thì thà cô nhảy xuống biển tự vẫn còn hơn!

“Nghe nói phụ nữ Mỹ rất thoáng. Nếu họ thích anh thì sẽ chủ động đặt vấn đề. Đã có cô gái nào làm thế với anh chưa?” Cô co người gọn lỏn trong lòng anh, khẽ hỏi.

“Có, đã từng...”

“Vậy anh có đáp ứng không?”

Anh lắc đầu, trả lời rất thật: “Trước đây thì anh chỉ nghĩ đến chuyện làm thí nghiệm, chẳng còn đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện khác. Sau khi quen em thì rất muốn cùng em...”

Thấy Lăng Lăng đỏ bừng hai má, anh biết là mình đã mạo phạm, vội giải thích: “Xin lỗi! Ở Mỹ thì đó là một lời khen đối với phụ nữ, anh quên mất rằng, ở Trung Quốc thì đó là một sự gạ gẫm đáng xấu hổ nhất.”

“Không sao!” Cô lại hỏi: “Ở Mỹ, phụ nữ có nói “không” không?”

“Có, khi mà họ muốn từ chối.”

“Ở Trung Quốc...” Đôi gò má của Lăng Lăng đỏ lựng, cô khẽ thì thầm. “Phụ nữ rất ít khi nói là “được”, trừ phi người ấy có mục đích khác.”

Dương Lam Hàng dừng bước, đứng lại: “Mục đích gì?”

“Quyến rũ hoặc trao đổi.”

Một người có chỉ số IQ hơn hai trăm làm sao không hiểu được ý trong những lời nói đó của cô. Anh nhìn cô, bóng đêm đã làm cho đôi mắt đen của anh trở nên trầm tĩnh hơn hẳn. Cuối cùng, anh từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn thật dài, dài đến tận khi trăng lặn, thủy triều rút. Trong nụ hôn nóng hổi và không dứt, chiếc đai váy ngang thắt lưng cô lỏng ra, chiếc khóa sau lưng cũng bị kéo xuống, bộ váy áo mỏng manh bay xuống đất như một phiến lá...

Bên ngoài thuyền, những con sóng ì oạp đã đánh tan tiếng rên khe khẽ. Trong thuyền, anh bế cô trong trạng thái trần một nửa, bước nhanh về phía khoang tàu, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Chiếc rèm cửa màu tím thẫm che khuất màn đêm màu đỏ. Qua làn ánh sáng mỏng của rèm sổ, càng làm cho màu tím trong căn phòng thêm lãng mạn, huyền bí.

Có người nói: màu tím rất dễ làm cho người ta có những tưởng tượng. Nhưng họ không biết rằng trong những phút giây đặc biệt, màu trắng tinh khiết không vẩn đục cũng mang lại cảm giác lả lơi, khêu gợi lòng người không kém.

“Lăng Lăng...” Dương Lam Hàng mơ màng gọi tên cô, đôi môi ấm áp, ẩm ướt đặt lên cơ thể sớm đã khiến người khác phát điên trên giường. Đã nhiều năm qua, anh đã quen với việc đoán ý mỗi câu nói của cô qua mạng hư ảo, cũng đã quen với việc thận trọng quan sát thế giới nội tâm của cô qua ánh mắt. Anh đã từng nói với mình rất nhiều lần rằng: mình không quan tâm đến chuyện có được hay không mà chỉ muốn được nhìn thấy cô bất cứ lúc nào mình muốn.

Trên thực tế, là đàn ông có mấy ai làm được điều “không ham muốn, không cầu mong”?! Huống chi anh đã từng nhắc thầm tên cô không biết bao nhiêu lần trong lòng, và tưởng tượng ra một ngày như hôm nay không biết bao nhiêu lần. Bây giờ thì anh đã có được cô thực sự, có thể chạm tay vào cơ thể ấm áp, mềm mại của cô, và anh cũng mới nhận ra rằng thứ tình yêu chỉ cần thỏa mãn về mặt tinh thần như anh từng nghĩ thật đáng buồn cười...

Chiếc chăn màu tím càng làm tôn thêm làn da trắng mịn màng như tuyết của cô. Chiếc áo lót màu trắng lỏng dần dưới các ngón tay của anh, rồi từ từ rơi xuống sàn theo mép của chiếc ga giường. Những đường cong trên cơ thể của người thiếu nữ lộ ra. Anh nhìn cô đắm đuối, cơ thể trắng như sứ, mái tóc đen như nhung, dưới làn ánh sáng màu tím trông hư ảo như trong giấc mơ. Anh không sao nén được cơn thèm khát trong lòng nữa, mà chỉ muốn đè lên trên thân hình cô, để mà có được, để mà sở hữu, anh muốn đem tất cả sự sống của mình dồn hết vào trong cơ thể cô.

Anh từ từ lắng nghe mỗi chi tiết nhỏ từ cô, cho đến khi hơi thở của cả hai người không còn theo nhịp, và hai con tim đập loạn xạ trong lồng ngực... cho đến khi anh hoàn toàn mất hết lý trí, toàn thân đều khao khát người con gái nằm phía dưới mình...

Lăng Lăng chớp đôi mắt đã mờ đi, nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt ấy có đôi mắt sáng hơi xếch, có chiếc mũi thẳng và đôi môi gợi cảm... rõ ràng là vô cùng quen thuộc, nhưng sao lúc này bỗng cảm thấy rất xa lạ.

Đó là Dương Lam Hàng ư? Ông thầy giáo thích mỉm cười, thanh cao và lãnh đạm? Một thầy Dương trong giờ lên lớp rất nghiêm túc, không cho phép bất cứ sự mạo phạm nào? Thầy Dương lúc hướng dẫn luận văn cho cô, thường thảo luận vấn đề rất trịnh trọng?

Không phải! Dứt khoát là không phải!

Bây giờ, người đàn ông đang ôm cô có đôi mắt mờ đi, đôi môi mỏng hé mở một cách rất gợi cảm, trông chẳng khác một yêu ma! Anh ấy là người đàn ông của cô!

Ánh sáng càng trở nên tối hơn, tiếng sóng biển càng dào dạt. Dương Lam Hàng từ từ cởi khuy áo, thắt lưng, rồi cả chiếc sơ mi trước mặt cô, động tác rất có trật tự, rất ung dung, nhanh nhẹn nhưng không hề tỏ ra cuống quýt. Lăng Lăng đưa tay ra, vuốt ve lên khuôn mặt có làn da mượt mà, đôi bờ vai rắn chắc, vầng ngực rộng và cả cặp đùi săn chắc của anh nữa. Lúc thường thấy anh mặc quần áo rất đẹp, cô cũng đã biết thân hình anh hẳn rất cân đối, nhưng cô không nghĩ rằng, cảm giác khi được chạm tay vào đó lại tuyệt vời đến thế.

“Lam Hàng...” Cô run rẩy gọi tên anh, cũng bởi vì cô đã ấp ủ lời gọi này từ lâu lắm rồi, nên khi nó được thốt ra thì rất tự nhiên và rất hay.

Anh không bắt đầu ngay, mà là... nửa quỳ trên giường, nhấc bàn chân cô lên, trong tay là một chiếc lắc bạc màu trắng, trên đó có đính mấy hạt ngọc trai hình giọt nước không biết anh đã cầm lên từ lúc nào.

“Chiếc lắc này anh đã mua từ nhiều năm trước.” Anh nâng bàn chân cô lên, vừa đeo chiếc lắc vừa khẽ nói: “Mỗi một lần nhìn nó, anh đều nghĩ đến cảnh tượng nó sẽ được đeo vào đôi chân trần của em và lấp lánh ở đó...”

Dưới ánh sáng màu tím, đôi chân cô mịn màng, đẹp như ngọc. Anh đưa tay vuốt ve mấy hạt ngọc, vuốt ve đôi chân mịn màng của cô, rồi thốt lên: “Đúng là rất đẹp, còn hơn cả tưởng tượng của anh...”

Trên chiếc du thuyền hơi lắc lư, trên tấm đệm êm ái, hai cơ thể hừng hực ôm lấy nhau, quấn chặt vào nhau... Mãi cho tới khi cơ thể của cô đã sắp không thể chịu đựng được cảm giác sung sướng do bàn tay vuốt ve và những nụ hôn mang lại thì một sự khao khát khó tả khiến cơ thể cô giật lên liên tiếp, miệng thở hổn hển. Cuối cùng, anh từ từ đi vào cơ thể cô, từ từ chiếm hữu sự ngọt ngào, thơm ngát mà chưa ai được chạm vào...

Trong phút chốc trời đất như quay cuồng, đảo lộn. Cùng với sự lấp đầy lỗ trống, một cơn đau rát dội lên. Mỗi cử động là một lần đau như dao cắt! Mỗi cử động là một cơn đau lan đến xương tủy! Nhưng tiếp xúc là một lần hai trái tim hòa vào nhau, tâm hồn và thể xác hòa quyện làm một, có nỗi đau đớn và sự ngọt ngào.

Chiếc du thuyền lắc mỗi lúc một nhanh, trên mặt biển gợn lên từng làn sóng. Anh ôm lấy cơ thể cô, nâng cằm cô lên và những nụ hôn đầy tình yêu thương đặt lên môi cô.

Chiếc thuyền lắc tới mức đầu óc Lăng Lăng quay cuồng, mọi thứ trước mắt trở nên rất mơ hồ, trừ chiếc lắc đang rung mạnh ở dưới chân, cô không còn nhìn thấy gì nữa...

Rất nhiều ký ức bỗng hiện về trước mắt cô.

Từ lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, lần đầu tiên hai người cảm mến nhau, hẹn ước gặp mặt, rồi tới lần gặp mặt đầu tiên ở ngoài cổng ký túc xá, đôi mắt hai người nhìn nhau trong một thời gian khá dài ở lần cô bảo vệ luận văn, cái ôm đầu tiên giữa hai người, rồi lần nói chuyện rất lâu trong đêm, và còn cả việc lần đầu tiên cô phát hiện ra mình đã yêu anh lúc ở thành phố B...

Nếu nói rằng có sự giao hòa giữa trời và đất thì nhất định là vào giây phút này, cơn khoái cảm cuộn trào khắp cơ thể xen lẫn với nỗi đau, dường như linh hồn đã rơi vào một chiếc vực sâu không đáy.

Đêm ấy, họ đã ôm nhau và ngủ rất say, trong mơ miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện trên biển, chiếu qua khung cửa sổ màu tím, chiếu rực rỡ khắp căn phòng. Lăng Lăng gối đầu lên ngực Dương Lam Hàng, lén ngắm nhìn khuôn mặt bình thản trong giấc ngủ say của người yêu.

Hạnh phúc đã bừng nở giữa những ngón tay nắm chặt của hai người.