Erec Rex - Tập 1: Mắt Rồng - Chương 15

Chương 15

Công thức điều chế chất nổ

Erec thức dậy lúc sáng sớm và đẩy
cái chăn ra khỏi người, “Cháu đi ngay bây giờ được chứ ạ?”

Bác sĩ Mumbai kiểm tra nhiệt độ,
mạch độ, và đặt ống nghe lên ngực nó, “Tốt rồi, nhóc con ạ. Trước tiên… e hèm…
cháu phải ăn sáng cái đã. Cháu hẳn là cũng đói meo rồi.”

Erec đứng dậy, hai chân nó vẫn còn
yếu. “Hôm nay là thứ Tư phải không ạ?” Bác sĩ Mumbai gật đầu. “Cháu sẽ phục hồi
ở vòng thi thứ tư vào ngày mai chứ ạ?”

“Ta hy vọng cháu sẽ khá hơn khi
uống một chút rượu tiên và ăn một ít mật hoa này vào.”

Erec đúng là cảm thấy có khoẻ hơn
sau khi ăn liền tù tì một phần ăn gấp ba lần thường lệ.

Ngay khi trở lại phòng ngủ, nó chăm
sóc và chơi đùa với Nhóc Sói mãi cho tới khi Oscar và Jack đi khỏi, rồi mới từ
từ ngó xuống gầm giường của mình. Cách thức pha chế chất nổ coi bộ cũng dễ làm
thôi.

Khẽ khàng, Erec đẩy cái ghế để chặn
cánh cửa phòng lại. Rồi nó đeo kính vào. Mẹ nó đang ngồi trên chiếc xích đu.

Mẹ?” Erec thì thào.

Như thường lệ, bà June giật nẩy
người lên. “Erec hả? Con làm mẹ lo quá.”

Nó chú ý nhìn những quầng thâm dưới
đôi mắt sưng húp của mẹ. “Mẹ khoẻ chứ ạ?”

“Mẹ khoẻ. Chỉ là hơi mệt mỏi vì
phải ở cái chốn này thôi. Con có tìm được bất kỳ thứ nguyên liệu nào không?”

“Con có đủ cả rồi. Có hẳn một cái
móng của con long mã. Như vậy được rồi phải không mẹ?”

Bà June có vẻ ngạc nhiên, “Được quá
đi chứ. Nhưng làm sao con có được những thứ ấy?”

“Con tự tìm lấy đấy.” Nó không muốn
mẹ lo nghĩ khi nói đến Balor. “Vậy bây giờ con sẽ làm gì tiếp ạ?”

“Lấy một hũ thuỷ tinh lớn,” bà June
nói. “Bỏ tất cả những nguyên liệu vào trong cái hũ đó lúc nửa đêm, phải thật
cẩn thận, đem cái hũ ấy đặt tại quảng trường hoặc một ngã tư trong thị trấn.
Con phải chắc chắn là không được để bất cứ người nào nhìn thấy mình.”

“Bỏ chất nitơ gây-ước vào sau cùng,
và nói to lên điều ước giải cứu mẹ. Khuấy đều những chất đó lên, sau đó con
nhắm mắt lại, phẩy tay nhè nhẹ và lặp đi lặp lại nhiều lần, ‘Trâu nước, trâu
nước tắm ướt lông mướt. Trước nâu lặn sâu trước nâu trâu nước.’ Việc này phải
hết sức cẩn thận. Nếu không, con sẽ bị nổ tung như bong bóng bơm quá tay đấy.”

Erec ghi lại tất cả những lời chỉ
dẫn của mẹ. “Làm thế nào để con rót được ba ly rượu ngũ cốc bằng nhau hả mẹ?”

“Không cần phải chính xác đến thế
đâu. Con cứ chụm hai tay lại rồi ước lượng. Một vốc đầy của con sẽ tương đương
với một cốc thuốc súng hay chất Bả Sói.”

Erec kể cho mẹ nghe về vụ xì khí
độc, bà June lắc đầu sốt ruột, “Mẹ không thể chờ cho đến khi được giải thoát
lâu hơn nữa đâu. Công thức pha chế cần được thực hiện trong ba ngày, nên nếu
con đặt chúng lại với vào nửa đêm thì con có thể làm nổ tan tành nơi này và sẽ
cứu được mẹ vào đêm thứ Bảy.”

“Mẹ à, chỉ khoảng ba ngày nữa là mẹ
sẽ ra khỏi nơi này thôi.”

Trông bà June có vẻ rầu rĩ. “Mẹ xin
lỗi vì đã xoá hết ký ức của mọi người về con. Mẹ đã sai rồi. Chỉ vì mẹ không
biết phải làm gì,” bà sụt sịt. “Mẹ đã sợ là con sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Erec cảm thấy có lỗi vì đã giận mẹ.
“Được rồi mẹ, con sẽ không bao giờ giận mẹ nữa đâu. Chỉ xin mẹ đừng làm thế với
bạn bè của con ở xứ Thần Quốc này. Được không mẹ?”

Mặt bà June dãn ra, “Mẹ hứa. Mấy
cuộc thi diễn ra thế nào hả con?”

“Tốt ạ. Cuộc thi thứ tư sẽ diễn ra
vào ngày mai. Nó có tên là Cuộc Tìm Kiếm Dưới Đáy Biển của nữ hoàng Posey.”

“Con sẽ làm tốt thôi. Kể cho mẹ
nghe khi thi xong nhé.”

Erec và Bethany đi dạo trong vườn
với Nhóc Sói và Bánh Xinh. Bánh Xinh đuổi bắt mấy con thằn lằn nhảy đang búng
mình tanh tách trong vườn, lũ thằn lằn rít lên nghe đinh tai nhức óc khi bị
Bánh Xinh vồ trúng.

Bethany cau màu, “Tụi mình không
thể đợi lâu hơn được nữa. Tớ sẽ kể với nữ hoàng Posey về vụ lão Ugry, hoặc là
với ấy, hoặc là chỉ một mình tớ thôi.”

Erec không muốn nói tới việc này,
ngay cả khi nữ hoàng Posey có thể giúp đỡ bọn chúng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà
hoãn các cuộc thi tiếp theo? Nó sẽ chẳng bao giờ giành được vương trượng. Cảm
giác về quyền lực luôn ám ảnh, rất rõ nét. Khi nhận ra những suy nghĩ này, Erec
cảm thấy rất xấu hổ.

Nữ hoàng Posey sẽ kể cho ai đó nghe
về kho vũ khí, rất có thể là vua Pluto. Rồi Urgy sẽ đánh hơi ra ngay, đến lúc
đó thì Erec và Bethany xem như là đồ bỏ đi. “Bethany, bạn hãy nghĩ kỹ hơn đi.
Vua Pluto sẽ biết được những gì chúng ta biết.”

“Có thể ông ấy là một người tài ba.
Chúng ta không có bằng chứng việc ông ấy đã giúp lão Urgy.”

“Ngại trừ một sự thật là mẹ mình
đang ở trong ngục của ông ta,” Erec đá một khóm hoa cúc bay vèo lên trời, chúng
xoay tít và phát ra ánh sáng.

Bethany xoa đầu Nhóc Sói, “Chẳng
phải ấy đã nghĩ là mẹ ấy bị nhốt ở chỗ đó vì bà đã làm những điều sai trái sao?
Cẳng phải ấy đã từng nghĩ rằng bà ăn cắp tiền? Hoặc đã cố bắt cóc ai đó à?”

Tất nhiên. Erec cũng thấy vô cùng
ngạc nhiên. Nó không muốn nghĩ đến, nhưng điều đó là sự thật, mẹ nó đang ở
trong ngục tối. Nó cũng không biết làm cách nào mà mẹ nó tính toán được mọi
chuyện. Tất nhiên và luôn nói rằng bà vô tội và Erec đã tin bà. Nhưng tại sao
vua Pluto lại muốn tàn phá vương quốc của mình? Có lẽ ông ta không phải là kẻ
đứng phía sau Urgy trong những chuyện này.

“Thôi được rồi,” Erec nói. “Bọn
mình sẽ báo cho nữ hoàng Posey sau cuộc thi ngày mai vậy. Mình nghĩ chắc đây là
sự lựa chọn duy nhất của bọn mình.” Ít nhất thì chúng cũng sẽ được tham dự cuộc
thi trước khi bị vứt ra khỏi Thần Quốc... hoặc tệ hơn thế nữa.

Chỉ còn sót lại bốn mươi đứa trẻ
trong tổng số sáu trăm đứa lúc mới bắt đầu cuộc thi. Chiến thắng đã gần kề. Và
có lẽ, ngay cả khi nữ hoàng Posey phát hiện ra tình trạng của kho vũ khí, những
cuộc thi sẽ vẫn tiếp tục và Erec có thể giành được vương trượng. Erec sẽ sử
dụng cây vương trượng đó, sẽ điều khiển mọi phép thuật, sẽ trở thành vua đường
đường chính chính, sẽ ngay lập tức ngăn chặn những điều sai trái của Urgy và
Raysons. Và có lẽ, nó sẽ treo ngược thằng Balor trên không trung. Đúng, nó nhất
định sẽ làm thế.

“Mẹ mình nói dường như có một ai đó
đã giấu cây vương trượng của vua Piter. Nếu tìm thấy, có thể nó sẽ giúp được
bọn mình đấy.”

“Ấy hãy nhớ là không ai có thể sử
dụng được cây vương trượng ngoại trừ chính nhà vua ra.”

“Nhưng mình có thể. Mình đã sử dụng
được vương trượng của vua Pluto đấy thôi.”

“Nhưng không có nghĩa là ấy cũng có
thể sử dụng được vương trượng của vua Piter.”

“Nếu cái lão Urgy đó đã muốn lấy
tất tần tật những cây vương trượng, thì hẳn lão cũng dùng chúng được chứ.”

“Có lẽ lão chỉ có thể sử dụng được
chúng sau khi người ta đã trao vương trượng cho những nhà vua kế vị thôi,”
Bethany nói. “Có khi bây giờ họ còn ếm bùa lên chúng rồi ấy chứ. Ai mà biết
đúng không?”

Mình vẫn nghĩ rằng bọn mình nên tìm
cây vương trượng đó. Nó sẽ giúp mình tìm ra kẻ nào đã ếm bùa lên Đứa Vua.”

Bánh Xinh nhảy vọt lên vai của
Bethany và thì thầm gì đó vào tai con bé. Bethany cười rúc rích, “Cô nàng lại
nói rồi nè!” Bánh Xinh thì thầm thêm lần nữa. “Cô nàng thấy có mấy thằng đang
chế bom phía sau bụi cây. Đi xem nào.”

Chúng nhìn trộm qua đám cành lá um
tùm. Balor, Darnon, Rock và Ward đang trộn nguyên liệu chất nổ lại với nhau và
làm thành một trái bom nhỏ.

“Thế này không đủ đâu,” Rock phàn
nàn.

“Phải gấp một ngàn lần nữa thì may
ra,” Barlor nói.

Erec và Bethany quay về. Bọn kia
đang có kế hoạch gì vậy? Bánh Xinh rón rén đi về phía mấy cái vòi phun nước,
đuôi nó nhỏng cao lên.

Sau bữa trưa, Erec và Bethany đi về
cung điện phía tây. Erec mang đôi Giày Êm và nhét mũ tàng hình trong túi. “Bạn
ở ngoài này đi,” Erec nói. “Không cần cả hai đứa phải mạo hiểm đâu. Bạn có thể
ngăn Urgy lại nếu lão ta bất thình lình xuất hiện.”

“Ấy biết không,” Bethany nói, “Nếu
cái lão Urgy đó mà bắt gặp thì Kilroy cũng không thể cứu ấy lần này được đâu.”

Erec gật đầu, vì nó biết con bé đã
nói đúng.

“Tớ hy vọng là ấy sẽ tìm được vương
trượng.”

“Mình cũng vậy.”

Erec đội cái mũ tàng hình lên. Nó
quyết định làm theo những gì đã nói. Nếu nhìn thấy Urgy, nó sẽ nhanh tay gỡ cái
mũ xuống và giả vờ như đang tìm lão để “báo cáo” về quả bom của thằng Balor.

Erec nhón chân bước nhẹ, cố gắng
không gây tiếng ồn. Giày Êm sẽ phát ra tiếng động nếu giẫm chân quá mạnh. Erec
mừng rỡ khi nhận thấy dáng Kilroy đi xuống hành lang với một khay cà phê và
bánh ngọt. Anh ta chắc chắn sẽ dẫn lối cho nó tới gặp vua Piter.

Bỗng Kilroy vấp chân, cà phê văng
tung toé khỏi cái cốc đặt trên khay. Thứ chất lỏng đó kêu xèo xèo, khói bốc lên
nghi ngút và có mùi trứng thối. Đó là những thứ mà họ dành để phục vụ đức vua
sao? Kilroy bước vào phòng, và Erec bám theo sau anh ta. Vua Piter đang ngồi
trên chiếc ghế nệm lộng lẫy, trước đống lửa cháy kêu lách tách. Ông có mái tóc
dài màu xám, và một bộ râu mềm bạc trắng ôm lấy gương mặt. Nhà vua ngước lên,
bối rối.

“Tới rồi đây, thưa Đức Vua,” Kilroy
nói. “Hãy uống cà phê đi nào. Người sẽ thấy khoẻ hơn ngay thôi, thần hứa đấy.”
Đức vua ra vẻ từ chối. “Nào, bệ hạ đáng kính,” Kilroy nói, “Hãy chứng tỏ rằng
bệ hạ là một người đàn ông trưởng thành đi nào. Uống đi!” Nhà vua lắc đầu nguầy
nguậy. Kilroy dí tách cà phê vào miệng nhà vua, nhưng ông đã kịp hất văng nó
đi. Cà phê đổ đầy trên sàn nhà, phát ra tiếng kêu xèo xèo kỳ quái, khói đen
cuộn lên nghi ngút. Rồi cái mùi bốc ra mới thật kinh tởm làm sao, đến nỗi Erec
phải nín thở đến căng cả người. Thằng bé cố gắng để không ho sặc sụa.

Bộ mặt trắng trẻo của Kilroy chuyển
sang màu đỏ gay. Anh ta ném ngay cái cốc vào đống lửa, “Ở yên đó, tôi sẽ mang
tách khác đến ngay. Ngài sẽ phải uống, nếu không tôi sẽ dùng phễu đổ tọt vào
miệng Ngài đấy.” Anh ta biến ra khỏi phòng như một cơn lốc, đóng sầm cánh cửa
lại.

Một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn
mặt nhà vua. Biết chắc không còn ai ở đó, Erec lấy hết hơi ho một tiếng thật
to. Vua Piter nhìn quanh.

Erec gỡ cái mũ xuống, “Thưa Đức
Vua?”

Nhà vua không giật mình khi Erec
bất thình lình hiện ra trước mắt ông. Cái nhìn của ông cũng không có vẻ gì là
ngạc nhiên cả. Ông uể oải mỉm cười.

“Thưa Đức Vua, cây vương trượng của
người đâu ạ?”

Vua Piter nhướng mày, đưa mắt nhìn
quanh như thể ông không chắc mình đã để nó ở đâu.

“Có ai đó đã lấy nó rồi phải không
ạ?”

Đức vua lại nhìn xung quanh thêm
lần nữa, người ông run run, mắt khép hờ.

“Vua Piter?” Nhà vua mở một con mắt
ra. “Nếu là người, thần sẽ không uống cái thứ cà phê kinh khủng đó.” Nhà vua
gật đầu và chìm vào giấc ngủ.

Erec tìm khắp căn phòng. Không có
cây vương trượng nào cả. Nó lục trong phòng chứa mấy cây chổi và cả phòng tắm.
Cũng không có. Nó đội mũ lên, ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại.

Hành lang nối tiếp hành lang, chạy
dài cho đến mãi cung điện phía tây. Làm thế nào để Erec tìm được những thứ cất
giấu ở đó bây giờ? Nó không biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa.

Phía cuối hành lang có một cái cửa
lớn với hai cánh cửa cao hơn nhiều so với những cái khác - có vẻ là một nơi đầy
hứa hẹn đây. Erec lẻn nhanh vào bên trong.

Chưa bao giờ Erec vào một căn phòng
lớn đến vậy. Ở cuối phòng kê một cái ghế bằng vàng rất đẹp. Cái ghế phải cao
đến hơn chín mét. Hai bên tay vịn và phía sau ghế có cẩn đá quý đủ màu đua nhau
chiếu lấp lánh. Phần lưng dựa lại càng lộng lẫy hơn, xung quanh gắn toàn kim
cương, mỗi viên phải bằng cả cái bánh pizza loại to nhất chứ chẳng chơi. Trên nền
kim cương ấy khảm những chữ bằng ngọc trai, thứ chữ lạ hoắc, từ trước đến giờ
Erec chưa từng nhìn thấy.

Phía tay vịn bên phải có một cái
khe rỗng chạy dài, rất dài. Erec có cảm giác cây vương trượng được đặt vừa khít
trong đó. Chân ghế quá khổ lại gắn những cục đá gồ ghề lởm chởm, trông thật thô
kệch giữa sự hài hoà lộng lẫy của những thứ kia.

Căn phòng rộng lớn ấy hầu như trống
trơn, ngoại trừ một vài cái đèn chùm khổng lồ, những bức màn kiểu cọ và mấy tấm
thảm thêu hoa văn tinh xảo, cùng với các khung hình chân dung của nhà vua và nữ
hoàng treo quanh phòng. Vương trượng cũng không thấy cất ở đây. Erec nhanh
chóng a lê hấp ra khỏi căn phòng này. Nó đi ngang qua căn phòng Cửa Cảng, nơi
mà nó đã tìm thấy đôi Giày Êm. Sau khi ngó quanh căn phòng một lượt, nó bỏ đi.

Quay trở lại phía tây, Erec kể cho
Bethany nghe về cốc cà phê kỳ lạ. Con nhỏ lo lắng ra mặt, “Kilroy muốn đầu độc
Đức Vua. Có lẽ tiếng thì thầm với Rayson trong kho vũ khí là của hắn ta chăng.”

“Bạn đùa à?” Erec hỏi. “Urgy không
ưa gì lũ trẻ con tụi mình. Mình nghĩ lão ta đang cố doạ cho tụi mình sợ thôi,
bây giờ lại thêm vụ khí độc nữa, nên chắc chỉ có Damon và mấy thằng bạn của nó
có khả năng chiến thắng và giành được vương trượng. Mình thấy Kilroy là một
người tốt đấy.”

“Chẳng có gì chứng minh anh ta là
một người tốt cả.”

“Anh ta đã giúp tụi mình ở phía tây
lâu đài, lúc lão Urgy định tống cổ tụi mình về nhà, bạn nhớ không?”

Bethany có vẻ không ấn tượng gì với
chuyện này. “Ấy có nhớ lúc tụi mình bắt gặp mấy cái gã đã đưa con nhân ngưu đói
meo vô mê cung không?”

“Ừ, thì sao?”

“Họ nói Cố vấn Tiên tri của nhà vua
đã ra lệnh cho họ làm vậy. Kilroy cũng là Cố vấn Tiên tri của vua Piter, giống
như Urgy đấy thôi. Biết đâu lại chính là anh ta thì sao?”

Erec lắc đầu, “Mình không nghĩ vậy
đâu. Kilroy là... người tốt mà.” Rồi nó nhún vai, “Mình không nghĩ sẽ tìm được
vương trượng ở đây. Chắc chắn nó đang ở một nơi an toàn nào đó mà chỉ có lão
Urgy mới biết.” Erec giận dữ đá mạnh chân xuống đất, lập tức những tiếng ồn
vang lên trong hành lang phía tây. Những người lính canh ở đâu xồ ra, ngay phía
sau Erec. Nó vội vàng dậm chân để tạo tiếng động ở chỗ khác. Bethany đảo mắt
nhìn quanh.

“Nhưng không sao đâu,” Erec nói. “Quan
trọng là mình đã có được các nguyên liệu làm chất nổ cho mẹ rồi.”

Erec gặp Bethany lúc mười một rưỡi
khuya tại lối vào phòng ngủ tập thể. Hai đứa cùng đi ra quảng trường, mang theo
công thức pha chế, các nguyên liệu và một cái bình thuỷ tinh to bự. Trời đêm
thật yên tĩnh. Vài người đang cưỡi trên lưng những con ngựa trắng có cánh bay
lửng lơ trên cao, có người lại vút lên không trung một mình.

Hai đứa đi xuống mấy con đường nhỏ
và tối om, lác đác mấy ngôi nhà trong cánh rừng thông. Nhà cửa dường như càng
trở nên nhỏ bé hơn trong đêm tối, giống như những túp lều bằng gỗ vậy.

“Ước gì mình có một cái đồng hồ,”
Erec nói. “Làm sao biết được khi nào là nửa đêm chứ?”

Câu trả lời xuất hiện khi tháp đồng
hồ đều đều điểm mười hai tiếng kính coong. Erec và Bethany đang ở ngay ngã tư,
nơi hai con đường um tùm cây cối giao nhau.

“Bọn mình có đặt chúng ở giữa đường
không?” Bethany hỏi.

“Nó không gây hại gì đâu,” Erec
nói. Thằng bé chẳng bao giờ nhìn thấy xe hơi ở Thần Quốc, chỉ có vài chiếc xe
buýt, mấy con ngựa có cánh, và những cánh cửa không biết từ xó xỉnh nào đột
ngột xuất hiện. Hai đứa đặt cái bình thuỷ tinh ở chính giữa ngã tư. Erec lôi
bản danh mục ra.

“Bốn nắm Bả Sói.” Nó bốc lấy bốn
nắm rễ cây có thớ, xé nhỏ ra và nhét vào trong cái bình thuỷ tinh. “Hai cốc
thuốc súng.” Nó bỏ hai vốc đầy thuốc súng lên trên mớ cây Bả Sói. “Ba cốc rượu
ngũ cốc.” Bethany rót làm ba lần, mỗi lần đầy một vốc tay của Erec.

Erec lấy một cái que và trộn đều
thuốc súng, cây Bả Sói với thứ chất lỏng trong suốt cho tới khi chúng sền sệt
và chuyển sang màu đen. “Năm giọt nước hoa lợn lòi.” Erec cẩn thận rót lấy năm
giọt mà nó đã cân đong đo đếm trong nhà kho. Khi nước hoa lợn lòi hoà cùng với
chất lỏng sền sệt kia thì có một âm thanh rất lạ phát ra, sau đó là một tiếng
rít rú nghe rợn cả người. Hỗn hợp chất lỏng trong bình bắt đầu cuộn lên.

“Một cái lông đại bàng.” Erec thả
cái lông đại bàng vào, cái lông ấy lập tức mất hút trong thứ hỗn hợp đang cuộn
xoáy trong bình. “Ba sợi lông sư tử.” Nó cẩn thận mở cái lọ nhỏ và thả tiếp ba
sợi lông màu nâu vào. Một tiếng gầm lớn vang trời. “Một cái móng ngựa đã sử
dụng.” Chiếc móng của con long mã vừa đủ lọt qua cái miệng bình thuỷ tinh, nó
rơi tõm xuống làm nước văng tung toé. Bọt và bong bóng nổi lên. Hơi nước nóng
cũng bắt đầu bốc lên.

Erec cẩn thận cầm cái bình đựng khí
nitơ gây-ước lên. “Sau khi bỏ chất gây-ước này vào, mình cần phải ước cho mẹ
được giải thoát. Có lẽ bạn cũng nên ước điều gì đó.” Cứ mỗi giọt nitơ nhỏ xuống
chạm vào những cái bong bóng trong bình lại có một tiếng nổ mơ hồ nào đó vang
lên, chất lỏng cuộn trào ngùn ngụt. Erec nhắm mắt lại và nói, “Tôi ước sao cái
công thức pha chế này sẽ giải cứu mẹ tôi ra khỏi nơi tù ngục tối tăm.” Bethany
lặp lại từng câu từng chữ của thằng bé, chỉ thay những từ “mẹ tôi” bằng “mẹ của
cậu ấy” mà thôi.

Erec khuấy bọt bong bóng đã được
pha chế và đọc câu thần chú ghi trên giấy, “Trâu nước, trâu nước tắm ướt lông
mướt. Trước nâu lặn sâu trước nâu trâu nước.”

Một luồng hơi nóng và mạnh đẩy văng
Erec và Bethany về phía sau. Cái bình thuỷ tinh bay vút lên không trung, rồi
lại xuyên qua không khí đáp xuống đất.

Những cái bóng đèn của mấy ngôi nhà
trên đồi bật sáng, Erec đậy nắp bình thuỷ tinh lại, cẩn thận nhấc nó lên. Hai
đứa nhanh chóng trở về phòng ngủ tập thể.

Erec đẩy nhẹ cái bình thuỷ tinh vào
gầm giường. Nếu cái bình mà bị va chạm mạnh thì nguyên cái dãy nhà ngủ tập thể
này sẽ nổ tanh bành. Nó đánh thức Nhóc Sói, “Nhìn này nhóc. Không ai được đụng
vô thứ này, nhớ chưa? Phải canh chừng nó thật kỹ đó nha. Thứ này có thể hất bay
tất cả chúng ta đi đấy.”

Nhóc Sói thở hổn hển, thè cái lưỡi
dài thượt ra ngoài. Con chó cưng quay trở lại nằm ngủ dưới cái gầm giường của
Erec.

Erec không muốn mạo hiểm nói chuyện
với mẹ khi Oscar và Jack ở trong phòng, mặc dù chúng đang ngủ say tít. Nó đi
tới phòng tắm, biết chắc chỗ này ban đêm chả có mống nào thèm mò đến. Nó đứng
chặn ngay cánh cửa, chuẩn bị đeo kính lên, nó cảm thấy mọi vật đang chuyển
động.

“Mẹ, mẹ ơi,” Erec thì thầm. Bà June
ngủ mớ, cứ nói lảm nhảm những câu gì đó không rõ ràng. “Dậy đi mẹ!”

Bà June nhỏm bật dậy, “Erec à?”

“Xin lỗi mẹ. Con chỉ muốn kể với mẹ
là con đã làm được chất nổ rồi.”

Bà June cười sung sướng, “Tuyệt! À,
mẹ không thể chờ đợi thêm để được giải cứu ra khỏi đây. Mẹ nghĩ cách dễ dàng
nhất là phải đi qua cái Cửa Cảng. Mẹ chỉ mong rằng vua Piter có thể bảo vệ mọi
thứ và đưa mẹ ra khỏi đây. Vương trượng của Đức Vua ở đâu con có biết không?”

“Không ạ,” Erec nói. “Có thể là nó
đang ở đâu đó.”

“Con có tìm ở phòng đặt ngai vàng
không?” Bà June hỏi, có vẻ sốt ruột.

“Dạ có. Những viên đá lớn trên ngai
vàng là gì hả mẹ?”

Bà June cười, “Đó là Lia Lơ Đễnh.
Truyền thuyết kể rằng những viên đá sẽ la hét ầm ĩ vào lúc một đức vua thực thụ
lên ngôi. Tất nhiên, mẹ còn quá trẻ để nhớ được những nghi lễ của vua Piter,
vua Pluto và nữ hoàng Posey, nhưng ông bà của con đã nói là vào ngày đó, các
viên đá đã kêu lên ba lần. Con ngủ ngon nhé. Chúc con may mắn trong cuộc thi
ngày mai, con yêu.”

Erec gỡ cái kính ra, ngủ khò ngay
lập tức khi đặt đầu xuống gối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3