Công tước và em - Chương 02 phần 1
Chương 2
Ngài Công tước mới xứ Hastings là nhân vật vô cùng thú vị. Mặc dù hầu như ai cũng biết Ngài không mấy thân thiết với cha mình, nhưng ngay cả tác giả đây cũng không tìm hiểu được lí do đằng sau sự bất hòa đó.
THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN WHISTLEDOWN, 26 tháng Tư 1813
Cuối tuần đó, Daphne nhận thấy mình đang đứng trên mép thảm trong phòng khiêu vũ của phu nhân Danbury, cách xa đám đông sang trọng. Cô khá bằng lòng với vị trí của mình.
Thông thường, cô sẽ tận hưởng buổi lễ; cô thích bữa tiệc thú vị cũng như vị tiểu thư bên cạnh, nhưng đầu buổi tối, Anthony đã thông báo cho cô biết cách đây hai hôm, Nigel Berbrooke đã cố lùng sục anh để hỏi cưới cô. Một lần nữa. Anthony, dĩ nhiên, đã từ chối (một lần nữa!), nhưng Daphne có cảm giác nôn nao rằng Nigel sẽ chứng tỏ thái độ cố chấp đến khó chịu của anh ta. Xét cho cùng, hai lời cầu hôn trong hai tuần không khắc họa nên bức chân dung một người đàn ông dễ dàng chấp nhận thất bại.
Ở phía bên kia phòng khiêu vũ, cô có thể thấy anh chàng đang nhìn về phía này, vậy là cô vội lùi sâu hơn vào bóng tối.
Cô không biết phải giải quyết sao với chàng trai đáng thương ấy. Anh ta không thông minh lắm, nhưng cũng chẳng phải người không tốt, và dù biết rõ phải tìm ra cách đặt dấu chấm hết cho sự mê đắm ấy, cô vẫn thấy dễ dàng hơn nếu hèn nhát lẩn trốn và cứ thế mà tránh xa anh ta ra.
Cô đang cân nhắc đến việc lẻn vào phòng giải lao nữ thì một giọng nói quen thuộc đã khiến cô phải dừng lại giữa chừng.
“Daphne, em đang làm gì ở tận chỗ này đấy?”
Ngước mắt lên, Daphne nhìn thấy người anh cả đang bước về phía cô. “Anthony,” cô nói, không làm sao xác định được mình hài lòng khi gặp anh hay cảm thấy khó chịu vì anh có thể can thiệp vào chuyện của cô. “Em không nhận ra là anh sẽ tham dự đấy.”
“Nhờ mẹ đấy,” anh nói dứt khoát. Không cần phải nói thêm lời nào nữa.
“À,” Daphne nói, gật đầu cảm thông. “Không cần nói nữa đâu. Em hiểu rồi.”
“Mẹ đã lập hẳn một danh sách các cô dâu tiềm năng.” Anh ném về phía cô em gái một ánh nhìn bực bội. “Chúng ta yêu mẹ, phải không nhỉ?”
Daphne nén cười. “Đúng vậy, Anthony, chúng ta yêu mẹ.”
“Đó chẳng qua là sự mất trí tạm thời thôi,” anh cằn nhằn. “Phải vậy thôi. Không còn lời giải thích nào khác. Mẹ đã là một người mẹ hoàn hảo cho tới khi em đến tuổi kết hôn.”
“Em sao?” Daphne rít lên. “Vậy ra tất cả đều là lỗi của em? Anh lớn hơn em tới tận tám tuổi ấy!”
“Đúng, nhưng trước khi em đến tuổi lập gia đình, mẹ có tỏ ra sốt sắng với vấn đề hôn nhân như thế này đâu.”
Daphne khịt mũi. “Tha lỗi cho em nếu em thiếu sự cảm thông. Em cũng nhận được một danh sách vào năm ngoái.”
“Em ấy à?”
“Chứ còn gì nữa. Và sau đó mẹ còn dọa tuần nào cũng sẽ nhét nó vào tay em. Mẹ còn làm phiền em với chuyện hôn nhân nhiều hơn anh nghĩ nhiều. Xét cho cùng, người độc thân là một thách thức. Còn những bà cô không chồng thì chỉ thảm hại mà thôi. Và phòng khi anh không để ý, xin nhắc lại em là phụ nữ đấy.”
Anthony bật ra một tiếng cười khùng khục. “Anh là anh trai em. Anh không quan tâm đến những thứ đó.” Anh nhìn xéo cô vẻ ranh mãnh. “Em có mang nó theo không?”
“Danh sách của em ấy à? Lạy Chúa, không. Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh toét miệng cười. “Anh thì có đấy.”
Daphne há hốc miệng. “Không phải thế chứ!”
“Thật đấy. Chỉ để chọc tức mẹ thôi. Anh sẽ nghiên cứu nó ngay trước mặt mẹ, lôi cái kính một mắt của anh ra...”
“Anh làm gì có kính một mắt.”
Anh toét miệng cười - một nụ cười tinh quái, chậm rãi và hớp hồn vốn là đặc trưng của toàn thể cánh đàn ông nhà Bridgerton. “Anh đã mua một cái chỉ để dành cho dịp này thôi.”
“Anthony, anh nhất định không làm thế được. Mẹ sẽ giết anh đấy. Và sau đó, mẹ sẽ tìm ra cách đổ lỗi cho em.”
“Chắc chắn vậy rồi.”
Daphne đánh vào vai anh, khiến anh bật thốt ra một tiếng cằn nhằn lớn đến mức cả nửa tá người dự tiệc phải tò mò liếc nhìn về phía họ.
“Cú đánh đau đấy,” Anthony nói, xoa xoa tay.
“Khi đã sống bao nhiêu lâu với bốn anh em trai thì một cô gái chẳng thể nào không học được cách đánh ngã họ.” Cô khoanh tay. “Cho em xem danh sách của anh nào.”
“Sau khi em hành hung anh ư?”
Daphne đảo đôi mắt nâu và nghiêng đầu với vẻ sốt ruột rõ rành rành.
“Ồ, được thôi.” Anh luồn tay vào trong áo gi lê, lôi ra một mẩu giấy đã gập lại rồi đưa cho cô. “Cho anh biết em nghĩ gì nhé. Anh dám chắc em sẽ có vô khối bình luận chua cay.”
Daphne mở tờ giấy ra và nhìn chăm chăm những dòng chữ viết tay rõ ràng, tao nhã của mẹ cô. Nữ Tử tước Bridgerton đã liệt kê tên tám vị tiểu thư. Tám thiếu nữ đầy đủ tư cách vô cùng giàu sang.
“Y hệt phán đoán của em,” Daphne lầm bầm.
“Nó có đáng sợ như anh nghĩ không?”
“Tệ hơn. Philipa Featherington rõ là đầu óc bằng quả nho.”
“Còn những người khác thì sao?”
Daphne nhướng mày nhìn anh. “Dù sao đi nữa, anh cũng đâu có thực sự muốn kết hôn vào năm nay, phải không?”
Anthony nhăn mặt. “Còn danh sách của em thì sao?”
“Ơn Chúa là bây giờ nó đã lỗi thời rồi. Ba trong số năm người họ đã lấy vợ từ mùa trước. Mẹ vẫn còn mắng nhiếc em vì đã để vuột mất họ đấy.”
Hai anh em nhà Bridgerton cùng dựa vào tường buông ra tiếng thở dài giống nhau y đúc. Phu nhân Violet Bridgerton không phút nào nản lòng nhụt chí trước sứ mệnh dựng vợ gả chồng cho con cái. Anthony, người con trai cả, và Daphne, cô con gái lớn nhất, phải gánh chịu sức ép ấy, mặc dù Daphne ngờ rằng Nữ Tử tước có lẽ sẵn sàng hồ hởi gả cô con gái mười tuổi Hyacinth của mình đi nếu con bé nhận được lời cầu hôn thích hợp.
“Lạy Chúa, cả hai nhìn như một cặp đôi sầu muộn vậy. Hai người chui vào xó này làm gì thế?”
Anthony ngay lập thức nhận ra giọng nói này. “Benedict,” Daphne nói, liếc mắt nhìn anh mà vẫn không xoay đầu lại. “Đừng nói với em mẹ đã tìm được cách lôi anh đến buổi hội hè tối nay đấy nhé.”
Anh gật đầu dứt khoát. “Mẹ còn phớt lờ hẳn công đoạn phỉnh phờ mà phạm tội luôn ấy chứ. Riêng trong tuần này mẹ nhắc tận ba lần rằng có lẽ anh phải sẵn sàng trở thành vị Tử tước tiếp theo nếu Anthony không bận rộn ở đây.”
Anthony rên rỉ.
“Em đoán đấy chính là lời giải thích cho chuyến rút chạy đến cái góc khuất nẻo nhất phòng khiêu vũ này?” Benedict tiếp tục. “Để tránh mặt mẹ?”
“Thực ra,” Anthony trả lời, “anh thấy Daphne lẩn trốn vào trong góc và...”
“Lẩn trốn?” Benedict nói, vờ kinh hãi.
Cô cau có quắc mắt về phía họ. “Em đến đây để tránh Nigel Berbrooke,” cô giải thích. “Em đã để mẹ lại bầu bạn với phu nhân Jersey, nên mẹ hẳn sẽ không quấy rầy em sớm đâu, nhưng Nigel...”
“Nhiều phần khỉ ít phần người,” Benedict châm biếm.
“À, đó không phải chính xác là những gì em định nói,” Daphne đáp, cố tỏ ra tử tế, “nhưng anh ấy không quá thông minh, và lẩn tránh thì dễ dàng hơn so với làm tổn thương tình cảm của anh ấy. Tất nhiên vì bây giờ các anh đã tìm thấy em rồi nên em sẽ không tránh mặt Nigel lâu hơn được nữa.”
Anthony nói một cách đơn giản, “Ồ?”
Daphne nhìn hai người anh, cả hai đều cao trên mét tám, với bờ vai rộng và cặp mắt nâu hút hồn. Cả hai đều có mái tóc dày màu hạt dẻ - cùng màu với tóc cô - và hơn thế nữa, họ chẳng thể đi đến bất cứ nơi nào trong xã hội thượng lưu này mà không có hàng đoàn tiểu thư líu lo tíu tít theo sau.
Và đoàn tiểu thư líu lo tíu tít đi tới đâu, chắc chắn Nigel Berbrooke sẽ theo đến đó.
Daphne có thể thấy không ít người đã quay đầu về phía họ. Các bà mẹ tham vọng đang thúc khuỷu tay con gái mình mà chỉ về phía hai anh em nhà Bridgerton, tự bản thân đã quá nổi bật chứ chẳng cần viện đến sự đồng hành của cô em gái.
“Em biết lẽ ra mình nên tới phòng giải lao mà,” Daphne làu bàu.
“Mảnh giấy gì trong tay em vậy, Daff?” Benedict hỏi.
Trong một thoáng lơ đãng, cô đưa danh sách các cô dâu tiềm năng của Anthony ra.
Trước tiếng cười nắc nẻ của Benedict, Anthony khoanh tay nói, “Cố gắng kiềm chế sự vui vẻ thái quá trước nỗi đau của anh đi. Anh đoán đến tuần tới em cũng sẽ nhận được cái danh sách y hệt thôi.”
“Chắc chắn rồi,” Benedict đồng ý. “Chính chàng thần đồng Colin...” Mắt anh hấp háy. “Colin!”
Một anh chàng Bridgerton nữa nhập hội.
“Ôi, Colin!” Daphne la lên, vòng tay quanh anh trai. “Gặp được anh thật tuyệt biết bao.”
“Anh để ý là chúng ta không được chào đón nồng nhiệt như thế,” Anthony nói với Benedict.
“Em gặp các anh suốt,” Daphne bắt bẻ. “Colin vắng nhà gần cả năm.” Sau khi ôm chặt anh trai lần cuối, cô lùi lại trách. “Bọn em cứ tưởng phải đến tận tuần sau mới được gặp anh.”
Colin nhún một bên vai để hòa hợp một cách hoàn hảo với nụ cười nửa miệng. “Paris trở nên tẻ nhạt rồi.”
“Ái chà,” Daphne nói kèm theo ánh mắt sắc lẻm. “Vậy là anh nhẵn túi rồi.”
Colin bật cười và giơ hai tay đầu hàng. “Thừa nhận cáo trạng.”
Anthony ôm em trai, nói cộc cằn. “Mừng em trở về, em trai. Tuy nhiên với số tiền anh gửi đáng ra em phải duy trì được ít nhất cũng cho đến khi...”
“Dừng lại.” Colin nói, tiếng cười vẫn còn ngân vang trong giọng. “Em hứa ngày mai anh muốn trách mắng em thế nào cũng được. Tối nay em chỉ mong muốn được tận hưởng vui thú cùng gia đình yêu quý của em.”
Benedict khịt mũi. “Em mà gọi chúng ta là ‘yêu quý’ thì hẳn em đã phá sản tuyệt đối rồi.” Nhưng anh vẫn chồm tới, vui vẻ ôm em trai. “Chào mừng em về nhà.”
Colin, luôn là người liều lĩnh nhất gia đình, nhe răng cười, đôi mắt xanh lấp lánh. “Tuyệt biết bao khi được trở về nhà. Mặc dù em phải nói là khí hậu ở đây không tốt như ở lục địa, còn về phụ nữ thì, chậc, nước Anh khó mà sánh nổi các quý cô mà em...”
Daphne đánh vào tay anh. “Đừng quên ở đây đang có một quý cô đấy, kẻ vô học à.” Nhưng chẳng có chút giận dữ nào trong giọng cô. Trong tất cả anh chị em, Colin là người sát tuổi cô nhất - chỉ hơn cô mười tám tháng. Hồi bé, cả hai lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng - và luôn gặp rắc rối. Colin là kẻ tinh nghịch bẩm sinh, và Daphne chẳng bao giờ cần đến quá nhiều sự thuyết phục để hùa theo những âm mưu của anh. “Mẹ đã biết anh về chưa?” cô hỏi.
Colin lắc đầu. “Lúc anh về nhà vắng tanh vắng ngắt, và...”
“Ừ, tối nay mẹ cho mấy đứa nhỏ ngủ sớm,” Daphne cắt ngang.
“Anh không muốn ngồi đợi mà chẳng biết làm gì, nên Humboldt đưa anh địa chỉ của em và anh đến đây.”
Daphne cười rạng rỡ, nụ cười ấm áp tỏa sáng trong đôi mắt nâu. “Em mừng là anh làm thế.”
“Mẹ đâu rồi?” Colin hỏi, nghển cổ lên nhìn qua đám đông. Như tất cả những người đàn ông khác nhà Bridgerton, anh khá cao, nên không cần phải nghển cổ quá nhiều.
“Ở trong góc với phu nhân Jersey,” Daphne đáp.
Colin rùng mình. “Anh sẽ đợi đến khi mẹ tách ra. Anh không mong mình bị con rồng ấy lột da sống đâu.”
“Lại nói đến những con rồng kìa,” Benedict nói giọng mỉa mai. Đầu anh không di chuyển, nhưng đôi mắt lia về phía trái.
Dõi theo ánh nhìn của anh, Daphne nhận ra phu nhân Danbury đang chậm rãi bước về phía họ. Bà chống gậy, nhưng Daphne lo lắng nuốt nước bọt và ưỡn vai ra. Sự sắc sảo cay độc của phu nhân Danbury đã thành huyền thoại trong xã hội thượng lưu. Daphne vẫn luôn ngờ rằng bên dưới vẻ ngoài gay gắt ấy vẫn đang đập một trái tim đa cảm, nhưng dù vậy, chẳng thể nào tránh được cảm giác kinh hãi khi bị phu nhân Danbury dồn vào cuộc trò chuyện.
“Không thoát được rồi.” Daphne nghe một ông anh rên rỉ.
Daphne ra hiệu cho anh im lặng và trao cho người phụ nữ lớn tuổi này nụ cười do dự.
Phu nhân Danbury nhướng mày, và khi đến cách nhóm người nhà Bridgerton khoảng hơn một mét, bà dừng lại, quát. “Đừng có vờ như không thấy ta!”
Ngay sau câu nói, bà giậm cây gậy xuống mạnh đến nỗi Daphne phải nhảy lùi lại, giẫm ngay vào chân Benedict.
“Oái,” Benedict la lên.
Vì mấy ông anh trai có vẻ như đã tạm thời bị tắt tiếng (ngoại trừ Benedict, dĩ nhiên, nhưng Daphne không nghĩ là tiếng cằn nhằn đau đớn đó được xem như bài diễn văn dễ hiểu) Daphne đành nuốt nước bọt và nói. “Hi vọng cháu không gây cho bà ấn tượng như thế, thưa bà Danbury, vì...”
“Không phải cháu,” phu nhân Danbury hống hách nói. Bà huơ cây gậy trong không khí, vạch một đường thẳng ngang hoàn hảo và dừng lại một cách đầy đe dọa ngay trước bụng Colin. “Chúng kìa.”
Một dàn hợp xướng những tiếng lầm bầm chào hỏi vang lên đáp lại.
Bà Danbury liếc xéo cánh đàn ông trước khi quay sang nói với Daphne. “Cậu Berbrooke đang hỏi thăm cháu đấy.”
Daphne thực lòng cảm thấy da mình chuyển thành xanh lét. “Thật ạ?”
Phu nhân Danbury gật đầu cụt ngủn. “Nếu ta mà là cháu, ta sẽ dập tắt ý định của anh chàng ngay từ trong trứng nước, tiểu thư Bridgerton ạ.”
“Bà có nói cho anh ta biết cháu ở đâu không?”