Ván bài lật ngửa - Phần III - Chương 15

P3 - Chương 15

Diệm đi
lại trong phòng Giám mục. Nhu, Lệ Xuân, Luân ngồi trên các ghế bành rộng.

- Đem
thằng khốn kiếp đó bắn ngay thôi! – Lệ Xuân rít, giọng lanh lảnh.

- Bắn
ngay! – Diệm dừng lại, nhấn mạnh. – Phải dằn mặt bọn Cộng sản nằm vùng mới
được…

Nhu kín
đáo liếc Luân. Giám mục hình như hiểu ý nghĩa cái liếc của em, trở mình, hỏi
Luân:

- Con
thấy thế nào?

Luân
trả lời chậm rãi:

- Tên
Phúc đã khai, hắn do Hoàng Lệ Kha và Năm Xếp, tỉnh ủy Tây Ninh tổ chức… Con đọc
kĩ biên bản hỏi cung, thật hợp lí đến mực cao nhất... Song, cả hai tên chủ mưu
đều sống bất hợp pháp, làm cách nào bắt được chúng? Hơn nữa, vì sao hắn lại
khai dễ dàng như vậy? Vì tra tấn? (Luân lắc đầu) Với những kẻ như hắn thì tra tấn có nghĩa lí gì... Phải
chăng hắn đã sửa soạn một lời khai trước… Hoặc ai đó mớm cho hắn khai… Đổ mọi
thức vào cái bóng tối vô hình, chập chờn thì có gì là khó…

Cả giám
mục lẫn Diệm gật gù…

- Cháu
có thể nói rõ hơn không? – Diệm sốt ruột hỏi.

- Nếu
quả Phúc là Việt Cộng, cháu thấy ta có thể thở phào. Cần bố trí chặt chẽ hơn,
trò đánh lén nầy khó tái diễn. Còn nếu Phúc thật không phải là Cộng sản? Chưa
một bằng chứng nào cho thấy Phúc không phải là Cộng sản, và với cháu, cũng chưa
một sức thuyết phục nào đủ khiến cháu tin vào những bằng chứng Phúc là Cộng
sản!... Kể cả tên họ, quê quán của hắn, sao lại không có thể là ngụy tạo? Người
của giáo phái? Chưa đáng ngại lắm. Deuxieme Bureau(1)? Nguy hiểm tăng hơn đôi
chút, song chưa phải là điều ta lo… Tôi loại trừ khả năng nầy, dù cho tướng Đôn
xuất hiện trên Buôn Mê Thuột đúng lúc đó…

(1) Phòng
Nhì Pháp

Lệ Xuân
nhanh nhẩu:

- Trung
tướng André chắc chắn không liên quan đến vụ nầy.

Nói
xong, mụ đỏ ửng mặt. Rồi mụ lấp liếm:

- Hay
anh Luân nghĩ đến CIA? Hoặc nhóm Eban? Theo nhà tôi cho biết, nhà tôi và anh
gặp mặt Eban.

Nhu xua
tay, ra hiệu cho Lệ Xuân im:

- Không
có một giả định nào phi lí cả… Em để anh Luân nói… Tôi bắt đầu hiểu ý anh rồi…
Có phải anh còn cho mối nguy hiểm lớn hơn cả CIA.

Luân,
vẻ mặt nghiêm trọng:

- Anh
Nhu đoán đúng… Nói cho cùng, điểm xuất phát có thể là CIA, song CIA thông qua
con đường nào? Tướng lĩnh? Nhân viên cao cấp của ta? Trên tất cả, do đâu tiết
lộ Tổng thống sẽ khai mạc hội chợ?

- Té
ra, bản tường trình của ông Phạm Xuân Chiểu và Trần Kim Tuyến còn nhiều chỗ lờ
mờ quá! Nhất là điểm lộ tin nầy! Tin nầy bao nhiều người biết? – Diệm đã ngồi
vào ghế, nhổm dậy hỏi dồn dập.

- Đến
tôi mà mãi khi nghe đài ngoại quốc mới biết Tổng thống lên Buôn Mê Thuột. –
Giám mục chép miệng.

Nhu nói
như phân bua:

- Tôi
nghĩ liền, khi nghe sự việc, đến câu hỏi của anh Luân. Đúng là khó hiểu thật.
Có thể nói chỉ có ba người biết rõ: Tổng thống, vợ chồng tôi. Sau Tết, tôi gọi
ông Chiểu và ông Tuyến chỉ thị và dặn hai ông đích thân lên bố trí, không nói
với một ai, phải giấu cả nơi hai ông đến. Tôi không cho đi máy bay thường, mà
máy bay quân sự, cất cánh từ Biên Hòa. Hai ông đã phối kiểm nhiều lần, quả là
không hé môi cho bất kì người nào khác. Ngay đại tướng, tôi cũng chỉ cho hay vì
tôi có công vụ đặc biệt, điều một số lực lượng bộ binh, dù, pháo, thiết giáp.
Vậy thôi! Lực lượng liên binh phòng vệ cũng chỉ biết là do tôi có mặt ở Buôn Mê
Thuột mà phải huy động họ. Bảy giờ sáng Tổng thống lên máy bay xong, hoa tiêu
và máy bay yểm trợ chỉ được lệnh bay ra cao nguyên. Qua Quảng Đức, họ mới biết
nơi đáp là Buôn Mê Thuột. Cũng bảy giờ
sáng, địa phương được ông Chiểu cho biết cần huy động một số học sinh ra sân
bay đón khách, không nói khách nào. Người ta chỉ biết họ đón Tổng thống khi Tổng
thống xuất hiện ở cầu thang. Tôi cẩn thận đến mức không cho dùng chiếc máy bay
riêng của Tổng thống, thay bằng một chiếc DC.3 thường. Trung tá Lê Quang Tung
cùng đi với tôi lên Buôn Mê Thuột, đã trở về Sài Gòn bố trí kế hoạch nầy và ông
ta không nói với bất kì ai. Tôi đảm bảo sự kín miệng của ông Tung. Xin lỗi anh
Luân, ngay anh Luân cũng không được thông báo Tổng thống sẽ có mặt ở hội chợ… Thế
mà vẫn lộ! Chẳng lẽ ông Chiểu, ông Tuyến!... Lạ thật! Lạ nhứt kẻ bắt hung thủ
lại là người của ông Mai Hữu Xuân!

- Nếu
kiểm tra thật kĩ, vẫn có thể tìm ra manh mối, tôi tin như vậy. – Giọng Luân đều
đều – Chẳng hạn, sự lộ bí mật đôi khi từ chỗ quá bí mật. Ai cấm thiên hạ suy
luận xét đoán trên vài hiện tượng không bình thường? Ông Chiểu, ông Tuyến đột
nhiêu “mất tích” – cả hai nhân vật mà trách nhiệm về loại công vụ gì ai cũng rõ
– khiến người ta dễ đi gần với sự thật. Qua cô Dung, tôi biết đại tá Chiểu vắng
mặt ở Tổng nha. Nếu mà tôi biết cả bác sĩ Tuyến cùng vắng mặt và xa Sài Gòn thì
nhất định đoán ra hai ông lo một việc lớn. Việc lớn là việc gì, ở đâu, bao giờ,
ba bài toán sau không khó tìm đáp số! Khi cùng anh Nhu lên Buôn Mê Thuột, gặp
đại tá Chiểu, bác sĩ Tuyến, tôi hiểu liền, nhất là anh Nhu lại tiến hành cả một
cuộc đi săn ồ ạt…

- Tôi
chịu thua anh!

- Ám
sát Tổng thống để làm gì? – Luân tiếp tục – Loại một người cầm đầu Chính phủ
miền Nam đang chống Cộng! Chỉ vậy thôi sao? Loại một người để thay chân… khả
năng nầy có không? Cho nên chừng nào các nghi vấn trên chưa được giải đáp, bắn
Phúc là giúp cho chiếc màn bí mật càng phủ kín trên vụ Buôn Mê Thuột! Nghĩa là,
chúng ta sẽ phải tiếp tục đánh trong tư thế bị bịt mắt…

Giám
mục không che giấu sự khoái chí... Ông ta nhìn đứa con nuôi với tất cả khâm
phục lẫn trìu mến. Diệm qua ánh mắt, hầu như chia sẻ hoàn toàn với ông ta.

- Tôi
tán thành anh Luân! – Nhu nói rắn rỏi – Tôi có một đề nghị: Anh Luân đích thân
điều tra tên Phúc… Tôi hi vọng anh nhận lời và tôi tin kết quả sẽ chóng vánh.

Giám
mục, Diệm, Lệ Xuân không hẹn, cùng thốt lên một lượt:

- Phải
đó!

Luân
lắc đầu:

- Anh
Nhu cần tôi giúp, tôi rất sẵn sàng... Trong việc nầy, tôi không từ chối bất kì
cái khó nào, bởi vì, ngoài chuyện ám sát một nguyên thủ quốc gia, đối với tôi, Tổng
thống còn là người trong gia đình… Song, tiện hơn hết, anh Nhu giao cho một
người nào đó có kinh nghiệm. Tôi sẽ căn cứ vào bước tiến triển, xin ý kiến Tổng
thống, anh cố vấn, gia đình ta, cố gắng làm sáng tỏ… Đây, có khía cạnh chuyên
môn, mà thú thật, tôi quá dốt…

Lần
nữa, Diệm “ba phải”:

- Ừ,
nói như cháu Luân cũng đúng…

Giám
mục bồi thêm:

- Đứng
ở ngoài nó sáng nước… Như đánh cờ tướng vậy!

Nhu vẫn
giọng trầm trầm:

- Tôi
sẽ giao cho một người… tổng ủy trưởng tình báo, được không?

- Tùy
anh, tôi không rành lắm về ông nầy…

- Thôi,
tôi suy nghĩ thêm rồi bàn với anh… Sáng mai tôi muốn anh với tôi qua gặp tên
Phúc…

- Được…
Tôi cũng muốn biết anh nầy… Tôi nghĩ là anh ra lệnh bỏ nhục hình đi…

- Đã ra
lệnh rồi.

Lệ Xuân
kết thúc buổi họp gia đình:

- Lễ Tạ
ơn đã xong. Sắp tới, theo ý của chị Cả, nhân dịp Tổng thống kinh lí Thừa Thiên,
gia đình ra nên về đầy đủ mặt làm lễ mừng Tổng thống thoát nạn… Tôi có dặn vợ
chồng Trần Trung Dung. Tôi nghĩ anh Luân và cô Thùy Dung nên trình diện một lần,
kẻo các chị trách. Chú Cẩn cũng muốn gặp anh Luân…

Lệ Xuân
cười:

- Đức
cha cho chúng tôi hay ông bà đã định ngày đám cưới… Xin chúc mừng trước. Trong
gia đình, ai cũng chờ ngày này… Hôm nghe tin Buôn Mê Thuột, tôi bảo Dung: May
mà Tổng thống vô sự, bằng không hai ông bà phải cư tang ba năm! Chuyện quốc gia
với chuyện riêng tư gắn chặt làm vậy đó…

Diệm
cười hềnh hệch. Giám mục rạng rỡ:

- Đám
cưới của nó mà hóa rắc rối to. Tôi với thím Nhu định làm ở Sài Gòn. Hai chị,
chị Khôi và chị Cả Lễ với chú Cẩn muốn làm ở Huế… Thôi, để gặp đông đủ rồi tính
luôn.

Luân vẻ
bẽn lẽn, xoa mãi cằm…