Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Chương 04

Chương 4.
Tình yêu mong chờ

Sáng sớm hôm sau, đúng hôm không có tiết học, Tiểu Úc đang
ôm chăn ngủ ngon lành thì gã đó lại gọi tới, nói có việc quan trọng muốn tìm
cô, bắt cô xuống dưới lầu ngay lập tức.

Cô vội vàng mặc quần áo chạy xuống, trong trạng thái mơ mơ
màng màng, nheo mắt nhìn Ivan lúc này tâm trạng đang rất phấn chấn.

“Sớm thế này, có việc gì không?!”

“Chỗ công trường xảy ra chút vấn đề, giám đốc dự án yêu cầu
anh tới xử lý.”

“Liên quan gì tới tôi chứ?”

“Lên xe rồi nói!” Nói xong, không nghe cô phân bua, anh ta
đã kéo lấy tay cô lúc này đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Ái...” Không kịp phản ứng lại, cô đã bị một kẻ vô lại ức hiếp
bắt lên xe vào đúng giờ cao điểm mọi người đi ăn sáng, đáng buồn là chẳng có ai
chịu đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân cả, họ đều trợn mắt đứng nhìn với vẻ
thích thú, chiếc Porsche sau khi cua một đường hoàn mỹ đã rời khỏi khuôn viên
trường.

Tiểu Úc thầm gào lên, bây giờ là thời đại nào rồi, giữa ban
ngày ban mặt, một nữ sinh trong sáng như cô bị ức hiếp mà không có ai thèm bận
tâm? Đột nhiên, quầng sáng lóe lên, cuối cùng cô đã nghĩ ra nguyên nhân, cô đã
quên thét lên: “Mất lịch sự!”

Nửa giờ sau, chiếc xe của anh ta dừng lại trước một công
trình kiến trúc cao tầng đang thi công, Tiểu Úc vẫn còn chưa rõ chuyện gì, một
đám người đã vây kín xe của họ, hò hét, cãi cọ loạn cả lên. Do quá hỗn loạn, Tiểu
Úc không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ láng máng nghe được có người hét lên đòi
tiền công, có người đòi thanh toán tiền hàng nợ đọng, còn có người đòi trả
phòng và bồi thường.

Cô ngáp dài. Nhìn tình hình này thì có vẻ sự nghiệp của anh
ta cũng không thành công lắm, nói một cách chính xác thì đang đứng bên bờ vực
thẳm rồi.

Ivan nhìn đồng hồ, ung dung mở cửa xe, những chủ nợ đang định
kéo tới vừa nhìn thấy anh ta lôi trong túi áo ra một tập tiền mặt đột nhiên yên
lặng. Anh ta ngoái đầu nhìn người đàn ông vừa cố len qua đám đông bước tới.
“Giám đốc Trần, tôi chỉ có một giờ đồng hồ, anh bảo bọn họ chuẩn bị sẵn hợp đồng
rồi lần lượt tới lấy tiền.”

Nói xong, anh ta kéo Tiểu Úc đi vào một phòng làm việc đơn
sơ tại công trường. Tiểu Úc đang định tìm một góc nào đó để ngủ bù, không ngờ
anh ta lại nhét tập chi phiếu vào tay cô. “Điền số tiền giúp anh.”

“Hả?” Thì ra anh ta bắt cô tới đây lao động miễn phí. “Tôi vẫn
còn chưa tỉnh ngủ, ngộ nhỡ viết thừa một, hai số không thì anh sẽ lỗ to đấy!”

Ivan tiến sát tới, mỉm cười. “Không sao, đền em cho anh là
được.”

“Anh đừng có mơ!”

Khoản tiền cuối cùng đã được trả xong, Tiểu Úc xoa xoa hai
bàn tay mỏi nhừ, vẫn còn chưa kịp thở thì lại bị Ivan kéo lên xe, lái thẳng tới
một tòa văn phòng nằm ở khu vực cách xa trung tâm thành phố.

Trong trí tưởng tượng của Tiểu Úc, với một người khoa trương
như Ivan thì công ty của anh ta chắc phải nằm ở một nơi rất sầm uất, nhộn nhịp,
một tòa văn phòng lộng lẫy, một phòng làm việc rộng rãi, sang trọng, những nhân
viên xinh đẹp, duyên dáng và đương nhiên không thể thiếu một cánh cửa sổ kiểu
Pháp có thể nhìn được quang cảnh toàn thành phố...

Nhưng thực tế, công ty của anh ta hoàn toàn không như vậy,
hoặc đó không thể được coi là một công ty mà chỉ là một phòng làm việc vô cùng
rộng rãi mà thôi.

Không có nội thất sang trọng, thậm chí ngay đến một chiếc
bàn và ghế giám đốc cho ra hồn cũng không có.

Nhân viên của anh ta cũng rất kỳ quái, mấy người đàn ông
trung niên quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù ngồi trước máy tính, gương mặt cũ
kĩ.

Ivan vừa bước vào đã lên tiếng hỏi: “Thế nào rồi?”

Một người đầu đầy tóc bạc nhưng trông có vẻ còn rất trẻ đứng
lên. “Khi vừa mở sàn nhập năm nghìn cổ phiếu ST2095, hiện giờ cổ phiếu này đã
tăng lên một trăm chín mươi tám tệ, quá cao rồi. Tình hình này, chắc có người
đang thao túng, hay là... chúng ta đợi thêm đã.”

“Tiếp tục mua, bất kể tăng đến bao nhiêu, hôm nay có bao
nhiêu mua bấy nhiêu.”

“Nhưng tiền trong tài khoản của chúng
ta... sợ là...”

Ivan cắt ngang lời anh ta, quả quyết nói: “Bán hết những cổ
phiếu khác đi!”

Mọi người đều kinh ngạc nhưng chẳng ai phản bác, lập tức bắt
đầu thao tác.

Ivan vỗ vai Tiểu Úc, chỉ về phía chiếc bàn kính gần cửa sổ.
“Em cứ ngồi đằng kia uống cà phê, anh có chút việc phải xử lý.”

“Ồ, anh cứ làm việc đi, không cần lo cho tôi.” Cô cầm lấy cốc
cà phê từ máy pha cà phê tự động, ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Ivan cởi áo vest,
tháo một vài chiếc cúc áo, ngồi xuống trước một chiếc máy tính, nhanh chóng di
chuyển chuột, gõ bàn phím. Quen nhau bấy lâu nay, ấn tượng của cô về Ivan chỉ
là một kẻ thích nói năng linh tinh, đùa giỡn với đời, thậm chí còn có vẻ chơi bời,
lêu lổng, hôm nay cô mới phát hiện ở anh ta còn có một con người khác, khi làm
việc, anh ta cẩn thận và quyết đoán hơn bất kỳ ai bởi vì mỗi giây, mỗi lần gõ một
con số trên bàn phím đều là một lần đánh cược với toàn bộ gia sản của mình...

“Lại tăng rồi, lên hai trăm linh bảy tệ rồi!” Có người hét
lên.

Anh ta chỉ đáp gọn lỏn một từ: “Mua!”

...

“Lên hai trăm mười tệ rồi, sắp không tăng được nữa rồi, có cần
đợi một chút không?”

Ivan do dự giây lát. “Mua!”

...

Cô không biết xuất phát từ mục đích gì mà Ivan lại liều lĩnh
dốc hết tài sản để thu mua một loại cổ phiếu như thế này, nhưng nhìn ánh mắt của
những người trong công ty, cô cảm nhận được họ đang chơi một canh bạc rất nguy
hiểm và đang đặt toàn bộ những gì họ có vào canh bạc này.

Trong một buổi sáng, Tiểu Úc không nhớ nổi mình đã uống mấy
cốc cà phê, chỉ biết cô luôn cầm cốc cà phê và nhìn Ivan làm việc, nhìn anh ta
chau mặt, nhíu mày trước sự thay đổi của những đường gấp khúc trên màn hình máy
tính. Thấy anh ta như vậy, Tiểu Úc mới hiểu, hóa ra Ivan không hề giống như cô
nghĩ, anh ta không phải một công tử con nhà giàu chơi bời lêu lổng, cũng không
phải như những công tử giàu có chỉ biết ngồi trong phòng điều hòa mát rượi ký
văn bản tài liệu và quát tháo cấp dưới. Anh ta đang đầu tư chứng khoán, “một
trò chơi với các con số” mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất tất cả!

Anh ta lúc này khiến cô không thể rời mắt được.

Buổi trưa, khi đóng sàn, Ivan gọi điện bảo người ta mang
thêm một suất cơm tới. Sau khi đưa hộp cơm cho cô, anh ta lại ngồi xuống trước
máy tính, cùng mọi người vừa ăn vừa thảo luận về những đường gấp khúc khó đoán
biết kia.

Ăn xong, anh ta bắt đầu không ngừng gọi điện thoại: ngân
hàng, bệnh viện, thậm chí cả văn phòng luật sư...

Tiểu Úc không sao hiểu nổi rốt cuộc anh ta đã gặp phải rắc rối
gì, chỉ cảm thấy nếu bắt cô sống dưới áp lực như thế này dù chỉ một ngày, chắc
chắn cô sẽ phát điên, còn anh ta dường như lúc nào cũng có thể cười ấm áp đến vậy,
sống ung dung tự tại đến vậy.

Cuối cùng cũng chờ tới lúc đóng sàn, khi đưa cô trở về trường,
Ivan mới nói với cô câu thứ hai trong ngày hôm nay: “Tiểu Úc, anh xin lỗi, hôm
nay anh không có thời gian quan tâm đến em!”

“Ngày nào anh cũng làm việc như thế này, không thấy áp lực
sao?”

“Chẳng còn cách nào cả, đầu tư chứng khoán là như vậy.” Anh
ta cho xe dừng lại bên đường, day day đầu lông mày, ngả người dựa vào ghế. “Tất
cả những gì anh vất vả có được chỉ là những con số, mà những con số này bất cứ
lúc nào cũng có thể trở thành số không... Em biết không? Rất nhiều lần anh nằm
mơ thấy mình mất tất cả, cảm giác đó thực sự rất tồi tệ...”

“Có phải anh đang gặp rắc rối không? Tôi có thể giúp gì cho
anh?”

Ivan lắc đầu. “Hiện giờ anh đang mua lại một công ty, nếu
ngày mai cổ phiếu này lại giảm thì vốn trong tay anh sẽ đủ... Nhưng nếu cổ phiếu
này đảo chiều thì mọi chuyện sẽ hỏng hết...”

“Đã giảm tới mức đó rồi, sao có thể đảo chiều được chứ?”

“Có thể! Bởi vì đằng sau nó có một cao thủ thực sự đang thao
túng, ông ta nghĩ gì, không ai có thể nắm bắt được.”

“Ivan...” Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh ta, Tiểu Úc đột nhiên
cảm thấy có phần thương cảm, mặc dù cô không giúp được gì nhưng ít ra cũng có
thể ở bên cạnh giúp anh ta giảm bớt áp lực. “Hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh anh...”

Thấy anh ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ám muội, Tiểu
Úc đột nhiên nhận ra mình đã dùng sai từ.

Cô hếch cằm, quay gương mặt đỏ bừng
sang chỗ khác. “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh đừng có nghĩ linh tinh...”

“Ồ?” Ivan đặt một cánh tay lên ghế của cô, người hơi ngả một
chút về phía cô, hỏi khẽ: “Vậy anh nghĩ thế nào... mới không phải là nghĩ linh
tinh?”

Ngực cô như thể bị vật gì đó đập mạnh vào, cảm giác đau thắt
lại.

Khả năng ăn nói lanh lợi của cô lúc này hoàn toàn biến mất,
cô chỉ lắp bắp: “Tôi... Ý tôi... là tôi sẽ ở bên cạnh để trò chuyện cùng anh.”

Bàn tay còn lại của anh ta lại đặt lên vai cô, làm như vô
tình chạm vào mái tóc xoăn của cô, nụ cười ranh mãnh đầy ám muội càng rõ. “Chỉ
trò chuyện thôi à?”

Lòng cô bỗng rối bời, nhìn ánh mắt đầy mê hoặc của anh ta,
trong giây lát cô quên mất mình đang ở chỗ nào, chỉ biết gật đầu lia lịa.

“Vậy thì được!” Ivan ngồi thẳng lại, trầm ngâm nói: “Anh
cũng thực sự lo lắng em có suy nghĩ khác về anh đấy...”

Suy nghĩ khác?! Cái gã đàn ông này... da mặt làm bằng gì thế
không biết?!

“Nhân lúc anh vẫn có tiền, em muốn đi đâu?” Anh ta hỏi.
“Trung tâm thương mại? Quán ăn Âu? Hay là...”

“Ừm, tôi sẽ dẫn anh đi tới một nơi!”

Khi họ đứng dưới chân một ngọn núi hoang vắng không một bóng
người, Ivan đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của cáp treo, anh ta
nhìn cô như nhìn một quái vật, mà là loài quái vật giống như khủng long đó. “Em
sẽ không nói với anh là chúng ta đi bộ lên đó đấy chứ?”

“Anh toàn hỏi thừa!”

Leo núi đối với một vài người mà nói là một thú vui khó diễn
tả bằng lời, trải qua một đoạn đường gập ghềnh đầy gai góc, từng bước đi tới đỉnh
cao.

Khi đứng trên đỉnh núi, đô thị phồn hoa, cư dân đông đúc hiện
ra trước mắt mới biết cái thế giới lung linh rực rỡ đó nhỏ bé biết bao, những
tòa nhà cao tầng đều có thể nằm dưới chân ta.

Nhưng leo núi đối với một số người, đó thực sự là một sự
hành hạ, không có gió điều hòa mát rượi, không có xe đua bứt phá, đội cái nóng
nực trên đầu, giẫm lên những viên đá sắc nhọn để trèo lên cái đỉnh núi nhỏ xíu
ngay đến tên cũng chẳng có, rõ ràng là tự mình làm khổ mình.

“Ivan, anh nhìn đằng kia đi! Đó là trường tôi đấy!” Tiểu Úc
phấn khích chỉ về hướng trường Đại học T.

Ivan mệt mỏi tìm một phiến đá rồi ngồi xuống, lắc lư đôi
chân mỏi nhừ. “Quan Tiểu Úc, em nói thật với anh xem, rốt cuộc có cáp treo để
xuống núi không?”

“Đương nhiên không có rồi. Đây chẳng qua chỉ là một ngọn núi
nhỏ vô danh, ngoài mấy người đi tập thể dục buổi sáng trèo lên ngắm cảnh, chẳng
có ai tới đây cả, sao có thể có cáp treo được chứ?”

“Vậy lát nữa em cõng anh xuống núi, nếu không, anh sẽ không
xuống nữa đâu.”

“Xí! Anh thế mà cũng là đàn ông!”

“Em thế mà cũng là phụ nữ à?!”

Tiểu Úc lườm anh ta một cái, cầm lấy cánh tay kéo anh ta đứng
dậy. “Không lái Porsche anh không thể đi nổi sao? Không đeo Rolex, thời gian trở
nên vô nghĩa với anh chắc? Không quẹt thẻ, không mua kim cương thì sẽ không có
cô gái nào yêu anh sao?”

Ivan nhìn cô, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

“Không có tiền, anh sẽ không còn là anh hả?!”

“...” Anh thực sự không biết.

“Khi còn nhỏ, bố tôi dẫn tôi trèo lên ngọn núi này, tôi đã
khóc bắt ông phải cõng. Ông đã nói với tôi rằng: “Tiểu Úc, bố không thể cõng
con cả đời được, con phải tự đi con đường của mình.” Khi tôi lớn, ông vẫn thích
dẫn tôi tới trèo ngọn núi này, nói với tôi: “Tiểu Úc, bố có bao nhiêu tiền
chăng nữa thì cũng là tiền của bố, con chẳng có gì cả, con vẫn phải tự đi con
đường của mình!””

Ivan chăm chú nhìn cô, một lúc lâu mới nói: “Em có một người
bố tốt!”

“Từ nhỏ tới lớn, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều hơn các bạn,
quần áo của tôi cũng không đẹp hơn các bạn gái khác. Ông không cho tôi ra nước
ngoài học, bắt tôi giống các học sinh khác thi vào trường Đại học T, học thạc
sĩ, tôi luôn cho rằng ông không tốt với tôi. Sau này, trong một lần chúng tôi
đi leo núi, khi tôi ngoái lại nhìn ông, thấy ông đang bám vào một cái cây và thở
dốc, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu ông yêu tôi biết chừng nào.”

“Thế sự vô thường. Ông không dám chắc có thể làm chỗ dựa cho
em suốt cả cuộc đời cho nên ông hy vọng em có thể sống một cuộc sống giống như
những cô gái bình thường khác, ngay cả khi đến một ngày em không có gì cả, em vẫn
có thể sống tốt!”

Tiểu Úc cười, vỗ vào vai anh ta. “Rất tốt, năng lực lĩnh hội
rất tốt.”

“Quá khen rồi!”

“Thực ra, không có gì cả cũng không phải là điều gì đáng sợ,
trời đâu thể sập xuống được chứ! Chúng ta vẫn còn đôi tay có thể làm việc, đôi
chân có thể bước đi, đôi mắt có thể nhìn thấy thế giới phồn hoa rực rỡ... Có gì
mà anh phải sợ chứ?!”

Ivan bước lên một bước, đứng bên cạnh Tiểu Úc.

Những dãy núi xanh thẫm phía xa xa, những tòa nhà cao tầng
chen chúc dưới chân.

Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

“Đúng là không có gì phải sợ cả.” Anh ta nói. “Bố anh cũng từng
bị phá sản, ông thực sự đã mất tất cả, ngay đến căn nhà cũng bị ngân hàng phong
tỏa. Ông đã nói với anh: Không có gì, ngủ rất ngon, một hộp cơm cũng đủ no bụng.
Quan trọng nhất là... mẹ anh không rời xa ông.”

Đường phố dần lên đèn, những tòa nhà cao tầng bắt đầu lấp
lánh, những ngọn đèn cao áp trên cầu vượt cũng sáng rực rỡ...

Ivan chăm chú nhìn Tiểu Úc đang ngồi bên cạnh.

Thì ra, khi bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, người đứng ở nơi ít rực
rỡ nhất mới chính là người mà anh muốn tìm kiếm nhất.

Con đường vốn đã gập ghềnh, trong đêm tối càng khó bước.

Ivan dắt tay Tiểu Úc, dìu cô từ từ đi xuống núi. Khi đi đến
giữa sườn núi, cô không cẩn thận giẫm phải một bụi cỏ, trượt chân suýt ngã, may
mà anh ta kịp thời đỡ.

“Không sao chứ hả? Có bị trẹo chân không?”

Cô xoa xoa mắt cá chân, hơi đau một chút, chỉ một chút thôi,
nhưng anh ta kiên quyết đòi cõng cô.

Cõng một người trên lưng, đường càng khó đi, Ivan bước từng
bước khó nhọc xuống núi, cỏ dại dính đầy chân, mồ hôi thấm đẫm chiếc áo sơ mi,
cành cây khô cào rách cả quần.

Cô hỏi anh ta: “Anh có mệt không?”

Anh ta nói: “Ngay cả khi anh mất tất cả, anh vẫn có thể cõng
em như thế này để đi!”

Cô cười, bám chặt vào lưng anh ta, hít hà mùi mồ hôi thoang
thoảng trên người anh ta, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó diễn tả bằng
lời.

Chua có, ngọt có và cả một chút si mê nữa.

Ánh đèn mờ tối, tình ca uyển chuyển.

Rượu ngon kề môi, người đẹp trong lòng.

Đối với bất kỳ người đàn ông nào, đây đều là sự cám dỗ chết
người, chứ đừng nói đến một gã hoa hoa công tử bản tính phong lưu.

Ivan mỉm cười nhìn thiếu nữ đã ngà ngà say đang gục trong
lòng mình, mùi hương dìu dịu tỏa ra từ cơ thể cô, đó không phải là mùi nước hoa
mà là mùi thơm chỉ riêng có ở thiếu nữ.

“Ivan, anh sẽ không thất bại đâu...” Cô đã say tới mức đầu
óc quay cuồng nhưng vẫn dựa vào vai anh ta, cố gắng an ủi anh ta: “Tôi tin anh!
Anh nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này... Đợi khi nào nhà anh xây xong,
tôi nhất định sẽ mua một căn để làm nhà... của tôi...”

Anh ngắm gương mặt trong sáng của cô, lấy ngón tay khẽ khàng
gạt những sợi tóc mềm mại, hỏi khẽ: “Nếu như việc thu mua của anh thất bại, tối
mai em vẫn ở bên cạnh anh chứ?”

“Anh chỉ hỏi thừa, chúng ta là bạn bè mà!” Cô nói với khẩu
khí rất mạnh mẽ: “Cùng lắm thì ngày mai tôi sẽ mời anh là được chứ gì...”

Anh nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng trở nên dịu dàng, lưu luyến.
“Tiểu Úc...”

“Anh vẫn còn trẻ, có mất tất cả thì vẫn có thể bắt đầu lại!”

“Ngốc ạ, em là cô gái ngốc nhất mà anh từng gặp...” Anh kéo
eo cô để cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn ở trong lòng anh. Cô thực sự rất ngốc,
sao có thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông ngay đến tên cũng chưa biết, sao
có thể dễ dàng say và ngã vào lòng một người đàn ông như vậy...

Nhưng anh lại thích sự ngốc nghếch đó của cô, thích sự tin
tưởng và chân thành mà cô dành cho anh.

Anh cũng đã biết Tiểu Úc từ rất lâu rồi... Hôm đó là một
ngày hè trời trong xanh không một gợn mây, hoa tường vi trong vườn nở rất rực rỡ,
một cô gái nhỏ ngồi giữa khóm hoa đếm cánh hoa rất say sưa. Gương mặt hồng hào
nõn nà, đôi mắt to trong sáng, đôi môi mịn màng và cả mái tóc dài xoăn nhẹ nữa,
giống như búp bê đáng yêu. Lúc đó, bố anh cười, hỏi anh: “Có xinh không? Sau
này lấy về làm vợ nhé?”

Lúc đó anh vẫn chưa hiểu tình yêu là gì nhưng đã sung sướng
gật đầu. “Vâng ạ!” Về sau, do mối quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, anh và
Tiểu Úc thường chơi với nhau. Do anh còn nhỏ được tẩm bổ nhiều quá nên hơi béo,
còn Tiểu Úc lại rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng cô chưa từng chế giễu anh.

Không lâu sau, chịu ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính
ở Mỹ, kinh tế thế giới bắt đầu đi xuống, rất nhiều công ty ăn xổi ở thì đã phải
tuyên bố phá sản và đóng cửa vì cuộc khủng hoảng này. Công ty của Âu Dương Cẩm
Hoa cũng gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, đứng bên bờ vực phá sản. Thời
điểm đó, mọi người thân mình còn lo chưa xong, không có ai muốn cho ông vay tiền,
chỉ có Quan Thiên Nguyên, người bạn thời đại học với ông đã lấy công ty thực phẩm
duy nhất của mình ra thế chấp, giúp ông vay tiền để quay vòng vốn. Mặc dù số tiền
không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề nhưng đã giúp ông nhận ra ai là
người bạn thực sự trong cái thế giới kinh doanh lạnh lùng, thiếu tình người
này. Cuối cùng công ty của ông vẫn phải tuyên bố phá sản... Chính lần thất bại
này đã tạo nên sự nghiệp ngày hôm nay của ông.

Từ đó về sau, anh không còn nhìn thấy Tiểu Úc nữa, nhưng ký ức
về cô thì vô cùng sâu đậm.

Có thể là tình cờ, cũng có thể là sự sắp đặt của số phận, buổi
tối hôm trước khi đi Mỹ du học, anh đã tới quán bar để đợi một người bạn, đúng
lúc đó nghe thấy có người gọi tên “Quan Tiểu Úc”. Anh tò mò nhìn về phía phát
ra giọng nói đó, dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn có thể nhận ra bóng dáng của cô
gái nhỏ có đôi mắt to long lanh và mái tóc xoăn đáng yêu đó. Cô vẫn đáng yêu
như vậy, đặc biệt là bộ dạng cô vừa xem múa thoát y vừa ăn ba cốc kem chuối...
thật đáng yêu làm sao!

Có điều, anh không ngờ, lần gặp gỡ tình cờ đó của họ lại khiến
cô phải chờ đợi tám năm trời.

Tám năm, thực sự rất dài.

...

“Ivan?” Cơ thể mềm mại của Tiểu Úc khẽ ngọ nguậy trong lòng
anh, cô nheo nheo mắt ngẩng lên nhìn anh.

Bàn tay thon nhỏ chỉ vào mặt anh, cô nhíu mày lại. “Anh đừng
có lắc qua lắc lại thế, anh ngồi yên cho tôi xem nào, tôi phát hiện ra anh rất
giống một người...”

“Ai?”

“Chính là... cái anh chàng đẹp trai tôi đã nhìn thấy tám năm
trước... Anh đừng cử động, góc này, ánh sáng này... đúng là rất giống.”

Cô tiến sát hơn một chút, mắt nheo lại mơ màng, gương mặt
không đánh chút phấn nào vẫn trở nên ửng hồng, đôi môi mềm mại khẽ rướn lên.
Đôi môi mịn màng vẫn còn đượm mùi Hennessy, quyến rũ vô cùng khiến anh không
kìm lòng được, muốn được thưởng thức, nhiều hơn nữa...

Ivan nhất thời thất thần, môi không kiểm soát được, cúi xuống,
vào thời khắc hai cặp môi sắp chạm vào nhau đó... tiếng nhạc chuông điện thoại
đặc biệt đã phá ngang cảm xúc của anh, không cần nhìn anh cũng biết ai đang gọi
tới, bởi đó là nhạc chuông anh cài đặt riêng cho số máy của Lâm Nhĩ Tích.

Anh ngồi trên sofa, bất động nhìn chiếc điện thoại để trên
bàn đang rung và không ngừng quay tròn, ánh sáng xanh nhấp nháy xung quanh chiếc
điện thoại khiến mắt anh cảm thấy nhức nhối.

Điện thoại đổ mười mấy chuông rồi ngắt khoảng một phút, sau
đó lại tiếp tục đổ chuông.

Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc điện thoại, gạt tay
để mở.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh không chủ động nói gì cả,
bởi vì thực sự anh không biết nên nói gì.

“Y Phàm?!” Lâm Nhĩ Tích hồ nghi hỏi.

“Ừm!” Anh lạnh lùng ra hiệu vẫn đang nghe.

“Anh... bây giờ có rảnh không? Em có việc muốn gặp anh.”

Ivan nhìn Tiểu Úc đang ngủ ngon lành trong lòng mình, kìm nén
niềm khát khao đang dâng lên trong lòng. “Xin lỗi, hiện giờ không rảnh lắm.”

“Chỉ cần một phút thôi...” Lâm Nhĩ Tích chần chừ giây lát rồi
nói tiếp: “Em đang ở ngoài cửa.”

“Ngoài cửa?” Ivan lập tức đặt Tiểu Úc đang nằm trong lòng
mình trở lại sofa, đẩy cửa bước ra.

Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, qua khe cửa đang từ từ khép lại,
nhìn vào trong phòng. “Rất hiếm khi nhìn thấy một cô gái xuất hiện hai lần bên
cạnh anh.”

Anh cười khổ, ngắt điện thoại, nắm chặt trong tay. Đây thực
sự là một điều rất đáng mỉa mai.

Trong hoàn cảnh bối rối mặt đối mặt thế này, Ivan thực sự
không tìm được đề tài gì để chuyện trò cả, đành hỏi: “Chẳng phải em nói tìm anh
có việc sao? Việc gì vậy?”

Lâm Nhĩ Tích sửng sốt như thể không ngờ anh lại hỏi thẳng thắn
đến vậy, nhưng cô nhanh chóng chuyển sang giọng điệu rất nghiêm túc: “Nghe nói
anh muốn mua lại công ty đó.”

“Sao em biết?”

“Em nghe ông nói.”

“Thì ra ông ấy biết cả rồi...” Ivan bất giác thở dài, thật
không hổ là huyền thoại của giới chứng khoán, không có sự thay đổi nào trên biểu
đồ thoát khỏi cặp mắt sắc sảo của ông ta.

“Ông bảo em nói với anh, đừng can dự vào việc của nhà họ
Lâm.”

“Việc của nhà họ Lâm thì anh không có hứng thú quan tâm nữa,
nhưng việc của bạn anh thì anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Y Phàm...”

“Xin lỗi, anh còn có việc.” Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.

Anh đang định đóng cửa thì nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói:
“Chúng ta có thể bàn bạc thêm được không? Em...”

“Tiểu Úc cần anh chăm sóc... Những kẻ như anh mặc dù không
biết thế nào là tình yêu nhưng ít nhất cũng vẫn biết thế nào là trách nhiệm.”

“Em xin lỗi!” Lâm Nhĩ Tích đột nhiên kéo tay anh lại, nói:
“Hôm đó tâm trạng em không tốt, đã nói những lời không nên nói... Anh có thể
tha thứ cho em không?”

“Anh không trách em!”

Nhìn vẻ mặt đầy hối hận của Lâm Nhĩ Tích ở trước mặt, mắt
ngân ngấn nước trông vẫn rất trong sáng, anh đột nhiên nhận ra những lời Lâm
Nhĩ Tích nói không sai chút nào: “Anh không biết thế nào là yêu!”

...

Bề ngoài mặc dù cố tỏ ra thoải mái nhưng khi quay vào phòng,
trong lòng Ivan vẫn vương vấn chút thất vọng.

“Đang tìm gì vậy?” Anh nhìn thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng
màng giơ tay sờ khắp nơi, thắc mắc hỏi.

“Điện thoại di động của tôi đâu rồi? Hình như tôi nghe thấy
điện thoại của tôi đổ chuông, chắc là “Hung thần đêm khuya” gọi tới đấy...”

“Hung thần đêm khuya?” Xuất phát từ cái gọi là hiếu kỳ, anh
tìm thấy điện thoại di động trong túi xách của cô, trên danh mục cuộc gọi đến
quả nhiên có hiển thị dòng chữ “Hung thần đêm khuya”, nhưng số điện thoại lại
chính là của anh.

Anh bật cười thành tiếng.

Cô gái này tế bào não thuộc loại gì thế không biết? Sao đáng
yêu đến vậy?

“Đi thôi!” Anh giơ tay đỡ cô dậy, người cô nhẹ hơn anh nghĩ
rất nhiều và cũng mềm hơn rất nhiều.

“Đi đâu?”

Anh cười ranh mãnh. “Tới khách sạn thuê phòng!”

“Ồ!” Cô vẫn không hề mở mắt, gục vào lòng anh ngủ tiếp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3