Công tước và em - Chương 09 phần 1
Chương 9
Ngài Công tước Hastings một lần nữa bị bắt gặp ở cùng tiểu thư Bridgerton. (Có nghĩa là tiểu thư Daphne Bridgerton, phòng trường hợp có người, như tác giả đây, thấy khó phân biệt được đám đông con cái nhà Bridgerton). Cũng một thời gian rồi tác giả mới thấy có một cặp tình nhân rõ ràng tận tâm với nhau đến thế.
Tuy nhiên, có vẻ khá kì lạ rằng, ngoài cuộc dạo chơi Greenwich của gia đình Bridgerton, như đã được đăng tải trên số báo mười ngày trước, họ chỉ được nhìn thấy cùng nhau vào các dạ lễ. Theo một nguồn đáng tin cậy, tác giả đây được biết mặc dù hai tuần lễ trước, ngài Công tước đã đến nhà thăm tiểu thư Bridgerton, nhưng hành động lịch sự đó đã không lặp lại, và thật tình, thậm chí còn không ai bắt gặp họ cưỡi ngựa cùng nhau trong công viên Hyde, dù chỉ một lần!
THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN WHISTLEDOWN, 14 tháng Năm 1813
Hai tuần sau, Daphne thấy mình đang ở Hampstead Heath, đứng tại góc phòng khiêu vũ của phu nhân Trowbridge, cách xa đám đông thời thượng. Cô khá bằng lòng với vị trí hiện tại của mình.
Cô không muốn thành nhân vật trung tâm của buổi tiệc. Cô không muốn bị tìm thấy bởi hàng tá người cầu hôn đang kêu la ầm ĩ mời cô khiêu vũ. Thật ra, cô không hề muốn có mặt tại phòng khiêu vũ của phu nhân Trowbridge.
Bởi Simon không ở đây...
Điều này không có nghĩa là tối nay cô sẽ không có bạn nhảy. Mọi dự đoán của Simon về sự nổi tiếng không ngừng gia tăng của cô đã được chứng minh là đúng, và Daphne, vốn luôn là cô gái được mọi người yêu quý nhưng không ai ngưỡng mộ, đột nhiên được công bố là nhân vật Độc Nhất Vô Nhị của mùa này. Tất cả những ai có nhã ý bày tỏ ý kiến về chủ đề đó (và vì đây là xã hội thượng lưu, nên có nghĩa là tất cả mọi người), tuyên bố rằng họ luôn luôn biết Daphne là người đặc biệt, chẳng qua chỉ là đang đợi tất cả những người khác chú ý tới thôi. Phu nhân Jersey nói với tất cả những ai chịu lắng nghe rằng từ nhiều tháng trước, bà đã tiên đoán được thành công của Daphne, và điều huyền bí duy nhất là tại sao không ai chịu lắng nghe bà sớm hơn.
Điều này, tất nhiên, chỉ là chuyện tào lao. Mặc dù Daphne chắc chắn chưa bao giờ là đối tượng để phu nhân Jersey dè bỉu, không một người Bridgerton nào có thể nhớ đã từng nghe phu nhân Jersey ám chỉ cô (như bà hiện đang làm) là “Kho báu của tương lai.”
Nhưng mặc dù thẻ khiêu vũ của Daphne hiện đã kín mít đến từng phút tại bất cứ buổi dạ vũ nào, và mặc dù đám đàn ông tranh giành nhau đặc quyền đem tới cho cô một li nước chanh (Daphne suýt nữa đã phá ra cười rũ rượi khi chuyện đó xảy ra lần đầu tiên), cô nhận ra chẳng buổi tối nào thật sự đáng nhớ nếu không có Simon ở bên.
Cho dù anh dường như cảm thấy nhất thiết phải đề cập ít nhất một lần mỗi tối rằng anh chống đối một cách vô cùng kiên quyết vấn đề kết hôn thì cũng chẳng thành vấn đề. (Tuy nhiên, đúng với danh tiếng của mình, mỗi khi nhắc đến chuyện này, anh cũng không quên bày tỏ lòng cảm kích với Daphne vì đã cứu anh khỏi đám đông các Bà Mẹ Tham Vọng). Và nếu thỉnh thoảng, anh chìm vào im lặng và thậm chí tỏ ra gần như thô lỗ với một vài thành viên nào đó trong giới thượng lưu thì cũng chẳng sao cả.
Toàn bộ vấn đề dường như gói gọn trong những khoảnh khắc dù không ở một mình (họ không bao giờ ở một mình), nhưng chẳng hiểu sao họ vẫn được để mặc cho tự xoay xở lo liệu lấy. Một cuộc trò chuyện vui vẻ trong góc, một điệu van quanh phòng khiêu vũ. Daphne có thể nhìn vào đôi mắt xanh nhạt của anh và gần như quên mất cô đang bị vây quanh bởi năm trăm khán giả, tất cả đều quan tâm quá đáng tới tình trạng hẹn hò của cô.
Và cô cũng gần như quên mất mối quan hệ ấy không có chút thực lòng nào.
Daphne không cố gắng nói chuyện lần nữa với Anthony về Simon. Thái độ thù địch của anh trai cô hiển hiện hết sức rõ ràng mỗi khi tên của Công tước được nhắc đến. Và khi anh cùng Simon gặp nhau trực tiếp - ừ thì Anthony cũng thường cố tỏ ra thân thiện ở mức nào đấy, nhưng có vẻ như anh cũng chỉ nỗ lực được đến thế.
Vậy nhưng ngay trong cơn giận dữ này, Daphne vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng những tia sáng mờ nhạt của tình bạn cũ giữa họ. Cô chỉ có thể hi vọng khi mọi chuyện qua đi - và cô đã kết hôn với một Bá tước tẻ nhạt nhưng ân cần nào đó vốn chẳng bao giờ có thể khiến trái tim cô ngân vang - hai người đàn ông đó sẽ lại trở thành bè bạn.
Thể theo yêu cầu có phần quyết liệt của Anthony, Simon đã quyết định không có mặt tại tất cả các sự kiện xã hội mà phu nhân Violet và Daphne đã được mời và chắc chắn sẽ tham dự. Anthony nói lí do duy nhất khiến anh đồng ý với cái kế hoạch nực cười này là để Daphne có thể tìm được một ông chồng trong số những người cầu hôn. Thật không may, theo ý kiến của Anthony (và may mắn theo ý Daphne), không một quý ngài trẻ tuổi thiết tha nào trong đám đó dám tiếp cận cô khi có mặt Simon.
“Chuyện này cứ tưởng bở lắm đấy,” là nguyên văn câu nói của Anthony.
Thực ra, câu nguyên văn đó còn được kèm thêm vô khối tiếng nguyền rủa và chửi bới thậm tệ, nhưng Daphne không thấy có lí do gì để day đi day lại mãi chuyện ấy. Kể từ sau sự cố tại - hay đúng hơn là trong - sông Thames, Anthony đã dành không biết bao nhiêu thời gian gán những lời rủa xả vào sau tên Simon.
Nhưng Simon hiểu cái lí của Anthony, và Simon đã nói với Daphne rằng anh muốn cô tìm được người chồng phù hợp.
Rồi Simon giữ khoảng cách.
Và Daphne tan nát cõi lòng.
Cô cho rằng đáng lẽ cô nên biết rõ chuyện này sẽ xảy ra. Cô nên nhận thức được những nguy cơ từ việc bị tán tỉnh - dù là giả vờ - bởi người đàn ông được giới thượng lưu gần đây phong tặng là Ngài Công tước Hủy diệt.
Biệt danh đó bắt đầu xuất hiện khi Philipa Featherington tuyên bố anh “đẹp trai một cách hủy diệt,” và bởi Philipa không biết ý nghĩa của từ “thì thầm,” toàn bộ giới thượng lưu đã trở thành nhân chứng cho lời tuyên bố đó. Chỉ vài phút sau, một chàng công tử bột hài hước vừa từ Oxford xuống đã rút từ này lặp từ kia, vậy là cái tên Ngài Công tước Hủy diệt ra đời.
Daphne nhận thấy cái tên này mới mỉa mai ghê gớm đến thế nào. Vì Ngài Công tước Hủy diệt đang hủy hoại trái tim cô.
Không phải anh cố ý làm thế. Simon đối xử với cô chỉ đơn thuần bằng sự trân trọng, tôn kính, và vui vẻ. Đến cả Anthony cũng buộc phải thừa nhận anh không có bất cứ lí do nào để phàn nàn về vấn đề đó. Simon chưa bao giờ tìm cách ở riêng với Daphne, chưa bao giờ làm gì trên mức hôn bàn tay đeo găng của cô (và trước sự bối rối tột cùng của Daphne, chuyện này cũng chỉ xảy ra có hai lần).
Họ đã trở thành những người bạn tốt nhất, những cuộc trò chuyện của họ đi từ im lặng thoải mái đến những lời đối đáp hóm hỉnh. Ở mỗi buổi tiệc, họ khiêu vũ với nhau hai lần - số lần tối đa được phép mà không gây nên điều tiếng.
Và Daphne biết, không một mảy may nghi ngờ, rằng cô đang yêu.
Sự mỉa mai mới khéo làm sao. Dĩ nhiên, cô đã bắt đầu đồng hành cùng Simon nhiều đến nỗi đủ sức hấp dẫn những người đàn ông khác. Về phần mình, Simon cũng bắt đầu bầu bạn với cô nhiều đến mức có thể tránh được hôn nhân.
Nghiêng người tựa vào bức tường, Daphne thầm nghĩ, ngẫm lại mới thấy sự mỉa mai thật đau đớn làm sao.
Tuy Simon vẫn khá lớn tiếng về vấn đề hôn nhân cũng như về sự quyết tâm không bao giờ bước chân vào con đường thiêng liêng đó, thỉnh thoảng cô vẫn bắt gặp anh nhìn cô theo những cách khiến cô cho rằng anh có thể khát khao cô. Anh không một lần lặp lại bất kì lời bình luận khiếm nhã nào anh từng nói trước khi biết cô mang họ Bridgerton, nhưng đôi lúc, cô bắt gặp anh nhìn cô với đúng cái ánh mắt khao khát, hoang dã như trong buổi tối đầu tiên ấy. Tất nhiên, anh quay đi ngay khi thấy cô để ý, nhưng như thế cũng đủ khiến da cô ngứa ran còn hơi thở cô dồn dập hơn bởi ham muốn.
Và đôi mắt anh! Mọi người thường bảo chúng có màu băng giá, và khi quan sát anh nói chuyện cùng các nhân vật thượng lưu khác, Daphne có thể hiểu tại sao. Simon không trò chuyện với ai nhiều như với Daphne. Từ ngữ của anh cụt ngủn hơn, giọng cộc cằn hơn, còn đôi mắt phản chiếu thái độ cứng rắn của anh.
Nhưng khi họ cùng nhau phá lên cười, như lúc cả hai đều chế giễu những quy tắc xã hội ngu ngốc, mắt anh không còn như cũ. Chúng ôn hòa hơn, dịu dàng hơn và thanh thản hơn. Trong những khoảnh khắc mơ hồ, cô suýt nữa đã cho rằng chúng như đang tan chảy.
Cô thở dài, tì sát vào tường hơn. Có vẻ như dạo gần đây những giây phút mơ hồ của cô ngày càng dày đặc hơn.
“Ha, này, Daff, sao em lại trốn trong xó thế?”
Daphne ngước lên, thấy Colin đang lại gần, nụ cười tự mãn thường trực chễm chệ trên khuôn mặt đẹp trai. Từ khi trở lại London, anh đã gây bao sóng gió cho nơi đây, và Daphne có thể dễ dàng kể tên hàng tá tiểu thư quả quyết rằng họ yêu anh và khát khao đến tuyệt vọng được anh chú ý. Tuy nhiên, cô không phải lo rằng anh trai mình sẽ đáp trả lại bất kì tình cảm nào từ phía họ; Colin rõ ràng cần thêm nhiều cuộc chơi bời trác táng hơn nữa trước khi ổn định.
“Em không trốn,” cô sửa lại. “Em chỉ tránh mặt thôi.”
“Tránh ai? Hastings?”
“Không, dĩ nhiên là không. Dù sao thì tối nay anh ấy cũng không ở đây.”
“Có chứ, anh ấy ở đây đấy.”
Bởi vì đây là Colin, với mục đích sống hàng đầu (dĩ nhiên sau săn đuổi những phụ nữ phóng đãng và trò cá ngựa) là giày vò em gái, Daphne định phớt lờ câu nói này, nhưng cô vẫn không thể không quan tâm, “Anh ấy ở đây?”
Colin gật đầu ranh mãnh và hất đầu về hướng cửa vào phòng khiêu vũ. “Anh thấy anh ấy bước vào chưa đầy mười lăm phút trước.”
Daphne nheo nheo mắt. “Anh lừa em sao? Anh ấy đã nói rõ với em là anh ấy không định tham dự tối nay.”
“Vậy mà em vẫn đến?” Colin ốp cả hai tay lên má vờ ngạc nhiên.
“Tất nhiên là em đến chứ,” cô vặn lại. “Cuộc sống của em có xoay quanh Hastings đâu.”
“Không phải thế sao?”
Daphne có cảm giác sâu sắc rằng anh không đùa. “Không, nó không như thế,” cô trả lời, nói dối một cách sống sượng. Cuộc đời cô có thể không xoay quanh Simon, nhưng suy nghĩ của cô thì chắc chắn có.
Đôi mắt xanh lục bảo của Colin trở nên nghiêm túc bất thường. “Em yêu sâu đậm lắm, đúng không?”
“Em không hiểu anh có ý gì.”
Anh mỉm cười đầy dụng ý. “Em sẽ hiểu thôi.”
“Colin!”
“Trong lúc ấy,” anh hất đầu về phía cửa ra vào, “sao em không ra xem anh ấy đang ở đâu đi? Rõ ràng sự đồng hành tế nhị của anh giờ chẳng có chút giá trị nào. Anh có thể thấy chân em đang nhích xa khỏi anh rồi.”
Sợ hãi cơ thể sẽ phản bội mình theo cách đó, Daphne cúi xuống nhìn.
“Ha! Xem em kìa.”
“Colin Bridgerton,” Daphne nghiến răng, “đôi lúc xin thề là em nghĩ anh không lớn hơn một đứa trẻ ba tuổi.”
“Một khái niệm thú vị,” anh trầm ngâm, “và nó sẽ đặt em vào độ tuổi đa sầu đa cảm của đứa trẻ một tuổi rưỡi, em gái à.”
Chẳng tìm được lời lẽ thích hợp để vặn lại một cách chua cay, Daphne chỉ chằm chằm nhìn anh bằng ánh mắt tăm tối nhất.
Nhưng Colin chỉ cười. “Chắc chắn là một vẻ mặt hút hồn đấy, em gái, nhưng có lẽ em sẽ muốn xóa bỏ nét biểu cảm ấy đi đấy. Công tước Hủy diệt đang trên đường đến kìa.”
Lần này Daphne không chịu mắc bẫy. Anh sẽ không có cơ hội Xem Em Kìa đâu.
Colin chồm tới trước và thì thầm bí ẩn, “Lần này anh không đùa đâu, Daff.”
Daphne vẫn trừng mắt.
Colin cười cùng cục.
“Daphne!” Giọng Simon. Ngay bên tai cô.
Cô quay phắt lại.
Tiếng cười cùng cục của Colin trở nên chân thành hơn. “Thật tình em nên tin tưởng người anh trai yêu dấu nhất của mình hơn, em thân mến ạ.”
“Cậu ấy là người anh trai yêu dấu nhất của cô?” Simon hỏi, một bên mày nhướng lên vẻ không tin.
“Chỉ vì tối qua Gregory đã đặt con cóc lên giường tôi,” Daphne nghiến răng, “còn vị trí của Benedict thì không bao giờ được khôi phục sau lần bẻ cổ con búp bê tôi yêu thích nhất.”
“Em khiến anh phải băn khoăn không biết Anthony đã làm gì để đến nỗi thậm chí chẳng được nhắc đến thế,” Colin lẩm bẩm.
“Anh không có chỗ nào khác để đi sao?” Daphne hỏi thẳng thừng.
Colin nhún vai, “Không hẳn.”
“Không phải,” cô hỏi qua hàm răng nghiến chặt, “chẳng phải anh vừa bảo em là anh đã hứa khiêu vũ cùng Prudence Featherington sao?”
“Thánh thần ơi, không. Chắc em nghe nhầm rồi.”
“Vậy, có lẽ mẹ đang tìm anh đấy. Thật ra, em tin chắc vừa nghe mẹ gọi tên anh.”
Colin toét miệng cười trước vẻ bực tức của cô. “Lẽ ra em không nên bày tỏ thái độ rõ ràng thế,” anh nói với giọng thì thầm điệu bộ, cố tình nói đủ lớn cho Simon nghe thấy. “Anh ấy sẽ tưởng em thích anh ấy đấy.”
Toàn bộ cơ thể Simon giật nẩy lên bởi niềm hân hoan khó kiềm chế được.
“Không phải em đang cố tìm kiếm sự bầu bạn của anh ấy,” Daphne gay gắt nói. “Chỉ là em đang cố tránh phải bầu bạn với anh.”
Colin vỗ vỗ tay lên tim. “Em làm anh tổn thương đấy, Daff.” Anh quay qua Simon. “Ồ, con bé làm tôi tổn thương biết bao.”
“Cậu đã phí hoài năng khiếu của mình rồi đấy, Bridgerton,” Simon ân cần nói. “Cậu nên đứng trên sân khấu mới phải.”
“Một ý kiến thú vị,” Colin trả lời, “nhưng chắc chắn nó sẽ làm mẹ tôi bốc hơi mất.” Mắt anh ấy sáng lên. “Giờ thì nó cũng là một sáng kiến đấy. Lại đúng lúc buổi tiệc đang trở nên buồn tẻ. Chúc cả hai buổi tối tốt lành nhé.” Anh nhướng mày tinh nghịch và biến đi.
Daphne và Simon im lặng dõi mắt theo Colin khi anh biến mất vào đám đông. “Tiếng hét inh tai tiếp theo mà anh nghe được,” Daphne dịu dàng nói, “chắc chắn là từ mẹ tôi rồi.”
“Và tiếng huỵch là do bà ngã xuống bất tỉnh?”
Daphne gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng. “Nhưng dĩ nhiên.” Cô dừng một lúc trước khi nói tiếp, “tôi không nghĩ tối nay anh sẽ đến.”
Anh nhún vai, lớp vải đen của bộ lễ phục hơi nhăn lại bởi cử động đó. “Tôi buồn chán.”
“Anh buồn chán đến mức quyết định lặn lội đường sá đến Hampstead Heath tham dự vũ hội thường niên của phu nhân Trowbridge?” Đôi mày cô cong lại. Hampstead Heath cách Mayfair đến bảy dặm, ít nhất cũng mất một giờ cưỡi ngựa trong điều kiện tốt nhất, và còn lâu hơn nhiều với những buổi tối như tối nay, khi toàn bộ giới thượng lưu bít chặt các con đường. “Thứ lỗi cho tôi nếu tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của anh.”
“Tôi cũng đang tự hỏi mình câu đó đây,” anh lầm bầm.
“À, dù trường hợp nào đi nữa,” cô nói với tiếng thở dài hạnh phúc, “tôi mừng khi thấy anh ở đây. Tối nay thật kinh hoàng.”
“Thật sao?”
Cô gật đầu. “Tôi đã bị quấy rầy bởi hằng hà sa số các câu hỏi về anh.”
“Chà, chuyện có vẻ thú vị rồi đây.”
“Nghĩ lại mà xem. Người đầu tiên chất vấn tôi là mẹ. Bà muốn biết tại sao anh không bao giờ đến thăm tôi vào buổi chiều.”
Simon nhăn mặt. “Cô có nghĩ nó cần thiết không? Tôi cứ tưởng sự toàn tâm toàn ý của tôi dành cho những chuyện yêu đương buổi tối này đã đủ cho màn kịch rồi.”
Chính Daphne cũng thấy ngạc nhiên vì cô đã cố gắng để không lầm bầm giận dữ. Anh đâu cần khiến cho chuyện này nghe như vấn đề vặt vãnh vậy. “Sự toàn tâm toàn ý của anh,” cô nói, “có lẽ sẽ đủ sức thuyết phục bất cứ kẻ ngốc nào ngoài mẹ tôi. Và bà chẳng nói bất cứ chuyện gì ngoài việc sự sao nhãng thăm viếng của anh đã được tường thuật lại trên Whistledown.”
“Thật sao?” Simon hỏi, vô cùng hứng thú.
“Thật. Nên tốt hơn hết anh nên đến thăm tôi ngày mai, nếu không mọi người sẽ bắt đầu đặt dấu hỏi đấy.”
“Tôi rất muốn biết các gián điệp của người phụ nữ đó là ai,” Simon làu bàu, “và rồi tôi sẽ thuê họ cho mình.”
“Anh cần gián điệp để làm gì?”
“Chẳng làm gì cả. Nhưng có vẻ như thật đáng hổ thẹn khi lãng phí tài năng xuất chúng như thế.”
Daphne không mấy tin rằng phu nhân Whistledown hư cấu sẽ đồng ý với chuyện đã có bất cứ tài năng nào bị lãng phí, nhưng cô không muốn thảo luận về những giá trị và tác hại của tờ báo đó, nên chỉ nhún vai trước lời bình luận của anh. “Và rồi,” cô tiếp tục, “khi mẹ đã tra hỏi xong thì lại đến lượt tất cả những người khác, mà thậm chí họ còn tệ hơn.”
“Lạy Chúa không phải thế chứ.”
Cô nhìn anh chua chát. “Chỉ trừ một người còn tất cả những người chất vấn khác đều là phụ nữ, và dù ai cũng hùng hồn tuyên bố về hạnh phúc của họ nhân danh tôi, họ rõ rành rành vẫn đang cố gắng suy diễn về khả năng chúng ta sẽ không kết hôn.”
“Tôi đoán cô đã nói với tất cả bọn họ là tôi đang yêu cô đến tuyệt vọng?”
Daphne cảm giác trong lòng nhộn nhạo. “Đúng vậy,” cô nói dối, trao cho anh nụ cười quá mức ngọt ngào. “Xét cho cùng, tôi phải giữ gìn danh tiếng của mình chứ.”
Simon bật cười. “Vậy, người đàn ông duy nhất tham gia trò hỏi han này là ai vậy?”
Daphne nhăn mặt. “Thực ra, đó là một Công tước khác. Một ông già kì lạ tuyên bố rằng đã từng làm bạn với cha anh.”
Mặt Simon đột nhiên căng ra.
Cô chỉ nhún vai, không để ý thấy vẻ mặt anh thay đổi. “Ông ấy cứ thao thao bất tuyệt về chuyện cha anh là một Công tước tốt như thế nào.” Cô khẽ cười khi cố bắt chước giọng ông già đó. “Tôi không biết là Công tước các anh phải để ý tới người khác nhiều đến thế. Xét cho cùng, chúng ta đâu muốn một Công tước kém cỏi đi bêu xấu tước hiệu đó.”
Simon không nói gì.
Daphne trầm ngâm gõ gõ ngón tay lên má, “Anh biết không, thực ra tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến cha mình.”
“Đó là vì tôi không muốn thảo luận về ông,” Simon nói cụt ngủn.
Cô chớp mắt lo ngại. “Có gì không phải à?”
“Không hề,” anh nói, giọng nhát gừng.
“Ồ.” Cô nhận ra mình đang cắn môi dưới bèn cố ép mình dừng lại. “Vậy tôi sẽ không nhắc đến nữa.”
“Tôi đã nói chẳng có gì không phải hết.”
Daphne giữ vẻ mặt bình thản. “Tất nhiên rồi.”