Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Chương 02

Chương
2. Mùa yêu đương

Chiếc xe đua mui trần lao như bay trên đường cao tốc, thổi
tung mái tóc của Ivan làm lộ rõ gương mặt tuấn tú, khôi ngô. Tiểu Úc khẽ liếc
nhìn, vô tình bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai của anh ta. Đang lúc thất thần, Ivan đột
nhiên đi sát lề đường, phanh gấp, cũng may cô sáng suốt thắt chặt dây an toàn
ngay từ đầu, nếu không đã hôn phải tấm kính chắn gió trước mặt rồi.

Bình tĩnh lại, ngồi thẳng người, Tiểu Úc mới nhìn thấy một
người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đang đứng bên đường. Gương mặt
cương nghị, thái độ lạnh lùng ở anh ta toát lên một vẻ gia trưởng, bá đạo. Một
cô gái đứng bên cạnh anh ta, mái tóc xoăn hơi rối bay bay trong gió, vuốt ve
đôi má hơi ửng hồng và đôi môi mềm mại.

Thật phong tình làm sao...

Ngay cả khi không có những đường cong quyến rũ và sự mơ màng
trong ánh mắt đó cũng sẽ khiến người ta mơ tưởng xa xôi.

Tiểu Úc đã gặp rất nhiều phụ nữ làm tình nhân cho người
nhưng chưa từng gặp người nào đẹp đến thế này, cô ta không làm tình nhân thì thật
là uổng phí, đây là lời tán dương xuất phát từ tận đáy lòng cô trước vẻ ngoài
xinh đẹp của cô ta, tuyệt đối không có ý gì xấu cả.

“Lần đầu tiên cậu tới muộn.” Anh chàng đẹp trai lạnh lùng vứt
chiếc túi đựng hồ sơ xuống ghế sau, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Tiểu Úc rồi lại
nhìn sang Ivan.

Ivan hiểu ý, trả lời: “Tôi nhặt được trên đường!”

Tiểu Úc cực kỳ bất bình về cách dùng từ của anh ta, có điều
để giữ lại chút thể diện cho anh ta, cô chỉ giẫm mạnh chân anh ta một cái.

Ivan nghiến răng nhìn cô rồi giới thiệu: “Bạn của tôi Lâm Quân
Dật, đây là vợ anh ấy. Cô ấy là Quan Tiểu Úc, tôi...”

Không để cho Ivan nói năng linh tinh, Tiểu Úc quyết định tự
giới thiệu: “Tôi và Ivan ngày trước có biết nhau, ban nãy bố mẹ tôi cứ bắt tôi
phải đi gặp mặt một người, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội để thoát ra,
đúng lúc đó gặp anh ấy ở cửa quán trà, bèn lên nhờ xe của anh ấy để chạy trốn.”

“Gặp mặt?” Lâm Quân Dật nhìn Ivan như thể có ý gì khác, mở cửa
xe, đỡ vợ ngồi xuống, dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi Tiểu Úc: “Cô gặp
ai vậy?”

“Một gã hoa hoa công tử rất nổi tiếng, mẹ tôi còn tâng bốc
anh ta lên tận mây xanh ấy, nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao, khôi ngô, tuấn tú.”
Cứ nhắc tới người này, da đầu cô lại tê dại, càng lúc càng nghi ngờ bố mẹ mình
không biết nhìn người. “Sinh ra trong gia đình như vậy, có nhắm mắt lại cũng kiếm
được tiền, thế mà cũng gọi là có tài sao... Anh ta tên là gì ấy nhỉ... Âu
Dương...”

Nhất thời cô lại quên béng mất tên của anh ta, vỗ mạnh vào
vai Ivan lúc này đang lái xe. “Anh ta tên là gì ấy nhỉ?”

“Âu Dương Y Phàm!” Anh ta bực bội trả lời.

“Phải rồi, cái tên này thật khó nhớ.”

“Cũng đâu đến nỗi!” Ivan nhíu mày.

“Đương nhiên, so với số lượng bạn gái mà anh ta có, tên của
anh ta vẫn được coi là dễ nhớ.”

“Còn phải nói.” Lâm Quân Dật khẽ hắng giọng, tỏ vẻ tán đồng.

“Anh cũng biết anh ta?” Tiểu Úc nghe thấy bèn ngoái đầu lại,
nhìn Lâm Quân Dật cười lấp liếm, thái độ đó chứng tỏ anh ta không phải chỉ quen
biết thông thường. Cô hỏi: “Lăng Lăng, bạn tôi nói, bạn gái của anh ta có dùng
CPU dual-core cũng không thống kê hết được. Anh từng nghe nói về anh ta sao?”

“CPU dual-core?” Ivan nhếch miệng vẻ khổ sở.

Lâm Quân Dật nói: “Tôi đã thử tính toán
số liệu Mellon, tốc độ tính toán rất nhanh, có điều có thống kê được số bạn gái
của anh ta hay không thì rất

khó nói!”

Tiểu Úc nghe thấy vậy, càng phẫn nộ. Cứ nghĩ tới việc mình bị
chính bố mẹ đẻ đẩy vào chỗ chết như vậy, cô không kiềm chế nổi, nói: “Xí! Bỏ tiền
ra mua bằng MBA của Harvard, cứ tưởng mình tài giỏi... May mắn gặp lúc chỉ số
chứng khoán Trung Quốc tăng vọt, tưởng mình là nhà đầu tư thiên tài... Gặp mấy
người phụ nữ hư vinh yêu tiền, lại tưởng mình có sức hấp dẫn không thể kháng cự.
Những kẻ vô dụng tôi nhìn thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy kẻ nào lại
luôn tự cho mình là đúng như anh ta cả...”

Ivan tò mò quay sang nhìn cô. “Đàn ông như vậy trên thế giới
này vẫn còn sao?”

“Đúng thế! Nhân loại đã tiến hóa lâu như vậy rồi, đại não của
anh ta vẫn còn chưa tiến hóa là sao?” Cô day day đầu, do suy nghĩ quá nhiều mà
trở nên hỗn loạn, hắng giọng tiếp tục: “Ngay đến chó sói cũng đã tiến hóa tới
giai đoạn hiểu được cần phải chung thủy tới chết, tư tưởng của anh ta sao vẫn
còn dừng lại ở xã hội nguyên thủy như vậy chứ?!”

Không biết Ivan lôi ở đâu ra một chai nước tinh khiết đưa
cho cô, cười, nói: “Nói như vậy thì anh ta sống chẳng phải là một sự bi ai của
nhân loại sao?”

“Khó tránh khỏi vẫn còn một, hai người chưa tiến hóa hoàn
toàn, những người nguyên thủy bị nửa dưới chi phối, có điều những người thế này
thực sự rất hiếm...”

“Ồ, xin hỏi cô học chuyên ngành gì vậy?”

“Quản trị doanh nghiệp!”

“Tôi cứ tưởng cô học chuyên ngành sinh học đấy!”

“Anh có biết điều tôi không thể chấp nhận nhất ở anh ta là
gì không...” Tiểu Úc uống một ngụm nước, lại nhớ đến câu chuyện mà Lăng Lăng từng
kể cho cô nghe. “Tôi nghe nói anh ta đồng thời có rất nhiều bạn gái. Có lần, ba
cô bạn gái của anh ta cùng xuất hiện trong một bữa tiệc, một người trong số đó
hỏi anh ta: Sao có thể như vậy được? Anh ta đã không chút hổ thẹn nói rằng: “Em
không giữ được trái tim anh thì đừng nói anh lăng nhăng chứ!” Anh nghe xem...
Anh ta hoàn toàn không phải là kẻ lăng nhăng, anh ta là kẻ không có trái tim!”

“Có chuyện này sao? Tôi chưa từng nghe nói, sao cô biết được?”

“Lăng Lăng nói với tôi.”

“Ồ... Lăng Lăng... Lăng Lăng.” Ivan nhắc đi nhắc lại cái tên
này một cách hào hứng, không nói thêm gì nữa.

Trong xe im lặng một lúc, Ivan chỉnh lại tư thế ngồi, quay đầu
lại nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi phía sau. “Quân Dật, tôi giúp anh trả nợ trước
nhé?”

“Nếu như vì áy náy chuyện cổ phiếu thì không cần đâu!”

“Anh... biết rồi à?”

“Tôi mua cổ phiếu bao giờ cũng thận trọng, chắc cậu cũng biết
tại sao. Kiến Nghiệp nói, anh ta chỉ nói với cậu chuyện tôi mua cổ phiếu, không
nói với ai khác.”

Những lời trò chuyện của họ khiến Tiểu Úc cảm thấy vô cùng
kinh ngạc.

Lẽ nào cái người mà Nhĩ Tích nói tới chính là Lâm Quân Dật,
điều đó cũng có nghĩa người Ivan thua chính là Lâm Quân Dật, người bạn tốt nhất
của anh ta! Trong đầu cô lập tức hiện lên những lời mắng chửi thậm tệ trong tiểu
thuyết ngôn tình, bất giác cảm thấy thương hại cho Ivan và càng tò mò về anh
chàng Lâm Quân Dật kia.

Tiểu Úc lén nhìn qua gương chiếu hậu. Lâm Quân Dật đang đưa
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khiến cô có thể nhìn nghiêng gương mặt góc cạnh của
anh ta, không có một chút biểu hiện của thái độ trách móc... Còn tay của anh ta
thì đang nắm chặt tay vợ.

“Xin lỗi!” Ivan nói.

“Không cần.” Lâm Quân Dật nheo mắt tỏ vẻ không bận tâm. “Ông
ấy muốn tôi mất tất cả, có vô số cách để nuốt chửng công ty của tôi.”

“Tôi có thể làm gì giúp anh?”

Lâm Quân Dật nhìn cảnh vật vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, trầm
tư hồi lâu. “Hiện giờ cổ phiếu đó đã rơi xuống mức thấp nhất từ trước tới nay rồi,
cậu không có hứng thú nhân cơ hội này để mua lại công ty đó sao?”

“Tôi nghe nói công ty đó luôn thua lỗ, mấy hôm trước giá cổ
phiếu có tăng nhưng đó là do có người thao túng.”

“Cho nên cho nó niêm yết cửa sau là sự lựa chọn tốt nhất...”

“Ý của anh là...?”

“Đây là một vụ đầu tư ổn định, cậu có
hứng thú không?”

“...” Ivan không trả lời.

Lại một khoảng im lặng dài lê thê nữa, Lâm Quân Dật nhìn vợ
đang ngủ trong lòng mình, bèn cởi áo vest đắp lên người vợ, đồng thời lấy người
che ánh nắng nóng nực cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt ngập
tràn yêu thương.

Nét cương nghị của anh ta vào giờ phút này đã được thay thế
bởi sự dịu dàng.

Gương mặt Ivan trở nên cứng đờ, môi run run mấy lần mới nói:
“Quân Dật, tôi có một câu muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh nghĩ... thế nào là yêu?”

“Chính là muốn đứng trước mặt một người phụ nữ để che mưa chắn
gió cho cô ấy, ngay cả khi không còn chút sức lực nào, cũng sẽ không bao giờ
nói: “Anh không thể làm gì được nữa!””

Nghe câu trả lời này, Tiểu Úc cuối cùng đã biết tại sao Ivan
lại thua anh ta. Nhưng thế thì đã sao chứ, người phụ nữ mà Lâm Quân Dật muốn
che mưa chắn gió cho chính là Lâm phu nhân đang nằm trong lòng anh ta kia.

Nghe câu trả lời của Lâm Quân Dật, Ivan bỗng trở nên trầm
tư, vận tốc của chiếc Porsche càng lúc càng nhanh, vượt quá hai trăm sáu mươi
km/h, Tiểu Úc bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh xe.

“Cô tìm cái gì vậy?” Ivan hỏi cô.

“Túi khí!” Cô vừa tìm vừa nói. “Tính an toàn của túi khí
trên xe Porsche có tốt không? Những lúc quan trọng có thể bung ra được không?”

“Cô yên tâm đi, tính an toàn của túi khí vô cùng tốt, lần
trước gặp tai nạn tôi chỉ bị xây xát một chút thôi.”

“Ồ! Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Cô vừa khẽ thở phào đã nghe thấy
Ivan nói tiếp: “Có điều, từ sau lần đó, tôi cứ bận suốt, không có thời gian để
đi thay cái mới.”

“Á!... Anh nói thật không đấy?” Cô nuốt nước bọt, sắc mặt trắng
bệch, nói nhỏ: “Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi thôi... Năm nay tôi mới hai mươi hai
tuổi, chưa từng có bạn trai...”

Anh ta kinh ngạc nhìn cô.

Cô lại nhìn chiếc đồng hồ lý trình. “Nếu tôi có bề gì thì sẽ
không có ai giúp tôi chăm sóc bố mẹ tôi...”

Ivan không trả lời nhưng vận tốc xe thì liên tục giảm, cuối
cùng giảm xuống một trăm hai mươi km/h.

Cô mừng thầm. Hì hì! Người có tiền quả nhiên rất sáng suốt,
vừa nghe thấy phải giúp cô chăm sóc bố mẹ cô cả đời lập tức giảm tốc độ ngay.

Hoàng hôn dần buông xuống, biển mênh mang in bóng dáng cô quạnh
của ánh tà dương.

Mây tan, triều xuống. Thiếu nữ trong chiếc váy dài ánh kim
đã ướt một nửa bước chân trần trên bãi cát, ánh chiều tà đỏ rực lan tỏa trên nụ
cười trong sáng của cô, còn trong hơn cả nước biển.

Cảnh tượng xinh đẹp này nhất thời làm anh ngây ngất, ý nghĩ
vượt qua thời gian và không gian quay trở về với mùa tươi đẹp nhất.

Đó cũng là mùa hè, cũng là lúc hoàng hôn, anh đi vào nhà họ
Lâm, vừa bước tới cửa đã nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích đang ngồi trên chiếc ghế mây
trong vườn đọc báo cho ông nội nghe, đọc xong một câu cô đều nhìn thái độ của ông
nội, sau khi chắc chắn là ông tỏ ra hứng thú mới đọc tiếp. Mái tóc đen óng mượt
rủ xuống khuôn mặt, đôi mắt trong sáng, yên tĩnh như nước hồ mùa thu, ánh tà
dương cũng lan tỏa trên nụ cười trong sáng của cô như vậy, trong sáng vô
cùng... Trong giây phút đó, anh muốn cưới cô, không phải vì rung động, không phải
vì ham muốn, chỉ vì cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt.

Về sau, anh mới biết được thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Bố mẹ
cô mất sớm, mười tuổi được nhà họ Lâm nhận về nuôi. Sống trong gia đình giàu
có, mặc dù không phải lo cái ăn cái mặc nhưng cảnh ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng
phải thận trọng nhìn ánh mắt của người khác. Cô luôn nỗ lực học hành, làm việc,
đặc biệt sau khi huyết thống duy nhất của nhà họ Lâm được tìm về, cô càng thận
trọng hơn, không dám nói nhiều hơn một câu, không dám làm bớt đi

một việc.

Nhưng vận mệnh thật bất công đối với cô, khi cô đính hôn với
Lâm Quân Dật, người anh trai không có cùng huyết thống đó, lòng đầy hy vọng ngỡ
tưởng người đàn ông mà cô yêu thương sẽ yêu thương trân trọng cô, ở bên cô suốt
đời, cô lại tận mắt nhìn thấy vị hôn phu của mình gọi điện cho người con gái
khác, đáng buồn hơn là sau khi cúp điện thoại, anh lại ra ban công đứng và hút
thuốc suốt đêm.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.

Buổi tối hôm đó, Ivan cũng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhĩ
Tích rơi lệ, lần đầu tiên thấy đau khổ vì một cô gái.

Anh muốn yêu cô nhưng lại không thể yêu, muốn giúp cô nhưng
lại không thể giúp.

Anh chỉ có thể im lặng nhìn cô khóc, im lặng nghe cô hỏi hết
lần này tới lần khác: “Ivan, em phải làm thế nào đây?”

Về sau, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi anh: “Em cần phải làm gì mới
có thể giữ được trái tim anh ấy?”

“Tại sao nhất định phải níu giữ một trái tim không thuộc về
em chứ?” Anh hỏi lại.

Cô nói: “Trong nhà họ Lâm, bất kể thích cái gì em đều không
dám đòi hỏi, ngay cả khi nhìn những thứ mình muốn có lâu một chút cũng lo sẽ bị
ông phát hiện. Lần này, em không thể thuyết phục bản thân từ bỏ được nữa, đây
là lần duy nhất em muốn giành lấy cho mình... Em không quan tâm người khác nghĩ
thế nào về mình, em yêu anh ấy, em chỉ muốn ở bên anh ấy!”

...

Năm năm, đã năm năm trôi qua. Ivan chưa từng nghĩ sẽ có được
Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa từng cho cô biết anh yêu cô, anh chỉ hy vọng cô có thể
giành được hạnh phúc mà cô khao khát bấy lâu. Anh cũng đang cố hết sức để giúp
cô giành lấy hạnh phúc

của mình.

Hiện giờ, cô đã biết không thể có được người đàn ông mà mình
yêu thương, anh cũng không ước mong gì, chỉ muốn cho cô biết, cô vẫn chưa mất tất
cả, vậy mà đổi lại chỉ là một câu nói vô tình: “Anh không biết thế nào là yêu!”

Một câu nói mỉa mai làm sao! Bao nhiêu đêm anh không ngủ để
thức cùng cô, bao nhiêu lần nước mắt cô rơi ướt đẫm tay anh. Anh xót xa cho cô
suốt năm năm trời, bảo vệ cô suốt năm năm, vậy mà ngay đến một câu: “Em xin lỗi,
không yêu anh là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời em!” cô cũng không thể nói với
anh.

Rốt cuộc anh đã sai rồi sao?

Không biết từ lúc nào, Lâm Quân Dật ngồi xuống bên cạnh anh,
mỉm cười nhìn Tiểu Úc một tay đang xách váy, cúi xuống nhặt vỏ ốc, nói: “Trông
rất ưa nhìn, chú Âu Dương quả là rất có mắt nhìn người.”

Ivan buột miệng nói: “Đáng tiếc, cô ấy hiểu lầm về tôi quá
nhiều.”

“Hiểu lầm? Tôi không thấy là cô ấy hiểu lầm.”

Ivan nghiến răng, không phản bác.

Lâm Quân Dật đột nhiên chuyển chủ đề: “Y Phàm... có việc này
tôi muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Năm năm trước Băng Vũ từng gọi điện cho Nhĩ Tích, việc này
cậu có biết không?”

Ivan nhìn Lâm Quân Dật, ngỡ ngàng lắc đầu.

“Năm năm trước Nhĩ Tích nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê
của tôi, khuyên Băng Vũ hãy rời xa tôi, đừng làm tôi khó xử! Trong khi mấy hôm
trước đó, tôi đã nói rõ tất cả với Nhĩ Tích, tôi đã nói rõ cho cô ấy biết sự lựa
chọn của tôi... Vậy mà Nhĩ Tích vẫn nói dối Băng Vũ rằng tôi sẽ không bao giờ lấy
cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tôi...”

Nghe được sự thật này, Ivan cảm giác như mình bị sóng biển
nuốt chửng vậy, trời đất đảo điên khiến anh không phân biệt được trắng đen, tốt
xấu. Anh không thể ngờ Lâm Nhĩ Tích trông có vẻ dịu dàng, lương thiện, nhẫn nhịn
cầu toàn là thế lại có thể làm điều này.

Lâm Quân Dật tiếp tục: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ phải
không? Cậu cho rằng tình yêu cô ấy dành cho tôi rất bền bỉ phải không? Tôi cảm
thấy cô ấy chưa từng yêu tôi, nếu cô ấy yêu tôi dù chỉ một chút thôi thì đã
không bao giờ làm như vậy!”

“Cô ấy không yêu anh thì sao lại đợi chờ anh bao nhiêu năm
như vậy chứ?”

“Cô ấy chỉ muốn lấy một người đàn ông nghiêm túc trong tình
yêu mà thôi. Thực ra cô ấy từng nói với tôi rất nhiều lần rằng, cậu rất biết
cách làm vui lòng phụ nữ, biết lãng mạn, lại là người thú vị, giá như cậu có thể
chung tình một chút thì chắc chắn sẽ là mẫu đàn ông mà phụ nữ mơ ước.”

“Ồ?!” Anh hướng mắt nhìn ánh tà dương ở chân trời phía xa, mặt
không chút biểu cảm, ráng chiều ngập tràn nơi đáy mắt anh.

“Nếu cậu thực sự yêu Nhĩ Tích thì không phải không có cơ hội.”

Anh yêu cô?!

Âu Dương Y Phàm mỉm cười khổ sở.

Đúng, anh từng yêu, từng yêu Lâm Nhĩ Tích của năm năm về trước
lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mây đọc báo.

Còn Lâm Nhĩ Tích của hiện tại... anh đã không còn muốn nghĩ
tới nữa, không muốn lại giam cầm mình trong thứ tình yêu tuyệt vọng này nữa.

Đứng dậy khỏi bãi cát, anh cởi áo vest, lao về phía Tiểu Úc
đang chơi đùa vui vẻ bên bờ biển. Ráng chiều phía sau lưng cô giống như một ngọn
lửa đang cháy rực đầy nhiệt huyết.

Ngày hôm nay, anh thực sự cảm thấy rất vui.

Anh bị cô đẩy xuống biển, cô cười sung sướng khi thấy áo anh
bị nước biển làm cho ướt sũng.

Họ đi chân trần chạy đuổi nhau trên bãi biển, dang rộng hai
tay đón gió biển và cùng cười vang.

Họ ngồi uống bia bên bờ biển, anh giúp cô lau bọt bia dính bên
khóe miệng, cô giúp anh thổi những hạt cát dính trên tóc.

Họ nằm dài trên bãi biển đếm sao trên trời, anh nói về tình
yêu trong thơ Pushkin đến Thoa đầu phượng(1) của Lục Du cách
đây cả nghìn năm về trước. Cô nói về Giang thành tử(2) của Tô
Thức đến Sáu giấc mộng(3) của Quỳnh Dao.

(1) Bài từ nổi tiếng của
Lục Du (1125-1209), nhà thơ thời Nam Tống. Bài từ xuất phát từ bi kịch của cuộc
đời ông. Ông kết hôn với người em họ Đường Uyển. Mẹ ông không thích Đường Uyển
và cũng không tán thành cuộc hôn nhân này nên đã chia cách họ. Mười năm sau,
hai người gặp lại nhau ở Thẩm Viên, Lục Du viết lên tường một bài từ rất bi phẫn
là Thoa đầu phượng. Không lâu
sau, Đường Uyển chết, Lục Du vẫn còn lưu luyến mãi, viết bài thơ tình nổi tiếng
Thẩm viên được truyền tụng đến nay.

(2) Bài thơ của Tô Thức
(Tô Đông Pha) (1037-1101), nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc đời Tống.

(3) Tên tập truyện của nữ
văn sĩ nổi tiếng Quỳnh Dao.

Họ mệt mỏi rã rời lao vào một quán mì nhỏ, cô gọi một bát mì
cực lớn, đây là bữa ăn ngon nhất của cô...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3