Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 11 - Phần 2

Trước đây, Giản Nhu đã biết xuất thân của Trịnh Vĩ không tầm thường nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy giữa mình và anh có khoảng cách. Hôm nay, khi chứng kiến người thân, bạn bè đứng chật trong ngoài phòng bệnh của anh, cô mới thật sự nhận ra cô và anh thuộc hai thế giới khác nhau, giữa họ lại tồn tại hố ngăn cách không thể vượt qua.

Tiêu hao chút sức lực cuối cùng, Giản Nhu bám vào thành ghế dài, ngồi phịch xuống. Không biết bao lâu sau cô chợt cảm thấy có một sự tồn tại mãnh liệt ở bên cạnh mình. Nhướng đôi mắt ngân ngấn nước, cô nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết Trịnh Diệu Khang.

Giản Nhu từng nhìn thấy Trịnh Diệu Khang trên ti vi mấy lần. Trong ấn tượng của cô, ông có gương mặt gầy và nhỏ, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người. Hôm nay, lần đầu tiên trực tiếp đối diện, cô mới phát hiện khí thế bức người tỏa ra từ Trịnh Diệu Khang gấp ngàn vạn lần tưởng tượng của cô. Trước gương mặt vô cảm của ông, cô bất giác lạnh toát sống lưng, thậm chí muốn quay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc không có gan làm vậy.

“Cô Giản! Có thể nói chuyện với cô một lúc không?” Giọng ông không lớn, thái độ cũng rất khách sáo nhưng người đối diện không thể từ chối.

Giản Nhu chợt có dự cảm chẳng lành. Một nhân vật cỡ bự như Trịnh Diệu Khang tìm cô, chắc chắn không phải để nói chuyện phiếm. Cô đi theo ông và người cảnh vệ tới một phòng làm việc không có người. Ông đưa mắt ra hiệu, người cảnh vệ lập tức lui ra ngoài, thuận tay khép cửa.

“Cô Giản!” Trịnh Diệu Khang cất giọng bình thản, ngữ điệu có phần giống Trịnh Vĩ. Ngoài ra, động tác mím môi, chau mày trầm tư của ông cũng khiến cô liên tưởng đến Trịnh Vĩ. Có lẽ đây là kết quả của việc dạy dỗ trong một thời gian dài. Hơn hai mươi năm là cha con, cho dù “đấu trí đấu dũng” cũng không thể xóa nhòa tình cảm và sự ảnh hưởng nhất định.

“Cô đã hài lòng với kết quả hiện tại chưa?” Ông hỏi.

Lờ mờ đoán ra ý của Trịnh Diệu Khang nhưng Giản Nhu không dám ăn nói bừa bãi, chỉ đáp khẽ: “Cháu không hiểu ý bác.”

“Rất nhiều chuyện tôi không đả động không có nghĩa là tôi không biết. Tôi cũng chẳng ngại nói thẳng, từ hôm con trai tôi tuyên bố muốn cưới cô, tôi đã sai người điều tra về cô.” Từ “con trai” thốt ra từ miệng ông mang ngữ khí chiếm hữu mãnh liệt.

“Bố cô tên Giản Mặc, là phóng viên chuyên mục “Nhân vật” của tờ báo Đô thị. Sáu năm trước, sau khi tiến hành phỏng vấn Lâm Cận khoảng nửa tháng, bố cô qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Mẹ cô đã mời luật sư kiện Lâm Cận. Bà ta cho rằng, chính Lâm Cận đã hại chết bố cô, bởi vì bố cô biết bí mật Lâm Cận có con riêng, bà ta còn nói có đầy đủ chứng cứ. Tuy nhiên sau đó bởi vì con gái út bị thương nên bà ta đã rút đơn kiện.”

Dự cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt, Giản Nhu cảm thấy hết sức bất an và hỗn loạn. Trịnh Diệu Khang có thể dễ dàng điều tra gia thế của cô, vậy thì những chuyện khác chắc cũng không khó tìm hiểu.

“Cô rất thông minh. Biết không thể động đến Lâm Cận, càng không có cách nào tiếp cận vợ tôi nên cô đã lựa chọn con trai tôi.”

“Cháu...” Suýt nữa thốt ra hai từ “không phải” nhưng Giản Nhu kịp thời kìm lại.

“Bây giờ nó bị thương nặng. Bác sĩ nói rất có thể nó không bao giờ tỉnh lại... Đây là kết quả mà cô mong muốn, đúng không?”

Ngày hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích, bây giờ lại đối diện với sự “thẩm vấn” gay gắt của Trịnh Diệu Khang, với tiết lộ “nó không bao giờ tỉnh lại”, Giản Nhu càng cảm thấy choáng váng, phải bám vào thành bàn mới đứng vững.

Đây là kết quả mà cô mong muốn ư? Cô thừa nhận tất cả do cô tạo ra. Nếu không phải cô kiên quyết theo đuổi sự thật, không phải cô không chịu gạt bỏ thù hận thì bây giờ cô và Trịnh Vĩ đã hạnh phúc bên nhau, anh sẽ cười, nói trong điện thoại với cô: “Vợ yêu, anh nhớ em nhiều! Mau lại đây cho anh ôm một cái nào!” chứ không phải hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.

Đây không phải là kết quả cô muốn dù anh là con trai của Lâm Cận đi chăng nữa. Giản Nhu ngẩng đầu nhìn Trịnh Diệu Khang. “Không phải! Cháu chỉ muốn tìm ra hung thủ thật sự hại chết bố cháu. Cháu chưa từng nghĩ sẽ làm liên lụy đến người khác, càng không muốn gây tổn thương cho Trịnh Vĩ.”

Trịnh Diệu Khang dường như hài lòng với câu trả lời của cô. Ông gật đầu. “Tốt. Cô đã không muốn liên lụy đến người khác thì tôi có thể giúp cô điều tra sự thật, đòi lại công bằng cho bố cô. Tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng làm phiền vợ và con trai tôi nữa. Cô có đồng ý không?”

Trịnh Diệu Khang chịu giúp cô? Đây có lẽ là cơ hội trả thù duy nhất. Chỉ cần tránh xa Lữ Nhã Phi và Trịnh Vĩ là cô có thể đạt được nguyện vọng. Dù không có lý do từ chối nhưng Giản Nhu vẫn ngập ngừng hồi lâu. Ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi: “Cháu có thể đến thăm Trịnh Vĩ không ạ?”

“Được.”

Trong cuộc trò chuyện này, Trịnh Diệu Khang từ đầu đến cuối không nhắc đến thân thế của Trịnh Vĩ, ngược lại ông luôn nhấn mạnh từ “con trai tôi” bằng ngữ khí đầy tính chiếm hữu. Giản Nhu bỗng cảm thấy nội tâm của người cha thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này chứa đựng tình yêu to lớn với con trai, không thua kém tình cảm bố dành cho cô. Vậy mà Trịnh Vĩ động một tí là đòi cắt đứt quan hệ. Không biết bao giờ anh mới nhận ra tình cảm của người cha được che giấu rất kĩ, bao giờ mới trân trọng người cha vĩ đại của mình?

Đến tối muộn, Trịnh Vĩ vẫn chưa tỉnh lại. Kiểm tra xong, bác sĩ cho biết anh không còn nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người lần lượt rời đi, người muốn ở lại cũng bị Trịnh Diệu Khang tìm lý do đuổi về.

Giản Nhu mặc bộ đồ cách ly đã được khử trùng, lặng lẽ đi vào phòng bệnh của Trịnh Vĩ. Xung quanh là bốn bức tường trắng toát, trần nhà và giường bệnh cũng màu trắng. Giữa thế giới không sắc màu, Trịnh Vĩ nằm bất động ở đó, đầu quấn lớp băng dày, thân trên đầy vết bỏng.

Mỗi vết thương của anh như khắc vào người cô, khiến cô đau đớn vô cùng. Cô bổ nhào đến bên cạnh giường, khóc không thành tiếng. “Là anh cố ý phải không? Anh cố ý ở bên cạnh người con gái khác, cố ý khiến mình bị thương… Anh biết rõ em không chịu nổi điều này...”

Anh vẫn không hề nhúc nhích, nhịp tim trên máy đo vẫn bình thường. Cô túm lấy bàn tay ấm áp của anh. “Anh hận em như vậy sao? Hận đến mức dùng phương thức tàn nhẫn như thế để trả thù em?”

Cô đặt tay anh lên ngực mình, thốt ra những lời không dám nói trước mặt anh: “Trịnh Vĩ! Em xin anh, xin anh hãy tha cho em... Em đau lắm, đau đến mức không chịu được nữa, đau đến mức không sống nổi...”

Nước mắt của cô tuôn như mưa, từng giọt chảy xuống tay anh. “Anh tưởng em muốn như vậy sao? Nhưng em biết phải làm thế nào? Em đã thử tìm cách gạt bỏ thù hận để ở bên anh, không nghĩ tới chuyện bố mẹ anh là ai, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, em đều nhớ đến thảm cảnh của bố em lúc qua đời, nhớ đến em gái ở trên giường bệnh. Em chẳng có cách nào không hận... Hơn nữa, dù em có thể nhẫn nhịn, bố mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận em, mẹ và em gái em chắc chắn không chấp nhận anh. Còn Lâm Cận nữa, chúng ta sẽ phải đối mặt với ông ta thế nào? Ngay từ đầu tình cảm giữa chúng ta đã là sai lầm lớn.”

Trịnh Vĩ vẫn không có phản ứng. Giản Nhu khóc đến mức như bị rút hết sức lực. Cô thì thầm: “Anh từng hỏi em, em nhiều lần nói câu “Em yêu anh”, có lần nào là thật hay không. Bây giờ em cho anh biết, lần nào cũng là thật. Em yêu anh, vì vậy em mới không muốn anh càng lún sâu. Thà rằng anh hận em, vĩnh viễn không muốn gặp em còn hơn là anh mãi mãi không quên em. Em yêu anh, vì vậy em mới mong chúng ta cắt đứt hoàn toàn, hy vọng anh có thể tìm thấy người con gái đáng để anh trân trọng...”

Cô tháo sợi dây chuyền và chiếc nhẫn, đặt vào lòng bàn tay Trịnh Vĩ. “Nếu thật lòng yêu em thì anh hãy tha cho em, cũng tha cho bản thân mình. Thế giới này chẳng có ai rời khỏi ai là không sống nổi.”

Cuối cùng cô sờ má Trịnh Vĩ, đặt một nụ hôn lên môi anh. “Kể từ bây giờ, bất luận anh có tỉnh lại hay không, em cũng sẽ không bao giờ gặp anh nữa…” Cô thì thầm: “Trịnh Vĩ! Em yêu anh… nhưng chỉ đến đây thôi...”

Giản Nhu lau khô nước mắt rồi rời khỏi phòng bệnh. Trịnh Diệu Khang đang đợi cô ở đầu hành lang. Cô tiến lại gần, dừng bước trước mặt ông. “Cháu nhận lời với bác. Chỉ cần bác tìm ra hung thủ thật sự hại chết bố cháu, bắt hắn chịu tội trước pháp luật, sau này cháu sẽ không quấy rầy vợ và con trai bác.”

Trịnh Diệu Khang gật đầu, đưa hộp sữa lạc cho cô, gương mặt vẫn không chút biểu cảm. Giản Nhu đưa mắt về phía phòng bệnh của Trịnh Vĩ, cuối cùng cầm hộp sữa rời khỏi bệnh viện.

Ngọn gió mùa thu mát lạnh thổi vào mặt, cô ngửa đầu uống sữa mới có sức lực đi tiếp. Nếu bây giờ Nhạc Khải Phi lại hỏi Giản Nhu có hối hận hay không, nhất định cô sẽ trả lời: “Tôi rất hối hận, hối hận đã vì anh ấy mà thà nhảy xuống sông cũng không thèm cái ván là anh. Nếu lúc đó tôi không chọn nhảy sông, có lẽ tôi đã trở thành ngôi sao hạng nhất, Trịnh Vĩ vẫn là chàng trai kiêu ngạo của ngày nào. Anh ấy sẽ vĩnh viễn là con trai của Trịnh Diệu Khang.”

Hai ngày sau, thông qua nhiều nguồn, Giản Nhu nhận được tin Trịnh Vĩ đã tỉnh lại. Nghe nói vết thương ở đầu anh không đáng lo ngại, vết bỏng trên người chỉ cần tiến hành ghép da là sẽ không sao. Cô không cảm thấy quá bất ngờ vì cô biết thế nào anh cũng tỉnh lại. Trịnh Vĩ là người đàn ông cứng rắn, thà chết chứ tuyệt đối không cho phép bản thân hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.

Một tháng sau xuất hiện một tin tức gây chấn động dư luận. Lâm Cận bị bắt giữ do liên quan đến vụ cố ý giết người. Giản Nhu không mấy ngạc nhiên. Có điều cô không ngờ hiệu suất làm việc của Trịnh Diệu Khang lại cao đến thế.

Sống ung dung hơn năm năm trời, Lâm Cận đã bị bắt nội trong một tháng với chứng cứ đầy đủ. Nhận được tin này, Giản Nhu đột nhiên muốn gặp Trịnh Vĩ, muốn xem vết thương của anh thế nào, cũng muốn biết phản ứng của anh khi bố đẻ bị đưa ra pháp trường.

Như thể tâm linh tương thông, điện thoại bất chợt đổ chuông, là bản nhạc quen thuộc mà cô cài riêng cho số của Trịnh Vĩ. Cô không bắt máy, anh gọi hết lần này đến lần khác. Gần một tiếng sau, Giản Nhu không kìm nổi, bấm nút nghe máy.

“Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.” Ngữ khí của anh vẫn kiên định như thường lệ. “Anh sẽ đợi em ở rạp chiếu phim đó cho tới khi em xuất hiện mới thôi.”

Giản Nhu lặng lẽ chạm tay vào chiếc cốc của anh, sờ lên hình vẽ cậu bé đạp xe trên đó. Cô nghiến răng, ép bản thân tàn nhẫn lần cuối. “Anh muốn gặp tôi? Được thôi, tối nay hãy đến nhà tôi. Tôi cũng có một số thứ muốn trả lại anh.”

Trịnh Vĩ cất giọng quả quyết: “Được.”

Sau khi cúp máy, Giản Nhu lập tức gọi cho Nhạc Khải Phi: “Có thể giúp tôi một việc không?”

“Lại giúp nữa? Tôi giúp em nhiều lần như vậy mà chẳng thấy em báo đáp gì cả. Em có thể...”

“Tối nay đến nhà tôi một chuyến được không? Tôi mời anh ăn cơm.”

“Không thành vấn đề.” Nhạc Khải Phi đáp rất nhanh. “Lát nữa tôi sẽ đến.”

Giản Nhu cúp máy rồi sắp đồ của Trịnh Vĩ. Cô bỏ hết đồ chứa đựng biết bao kỷ niệm ngọt ngào của hai người vào thùng giấy rồi dán kín, tựa như cô cũng phong kín mọi ký ức đẹp đẽ ở đáy sâu nội tâm.

Khi trời sẩm tối, chuông cửa reo vang. Giản Nhu liền chạy đến, quan sát bên ngoài qua lỗ “mắt mèo”. Trịnh Vĩ đứng yên lặng ngoài cửa, tóc đã mọc, che bớt vết thương. Cánh tay anh quấn vải băng, chắc là vết bỏng vẫn chưa lành hẳn. Cô lại quan sát gương mặt anh, anh gầy hơn so với lúc ở bệnh viện. Kìm nén cảm giác xót xa trong lòng, cô quay sang Nhạc Khải Phi. Nhạc công tử hiểu ý, liền đi tới mở cửa cho Trịnh Vĩ.

Giản Nhu vội vàng trốn sau cánh cửa. Cô không nhìn thấy Trịnh Vĩ, chỉ có cảm giác không khí đột nhiên như ngưng đọng, mọi âm thanh bỗng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của anh.

“Tôi đã để thùng đồ của anh ở ngoài cửa, anh hãy mang về đi.” Nhạc Khải Phi nói.

“Cô ấy đâu rồi?” Trịnh Vĩ hỏi.

Nhạc Khải Phi đáp: “Cô ấy đang tắm. Có cần tôi gọi cô ấy không?”

Tắm ư? Giản Nhu nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhạc Khải Phi. Anh ta không biết bình thường cô thích tắm nhất vào lúc nào. Trịnh Vĩ thì rõ hơn ai hết nên cô nghe thấy anh hít một hơi mới trả lời: “Không cần đâu!”

Anh vừa dứt lời, Nhạc Khải Phi đã đóng sập cửa. Thấy nụ cười đắc ý của anh ta, Giản Nhu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Trịnh Vĩ u ám thế nào.

“Có gì mà vui thế?” Cô hỏi.

Nhạc Khải Phi cười ngoác miệng. “Tôi vừa giúp em trả thù.”

Cô thở dài bất lực. “Anh trả thù cho anh thì có.”

“Em đúng là hiểu tôi thật đấy!”

Không để ý đến Nhạc công tử, Giản Nhu lại ghé sát cửa, dõi mắt ra bên ngoài. Trịnh Vĩ nhìn thùng đồ dưới đất rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh. Sau đó anh bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng cô độc và kiêu ngạo cho cô.

Một lúc sau Giản Nhu vừa định ra ngoài thu dọn thì có một người đàn ông trẻ tuổi chạy lên, bê cả thùng đồ đi mất.

Nhạc Khải Phi bỗng cảm khái: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao em lại yêu anh ta.”

“Tại sao cơ?”

“Bởi vì anh ta... rất oách!”

Nửa tháng sau, tại phiên tòa trang nghiêm, Lâm Cận ngồi ở ghế bị cáo. Ông ta không còn mặc bộ com lê cao cấp, rời khỏi đám cấp dưới tiền hô hậu ủng, mất đi quầng sáng chói lọi. Tuy nhiên đầu tóc ông ta vẫn gọn gàng, dáng người thẳng tắp. Cho dù là phạm nhân, ông ta vẫn giữ phong độ và sự nho nhã vốn có.

CEO của công ty SE khu vực Trung Quốc bị ra tòa vì tội giết người. Tin tức này còn thu hút sự chú ý hơn cả scandal ngoại tình của ngôi sao. Vì vậy trong và ngoài tòa án có rất đông phóng viên. Bọn họ chăm chú theo dõi để không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Quá trình xét xử sau đó xảy ra một chuyện nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Khi bên công tố đưa ra một loạt chứng cứ tố cáo Lâm Cận tội cố ý giết người, tội vu cáo, hãm hại và tội cố ý gây thương tích, mọi người đều dỏng tai lắng nghe, chờ đợi cuộc phản bác gay cấn của luật sư. Nào ngờ Lâm Cận giơ tay ra hiệu cho luật sư ngồi xuống, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi nhận tội.”

Không có bất cứ lời giải thích và biện hộ nào, thậm chí không viện lý do để tranh thủ sự đồng tình, ông ta thừa nhận mọi tội danh. Những người có mặt ở phiên tòa đều trố mắt, bao gồm cả quan tòa. Giản Nhu không hề kinh ngạc. Cô biết Lâm Cận không muốn phản bác là bởi vì ông ta sợ sự thật đằng sau đó bị lôi ra ngoài ánh sáng. Giản Nhu quay đầu về phía Lữ Nhã Phi ở góc phòng. Bà nhìn Lâm Cận chằm chằm, hai tay túm lấy váy. Dù đeo cặp kính lớn che hết nửa khuôn mặt nhưng bà vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy và tâm trạng bi thương.

Quan tòa lại hỏi một số vấn đề chi tiết của vụ án. Sau khi xác nhận không có sự nhầm lẫn, quan tòa tuyên bố tội danh được lập. Bởi vì tình tiết nghiêm trọng, Lâm Cận bị tuyên án tử hình, hoãn thi hành án hai năm.

Phòng xử án xôn xao. Giản Nhu thấy Lữ Nhã Phi đứng bật dậy. Nhưng ý thức được mình thất thố, bà lại ngồi xuống. Lâm Cận nhanh chóng bị đưa đi. Trước khi ra khỏi cửa, ông ta nhìn về phía Lữ Nhã Phi, hơi mỉm cười. Nụ cười đó rất giống một người đàn ông khác.

Một cuộc nợ máu cuối cùng cũng kết thúc. Giản Nhu đã chờ đợi giây phút này năm năm nay, nhưng khi mọi chuyện được giải quyết, cô không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại tâm trạng tương đối nặng nề.

Lâm Cận đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng nhưng bố cô vẫn nằm dưới nấm mồ, Giản Tiệp vẫn bị hỏng một chân, còn cô vẫn cô đơn một mình, phải tiếp tục cuộc sống, tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí phù phiếm.

Thì ra trả thù không làm con người vui vẻ hơn. Cô tự vấn: Mình có hối hận không? Hối hận vì đã không nghe lời khuyên của mẹ mà cứ muốn trả thù. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô vẫn không tìm ra đáp án.

Để tránh ống kính của phóng viên, Giản Nhu bịt mặt kín mít. Nhưng ra đến ngoài cửa tòa án, cô vẫn bị phóng viên chặn lại. Họ nhao nhao hỏi: “Rốt cuộc Lâm Cận và bố cô có mối thâm thù gì mà ông ta hại cả gia đình cô? Hay là Lâm Cận có bí mật bị bố cô nắm được?”

Trước những câu hỏi sắc bén, Giản Nhu chỉ đáp: “Xin lỗi! Tôi không rõ!”

Phóng viên đời nào buông tha, bám theo hỏi bằng được. Giản Nhu cất cao giọng: “Những vấn đề này các anh nên đi hỏi quan tòa. Tôi không biết gì cả!”

Nói xong, cô vượt qua đám đông, đi ra ngoài đường cái. Chợt nhìn thấy chiếc xe A8 màu đen quen thuộc đỗ bên kia đường, cô liền dừng bước.

Trịnh Vĩ cũng trông thấy cô. Anh mở cửa, xuống xe, sắc mặt vô cảm. Nhìn anh từng bước tiến lại gần, tâm trạng của Giản Nhu vô cùng hỗn loạn. Cô đứng ngây người, để mặc phóng viên vây quanh. Nhưng họ hỏi những gì, cô đều không nghe thấy. Trong đầu cô chỉ nghĩ tới một vấn đề, anh sẽ làm gì khi đối diện với người phụ nữ đã đưa bố anh ra pháp trường, hủy diệt tình yêu của anh? Liệu anh có bóp chết cô ở nơi này? Nếu anh làm vậy, cô sẽ không phản kháng.

Trịnh Vĩ đi đến trước mặt Giản Nhu, chỉ còn cách một bước chân. Cô đã chuẩn bị tinh thần bị bóp chết. Giây tiếp theo, anh đột nhiên chạy vụt qua chỗ cô, kịp thời đỡ Lữ Nhã Phi trước khi bà ngã vật xuống đất.

Không dám chậm trễ, Trịnh Vĩ liền bế mẹ lên ô tô, nhanh chóng rời đi trước khi đám phóng viên tóm được. Giản Nhu nghe thấy anh nói với mẹ: “Con sẽ giúp ông ấy kháng án!”

Hai tháng sau, tòa mở phiên phúc thẩm xử vụ án này. Luật sư của Lâm Cận cung cấp tài liệu và chứng cứ mới, chứng thực bố Giản Nhu đúng là không may bị ngã xuống trong lúc giằng co. Lâm Cận tuy có trách nhiệm nhưng không phải cố ý giết người. Về vụ tai nạn, tội cố ý gây thương tích được lập. Trong phán quyết cuối cùng, Lâm Cận được giảm từ án tử hình xuống tù chung thân. Giản Nhu không kháng án bởi cô cho rằng một người phải sống nốt quãng đời còn lại trong nhà tù sẽ bị giày vò và đau khổ hơn là nhanh chóng kết thúc sinh mạng.

Một thời gian sau, Giản Nhu nghe nói vì bị thương ở đầu, ảnh hưởng đến não bộ nên Trịnh Vĩ không thích hợp ở lại trong quân đội, nơi thường xuyên phải huấn luyện với cường độ cao. Anh quyết định giải ngũ, chuyển sang làm việc ở cơ quan chính quyền thành phố. Hôm nghe tin này, Giản Nhu một mình dạo bộ trên con đường mà thời niên thiếu hai người thường đi. Cô như nhìn thấy cậu thiếu niên đi dưới hàng liễu, cười, nói với cô: “Ước mơ của anh là thi vào trường quân đội. Anh muốn làm một quân nhân. Như vậy mọi người gặp anh đều phải gọi anh là “chính ủy”...” Cô nghĩ bố anh đặt cho anh cái tên đơn giản này chắc cũng là vì mục đích đó. Nhưng cuối cùng anh không thể ở lại quân ngũ, không thể làm “chính ủy” được nữa.

Thời gian chầm chậm trôi qua trong nỗi nhớ nhung vô bờ bến. Có lúc con người dễ dàng đưa ra quyết định trong một khoảnh khắc, nhưng muốn giữ tín niệm ban đầu mà không nhớ, không hối hận thật sự rất khó. Trong năm năm chia tay, cô và anh cùng sống trong một thành phố, lại có mối liên quan nhất định nên không thể né tránh hoàn toàn.

Giản Nhu còn nhớ, vào mùa đông đầu tiên sau khi cô và Trịnh Vĩ chia tay, hình ảnh Nhạc Khải Phi và Trần Dao Dao hôn nhau trên đường phố Paris bị giới truyền thông chộp được. Từ bạn gái tin đồn được chú ý, cô lập tức trở thành người phụ nữ bị bỏ rơi. Trò “khoe nhẫn kim cương” trong chương trình truyền hình hôm nào trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bị cánh phóng viên đeo bám, Giản Nhu vẫn có thể ứng phó, nhưng đúng lúc này cô gặp Nghiêm Vũ tại một bữa tiệc.

“Hi! Nghe nói cô và Nhạc Tổng chia tay rồi?” Nghiêm Vũ cầm ly rượu, chủ động đi đến bắt chuyện với cô.

“Ừm.” Giản Nhu khách khí trả lời. “Chúng tôi chia tay từ lâu rồi.”

“Thảo nào lâu lắm không thấy cô đeo nhẫn kim cương.” Nghiêm Vũ như cố ý nhắc nhở Giản Nhu, một số thứ đã không thuộc về cô nữa.

Đúng thế, thứ đã mất đi không bao giờ cô có thể tìm lại, bất kể là chiếc nhẫn hay người đàn ông đó. Giản Nhu uống cạn ly rượu trong tay, cố gắng giữ nụ cười trên môi rồi thong thả rời đi.

Buổi tối hai ngày sau, Giản Nhu vừa lê tấm thân mệt mỏi từ phim trường trở về nhà, Uy Gia thông báo với cô, Diệp Chính Thần mời cô dự tiệc sinh nhật của anh ta. Tất nhiên cô biết, không phải Diệp Chính Thần có hứng thú với mình mà người muốn gặp cô thật ra là Trịnh Vĩ. Tối hôm đó, cô cố ý đâm xe để bị thương với mục đích khiến Trịnh Vĩ hiểu một điều: bọn họ đã thật sự kết thúc, cô thà chết cũng không muốn gặp anh.

Không lâu sau, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi, Giản Nhu nhận được món quà từ Trịnh Vĩ. Cô không bóc ra mà đem cất kĩ. Thế nên cô không biết đó là một chiếc nhẫn kim cương, vừa vặn ngón áp út của cô. Cô cũng không biết cô chưa từng mất anh...

Trong năm năm, Giản Nhu lăn lộn, chìm nổi trong làng giải trí, dần dần cũng hiểu ra nhiều điều. Ví dụ, cuộc sống không phải là phim ảnh, không phải hai chữ “The End” là có thể kết thúc mọi nỗi khổ đau. Ví dụ, vết thương trong tim là vết thương vĩnh viễn không kín miệng, càng bọc và giấu kĩ sẽ càng lở loét. Ví dụ, màn “xe rung” là chuyện thường ngày, chứng kiến nhiều cũng thành ra miễn dịch.

Khi cô và anh tái ngộ, khi một lần nữa quấn quýt, hai trái tim nhớ nhung đã lâu lại cùng chung nhịp đập.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3