Bố già trở lại - Phần VII - Chương 26 - Phần 2

“Xem nào, được thôi. Mọi điều anh muốn biết về Joe thì đích thân anh ta sẽ cho anh hay.” Michael chuyển sang tiếng Anh trở lại. “Đúng hơn là, mọi điều mà anh cần biết. Bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng sẽ gặp anh ấy vào lúc nửa đêm, nơi dãy phòng tôi.”

Theresa đã thoát ra khỏi vòng người vây quanh nhà nghệ sĩ và đi thẳng tới chồng nàng và Mitchell. “Các anh thấy sao?”

“Tuyệt lắm,” Michael nói.

“Một nghệ sĩ có tầm nhìn xa trông rộng, đi trước thời đại đấy.” Tom dùng lối “khoa trương lộng ngôn pháp” để tô vẽ cho câu chuyện thêm phần đa âm đa sắc. Nàng vòng cánh tay quanh chồng như thể họ vẫn còn là hai cô cậu học trò.

“Em không thích anh chàng khệnh khạng này lắm,” Theresa nói. “Nhưng, tin em đi, tranh của anh ta độc đáo đấy. Và anh ta là nghệ sĩ lớn chứ không phải loàng xoàng đâu.”

“Máy bay anh ta đến đây bị trễ chuyến phải không?” Tom hỏi, giang hai cánh tay ra nhại động tác của chàng Trung sĩ hồi sáng, khiến chàng Mike phải chịu khó... vén môi cười một phát!

Theresa lắc đầu. “Anh ta bắt tôi dừng xe để anh ta ra ngoài, tản bộ xuống phố Thoát y vũ. Anh ta nhìn trừng trừng vào một cái lều bạt lớn, chỉ nhìn trừng trừng, bất động, vì - ôi lạy Chúa, tôi không biết vì cái gì, mà lâu quá là lâu. Ngang một shop bán đồ lưu niệm anh ta cũng đứng như trời trồng mà không mua món nào. Anh ta lấy tờ bướm của tất cả các nhà chứa. Hàng trăm tờ như thế, rõ ràng là vì... nghệ thuật, nhưng rồi ai phải mang ba cái thứ lăng quăng dễ bị bới móc thành xì - căng - đan đó? Tôi. Thế có phải là oan ôi ông Địa không?

“Rõ ràng là vì nghệ thuật?” Tom hỏi.

“Em không nghĩ là anh ta thích gái,” Theresa nói theo kiểu thì thầm trên sân khấu (nghĩa là làm như thể nói riêng cho ai đó nghe, không để người khác nghe, nhưng thật ra thì ai cũng nghe được cả!).

Tom quay mắt đi khỏi mắt Michael.

“Dầu sao,” Theresa tiếp, “bây giờ thì anh ta đứng ở đó và nói với mọi người rằng trong tương lai, cả nước Mỹ sẽ là một Las Vegas rộng lớn. Chứ không phải giống như Vegas. Mà Vegas. Anh ta đã đến đây ba giờ rồi đấy.”

Michael nhún vai. “Tài chưa biết đến đâu, chứ tật thì hơi bị nhiều!”

Sau buổi gặp mặt ăn tối, khi họ đến dãy phòng của Michael, Joe Lucadello đã ở đó, không sơ-mi, vẫn chiếc quần màu cam, ngồi ở quầy bar và chơi trò solitaire.

“Tom! Khoản đãi hậu tình ghê. Nào mời vào.” Làm như thể đây là nhà anh ta vậy. “Mike bảo tôi là anh quan tâm muốn biết về tôi nhiều hơn. Thật vinh hạnh cho... kẻ hèn này quá!”

Tom đã ở bên Michael suốt cả thời gian nơi viện bảo tàng. Đâu còn có lúc nào để Michael có thể nói riêng với Joe bất kì chuyện gì.

Al Neri và Tommy Neri đã theo chân họ đi vào. Michael gật đầu ra hiệu và họ hướng sang phòng kế bên, khép cửa lại sau lưng.

“Mike bảo với bạn thề hở?” Hagen nhìn quanh căn phòng và nhận ra tại sao nơi chốn này có vẻ quen thuộc đến thế. Cái bàn hình hồ nước. Đây chính là dãy phòng nơi Fredo từng sống trước khi có vợ. Phòng đã được trang trí lại nhưng vẫn là cái bàn đó. Michael bật ti vi lên, hơi lớn. Một chiếc ti vi mới. Trước kia Fredo luôn vặn ti vi lên mọi lúc chỉ để có tiếng ốn, nhưng bây giờ họ bật ti vi lớn tiếng là để bịt những thiết bị nghe lén có thể do ai đó cài đặt. Buổi chiếu trễ đang phát sóng, một phim cũ với những người mặc togas.

Joe tay này đưa lên một chai Pernod đã mở, tay kia một chai Jack Daniel có đóng dấu, và nhướng đôi mày. Khi anh ta làm thế, Hagen cố nhìn xuyên qua miếng che mắt, nhưng vô hiệu.

“Cho tôi qua tour,” Tom nói. “Xem này, tôi không muốn tỏ ra bất kính, nhưng tôi đã qua một ngày dài, và ngày vẫn chưa qua, vậy nên xin bạn không phiền kể cho tôi biết điều gì đang xảy ra? Dầu bạn là ai.”

“Anh ấy là Joe Lucadello,” Michael nói, vừa nghịch các quả bóng trên bàn. “Thề có Chúa đó là sự thật.”

“Mặc dầu tôi đã không là Joe Lucadello trong mười lăm năm,” Joe công nhận.

“Thế à?” Hagen nói. “Vậy bạn là ai?”

“Không là ai cả. Mà cũng có thể là bất kì ai. Mikes biết tôi trong tư cách là Joe Lucadello, vốn tôi là thế, trở lại với lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau. Đó cũng là người mà tôi đang là, tất nhiên rồi, nhưng bởi vì bạn đã cố công tìm hiểu, nhiều hơn là trên sổ đăng kí khách sạn đêm rồi - nhân tiện xin nói thêm là việc đăng kí đó rồi cũng sẽ biến mất - không có lưu trữ về tôi ở bất kì nơi nào. Một ít người có kí ức về chàng trai đó, nhưng... tất cả chỉ có thế.”

“Đúng thế,” Hagen nói. “Bạn là... một bóng ma.”

Joe cười lớn. “Đoán hay lắm, Tom. Bạn thông minh cực kì!”

Giọng gây choáng của Michael Corleone làm Tom sửng sốt, suýt tụt khỏi chiếc ghế cao nơi quầy bar.

Rồi giọng đó đập mạnh vào anh. Cái gì gần với ma? Quỷ. Joe là một con quỷ. CIA.

“Bạn có chắc là không muốn một li rượu?” Joe nói. “Sao mà bạn trông có vẻ bồn chồn, bức rức quá vậy.”

“Anh ấy uống cà phê nhiều lắm.” Michael tiếp tục đùa chơi với mấy quả bóng. “Bạn không tin nổi đâu. Từng gallon đấy!”

“Coi chừng vỡ tim mạch mà chết.” Joe làm như đùa mà không đùa.

Hagen xoay chiếc ghế cao để đối mặt Michael. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Cái anh chàng “độc nhãn ma” này mà chú không còn gặp từ ngày rời Christ, đã rời Chicago, ghé đây chơi và cho là anh ta ở trong.”

“Công ty,” Joe nói.

“Và chúng ta có nhiệm vụ phải tin anh ta? Không cần kiểm chứng.”

Michael đập mạnh hai quả bóng vào một góc. Mạnh hơn là cần thiết.

“Anh rơi vào thế việt vị rồi đấy, Tom,” Michael nói bằng phương ngữ Sicily. “Cái kiểu nhảy bổ đến những kết luận đó. Tại sao anh giả định rằng tôi không gặp anh ấy cả hàng chục năm. Tôi chỉ nói với anh rằng anh ta là Joe, bạn tôi mà tôi gặp ở Christ’s College, Cambridge. Tại sao anh cho là tôi không kiểm chứng anh ta làm cho ai? Tại sao anh lại giả định là anh ta tạt vào đây chơi chứ không phải là anh ta đến đây với công việc cần bàn với chúng ta?”

Hagen cau mày. Chúng ta?

Và làm thế nào mà Hagen - hoặc Michael, về vấn đề đó - biết chắc rằng Joe không thể hiểu phương ngữ Sicily?

Michael sắp ba quả bóng theo thế khó và đánh trúng dễ dàng như không. “Tom à, anh đã là luật sư cho tôi trong những cuộc điều trần tại Thượng viện,” anh nói trở lại bằng tiếng Anh,” và anh đã hoàn thành xuất sắc công việc, nhưng - ”

Lại một đường cơ lả lướt khác.

“ - tôi khá may mắn khi có được tuyến phòng ngự khác nữa.”

“Nói phòng ngự là hơi cường điệu,” Joe nói, gom các quân bài lại. “Bảo hiểm; tất cả chỉ có thế. Bạn bè giúp nhau vậy mà. Tom à, anh đã làm quá tốt công việc, nên chúng tôi cũng không còn gì nhiều để làm.”

Không còn gì nhiều để làm?

Michael buông cây cơ xuống.

Chuyện là, theo anh nói, Joe đã tiếp xúc với anh ta không lâu sau vụ đột kích vào trang trại nọ ở Bắc New York, khi FBI thành lập Chương trình Tóm Đầu sỏ Trộm cướp và rõ ràng là họ đang đè nặng áp lực lên cái gọi là Mafia.Anh và Joe đã không còn gặp nhau kể từ cái ngày Billy Bishop đòi xem bằng phi công của Michael và Michael đã bảo vệ cho Joe bằng cách nói là mình không có bằng. Trong thời gian đó, Joe đã bị bắn hạ trên bầu trời Remagen, trốn khỏi một trại giam tù binh, sau đó được biên chế vào một đội đặc nhiệm tình báo Mỹ. Sau đó số phận đưa đẩy, chuyện này dẫn đến chuyện kia. Nhiều công tác ở châu Âu. Mấy năm gần đây trở về lại đất nhà. Tóm lại là, Joe - vẫn còn biết ơn Mike về những gì anh đã làm - đã nghĩ là anh ta hiện có khả năng giúp đỡ bạn cũ. Anh ta có nhiều cách để đưa một người khỏi nhà giam, bảo vệ cho người ấy khỏi bị truy tố. Nếu lỡ có vô phúc đáo tụng đình FBI cũng sẽ không biết ai chịu trách nhiệm, ngay cả sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn sự trao đổi? Michael muốn biết. Không gì cả, Joe nói. Chúng tôi không tìm kiếm kẻ chỉ điểm theo cách FBI vẫn làm. Không có gì khiến bạn dính vào rắc rối trong thế giới của bạn. Nếu có bao giờ Michael được yêu cầu làm việc gì mà anh không muốn gửi người của mình đi làm, Joe hứa, thì được thôi. Cứ nói không và thế là xong. Joe không vào chợ để tìm mua một nô lệ hay một kẻ van xin vì khiếp sợ. Mà tìm một người bán hàng. Thuận mua vừa bán, sòng phẳng, vui vẻ.

Hagen bắt đầu muốn lướt qua tất cả những công việc trong ba năm vừa qua mà chàng ta còn “théc méc” nhưng rồi anh kịp dừng lại và không phạm lỗi việt vị thêm lần nữa.

“Vậy tại sao bỗng nhiên các bạn lại kéo tôi vào chuyện này?” Hagen “théc méc”, nhưng lần này thì đúng phép tắc.

“Joe có một đề nghị,” Michael nói. “Và tôi cần tư vấn của anh. Đây là một bước đi quan trọng. Một bước lùi từ những gì chúng ta từng cố gắng làm để chuẩn bị cho mười bước tiến. Nếu chúng ta chấp nhận, tôi sẽ cần sự dấn thân hoàn toàn của anh.”

“Một đề nghị?”

Michael cầm cây cơ lên, chỉ vào Joe, yêu cầu anh ta phát biểu, rồi bắt đầu đo các góc cho một cú đánh cực khó vào bốn quả bi nằm ở những vị thế rất lắc léo.

Joe đập một tay lên vai Tom. “Chuyện mà tôi sắp nói với bạn đây thì hoặc là bạn sẽ thích nó và tham dự vào đó còn nếu bạn không thích thì coi như không có gì. Hoặc cái này, hoặc cái kia. Hiển nhiên là tôi đang nói chuyện với những người hiểu rõ nên hành xử thế nào dưới những điều kiện đó.”

Michael đánh hụt đường cơ nhưng khống xa lắm.

“Trước đây đã lâu,” Joe Lucadello nói,” tôi có nói với Michael - tôi cá với Mike là bạn còn nhớ chuyện này; chúng ta bàn về Mussolini - tôi đã nói là trong toàn bộ lịch sử nhân loại chưa hề có bất kì người anh hùng nào, kẻ đê tiện nào, hay bất cứ nhà lãnh tụ ở tầm cỡ nào lại không có thể bị sát hại.”

Michael gật đầu. “Chuyện đó gây ấn tượng lắm.”

“Vậy thì, đây là đề nghị của chính quyền, nói cách vắn tắt. Điều này đến trực tiếp từ chính Albert Soffet - giám đốc CIA - và được sự chấp thuận của Tổng thống. Bạn có thích - có ý chỉ những quyền lợi kinh doanh của bạn - có thể trở lại Cuba và lấy lại ngay nơi bạn rời đi. Bạn có thích làm một công việc cho chúng tôi tại đó để làm cho điều ấy xảy ra. Tôi xin nói thêm là sẽ được trả công rất mực hậu hĩ. Đồng tiền kiếm được là hợp pháp trăm phần trăm và chúng tôi có những tác động để cho số tiền công đó sẽ được miễn thuế. Chúng tôi còn có thể giúp huấn luyện người của bạn nữa. Thực ra, chúng tôi phải nhấn mạnh vào điểm đó.”

“Huấn luyện họ?”

“Cách mạng đã thay đổi nhiều thứ. Những người mà bạn gửi đi làm nhiệm vụ cần biết về những đổi thay đó. Có những người Cuba yêu nước đang sống lưu vong có thể cũng sẽ giúp ích. Chúng tôi biết những người này. Chúng tôi quen với những kĩ năng và những hạn chế của họ. Cũng có thủ tục cần theo để, như tôi nói, không ai phải vô tù, dầu là ở Mỹ hay, xin Chúa che chở, ở Cuba. Nguy cơ là - cho phép tôi minh bạch về điểm này - nếu và khi có chuyện gì trục trặc, chúng tôi không dính dáng gì vào chuyện ấy cả. Nếu như bọn Nga nghĩ rằng chúng ta, với tư cách chính quyền, đứng sau vụ ấy, thì chúng ta phải chứng kiến Thế chiến thứ ba đấy. Dĩ nhiên là, nếu người của bạn dính vào rắc rối, chúng tôi sẽ làm mọi sư có thể để giúp đỡ, nhưng không với cái giá để lộ sự liên can của chúng tôi đến dự án đó. Các bạn - và người của các bạn - sẽ phải hành động như là những công dân riêng tư. Các bạn chưa bao giờ gặp tôi. Tôi không hề tồn tại.”

Hagen có lẽ thích thú khi Joe bộc bạch tất cả chuyện này - anh ta dứt khoát không phải là người dính dáng bất kì thế nào - ngoại trừ vì tính lớn lao của kế hoạch mà anh ta gơi ý. Làm thế nào mà họ sẽ không bị trừng phạt về việc ám sát lãnh tụ một quốc gia khác?

Và trái với những gì mà công chúng và FBI và có vẻ như cả CIA cũng nghĩ thế, những vụ giết chóc xảy ra vì vài lí do - tự vệ, báo thù - chứ không phải vì một khoản phí.

Nhưng đó không phải là báo thù sao? Nhiều người từng chết vì ăn cắp vài trăm đô từ một tay cá mập nhà Corleone. Khi chính quyền mới ở Cuba tịch thu hoặc đóng cửa các casinos của họ - điều đó có khác gì ăn cắp cả hàng triệu đô?

Và chính xác đâu là những quy tắc chi phối một Ông Trùm đã quy ẩn?

Trong một cú phối hợp ngoạn mục, Michael Corleone dìm bi số bốn vào túi bên cạnh. Số sáu chạy theo sau số năm giống như một anh chàng đang cố xin lỗi người tình ưa hờn dỗi, và cả hai cùng biến vào túi góc.

“Ô,” Joe nói. “Bây giờ tôi đã thấy mọi chuyện.”

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa.

“Chúng ta chờ ai hả?” Hagen nói.

“Ông ta đến trễ,” Joe nói, mặc dầu chính Michael đi mở cửa. “Tôi xin lỗi. Như có lẽ các bạn đều biết, ông ta hầu như lúc nào cũng trễ.”

Đó là ông Đại sứ Corbett Shea.

“Xin lỗi mọi người,” ông ta nói. Những người Sở Mật vụ ở lại trong sảnh, điều này có nghĩa họ đã được cho phép lục soát phòng trước đó. “Tôi có một vài việc với các anh con của tôi. Vậy tôi có thể nói với Tổng thống và Tổng chưởng lí rằng chúng ta có một cuộc thương lượng? Hay là các bạn có những câu hỏi mà các bạn muốn tôi chuyển đi. Ông Cahn - sig - lee - airy (consigliere) ông tính chuyện này thế nào. Bất kì điều gì Tổng thống muốn, hãy coi là điều ấy được thực hiện?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3